Chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Thư Huỳnh.

-----------------

"Tìm được rồi." Lê Phi Yên chạy lại sa lông, chân sau nửa quỳ trên ghế đưa cho Ôn Mạt Uyển nói: "Đây."

Lê Phi Yên dừng lại mới phát hiện ánh mắt Ôn Mạt Uyển có chút không đúng, nghi hoặc lên tiếng hỏi: "Chị sao vậy, đang suy nghĩ chuyện gì?"

Ôn Mạt Uyển lắc đầu, mỉm cười, phủ tay lên bả vai Lê Phi Yên ý muốn nàng ngồi xuống hẳn cho thoải mái: "Chị sấy tóc cho em, để tóc ướt như vậy sẽ không tốt."

Lê Phi Yên còn chưa phản ứng, Ôn Mạt Uyển đã cắm vào ổ điện, đồng thời tay luồng vào tóc nàng, tay kia cầm máy sấy cũng bắt đầu động.

Lê Phi Yên vẫn nửa quỳ trên sa lông, tùy ý để Ôn Mạt Uyển ở phía sau vì nàng sấy tóc, tóc dài theo gió bay bay, đột nhiên Lê Phi Yên có một loại cảm giác giống như dạ dày bị xé rách, lục phủ ngũ tạng đều đau, run rẩy được phát ra từ chỗ sâu nhất trong cơ thể, tiếp theo vô tư lan tràn tới khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể, như một loại hương thơm, một loại men làm người ta mê say.

Có lẽ đây chính là cảm giác của hạnh phúc.

Lê Phi Yên dựa vào Ôn Mạt Uyển sát hơn chút nữa: "Mạt Uyển, cảm giác của em bây giờ có phải hạnh phúc không?"

Ôn Mạt Uyển nói: "Cảm giác gì?"

Lê Phi Yên trả lời: "Cảm giác khi chị ở bên cạnh em."

Ôn Mạt Uyển tắt máy sấy, tay vuốt ve tóc Lê Phi Yên, mỉm cười: "Cái này là hạnh phúc?"

Lê Phi Yên nói: "Đương nhiên rồi, rất hạnh phúc."

Ôn Mạt Uyển hôn nhẹ lên tóc Lê Phi Yên: "Chị cũng vậy, có em bên cạnh, rất hạnh phúc."

Buổi tối mười giờ, Tô Kiều Diễm và Lục Băng Ngưng ngồi trên ghế của một cửa hàng nhỏ gần chỗ của Lê Phi Yên, lắc lư hai chân. Lục Băng Ngưng thì ung dung uống trà chanh, còn Tô Kiều Diễm thì đã uống ba ly cà phê rồi.

"Cô như vậy, không bằng về nhà ngủ đi." Rốt cuộc Lục Băng Ngưng cũng chịu không được khi nhìn thấy bộ dáng muốn chết không được, muốn sống không xong của Tô Kiều Diễm.

Tô Kiều Diễm gục xuống bàn: "Tôi phải chờ Ôn Mạt Uyển quay lại, mới trở về được."

Lục Băng Ngưng nhìn nhìn nói: "Còn hai tiếng nữa, cô xác định muốn ở lại chỗ này ngủ?"

Tô Kiều Diễm ngồi thẳng dậy, lại uống thêm một hớp cà phê: "Đương nhiên là không rồi." Nói xong liền ngáp vài cái.

Lục Băng Ngưng nhịn cười, nhìn bộ dáng Tô Kiều Diễm chỉ sợ thêm chút nữa thôi, đừng nói là cà phê cho dù là thuốc kích thích cũng chống đỡ không được.

"Đáng lẽ cô không nên để chúng ta chờ tới mười hai giờ, tôi thì thức đêm quen rồi, nhìn cô đi, bộ dáng nũng nịu của đại tiểu thư, chắc mỗi đêm mới chín giờ đã đi gặp chu công rồi." Lục Băng Ngưng tiếp tục trêu chọc.

"Thời điểm tôi bán quán ăn đêm, cô còn đang đi học đó." Tô Kiều Diễm không cam lòng yếu thế.

"Sao? Cô như vậy mà mở quán ăn đêm? Ban ngày sao không buôn bán?"

"Ban đêm mở quán ăn, buôn bán rất được, cô hiểu không?"

"Tôi hoài nghi ban đêm cô chỉ biết chỗ nào ăn chơi thôi chứ."

Tô Kiều Diễm nhìn Lục Băng Ngưng liếc mắt một cái, Lục Băng Ngưng không chỉ có cách làm việc tuyệt tình mà cái miệng cũng không chút lưu tình, cùng nàng ta dây dưa chỉ làm cho mình tức giận thôi.

Tô Kiều Diễm quyết định không nhìn nàng.

Chờ một chút.

Tô Kiều Diễm đột nhiên cảm thấy không đúng, cô tại sao lại cùng Lục Băng Ngưng dây dưa rồi?

Hôm nay Lục Băng Ngưng ra mặt hổ trợ của cô, còn lần trước thì cô lại bồi nàng ta uống rượu, tại sao cô lại kiên trì muốn ngồi thủ ở chỗ này? Chỉ cần Lục Băng Ngưng tự mình thu hồi đội của nàng ta là được rồi, cho dù cô ở chỗ này cũng không giúp được gì, mà tình hình hiện tại cũng không thể gắp được.

Hơn nữa...

"Ông chủ, cho tôi một thanh socola." Lục Băng Ngưng cười tủm tỉm nhìn chủ tiệm nói, lại nhìn Tô Kiều Diễm nháy mắt: "Nếu là cô mời khách, tôi không khách khí làm gì."

Trong lòng Tô Kiều Diễm thì như sóng biển cuồn cuộn, còn nữa, từ lúc nào biến thành cô mời Lục Băng Ngưng ăn chứ?

Từ sau khi bữa tối, hai người đã ngồi ở đây chờ, Lục Băng Ngưng thì ngồi uống trà chanh, ăn khoai tây, bánh quy, ly kem... Lục Băng Ngưng nhìn Tô Kiều Diễm uống cà phê đen còn không thêm đường, những đồ ăn vặt này không hề đụng tới. Lúc nãy có hai nam nhân muốn tới gần thì Lục Băng Ngưng đã làm mặt lạnh như băng dọa hai người đó bỏ đi, giờ thì ngồi lì ở đây ăn đồ ăn vặt, còn nói do cô mời, so với khi nãy là hai người hoàn toàn khác nhau.

Tại sao lại có cảm giác đang hẹn hò gặp mặt?

Cô cùng Lục Băng Ngưng hẹn hò gặp mặt???

Tô Kiều Diễm thấy chắc chắn là do cô ngủ không đủ giấc nên tinh thần không được tỉnh táo mới có ý nghĩ hoang đường này, cùng ai hẹn hò cũng không thể nào cùng Lục Băng Ngưng hẹn hò được, Lục Băng Ngưng chính là kẻ thù của cô, nhìn chỗ nào cũng không thấy vừa mắt.

Ăn nhiều đồ ngọt như vậy, không sợ mập sao?

Uống nhiều trà chanh như vậy, không sợ bị loét dạ dày?

Còn nữa, nàng ta ăn sao lại cẩn thận như vậy chứ, ngay cả một chút bánh mì rớt xuống bàn cũng tỉ mỉ nhặt lên, hình như rất đói bụng.

Tóm lại, cho dù Lục Băng Ngưng có biến thành không khí, thì Tô Kiều Diễm cũng sẽ ghét bỏ nàng vô sắc vô vị hoàn toàn không có chút thú vị nào hết.

Làm sao có thể cùng nữ nhân như vậy xuất hiện ý nghĩ hẹn hò gặp mặt được chứ???

"Cô làm sao vậy?" Lục Băng Ngưng cắn một miếng socola ngọt ngào, rồi nhìn Tô Kiều Diễm hỏi tiếp: "Đứng ngồi không yên, dì cả đến hả?"

Tô Kiều Diễm liếc nàng: "Ăn đồ của cô đi, đừng phiền tới tôi."

"Ai... Tức giận... Không phải biểu hiện của sinh lý sao."

"Có phải do sinh lý hay không, thì liên quan gì tới cô, phạm vi quản hạt của cô cũng bao gồm việc thân thể công dân đang ở trạng thái nào sao?"

"Tôi chỉ không muốn bên cạnh tôi có một nữ nhân hỗn loạn, có tố chất bị thần kinh."

"Ai có tố chất bị thần kinh?"

Lục Băng Ngưng giơ hai tay đầu hàng: "Được, được, được, cái gì tôi cũng chưa nói, cầu đại nhân có đại lượng tha thứ cho tôi được không? Đã gần ba ngày rồi tôi không có ngủ, thanh tịnh trong chốc lát được không?"

Tô Kiều Diễm kinh ngạc: "Ba ngày không ngủ? Tới chỗ nào ăn chơi?" Trong thế giới của Tô Kiều Diễm, ban đêm có nhiều chỗ vui chơi, đáng giá không ngủ được.

"Đại tiểu thư." Lục Băng Ngưng muốn nói lại thôi, nàng không biết có nên hay không giảng dạy với người này, nhưng nhìn Tô Kiều Diễm tràn đầy tự tin như vậy, thật sự Lục Băng Ngưng không khống chế được, nàng hoàn toàn vô lực với nữ nhân này.

"Đi khắp nơi mới bắt được tội phạm, dẫn vào trại tạm giam, đồng thời còn phải hao tổn tâm trí để đấu võ mồm trấn an bốn người nhà của người bị hại, cuối cùng, hai đồng nghiệp thường trực bị thương, tôi phải giúp họ xin tiền trợ cấp chữa bệnh, tiền trợ cấp cho người nhà, cuộc phẩu thuật diễn ra bao mươi mấy tiếng không có chợp mắt được, cô nói tôi có thể đi chỗ nào chơi chứ?" Lục Băng Ngưng cũng nhẫn nại nói ra, hy vọng Tô Kiều Diễm hoặc ít hoặc nhiều có thể nghe và hiểu được tâm tình của nàng.

Tô Kiều Diễm thề đây là lần đâu tiên biết còn có công việc vất cả như vậy, chỗ nào là công việc, căn bản là khiến người mệt chết mà, bác sĩ tâm lý, chạy vặt, cảnh sát, tạp vụ, nghe Lục Băng Ngưng nói, chính là bao gồm tất cả, nếu đổi lại là cô thì có cho một trăm vạn cũng sẽ không làm công việc phiền phức như vậy.

Tuy đáy lòng đối với Lục Băng Ngưng có khúc mắc, nhưng Tô Kiều Diễm thấy sau khi nghe Lục Băng Ngưng nói xong, thì tâm tình cô cũng vì nàng lý giải một ít. Có thể lần đầu tiên gặp mặt, Lục Băng Ngưng cũng mới vừa đấu tranh với phần tử tội phạm xong, mệt mỏi nên trực tiếp ngừng bên đường nằm nghỉ ngơi, cho nên mới khó chịu với người đánh thức mình – Tô Kiều Diễm.

Với lại Tô Kiều Diễm suy bụng ta ra bụng người, nếu ai dám đánh thức giấc ngủ của cô, thì khẳng định cô sẽ có xuất động muốn giết người.

Tô Kiều Diễm đẩy lên cà phê tới trước mặt Lục Băng Ngưng: "Cô uống một chút đi, nâng cao tinh thần."

Đưa mắt nhìn chất lỏng màu đen trong ly, Lục Băng Ngưng liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng dời đi: "Tôi không uống cà phê."

Tay Tô Kiều Diễm lập tức kéo cái ly về chỗ mình, nói: "Tôi cũng không muốn cho cô uống đâu." Thật là không biết nhìn lòng tốt của người ta.

Nói xong thì bưng ly lên đưa tới miệng, tay đột ngột bị nắm lấy, Tô Kiều Diễm vừa nhấc đầu, thì Lục Băng Ngưng đã mạnh mẽ kéo tay cô lại, đến khi cái ly không thể không ngoan ngoãn nằm trên bàn, Lục Băng Ngưng mới nói: "Đối với nữ nhân mà nói thì cà phê không tốt chút nào, uống ít một chút."

Tay Lục Băng Ngưng vẫn không buông ra, lực độ vừa đủ phủ lên mu bàn tay Tô Kiều Diễm, vẫn không làm Tô Kiều Diễm cảm thấy áp bách, nhưng trong thời gian ngắn khiến cho Tô Kiều Diễm không sẽ thoát khỏi bàn tay nàng. Lục Băng Ngưng đương nhiên biết, phản ứng đầu tiên của người này nhất định sẽ là phản kháng, nên đánh nhanh rút gọn trong thời gian ngắn nhất thực hiện được ý nghĩ của mình, đây là biện pháp nàng nghĩ ra nhanh nhất và có hiệu quả nhất, đối với người luôn thích làm theo ý mình, cao cao tại thượng Tô đại tiểu thư này thì chắc chắn có hiệu quả.

Lục Băng Ngưng âm thầm nhíu mày, đối phó với vị Tô đại tiểu thư này còn khó hơn đối phó với tội phạm. Đối với tội phải có thể trực tiếp sử dụng bạo lực, nhưng người này, hung dữ sẽ dọa tới cô, nhẹ nhàng với cô thì sẽ làm cô xin ảo giác, càng ngày càng gây sức ép cho nàng.

Ông trời, đây chính là chuyện khó khăn nhất khiến nàng hao tổn cả trí não lẫn thể lực.

Nhưng Tô Kiều Diễm lại không hiểu được khổ tâm của Lục Băng Ngưng, cô chỉ biết Lục Băng Ngưng đã hung dữ không cho cô uống cà phê, biết rõ cô yếu ớt còn mạnh mẽ dùng sức với cô như vậy, uổng phí tâm tư đã lo lắng cho nàng ta bị mệt, thật uổng công cô đã có chút đau lòng vì nàng ta...

Tô Kiều Diễm càng nghĩ càng ủy khuất, cuối cùng hốc mắt cũng đỏ lên, nước mắt lập tức đảo quanh, Lục Băng Ngưng giật mình, nhanh chóng buông tay ra lấy khăn tay đưa cô: "Làm sao vậy? Tôi không có, không có ý tứ muốn mạo phạm, tôi muốn tốt cho cô thôi, cô khóc cái gì?..." Lục Băng Ngưng sợ nhất là thấy nữ nhân khóc trước mặt nàng, đối với nàng mà nói đây là một chuyện rất nan giải, không biết nên làm thế nào.

Lục Băng Ngưng khuyên nhủ không được, càng khuyên Tô Kiều Diễm khóc càng lợi hại hơn, nước mắt nối đuôi nhau rơi xuống không ngừng.

Thấy vậy khiến Lục Băng Ngưng không biết phải làm sao, trừ bỏ chuyện, từ chỗ ngồi đối diện chuyển sang ngồi bên cạnh Tô Kiều Diễm thì không biết phải làm gì tiếp theo, nàng đã nghĩ là lễ phép giúp Tô Kiều Diễm lau nước mắt, tay vừa nâng lên đã bị cô đẩy ra. Tóc Tô Kiều Diễm được phân tán hai bên vai, trên trán có một ít lẻ loi, dài tới đuôi lông mày, bên tai, cũng run rẩy vì chủ nhân đang khóc nhấc.

Lục Băng Ngưng đột nhiên nhớ tới Quế Vi Vi.

Lần đầu tiên nàng thấy Quế Vi Vi, em ấy cũng ngồi bên vệ đường, bả vai run rẩy thấp giọng nức nở.

Sau đó...

Sau đó khi ngẩng đầu lên thì thấy cảnh sát đang tuần tra Lục Băng Ngưng.

Lục Băng Ngưng đưa Quế Vi Vi về nhà.

Trên đường về nhà còn mua Quang Đông chử để giúp em ấy giải sầu.

Ở dưới lầu mới lời tạm biệt.

Trao đổi cách thức liên lạc với nhau.

Tiếp theo, Quế Vi Vi chính là bạn gái của Lục Băng Ngưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro