Chương 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Thư Huỳnh.

-----------------

Tiểu Trình thay Diệp Nam Thành chống đỡ với phóng viên, Diệp Nam Thành vẫn đứng đó, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, nghiêng người tránh đám  phiền toán đi vào thang máy, ngay lúc cửa thang máy khép từ từ, những câu hỏi của đám phóng viên vẫn không ngừng truyền vào, Diệp Nam Thành tức giận, tay không ngừng ấn nút thang máy, muốn cửa nhanh chóng khép lại. Sau khi đem sự hổn loạn bỏ lại bên ngoài, lúc này Diệp Nam Thành mới nắm chặt tay, chân đá mạnh vào cửa thang máy.

Thang máy từ tầng 19 đi xuống, Diệp Nam Thành suy sụp dựa vào vách tường. Tất cả mọi thứ trước mắt đều rối loạn, tấm chi phiếu phế thải, còn có biểu tình âm u trên mặt Trương đổng, Diệp Nam Thành cảm thấy đầu óc muốn nổ tung, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi chuyện đột nhiên lại biến thành như vậy, mọi dự định của hắn đều không cánh mà bay, ngay cả bóng dáng cũng không để lại.

Hắn đã trải qua biết bao nhiêu thử thách mới có thể bước lên vị trí hôm nay, nhưng hắn chưa bao giờ thua, vậy mà hôm nay hắn đã thua, hơn nữa còn rất thảm hại.

Diệp Nam Thành cắn chặt môi, hắn lăn lội trong thương trường không biết bao lâu rồi, chưa bao giờ cảm thấy lúng túng như vừa rồi. Từ trước tới giờ, hắn luôn là người đem đối thủ đùa giỡn trong lòng bàn tay, từ lúc nào hắn lại bị người ta đâm sau lưng?

Tất cả bất động sản dưới tên hắn, mạc danh kỳ diệu đổi thành tên người khác, hơn nữa thao tác còn làm không hề sai sót, đã vậy còn khiến hắn không hề hay biết.

Nói không rõ là hận, vẫn là buồn bực, hoặc là lửa giận không tên, cửa thang máy mở ra, Diệp Nam Thành bước nhanh tới xe của mình, không hề do dự chạy thẳng tới nhà Ôn Mạt Uyển, trước khi xuất phát hắn cũng gọi điện cho Ôn Mạt Uyển, nhưng điện thoại vẫn trong trạng thái không có người nghe, hắn bỏ điện thoại qua một bên, lái xe đi.

Nếu Ôn Mạt Uyển vô tâm làm như vậy, thì không cần thiết vì chuyện này làm tổn thương tình cảm vợ chồng, nếu Ôn Mạt Uyển cố ý làm vậy, thì càng không tùy tiện đả thảo kinh xà.

Một ngày vợ chồng trăm ngày ân, trong đầu Diệp Nam Thành bỗng dung xuất hiện câu nói này, sau đó nghĩ thêm những câu tiếp theo, ngươi đối với ta vô tình, ta vì sao phải đối với ngươi có nghĩa?

Diệp Nam Thành biết Ôn Mạt Uyển là người rất trọng tình cảm, cũng biết vợ hắn có bao nhiêu thực lực và thủ đoạn, nhưng bất luận tình cảm, lý trí hay công việc thì hắn chưa từng  muốn đứng ở vị trí đối lập với Ôn Mạt Uyển, bởi vì trên thế giới chỉ có một mình Ôn Mạt Uyển mới xứng là vợ của hắn, là chân ái của hắn, một nữ nhân như vậy, hắn không bao giờ tin tưởng hắn và nàng sẽ trở thành kẻ địch của nhau.

Hắn yêu cô như vậy, coi cô như sao trên trời mà sủng trong lòng bàn tay, nhưng mà cô cái gì cũng không nhìn thấy, một lần... Hai Lần... Ba lần... Đều hiểu lầm hắn, làm cho một mảnh nhiệt tình của hắn biến thành lạc như nước.

Nếu tâm địa của nữ nhân ác như vậy, thì sẽ như thế nào? Điều làm cho Diệp Nam Thành khó có thể chấp nhận chính là hắn còn yêu Ôn Mạt Uyển, cho dù Ôn Mạt Uyển có làm cái gì hắn, cố ý hay là vô tâm, hắn vẫn cảm thấy chỉ có Ôn Mạt Uyển mới có thể điều khiển cảm xúc của hắn.

Nhưng hình như Ôn Mạt Uyển không muốn hưởng thụ tình cảm này của hắn, Diệp Nam Thành thấy ảo não vô cùng, đây là lần đầu tiên hắn biết cảm giác thất bại.

Diệp Nam Thành không ngừng đạp chân ga tăng tốc, từ đằng xa có thể nhìn thấy biệt thự của Ôn Mạt Uyển, xung quanh trồng đầy huân y thảo cùng hoa bách hợp, Diệp Nam Thành vẫn còn nhớ rõ, trước đây bất luận hắn tặng gì cho Ôn Mạt Uyển thì cô đều thản nhiên mà nhận, không từ chối lại còn vui vẻ tươi cười, cho tới khi em vợ hắn nói với hắn Ôn Mạt Uyển thích hai loại thực vật này, hắn liền lặng lẽ vì cô mà chuẩn bị, lần đầu tiên nhìn thấy, cô chỉ lặng lẽ đứng nhìn, bộ dáng mỉm cười rất thõa mãn.

Ngay thời điểm đó thì Diệp Nam Thành biết, Ôn Mạt Uyển đã hoàn toàn bắt tim hắn làm tù binh rồi.

Bây giờ thì cảnh còn nhưng người không còn, hôm nay lần thứ hai đối mặt với cảnh vật xinh đẹp này, vậy mà Diệp Nam Thành lại không có chút tâm tình nào. Hắn không biết khi gặp Ôn Mạt Uyển thì phải nói cái gì, còn có thể không hề hà gì như trước kia không? Hay cả hai đã trở thành kẻ thù rồi.

Bất luận tình huống gì đều có thể xảy ra.

Lúc Diệp Nam Thành ấn chuông cửa, hắn thấy có chút bất an không yên, hắn khát vọng muốn biết đáp án, nhưng lại vô cùng sợ hãi khi biết được đáp án mà hắn không muốn biết, hắn sợ khi mọi chuyện bị vạch trần rõ ràng thì cũng là lúc hắn vĩnh viễn mất Ôn Mạt Uyển.

"Ai đó?" Âm thanh của nữ dong truyền tới.

Diệp Nam Thành trầm giọng: "Là tôi."

Nữ dong sau một lúc trầm mặc mới kịp phản ứng: "Tiên sinh? Xin chờ một chút, lập tức mở cửa cho Ngài."

Mở cửa, nữ dong cười chào hắn, Diệp Nam Thành tùng tùng cà vạt, còn chưa lên tiếng hỏi, nữ dong đã nói: "Hôm nay Đại tiểu thư ra ngoài."

Hình như Ôn Mạt Uyển đã sớm căn dặn nữ dong nói hành tung của cô bằng những từ ngữ được trau chuốt.

"Đi đâu vậy?" Diệp Nam Thành hỏi lại, tuy hắn vẫn không trông cậy nữ dong sẽ nói cho hắn biết.

Nữ dong lắc đầu: "Khi Đại tiểu thư ra khỏi cửa cũng không có dặn gì lại."

Diệp Nam Thành đi vào phòng khách ngồi xuống: "Chuẩn bị trà bánh, tôi ở chỗ này chờ Đại tiểu thư về."

Nữ dong dạ một tiếng rồi xoay người đi chuẩn bị, nhanh chóng bưng trà bánh ra cho Diệp Nam Thành.

Diệp Nam Thành dựa lưng vào ghế sô pha, chợt thấy sô pha rất lạnh, hắn đưa tay vuốt nhẹ, cư nhiên có chút bụi. Ôn Mạt Uyển là người trắng trong thuần khiết, nhìn cách bài trí hiện giờ không phải là sở thích của cô, điều này chứng minh Ôn Mạt Uyển đã nhiều ngày không có trở về.

Diệp Nam Thành cảm thấy yết hầu nghẹn lại, hắn biết Ôn Mạt Uyển là người rất lãnh đạm nên hắn chưa bao giờ nghĩ Ôn Mạt Uyển sẽ ngoại tình, nhưng có thể làm cho một nữ nhân có thể lãnh đạm với chồng mình một cách không thể lãnh đạm hơn nữa, hơn nữa đã sửa lại tên tất cả bất động sản, thì còn lý do nào khác sao?

Diệp Nam Thành nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm số của Ôn Mạt Uyển một lần nữa.

Dụng cụ phòng bếp mới tinh, rốt cuộc hôm nay cũng có thể phát huy công dụng của nó, Ôn Mạt Uyển dựa vào cửa phòng bếp nhìn bóng lưng bận rộn không ngừng của Lê Phi Yên, xem ra tâm tình của nàng rất vui vẻ, nhưng Ôn Mạt Uyển cũng nhớ lại bộ dáng lần trước ở nhà cô của Lê Phi Yên, không khỏi lo lắng lên tiếng: "Một mình em thật sự không thành vấn đề chứ? Nếu có khó khăn thì chị có thể kêu đầu bếp tới."

"Không cần. Không cần..." Lê Phi Yên phất phất tay, nàng hết sức chuyên chú vào nồi thịt kho trên bếp, hơn nữa còn cấm Ôn Mạt Uyển đi vào, nói trong này toàn khói dầu, thật ra tất cả thiết bị ở trong này đều là cái tốt nhất, cho nên dù đi vào cũng không bị khói dầu bám vào người, nhưng Lê Phi Yên lại hy vọng Ôn Mạt Uyển có thể hạnh phúc ngồi chờ nàng làm xong đồ ăn rồi bưng ra là được.

Đây là bữa cơm đầu tiên sau khi hai người dọn vào nhà mới nên rất có ý nghĩa.

Tốc độ cắt thái của Lê Phi Yên không nhanh, cũng không thành thạo chút nào, nhưng miễn cưỡng cũng nhìn ra được hình dạng, gọn gàng ngăn nắp, Ôn Mạt Uyển không khỏi hỏi: "Chắc em không thường nấu ăn đúng không?"

Lê Phi Yên trả lời nhưng tay vẫn không ngừng thái: "Khi còn nhỏ cũng thường xuyên làm, ba không đau, mẹ không thương."

Ôn Mạt Uyển nói: "Nhắc đến ba mẹ, ba mẹ em ở đâu? Chị chưa bao giờ nghe em nhắc tới?"

Lê Phi Yên tranh thủ thời gian nhìn nhìn Ôn Mạt Uyển, đang muốn trả lời, đột nhiên Ôn Mạt Uyển chuyển hướng đi ra phòng khách, vừa đi vừa nói: "Chị nghe điện thoại."

Lê Phi Yên cười cười: "Đừng nói chuyện quá lâu, chút nữa có thể ăn cơm rồi."

Nhìn số điện thoại của Diệp Nam Thành, Ôn Mạt Uyển liền biết có chuyện gì, cô mỉm cười, bấm nút nhận: "Tìm em?"

"Có làm phiền em không?" Diệp Nam Thành cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên Ôn Mạt Uyển, nhưng hắn không nghe được gì nên không đoán được Ôn Mạt Uyển đang ở đâu.

Ôn Mạt Uyển cảm nhận được tâm tình Diệp Nam Thành không tốt, cũng không thèm để ý, chỉ hỏi lại: "Có chuyện gì?"

Diệp Nam Thành lập tức lên tiếng: "Chúng ta cần gặp mặt nói chuyện."

Ôn Mạt Uyển nghĩ nghĩ: "Về cái gì?"

Diệp Nam Thành nói: "Anh bị các vị đổng sự đá ra khỏi Cường Thịnh, không thể nào em không biết?"

Ôn Mạt Uyển thản nhiên trả lời: "Có nghe thấy."

Diệp Nam Thành lại nói: "Tất cả bất động sản trên danh nghĩa của anh đều có vấn đề, em không muốn giải thích với anh chút sao?"

Ôn Mạt Uyển nói: "Em không hiểu ý của anh, có chuyện gì đừng ngại cứ nói thẳng."

Diệp Nam Thành lên tiếng: "Tại sao tất cả bất động sản đều chuyển sang tên của em?"

Ôn Mạt Uyển cười lạnh: "Chúng ta là vợ chồng, chẳng lẽ anh so đo chuyện đó sao?"

Diệp Nam Thành: "Anh muốn dùng nó để vay tiền, đương nhiên cần phải rõ ràng."

Ôn Mạt Uyển trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: "Thay đổi là ý của ba ba, lúc đó gia tộc có chuyện mua bán nên cần phải làm vậy, không nghĩ anh sẽ dùng nó vay tiền, cho nên không nói cho anh biết, bất quá em không nghĩ, anh lại dùng lễ vật chúng ta kết hôn để đi vay tiền." Mấy biệt thư trang viên của Diệp Nam Thành đều là quà của Ôn Nhĩ Khiêm tặng cho hắn và Ôn Mạt Uyển lúc kết hôn. Lúc đó xuất phát từ truyền thống nên viết tên Diệp Nam Thành.

Diệp Nam Thành nói: "Công việc thành công tự nhiên sẽ trả lại cho ba ba."

Ôn Mạt Uyển cười cười: "Bây giờ anh nên chiếu cố tốt bản thân, giải quyết chuyện của mình cho xong đi."

Diệp Nam Thành nghe ra ý tứ muốn cúp điện thoại của Ôn Mạt Uyển, hắn nhanh chóng ngăn cản nói: "Mạt Uyển, anh cần em trả lời anh một cách thật lòng nhất."

Ôn Mạt Uyển: "Nói đi."

Diệp Nam Thành hít sâu một hơi, hỏi: "Nói cho anh biết, em có phản bội anh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro