Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất kể như thế nào, đối với Trương Vô Kỵ mà nói quan trọng nhất còn là hàn độc Huyền Minh Thần Chưởng trong người. Trên đường đi Thường Ngộ Xuân giới thiệu Hồ sư bá với hắn, thời gian dần qua, hành trình đến Hồ Điệp cốc rút cuộc đã có một tia hy vọng, nhưng hắn tuyệt không nghĩ tới sẽ phải đối mặt loại tình hình này.

"Ta không cần ngươi cứu chữa, ngươi vẫn là đi cứu Thường đại ca a!" Mắt thấy Thường Ngộ Xuân chính mình xuất môn, mà Hồ Thanh Ngưu đã chấp lên tay mình bắt mạch, Trương Vô Kỵ đột nhiên giãy giụa ra lớn tiếng nói.

Gặp bộ dạng Trương Vô Kỵ trừng mắt nhìn mình, một bộ tuyệt không phối hợp, con mắt Hồ Thanh Ngưu đảo vòng, mặt mũi tràn đầy không sao cả đi đến ngồi xuống ghế: "Thứ nhất, ta không nói ngươi có thể cứu chữa; thứ hai, coi như là hiện tại ngươi lập tức chết rồi ta cũng sẽ không đi cứu cái người đi ra kia."

Trương Vô Kỵ nóng nảy: "Ngươi không phải sư bá của hắn sao?"

Liếc nghiêng qua Trương Vô Kỵ, Hồ Thanh Ngưu nhấp một ngụm trà mới chậm rì rì nói: "Bất quá là một người không biết ở đâu có cùng bối phận với ta trong Minh giáo thu nhập Minh giáo mà thôi, cũng chỉ có con người lỗ mãng như hắn vậy mới có thể cố chấp ở cái loại bối phận sư thúc sư điệt căn bản không ra gì này."

Trương Vô Kỵ bối rối, xác thực hắn cũng không biết cấp bậc bối phận trong Minh giáo, nghe vào tai tựa hồ mối quan hệ của Hồ Thanh Ngưu với Thường Ngộ Xuân căn bản chẳng qua là Thường Ngộ Xuân một đầu nhiệt quen thuộc. Hắn nói quanh co sốt ruột bề bộn nhổ ra cái lý do khác: "Thường đại ca cho ta cơ hội của hắn, hiện tại chẳng qua là ta trả cơ hội lại cho hắn!"

Một cái ánh mắt Hồ Thanh Ngưu cũng không cho hắn: "Lý do ta muốn xem bệnh cho ngươi không phải là bởi vì hắn tự ý quyết định, đó chỉ là hứng thú của ta, mà cơ hội của hắn là do chính bản thân hắn buông tha cho, không liên quan với ta."

Trương Vô Kỵ nhất thời nói không ra lời.

"Vô Kỵ huynh đệ, ngươi đừng để ý, chút tổn thương đó Thường Ngộ Xuân ta không chết được, ngươi ngoan ngoãn mà nghe Hồ sư bá nói là được!" Hiển nhiên là Thường Ngộ Xuân ở ngoài phòng đã nghe được bọn hắn nói, lớn tiếng khuyên bảo.

"Thế nhưng là, thế nhưng là..." Trương Vô Kỵ có chút do dự, cuối cùng là bởi vì dẫn theo chính mình tới đây, Thường Ngộ Xuân mới đã mất đi cơ hội trị liệu.

"Chậc, nhìn ngươi một người nam tử, lại bà bà mụ mụ như vậy. Vô luận ngươi tiếp nhận hay là cự tuyệt, cái tên Thường Hắc Tử kia đều không thể nào được trị liệu, như vậy vì sao còn muốn buông tha cho cơ hội duy nhất hiện tại?" Rút cuộc, có người nhìn không được Trương Vô Kỵ do dự mà không kiên nhẫn mở miệng, khi thấy vẻ mặt Trương Vô Kỵ kinh hãi phát hiện nguyên lai trong phòng còn có người thứ ba, không khỏi biểu lộ giận dữ.

Dùng tính tình Vương Nan Cô đối với người làm cho mình tức giận tự nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình, chẳng qua là không phải không thừa nhận Trương Vô Kỵ vẫn có tương đối vận khí.

Lúc này, có người đẩy cửa vào, mà người này đúng là tiểu thần y Lạc Tịch theo như lời Thường Ngộ Xuân có thể làm cho tâm tình vợ chồng Hồ Thanh Ngưu không tệ.

"Nghĩa mẫu, có gặp Quyết nhi sao?" Thanh âm Lạc Tịch bình thường bằng phẳng trầm tĩnh nhiều thêm vài phần lo nghĩ.

Vương Nan Cô lập tức triệt để vứt qua một bên ý định hảo hảo giáo huấn Trương Vô Kỵ một lần: "Quyết nhi sao? Ngược lại là sáng sớm liền không thấy được rồi, đại khái là đi trên núi chơi a." Từ nhỏ Quyết Mạnh Tử đã hiếu động, sau khi học được chút ít công phu ít nhất có thể tránh né nguy hiểm bọn họ cũng không có câu thúc hắn, tùy ý hắn vào trong núi chơi. Đương nhiên, Quyết Mạnh Tử cũng thật biết điều, trước giờ đều sẽ không quên thời gian trở về.

Đối với Vương Nan Cô mà nói, so sánh làm cho bà chú ý ngược lại là một vấn đề khác: "Tịch nhi, ngươi hẳn là đi Thanh Lưu huyện a? Như thế nào còn đứng đây."

Một người không có võ công, từ Hồ Điệp cốc đi đến Thanh Lưu huyện sau đó lại trở về, nhanh nhất cũng muốn một canh giờ, huống chi căn bản Lạc Tịch đi lại cũng không dễ dàng .

Lạc Tịch nhìn sắc trời một chút, kiềm chế một tia không hiểu bất an ở đáy lòng : "Ta đây về phòng trước rồi."

"Ân, mau đi đi." Vương Nan Cô trả lời ngay. Lạc Tịch từ nhỏ liền không cần bọn hắn lo lắng, chủ yếu hơn chính là đứa nhỏ Lạc Tịch này rất quật cường, nàng không hy vọng người khác chứng kiến cái miệng vết thương mà chính mình dù có y thuật cao hơn nữa cũng không có khả năng khỏi hẳn. Cho dù là bởi vì Lạc Tịch chính mình bất tiện cho nên phải mất thời gian thật dài mới miễn cưỡng tiếp nhận Thư Bán Hạ giúp nàng dùng nước thuốc thanh lý miệng vết thương, Thư Bán Hạ cũng thủy chung tránh cho trực tiếp tiếp xúc.

Sau khi Lạc Tịch rời khỏi, Vương Nan Cô híp mắt quay đầu nhìn Trương Vô Kỵ từ trên xuống dưới, thẳng đến sau lưng của hắn lạnh cả người nổi lên một thân phiền phức khó chịu về sau mới nói một câu: "Tiểu tử, nếu không muốn đi gặp Diêm Vương sớm một tháng thì nên đình chỉ những thanh âm đáng ghét kia của ngươi, im lặng ngoan ngoãn đợi."

Tuyệt đối mang theo tùy ý không để nhân mạng vào mắt, cảm giác này lại để cho Trương Vô Kỵ thẳng đến bị Hồ Thanh Ngưu hạ châm trên người mới hồi phục tinh thần lại, lại cũng không dám phản đối cái gì nữa.

Kỳ thật điều này cũng không có tốn bao nhiêu thời gian, rất nhanh, Hồ Thanh Ngưu liền lầu bầu: "Kỳ quái kỳ quái, nan giải nan giải" rồi đi qua một bên lật sách thuốc đi. Trương Vô Kỵ nhìn nhìn xác thực không ai chú ý mình, lập tức chạy đến ngoài phòng đi tìm Thường Ngộ Xuân.

Lúc hắn nhìn thấy Thường Ngộ Xuân nửa nằm dựa vào bên tường, đang muốn nói chuyện, lại trước tiên đã nghe được thanh âm khác.

"Tiểu Cửu, Bán Hạ, các ngươi đi tìm tìm Quyết nhi." Thanh âm cũng không tính lạ lẫm, rồi lại so với trước càng nhiều vài phần lo lắng.

"Tiểu quỷ còn chưa có trở lại?" Thư Bán Hạ từ trong một gian phòng ốc đi ra, trong lời nói mang theo kinh ngạc cùng với sau đó đồng dạng hiên lộ lo lắng. Mà một người khác tên là "Tiểu Cửu" , Trương Vô Kỵ lúc này mới chú ý tới trong Hồ Điệp cốc nguyên lai còn có người khác.

"Vâng, tiểu thần y." Vương Tiểu Cửu phản ứng tự nhiên là cùng Thư Bán Hạ bất đồng, ứng xong lập tức đi hướng trên núi . Đương nhiên, đi hướng một phương hướng khác còn có vị Thư Bán Hạ kia.

Tuy rằng thích trêu chọc Quyết Mạnh Tử, cũng không có nghĩa là Thư Bán Hạ liền không quan tâm hắn.

"Ai nha, xem ra mới vừa trở về thì có việc làm đây." Lại một cái thanh âm lạ lẫm vang lên, lười biếng mà lại dẫn theo mị hoặc. Một người hồng y nữ tử ước chừng mười bảy mười tám tuổi, đi đến trước mặt Lạc Tịch: "Sư phụ, ta cũng đi tìm tiểu sư huynh rồi."

Những lời này lại để cho Trương Vô Kỵ nhất thời ngây người, thẳng đến trước khi hồng y nữ tử rời đi cũng không thể kịp phản ứng. Nữ tử này, là đồ đệ của tiểu cô nương còn nhỏ tuổi hơn mình kia?

Chẳng qua là không đợi hắn lại chậm rãi tiếp nhận sự thật này, Thường Ngộ Xuân cũng có động tĩnh.

"Thường đại ca, ngươi chớ lộn xộn." Mắt sắc mà chú ý tới lúc Thường Ngộ Xuân đứng dậy nhịn không được đè xuống lồng ngực của mình, Trương Vô Kỵ vội vàng ngăn cản hắn tiếp tục động tác.

"Vô Kỵ huynh đệ, ta không sao, ngược lại là một tiểu oa nhi nhỏ như vậy ở trong rừng, vạn nhất xảy ra chuyện gì sẽ không tốt." Ngụ ý, Thường Ngộ Xuân này là muốn đi hỗ trợ tìm Quyết Mạnh Tử.

"Thường đại ca, ngươi vẫn là nên nằm đi a, cứ như vậy tiến vào chỉ sợ còn phải phiền toái người khác mang ngươi ra đến." Trương Vô Kỵ bất đắc dĩ tăng thêm ngữ khí lại để cho Thường Ngộ Xuân nhìn thẳng vào trạng huống của mình: "Ta đi hỗ trợ."

Đến cùng cũng đi theo Tạ Tốn học được vài năm công phu, tại phái Võ Đang cũng không có hoang phế, trong rừng tự bảo vệ mình cộng thêm tìm người vẫn là có thể làm được. Chủ yếu nhất là, tại Băng Hỏa đảo dã lâu như vậy, năng lực trên nhảy dưới tránh né đòn trong rừng của Trương Vô Kỵ cũng không tệ.

Tóm lại, bởi vì tất cả chủng loại hình nguyên nhân chồng lên, cuối cùng nhất là Trương Vô Kỵ đã tìm được Quyết Mạnh Tử ngã xuống một cái hố sâu còn bị những cái cây mây, thực vật khô héo làm cho trầy trụa không ít .

"Sư phụ, Quyết nhi đau!" Tuy rằng Quyết Mạnh Tử chỉ có sáu tuổi, nhưng đối với Trương Vô Kỵ mới mười hai tuổi nhưng lại thụ hàn độc làm phức tạp rồi hai năm mà nói vẫn là có chút khó khăn. Thật vất vả thở hồng hộc mà ôm Quyết Mạnh Tử trở lại Hồ Điệp cốc, Trương Vô Kỵ cọ đến bên người Thường Ngộ Xuân lập tức co quắp ngồi dưới đất khẽ động cũng không muốn động.

Mà Quyết Mạnh Tử tức thì trực tiếp từ trong tay Trương Vô Kỵ chuyển đến trên đùi Lạc Tịch, nhào vào trong ngực Lạc Tịch khóc lên.

Lạc Tịch vỗ nhẹ phía sau lưng Quyết Mạnh Tử trấn an, một bên còn nhanh chóng kiểm tra thân thể Quyết Mạnh Tử, cuối cùng yên lòng. Chẳng qua là trầy da cùng với đùi phải bị gãy xương, cũng không phải vấn đề lớn.

"Quyết nhi, ngồi xuống, sư phụ giúp ngươi xử lý miệng vết thương." Thoáng tăng thêm chút lực đạo, Lạc Tịch suy nghĩ chính mình có phải quá sủng Quyết Mạnh Tử rồi hay không.

Nhạy cảm mà cảm nhận được Lạc Tịch có chút biến hóa, Quyết Mạnh Tử lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, dù cho bởi vì miệng vết thương đau đớn cũng không dám khóc thành tiếng, chẳng qua là cứng rắn chịu đựng lại để cho nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cùng với tiếng thút thít không nhịn được thỉnh thoảng vang lên.

"Sư huynh." Hồng y nữ tử kia chẳng biết cũng đã trở về lúc nào đưa qua một cái khăn tay, ngược lại là đối với việc mình xưng hô với một hài tử nhỏ hơn mình mười mấy tuổi là sư huynh cũng không có biểu hiện ra cái gì không ổn.

Bất quá Quyết Mạnh Tử không dám tiếp, chẳng qua là ở lúc Lạc Tịch đặt hắn ở tay vịn xe lăn cố định đùi phải cho hắn liền không ngừng len lén dò xét biểu tình của Lạc Tịch.

Hồng y nữ tử cũng lơ đễnh, chẳng qua là buông tay đứng ở một bên.

Mà Thư Bán Hạ giờ khắc này cũng đã trở về nhìn xem hai người, cũng biết đây không phải lúc trêu ghẹo Quyết Mạnh Tử, yên tĩnh mà đứng đấy.

Rút cuộc xử lý xong miệng vết thương, Lạc Tịch mới một lần nữa nhìn xem Quyết Mạnh Tử, thấy hắn nhịn không được khóc thút thít cùng với vài phần sợ hãi bị trách cứ cùng vài phần ủy khuất, thở dài cầm khăn tay từ trong tay hồng y nữ tử xoa xoa nước mắt trên mặt hắn: "Biết rõ đau?"

"Ân." Quyết Mạnh Tử sợ hãi mà lên tiếng.

"Lần này tại sao lại như vậy?"

Quyết Mạnh Tử vốn còn do dự, cũng tại Lạc Tịch nhìn chăm chú lập tức thành thành thật thật mà trả lời: "Vào xem tìm Hàn dâu, không có chú ý."

"Về sau còn sẽ như vậy sao?"

"Không dám!"

"Biết rõ là tốt rồi."

Một hỏi một đáp xong, chuyện này coi như là đi qua.

Vương Nan Cô nhìn xem hai người này, quay đầu đối với Hồ Thanh Ngưu nói: "Quả nhiên Tịch nhi càng giống sư phụ hơn chúng ta a." Giữa bọn họ với Lạc Tịch liền chưa từng có tình huống như vậy, thật là tốt đẹp để cho người đố kỵ a.

Mà Hồ Thanh Ngưu vuốt ve râu mép của mình, suy tư một chút nghiêm túc trả lời: "Có lẽ phải nói là quả nhiên Quyết Mạnh Tử này càng giống đồ đệ hơn Tịch nhi a ?"

Hai người này nhẹ nhàng mà nói qua, đầu kia Lạc Tịch cũng quay đầu phân phó: "Bán Hạ, chuẩn bị đồ tốt cũng có thể lấy ra rồi."

"Ồ, là cái gì?" Gặp Thư Bán Hạ kêu lên Vương Tiểu Cửu vào nhà, Quyết Mạnh Tử tò mò hỏi.

"Còn nhớ rõ hôm nay là ngày mấy sao?" Lạc Tịch mắt nhìn Quyết Mạnh Tử, tức giận nói.

Bẻ ngón tay tính thời gian, Quyết Mạnh Tử đột nhiên nở nụ cười: "A, là sinh nhật của Quyết nhi !" Cũng tương tự như Lạc Tịch, sinh nhật của Quyết Mạnh Tử định đúng là ngày hắn bái sư .

"Chúc mừng tiểu sư huynh, lại lớn lên một tuổi rồi." Hồng y nữ tử cười híp mắt đồng dạng lấy ra một cái bao bố đưa cho Quyết Mạnh Tử.

Không khách khí tiếp nhận, Quyết Mạnh Tử cũng cao hứng mà cười lấy: "Trách không được Tử Tô ngươi sẽ trở về, nguyên lai hôm nay là sinh nhật của ta, ha ha!" Nói chuyện đồng thời, trên tay cũng tốc độ cực nhanh mà mở ra lễ vật, trên mặt má lúm đồng tiền đáng yêu vô cùng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Trương Vô Kỵ tỉnh lại, liền phát hiện sắc mặt Thường Ngộ Xuân tái nhợt không ít rồi, trên trán tràn đầy mồ hôi.

Trước một đêm mọi người trong Hồ Điệp cốc làm khánh sinh cho Quyết Mạnh Tử, hắn cũng sẽ không có cơ hội mở miệng cầu bọn họ xuất thủ cứu Thường Ngộ Xuân. Bây giờ nhìn bộ dạng khổ sở của Thường Ngộ Xuân càng là lo lắng vô cùng.

Lúc này, trong phòng cách đó không xa truyền đến thanh âm thanh thúy.

"Phù Tiết phong, khu phong thông lạc, lưu thông huyết hóa ứ, cùng Bạch Truật, Giang Ngưu Tất, khổ Thạch Liên cùng với da quất, Phật Thủ hoa thêm nước suối lửa nhỏ sắc thuốc hai canh giờ, có thể trị tổn thương tạng phủ . Ký tại Tôn Tư Mạc 《 Thiên Kim Phương 》. Sư phụ, Quyết nhi nói có đúng không ?"

"Ân, bất quá nói đến trị liệu nội thương, vẫn là làm thuộc thoa không hóa 《 tổn thương Ngũ Hành 》 tinh tế toàn diện nhất." Lạc Tịch giải thích kỹ càng.

Nhưng mà đằng sau Trương Vô Kỵ đều không nghe được nữa, chẳng qua là đột nhiên hắn sinh ra một tia mừng rỡ cùng hy vọng, nói với Thường Ngộ Xuân: "Thường đại ca, ngươi ráng nhịn chịu đựng thêm chút nữa, ta nghĩ đến biện pháp." Nói xong hắn bỏ chạy đến căn phòng lúc trước Hồ Thanh Ngưu trị liệu cho hắn, hắn nhớ rõ trong này có không ít sách vở.

Đối với cử động này của Trương Vô Kỵ, người của Hồ Điệp cốc nhìn như không thấy, hoàn toàn không thèm để ý người này làm cái gì trong Hồ Điệp cốc .

Mà Trương Vô Kỵ sau khi nghe xong bài học của Quyết Mạnh Tử vào mỗi lúc sáng sớm ba ngày liên tục rút cuộc hậu tri hậu giác mà tỉnh ngộ lại, nguyên lai đó căn bản là vị tiểu thần y Lạc Tịch đối người ngoài lạnh lùng vô cùng kia đang dạy mình làm sao trị liệu cho Thường Ngộ Xuân.

Là bởi vì mình đã cứu Quyết Mạnh Tử sao?

Bất luận như thế nào, kỳ thật vị Lạc Tịch tiểu thần y này vẫn rất thiện lương đây!

Mang theo nhận thức như vậy, Trương Vô Kỵ dần dần quen thuộc sinh hoạt ở Hồ Điệp cốc. Tuy rằng không cách nào trị được tận gốc, nhưng dưới sự nỗ lực của Hồ Thanh Ngưu cứ như vậy lại qua một năm có thừa.

Một ngày này đúng là đầu hạ, Trương Vô Kỵ đang vội vàng trong dược viên. Hắn đối với sinh hoạt trong Hồ Điệp cốc còn là phi thường ưa thích, rất bình tĩnh, hơn nữa sau khi Thường Ngộ Xuân rời khỏi, theo thời gian trôi qua, người trong Hồ Điệp cốc cũng theo thời gian dần qua tiếp nhận hắn, thậm chí đôi khi Lạc Tịch cũng sẽ thuận miệng giải quyết vấn đề hắn gặp phải khi nghiên cứu y thuật.

Vào lúc này, hiếm có vang lên thanh âm ở đường mòn vào Hồ Điệp cốc. Trương Vô Kỵ theo tiếng nhìn lại, không bao lâu chứng kiến theo một đám Hồ điệp tuôn ra, thân ảnh một người ăn mặc áo dài đỏ tươi nạm kim tuyến xuất hiện.

"Lạc Tịch, ta lại tới nữa." Tuy vẫn không có thể thấy rõ cái bộ dáng đường hoàng chói mắt kia, thanh âm lại đi đầu vang lên trong cốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tags