Chương 57: Tuyệt vọng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay sau khi một giây cửa phòng đóng lại, nước mắt Chu Chỉ Nhược không kiềm chế được mà chảy ra không ngừng. Chu Chỉ Nhược cắn chặt vào mu bàn tay của chính mình, cật lực nhẫn nhịn tiếng khóc của chính mình để Triệu Mẫn không biết. Mu bàn tay bị cắn đến mức xuất huyết mà không hề hay biết.
Triệu Mẫn quay lưng lại, nghe được âm thanh đóng cửa, Triệu Mẫn cảm giác được tâm Chu Chỉ Nhược giống như cánh cửa lớn này vậy, đã đóng chặt, không có bất kỳ khe hở. Triệu Mẫn nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra một giọt lệ, xẹt qua gò má, đập xuống đất.
Triệu Mẫn cũng không muốn đi, nàng hai tay ôm lấy đầu gối, lẳng lặng mà ngồi trước cửa. Hiện giờ cả hai chỉ có cách nhau một cánh cửa lớn, nhưng giờ khắc này cả hai lại giống như xa cách cả vạn dặm.

Chu Chỉ Nhược hồi lâu không nghe thấy ngoài cửa động tĩnh, cho rằng Triệu Mẫn đã đi rồi, đè nén cảm tình, rốt cục cũng phát tiết. Chu Chỉ Nhược lớn tiếng khóc lóc, luôn miệng nói tiếng "Xin lỗi."
Chu Chỉ Nhược khóc lóc, cảm thấy trong lòng càng ngày càng khó chịu, hỏa nén trong lòng kìm nén càng lúc càng lớn cần phát tiết. Chu Chỉ Nhược tức giận mà đem trong phòng đồ vật toàn bộ đều ném xuống mặt đất.
Nhìn gian nhà loạn thành một đoàn, Chu Chỉ Nhược tựa hồ cảm giác luồng chân khí Cửu Âm chân kinh mà mình vừa nén xuống giờ bỗng dưng rục rịch nổi lên. Chu Chỉ Nhược rõ ràng luồng chân khí đó đang toán loạn, cỗ tinh huyết trong cổ họng lại dâng lên, Chu Chỉ Nhược còn phản ứng không kịp nữa, liền "Phốc" một chút, phun ra một ngụm máu tươi.
Nàng chỉ cảm thấy đất trời tối tăm, trời đất xung quanh dường như quay cuồng. Nàng liền ngã xuống, trước mắt một vùng tăm tối, Chu Chỉ Nhược liền cái gì cũng không biết nữa.

Triệu Mẫn nghe một chút, bên trong động tĩnh lớn như vậy nàng cũng nghe thấy nhưng cũng không dám vào đi, chỉ lẳng lặng mà ngồi trước gian phòng của Chu Chỉ Nhược một lúc. Triệu Mẫn cũng không biết chính mình là như thế nào , trong lòng lại luôn có cảm giác nôn nóng, khó chịu, ẩn một chút bất an. Loại này cảm giác bất an làm cho Triệu Mẫn cảnh có cảm giác không hay tăng cao .
Một lúc lâu sau, Triệu Mẫn đột nhiên đứng lên, muốn mở cửa phòng Chu Chỉ Nhược lại giống như có cảm giác thứ gì đó ngăn lại. Triệu Mẫn do dự một chút, dùng sức đẩy một cái, cửa phòng mở ra, cảnh tượng trước mắt làm cho Triệu Mẫn không cách nào nhúc nhích.
Chu Chỉ Nhược thắt cổ tự sát ! ! ! Ngay khi trước mắt của nàng! ! !
Triệu Mẫn cảm giác huyết dịch trong người đều đọng lại , một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân chậm rãi hướng lên trên, lan tràn đến toàn thân, Triệu Mẫn hai chân mềm nhũn, co quắp suýt ngã xuống đất.

Triệu Mẫn lao lên, một bước xông lên phía trước, ôm lấy Chu Chỉ Nhược, đem Chu Chỉ Nhược để xuống, lại sờ sờ động mạch trên cổ Chu Chỉ Nhược , may mạnh đập vẫn còn, nhất định có thể cứu trở về. Triệu Mẫn vội vàng giúp Chu Chỉ Nhược truyền chân khí, giúp nàng đả thông kinh mạch.
Triệu Mẫn nóng ruột, một bên vừa truyền chân khí cho Chu Chỉ Nhược, một bên còn phải quan sát vẻ mặt Chu Chỉ Nhược, nhìn sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như cũ, nước mắt trên mặt chưa khô, khóe miệng mang theo vết máu. Triệu Mẫn không biết trong căn phòng này Chu Chỉ Nhược đến cùng phát sinh cái gì, nhưng Triệu Mẫn biết, chỉ thiếu một chút, chần trừ một chút, nàng liền mất đi Chu Chỉ Nhược. Giờ khắc này Triệu Mẫn đặc biệt cảm kích chính mình đột nhiên sinh ra loại cảm giác bất an kia, chỉ cần vừa nghĩ tới hình ảnh Chu Chỉ Nhược thắt cổ  tự vẫn vừa nãy, Triệu Mẫn liền sợ hãi tột độ, nàng không muốn nghĩ tới cảnh Chỉ Nhược không còn nữa, chính mình sẽ phải trải qua những tháng ngày sau như thế nào.

Đột nhiên, Chu Chỉ Nhược khặc một tiếng, ngồi dậy, lại phun ra một ngụm huyết.
Triệu Mẫn thấy Chu Chỉ Nhược tỉnh lại liền thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa mồ hôi trên trán. Mặc kệ như thế nào, người cuối cùng cũng coi như là cứu về rồi, chỉ cần người vẫn còn, liền cái gì cũng tốt.
Chu Chỉ Nhược nhìn Triệu Mẫn, trong mắt tuôn ra nước mắt. Vừa rồi nàng cảm giác được tuyệt vọng, là liền tử cũng không thể tránh thoát.
Chu Chỉ Nhược nhìn Triệu Mẫn trước mặt, nhưng lại coi đây là ảo giác, nghe người ta nói, trước khi chết đều sẽ thấy ảo giác, sẽ nhìn thấy người chính mình quan tâm nhất, như vậy hiện tại cũng là ảo giác sao? Chu Chỉ Nhược đã không phân biệt được , nàng nhìn thấy Triệu Mẫn, thời khắc này Triệu Mẫn, ánh mắt như nước, chính là ôn nhu nhìn nàng. Chu Chỉ Nhược cảm giác mình đã thỏa mãn , nàng đưa tay ra, xoa xoa mặt Triệu Mẫn, nói: "Thật tốt."

"Cái gì?" Triệu Mẫn bị Chu Chỉ Nhược làm cho hồ đồ rồi, nàng không hiểu tại sao Chu Chỉ Nhược sẽ như vậy nói.
"Có thể gặp lại được ngươi, thật tốt. Ta cho rằng, ta sẽ không còn được gặp lại ngươi ." Chu Chỉ Nhược nỉ non , tay vẫn đặt ở Triệu Mẫn trên gương mặt, "Nếu như đây là ảo giác, ta tình nguyện không cần tỉnh lại." Chu Chỉ Nhược nói xong cũng ngất đi. Thời gian dài bi thương quá độ, thêm vào khí huyết nghịch hành, chân khí tán loạn, lại trở về từ cõi chết, Chu Chỉ Nhược thể lực đã sớm cạn kiệt .
Triệu Mẫn đem Chu Chỉ Nhược ôm vào trên giường, nhìn Chu Chỉ Nhược vừa thoát khỏi hiểm cảnh, tay đặt ở trong trái tim của chính mình. Vừa nãy khi mở ra, đập vào mắt chính mình là cảnh Chu Chỉ Nhược thắt cổ khi ấy, tim đập thật nhanh, giống như muốn bay ra ngoài, bây giờ nhìn Chu Chỉ Nhược bình an vô sự nằm ở nơi đó, tim đập rốt cục khôi phục bình thường.

"Ngươi suýt chút nữa hù chết ta." Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược hôn mê cười nói: " Chu Chỉ Nhược ngu ngốc, ngươi nếu chết rồi, ta lại sao sẽ sống một mình trên cõi đời này." Triệu Mẫn cúi người, hôn mặt Chu Chỉ Nhược một cái, tại bên tai nàng thấp giọng nói: "Ngươi hứa hẹn những gì, ta nhớ kỹ, ta không quản ngươi có đúng hay không phải gả cho Trương Vô Kỵ, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết đời này kiếp này, ngươi sẽ mãi mãi là người của Triệu Mẫn này, chờ ta." Nói xong cũng lặng lẽ rời khỏi phòng.
Chu Chỉ Nhược mở mắt ra, nhìn thấy chính mình nằm ở trên giường, biết mình chưa chết, nước mắt lại chảy ra. Nếu ông trời không cho nàng chết chính là muốn cho nàng sống sót chịu đựng tất cả những thứ này, chịu đựng người yêu không tín nhiệm, chịu đựng loại cảm giác như lăng trì này. Chu Chỉ Nhược cười khổ, nàng sợ là vĩnh viễn đều phải chịu đựng này vô tận thống khổ này.

"Chu cô nương, ngươi tỉnh rồi." Trương Vô Kỵ ở bên cạnh nghe được động tĩnh, phát hiện Chu Chỉ Nhược tỉnh rồi, bước nhanh tiến lên, nói: "Chu cô nương, ngươi hôn mê một ngày , cuối cùng cũng coi như là tỉnh rồi, làm ta lo lắng gần chết"
"Ta không có chuyện gì." Chu Chỉ Nhược nhàn nhạt trả lời một câu.
"Chu cô nương, ngươi có cái gì nghĩ không ra, vì sao phải tìm chết đây." Trương Vô Kỵ hỏi. Triệu Mẫn ngày ấy tại lúc đi đã hướng Trương Vô Kỵ đại khái nói rồi một chút tình huống Chu Chỉ Nhược.
Chu Chỉ Nhược nhắm mắt lại, cảm giác tuyệt vọng kia lại dâng lên, mỗi lần nhớ tới cũng giống như là lăng trì vậy, như những con dao cứa vào trái tim mình.

Lúc Chu Chỉ Nhược hộc máu sau đó liền ngã trên mặt đất, thời điểm tỉnh lại trong đầu đầy đều là chân dung Triệu Mẫn, vẫn là Triệu Mẫn nước mắt. Bên tai, là Triệu Mẫn lời nói.
"Ngươi, không tin ta?"
"Không tin."
Không tin, không tin. Không tiếp tục tin tưởng, đã không còn chờ đợi.
Chu Chỉ Nhược đột nhiên cảm thấy chính mình làm hết thảy đều đã không có chút ý nghĩa nào nữa. Cái gì đánh đuổi nguyên Binh, cái gì làm rạng danh phái Nga Mi, cũng đã không trọng yếu.
Trước đây, Chu Chỉ Nhược không biết yêu, đối với Tuyệt Diệt Chu Chỉ Nhược luôn luôn là nghe lời răm rắp, không dám chống đối. Nhưng là từ khi nàng yêu Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược rõ ràng cảm giác được chính mình biến hóa, Kia một vệt nụ cười nhạt nhòa, đối với người khác vốn bình thường nhưng trong lòng Chu Chỉ Nhược lại không kiềm chế được nhịp tim đập thình thịch, nàng đã hiểu ra rồi, Triệu Mẫn từ lúc nào liền đã cắm sâu biến thành xuất phát từ nội tâm ; không thích tiếp xúc với người khác, tính tình lạnh lẽo cũng bởi vì Triệu Mẫn mà trở nên ấm áp.

Giờ khắc này Chu Chỉ Nhược mới phát hiện, nguyên lai Triệu Mẫn đã thẩm thấu tính mạng của nàng, một khi thất lạc, Chu Chỉ Nhược cảm giác bản thân sẽ không còn hoàn chỉnh nữa.
Nhưng là hiện tại, cái gì đều không trọng yếu, người nàng yêu nhất, nói không tin nàng. Phần tuyệt vọng kia, phần cô độc đó, không có ai có thể cứu rỗi. Chu Chỉ Nhược cười khổ, giờ nàng đã hiểu thế nào là tự làm tự chịu.
Mẫn mẫn...
Chu Chỉ Nhược muốn gọi tên Triệu Mẫn, nhưng là lời cứ như bị kẹt ở yết hầu, dù như thế nào, đều phát không ra bất kỳ âm thanh nào.

Nếu ngươi không tin ta, ta sống sót lại còn có ý nghĩa gì? ! Không bằng...
Chu Chỉ Nhược giãy dụa này bò lên, gỡ bỏ ga trải giường, nối liền bạch lăng, nhắm mắt lại, đem dưới chân ghế đạp lăn .
Sinh không thể luyến.
Theo lá phổi không khí càng ngày càng ít, cái cổ càng ngày càng đau, Chu Chỉ Nhược cảm giác mình thật giống giải thoát rồi, thân thể càng ngày càng nhẹ, đã không còn gánh nặng.

Lúc sau, Chu Chỉ Nhược liền không có tri giác. Trong lúc hoảng hốt, làm như nhìn thấy Triệu Mẫn, nàng ấy chân thực như vậy, nhu tình như vậy khiến cho nàng quyến luyến.
"Chu cô nương, Chu cô nương." Âm thanh Trương Vô Kỵ làm cho Chu Chỉ Nhược tỉnh táo lại."Chu cô nương, ngươi hiện tại thân thể còn rất yếu ớt, cần phải cố gắng điều trị."
Chu Chỉ Nhược nhìn về phía Trương Vô Kỵ, là hắn cứu mình sao? Là ai cứu cũng đã không trọng yếu , nếu nàng còn sống, vậy thì làm tốt chịu đựng tất cả chuẩn bị, cả nỗi đau thấu tim cắt thịt.

Triệu Mẫn tại nhữ dương vương phủ trong đại sảnh đi tới đi lui, trong lòng nàng hết sức bất an, nàng lo lắng sức khỏe Chu Chỉ Nhược, nàng trước khi rời đi, Chu Chỉ Nhược xem ánh mắt của nàng, thật giống như là cuối cùng lưu luyến như vậy, làm cho nàng mỗi khi nhớ tới đều lại một trận tuyệt vọng sợ sệt. Ngoài ra, Nhữ Dương Vương tình huống cũng làm cho Triệu Mẫn lo lắng, nhữ dương vương bị hoàng đế gọi đi một ngày rồi, Triệu Mẫn không biết hoàng đế sẽ cho cha mình gây ra bao nhiêu áp lực. Hiện giờ người nàng yêu nhất nàng, cũng làm cho nàng lo lắng không thôi.
"Ta đã trở về." Nhữ dương vương hùng hậu mạnh mẽ âm thanh truyền đến, Triệu Mẫn lúc này mới cảm giác mình thoáng an tâm xuống.
"Cha, ngài như thế nào hiện tại mới đã trở lại?"
"Xuất cung sau, ta lại đi một chuyến thân vương phủ, đi nhìn tình hình Thất vương gia một chút."
"Thất vương gia thế nào rồi?"

Tình hình không tốt lắm, Thất vương gia sợ rằng sẽ không còn sống lâu trên đời ." Dừng một chút, Nhũ Dương Vương nói tiếp: "Ta đáp ứng rồi Thất vương gia, nên vì hắn bắt được tên cướp tù cùng đồng phạm và hung thủ."
"Cha, có thể có manh mối?" Triệu Mẫn chột dạ hỏi một câu.
"Kia hai người cướp đi minh giáo Phạm Dao, nhất định là người Minh Giáo không thể nghi ngờ, muốn tìm hung thủ, vẫn phải là từ Minh Giáo ra tay. Ta đã sai người đi phong thành, tìm tòi khắp thành tung tích người Minh Giáo."
"Cha, hoàng thượng mật triệu, là chuyện gì vậy?" Vương Bảo Bảo hỏi.

"Hoài Bắc báo nguy, không ít lãnh địa đều đã rơi vào tay đám phản quân Minh Giáo. Hoàng thượng khôi phục chức vị Binh Mã đại nguyên soái của ta, lệnh ta trong vòng ba tháng, bình định phản loạn phản quân."
" Trần Hữu Lượng."
"Vương gia."
"Bản vương muốn ngươi lập tức tra được từng cái cứ điểm đám phản quân. Tìm hết tất cả cứ điểm căn cứ, để ta từng cái đánh tan."
"Trần Hữu Lượng tuân mệnh." Trần Hữu Lượng nói xong hướng Nhữ Dương Vương cúi chào một cái, liền đi mất.
Triệu Mẫn bất giác lo lắng đến an nguy Chu Chỉ Nhược an nguy. Chu Chỉ Nhược tuy không thể nói la là người của Minh Giáo được, nhưng vạn nhất nàng đi cùng với Trương Vô Kỵ, nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Sáng sớm ngày thứ hai, Triệu Mẫn liền đi khách sạn Trương Vô Kỵ cùng Chỉ Nhược đang ở. Đến phòng gõ cửa một hồi không thấy ai trả lời, nàng mở cửa ra thấy không có ai, đồ dùng tùy thân của Chỉ Nhược cũng không thấy. Nàng xuống quầy, hướng lão bản hỏi thăm tung tích Chu Chỉ Nhược, lại không nghĩ rằng, trời vừa sáng Trương Vô Kỵ mang theo Chu Chỉ Nhược đã rời đi.
Biết Chu Chỉ Nhược đã rời đi, Triệu Mẫn thoáng yên tâm một chút nhưng nàng vẫn cảm thấy lo lắng. Triệu Mẫn biết, Chu Chỉ Nhược hiện tại thân thể rất suy yếu, đi theo Trương Vô Kỵ lại vạn phần nguy hiểm. Nhưng Chu Chỉ Nhược cùng Trương Vô Kỵ đi rồi, nhất định là đã trở về Quang Minh đỉnh, như vậy bọn họ...
Triệu Mẫn lắc lắc đầu, chỉ mong, không phải là mình nghĩ tới như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro