Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Thư Huỳnh.

-----------------

Thời gian nghỉ phép cũng hết, Lê Phi Yên quay về Cường Thịnh tiếp tục công việc nhàn hạ của nàng, nhưng hiện tại có chút khác với trước kia, buổi sáng hôm nay mới bước vào văn phòng, nàng thấy trên bàn làm việc của mình có vài phần văn kiện, mấy hạng mục tuyên truyền cần nàng ký tên, còn có một tiệc rượu mừng niên độ khánh công chỉ rõ nàng phải tham dự, đây là tình huống gì? Còn chưa kịp cân nhắc, người phụ trách bộ phận liên quan thông qua đường dây nội bộ, gọi tới thúc dục, Lê Phi Yên cũng không nghĩ nhiều, nhất nhất xử lý xong, sau đó gọi kêu Tiểu Hạ tới phòng làm việc của nàng.

"Những văn kiện này là ai đưa tới." Lê Phi Yên đi thẳng vào vấn đề, Tiểu Hạ biết nàng chưa bao giờ giải quyết chuyện gì cụ thể.

Tiểu Hạ nói: "Là bộ thất đưa tới em còn đang buồn bực đây, hôm nay chắc có nhiều chuyện giải quyết không hết, bọn họ ứng phó không kịp nên đưa tới đây."

Lê Phi Yên không cho là đúng, Cường Thịnh là nơi ngọa hổ tàng long, nhân tài đông đúc, làm gì tìm không được người giải quyết những chuyện này chứ!

Nếu nguyên nhân không phải do vấn đề nhân sự, thì chỉ có một khả năng,  chuyện này xuất phát từ chỗ Diệp Nam Thành. Đúng rồi, hết thời gian nghỉ bệnh cho chưa gặp ông chủ báo cáo nữa, phải đi xem thử.

Lê Phi Yên đem văn kiện đưa cho Tiểu Hạ: "Em giúp chị xem đi, chị lên phòng của Diệp tổng."

Tầng làm việc của Diệp Nam Thành rất im lặng, bí thư thấy Lê Phi Yên cũng làm như không thấy, Lê Phi Yên lập tức tiến tới gõ cửa.

"Diệp tổng."

"Mời vào."

Hai người luôn luôn như vậy, lời ít mà ý nhiều.

Lê Phi Yên cười: "Anh đi công tác trở về rồi. Công việc thuận lợi không?"

Diệp Nam Thành nhìn Lê Phi Yên: "Tốt lắm." Với tay tới kéo Lê Phi Yên ngồi xuống ghế lớn, ôm nàng vào lòng, sau đó phủ tay lên mặt nàng nói: "Anh nhớ em."

Làm bộ muốn hôn, Lê Phi Yên cũng không có trốn tránh, chỉ ngửa đầu nhìn Diệp Nam Thành nói: "Văn kiện được đưa tới chỗ em, chuyện này là sao?"

Diệp Nam Thành dừng lại, ý cười dần dần dày hơn: "Tặng quà cho em, không thích sao?"

Lê Phi Yên nhanh chóng hỏi lại: "Ý của anh là sao?"

Diệp Nam Thành trả lời: "Tại sao không kiểm tra thử tài khoản liên kết với công ty của em?"

Lê Phi Yên vẫn nhìn hắn, thản nhiên nói: "Đưa tiền cho em sao?"

Diệp Nam Thành thấy không đúng nên sửa lại: "Là cổ phần của công ty."

Lê Phi Yên kinh ngạc: "Tại sao?"

Diệp Nam Thành lưu loát đem điện thoại ra lướt vài cái, đưa cho Lê Phi Yên: "Anh lấy danh nghĩa của mình tặng cho em 2% cổ phần của công ty, đồng thời, em làm chức quản lý quan hệ xã hội đã một năm rồi, anh muốn thăng chức cho em, phó tổng, em thấy thế nào?" Xưa nay Diệp Nam Thành không đem tình nhân cùng với công việc kinh tế đặt chung một chỗ, sao hôm nay lại thay đổi như vậy?

Lê Phi Yên cũng không có thấy vui mừng gì, nàng nhìn Diệp Nam Thành nói: "Đây là quà chia tay sao?" Nếu như vậy thì không phải rất tốt sao? Nàng đã định từ chức rồi, cách xa Diệp Nam Thành mới tốt. Chỉ là thái độ của Ôn Mạt Uyển vẫn chưa rõ, mà nàng lại quả quyết không muốn dùng tiền của Diệp Nam Thành nữa, một lần không nên cắt đứt, sợ có chuyện phiền phức xảy ra, nên hôm nay mới tiếp tục đi làm.

"Phi Yên." Tay Diệp Nam Thành vuốt thẳng bả vai Lê Phi Yên: "Em là người phụ nữ của anh, em ở bên cạnh anh lớn lên, anh nhìn em biến thành một đại cô nương, anh hy vọng có thể tặng cho em cái gì đó. Mà đối với nữ nhân mà thôi, lễ vật tốt nhất không phải là quần áo hàng hiệu, cũng không phải những vật chất bên ngoài, mà chính là sự nghiệp, ở trong phạm vi năng lực của anh, anh có thể cho em một phần sự nghiệp, hy vọng em không từ chối."

Nét mặt Diệp Nam Thành thành khẩn vô cùng, thậm chí Lê Phi Yên còn hồi tưởng lại lần đầu tiên hai người gặp nhau, lúc đó hắn cũng chân thành muốn cùng nàng trao đổi, thời điểm đó, nàng đã cho rằng mình gặp được một nam nhân rất mê người, hắn vừa tuấn mỹ vừa là người thừa kế của một công ty lớn, chính vì vậy nàng đã quyết định chọn người này, chọn hắn làm kim chủ, nguyện ý bên cạnh hắn.

"Cuối cùng anh muốn làm cái gì?" Lê Phi Yên hỏi, Diệp Nam Thành nói như vậy cũng có chút đột nhiên, nhưng cũng không phải không hợp lý.

"Cứ làm theo những gì anh vừa nói." Diệp Nam Thành nói: "Từ hôm nay trở đi, chức vụ của em ở Cường Thịnh không hề nhàn nhạ nữa rồi, bởi vì anh yêu cầu em phải chứng minh năng lực với ban giám đốc, em cần phải tạo được thành tích, có biểu hiện tốt. Em làm được không?"

Lê Phi Yên nói: "Anh nghĩ em sẽ làm được sao?"

Diệp Nam Thành gật gật đầu: "Đương nhiên có thể, em là người rất thông minh."

Lê Phi Yên có chút do dự, nàng nói: "Cho em một chút thời gian để suy nghĩ."

Diệp Nam Thành cười cười: "Anh chờ câu trả lời của em."

Lê Phi Yên gật gật đầu, đứng dậy chào hắn rồi đi, lúc nàng chuẩn bị rời khỏi văn phòng thì xoay người nhìn nhìn Diệp Nam Thành, hắn ngồi ngay ngắn trên ghế tổng tài rộng lớn, ôn hòa nhìn nàng cười, Lê Phi Yên cũng lễ phép cười cười, rời khỏi.

Lê Phi Yên trở về phòng, dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng bưng ly cà phê lên: "Chị Lê, có chuyện phiền lòng sao?"

Lê Phi Yên xuất thần nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, hỏi: "Tiểu Hạ, chừng nào em kết hôn?"

Tiểu Hạ cũng ngẩn người một lúc, nói: "Đại khái là sang năm, em với bạn trai đang chuẩn bị cho hôn lễ."

Lê Phi Yên nói: "Hắn cầu hôn em sao?"

Tiểu Hạ nhẹ nhàng ngượng ngùng: "Ân."

Lê Phi Yên cười cười: "Chúc mừng em."

Tiểu Hạ cũng biết quan hệ của Lê Phi Yên với Diệp Nam Thành, đương nhiên cũng hiểu tình cảnh hiện tại của nàng, mục đích không giống, cảnh ngộ càng không giống, ví dụ như Lê Phi Yên, cho dù sống thoải mái hơn rất nhiều người, nhưng cũng chán ghét phù hoa, nàng cũng muốn có một hạnh phúc bình thường, tỷ như tình yêu, tỷ như một cuộc sống đơn giản, một cái nhà thật sự.

"Chị Lê." Tiểu Hạ nhè nhẹ vỗ về bã vai Lê Phi Yên: "Chuyện bây giờ, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi, ai có thể biết trước được tương lai, phải nắm chắc cái cần làm ở hiện tại."

Lê Phi Yên cười nói: "Em với chị tuổi tác cũng gần tương đương nhau, nhưng ý nghĩ ngược lại bài bản lắm nhe."

Tiểu Hạ bỏ tay xuống: "Không có biện pháp, để sinh tồn thôi."

Quả thật Lê Phi Yên biết, nếu muốn cùng Diệp Nam Thành phân rõ giới hạn thì phải rời khỏi Cường Thịnh, nhưng dù sao Lê Phi Yên không phải là một tiểu cô nương lần đầu tiên luyến ái, nàng hứa hẹn, xúc động muốn hiến thân, để hứa hẹn với Ôn Mạt Uyển, nàng phải dùng tất cả dũng khí, bất quá, trên thực tế nàng cùng Ôn Mạt Uyển cũng chưa xác định cái gì, không phải sao?"

Nếu có thể sống tới tám mươi tuổi, bắt đầu từ bây giờ có sáu mươi năm, xác định cùng một chỗ với Ôn Mạt Uyển, có thể vượt qua không? Như vậy, nàng có thể buông tay tất cả, ở bên cạnh Ôn Mạt Uyển, nếu không phải, nàng buông tay thì sau này phải bảo vệ mình như thế nào?"

Nếu nàng có thể biết trước đáp án, có lẽ nàng biết phải làm thế nào.

Nhưng tất cả đều không biết, hết thảy đều là nếm thử, nên cuộc sống mới xuất hiện đắng cay mặn ngọt, mới có thống khổ, khoái hoạt, kinh hỉ cùng thất vọng, Lê Phi Yên rất hiểu nguyên tắc sinh tồn, vì sinh tồn sẽ phải chịu ủy khuất và cực khổ, giống như máu chảy trong người, xâm nhập vào da thịt, xâm nhập vào xương cốt.

Điện thoại để trên bàn rung lên, Lê Phi Yên lấy lại tinh thành, cầm lên thì thấy tin nhắn của Ôn Mạt Uyển, chỉ đơn giản vài chữ: Tối hôm qua ngủ có ngon không?

Đây đối với Ôn Mạt Uyển là một chuyện khó rồi, tuy rằng Lê Phi Yên biết đạo lý này, nhưng vẫn tránh không được mất mát trong lòng, bởi vì đây là lần thứ hai nàng hiểu được mình đối với Ôn Mạt Uyển cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn nếm thử, cô có thể cố gắng, có thể nếm thử, nhưng qua thời gian, tình cảm phát triển, càng phải có sự thay đổi.

Lê Phi Yên quyết định gọi lại cho Ôn Mạt Uyển.

"Em có quấy rầy chị không?" Lê Phi Yên biết nếu Ôn Mạt Uyển không có đi xã giao sẽ ở nhà, cho nên điều nàng bận tâm chính là cô có phải đang nghỉ ngơi không? Hy vọng Ôn Mạt Uyển không đem ý chăm sóc biến thành khách khí.

"Không có, chị đang đọc sách thôi." Âm thanh của Ôn Mạt Uyển quả nhiên rất mềm nhẹ, nghe vào tai cảm xúc rất tốt.

Lê Phi Yên cầm điện thoại, thả thân mình dựa vào ghế, tay gác lên tay vịn: "Có một chuyện muốn thương lượng với chị." Lê Phi Yên rất chú ý cách dùng từ, bởi vì trực giác của nàng cảm thấy chuyện này tương đối mẫn cảm.

.

.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Yên Yên trưởng thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro