Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Thư Huỳnh.

-----------------

Sau khi bị Lục Băng Ngưng đánh ngất xỉu, phóng viên Trần Càng nằm bất động trước cửa nhà Lê Phi Yên, thẻ nhớ trong máy ảnh trên tay hắn đã bị Lục Băng Ngưng lấy đi.

Lục Băng Ngưng hỏi Ôn Mạt Uyển: "Tuy chứng cớ đã bị hủy, nhưng hắn vẫn có thể nói chuyện, lời nói của phóng viên cũng không phải nhẹ, nếu hắn kiên quyết truyền ra ngoài thì ảnh hưởng sẽ không nhỏ."

Ôn Mạt Uyển suy nghĩ một lúc, nói: "Có chuyện cần cô giúp đỡ."

Lục Băng Ngưng gật đầu: "Cô nói đi." Không biết tại sao, khi Ôn Mạt Uyển ôn nhu như nước xen lẫn sự tinh tường, thì rất ít người có thể từ chối yêu cầu của cô được, lúc này Lục Băng Ngưng và Tô Kiều Diễm cùng nhau phát hiện chuyện này.

Ôn Mạt Uyển nói: "Vấn đề của Trần Càng tôi sẽ tìm người tạo áp lực cho hắn, nhưng bây giờ điều tôi quan tâm chính là an toàn của Phi Yên, cô có cách nào không?"

Lục Băng Ngưng nghĩ nghĩ: "Nếu như nói, nơi an toàn nhất ở M thị này, chính là nhà an toàn của cục cảnh sát."

Hình như đáp án này đã sớm được Ôn Mạt Uyển nghĩ tới rồi, cô mỉm cười: "Tôi cũng nghĩ là như vậy."

Lê Phi Yên đứng một bên nghe như lọt vào sương mù, nói: "Làm sao vậy? Cái gì là nhà an toàn?"

Lục Băng Ngưng cười cười, tới gần Lê Phi Yên: "Lê tiểu thư, gần đây có người quấy rầy cô không?"

Lê Phi Yên trả lời: "Có, chỗ này không phải có một người sao?" Nàng rất tự nhiên chỉ Trần Càng đang nằm dưới đất.

Lục Băng Ngưng lại hỏi: "Có tạo phiền phức nghiêm trọng gì cho cô không?"

Lê Phi Yên lại gật đầu.

Lục Băng Ngưng nói: "Cô có cần cảnh sát bảo vệ không?"

Lúc này Lục Phi Yên mới hiểu những gì Ôn Mạt Uyển và Lục Băng Ngưng nói, Lê Phi Yên nhìn nhìn Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển khẽ gật đầu, Lê Phi Yên lên tiếng: "Cần."

Lục Băng Ngưng lấy ra cuốn sổ tùy thân, bắt đầu ghi ghi chép chép gì đó, rồi ngẩng đầu lên nói: "Xin miễn quấy rầy, được bảo vệ trong bảy mươi hai giờ, qua bảy mươi hai giờ nếu còn yêu cầu được bảo vệ, sẽ được xem xét và sắp xếp tiếp theo."

Theo ý của những lời này, thì Lê Phi Yên sẽ được cảnh sát bảo vệ trong vòng bảy mươi hai giờ.

"Ba ngày?" Lê Phi Yên mở to hai mắt: "Cô muốn tôi ở cục cảnh sát trong ba ngày sao?"

Lục Băng Ngưng lắc đầu: "Không phải cục cảnh sát, mà là nhà an toàn, sẽ có người bảo vệ cô hai mươi bốn trên hai mươi bốn."

Lê Phi Yên hoàn toàn vô lực, Tô Kiều Diễm thì vẫn còn mê muội, hỏi Ôn Mạt Uyển: "Tại sao phải tới nhà an toàn của cảnh sát, nếu muốn Lê Phi Yên an toàn, tránh những lời nói thị phi, ra nước ngoài cũng được, tôi có thể lo chi phí cho Phi Yên." Tô Kiều Diễm biết Lê Phi Yên không dùng tới tiền của Diệp Nam Thành nữa, cho nên bây giờ không thể tiêu tiền như trước kia nữa.

Lê Phi Yên vừa nghe, khụ khụ hai tiếng, Tô Kiều Diễm khó hiểu, nhưng nhìn thấy Ôn Mạt Uyển bất động thanh sắc, vẻ mặt thì làm như không nghe mình nói, lúc này mới kịp phản ứng.

Trong lúc Tô Kiều Diễm còn mê mang, Lục Băng Ngưng đi tới bên cạnh lên tiếng: "Cô không thể đem chuyện này đánh đồng với chuyện nhà được. Đi nước ngoài cái gì? Người phạm tội mới nghĩ tới chuyện ra nước ngoài để tránh, nếu tỷ muội của cô vô tội, thì cần gì ra nước ngoài, nếu làm như vậy, chỉ làm cho người khác có cớ thêu dệt thêm chuyện mà thôi."

Tô Kiều Diễm bị Lục Băng Ngưng mắng một lúc sau mới có chút tỉnh táo lại, nói: "Ý của cô là..."

"Có người muốn hại Phi Yên." Ôn Mạt Uyển nói rõ ràng. Tuy trước đây cô đối với ý nghĩ này còn có chút do dự, nhưng ngay lúc nhìn thấy Trần Càng, cô mới hoàn toàn hiểu được, tất cả mọi chuyện đã và đang diễn ra, đều không phải là ngẫu nhiên. Hôm dụng cụ xảy ra sự cố, phóng viên, bệnh nhân... Nếu tất cả đều là trùng hợp thì quá thần kỳ rồi.

Ôn Mạt Uyển không tin có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, mọi chuyện không phải do ý trời mà có người cố tình sắp xếp.

Bao gồm cả chuyện Lê Phi Yên được thăng chức thành phó tổng, chỉ khi nàng ngồi ở vị trí này mới đủ tư cách gánh vác tội danh này. Suy nghĩ cẩn thận thì sẽ biết, mọi chuyện diễn ra cho tới bây giờ đã được tính toán kỹ lưỡng. Chỉ cần đem chuyện sau đó liên kết với chuyện trước đó, sẽ rõ ràng hơn rất nhiều.

Tất cả mọi việc thoạt nhìn được sắp xếp rất khéo, nhưng vì quá khéo mới làm cho Ôn Mạt Uyển cảm thấy có sơ hở, mà sơ hở này lại chính là người thao túng ở phía sau.

Cho dù hắn không phải là người thao túng thì hắn cũng là một tiểu nhân, muốn đứng ngoài nhìn mọi chuyện đang diễn ra.

Giờ phút này người mà Ôn Mạt Uyển nghĩ tới chính là Diệp Nam Thành, chỉ có hắn mới có khả năng dựng lên mọi chuyện gần như hoàn hảo này, ngoài hắn không còn ai khác nữa.

Ôn Mạt Uyển sẽ không nghĩ xấu cho người khác khi không có chứng cớ rõ ràng, nhưng hiện tại, cô nghĩ Diệp Nam Thành chính là loại người tiểu nhân, thậm chí cô còn liên tưởng tới chuyện cách đây không lâu, cô ra ngoài cùng Lê Phi Yên, phát hiện người lạ mà cô vô tình lướt thấy mấy lần, có lẽ đó không phải là người đi đường mà chính là thám tử tư.

Là do cô qua sơ suất rồi, ngay lúc Diệp Nam Thành bố trí thiên la địa võng thì cô lại không hề hay biết gì, còn cái kế hoạch 'Đồng hành cùng bác sĩ', tuy có lợi nhuận rất lớn, nhưng mức độ mạo hiểm cũng không phải nhỏ. Hơn nữa rõ ràng Lê Phi Yên không có kinh nghiệm trong vấn đề này, hắn làm sao có thể yên tâm giao toàn bộ cho Lê Phi Yên quyết định được chứ. Huống chi Cường Thịnh chính là tinh lực và tâm huyết của cả đời hắn, hắn làm sao có thể đứng yên để chuyện này có thể làm Cường Thịnh sụp đổ được chứ.

Trừ phi, hắn có thể từ trong mạo hiểm đạt được lợi nhuận lớn hơn rất nhiều lần.

Nếu Lê Phi Yên mang tội danh rời khỏi Cường Thịnh, thậm chí phải đi khỏi M thị thì đối với kim chủ mà nói, xem như hắn đã dùng thủ đoạn cực kỳ độc ác để xử lý Lê Phi Yên, đồng thời nếu danh tiếng của Cường Thịnh bị ảnh hưởng, thì Ôn gia sẽ buông bỏ Cường Thịnh, Cường Thịnh có thể phải bị giải thể, mà Diệp Nam Thành chỉ cần nắm giữ thêm 10% cổ phần là có thể mua toàn bộ tài sản của Cường Thịnh, sau đó hắn chỉ cần thay đổi mặt tiền một chút là có thể tiếp tục hoạt động, trở thành người nắm quyền danh xứng với thực.

Tình trường cùng sự nghiệp đều đắc ý, Diệp Nam Thành, hắn cho là ông trời sẽ ban cho hắn cái phúc này. Lòng dạ của hắn quá sâu, ngay cả tình nhân cùng với người thân cũng có thể khai đao.

Ôn Mạt Uyển chưa bao giờ biết Diệp Nam Thành cũng có bộ mặt này, cô cũng chưa từng nghĩ không có tình yêu sẽ biến thành kẻ thù, nhưng hiển nhiên, Diệp Nam Thành không phải chỉ đơn giản muốn trừng phạt Lê Phi Yên, hắn muốn đem những thứ có thể gây bất lợi cho hắn loại bỏ hết, hơn nữa hắn còn muốn đem lợi ích của những người thân cận, cướp đoạt sạch sẽ, xem như chiến lợi phẩm của mình.

Ôn Mạt Uyển đột nhiên cảm thấy khi cô nhớ tới nam nhân này thì cả người cô lập tức thấy không được thoải mái.

"Mạt Uyển, chị làm sao vậy?" Lê Phi Yên kéo kéo tay áo Ôn Mạt Uyển, đáng thương hề hề hỏi: "Em thật sự phải ở cục cảnh sát hai ngày sao?"

"Là một phòng nhỏ ở bên cạnh trại tạm giam." Lục Băng Ngưng có ý tốt lên tiếng giải thích, kinh phí trong cục cũng không phải dư giả, nếu không sẽ không đem người cần được bảo vệ ở căn phòng kế bên trại tạm giam.

Ôn Mạt Uyển mỉm cười: "Chờ chị giải quyết mọi chuyện xong, chị sẽ dẫn em ra nước ngoài du lịch giải sầu, bây giờ em ráng chịu một chút được không?"

Lê Phi Yên nghe được đi du lịch giải sầu thì hưng phấn vô cùng: "Có thật không?"

Ôn Mạt Uyển gật gật đầu: "Chị thường xuyên ra ngoài nghỉ dưỡng, quen biết rất nhiều bạn bè, chúng ta sẽ có rất nhiều chỗ để đi chơi." Ôn Mạt Uyển rất ít dùng chuyện đi chơi để hống người khác, bởi vì đối mặt chính là Lê Phi Yên, cô cảm thấy có thể dùng vài lời nói làm cho nàng vui vẻ an tâm, thì có gì là không thể làm chứ.

Lê Phi Yên cười hì hì gật đầu: "Vậy em nghe lời chị."

Lê Phi Yên tươi cười như cây bìm bìm nở vào sáu giờ sáng, đẹp mà nhẹ nhàng khoan khoái, thuần khiết không nhiễm một hạt bụi, sương trên đóa hoa phản xạ với ánh mặt trời giống như tiên cảnh, làm cho người ta không đành lòng chạm tay vào, chỉ có thể cẩn thận tới gần, quan sát, đoan trang, sau đó khẽ mỉm cười, cho nàng một nụ hôn tinh tế.

Không thể làm bẩn nàng.

Ôn Mạt Uyển quyết định không nói suy đoán của mình cho Lê Phi Yên, tuy rằng Lê Phi Yên đã cắt đứt quan hệ với Diệp Nam Thành, nhưng nếu để nàng biết kim chủ tính kế với nàng, trong lòng chắc sẽ không được thoải mái.

Cho nên, Ôn Mạt Uyển muốn tự mình giải quyết.

Lê Phi Yên chỉ cần tiếp tục sinh hoạt khoái khoái lạc lạc giống như bây giờ là được, có thể dễ dàng vui vẻ khi nghe cô nói cùng đi du lịch...

Ôn Mạt Uyển kéo Lê Phi Yên lại gần để nàng dựa vào đầu vai của mình, nhẹ giọng nói: "Tin tưởng chị, chúng ta sẽ rất vui vẻ."

"Ân." Lê Phi Yên thuận thế ôm Ôn Mạt Uyển, được ở trong lòng cô làm nàng thấy rất yên tâm, tuy Lê Phi Yên không biết tại sao, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh Ôn Mạt Uyển, cái gì cũng không làm, chỉ cần nhẹ nhàng dựa vào cô, cũng làm cho nàng thấy an ổn và mãn nguyện.

Cho dù đồng ý đi cùng Lục Băng Ngưng, cũng là nàng cam tâm tình nguyện.

Nếu là Lê Phi Yên của trước kia, làm sao có thể đồng ý làm như vậy chứ, nàng là người thích sạch sẽ, thích chưng diện, thích ở chỗ chỉnh chỉnh tề tề, ăn diện cho mình thật xinh đẹp, Lê Phi Yên cũng không biết hoàn cảnh cụ thể, thế nhưng nghe sơ qua là biết không phải chỗ tốt rồi. Nếu Ôn Mạt Uyển đã muốn làm nàng vậy, thì nhất định có lý do của mình, nàng không cần hỏi nhiều, cũng không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần làm theo lời cô là được rồi.

.

.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xà tử suy tư ing: bởi vì yêu cho nên tin tưởng vững chắc có thể hạnh phúc. Ấm áp đích giọng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro