Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Thư Huỳnh.

-----------------

Ôn Mạt Uyển đi lên lầu hai, đứng trước cửa phòng, dừng lại hỏi A Linh: "Em ấy đã ngủ chưa?"

A Linh nói: "Lúc Đại tiểu thư gặp Diệp tiên sinh thì Lê tiểu thư cũng đã tắm xong, chắc là ngủ rồi."

Ôn Mạt Uyển gật gật đầu: "Sáng mai tôi muốn ngủ thêm chút nữa, không cần làm điểm tâm."

A linh 'Dạ' một tiếng rồi lui ra, nhìn bóng lưng của cô biến mất ở cuối hành lang, lúc này Ôn Mạt Uyển mới gõ cửa nhẹ, không có động tĩnh, cô lập tức đẩy cửa ra, bên trong một mãnh hắc ám, nương theo ánh đèn ngoài hành lang, Ôn Mạt Uyển nhìn trên giường nhô lên một chút, mềm đắp kín, không hề nhúc nhích, Lê Phi Yên chắc là ngủ rồi.

Ôn Mạt Uyển đi vào đóng cửa lại, trong phòng một chút ánh sáng cũng không có, nhưng bài trí xung quanh đã quá quen thuộc, nên cô đi lại cũng không có cái gì khó khăn.

Cửa hoàn toàn được đóng lại, cũng hoàn toàn ngăn ánh sáng bên ngoài, Ôn Mạt Uyển thở nhẹ một hơi, đang chuẩn bị đi lại giường, đột nhiên có người ôm chặt cô từ phía sau.

Thân thể mềm mại, mùi thơm quen thuộc, ngoài Lê Phi Yên thì còn có ai khác chứ?

"Chờ chị lâu lắm rồi." Giọng nói ngọt ngào của Lê Phi Yên vang lên, mềm mại vô cùng, tuy không thấy được biểu tình của nàng, nhưng Ôn Mạt Uyển cũng tưởng tượng ra được, nhất định nàng đang nhắm mắt nghiêng đầu dựa vào lưng cô, nên cô mới có thể cảm nhận nhiệt độ rõ như vậy, hơn ấm từ lưng truyền thẳng vào tim làm tâm Ôn Mạt Uyển khẽ run, cô phảng phất muốn mùi vị ngọt ngào như ly kem này, loại mỹ vị kỳ diệu này luôn được giấu kín trong thân thể Lê Phi Yên, nhu thuận quyến rũ ẩn núp đâu đó trong người nàng, dụ dỗ người phạm tội.

Tại sao mình lại có ý nghĩ phóng đãng như vậy?

Quả nhiên gần mực thì đen.

Ôn Mạt Uyển đã cho phép Lê Phi Yên cầu hoan, nhưng không có nghĩa là cô cũng chủ động đối với nàng làm chuyện như vậy, không phải không yêu, chính là từ trước tới giờ, cô cả nghĩ cũng chưa từng.

Trong tiềm thức, Ôn Mạt Uyển vẫn luôn kháng cự với hành vi như vậy, cũng không phải không có rung động, nhưng Ôn Mạt Uyển có thể khống chế bản thân rất tốt.

"Tại sao còn chưa ngủ?" Ôn Mạt Uyển vỗ vỗ lưng bàn tay đang ôm eo mình, lại lên tiếng: "Không mệt sao?"

Lê Phi Yên trả lời: "Căn phòng trống rỗng, không có chị bên cạnh, em ngủ không được." Lê Phi Yên đột nhiên phát hiện, khi nữ nhân nói lời tâm tình cũng không cần lo lắng da mặt dày hay mỏng, nàng muốn làm nũng để Ôn Mạt Uyển được vui vẻ.

Cái gì là trống rỗng không ngủ được, nàng đã sớm quen với chuyện một thân một mình, một mình ngủ, một mình ăn cơm, một mình đi dạo phố, một mình đi mua đồ, nàng đã sớm có thói quen hư không tịch mịch rồi.

Nhưng bây giờ, nàng muốn Ôn Mạt Uyển vui vẻ mỉm cười. Đã là nữ nhân, nếu cảm giác được người yêu làm nũng lấy lòng, sẽ vui vẻ hạnh phúc.

Lê Phi Yên không biết Diệp Nam Thành đã nói gì với Ôn Mạt Uyển, nhưng nhìn sắc mặt của cô trước khi đi và sau khi quay lại hoàn toàn khác nhau, dùng đầu ngón chân cũng đoán được, chuyện hai người đã nói cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, hơn nữa với tính tình của Ôn Mạt Uyển, có chuyện gì không vui đều để trong lòng để bản thân tự mình chậm rãi tiêu hóa, nói thật, Lê Phi Yên cũng có chút sợ cái dạng này, muốn lấy lòng cô cũng không có cách nào.

Sau tất cả mọi chuyện, Ôn Mạt Uyển nói yêu nàng, cũng chấp nhận nàng cầu hoan, Ôn Mạt Uyển như vậy, ít nhiều cũng trấn an được một chút.

Lê Phi Yên tự nhận mình là một tình nhân thông minh biết săn sóc, ít nhất so với người có vẻ đạo mạo như Diệp Nam Thành thì tốt hơn gấp trăm lần, một nam nhân không hữu dụng ngoại trừ làm vợ mình ngột ngạt cũng không được cái gì khác, trong lòng Lê Phi Yên âm thầm khách sáo với kim chủ một chút, càng cảm thấy mình có trách nhiệm trọng đại, nàng muốn cùng Ôn Mạt Uyển ở chung một chỗ, vậy sẽ hạnh phúc hơn khi ở cùng Diệp Nam Thành.

Dùng cách của mình làm cho Ôn Mạt Uyển hạnh phúc.

Lê Phi Yên nghĩ như vậy, cố ôm chặt Ôn Mạt Uyển hơn, quả nhiên nghe được âm thanh Ôn Mạt Uyển nhỏ nhẹ hơn lúc nãy: "Chị không phải đã ở đây rồi sao? Cùng nhau ngủ thôi."

Cùng nhau ngủ.

Cách dùng tù tiêu chuẩn giữa hai người yêu nhau, lòng Lê Phi Yên ngọt như được ăn mật, nàng hy vọng Ôn Mạt Uyển có thể nói càng nhiều hơn nữa, làm cho nàng cảm nhận được cảm giác tim đập nhanh, chỉ là trời sinh Ôn Mạt Uyển tính trầm ổn như vậy, cô có thể nói lời ngọt ngào này đã làm cho Lê Phi Yên thấy rất thành tụ rồi.

Xem ra Tô Kiều Diễm nói đúng rồi, trước và sau khi quan hệ rồi, thì giữa hai người đúng là có thay đổi.

Mấy ngày trước nàng với Ôn Mạt Uyển đều chúc nhau ngủ ngon rồi mạnh ai nấy đi ngủ, đêm nay có thể ngủ cùng nhau trên một cái giường, đột nhiên có bước phát triển lớn như vậy không phải là kết quả của việc triền miền trên xe sao?

Đột phá trói buộc trong lòng, hy vọng Ôn Mạt Uyển có thể càng mở rộng lòng mình hơn, tiếp nhận nàng, tiếp thu nàng.

Lê Phi Yên không hiểu sao lại xuất hiện một chút lòng tin, tin tưởng có thể cùng Ôn Mạt Uyển ở bên nhau.

"Ân." Lê Phi Yên trong lòng ấm áp, đồng với Ôn Mạt Uyển, cảm nhận rõ Ôn Mạt Uyển dắt tay nàng đi tới giường.

Trong phòng không có mở đèn, xung quanh tối đen không nhìn thấy gì, nếu đi theo những người khác, Lê Phi Yên nhất định sẽ nhắc nhở cẩn thận đụng cái này cái nọ, nhưng người dắt nàng là Ôn Mạt Uyển, Lê Phi Yên hoàn toàn thấy rất yên lòng, nàng chỉ cần biết đi theo cô là được, sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì, cho dù có, cũng sẽ hóa giải được.

Loại cảm giác này, từ ngày đầu tiên nhìn Ôn Mạt Uyển đã mọc rễ nảy mầm trong lòng rồi, so với tình yêu càng ăn sâu hơn.

Tình yêu như một nụ hoa, chỉ cần gặp được người thích hợp, nó sẽ nở ra, nhưng người gặp mình có thể yên tâm dựa vào, làm cho con ngựa hoang muốn dừng chân, có thể cảm nhận được sự kiên định, dựa sát vào nhau, không bao giờ muốn ly khai chỉ có một người mà thôi.

"Cẩn thận cảm lạnh." Hai người nằm trên giường, Ôn Mạt Uyển quay qua, giúp Lê Phi Yên dịch dịch mềm, rồi nhẹ giọng nói.

Lê Phi Yên thả lỏng toàn thân, yên tâm thoải mái hưởng thụ Ôn Mạt Uyển chăm sóc mình, bất thình lình nắm tay Ôn Mạt Uyển đưa tới miệng hôn nhẹ: "Ngủ ngon."

Ôn Mạt Uyển ngẩn ngươi, trên mu bàn tay hình như có con kiến nhỏ bò tới bò lui, nhưng nghe bên trong mềm âm thanh tất tất tác tác, Ôn Mạt Uyển biết cái người gây họa cho mình đang điều chỉnh tư thế thoải mái để ngủ.

Vừa trẻ con vừa giống tiểu yêu tinh.

Khóe miệng Ôn Mạt Uyển giương lên, nằm thẳng xuống, nhắm mắt lại, ôn nhu nói: "Ngủ ngon."

Ngủ ngon đại biểu chị yêu em.

Lê Phi Yên đưa lưng về phía Ôn Mạt Uyển, lặng lẽ mỉm cười, Ôn đại tiểu thư lại bị nàng lừa gạt rồi.

Chiếu theo tiến độ, nàng sẽ thuận lợi điều giáo Ôn Mạt Uyển, cho đến Ôn Mạt Uyển sống theo cảm xúc chân thật của bản thân.

Diệp Nam Thành nhìn xem báo cáo do thám tư hắn đã thuê đưa tới, một bên nghe nam nhân đeo kính râm phân tích.

"Thư từ qua lại với bưu kiện, tất cả đều ở đây, vợ ngài không có tài khoản riêng nào, cũng không có liên hệ với người lạ nào, hoàn toàn trong pham vị bình thường."

"Tôi muốn biết chính là toàn bộ tin tức của vợ tôi, những báo cáo con số này không có ý nghĩa gì." Diệp Nam Thành đem tài liệu ném xuống bàn, hai tay khoanh trước ngực.

"Theo dõi là hành vi trái pháp luật."

Diệp Nam Thành lấy sắp chi phiếu ra: "Bao nhiêu tiền?"

"Ha hả, Diệp tiên sinh không hổ là người làm ăn. Thành giao."

Nam nhân kính râm đứng lên, lễ phép cúi đầu, bắt tay: "Hợp tác vui vẻ." Rồi xoay người đi.

"Vợ tôi không thích bị người khác theo dõi." Diệp Nam Thành dựa vào lưng ghế, nói: "Đừng quên."

"Đương nhiên." Nam nhân kính râm đẩy cửa kính ra, yên lặng không tiếng động.

Diệp Nam Thành nhéo nhéo mi tâm, giương mắt nhìn, còn một tiếng nữa là hắn lên máy bay, sau khi từ Mỹ về chắc sẽ có câu trả lời thuyết phục.

Diệp Nam Thành đột nhiên cảm thấy không yên, tuy rằng những số liệu vừa rồi làm dịu xuống sự âm trầm của hắn, nhưng hắn biết Ôn Mạt Uyển là một nữ nhân thông minh, nếu cô muốn cái gì thì tự nhiên sẽ thiên y vô phùng, không để lại nhược điểm gì.

Nếu Ôn Mạt Uyển phát hiện hắn mướn thám tử theo dõi, nhất định sẽ chán ghét hắn hơn, sở dĩ không tiếc mạo hiểm, cũng không phải muốn tìm cái gì, hắn chỉ muốn chứng mình, Ôn Mạt Uyển lãnh đạm là tính trời sinh, đối với tất cả mọi người đều là như vậy, vì chỉ cần hắn nghĩ tới cô với đối người khác ôn nhu vô cùng, thì lòng hắn ghen tị tới phát cuồng.

Những suy nghĩ hư ảo này làm cho hắn không còn dáng vẻ trầm ổn trong giới tinh anh nữa, chứng minh, hắn thật sự quá yêu vợ mình, yêu tính tình lạnh lùng của cô, yêu sự hờ hững của cô, yêu cô không làm nũng làm phiền lòng hắn, kể cả khi cô không thương hắn.

Diệp Nam Thành cũng biết mình sắp bị Ôn Mạt Uyển bức điên rồi.

Bộ dáng Ôn Mạt Uyển làm gì có vẻ một người vợ nên có đâu?

Ôn Mạt Uyển rời giường cũng đã tám giờ, ánh nắng xuyên thấu qua bức màn chiếu rọi toàn bộ căn phòng, nhẹ nhàng khoan khoái ấm áp, còn có mùi thơm ngát thản nhiên, Ôn Mạt Uyển cảm thấy kỳ lạ, cô không có thói quen dùng nước xịch phòng, vậy mùi thơm này từ đâu xuất hiện?

Nhìn quanh một vòng, Ôn Mạt Uyển đột nhiên nhớ hôm qua cô ngủ chung với Lê Phi Yên, sao bây giờ chỉ có một mình trong phòng, Lê Phi Yên đi đâu rồi?

Vị trí kế bên cũng đã muốn lạnh, lưu lại chính là vết nhăn trên nệm, không có Lê Phi Yên bên cạnh.

Ôn Mạt Uyển không tự chủ mà nhíu mày, tuy rằng từ trước cho tới bây giờ trong phòng này chỉ có một mình cô sinh hoạt, sớm đã có thói quen ngủ một mình, rời giường một mình, nhưng không hiểu sao sáng hôm nay lại thấy tịch mịch như vậy? Cô hy vọng khi mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là Lê Phi Yên.

Không biết nàng đã chạy đi đâu rồi.

Ôn Mạt Uyển khoác thêm áo ra ngoài, vừa ra tới hành lang, thì thấy A Linh hoang mang rối loạn từ một phòng khách chạy ra, trong tay cầm hộp gì đó.

"A Linh." Ôn Mạt Uyển gọi cô lại, hỏi: "Hôm nay không cần làm bữa sáng, em có thể nghỉ ngơi."

A Linh xoay người, vội vàng nói: "Em không có làm, là Lê tiểu thư đang bị thương, em đi lấy dụng cụ y tế."

Bị thương?

Lê Phi Yên bị thương?

Ôn Mạt Uyển bước nhau đi xuống lầu, vừa đi vừa hỏi, bước chân cũng không dừng lại: "Em ấy đang ở đâu?"

A Linh nói: "Dạ, ở phòng bếp."

Ôn Mạt Uyển lại hỏi: "Làm sao lại ở phòng bếp?"

A Linh biết Ôn Mạt Uyển có chút tức giận, giải thích: "Lê tiểu thư nói muốn làm bữa sáng, em đã nói là tiểu thư dặn không cần làm, nhưng chị ấy vẫn kiên trì..."

Ôn Mạt Uyển vừa bực mình vừa buồn cười, Lê Phi Yên làm bữa sáng? Đây không phải muốn làm cô vui sao? Nên nói như thế nào mới tốt đây? Lê Phi Yên đúng là tiểu yêu tinh mà, ở nhà nàng nhiều nhất chỉ biết pha cà phê thôi, bệnh muốn nấu miếng cháo cũng rất miễn cưỡng rồi, vậy mà muốn làm bữa sáng, đây không phải là tự tìm phiền não sao?

.

.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Diệp tra tra có điều phát hiện , thực không tiết tháo muốn theo dõi, kỳ thật tổng cảm thấy nam nhân đích yêu rất có công kích tính, yêu một người đã nghĩ làm cho nàng phụ thuộc về mình, tại không đạt tới mục đích phía trước càng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, mà đối với Đại tiểu thư như vậy không lấy nam nhân vì trung tâm đích nữ nhân tới nói, hắn lại không có biện pháp nào, không có biện pháp sẽ đi cực đoan, đi cực đoan sẽ pháo hôi, ách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro