Chương 7 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lạc Tịch, Tiền gia không còn." Triệu Mẫn rời đi chừng nửa tháng, thần sắc Thư Bán Hạ phức tạp theo Thanh Lưu huyện trở về nói cho Lạc Tịch tin tức này.

Lạc Tịch chẳng qua là dừng lại một chút, liền tiếp tục xem sách trên tay .

Thư Bán Hạ đối này cũng không có gì ngoài ý muốn, chỉ là tiếp tục tin tức của nàng: "Hiệu Thuốc Bắc thu được một xấp khế ước mua bán nhà, cửa hàng sản nghiệp, cùng với khế ước bán mình của tiểu nhị chưởng quầy người ở liên quan bên trong cửa hàng, tất cả đều là Tiền gia ," phải biết rằng, sau khi những vật này ngay ngắn giao vào trong tay mình, còn nhân tiện báo hắn đã phái người xác nhận tất cả đều là thật, chính mình sửng sốt một hồi lâu.

Quyển sách trên tay Lạc Tịch khẽ run lên, trầm mặc trong chốc lát: "Đây đại khái là thù lao xem bệnh rồi."

"Quả nhiên là Triệu Mẫn kia sao." Thư Bán Hạ tự nhiên cũng sớm liền nghĩ đến khả năng này, chẳng qua là không quá có thể tiếp nhận một phần "Đại lễ"như vậy: "Này cũng quá khoa trương đi, đây là cả một Tiền gia a."

"Nàng muốn tiêu diệt Tiền gia báo thù, chúng ta muốn tiền của Tiền gia, theo như nhu cầu." Lạc Tịch ngược lại là bình tĩnh, không khó để đoán ra cái đám người đả thương Triệu Mẫn có liên quan đến Tiền gia : "Chẳng lẽ mạng của nàng không giá trị bằng chút tiền ấy?"

Thư Bán Hạ trầm mặc, mạng của quận chúa triều đình ? Được rồi, đó chính là mấy cái Tiền gia cũng không đủ để so, Triệu Mẫn chính là ở trả thù đồng thời cũng tiện tay ném mấy thứ nàng không cần này cho Hồ Điệp cốc kết thúc cái "Ân cứu mạng" mà thôi, bất quá...

"Nàng biết rõ Hiệu Thuốc Bắc là của chúng ta?" Thư Bán Hạ đột nhiên hỏi, nàng cho rằng điều này rất bí ẩn, lại kỳ thật sớm đã bị người điều tra ra ? Quan trọng nhất là, triều đình có thể điều tra ra.

"Ân." Lạc Tịch gật đầu, cái này đã từng để cho nàng kinh ngạc về lực lượng trong tay Triệu Mẫn, cũng nghĩ qua vấn đề Bán Hạ hiện đang lo lắng . Chẳng qua là ở lần vấn đáp kia về sau Lạc Tịch lại thả tâm.

Lại nói tiếp, khi đó thương thế của Triệu Mẫn vừa mới tốt hơn chút, khi nói chuyện phiếm tùy ý giống như hỏi Lạc Tịch có phải là người đứng phía sau Hiệu Thuốc Bắc hay không, lại ngạc nhiên mà đón nhận việc Lạc Tịch thản nhiên trả lời khẳng định .

"Ngươi sẽ không sợ ta sẽ bởi vì các ngươi cứu người kia mà giận chó đánh mèo trả thù ? " Triệu Mẫn lúc ấy đối với việc Lạc Tịch thẳng thắn vô cùng khó hiểu, nếu thật là người chủ phía sau màn của Hiệu Thuốc Bắc, thì cái hành vi ngoan lệ của mình ngày đó tại khách sạn người này có thể đã biết rõ ràng a. Cho nên, Triệu Mẫn nhịn không được hỏi ra miệng.

"Bọn hắn đưa vàng đến, vì sao không cần." Đây là câu trả lời của Lạc Tịch, nàng không cho rằng Triệu Mẫn sẽ giận chó đánh mèo, bởi vì thẳng đến khi nàng bị trọng thương cũng không thấy có bất kỳ động tác nào, càng là bởi vì ánh mắt của Triệu Mẫn nhìn Tiền Mậu Tổ trên lôi đài. Đó là ánh mắt triệt để khinh thường, không để vào trong mắt, thì như thế nào lại chú ý đến sự sống chết của hắn.

Quả nhiên, Triệu Mẫn nở nụ cười: "Không hổ là Lạc Tịch." Hiển nhiên là đồng ý hơn nữa thưởng thức cái quan điểm này: "Không hổ là người mà cần phải phái ra ám vệ chuyên trách của phủ Nhữ Dương vương ta mới tra xét đi ra ."

Một câu phía sau này là lý do để cho Lạc Tịch yên tâm, ý Triệu Mẫn là đang nói, chỉ có người của phủ Nhữ Dương vương toàn lực tra xét mới ra được tin tức này. Một nguyên nhân khác là Lạc Tịch có phán đoán của mình, chỉ cần kế hoạch của nàng đối với phủ Nhữ Dương vương vô hại, Triệu Mẫn sẽ không tới đối phó chính mình.

Xác định thái độ của Lạc Tịch, hơn nữa tin tưởng phán đoán của nàng, Thư Bán Hạ lấy lại bình tĩnh truyền đạt tin tức cuối cùng .

"Sư phụ sư mẫu gửi thư nói, hai ngày nữa bọn họ sẽ trở lại ." Giờ phút này Thư Bán Hạ cố gắng làm cho mình bảo trì mặt không biểu tình .

"Nhanh như vậy?" Lạc Tịch có chút kinh ngạc, lần này bọn họ đi ra ngoài không bao lâu a.

"Đúng vậy." Thái dương của Thư Bán Hạ nhíu chặt dùng ức chế co rúm: "Sư tỷ, chuẩn bị cho tốt tiếp nhận một tên tiểu đồ đệ đi."

Quả nhiên, Lạc Tịch cho ra phản ứng so với hai cái tin tức trước muốn lớn hơn —— không phải nói là nàng làm ra cái động tác hoặc là phát ra thanh âm gì, mà là ngay cả ý tưởng đều hoàn toàn cứng ngắc. Không nên hỏi Thư Bán Hạ là làm sao mà thấy được , trên thực tế nàng chính là biết rõ. Nàng hoàn toàn mà nhớ rõ phản ứng rối rắm bất đắc dĩ của Lạc Tịch đối với đề nghị của Hồ Thanh Ngưu và Vương Nan Cô về việc bái sư của mình.

"Có lẽ, chúng ta càng hẳn là làm cho nghĩa phụ nghĩa mẫu an tâm ở lại Hồ Điệp cốc suy nghĩ về việc kế thừa huyết mạch của Hồ gia, mà không phải lại đi nhặt những thứ kỳ quái trở về." Lạc Tịch khó được mà phát biểu thật dài một câu oán thầm, hoàn toàn không ngại mình cũng là món kỳ quái đầu tiên được nhặt về.

"... Kỳ thật, lại thu một đồ đệ cũng là gia tăng nhân thủ." Thư Bán Hạ thật vất vả mới lên tiếng lần nữa xem như an ủi, việc bố trí của Hiệu Thuốc Bắc trên cơ bản xem như hoàn tất, kế tiếp mới là trọng điểm, nhân thủ không đủ tự nhiên là chuyện thường. Dù sao người của Hiệu Thuốc Bắc rốt cuộc cũng không phải người của Hồ Điệp cốc, trong khoảng thời gian này đối với Hiệu Thuốc Bắc ở Thanh Lưu huyện phát triển cũng đã làm cho Thư Bán Hạ hoàn toàn có thể biết trước tương lai phải đối mặt xử lý sự tình chính là một hệ thống khổng lồ thế nào .

Rốt cuộc, sau khi trầm mặc một hồi Lạc Tịch rốt cuộc thỏa hiệp: "Muốn thu cũng nên là tự ta đi thu."

Khi Hồ Điệp cốc sắp nghênh đón vợ chồng Hồ Thanh Ngưu quay về, đồng thời ở trong phủ Nhữ Dương vương, Thiệu Mẫn quận chúa, Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ đang cùng huynh trưởng của nàng, Bảo Bảo Đặc Mục Nhĩ cùng nhau đi tới Diễn Võ Trường trong vương phủ .

"Mẫn Mẫn, những người ngươi muốn ta đã toàn bộ lựa chọn xong, tất cả bọn họ cả đều là thân binh đệ tử tối dũng mãnh thiện chiến trong vương phủ, có sinh ra liền mang theo chân thành tuyệt đối." Bảo Bảo Đặc Mục Nhĩ , mười tám tuổi tuấn lãng hào sảng, cũng đã đi theo phụ thân trải qua mấy trận chiến tranh, ngày bình thường cũng là có phần được nữ tử ưu ái . Lại đối với muội muội nhỏ hơn mình mười một tuổi bảo bối nhanh, tại trước mặt nàng cho tới bây giờ đều là hảo ngôn hảo ngữ cẩn thận chiếu cố, cũng sẽ cố hết sức thỏa mãn yêu cầu của muội muội .

Ngày này, đúng là mang theo bảo bối muội muội đến xem đám người mấy ngày nay hắn dốc lòng chọn lựa đi ra —— khi Mẫn Mẫn trở lại, đây chính là yêu cầu thứ nhất của nàng đưa ra cho hắn, cũng là yêu cầu mà hắn tuyệt đối vui vẻ chấp hành .

Khi gia phó mang về vương phủ tin tức Mẫn Mẫn bảo bối của tất cả trên dưới người trong vương phủ rõ ràng bị đánh thành trọng thương sinh mệnh nguy hiểm, hắn suýt nữa khống chế không nổi, không để ý lệnh vua trực tiếp tập hợp binh mã giết đến Thanh Lưu huyện, chẳng qua là gia phó kia còn dẫn theo mệnh lệnh của Mẫn Mẫn trước khi hôn mê . Cho nên hắn mới cố hết sức kiềm chế chính mình không đi cái địa phương gọi Hồ Điệp cốc kia tìm Mẫn Mẫn về.

May mà quyết định lần này của Mẫn Mẫn như trước không có phạm sai lầm , hắn chờ trở về vẫn là muội muội vui vẻ giảo hoạt đáng yêu trước kia. Mà muội muội hướng chính mình muốn người, hắn nơi nào sẽ phản đối. Muội muội bảo bối của hắn đương nhiên hẳn là nên có một đám người chân thành hơn nữa lại có năng lực .

Nhìn lên trước mặt thẳng tắp đứng đấy hơn hai mươi tên thiếu niên Mông Cổ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, Triệu Mẫn có chút vừa lòng. Cơ thể rắn chắc cho thấy bọn hắn từ nhỏ cũng đã bắt đầu tiếp nhận tương ứng huấn luyện, mà bị đại ca tuyển ra tự nhiên đủ để chứng minh năng lực của bọn hắn.

Ra lệnh một tiếng, hơn hai mươi tên thiếu niên Mông Cổ lập tức triển khai thi đấu. Triệu Mẫn cho ra đề mục rất đơn giản, là người Mông Cổ tất phải thạo, trụ cột trong trụ cột —— thuật kỵ mã, kỵ xạ, giác đấu.

Không phải không thừa nhận, thân là thân binh tử đệ nhiều thế hệ của Nhữ Dương vương phủ, vốn là có được huyết thống đáng giá kiêu ngạo của dũng sĩ Mông Cổ, những thiếu niên này biểu hiện vô cùng xuất sắc, không uổng công Bảo Bảo Đặc Mục Nhĩ tiêu phí mấy ngày thời gian tinh khiêu tế tuyển đưa bọn họ từ hơn trăm người tuyển ra.

Ở hơn mười người gần như xuất sắc giống nhau, liền ngay cả khi Bảo Bảo Đặc Mục Nhĩ đều cảm thấy không cách nào tiến thêm một bước chọn lựa được nữa, Triệu Mẫn lại giơ lên một bên khóe miệng: "Các ngươi quỳ xuống cho ta!"

Tiếng nói còn chưa hạ xuống, hơn mười tên thiếu niên rất nhanh quỳ xuống, động tác đều nhịp, thắt lưng thẳng tắp mà nhìn Triệu Mẫn —— vị chủ tử mà bọn hắn sắp nguyện trung thành suốt đời .

"Tất cả đứng lên." Mệnh lệnh thứ hai phát ra, là động tác chỉnh tề giống như trước, ngay cả Bảo Bảo cũng đều không hiểu nhìn muội muội từ nhỏ thì có vô số chủ ý của mình, nhưng biểu tình của hơn mười tên thiếu niên này cũng là văn ti chưa động, hoàn mỹ mà thuyết minh người trong Nhữ Dương vương phủ tuyệt không có ý tưởng hoặc nghi ngờ đối với mệnh lệnh của chủ tử đưa ra.

"Hiện tại, các ngươi cho nàng quỳ xuống." Theo thứ ba mệnh lệnh phát ra, ngón tay của Triệu Mẫn chỉ hướng một tên nha hoàn bên cạnh, sợ tới mức nha hoàn kia không biết làm sao mà ngốc sững sờ ở nơi đó.

Lại một lần nữa, hơn mười tên thiếu niên quỳ xuống, cũng chỉ có vài tên là đối mặt với nha hoàn kia, còn lại nhất trí đều cúi đầu đối với Triệu Mẫn phương hướng —— đây là tư thế chờ đợi trừng phạt —— thắt lưng đều thẳng tắp như trước.

"Mẫn Mẫn..." Bảo Bảo Đặc Mục Nhĩ đến bây giờ coi như là lý giải tâm tư của Triệu Mẫn, có chút bất đắc dĩ hô một tiếng. Nhưng mà, cũng không khỏi ở trong lòng tán thưởng tâm tư nhanh nhẹn của bảo bối muội muội nhà mình .

"Tốt, các ngươi không hổ là dũng sĩ Mông Cổ , các ngươi có được linh hồn giống như hùng ưng trên thảo nguyên. Mau đứng lên đi." Trên mặt của Triệu Mẫn giờ phút này giơ lên dáng tươi cười sâu sắc, trong giọng nói mang theo một phần nóng bỏng, không lộ vẻ quá phận nhiệt tình dẫn đến giảm xuống thân phận cùng kiêu ngạo của chính mình, lại đồng thời cũng triệt tiêu cái nhìn phản đối của vài tên dũng sĩ lấy cái chết đến bảo trì kiêu ngạo của mình đối với sự "Tùy hứng" của vị quận chúa này .

"Đại ca, ta muốn tám người này, ngươi giúp ta huấn luyện, huấn luyện bọn họ thành dũng sĩ Mông Cổ thuần chính nhất."

"Liền giao cho ta đi, Mẫn Mẫn." Bảo Bảo Đặc Mục Nhĩ đương nhiên không có dị nghị, nếu nói là Trung Nguyên giang hồ có lẽ hắn cũng không biết, nhưng mà huấn luyện dũng sĩ Mông Cổ cũng là phi hắn mạc chúc. Dũng sĩ Mông Cổ dùng cỡi ngựa bắn cung cùng lực lượng chương hiển chính mình, bọn hắn không cần nội công ngoại chiêu nhiễu nhiễu cong cong gì đó.

Chọn lựa con người toàn vẹn, Triệu Mẫn từ diễn sàn nhảy đi ra, gia phó sớm chờ ở một bên lập tức tiến đến: "Quận chúa, hết thảy ngài phân phó thuộc hạ đã toàn bộ làm thỏa đáng, này nọ cũng đã xác thực từ Hiệu Thuốc Bắc tiếp thu."

"Ân." Triệu Mẫn một tiếng giọng mũi, đối với Tiền gia đã hoàn toàn không có hứng thú.

"Quận chúa, có động thủ đối với Trát Mộc Hợp hay không ?" Khi Triệu Mẫn liên lạc với gia phó cũng đã hạ lệnh truy tung, truy xét đến kẻ phái người truy sát mình, ngoại trừ Tiền gia, mặt sau chính là Trát Mộc Hợp lấy Tiền gia làm che giấu, một trong những phái thế lực đối địch với phụ vương nàng. Ở ngày đó khi nàng tra ra Trát Mộc Hợp đã hạ lệnh cho mấy kẻ ám trang chuyên trách giám thị.

"Không vội, tiếp tục quan sát." Trát Mộc Hợp tuy rằng không là cái nhân vật quan trọng gì, nhưng tình huống hiện tại cũng không thích hợp lập tức khơi mào cuộc đấu tranh giữa hai cái phe phái, Triệu Mẫn cũng không vội vã động thủ.

"Mẫn Mẫn, một mình đi ra ngoài không tốt đùa a." Một bên Bảo Bảo tự nhiên biết rõ đây là về cái sự tình gì, cũng biết Mẫn Mẫn sẽ không để cho chính mình nhúng tay, cũng chỉ phải nói như vậy. Một phương diện khác, hắn cũng không muốn muội muội bảo bối của mình mê thích cảm giác một người chạy khắp nơi, hắn không hy vọng muội muội lại đã bị chút thương tổn gì.

"Không, đại ca. Lần này, phi thường thú vị." Ánh mắt lóe ra, Triệu Mẫn lộ ra một cái vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tags