Chương 54: Tiểu vương gia mất mạng tại kinh thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mẫn mẫn có chuyện thưa, muốn mời Vương gia đưa ra chủ ý."
Triệu Mẫn mới mặc kệ Thất vương gia nghĩ như thế nào, nàng chỉ cần đạt thành mục đích của nàng.

"Nói đi."
"Trong phủ bắt được Quang Minh hữu sứ Phạm dao, một trong hai sứ giả của Minh Giáo. Ý của ta là lập tức đem hắn đi chém để thị uy, nhưng mà phụ vương ta nói muốn dùng hắn để làm loạn Minh Giáo. Nhưng ta thiết nghĩ hẳn do Vương gia làm chủ, muốn nghe chỉ thị của ngài."
Thất vương gia tản bộ bộ, nói:

" Hắn là Quang Minh hữu sứ của Minh Giáo tất nhiên thân phận không thể không thấp a có thể sẽ biết rất nhiều chuyện về tổng đàn Minh Giáo, có thể cố gắng lợi dụng một phen. Này vừa hay, có thể dùng hắn làm mồi dụ dẫn ra những dư đảng giáo đồ Minh Giáo. Đến lúc đó một lưới tóm gọn, có thể dùng nghiêm hình bức cung, ép cho hắn nói ra các cứ điểm của Minh Giáo, thuận tiện chúng ta tiêu diệt từng người, từng người bọn chúng."

"Mẫn mẫn cũng không cho rằng như vậy là khả dĩ." Triệu Mẫn lắc đầu, nói:
"Theo ta được biết, từ khi xảy ra chuyện ở Vạn An Tự, Minh Giáo đã phân bố các cứ điểm, trải dài khắp đất nước nhưng mà đa phần là các kinh sư chiếm đa số, sợ là hầu như trong đó không còn người Minh Giáo chân chính. Vương gia muốn lấy Phạm Dao làm mồi, dẫn ra dư nghiệt , ta nghĩ sợ là rất khó. Huống hồ, tên Phạm Dao này không tiếc hủy dung của mình, lấy phương thức như vậy trà trộn vào Nhữ Dương vương phủ , ta e là muốn nghiêm hình bức cung, ép hắn khai ra cứ điểm Minh Giáo, sợ là khó càng thêm càng thêm khó."

"Ồ? Vậy ý của ngươi là gì?" Thất vương gia tay nâng quai hàm hỏi. Triệu Mẫn phân tích cũng không sai, Thất vương gia chính mình cũng biết tra hỏi phỏng chừng là vô dụng, nhưng Thất vương gia e, thứ hai là muốn nhìn xem Triệu Mẫn có hay không đã cùng những người kia triệt để cắt đứt quan hệ sạch sẽ, một lòng hiến kế vì mình. Triệu Mẫn mấy lần ra ngoài phủ, rời kinh, mục đích là cái gì, Thất vương gia cũng là biết một hai. Triệu Mẫn lúc trước vẫn cùng giáo chủ Minh Giáo dây dưa không rõ, Thất vương gia không thể không nghĩ đến, Triệu Mẫn đối với Trương Vô Kỵ có tư tình.

Đáng tiếc chính là, tất cả mọi người đều đoán sai rồi, Triệu Mẫn trong lòng người kia, căn bản liền không phải Trương Vô Kỵ mà là Chu Chỉ Nhược, chưởng môn phái Nga Mi, hơn nữa còn là một nữ tử.

" Ý tứ của Mẫn Mẫn là trực tiếp cho chém, thứ nhất là để răn đe, thứ hai là để cho đám tàn dư Minh Giáo hoảng loạn, cho bọn chúng biết hậu quả khi chống lại triều đình."

Thất vương gia nghe xong, cười cợt, nói: "Mẫn mẫn a, bản vương vốn cho rằng ngươi sẽ bởi vì cùng Trương Vô Kỵ có giao tình mà hướng bản vương xin tha cho Phạm Dao, nhưng giờ nghe ngươi nói những lời này, ta liền yên tâm . Xem ra ngươi thật sự là đã cùng những người kia đoạn không còn một mống ."

Triệu Mẫn nghe xong giật nhẹ khóe miệng, nói: "Đó là tự nhiên."
"Tốt, tốt." Thất vương gia vỗ vai Triệu Mẫn nói: "Xem ra ngươi là thật sự tâm phúc của triều đình, không cùng những dư đảng Minh Giáo kia dây dưa, như vây ta cũng yên lòng ."
"Nói như vậy, Vương gia là đồng ý cách làm của ta ?"

"Đương nhiên đồng ý." Thất vương gia gật đầu liên tục."Bất quá, bản vương cho rằng, nếu muốn chém Phạm Dao để răn đe thì ta muốn cái chết của hắn phải có sức ảnh hưởng lớn tới Minh Giáo, vì vậy trước khi chém nhất định phải dán cáo thị công bố khắp nơi. Hơn nữa nhất định phải là đích thân bản vương chém."

Triệu Mẫn tất nhiên là không có ý kiến, thấy Thất vương gia đồng ý đề nghị của chính mình, hỏi thăm một chút, liền đi .
Lúc Trương Vô Kỵ ở trên đường nhìn thấy tin tức Phạm Dao sẽ bị xử trảm lập tức quay về khách sạn, liền cùng Chu Chỉ Nhược nói tới việc này. Kỳ thật Chu Chỉ Nhược cũng không biết Phạm Dao chính là ai, nhưng khi Trương Vô Kỵ nói ra Khổ Đầu Đà chính là do Phạm Dao tự hủy dung, đổi thân phận trà trộn vào Nhữ Dương vương phủ, Chu Chỉ Nhược trong lòng đột nhiên liền tuôn ra một luồng không nhanh cảm xúc.

Trương Vô Kỵ trong lòng biết Chu Chỉ Nhược nguyên nhân tức giận , cười khuyên Chu Chỉ Nhược.
Ngoài cửa, hầu bàn gõ cửa, nói:
"Công tử, có vị cô nương muốn ta đem vật này giao cho ngươi."
Trương Vô Kỵ tiếp nhận bao, tỉ mỉ một hồi, không nhìn ra nguyên cớ, liền gọi hầu bàn lui xuống trước đi , chính mình cầm bao trở về nhà bên trong.

Trương Vô Kỵ đem bao phóng tới trên bàn, mở ra. Một bộ nguyên Binh quần áo lộ ra. Chu Chỉ Nhược nhìn thấy nhất thời cả kinh. Nguyên lai Triệu Mẫn toàn bộ đều biết, nàng cùng Trương Vô Kỵ ở nơi này, biết nàng cùng với Trương Vô Kỵ, biết Trương Vô Kỵ phải cứu Phạm Dao. Nếu là nàng ấy biết, sau này tất nhiên là khó tránh khỏi gặp mặt. Tưởng tượng thái độ khi gặp nàng liền làm cho Chu Chỉ Nhược trong lòng tràn ngập xoắn xuýt.
Kỳ thực, Chu Chỉ Nhược trong lòng chính mình cũng rất rõ ràng. Nếu không gặp, song phương trong lòng đều khó chịu.

Trương Vô Kỵ trong lòng cũng là sững sờ, càng bội phục một nữ tử như Triệu Mẫn, cô gái này âm thầm liền biết hắn ẩn thân địa điểm nào, còn có thể trong bóng tối trợ giúp chính mình, coi là thật là một nữ tử ghê gớm. Có thể Triệu Mẫn không nghĩ tới là, kế hoạch của Trương Vô Kỵ, là tại pháp trường trên đường động thủ cứu người.

Trương Vô Kỵ cùng Chu Chỉ Nhược nói rồi ý nghĩ của chính mình, Chu Chỉ Nhược mặc dù biết Triệu Mẫn ý tứ là muốn tại pháp trường động thủ, nhưng cũng đồng dạng không nghĩ tới Trương Vô Kỵ sẽ ở đi pháp trường trên đường liền động thủ, trầm tư một chút, Chu Chỉ Nhược đáp ứng trợ giúp Trương Vô Kỵ trong bóng tối gây ra hỗn loạn.
Triệu Mẫn tại phòng của mình đi tới đi lui, ngày hôm nay thiếu một chút liền không khống chế được muốn đi tìm Chu Chỉ Nhược , có thể vì kế hoạch của chính mình, Triệu Mẫn liều mạng mà nhịn xuống . Chỉ muốn cái kế hoạch này thành công, như vậy Triệu Mẫn liền không ở có ràng buộc, mà cái kế hoạch này, Triệu Mẫn cần Trương Vô Kỵ hỗ trợ.

Tiếng gõ cửa đánh gãy Triệu Mẫn tâm tư, Triệu Mẫn mở cửa, nhữ dương vương đi vào."Tiểu vương gia nhắc tới Phạm Dao, ngươi có muốn hay không đi ra ngoài..."
"Không có quan hệ gì với ta." Nhữ dương vương nói còn chưa dứt lời, Triệu Mẫn liền đánh gãy hắn. "Hắn đến thì mặc hắn, ta không gặp là chuyện của ta."
"Mẫn mẫn, hắn là phu quân tương lai của ngươi."
"Nếu Thất vương gia đã nói rõ muốn đích thân giam chém lập uy, chúng ta nhữ dương vương phủ liền không có lý do gì tham gia trong đó."
"Vậy ngày mai hành hình..."
"Ta sẽ không đi."

Nhữ dương vương biết Triệu Mẫn trong lòng vẫn có chút sinh khí, suy nghĩ một chút, cảm thấy Triệu Mẫn nói không phải không có lý, gật gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, chúng ta đúng là không nên tham gia. Ngươi nghỉ ngơi đi, phụ thân còn có một số việc phải xử lý." Nhữ dương vương nói xong liền đi .
Triệu Mẫn thấy nhữ dương vương đi rồi, nhảy ra một thân y phục dạ hành, bắt đầu kế hoạch ngày mai hành động. Chu Chỉ Nhược phá huỷ Ỷ Thiên kiếm, đây đối với Triệu Mẫn, vừa vặn thuận tiện ẩn giấu, không có Ỷ Thiên kiếm, Triệu Mẫn cho dù hóa trang, cũng chưa chắc có thể có người sẽ nhận ra nàng, nhưng tâm tư kín đáo Triệu Mẫn, làm sao lại để những chi tiết nhỏ như vậy mà lộ ra sơ sót.

Chu Chỉ Nhược nằm ở trên giường than thở, nàng không biết Triệu Mẫn đến cùng là nghĩ thế nào, Triệu Mẫn tính như thế hành hiểm chiêu, mục đích lại là vì cái gì? Chu Chỉ Nhược hoàn toàn không nghĩ ra.
Một đêm chưa chợp mắt, biết hừng đông. Trời vừa sáng, nhữ dương vương liền tới gọi Triệu Mẫn, Triệu Mẫn đem chăn mông ở trên đầu, trang làm ra một bộ lại giường dáng vẻ, chết sống không nổi. Nhữ dương vương thấy Triệu Mẫn cũng không có muốn ý tứ đi ra ngoài , cũng là an tâm , hắn cũng sợ Triệu Mẫn đi đến pháp trường, tiếp tục gây chuyện.

Thất vương gia mang theo Trát Nha Đốc áp giải Phạm Dao đi hướng về pháp trường, Trương Vô Kỵ từ lâu chờ đợi ở trên đường. Chu Chỉ Nhược đẩy xe tràn đầy cỏ khô mai phục tại hẻm nhỏ bên trong, sẽ chờ xe chở tù vừa đến liền chuẩn bị cứu người. Nghe thấy bên ngoài ồn ào thanh âm. Chu Chỉ Nhược biết Trương Vô Kỵ đã động thủ, vội vàng châm lửa cây đuốc, muốn thiêu hủy xe chất đầy cỏ khô.

Đinh mẫn quân đi ngang qua nơi đây, vừa vặn nhìn thấy Chu Chỉ Nhược. Đinh Mẫn Quân miễn cưỡng muốn Chu Chỉ Nhược giao ra thiết chiếc nhẫn, Chu Chỉ Nhược lại sao lại nghe theo đinh Mẫn Quân, vì vậy mấy người liền động thủ. Có thể hiện tại Chu Chỉ Nhược đã không phải trước kia Chu Chỉ Nhược , dựa dẫm Cửu Âm chân kinh, Chu Chỉ Nhược đánh bại bọn người Đinh Mẫn Quân.
"Ngươi đây là công phu gì thế?" Đinh Mẫn Quân không rõ, vì sao ngăn ngắn mấy tháng, Chu Chỉ Nhược võ công dĩ nhiên ngự trị ở trên mọi người.

Chu Chỉ Nhược nở nụ cười, nói: "Chờ ta về Nga Mi tiếp nhận
chưởng môn một thời gian, ngươi tự nhiên sẽ biết được." Chu Chỉ Nhược nói xong liền ném Đinh Mẫn Quân cho mấy người đồng môn rồi đi.
Một bên khác trên đường, Trương Vô Kỵ đang cùng nguyên Binh đọ sức. Triệu Mẫn tại pháp trường mai phục một trận, vẫn không thấy được bóng người, lường trước là Trương Vô Kỵ từ trên đường động thủ , liền từ trên nóc nhà một đường tìm. Đúng như dự đoán, Trương Vô Kỵ đang cùng một đám nguyên Binh đánh vào nhau.

Triệu Mẫn không có tìm thấy bóng hình Chu Chỉ Nhược , nhưng cũng không lo nổi nhiều như vậy, phi thân lao xuống dưới pháp trường. Triệu Mẫn một đường chém giết tới xe chở tù của Phạm Dao, một chiêu kiếm chém xuống đứt xiềng xích, quay về Phạm Dao nói: "Đi mau!"
Phạm Dao đã luôn để ý , từ lúc Triệu Mẫn xuất hiện liền vẫn chú ý nàng, nàng tuy rằng che mặt, ăn mặc nam trang nhưng Phạm Dao dù sao cũng là nhìn Triệu Mẫn lớn lên, chỉ cần tỉ mỉ nghĩ lại, liền có thể biết thân phận của nàng. Mặc dù biết, nhưng Phạm Dao cũng chỉ là không chút biến sắc hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
"Ta là tới cứu ngươi, đi mau a."

Nghe được âm thanh, Phạm Dao càng thêm xác thực định , hắn từ trong xe chở tù đi ra, đứng ở bên cạnh Triệu Mẫn. Trương Vô Kỵ thấy Phạm Dao được cứu trợ , một cái vươn mình đến bên người Phạm Dao.
"Đi!" Triệu Mẫn hướng về phía hai người nói.
Hai người gật đầu hiểu ý, sau đó ba người dùng khinh công bay về phía tường thành. Trát Nha Đốc tận mắt thấy Phạm Dao bị cướp đi , lại há chịu bỏ qua, giẫm một cái dưới chân ngựa đuổi theo. Chỉ chốc lát là đã đuổi kịp, Trát Nha Đốc "Vèo" một tiếng, hướng về phía Triệu Mẫn ném bội kiếm trong tay ra.

Triệu Mẫn nghe thấy âm thanh vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy cầm kiếm đã tới gần mình, xoay người lại chặn lại, kiếm bị khảm nát tan, mảnh vỡ kiếm bay tung tóe ra ngoài, không may một mảnh kiếm làm tổn thương cánh tay Triệu Mẫn . Triệu Mẫn kêu một tiếng, phiên thân, ổn định thân hình của chính mình.
Trương Vô Kỵ cùng Phạm Dao nghe được âm thanh, vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Mẫn bị thương, Trương Vô Kỵ vội vàng một cái xoay người lại, tiếp được Triệu Mẫn, Triệu Mẫn dựa lực vào Trương Vô Kỵ, bay lên tường thành.

Phạm Dao thì lại một chưởng hướng về phía Trát Nha Đốc đánh tới, Trát Nha Đốc cùng Phạm Dao liền trên không trung giao đấu. Sau khi giao đấu mấy chiêu với nhau, Phạm Dao thấy được sơ hở, một cước đá vào cổ Trát Nha Đốc. Thấy Trát Nha Đốc không dậy nổi Phạm Dao cũng không quan tâm, thi triển kinh công vượt tường thành, hướng theo hướng Trương Vô Kỵ chạy .

Triệu Mẫn cũng ở trên tường thành thấy cảnh ấy, cũng không nói chuyện với Trương Vô Kỵ, quay người lại, không thấy bóng dáng.
Thất vương gia nghe đến bên ngoài một chút động tĩnh cũng không có vội vàng xuống kiệu đi mấy bước, liền thấy Trát Nha Đốc nằm trên đất. Thất vương gia đi lên trước, run run rẩy rẩy nắm chặt tay Trát Nha Đốc, thất thanh kêu tên nhi tử.
Trát Nha Đốc thấy Thất vương gia, trong lòng giãy dụa mấy lần liền đoạn khí.
"Vương nhi, Vương nhi..." Thất vương gia ôm thi thể Trát Nha Đốc khóc rống , gào thét . Hắn chỉ có duy nhất một nhi tử, là trụ cột sau này của Vương phủ, vậy mà giờ cây cột này đã đổ nát.

Thời điểm Chu Chỉ Nhược chạy tới chính là nhìn thấy tình cảnh này. Chu Chỉ Nhược liền lặng lẽ rút đi hiện trường, rồi đi qua mấy con phố, Chu Chỉ Nhược chợt ngừng lại, dựa vào tường, Chu Chỉ Nhược cảm giác trong lòng chính mình ngũ vị tạp trần giống như vậy, không biết làm cảm tưởng gì.
Trát Nha Đốc chết rồi, mất mạng trên tay ai đã không trọng yếu nữa rồi . Chu Chỉ Nhược thậm chí cũng không cần nghĩ cũng biết tất cả những kế hoạch là một tay ai sắp đặt. Ngươi làm như vậy đến tột cùng là muốn ta thế nào! Chu Chỉ Nhược cảm giác bản thân đều sắp bị chính mình bức điên rồi, nàng muốn Triệu Mẫn, muốn gặp Triệu Mẫn, muốn nhìn thấy Triệu Mẫn cười. Triệu Mẫn làm như vậy, rõ ràng chặt đứt đoạn đường lui của chính mình, nói rõ nói cho Chu Chỉ Nhược, trừ ngươi ra, Triệu Mẫn ta ai cũng không muốn.

Chu Chỉ Nhược vĩnh viễn còn lâu mới có được dũng khí như Triệu Mẫn, nàng từ nhỏ liền bị diệt tuyệt sư thái giáo dục, những cái được gọi là đồ vật, thật đúng ra là ràng buộc nàng. Có thể Triệu Mẫn không phải, cho dù ở thời đại này bảo thủ như vậy, Triệu Mẫn như vậy khiến nàng nhìn thấy một mặt khác của Triệu Mẫn, nàng không để ý người mình thích là nam hay là nữ, nàng cũng không để ý chính mình sẽ vì đoạn tình cảm này mà gánh vác tội danh thiên cổ. Nàng chỉ cần theo đuổi điều chính mình muốn, vì điểm ấy, Triệu Mẫn có thể không tiếc tất cả. Đây chính là Triệu Mẫn cùng Chu Chỉ Nhược khác biệt lớn nhất, cũng vì điểm này mà Triệu Mẫn nhất định tương lai sẽ bị thương tổn nhiều nhất, nhiều hơn bất kỳ so với người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro