Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù Đại tiểu thư không trả lời nhưng vẫn không nhúc nhích mặc nàng ôm, đi ra ngoài một ngày cuối cùng cũng nhìn thấy người nhớ thương đặt trên đầu quả tim, trong lòng Mục Hiểu Hiểu vui vẻ một hồi, nàng buông lỏng một cánh tay, quay người về phía sau rồi nhìn Tần Di ngữ khí nhẹ nhàng như đang nhảy nhót: "Sao chị không trả lời tin nhắn của tôi?"

Tần Di cúi thấp nửa đầu vẫn nhìn chằm chằm vào ly kem tan chảy trong tay Mục Hiểu Hiểu, lông mi thật dài chớp động, gương mặt nhiễm lên lớp hồng nhạt.

—— Tại sao tôi phải trả lời em?

Cô cũng lười xem.

Bây giờ Mục Hiểu Hiểu giống như con giun trong bụng Tần Di, hiểu rõ tính cách ngạo kiều của cô nhất nên cười cười không thèm để bụng: "Nhìn xem tôi mang về cái gì cho chị này?"

Nàng khoe khoang cây kem trước mặt, nhưng vì thời tiết quá nóng, cây kem đã tan chảy hơn một nửa, từ từ chảy tí tách xuống đất.

Tần Di nhìn bộ dạng cây kem kia rồi cau mày ghét bỏ.

Từ nhỏ đến lớn, người muốn lấy lòng cô không ít, đã biết bao nhiêu người vì nụ cười của mỹ nhân mà đánh đổi ngàn vàng, vung tiền như rác, còn Mục Hiểu Hiểu đang mang đến thứ gì cho cô vậy?

Thức ăn cho heo sao?

Mục Hiểu Hiểu đắc ý đến trước mặt Tần Di: "Cô nếm thử xem, nó giống với hương vị của tuổi thơ lắm."

Đây là ký ức rất hạnh phúc được lưu nhớ trong tuổi thơ của Mục Hiểu Hiểu. Khi đó, trời rất nóng, sau giờ học thì nàng sẽ thường nhìn thấy Thu Thu cầm cây kem đứng ở đó chờ nàng. Nàng sẽ nhanh chóng chạy tới, ôm chầm lấy em gái, liếm một miếng kem, hương vị mát lạnh từ cây kem như chui thẳng vào đáy lòng, bên cạnh là sự quan tâm của người đang chờ đón nàng về nhà. Đó là cảm giác vui sướиɠ và hạnh phúc lớn nhất mà nàng muốn chia sẻ cho Đại tiểu thư.

Đôi mắt Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, Mục Hiểu Hiểu cũng không ngại mà nghiêng đầu nhìn cô cười xán lạn.

Cũng không hiểu được nàng mỗi ngày vì cái gì mà vui vẻ, rõ ràng bộ dáng mệt mỏi nhưng vẫn còn có thể cười tươi đẹp như vậy.

Ánh mặt trời rực rỡ phía chân trời cũng không bằng nụ cười của nàng

Tần Di không khỏi có điểm giật mình.

Thậm chí nếu so sánh Mục Hiểu Hiểu với các trai xinh gái đẹp mà cô đã gặp qua thì nàng cũng có phần nhỉnh hơn.

Mơ ước trở thành nghệ sĩ gì đó của nàng, có lẽ cũng không phải là không thể.

Dựa vào tài lực của Đại tiểu thư, vung tiền như nước thì kéo tới một triệu chuyên gia chỉnh giọng liền có thể giải quyết.

Sân sau, Lưu Vạn Niên chậm rãi đi vào, trên tay anh ta còn xách hai túi lớn túi nhỏ nguyên liệu nấu ăn mà Đại tiểu thư dặn dò mua, thấy cảnh trước mắt, anh ta lập tức cúi đầu đổi thành đi kề sát tường, nỗ lực biến mình thành người tàn hình.

Lâu như vậy à?

Hai người sẽ nói chuyện lâu như vậy sao?

Rõ ràng anh ta đã chờ rất lâu ở bên ngoài rồi mới vào mà, sao vẫn còn chưa xong?

Còn nữa, Mục Hiểu Hiểu đang giơ cái gì vậy? Cây kem rách nát kia xứng với Đại tiểu thư cao quý xinh đẹp lạnh lùng của bọn họ sao?

Lúc Lưu Vạn Niên đang ra sức chửi thầm thì Tần Di nghiêng đầu, cô giơ cánh tay phải trắng như tuyết lên, vév một lọn tóc trên trán qua sau tai, nghiêng người về trước tay của Mục Hiểu Hiểu, ăn một miếng kem, đôi môi đỏ tươi bị thấm ướt, gương mặt bực bội cả ngày như vẻ "Người sống chớ lại gần" của cô cuối cùng cũng giãn ra như gió xuân thổi qua.

Nhịp tim Mục Hiểu Hiểu đập lợi hại, nhịn không được mà nắm chặt tay như bóp cổ gà điên cuồng gào thét trong lòng.

A a a a!

Đại tiểu thư nhà nàng thật sự đẹp quá đi, đúng là vưu vật nhân gian mà!

Lưu Vạn Niên: "..."

Anh ta chắc chắn bị mù rồi.

Từ hôm qua sau khi Mục Hiểu Hiểu rời khỏi, tinh thần của Đại tiểu thư đặc biệt xấu, mặt mày lạnh lùng, không cho phép có người đi loanh quanh trước mặt.

Giống như là thần giữ cửa ít nói ít cười nghiêm túc ngồi ở cửa vậy, cô cũng không ngắm lá rơi mà cứ như vậy nhìn ngoài cửa, không biết là cái gì đã chọc cô phiền lòng thế này.

Có mấy lần, người giúp việc đi tới đi lui mở cửa bước vào trong phòng.

Ánh sáng trong mắt cô lập tức sáng lên rồi lại diệt mất.

Lặp đi lặp lại mấy lần.

Đại tiểu thư nổi giận, đuổi tất cả mọi người ra ngoài.

Đừng nói là người khác mà ngay cả Tiểu Thúy và Lưu Vạn Niên cũng không dám thở mạnh vội vàng lui ra để tránh đạp phải mìn. Sáng nay, Lưu Vạn Niên còn cố ý dặn dò những vệ sĩ xung quanh đứng cách xa một chút, đừng nhàn rỗi lộn xộn để Đại tiểu thư nhìn thấy lại chọc cô phiền lòng.

Đừng thấy đều là nam nhi vạm vỡ vai u thịt bắp, nếu thật sự bị Đại tiểu thư lạnh lùng liếc một cái, cũng không phải là người bình thường có thể tiếp nhận được.

Chỉ là khuya hôm qua, Lưu Vạn Niên vẫn hơi không yên tâm về Đại tiểu thư, đứng xa xa nhìn qua bên phòng cô.

Thậm chí anh ta gọi điện cho Tống tẩu, nói tình huống của Đại tiểu thư.

"Tống tẩu, dì nói Đại tiểu thư, trước đây cô ấy cũng không phải là người không nói lý như vậy, cũng không có bực bội như hôm nay, cứ nhíu chặt mày mãi."

Tống tẩu vẫn còn đang nhồi bột mì ở đầu dây bên kia, cười ha hả: "Cậu nói Mục Hiểu Hiểu xin nghỉ một ngày à?"

Lưu Vạn Niên giật mình: "Ý của dì là..."

Âm thanh của Tống tẩu có hơi chua: "Ai da, tôi đoán là tôi rời đi, Đại tiểu thư cũng không có khác thường như vậy."

"Gần đây dì đây có khỏe không?"

Tổng tẩu cười ha hả: "Khá tốt, nhưng mà vẫn hay nhớ Đại tiểu thư, luốn muốn trở về hầu hạ cô ấy."

Lưu Vạn Niên cũng hơi nhớ Tống tẩu, từ ngày đầu tiên tới anh ta đã được phân phó bên cạnh Đại tiểu, và cũng đã ở Tần gia lâu như vậy nên biết ai đối xử thật lòng với Đại tiểu thư.

Nhưng rất nhiều người trong nhà sợ Đại tiểu thư, cảm thấy cô lạnh lùng như băng, ít khi nói cười.

Lưu Vạn Niên cũng sợ cô nhưng năm đó, lúc mẹ của anh ta tự mình ra phố mua thức ăn, đột ngột gặp phải một cơn đột quỵ, nguy hiểm đến mức gần như mất mạng.

Lúc anh ta nghe được tin này thì tay anh ta run rẩy, cảm thấy chao đảo. Là một đứa trẻ nông thôn mới vào thành thị làm việc, đối mặt với môi trường xa lạ, Lưu Vạn Niên thực sự luống cuống.

Công việc vệ sĩ gần như dùng cả tính mạng mà làm, tất cả vì cái gì? Chẳng phải vì mong cuộc sống sinh hoạt của người nhà có thể sung túc hay sao? Mẹ anh ta cũng chính vì không yên tâm anh ta nên mới đến sống cùng, nhưng lại gặp sự cố như vậy, anh ta biết phải làm cái gì đây? Làm sao ăn nói với người trong nhà?

Đại tiểu thư nhìn thấy anh ta khác thường thì vẫn không nói gì nhưng lại sắp xếp người đi theo giúp anh ta xử lý mọi chuyện thỏa đáng.

Sau chuyện này, Tần Di không đề cập tới lần này dù chỉ là một chữ, chỉ cho anh ta nghỉ dài hạn một khoảng thời gian để anh ta chăm sóc mẹ già.

Từ đó về sau, Lưu Vạn Niên thề rằng dù cho máu chảy đầu rơi cũng nhất định phải bảo vệ tốt Đại tiểu thư.

Nhưng đôi khi, không phải mọi chuyện đều là những gì anh muốn thấy, cũng không phải thân phận này của anh ta có thể can thiệp.

Anh ta không làm được gì khác nhưng có thể thực hiện lời hứa năm đó.

Cúp điện thoại, Lưu Vạn Niên đi đến biệt thự xem thử, ngoài dự liệu, đèn tầng ba không sáng nhưng ngọn đèn tầng một sáng suốt đêm.

Đại tiểu thư đúng thật là đang đợi người.

Chỉ là lúc ấy Lưu Vạn Niên còn đang nghi hoặc Đại tiểu thư đang đợi ai, anh ta đi theo Tần Di quá lâu nên cũng biết ít nhiều tính cách của cô, dù Tống tẩu có ám chỉ, anh ta cũng không thể hoàn toàn xác định.

Hiện tại, kết hợp với cảnh tượng trước mắt.

Lưu Vạn Niên liền giác ngộ, Mục Hiểu Hiểu thật khó lường, rất có thể sẽ trở thành bà chủ tương lai, nhất định phải để tâm hầu hạ cẩn thận.

*****

Bởi vì Mục Hiểu Hiểu trở lại, toàn bộ căn biệt thự gần như không giống như trước, không gian yên tĩnh quanh nhà dường như bị xáo trộn, âm thanh ma mị của nàng vang lên khắp nơi.

"Tôi không phải là người có tính cách tốt, nhưng lại luôn bao dung với em, đó là vì yêu thôi."

Lưu Vạn Niên đem bỏ túi đồ vào trong phòng bếp, nghe được âm thanh liền hít một ngụm khí lạnh, anh ta đi thẳng đến xem Đại tiểu thư.

Anh ta biết Đại tiểu thư theo đuổi nghệ thuật, nghe ca khúc như vậy, hẳn cô phải khó chịu chừng nào?

Tần Di bị Mục Hiểu Hiểu đẩy đến đối diện cửa phòng bếp, nàng nấu cơm cũng có thể nhìn thấy chỗ của cô. Mà Đại tiểu thư hiển nhiên cũng không có biểu hiện tức giận nhiều giống như Lưu Vạn Niên, cô chỉ cúi đầu ăn một ngụm rồi lại một ngụm kem của nàng, mặc dù vẫn bị giọng ca ai oán của Mục Hiểu Hiểu làm cho nhíu mày đau đớn chịu đựng nhưng cuối cùng vẫn không phàn nàn thêm điều gì.

Trời ạ.

Đáng yêu quá.

Lưu Vạn Niên, một đại lão gia nội tâm điên cuồng gào thét phấn khích mất kiểm soát cho CP trong lòng mình. Trong khi đó, Mục Hiểu Hiểu nhìn túi anh ta mang tới, nhận lấy: "Cảm ơn anh Lưu."

Anh Lưu?

Đại tiểu thư ngẩng đầu lên nhìn Lưu Vạn Niên.

Lưu Vạn Niên cứng đờ người.

Anh ta vô tội! Anh ta không có kêu nàng gọi như vậy!

Mục Hiểu Hiểu bận rộn khom người xuống lục đồ trong túi, nàng muốn mở đại tiệc bữa trưa cho Đại tiểu thư.

Hửm?

Vốn dĩ nàng dự định đi dạo siêu thị bên cạnh mua một ít thịt, nhưng xem ra hiện tại không cần đi ra ngoài mua nữa.

Mục Hiểu Hiểu chưa quen với hoàn cảnh sinh hoạt xung quanh mình, đừng nói là thịt, ngay cả đồ ăn hàng ngày cũng đắt đỏ không tưởng. Hộp đựng thực phẩm tuy đẹp mắt nhưng đóng gói đẹp có thể ăn được sao? Loại tính tình "vắt cổ chày ra nước" như nàng chỉ hận không thể lái xe tải chạy về khu nhà mình mà gom đồ ăn.

"Nguyên liệu thật phong phú, cảm ơn anh Lưu."

Nghe thấy Mục Hiểu Hiểu cảm ơn, sống lưng Lưu Vạn Niên lập tức thẳng tắp, hoảng loạn vẫy vẫy tay: "Không có gì, không có gì, có dặn dò gì cô cứ việc nói."

Mục Hiểu Hiểu ngẩng đầu một cái: "???"

Gì?

Không phải nàng mới đi ra ngoài một ngày thôi sao? Đây là anh ta bị làm sao vậy?

Biểu tình của Lưu Vạn Niên giống như là đang báo cáo với thủ trường nghiêm túc nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Lần sau gọi tôi là Tiểu Lưu là được."

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Đây là tình huống gì vậy?

Khó hiểu, Mục Hiểu Hiểu nghiêng đầu nhìn Đại tiểu thư, làm sao vậy? Ngày nàng không ở nhà, cô lại nổi giận? Hù dọa anh ta?

Đại tiểu thư cũng không nhìn bọn họ bên này, vẫn cúi đầu ăn nốt miếng kem cuối cùng trong tay.

Mục Hiểu Hiểu nhìn rất vui vẻ và yên tâm, thật là được a, ai nói Đại tiểu thư ngạo kiều lạnh lùng như băng? Nhìn thử xem, bây giờ cũng biết ăn thế nào để không lãng phí mà? Lúc nàng vừa mới tới, Đại tiểu thư ăn cơm mà giống như nhà ẩm thực đang bình phẩm món ăn vậy, ăn một miếng xong thì bỏ qua một bên không ăn nữa.

Cảm giác được ánh mắt của Mục Hiểu Hiểu, Tần Di mang vẻ mặt không cảm xúc ngẩng đầu lên.

—— Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa là chọc mù mắt bây giờ.

Mục Hiểu Hiểu nhìn tay cô như thế liền cười, tâm tình mạc danh rất tốt, đúng vậy đúng vậy, đây mới là Đại tiểu thư, đây mới là cảm giác về đến nhà.

Lưu Vạn Niên yên lặng đứng xem ở bên cạnh: "..."

Anh ta thầm ca hát.

Anh ta chắc hẳn nên ở ngầm xe, không nên ở trong xe.

"Anh Lưu, không có chuyện gì thì anh trở về đi, tôi nấu cơm cho Đại tiểu thư."

Mục Hiểu Hiểu theo bản năng muốn đuổi người khác đi để chỉ còn lại nàng và Đại tiểu thư.

Trước mặt những người khác, nàng không thể thoải mái mặc chiếc váy ngủ sεメy kiểu Hàn Quốc giá 19.9 tệ bao luôn ship, bởi nàng luôn cảm thấy có người nhìn chằm chằm khiến nàng phải luôn cẩn thận, không được tự nhiên.

Nhưng chỉ khi có một mình Đại tiểu thư, nàng sẽ thả lỏng nhiều, có thể tùy tiện làm bất kỳ điều gì, dù sao Đại tiểu thư cũng chỉ nhịn không được nhìn nàng một lát, hoặc là giơ tay lên hù dọa nàng một chút, cuối cùng cũng sẽ dung túng cho nàng.

Lưu Vạn Niên ngẩng đầu nhìn Tần Di, Đại tiểu thư khe khẽ gật đầu, anh ta sải bước bằng đôi chân dài, lập tức rời đi.

A a a a!!!

Không thể tưởng tượng được...

Anh ta cũng có lúc thấy một mặt như vậy của Đại tiểu thư!!

Người đi rồi.

Mục Hiểu Hiểu càng vui vẻ hơn, nàng hỏa tốc trở về phòng mình, cởϊ qυầи áo rồi đổi quần áo ngủ sau đó đi ra.

"Ai da, chị không biết, lần tay tôi trở về được yêu thích và chào đón như thế nào đâu. Nếu không phải vì nhớ chị, tôi thật sự muốn ở nhà nhiều thêm mấy ngày."

Đại tiểu thư ăn xong cây kem tự nhiên trầm mặc có chút hối hận, tại sao phải ăn nhỉ? Có lẽ cần phải giữ hình tượng.

"Còn quần áo mát mẻ này, chị không biết đâu, gần đây bà nội tôi rất đam mê may quần áo, một hai phải may quần áo cho tôi, nhưng vấn đề là tôi còn trẻ đẹp như vậy lại một hai nhất định phải may cho tôi bộ đồ màu vàng đất.....Dọc đường về nhà, rất nhiều người nhìn tôi lom lom."

Mục Hiểu Hiểu vừa rửa rau vừa lải nhải: "Tôi còn mang theo một chút đồ ăn trở lại, lát nữa lấy một ít cho chị, những thứ kia đều là bọn nhỏ tự tay hái, mẹ tôi làm, ai da, chị không biết trong nhà tôi náo nhiệt tới chừng nào đâu, thật muốn dẫn chị đến chơi mà."

Nàng ngẩng đầu nhìn Tần Di: "Đúng rồi, tôi còn mang theo hình tôi với bọn nhỏ cùng nhau kéo cờ do mẹ tôi chụp, chút nữa cho chị xem."

Nàng muốn chia sẻ tất cả với Đại tiểu thư.

Nàng luôn cảm giác Tần gia giống như một cái nhà giam, nhốt Đại tiểu thư vây hãm ở chỗ này, chặn lại hết tất cả những điều tươi đẹp bên ngoài.

Tuy rằng hiện tại nàng không đưa Đại tiểu thư đi ra được nhưng nàng vẫn muốn mang ánh sáng mặt trời về cho cô xem, mặc dù mong manh yếu ớt nhưng nàng sẽ kiên trì.

Mục Hiểu Hiểu cầm quả cà chua chưa rửa xong trong tay, đi tới bên cạnh xe lăn của Tần Di, dựa người vào: "Đây này, ở trong túi quần tôi, tay tôi dính nước, chị cầm ra xem đi."

Tần Di không thể tưởng tượng nổi nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Nàng đang sai vặt phân phó cô sao?

Mục Hiểu Hiểu không biết nàng bao nhiêu cân bao nhiêu lượng sao?

Mục Hiểu Hiểu biết tính nết kiêu ngạo của Đại tiểu thư, cố ý tới chọc cười cô, nhìn thấy ánh mắt như đao mất hồn quen thuộc, nàng vui vẻ: "Không cầm thì không cầm."

Nói xong, nàng làm chuyện xấu vẫy ngón tay, nước văng đến trên mặt Đại tiểu thư: "Tôi lấy cho chị."

Tần Di: "..."

Mắt thấy Đại tiểu thư sắp nổi giận, Mục Hiểu Hiểu cười lùi về sau hai bước, nàng nhìn Tần Di: "Có phải muốn đánh tôi không? Đứng lên đuổi tôi thử xem? He he, đuổi kịp tôi sẽ để chị..."

Tần Di chăm chú nhìn nàng.

Cô cư nhiên có một chút động tâm, trong một khắc đó, Tần Di thật sự muốn đứng lên.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Ánh mắt của Đại tiểu thư khác với lúc trước.

Tốt rồi.

Bị Đại tiểu thư dọa cho ngậm miệng lại, Mục Hiểu Hiểu không dám nói bậy bạ nữa, nàng lấy hình ra rồi đưa tới trên tay cô.

Tần Di cúi đầu, bị ép nhìn tấm hình trên tay, hình chụp rất đẹp, ánh mặt trời rực rỡ, nhiều đám mây trắng tụ lại thành đóa, trên gương mặt Mục Hiểu Hiểu cùng bọn nhỏ tràn đầy tươi cười.

Cô đã tận mắt trông thấy nên biết rực rỡ chói mắt tới dường nào.

"Tôi cảm giác những đứa trẻ này, sẽ không giống như chúng ta thuở nhỏ, chúng sẽ có tuổi thơ đẹp hơn, ánh sáng chan hòa và nụ cười rạng rỡ hơn."

"Quả thực, giờ đây xã hội và quốc gia đều dành nhiều sự quan tâm hơn cho các em, không giống như tôi và Thu Thu hồi đó. Lúc đó, cảm giác chỉ mong được ở yên trong cô nhi viện, không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài, vì người ngoài là thứ đáng sợ nhất."

Khi đó, cô nhi viện thường xuyên có những đôi vợ chồng không có con cái sang đây xem trẻ con để nhận nuôi.

Việc được nhận nuôi đối với một số đứa trẻ có thể là một ân huệ.

Tuy nhiên, đối với Mục Hiểu Hiểu và Thu Thu, mỗi lần có người đến lại một lần khiến lòng họ đứng giữa ranh giới sợ hãi về một ngày sắp phải chia ly.

Các nàng luôn sống trong trạng thái bất an, thấp thỏm lo sợ bị ai đó mang đi, cố gắng cúi đầu, giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.

Mọi người thường chọn những đứa trẻ khỏe mạnh, xinh xắn. Lúc đó, mặc dù Mục Hiểu Hiểu còn nhỏ nhưng dáng vẻ đã nổi bật trong bọn nhỏ, càng không cần phải nói đến chuyện cơ thể khỏe mạnh của nàng.

Nhiều lần, vì sợ hãi trước ngày được nhận nuôi, Mục Hiểu Hiểu đã lén ăn bột giặt với hy vọng sẽ ốm.

Nang đã nghe nói, việc ăn vụng bột giặt, nếu lượng không quá nhiều, sẽ không chết mà chỉ khiến cơ thể đột nhiên sốt cao.

Nhưng lại làm mẹ Viện trưởng và bà nội sợ hãi, mỗi lần tại thời điểm nàng phát sốt hai người lại vội vàng ôm nàng chạy đến bệnh viên. Khi chờ đợi kết quả chẩn đoán, Mục Hiểu Hiểu lo sợ tới mức tưởng chừng như mình sẽ bị trừng phạt nặng nề, đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy mình sắp bị đánh.

Nhưng điều đó đã không xảy ra.

Thay vì sự trừng phạt mà Mục Hiểu Hiểu lo sợ, nàng chỉ thấy nước mắt của mẹ Viện trưởng lăn dài trên má, còn bà nội một mực đem nàng ôm chặt vào lòng, lẩm bẩm không ngừng: "Đứa nhỏ ngốc, đứa nhỏ ngốc nghếch..."

......

Mục Hiểu Hiểu dốc lòng tâm sự với Tần Di về những gì nàng đã trải qua, nói về quá khứ nàng rất thản nhiên, không ngại ngần che giấu điều gì. Dù quá khứ của nàng đầy đủ mọi cảm xúc: có vui, có buồn, có đắng cay, có thống khổ, đối với người khác nàng có thể khó mở lòng, nhưng với Đại tiểu thư, nàng lại thấy dễ dàng bộc bạch.

Đại tiểu thư sẽ không đáp lại bất kỳ câu nào với nàng.

Nhưng Mục Hiểu Hiểu tin tưởng cô, tin rằng Đại tiểu thư khác biệt so với những người khác, và nàng biết điều đó.

"Đại tiểu thư."

Nói xong lời cuối cùng, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy mình đã nói quá nhiều, nàng xúc động gạt đi giọt lệ trên má, vuốt sợi tóc dài sau tai: "Không hiểu sao tôi lại thấy hợp ý với chị đến thế, chị xem chị đi, lạnh lùng, chưa bao giờ nói chuyện với tôi, mỗi lần giơ tay lên đều là muốn chọc mù mắt tôi, nhưng tôi đi một chuyến này, lại thấy thật nhớ chị. Trên đường tôi luôn lo lắng không biết chị ăn ngon ngủ tốt không, đến cô nhi viện, nhìn thấy bất cứ điều gì cũng muốn chia sẻ với chỉ, nhưng chị thật là không có lương tâm, chẳng một tin nhắn nào cho tôi."

Tần Di: "..."

Nàng thật là to gan lớn mật.

Mục Hiểu Hiểu nghiêng đầu, nở nụ cười tươi với Tần Di: "Tôi có làm phiền chị không?"

Tần Di trầm mặc, hàng mi nhẹ nhàng chớp động, sau một hồi dài mới vẫy tay.

—— Phiền.

Biết trước câu trả lời này, Mục Hiểu Hiểu vẫn cười, tiến lại gần bên người Tần Di, ngồi xổm đối diện: "Đại tiểu thư ~"

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, ngọt ngào, đôi mắt lấp lánh như mặt hồ mùa xuân.

Tần Di cúi đầu, không muốn nhìn Mục Hiểu Hiểu, dường như nàng còn cố tình muốn trêu chọc. Tối hôm trước, vốn dĩ cô đã dành cả đêm để chuẩn bị tâm lý, tự nhủ rằng chỉ là do thời tiết quá nóng nên khiến trái tim đập nhanh mà thôi. Nhưng bây giờ, dù trong phòng điều hòa mát lạnh, trái tim cô vẫn đập mạnh không thôi.

Tần Di thậm chí còn cảm thấy sợ. Sợ rằng người bên cạnh có thể nghe thấy tiếng tim cô đang nhảy lên kịch liệt.

Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Di, ánh mắt dịu dàng, "Tôi suốt quãng đường trở về trên xe đã không ngừng nghĩ về chị. Trong lòng tôi có một chuyện muốn nói với chị."

Tần Di cố gắng kìm nén nhịp đập dồn dập của trái tim, tay cô đặt lên thành xe lăn, bấu chặt đến nỗi móng tay trắng bệch.

—— Nói chuyện gì?

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, vẫn duy trì vẻ lạnh lùng như thường ngày, nhưng bên trong đã là sóng gió dữ dội.

Mục Hiểu Hiểu, trong đời Tần Di, là một sự tồn tại đầy rối ren và đảo lộn.

Chưa từng có ai có thể bước vào lòng cô và gây sóng gió như vậy.

Cuối cùng, Tần Di cũng chấp nhận nhìn Mục Hiểu Hiểu. Mục Hiểu Hiểu với vẻ nũng nịu đặt hai tay lên cằm: "Chị có thấy tôi đáng yêu không? Chị sẽ thích tôi chứ?"

Tần Di: "..."

Quả thật, càng ngày Mục Hiểu Hiểu càng trở nên quá mức.

Lần này Mục Hiểu Hiểu trở về là ăn nhiều cánh gà nên đầu độc não sao?? Tại sao nàng lại muốn trêu chọc cô?

Đúng lúc tâm trạng của Tần Di đang lên cao, Mục Hiểu Hiểu nhìn vào mắt cô, nở nụ cười và nói: "Tôi nghĩ, nếu chị không chê... tôi muốn sau này coi chị như chị ruột của mình, chị có đồng ý không?"

Từ khi có ký ức, Mục Hiểu Hiểu tại cô nhi viện luôn là chị lớn của mọi người, với vài anh chị em mà sau này đều đã rời đi. Khi nàng thực sự trưởng thành, nàng vẫn luôn gánh vác trọng trách của từ "Chị".

Nàng cũng từng mong muốn được làm em gái, được người khác bao dung và thầm lặng che chở.

Và bây giờ, Tần Di đã cho nàng cảm giác thầm lặng bao dung ấy.

Mục Hiểu Hiểu quá thông minh, làm sao không biết rằng sự thay đổi của người giúp việc trong nhà là bởi vì Tần Di? Tần Di thực sự rất tốt với nàng.

Nàng luyến tiếc không muốn rời xa.

Chỉ còn chưa đến một tháng nữa, hợp đồng của họ sẽ kết thúc. Trên đường về, Mục Hiểu Hiểu suy nghĩ, làm thế nào để biến mối quan hệ "thương mại" này thành tình cảm vĩnh cửu.

Và bây giờ, nàng cuối cùng đã nghĩ ra cách.

Chỉ cần Đại tiểu thư không chê, thì nàng và Đại tiểu thư có thể trở thành thân nhân của nhau như nàng đã từng thân mật với Thu Thu, dù không có sự liên kết bằng huyết thống. Đây là tình cảm bền chặt và sâu sắc nhất mà Mục Hiểu Hiểu đã nuôi dưỡng từ bé đến giờ.

Như vậy, về sau, dù thời gian có trôi qua, nàng vẫn có thể tìm cớ đến thăm Đại tiểu thư, tận hưởng niềm vui được ở bên cạnh như một người chị. Trong lòng Mục Hiểu Hiểu, nàng không thể buông bỏ Tần Di, nàng muốn thấy Tần Di đứng dậy, nói chuyện, và lấy lại vinh quang trên sân khấu mà cô yêu mến. Khi ấy, Mục Hiểu Hiểu chắc chắn sẽ là người hâm mộ số một, cổ vũ hết mình cho Tần Di.

Trước ánh mắt chắc chắn của Mục Hiểu Hiểu, sắc mặt Tần Di trở nên khó coi. Cô khẽ nhấp môi, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào đôi mắt tràn đầy mong đợi của Mục Hiểu Hiểu, và một cách lạnh lùng, cô nhẹ nhàng nâng tay lên.

—— Tôi chê.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro