Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu công chúa Tần Di ngạo kiều.

Trong cuộc đời mình, đây là lần đầu tiên Mục Hiểu Hiểu đối mặt với một tình huống nguy hiểm đến như vậy, khiến trái tim nàng loạn nhịp. Nàng cắn môi, nhìn Tần Di với ánh mắt lo lắng.

Hàng mi hẹp dài của Đại tiểu thư Tần Di nheo lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu, dành cho nàng một cái nhìn tử thần.

Không có xấu hổ nhất, chỉ có xấu hổ hơn.

Cuối cùng, Mục Hiểu Hiểu căng da đầu dùng chân đạp hai cái trên mặt đất, vỗ vỗ tay, ho khan một tiếng: "Cô định đi ra ngoài sao?"

Tần Di không đáp lại, một đôi mắt như cũ gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Cái gì mà tiểu công chúa?

Cái gì mà ngạo kiều?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Sau khi bị nhìn chằm chằm, Mục Hiểu Hiểu liền cúi đầu xuống, Tần Di nắm lấy cổ áo, khẽ gật đầu với tài xế.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đại tiểu thư này rõ ràng là ngay cả đứng cũng không thể vậy mà khí tràng lại lớn như vậy.

Sau khi Mục Hiểu Hiểu lên xe, bị khí tràng đè nặng hồi lâu vẫn chưa tiêu tan, cũng may Tần Di ngồi ở hàng ghế sau xe bảo mẫu, Mục Hiểu Hiểu cũng thực tự giác tìm một góc ngồi co rúm lại.

Anh chàng vệ sĩ soái ca bên Tần Di tên là Lưu Vạn Niên, còn rất trẻ, dáng người vạm vỡ, môi đỏ, răng trắng và có một đôi mắt cười đáng yêu.

Ở trong Tần gia mấy ngày, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy quá áp lực, sau khi ra ngoài, tâm trạng của nàng trở nên tốt hơn, trò chuyện với Lưu Vạn Niên, hầu như cả thời gian Lưu Vạn Niên đều không nói chỉ lắng nghe mà thôi, nàng cũng không thèm để ý cứ luôn luyên thuyên, thỉnh thoảng ngân nga vài giai điệu.

Tần Di ở hàng sau vẫn nhắm mắt không để ý đến tiếng ồn của nàng.

Nhìn qua gương chiếu hậu, Mục Hiểu Hiểu nhìn bộ dạng tự kỷ của Tần Di, trong lòng thở dài. Vẫn như thường lệ, một chút tiến triển cũng không có, thậm chí cho dù đánh cô bằng một cái gì đó, cô cũng sẽ im lặng như vậy.

Mục Hiểu Hiểu đã thay đổi chiến lược của mình. Nàng nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục giao tiếp bình thường với Tần Di, đến khi tóc nàng bạc trắng chắc cũng chẳng đi đến đâu, vì dù sao Tần Di cũng không chịu trò chuyện với nàng nhiều. Nàng nhớ lại lời khuyên của bác sĩ tâm lý Như Nhân, nếu không thể tiếp cận một cách bình thường, thì nàng sẽ tìm một lối tắt bằng cách chủ động trêu chọc Đại tiểu thư.

Mục Hiểu Hiểu nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ: "Có vẻ như hôm nay trời sẽ mưa."

Không ai quan tâm.

"Hả, sao lại kẹt xe vào thời điểm này? Mọi người không ngủ được à?"

Vẫn không ai quan tâm.

"Ha ha, chúng ta ra khỏi đường cao tốc rồi, đang muốn đi dạo chơi ngoại thành sao?"

Tiếp tục không ai quan tâm.

......

Hiển nhiên Đại tiểu thư không dễ dàng gì mà bị trêu chọc như vậy.

Tần Di dường như có sở trường xem mọi người như là không khí, khiến cho Mục Hiểu Hiểu kinh mạch bế tắc, chán nản tràn lan.

Đoạn đường rất xa, mãi cho đến khi rẽ trái rẽ phải chạy lên đường đèo, lúc này Mục Hiểu Hiểu nhận thức được mình sẽ đến đâu, nàng giật mình quay lại nhìn Tần Di.

Tần Di ngẩng đầu nhìn nàng, lần đầu tiên chủ động giao tiếp sau khi đi ra ngoài.

—— Cô câm miệng..

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Các nàng đi chính là nghĩa trang.

Tiếng mưa tí tách, mây mù dày đặc bị đè nén, trầm mặc tịch mịch.

Lúc xuống xe, tài xế Lưu Vạn Niên có chút khó khăn, anh ta nhìn Tần Di nhưng cũng không dám mở lời hỏi.

Trước đây, mỗi lần đến đây, Tần Di sẽ đi cùng với Tống tẩu, bà sẽ đưa Đại tiểu thư vào, nhưng bây giờ...

Mục Hiểu Hiểu lại cầm ô bước xuống, giống như có thể nhìn thấu ý nghĩ của Lưu Vạn Niên, nghiêng nghiêng dù che chắn cho Tần Di.

Một mùi hương ngọt ngào của quả vải cùng với hơi nước xông vào mũi, Tần Di ngẩng đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu, trong lòng ít nhiều cho chút cảm động.

Mục Hiểu Hiểu quả thật khác với những chuyên gia tâm lý khác, bị cô lạnh nhạt cự tuyệt vô số lần như vậy bình thường đã sớm đã tức giận rồi thì làm sao có thể sẵn lòng cầm ô che chở cho cô?

Mục Hiểu Hiểu khẽ mỉm cười, nàng nhìn chằm chằm vào xe lăn của Tần Di: "Tôi đẩy xe lăn ở phía sau cho cô."

Tần Di: "..."

Nàng nhìn kiệt tác của mình mà tán thưởng: "Thật đáng yêu a, giống như một cây nấm nhỏ."

Tần Di: "..."

Mục Hiểu Hiểu đối mặt với Lưu Vạn Niên: "Mang ô của anh đưa cho tôi dùng."

Lưu Vạn Niên: "..."

Nàng đã khiến cho vị tài xế này bị sốc.

Lưu Vạn Niên nhìn Mục Hiểu Hiểu với vẻ hoài nghi.

Mục Hiểu Hiểu chớp mắt, có chuyện gì sao? Chẳng lẽ anh ta không biết hay sao? Đại tiểu thư của anh không muốn người khác chạm vào cô. Nàng lại không thể cầm ô vào trong cùng cô được?

Tần Di ngẩng đầu, nhìn xe lăn như nấm của mình, nhíu mày, giơ tay kéo ô xuống và ném xuống đất.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Ôi trời.

Đại tiểu thư không vui rồi.

Tâm trạng nữ nhân thật khó đoán.

Mục Hiểu Hiểu thở dài, nàng khom người nhặt ô, tiếp tục đi theo Tần Di, vươn tay mở ô cho cô.

Mặc dù mưa nhỏ nhưng lại rất dày đặc, một lát sau cả cơ thể của Mục Hiểu Hiểu trở nên ướt sũng, nàng không nhịn được mà run cầm cập, Tần Di đang đi ở trước mắt không hề nhìn đi chỗ khác dừng lại một lúc, Mục Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn cô: "Sao cô không đi tiếp nữa?"

Tần Di không nói lời nào cũng không nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu do dự một lúc, cũng tiến lên phía trước nửa bước, Tần Di như cũ vẫn không di chuyển, ánh mắt nhìn ngay sát mép của ô.

Nàng cũng hiểu được chút rồi.

Mục Hiểu Hiểu thu người vào trong ô, Tần Di không đợi nàng trả lời tiếp tục tiến về phía trước.

Trái tim có chút ấm áp không thể giải thích được.

Mục Hiểu Hiểu nhịn không được cúi đầu nhìn Tần Di, hôm nay cả người Tần Di từ trên xuống dưới đều đen, lạnh lùng, trừ đôi môi đỏ tươi ngoài ra không có chỗ nào tươi sáng, khiến người khác đau lòng.

Họ đi hết con đường rồi đi tiếp đến phía trước và cuối cùng dừng lại trước một bia mộ.

Tần Di nhìn chằm chằm bia mộ, hai mắt hơi đỏ bừng, Mục Hiểu Hiểu nhìn theo ánh mắt của cô, trên bia mộ có một bức ảnh đen trắng nhỏ, nhìn bộ dáng có vài phần giống Tần Di, chỉ là trong mắt người phụ nữ mang theo ý cười, ôn nhu lạc quan.

Mưa vẫn rơi, cứ như vậy rơi vào mắt Tần Di, Mục Hiểu Hiểu biết cô tính tình hiếu thắng kiêu ngạo, vì vậy nàng đưa ô cho Tần Di rồi quay người đi.

Mặc dù ở phía xa kia trời vẫn còn nhiều mây, nhưng tia sáng cũng đã xuyên qua, Mặc dù Mục Hiểu Hiểu không thể nhìn thấy Tần Di đang làm gì, nhưng vào lúc này, nàng thật sự cảm thấy thương xót cô.

Gia đình nào cũng rất khó để hiểu, hào môn lại càng khó hơn.

Tất cả những điều này, Mục Hiểu Hiểu đã tưởng tượng và dự liệu trước rồi, nhưng bao lâu nay, trong số tất cả những loại bệnh nhân mà nàng tiếp xúc thì chưa có người nào ẩn nhẫn như Tần Di.

Nhiều người cảm thấy khó chịu, những người bên cạnh cũng sẽ cảm thấy khó chịu, khi mà đến gần cô, khí tràng sẽ càng trở nên nặng nề.

Nhiều người sẽ tiếp tục nói về những đau khổ của cuộc sống, sự bận rộn của cuộc sống và cuộc sống vô giá trị.

Nàng cũng không thể diễn tả tất cả những điều này bằng lời, cũng bởi vì chúng xuất phát từ vấn đề tâm lý.

Mục Hiểu Hiểu nghĩ rằng cô không có cách nào để nói cho người khác biết về nỗi thống khổ trong lòng của mình nên mới có thể như thế.

Nói với bố mẹ? Người mẹ được chôn dưới đất, người cha cùng với người dì một tay nuôi dưỡng mình có quan hệ bất chính.

Tần Sương người từng là người bạn đáng tin cậy nhất lại trở thành chị gái cô, là chủ tịch tương lai của Tần gia.

Còn duy nhất Tống tẩu là người cô đặt hết niềm tin, nhưng lại là công cụ cho người khác hết lần này đến lần khác tổn thương, khống chế và đe dọa cô.

Cô có thể tâm sự với ai?

......

Từ nghĩa trang trở về, mưa cũng đã tạnh.

Xe tiếp tục lăn bánh trên đường.

Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Di một cách lén lút, đầu của Tần Di đang cúi xuống một nửa, đôi mắt của cô hơi phiếm hồng.

Nàng có chút đau lòng, lại không biết phải nói gì nên chỉ có thể ngồi ngay ngắn, cứng đờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lưu Vạn Niên rất ân cần chu đáo, đem chăn cùng khăn ấm đưa đến, Tần Di cầm lấy khăn nhẹ nhàng đè lên trên mặt của mình, lau khô hơi nước cẩm ướt trên người rồi đặt khăn trở lại chỗ khác.

Mục Hiểu Hiểu không cần ai hầu hạ, tự tay cầm một chiếc khăn lông đi giặt sạch, từ đầu đến chân lau sạch tất cả những chỗ trên người bị ướt.

Nhưng thời gian cả hai đứng bên ngoài vừa rồi hơi lâu, cả hai người đều ướt sũng.

Tần Di thì không sao, màu đen không lộ ra vẻ gì, nhưng Mục Hiểu Hiểu, trời mưa làm áo sơ mi màu nhạt bám vào thân thể, có chút trong suốt.

Tần Di ngẩng đầu nhìn Lưu Vạn Niên nhanh chóng xuống xe.

Người rời đi rồi.

Chỉ còn lại Mục Hiểu Hiểu và Tần Di hai người trong xe.

Lúc nãy Mục Hiểu Hiểu lên xe, quan sát thấy chiếc xe này có rất nhiều chỗ, ngoài rất nhiều đồ dùng cần thiết hàng ngày, còn có một số quần áo và giày dép của Tần Di.

Vì còn phải đi nữa, người có tiền như Tần Di nhất định sẽ không mặc quần áo ướt như vậy.

Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Di, ngón tay Tần Di cầm chiếc váy dài màu trắng bo eo, Mục Hiểu Hiểu gật đầu, vì trên người nàng còn ướt, lo sợ làm ướt quần áo của Tần Di.

Nàng chỉ vào quần áo của mình: "Tôi sẽ cởi trước, sẽ không làm ướt cô."

Tần Di không có đáp lại.

Mục Hiểu Hiểu ở trong góc đem quần áo của mình cởi ra, chỉ để lại bộ đồ lót không bị ướt, quấn trong một cái chăn, nàng khéo léo buộc một nút để đảm bảo chăn sẽ không bị rơi ra, nàng đi đến chỗ Tần Di, bắt đầu cởi cúc cho cô.

Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên thay quần áo cho Tần Di, trước đây cũng đã từng thay một lần, nhưng đối với Mục Hiểu Hiểu mà nói, nàng vẫn còn khẩn trương lại có chút thẹn thùng.

Cởi bỏ chiếc áo khoác màu đen, Tần Di để lộ chiếc áo sơ mi bên trong dưới ánh đèn chiếu rọi, vải mỏng manh khẽ dán trên làn da trắng ngần của cô, vạt áo ôm sát thân hình tôn lên vòng eo thon gọn, vẻ đẹp quyến rũ khó cưỡng không thể che đậy.

Mưa càng làm cho mùi đàn hương và mùi cơ thể của cô đậm hơn, khi Mục Hiểu Hiểu cởi cúc áo cho cô, tay nàng có chút run lên, hai má cũng ửng lên một màu hồng nhạt, đúng lúc nàng đang vật lộn để tháo nút áo đầu tiên của Tần Di, bất ngờ tay nàng bị nắm chặt, nàng giật mình ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Tần Di. Tần Di nhìn chằm chằm vào nàng, không hề có động tác thừa, mỗi cử chỉ đều đơn giản mà chính xác.

—— Cô thích phụ nữ? Tại sao mặt lại đỏ như vậy?

Trước đây không phải nói là theo chủ nghĩa độc thân sao? Lẽ nào lại lừa gạt cô?

Đây là vấn đề rất quan trọng, liên quan đến vấn đề bị sa thải.

Mục Hiểu Hiểu biết rất rõ, trong ngành nghề bác sĩ tâm lý, giới tính là một điểm rất quan trọng.

Để quan sát kỹ lưỡng và dài lâu, cần phải ngày đêm hòa thuận ở bên nhau, có sự tiếp xúc thường xuyên, đây là lý do tại sao phần lớn phụ nữ chọn chuyên gia tâm lý là phụ nữ, bởi họ cảm thấy điều này không bị mạo phạm.

Mục Hiểu Hiểu cân nhắc cẩn thận cách trả lời câu hỏi này, bởi trong thời gian sống chung với Tần Di, nàng nhận ra rằng vị Đại tiểu thư này không phải người dễ bị lừa gạt. Tần Di đã từng hỏi về điều này trước đây, việc nhắc lại câu hỏi đó bây giờ chứng tỏ cô nghi ngờ.

Đối với những người thích cùng giới hoặc khác giới. Mục Hiểu Hiểu không có ý kiến gì, nàng chỉ biết rằng đời này nàng sẽ không bao giờ cùng ai ở bên cạnh, cho nên nàng mới muốn thanh thanh tĩnh tĩnh như vậy. Nhưng nếu Đại tiểu thư đã đặt câu hỏi, nàng không thể không trả lời.

Sự phản bội nhiều lần khiến Tần Di nghi ngờ, Mục Hiểu Hiểu phải làm cho cô cảm thấy an lòng mới được.

Nếu Mục Hiểu Hiểu nói thích đồng giới thì nhất định có thể say goodbye với Tần Di ngay và luôn. Nếu nàng nói thích người khác giới, thì cô sẽ tiếp tục hỏi: "Nếu như cô thích người khác giới, tại sao lại đỏ mặt? Run tay?"

Hãy là một chuyên gia tâm lý thật tốt khi có thể thu hút trái tim của mọi người và nhận được thông tin nhanh chóng chỉ bằng một câu nói và một cái nhìn.

Đôi khi sự thật còn lớn hơn lời nói.

Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm vào ánh mắt dò hỏi của Tần Di, nàng nhấc tay cởi nút áo, tấm chăn trượt xuống thân thể mịn màng của cô.

Tần Di ánh mắt thay đổi đột ngột, hai má trắng nõn nhanh chóng thiêu hồng một mảnh.

Vóc dáng yêu kiều của một cô gái.

Do thường xuyên tập luyện thể dục, Mục Hiểu Hiểu không giống như những cô gái khác với thân hình mảnh mai và đôi chân dài thon thả, chiếc áo tôn lên vóc dáng rõ ràng, đôi chân dài gọn gàng của mình, làn da mịn màng còn ướt đẫm nước. Mục Hiểu Hiểu ngẩng đầu, ưỡn ngực và nhìn chằm chằm vào Tần Di, nàng hơi mỉm cười và chuyển từ thế bị động sang chủ động, nói: "Đại tiểu thư à, tại sao khuôn mặt của cô lại đỏ như vậy?"

Tác giả có lời muốn nói:

*Tiểu kịch trường*.

Những ngày mưa.

Mục Hiểu Hiểu vòng tay qua Tần Di cùng nhau xem phim.

TV rất cổ hủ và nói về tình yêu thương của ba mẹ.

Một câu trong đó rất phổ biến nhưng lại là sự thật.

Yêu nhau nhiều năm, chạm tay trái chẳng khác nào chạm vào chính mình, tình yêu từ lâu đã trở thành gia đình.

Mục Hiểu Hiểu nhấn nút tạm dừng, nhìn Tần Di hỏi: "Cô nói xem chúng ta sẽ trở nên như vậy sao? Chúng ta đã ở bên nhau bảy năm. Cô sẽ đỏ mặt khi nhìn thấy cơ thể của tôi không?"

Tần Di không chút thay đổi, nhàn nhạt nói: "Tôi không nhìn thấy, tôi không biết."

Mục Hiểu Hiểu cong môi, rất không vui: "Cô nói như vậy mà vẫn còn đỏ mặt sao?".

Đại tiểu thư đang xem TV một cách chăm chú và không quan tâm đến.

Mục Hiểu Hiểu có chút tức giận, vào ngày hè quần áo ít ỏi, nàng đã cởϊ qυầи áo của mình hết ba lần: "Bây giờ thấy rồi chứ... "

Nàng vẫn chưa nói xong, Tần Di lúc nãy vẫn đang tập trung vào phim truyền hình, đột nhiên đứng dậy đi về phía Mục Hiểu Hiểu trong mắt có ánh lửa thiêu đốt, Mục Hiểu Hiểu theo bản năng lùi lại phía sau, mặt đỏ bừng: "Cô làm gì vậy, tôi có chuyện muốn hỏi!"

Tần Di một tay nhìn vòng eo thon thả của nàng, cúi người xuống cùng với Mục Hiểu Hiểu môi áp lên tai nàng: "Tôi sẽ trả lời nghiêm túc."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Hả, vẫn như thường lệ!.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro