Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

—— Vì sao không ôm chị?

Đại tiểu thư mặt mày rũ xuống, bộ dáng ủy khuất như một khối kẹo mềm khiến trái tim Mục Hiểu Hiểu tan chảy.

Nàng đã gặp qua rất nhiều loại Đại tiểu thư.

Lạnh lùng, cấm dục, bạo dạn, âm tình bất định, ôn nhu, nhẫn nại...

Chỉ duy nhất không có loại này.

Ngọt ngào, dễ thương, như một khối đường.

Tim Mục Hiểu Hiểu đập lợi hại, linh hồn như bay bổng, nàng vươn hai tay, ôm chặt lấy Tần Di.

Tần Di dựa vào lòng nàng, hài lòng cọ cọ vào cổ, nhắm mắt lại, nhưng dù mắt đã nhắm, khóe môi cô vẫn giương lên, mãn nguyện như một chú mèo nhỏ.

Trương Xảo tay đặt ở miệng, nội tâm như có vô số con gà hét lên chói tai.

A a a a!

Quá sững sờ, cô nàng không thể tin được chính mình đang chứng kiến thần tượng và người bạn thân nhất cùng nhau như vậy!

Mục Hiểu Hiểu cứ thế ôm Tần Di, Tần Di dịu ngoan dựa vào lòng nàng. Tiếng tim đập của Mục Hiểu Hiểu quá lớn, gần đến nỗi Tần Di nghe rõ ràng.

Nếu thanh tỉnh, Đại tiểu thư nhất định sẽ kiềm chế và giả vờ không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lúc này cô đã say, không còn rụt rè như ngày thường, cô đặt cằm lên đai lưng của Mục Hiểu Hiểu, ngửa đầu nhìn nàng, ánh mắt đầy hờn dỗi của một cô bé.

Mục Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn cô, mặt đỏ như muốn nổ tung.

Ai chịu nổi đây?

Góc độ này nhìn Đại tiểu thư, thật sự ngọt ngào đến khó cưỡng.

Ánh trăng phác họa gương mặt cô, làm nổi bật thêm sự mềm mại và quyến rũ. Đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào Mục Hiểu Hiểu một lát, rồi cười, túm lấy Mục Hiểu Hiểu.

Hiện tại, đừng nói là bảo Mục Hiểu Hiểu đi tìm chết, nàng sẵn sàng nghe lời mà không cần suy nghĩ.

Mặc dù không biết Đại tiểu thư muốn gì, Mục Hiểu Hiểu vẫn nghe lời, nửa ngồi xổm xuống. Vừa cúi xuống, Đại tiểu thư lập tức ôm lấy nàng, đầu tựa vào ngực Mục Hiểu Hiểu.

"Thịch thịch thịch."

Nụ cười xuất hiện trên khóe môi Tần Di, như một đứa trẻ, cô lắng nghe tiếng tim đập của Mục Hiểu Hiểu.

Đây là bài thơ văn hoa mỹ nhất mà Đại tiểu thư từng nghe.

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy như đang bị nấu chín, từng đóa hoa trong lòng, trong đầu nàng nở rộ.

Trương Xảo: "..."

A a a a a a a a!!!

Tiếng gà hét chói tai không thể ngăn nổi!

Chị Tần như vậy thật sự quyến rũ!

Nếu Mục Hiểu Hiểu có thể nhịn được, chắc chắn nàng là vô năng thạch chuỳ (vô cảm/không có trái tim)!

Mục Hiểu Hiểu để Đại tiểu thư ôm trong chốc lát, rồi hỏi: "Uống nước không? Để em lấy cho chị ly nước nhé."

Nàng nhìn Trương Xảo, ánh mắt như muốn nói: "Cậu còn đứng đó làm gì? Đi lấy nước đi, không thấy Đại tiểu thư say rồi sao?"

Trương Xảo liếm môi, dù không muốn rời đi nhưng cũng không biết Tần Di đã say đến mức nào, cô nàng tiến đến trước mặt hai người: "Để mình xem thử."

Nếu Tần Di có thể làm nũng với cô nàng như vậy, chắc chắn Trương Xảo nằm mơ cũng cười đến tỉnh.

Mục Hiểu Hiểu nhíu mày: "Cậu có phải quá rảnh rỗi rồi không?"

Tần Di nghiêng đầu, bĩu môi nhìn cô nàng, nâng tay lên, dù không có ngôn ngữ câm điếc nhưng động tác đầy kháng cự.

—— Cô đi ra.

Trương Xảo: "..."

Ô ô ô ô.

Thật là không giống nhau.

Dù đã say đến thế, Tần Di vẫn nhận ra Mục Hiểu Hiểu và không chịu để ai khác đến gần.

Mục Hiểu Hiểu thoát khỏi Đại tiểu thư, chạy đi pha ly nước mật ong, tim nàng vẫn đập mạnh, mặt nóng rực.

Tần Di ngồi trên xe lăn, cau mày, trông không vui chút nào.

Trương Xảo nhìn cô, nhịn không được nói: "Chị Tần, em sẽ hát bài 'Tâm Nghiện' cho chị nghe. Em từng mong muốn có ngày được hát trước mặt chị."

Trương Xảo thật sự đã luyện bài hát này rất nhiều lần. Giọng cô nàng tuy không chuyên nghiệp, nhưng sự chấp nhất đã khiến cô nàng thể hiện xuất sắc mỗi khi hát ở KTV, thậm chí còn giành giải trong các cuộc thi ca hát ở trường.

Tần Di mặt đỏ lên, quay đầu nhìn cô nàng, tay không nâng lên.

Cô không muốn nghe, chỉ muốn dựa vào Mục Hiểu Hiểu.

Trương Xảo thấy Đại tiểu thư không phản ứng, tưởng rằng cô đồng ý, tim đập nhanh hơn, liền bắt đầu hát.

"Em nói em không cần nhân ái, em nói em sớm đã đem tâm gửi với vùng cấm bên trong, em nói em đã nhìn thấu nhân sinh, em nói em không nghĩ tới sẽ gặp được người."

...

Đây là đoạn đầu của bài 'Tâm Nghiện', mỗi lần Mục Hiểu Hiểu đều bỏ qua, chỉ hát đoạn điệp khúc.

Nhưng hôm nay, khi Đại tiểu thư đã uống chút rượu, cơ thể cô yếu ớt, Trương Xảo hát bài ca của cô, từng lời như tái hiện lại mối tình giữa cô và Mục Hiểu Hiểu, thấm sâu vào lòng.

Trước đây, Tần Di không uống rượu vì mỗi khi uống vào, tâm lý cô sẽ trở nên như một đứa trẻ, làm ra rất nhiều chuyện không tưởng. Vào bữa tiệc sinh nhật 18 tuổi, cô uống một ít rượu rồi hóa thân thành một chú mèo nhỏ, trốn sau kệ đồ và chơi trốn tìm với Tần Sương, làm mọi người dở khóc dở cười. Từ đó, cô luôn ở trong trạng thái cấm rượu.

Nhưng hôm nay...

Khi Mục Hiểu Hiểu quay lại, nàng ngạc nhiên khi thấy vành mắt của Đại tiểu thư đỏ hoe. Mục Hiểu Hiểu vội tiến lên, đặt ly nước sang một bên, kéo Tần Di vào lòng: "Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Tần Di rúc vào lòng nàng, lén dùng vạt áo của Mục Hiểu Hiểu lau mắt, rồi vòng tay ôm eo nàng.

Trương Xảo: "..."

Đậu xanh rau má.

Giọng hát của nàng thật sự cảm động đến vậy sao? Đến mức làm Chị Tần khóc?

Mục Hiểu Hiểu nghiến răng nhìn Trương Xảo: "Câm miệng ngay."

Trương Xảo: "..."

"Không sao, không sao, cậu ta hát dở quá nên dọa chị khóc, phải không?"

Mục Hiểu Hiểu cúi xuống nhìn Tần Di, Đại tiểu thư gật nhẹ đầu, nâng tay lên.

—— Em ấy hát không dễ nghe bằng em.

Mục Hiểu Hiểu nghe xong, trong lòng mềm nhũn, ôm chặt Tần Di và cười mỉm: "Chị đang an ủi em phải không?"

Nàng tựa cằm lên đầu Tần Di, Tần Di rúc vào lòng nàng, ôm eo nàng. Mặc dù vừa mới khóc, lúc này Đại tiểu thư lại mỉm cười ngọt ngào với Mục Hiểu Hiểu.

Cảnh tượng này thật sự khiến người khác phải ghen tỵ.

Trương Xảo nhìn cảnh ấy mà không thể không ôm chặt bản thân.

Hai người này thật sự là gì vậy?

Nhưng... đây là lần đầu tiên cô nàng thấy Chị Tần cười vui như vậy. Trước đây, dù trên sân khấu, trong các chương trình tổng hợp hay phỏng vấn, Tần Di dù cười cũng chỉ là kiểu cười đoan trang, trang nghiêm. Từ khi nào cô lại thoải mái như vậy?

Mục Hiểu Hiểu cũng cảm thấy hạnh phúc. Nàng cảm thấy hôm nay, Đại tiểu thư mới là chính cô - một con người chưa từng trải qua lừa gạt, phản bội hay toan tính, nguyên bản nhất, hồn nhiên nhất.

Trong lòng nàng âm thầm thề rằng từ nay về sau, nàng nhất định sẽ làm cho Đại tiểu thư không cần uống rượu cũng có thể sống đúng với con người hồn nhiên, trong sáng này.

...

Ánh trăng xán lạn, tinh quang lộng lẫy.

Trong phòng khẽ lay động theo từng đợt gió lạnh, thổi vào người mang lại cảm giác thật thoải mái.

"Tôi không phải là người có tính tình tốt, nhưng lại lần lượt đối với em bao dung, đó là vì yêu thôi."

Mục Hiểu Hiểu ôm Tần Di ngồi trên ghế mây đung đưa, nàng ngâm nga bên tai Đại tiểu thư bài hát chủ đề của mình, trong mắt tràn đầy sủng nịch.

Đại tiểu thư nghe thấy vui vẻ, đôi tay nhỏ nhắn còn thỉnh thoảng vỗ tay theo nhịp.

Trương Xảo, co ro ở một góc, nhìn mà không ngừng nổi da gà: "..."

Đáng sợ quá, thật đáng sợ.

Đây là âm thanh bom đạn gì thế này.

Chị Tần, cô có bị thương tai không vậy?

Tần Di rúc vào lòng Mục Hiểu Hiểu, đôi mắt sáng lấp lánh, làn da bị ánh trăng nhuộm một tầng phấn nhạt, cả người rạng rỡ sáng lên.

Cô bây giờ hoàn toàn khác biệt với ngày thường khi ngồi trên xe lăn, ẩn nhẫn và phong bế.

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy lòng mình tan chảy, nàng ôm chặt Tần Di, không kìm được thì thầm bên tai cô: "Đại tiểu thư, ngày mai tỉnh lại, chị sẽ nhớ được bao nhiêu?"

Tần Di nâng ngón tay lên, đáng yêu vẽ một vòng tròn trên đầu mình, sau đó giơ hai tay lên như muốn nói.

—— Một chút cũng không nhớ rõ.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Chậc chậc, nhìn xem tiểu cô nương lạnh lùng đáng yêu này.

Để tránh cho đêm nay tốt đẹp thế này bị Đại tiểu thư quên mất, Mục Hiểu Hiểu lấy điện thoại ra, giơ cao, nói lớn: "Kính thưa Đại tiểu thư Tần Di, giờ phút này chị đang xem hiện trường phát sóng trực tiếp của cô giáo Mục."

Trương Xảo từ góc sân chạy ra, bảo vệ thần tượng: "Mục Hiểu Hiểu, cậu làm người đi."

Mục Hiểu Hiểu cười đến mức miệng liệt lên trời, tóc bị gió thổi bay, mắt tràn đầy hạnh phúc: "Mọi người nhìn xem, đây chính là Đại tiểu thư Tần Di của chúng ta, uống nhiều quá giống như mèo con, luôn muốn rúc vào lòng người khác."

Nàng hướng camera xuống, đối diện với Tần Di.

"Đại tiểu thư, chị có gì muốn nói không?"

Tần Di thấy camera, giơ tay lên vẫy vẫy như mèo chiêu tài.

—— Meo.

Mục Hiểu Hiểu: "!!!"

Trương Xảo: "!!!"

Ôi trời ơi.

Đại tiểu thư của tôi.

Mục Hiểu Hiểu cười đến nỗi mặt mày giãn ra, nàng ôm eo Tần Di, không nhịn được chọc vào má cô: "Quá đáng yêu, quá đáng yêu rồi."

Đáng yêu đến muốn ôm hôn.

Trương Xảo, vốn định bảo vệ thần tượng, đứng khựng lại, ngơ ngác nhìn hai người trước mặt.

Dưới ánh trăng hoa mỹ, hai người họ ngọt ngào rúc vào nhau, tóc dài quyện vào nhau, một người chọc vào má, một người tránh né.

Trên mặt họ đều tràn đầy niềm vui, như hai đứa trẻ hồn nhiên chất phác.

Khoảnh khắc ấy, mắt Trương Xảo đã ướt, không phải vì Tần Di, mà vì bạn tốt đã ở bên cô nàng suốt nhiều năm.

Mục Hiểu Hiểu mang trên vai quá nhiều gánh nặng, trước kia dù mọi người có cùng nhau vui vẻ cười đùa, trong lòng nàng vẫn luôn nghĩ đến những gánh nặng phía sau.

Khi nào mà nụ cười của nàng tươi sáng đến vậy?

Chưa từng có.

Nói là giúp Chị Tần trị liệu, Trương Xảo công bằng mà nói, nàng cũng cần phải trả phí trị liệu cho Chị Tần.

Cứu rỗi lẫn nhau, có lẽ chính là nói đến các nàng.

Hôm nay, Mục Hiểu Hiểu thật sự thoải mái, cuối cùng, nàng còn nói Trương Xảo mang pháo hoa giấu dưới đáy hòm ra chơi.

Đó là loại pháo hoa cầm tay, khi còn nhỏ nàng thường hay chơi.

Tần Di nằm trên ghế mây, ôm áo của Mục Hiểu Hiểu, ngửi mùi hương quả vải, nhìn nàng hai tay như đứa trẻ ngốc nghếch ném pháo hoa.

Mục Hiểu Hiểu vừa ném vừa kể cho Tần Di nghe: "Khi còn nhỏ em cũng chơi qua loại này, xem như khá xa xỉ, khi đó trong viện có nhiều đứa trẻ, mỗi người chỉ có thể chia một cái. Tụi em thường vây quanh cửa thôn, đi nhặt những pháo hoa người khác bỏ lại, gom hết về, sau đó tích lũy thuốc pháo để cùng nhau đốt lên."

Đó là ký ức tuổi thơ, được giấu sâu trong lòng Mục Hiểu Hiểu.

Khi đó nguyện vọng của nàng không lớn, chỉ muốn sau khi lớn lên kiếm tiền, có thể thoải mái đốt một lần pháo hoa.

Nhưng khi thật sự kiếm được tiền, Mục Hiểu Hiểu phát hiện nàng đã mất đi trái tim ngây thơ, nàng không còn muốn đốt pháo hoa nữa.

Nhưng hôm nay, trước mặt Đại tiểu thư, nàng lại tìm lại được trái tim ngây thơ ấy.

Nàng hai tay múa may, nụ cười lộng lẫy, ánh mắt sáng rỡ chỉ dành cho một người.

Đồng dạng Trương Xảo cũng đang đốt pháo hoa ở bên cạnh: "..."

Này?

Này này này?

Chị Tần, chị có thể nhìn qua em không?

Thế nào, pháo hoa trong tay nàng là giả sao, hay là ẩn hình?

Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, ánh mắt đuổi theo nàng, nhìn nàng bị bao quanh bởi ánh sáng lộng lẫy ấm áp, cười như một đứa trẻ. Cô nhìn một lúc, khóe môi mỉm cười, cúi đầu cầm di động gửi tin nhắn.

Mục Hiểu Hiểu đốt pháo xong chạy tới, sờ sờ mặt cô: "Lạnh không? Có phải nên về rồi không?"

Nàng thấy Tần Di gửi tin nhắn, nghĩ cô đang gọi Lưu Vạn Niên.

Đại tiểu thư lắc đầu, chỉ chỉ vào áo khoác trong lòng ngực, giơ tay.

——Của chị, không được cướp.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Ôi trời, là của chị, là của chị, tất cả đều là của chị.

Nhưng mà, rượu đã uống, thịt xiên cũng ăn, pháo hoa cũng đốt, đã đến lúc nên trở về rồi.

Đại tiểu thư không biết làm sao lại giống như một chú mèo lười, nằm trên xe lăn bất động, mặc cho Mục Hiểu Hiểu cố gắng dỗ dành cũng không tác dụng gì.

"Đi thôi, em sợ chị cảm mạo, về sau chị thích, em sẽ lại mang chị đến được không?"

Mục Hiểu Hiểu dịu dàng nói, Trương Xảo đứng bên cạnh không nhịn được mà cười khẽ: "Trước kia mình uống say, cậu đi đón mình ở ký túc xá, không phải luôn đếm ngược ba giây, nếu không dậy liền đá mình sao?"

Mục Hiểu Hiểu quay đầu nhìn Trương Xảo: "Kia có thể giống nhau sao?"

Trương Xảo: "... Sao lại không giống nhau?"

Mục Hiểu Hiểu không để ý đến Trương Xảo, cúi xuống bên cạnh ghế mây tiếp tục dỗ dành Tần Di, nàng nhè nhẹ nói một lúc lâu, Đại tiểu thư vẫn không phản ứng, chỉ khi có tin nhắn đến, cô mới nhếch miệng cười như một đứa trẻ.

Mục Hiểu Hiểu ngạc nhiên: "Sao vậy? Nhận được tin nhắn gì mà vui thế?"

Trong lúc Mục Hiểu Hiểu đang bối rối, Tần Di giơ tay lên, lần này cô không dùng ngôn ngữ ký hiệu mà là miệng nhép không thành tiếng.

—— Em xem.

Mục Hiểu Hiểu nhìn theo hướng tay Tần Di chỉ, bên cạnh là tiếng hét kinh ngạc của Trương Xảo: "Trời ơi!"

Theo tiếng nổ lớn, một chùm pháo hoa đỏ rực bay lên trời, "Phanh" một tiếng nở rộ trên đỉnh, cánh hoa như mưa đỏ rực, nhuộm đỏ cả bầu trời.

Tần Di muốn dùng pháo hoa để bù đắp cho tuổi thơ thiếu hụt của Mục Hiểu Hiểu.

Đây chỉ là mở màn.

Rất nhanh, pháo hoa nở rộ từng đợt trên bầu trời, chúng biến bầu trời đêm thành một dòng sông màu sắc, từng bó pháo hoa nở rộ như thác nước, huyền ảo và rực rỡ.

Trương Xảo ở bên cạnh hét lên sung sướng: "Đây là sự yêu thương của Đại tiểu thư sao?"

Còn Mục Hiểu Hiểu chỉ nhìn Tần Di, mắt nàng đỏ hoe, uống nhiều quá mà vẫn nhớ lời của nàng sao? Đây là những cảnh chỉ thấy trên TV.

Mà Đại tiểu thư đâu?

Tần Di duỗi tay ra, bĩu môi nhìn nàng, lại muốn ôm một cái.

Mục Hiểu Hiểu không kìm được cúi người ôm chặt cô.

Dưới những chùm pháo hoa rực rỡ, hai người ôm nhau thật chặt, Tần Di nhắm mắt, khóe môi nhếch lên, cô nghe rõ nhịp tim kịch liệt của Mục Hiểu Hiểu, thật sự muốn hỏi một câu:

"Hiểu Hiểu, em có biết khi em đối pháo hoa, đôi tay em vô thức vẽ gì không?"

Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn không nhận ra, đó hoàn toàn là hành động vô thức.

Nhưng trong mắt và trong lòng Tần Di thấy rất rõ.

Mục Hiểu Hiểu đã viết: "LOVE".

Có người trong lòng cô đốt pháo hoa.

Cả đời này cô sẽ không quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro