Chương 14: Bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần sau cùng Chu Chỉ Nhược thấy Trương Vô Kỵ là lần chia tay cách đây một đêm. Chu Chỉ Nhược nhìn Trương Vô Kỵ hiên ngang cùng đám người kia đi đến, trong lòng nàng không khỏi chấn động. Tại sao hắn lại xuất hiện? Chu Chỉ Nhược nhìn xung quanh, chú tâm vào chiến sự, hiện tại nàng chợt nhớ còn có một người -- Triệu công tử đâu? Vì sao cả nửa ngày cũng không thấy hắn? Hắn không phải cũng là người của Minh Giáo sao, vì sao không hề thấy thân ảnh của hắn? Chẳng lẽ... Chu Chỉ Nhược không muốn nghĩ theo hướng này. Hắn học trăm loại võ, võ công không tệ, hiện tại không ở chỗ Minh Giáo, cũng không có trong đám người lục đại môn phái, nhất định là đã ẩn tránh ở đâu đó. Chu Chỉ Nhược nghĩ theo hướng này, cảm thấy an tâm hơn.

Triệu Mẫn đứng ở một nơi xa xa nhìn Chu Chỉ Nhược đang dáo dác nhìn xung quanh, trong lòng không khỏi muốn trêu chọc nàng một chút. Xoay người, Triệu Mẫn nhặt một cục đá dưới đất, vận đủ nội lực ném đi, cục đá bay đi, bắn trúng vào phần eo Chu Chỉ Nhược.
Chu Chỉ Nhược cúi đầu nhìn cục đá trên mặt đất, có lẽ là ai đó núp trong tối, nhưng cũng không biết là địch hay bạn, đành theo phương hướng cục đá mà phán đoán, nàng nhìn thấy một thân ảnh hướng nàng vẫy quạt. Nhưng vì cách khá xa, Chu Chỉ Nhược không thể thấy rõ gương mặt người nọ, nhưng trong lòng nàng đã có thể khẳng định người kia chính là người mình vừa nghĩ đến.

"Tống đại hiệp, phái Võ Đang luân phiên đối phó với một lão nhân gia đang bị thương, thật không công bằng!" Trương Vô Kỵ từ trong đám người bước ra, âm thanh của hắn đã đem tâm Chu Chỉ Nhược trở lại chiến sự.
Tống Viễn Kiều vỗ vỗ bả vai Trương Vô Kỵ gật đầu tán thành.

"Vị thiếu hiệp kia nói rất đúng, tuy Võ Đang cùng Thiên Ưng Giáo thù sâu như biển, thế nhưng Võ Đang cũng không dạng giậu đổ bìm leo, tạm thời đình chiến, ngày sau tính tiếp. Mục đích của lục đại môn phái chúng ta là Minh Giáo, mà Thiên Ưng Giáo thì sớm đã tách khỏi Minh Giáo, chuyện này giang hồ đều biết."

Tỗng Viễn Kiều hướng Bạch Mi Ưng Vương chắp nắm tay nói: "Ân lão tiền bối không nên giao kết cùng tà giáo, quý giáo nên xuống núi thì hơn."

"Tống đại hiệp có hảo ý, lão phu xin nhận. Nhưng lão phu là trong tứ đại hộ giáo Bạch Mi Ưng Vương, mặc dù tự lập môn hộ, nhưng nay Minh Giáo gặp nạn, lão phu sao có thể làm ngơ." Bạch Mi Ưng Vương nói xong, cảm thấy lồng ngực nổi huyết khí, hắn lay động thân mình, rất nhanh cơ thể đã ổn định lại.

"Bản thân ngươi đã trọng thương, Tống Viễn Kiều không muốn giậu đổ bìm leo." Tống Viễn Kiều xoay người rời đi. Bạch Mi Ưng Vương nhẹ nhàng thở ra, ngồi trên đất, Trương Vô Kỵ thấy thế liền bước lên đỡ .

"Hư Văn đại sư, lần này bao vây diệt trừ ma giáo, các phái vì kính trọng địa vị phái Thiếu Lâm trong võ lâm, nhất trí thống nhất nghe lệnh quý phái, thỉnh quý phái hãy lên tiếng nói một câu công đạo."

Diệt Tuyệt sư thái thấy lần vây công này có lẽ sẽ thất bại nên sốt ruột.

"Còn gì để nói nữa! Không thể để một giáo đồ nào của ma giáo sống sót, diệt cỏ tận gốc, nếu không sẽ có ngày tro tàn lại cháy, nguy hại võ lâm." Phái Côn Luân lên tiếng đầu tiên.

Hư Văn đại sư nghe thấy, cầm trong tay một xâu chuỗi xoa nhẹ vài cái nói: "Phái Hoa Sơn cùng phái Không Động, thỉnh các vị tiêu diệt tàn dư ma giáo. Phái Võ Đang theo hướng Đông, phái Nga Mi theo hướng Tây, chớ để bất kì kẻ nào của ma giáo lọt lưới, phái Côn Luân chuẩn bị mồi lửa đốt sào huyệt của ma giáo. Đệ tử phái Thiếu Lâm đi đầu, tụng niệm kinh văn, thay lục đại môn phái siêu độ các vị anh hùng đã hy sinh cùng giáo chúng ma giáo, thay trời hành đạo."

Minh Giáo nghe được những lời này, trong lòng biết đã không còn đường thoát, tất cả đều niệm giáo lý Minh Giáo.

Hà Thái Xung chỉ vào Bạch Mi Ưng Vương nói: "Để ta xông lên trước, giết chết tên Bạch Mi lão tặc." Nói xong liền đi ra phía trước.

"Khoan hãy động thủ!" Trương Vô Kỵ tiến lên phía trước, ngăn Hà Thái Xung lại, "Ngươi thân là chưởng môn phái Côn Luân, thế mà lại ra tay với một người đang trọng thương, không sợ thiên hạ anh hùng cười chê sao?"

Hà Thái Xung tức giận nói: "Tiểu tử thối, ngươi tưởng mình là ai mà dám xen vào việc của người khác?" Hà Thái Xung tung chưởng đánh tới, Trương Vô Kỵ kịp né đi.

"Tiểu tử, ngươi là ai?"

"Ta là Tăng A Ngưu."

"Vô danh tiểu tốt, để ta cho ngươi biết sự lợi hại!" Hà Thái Xung chuẩn bị xong tư thế liền nhảy tới.
Trương Vô Kỵ ung dung dùng Càn Khôn Đại Na Di ứng phó, chưởng lực hai người bất đồng, Hà Thái Xung ngã lăn ra đất, đám người Diệt Tuyệt sư thái cùng Tống Viễn Kiều nhìn ngây người.

Trương Vô Kỵ thu lực, đi đến ra phía sau Bạch Mi Ưng Vương, dùng nội lực thay hắn trị thương. "Đa tạ tiểu huynh đệ." Bạch Mi Ưng Vương cảm giác tốt hơn nhiều, đứng lên nói: "Hư Văn đại sư, trước sau rõ ràng, ngươi căn cứ vào võ công từng môn phái mà đối chiến, không tồi, Minh Giáo Dương tả sứ trên dưới toàn bộ bại trận, nhưng vẫn còn Ân mỗ chưa chết! Cũng không có nhận thua! Đại sư đứng đầu các phái, không thể lật lọng, ỷ đông hiếp yếu, tàn sát Minh Giáo."

"Các môn phái hãy chờ một chút, để ta xem xét lại."

"Hừ, thật là phiền toái, để Ngũ lão phái Không Động ta giải quyết Bạch Mi Ưng Vương." Ngũ lão phái Không Động nói xong liền tiến lên.

Bạch Mi Ưng Vương muốn nghênh chiến, lại cảm thấy lồng ngực mình vô cùng đau nhói, nhịn không được ho khụ một tiếng. Trương Vô Kỵ thấy thế đi lên trước nói: "Ân lãi tiền bối bị thương nặng trong người, không bằng để vãn bối thay người ra trận, nếu vãn bối thất bại, người ứng chiến sau cũng chưa muộn."

Bạch Mi Ưng Vương nhìn kỹ thiếu niên trước mặt, "Ngươi không phải giáo đồ của bản giáo."

"Vãn bối không phải người của Minh Giáo, cũng không phải người của Thiên Ưng Giáo. Nhưng vốn ngưỡng mộ lão tiền bối đã lâu, hôm nay có thể cùng tiền bối kề vai chống lại cừu nhân, đó là chuyện nên làm."

"Không được!" Bạch Mi Ưng Vương cự tuyệt. "Nội công của ngươi cao thâm, lão phu tự cảm thấy không bằng... Nhưng cảm lãnh của đối phương hùng hậu, thay phiên ra trận. Ân Thiên Chính ta vì giáo mà chết là chuyện nên làm, ngươi cùng Minh Giáo không hề liên quan, không cần đem mạng ra đổi như vậy."

"Uy! Toàn lời vô nghĩa!" Ngũ lão phái Không Động không đợi được nữa.

Bạch Mi Ưng Vương kia thấy, tức giận hộc máu. "Ân lão tiền bối, tiền bối!" Trương Vô Kỵ vội vàng đỡ Bạch Mi Ưng Vương. Hắn nhìn sắc mặt Bạch Mi Ưng Vương, rồi bước lên trước nói: "Các ngươi không xứng cùng Ân lão tiền bối so tài, muốn đụng đến người, trừ phi bước qua xác của ta."

Trương Vô Kỵ liên tiếp ứng chiến với Ngữ lão phái Không Động, Hư Văn đại sư phái Thiếu Lâm, Tiên Vu chưởng môn phái Hoa Sơn. Võ Đang vì giao ước ban nãy không đánh Bạch Mi Ưng Vương nên bước qua một bên. Chỉ còn lại phái Nga Mi.

Diệt Tuyệt sư thái đi lên phía trước nhìn Trương Vô Kỵ nói: "Ta sẽ không khách khí." Nói xong liền rút thanh Ỷ Thiên kiếm sắc bén hướng phía Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ tay không so chiêu cùng Diệt Tuyệt sư thái, cảnh tượng tàn sát vô cùng tàn khốc, được một lúc, Trương Vô Kỵ đánh bay Diệt Tuyệt sư thái. Diệt Tuyệt sư thái bị lực đẩy lùi ngã nhào ra phía sau, Ỷ Thiên kiếm cũng tuột khỏi tay bay đi.

Tĩnh Huyền, Đinh Mẫn Quân, Chu Chỉ Nhược thấy thế, vận khí thi triển kinh công tiến lên bảo hộ sư phụ. Trương Vô Kỵ một cước đá bay các nàng ngã nhào bên cạnh Diệt Tuyệt sư thái. Chu Chỉ Nhược chạy đến chỗ ỷ Thiên kiếm, nàng vừa nhặt kiếm liêm lên, ngước đầu thấy Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ lúc này mới nhìn rõ Chu Chỉ Nhược, vội vàng giảm lực, tự đẩy người sang hướng khác, chưởng lực chỉ hơi vụt qua Chu Chỉ Nhược. Hắn nhìn Chu Chỉ Nhược, trong ánh mắt tràn nhập một loại cảm tình không khó nói, ngay đến hắn cũng không thể lý giải được.
Chu Chỉ Nhược ngã trên đất, quay người lại, Chu Chỉ Nhược thấy ánh mắt Trương Vô Kỵ, nàng nhìn hắn, không biết phải làm gì, chỉ hơi gật gật đầu, biểu tình cực kì phức tạp.
Đám người Diệt Tuyệt sư thái đã đứng dậy, Đinh Mẫn Quân đứng phía sau Diệt Tuyệt sư thái, châm chọc:

"Chu sư muội, hắn quả nhiên có hảo ý với ngươi a."

Chu Chỉ Nhược nghe thấy, mặt ửng hồng, cúi đầu không nói lời nào.

"Chỉ Nhược, ngươi mau lại đây!" Diệt Tuyệt sư thái tức giận nói. Lời nói của Đinh Mẫn Quân thức tỉnh Diệt Tuyệt sư thái, Đinh Mẫn Quân cùng Tĩnh Huyền đều bị Trương Vô Kỵ đánh bay, chỉ có Chu Chỉ Nhược tay vẫn cầm binh khí, không hề thương tổn gì nhiều, lại còn giảm lực và chuyển hướng đánh, rõ ràng hai người này có gì mờ ám.

Nghĩ đến, Diệt Tuyệt sư thái càng thêm tức giận, nàng nhìn chằm chằm Chu Chỉ Nhược lạnh lùng nói:

"Chỉ Nhược, ngươi còn không mau lại đây! Mau lại đây!"

Chu Chỉ Nhược cúi đầu, bước đi tới bên Diệt Tuyệt sư thái, thời điểm nàng vừa đi ngang qua người Trương Vô Kỵ, lại nghe Diệt Tuyệt sư thái thét lên một tiếng:

"Dừng lại!" Nàng vội ngừng bước, nhìn về phía Diệt Tuyệt sư thái, lại nhìn qua Trương Vô Kỵ. Nghĩ đến cục diện trước mắt, cảm thấy xấu hổ vô cùng. Trương Vô Kỵ nương tay cho mình, chắc hẳn Diệt Tuyệt sư thái cảm nhận được hại người họ có ấp ủ chuyện mờ áp, như vậy thì nàng sẽ trở thành đồ đệ phản nghịch. Nghĩ đến đây, Chu Chỉ Nhược cảm thấy kinh hãi.

"Chỉ Nhược! Một kiếm lấy mạng hắn!" Diệt Tuyệt sư thái chỉ vào Trương Vô Kỵ nói.

Âm thanh của Diệt Tuyệt sư thái làm cho Chu Chỉ Nhược bừng tỉnh, nhưng nội dung lại khiến nàng tiến thối lưỡng nan. Nàng nhìn Trương Vô Kỵ, ánh mắt Trương Vô Kỵ tràn ngập khó xử lạ lùng. Mà Chu Chỉ Nhược cũng vạn lần khó xử. Nàng yên lặng nhìn trong mắt Trương Vô Kỵ tràn ngập thống khổ. Nàng không muốn động thủ, nhớ tới lúc còn bé, nhớ tới đi trường thành gặp lại hắn, Chu Chỉ Nhược biết mình không thể xuống tay.

"Giết hắn!" "Mau giết hắn!" Âm thanh Diệt Tuyệt sư thái không ngừng truyền đến tai. Chu Chỉ Nhược cau mày, trong lòng lộ vẻ chua xót. Cuốc cùng, nàng giơ Ỷ Thiên kiếm, ánh kiếm sắc bén lóe lên, vụt qua mắt nàng cùng khuôn mặt Trương Vô Kỵ. Cơ thể hướng về phía trước, cổ tay dùng lực đẩy mạnh, Ỷ Thiên kiếm đâm thẳng vào yết hầu Trương Vô Kỵ. Thời điểm mũi kiếm cách yếu hầu độ khoảng năm tấc thì ngừng lại, chung quy Chu Chỉ Nhược vẫn không thể ra tay được.

"Giết hắn! Mau lên!" Âm thanh Diệt Tuyệt sư thái lại vang lên. Chu Chỉ Nhược bất giác thở dài, Trương Vô Kỵ, ta không nhằm vào yếu điểm của ngươi, sống chết tùy vào phần số của ngươi, sư phụ có ân dượng dục, nay nàng ra lệnh, ta không thể bất luân. Chu Chỉ Nhược cầm kiếm hướng ngay tim Trương Vô Kỵ đâm thẳng vào, nhưng không sâu.

Trương Vô Kỵ nhìn Chu Chỉ Nhược biều tình khó tin, hắng không nghĩ Chu Chỉ Nhược thật có thể xuống tay, hắn ôm lấy vết thương, thống khổ hỏi: "Ngươi... Ngươi thật muốn lấy mạng ta..."

"Thật xin lỗi, lệnh của sư phụ, khó lòng bất tuân." Nói xong, Chủ Chỉ Nhược rút kiếm ra, đi đến bên Diệt Tuyệt sư thái.

Tiểu Chiêu đứng bên liền chạy đến đỡ lấy Trương Vô Kỵ hỏi:

"Công tử, người không sao chứ? Công tử!"

Xa xa, mọi việc Triệu Mẫn đều nhìn thấy, nàng không khỏi nghĩ đến nếu người trước mắt là bản thân nàng, liệu Chu Chỉ Nhược có hay không nhẫn tâm xuống tay, giữa sư phụ và nàng, ai mới thật quan trọng với Chu Chỉ Nhược? Tay nắm chặt cây quạt, đầu ngón tay nàng trắng bệch, không muốn biết đáp án, nhưng lại cứ nghĩ đến cục diện vừa rồi. Diệt Tuyệt sư thái có ơn nuôi dưỡng Chu Chỉ Nhược, ngay cả hân hoan, hoặc là yêu, hiện tại Chu Chỉ Nhược cũng sẽ không phản lại lệnh của sư phụ, kết quả như vậy cũng là lưỡng toàn, vừa chấp hành lệnh sư phụ, đồng thời giữ được mạng cho Trương Vô Kỵ. Nhìn vào biểu hiện tha mạng cho Trương Vô Kỵ, Chu Chỉ Nhược nhất định là đã thích Trương Vô Kỵ! Đúng vậy! Đúng là như vậy! Triệu Mẫn nghĩ đến, tức giận run người, được lắm Chu Chỉ Nhược! Nàng càng nghĩ càng thêm tức giận, đem cây quạt cần trong tay ném xuống đất.

"Mẫn Mẫn, ngươi làm sao vậy?"

Triệu Cường nhìn thấy bộ dạng lúc này của Triệu Mẫn, hắn vội vàng hỏi. "Không có gì." Triệu Mẫn kiềm chế khó chịu trong lòng, mặt không chút thay đổi trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro