Chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên mạng, dư luận vẫn đang lên men, ngày càng nhiều "Chân tướng" bị lôi ra.

Trong đó, nổi danh nhất là tài khoản kêu gọi "Diệt Trừ Sâu Mọt" – Tiểu Đức với thông tin rất lợi hại. Người này không chỉ công khai thông tin cá nhân của Mục Hiểu Hiểu như số chứng minh, số điện thoại, số WeChat, mà còn không rõ bằng cách nào đã có được rất nhiều ảnh hằng ngày của Mục Hiểu Hiểu, sau đó tung lên mạng.

Ảnh nổi tiếng nhất là bức chụp Mục Hiểu Hiểu tay xách theo cái cuốc, đi cùng mấy nông dân xuống nông thôn làm việc. Trán nàng đầy mồ hôi, áo sơ mi trắng phất phới trong gió, nụ cười rạng rỡ.

Đó là bức ảnh Mục Hiểu Hiểu chụp khi cùng một đứa trẻ được giúp đỡ trở về quê nhà ở nông thôn. Lúc đó đúng vào mùa thu hoạch, nhà của cậu bé thiếu sức lao động, Mục Hiểu Hiểu không nói hai lời liền xắn tay vào giúp. Vừa xuống khỏi tàu lửa, nàng vội vàng đến nỗi chỉ mang theo một bộ quần áo để tắm rửa. Mục Hiểu Hiểu thay một chiếc quần rộng thùng thình, nhưng chiếc áo sơ mi trắng thì chưa kịp thay. Lúc đó nàng chỉ nghĩ đến việc làm sao để không chậm trễ công việc, nên không để ý đến nhiều chi tiết như vậy.

Tiểu Đức dẫn dắt chủ đề ngắn gọn nhưng lại định hướng rất rõ ràng.

—— Luận về việc một người có thể lăng xê hình ảnh cá nhân đến mức độ nào.

Phía dưới là một loạt bình luận của cư dân mạng, với đủ loại ngôn từ thô tục và ác ý.

Cư dân mạng 1: Trời ạ, mấy bác nông dân này cũng vất vả thật, còn phải đi theo cô ta chụp hình tạo dáng.

Cư dân mạng 2: Nhìn cô ta cười vui vẻ chưa kìa, chụp xong bức ảnh này, tiền mặt lại chảy vào tài khoản ngay.

Cư dân mạng 3: Quá không chuyên nghiệp, đội chụp hình làm gì không biết? Ai lại đi cày ruộng mà mặc áo sơ mi trắng chứ, cười chết mất, một chút thường thức cũng không có, mà lại là sinh viên do quốc gia bồi dưỡng sao? Đừng làm mất mặt quốc gia nữa.

Cư dân mạng 4: Đôi giày của cô ta...... Ôi trời, tôi vừa tra thử trên mạng giá chỉ có 45 tệ, ai bảo không chuyên nghiệp chứ? Vị đại thiện nhân của chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy mà chỉ mang đôi giày giá 45 tệ, thật là chuyên nghiệp quá đi, chuyên nghiệp đến rơi nước mắt.

......

Bên ngoài là các cư dân mạng đang cuồng nhiệt, mọi người lần lượt tạo nên những đợt cao trào liên tiếp, chỉ một mình Mục Hiểu Hiểu đã đủ sức khiến Weibo luôn nóng hổi, không hề giảm nhiệt.

Bên ngoài, mặt trời rực rỡ, cái nắng gay gắt cuối thu thực sự danh bất hư truyền, như muốn đẩy hết tất cả những gì độc hại ra ngoài, cực kỳ oi bức.

Trương Xảo suy yếu ngồi trước cổng đồn cảnh sát, nhìn điện thoại, nước mắt không ngừng rơi. Những giờ phút chờ đợi này, đối với cô nàng mà nói, giống như đã trải qua một kiếp nạn, tam quan của cô nàng bị đập nát.

Trước kia, cô nàng chỉ nghe nói, nhưng bây giờ, cô nàng thực sự mới nhận ra sự chuyển đổi từ trắng thành đen, ăn bánh bao thịt người, thì ra mạt sát một người, kéo họ xuống vực sâu là điều đơn giản đến vậy.

Tiểu Hoa vẫn ngồi xổm trên mặt đất, trên khuôn mặt không còn nụ cười thường trực như thời gian trước. Ánh mắt cô bé lập lòe ánh lên sự cảnh giác và sợ hãi, giống như khi Mục Hiểu Hiểu mới phát hiện ra cô bé, tự thu mình lại một góc.

Buổi chiều, Tô Thu Vân vội vội vàng vàng đến, bên cạnh là Thu Thu với đôi mắt sưng đỏ. Trên đường đi, Thu Thu không biết đã rơi bao nhiêu nước mắt.

Khi nhìn thấy họ đến gần, Trương Xảo lập tức đứng dậy, nước mắt mới ngừng không lâu lại ướt nhòa gương mặt, "Dì ơi... Thu Thu..." Thu Thu lao vào ôm lấy Trương Xảo, khóc nức nở, "Ô ô, chị Xảo, chị của em đâu?"

Tô Thu Vân mím môi, sắc mặt tái nhợt, tóc bạc rối tung trên trán. Bà ấy đã có tuổi, nghe tin Mục Hiểu Hiểu gặp chuyện, không quản đường xa, cầm chút hành lý rồi lập tức lên đường.

Tống Khả vốn dĩ muốn đi theo, nhưng trong cô nhi viện không có Mục Hiểu Hiểu, bà nội đã lớn tuổi, Tô Thu Vân lại vừa rời đi, khiến nơi này rối loạn. Vì vậy, cô ấy đành phải ở lại giữ nhà, định khi nào đặt được vé máy bay thì sẽ đến sau.

Thu Thu ở bên cạnh khóc lóc đòi đi cùng, nhưng Tô Thu Vân biết trái tim cô bé không chịu nổi kích thích, nên nhất quyết không đồng ý mang theo. Thế nhưng, Thu Thu không nói hai lời, lập tức quỳ xuống trước mặt mẹ. Hành động này khiến mọi người trong cô nhi viện sợ ngây người.

Ai nấy đều lo lắng, đặc biệt là các đứa nhỏ trong cô nhi viện biết chị Hiểu Hiểu xảy ra chuyện, đều khóc sướt mướt.

Nhưng Thu Thu là ai? Cô bé luôn là "tiểu thái dương" của cô nhi viện, lúc nào cũng lạc quan yêu đời, hôm nay chọc ghẹo em trai này, ngày mai lại đùa giỡn em gái khác. Dùng lời cô bé từng nói: "Chúng ta nhìn không giống như đang bị bệnh một chút nào, chúng ta chính là những đứa trẻ xinh đẹp nhất viện."

Thu Thu quỳ trên mặt đất, tay ôm chặt chân Tô Thu Vân, ngửa đầu nhìn bà ấy, nước mắt không ngừng tuôn rơi từ khóe mắt: "Mẹ, mạng của con là do chị Hiểu Hiểu cứu. Bây giờ chị gặp chuyện như vậy, nếu mẹ không cho con đi, con ở lại đây chờ đợi cũng là sống không bằng chết. Xin mẹ, mẹ ơi, con cầu xin mẹ..."

Những giọt nước mắt, những tiếng cầu xin tha thiết ấy khiến người kiên cường như Tô Thu Vân cũng không kìm được mà rơi lệ đầy mặt.

Họ đến nơi, Tô Thu Vân đầu tiên báo thân phận của mình, bà ấy lau khô nước mắt trên mặt, trấn an các nàng: "Các con đợi đây, đừng nháo."

Bà ấy sẽ tích cực phối hợp với cảnh sát.

Bà ấy tin tưởng, bất cứ lúc nào, pháp luật sẽ trả lại con gái bà ấy sự trong sạch.

Vì Mục Hiểu Hiểu hiện tại cảm xúc không ổn định. Khi Tô Thu Vân đến, vì sợ kích thích, cảnh sát đã cố ý tách bà ấy và Mục Hiểu Hiểu ra để dò hỏi riêng, tránh gặp mặt nhau.

Bà ấy không chỉ tới một mình mà còn mang theo một chiếc vali lớn, bên trong chứa đầy những đồ vật lấy từ chỗ Mục Hiểu Hiểu.

Lần này, Tô Thu Vân không mang theo quần áo tắm rửa, thậm chí cũng không mang đồ dùng vệ sinh cá nhân. Tất cả không gian trong vali đều để chứa những món đồ này.

......

Buổi chiều, khi cảnh sát ở đồn cảnh sát mở cửa và mang thêm một ít bánh bao ra, Tiểu Hoa lập tức ngẩng đầu, đôi mắt đầy phẫn nộ nhìn nữ cảnh sát trong bộ đồng phục.

Thu Thu với đôi mắt sưng đỏ, dựa vào Trương Xảo yên lặng rơi lệ.

Cô bé ngồi ở đây, nhưng toàn bộ tâm trí của cô bé tràn ngập hình ảnh tươi cười của chị mình hay những lúc được chị vuốt ve mái tóc.

Thu Thu cam đoan, chỉ cần chị mình được trở về an toàn, cô bé sẽ học hành chăm chỉ, chị kêu làm gì cô bé liền làm cái đó.

Các nàng không có quan hệ huyết thống, nhưng Mục Hiểu Hiểu luôn đối xử với cô bé còn hơn cả ruột thịt.

Nếu có thể, Thu Thu ngước nhìn trời, cô bé sẵn sàng đổi mạng mình để nàng được bình an và hạnh phúc.

Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy?

Vì sao lại phải làm như vậy?

Tiểu Hoa tuổi còn nhỏ, nhưng ánh mắt lại mang vẻ hung ác như sói con, khiến nữ cảnh sát giật mình lùi lại một bước. Nữ cảnh sát mím môi, nhẹ nhàng nói: "Là chị em khẩn cầu chúng tôi mang đến cho em."

Bên trong, Mục Hiểu Hiểu nghe cảnh sát kể về Tiểu Hoa, nàng im lặng không đáp lại, cúi thấp đầu. Khi ngẩng lên, đôi mắt nàng đã đỏ hoe. Nghe đến "chị em", Tiểu Hoa mím môi, co người lại, nhẹ nhàng sửa: "Cô giáo, cô giáo Mục."

Đối với cô bé, Mục Hiểu Hiểu là cô giáo của mình, là ân nhân của mình.

Nữ cảnh sát giật mình, đưa bánh bao qua. Tiểu Hoa nhìn chiếc bánh bao kia, lắc đầu, nâng bàn tay nhỏ bị phơi nắng mà ngâm đen, hòa hoãn ngữ khí: "Chị ơi, khi nào cô giáo của em có thể ra ngoài?"

Nữ cảnh sát hơi xấu hổ, nhìn đồng hồ: "Thời gian gọi đến phối hợp của công dân không được vượt quá 12 giờ. Trường hợp của chị em có ảnh hưởng xã hội khá lớn và khá phức tạp, nên thời gian gọi đến liên tục sẽ không vượt quá 24 giờ. Em có thấy mấy anh vừa ra ngoài không? Họ đều đang bận rộn vì vụ này."

Nữ cảnh sát ngẩng đầu, nhìn camera xung quanh, hạ giọng: "Chị cũng tin tưởng em ấy."

Lời này, vốn dĩ không nên nói ra từ miệng nữ cảnh sát, nhưng theo thời gian trôi qua, nghe Mục Hiểu Hiểu bộc lộ quá khứ của mình, nàng không thể không cảm thông.

Có rất nhiều chuyện, Mục Hiểu Hiểu từng nghĩ rằng mình sẽ giữ kín suốt đời, không nói với bất kỳ ai.

Mục Hiểu Hiểu luôn nghĩ rằng, trong xã hội hiện nay, mọi người đều sống dưới ánh đèn sân khấu, luôn cố gắng thể hiện và muốn làm cho cả thế giới biết đến những việc mình làm. Nhưng những anh hùng vô danh, như thế hệ trước, ngày càng ít đi.

Những gì nàng làm đều xuất phát từ mong muốn của bản thân, không cần sự lăng xê hay tán dương từ bất kỳ ai. Thậm chí, ngay cả với Đại tiểu thư, Hiểu Hiểu cũng rất ít khi nhắc tới những điều đó.

Mặt trời rực rỡ chiếu sáng, bên ngoài nắng ấm áp như vậy, nhưng trong đồn cảnh sát, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy lạnh lẽo đến chết lặng. Máu trong người nàng như đông lại, tinh thần lạc quan ngày thường bỗng chốc suy sụp.

Nàng trả lời các câu hỏi của cảnh sát một cách máy móc, chết lặng. Nhìn họ kiểm tra từng dòng giao dịch ngân hàng, từng khoản tiền được truy xuất, lòng nàng chỉ thấy trống rỗng.

Thật ra, cảnh sát đã phá nhiều vụ án, tiếp xúc không ít người, phối hợp kiểm tra giao dịch ngân hàng cũng rất quen thuộc, nhưng gặp một người như Mục Hiểu Hiểu, đây là lần đầu tiên họ chứng kiến.

Nàng mỗi lần nhận được tiền, hầu như ngay lập tức chuyển đi, chỉ trong nửa năm đã có một tập giao dịch ngân hàng dày cộm, ngày nào cũng có dòng tiền ra vào.

Trên các nền tảng mua sắm như Taobao, Pinduoduo, nàng mua chủ yếu là các nhu yếu phẩm như gạo, dầu, nước mắm, tương, dấm, mua theo lô và gửi đến các địa chỉ, phần lớn là các cô nhi viện và một số khu vực xa xôi, với phí vận chuyển cao ngất ngưởng làm người giận sôi.

Trong những giao dịch lặt vặt, có một số là nàng mua quần áo cho bản thân. Nam cảnh sát không hiểu về nhãn hiệu, nhưng thấy giá quần áo thì cũng ngạc nhiên: cái gì bao ship 38 tệ, cái gì phong cách Hàn một bộ 66 tệ, còn có quần jean đặc biệt chỉ 88 tệ. Anh ta nhìn lại vài lần, rồi ngẩng đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu, đó là bộ đồ mà nàng đang mặc, nó đã được mặc đến mức sờn rách.

Họ kiểm tra và thấy rằng chỉ trong một tháng, nàng đã gửi đến các cô nhi viện và các nơi khác những nhu yếu phẩm cơ bản với giá trị hơn cả chi phí một năm trời của người bình thường.

Nhưng nàng chỉ là một sinh viên, làm sao có nhiều tiền như vậy?

Mục Hiểu Hiểu là một chuyên gia tâm lý có đạo đức nghề nghiệp cao. Nàng đảm bảo sự an toàn cho khách hàng, và ngay lúc này, nàng cũng từ chối cung cấp thông tin cụ thể về khách hàng cho cảnh sát.

Rất nhiều khách hàng của nàng đã từng trải qua những tổn thương tâm lý nghiêm trọng, vết sẹo tâm hồn khó khăn lắm mới lành lại. Không thể vì để làm chứng cho mình mà để họ phải xé ra những vết thương đó dưới ánh mặt trời.

Mỗi một khách hàng cuối cùng cũng đều để lại cho nàng những tin nhắn mà nàng chưa bao giờ xóa bỏ. Đôi khi, khi cảm thấy mệt mỏi, Mục Hiểu Hiểu sẽ nhìn lại những tin nhắn đó. Những tin nhắn giống như ánh mặt trời, dừng lại trong lòng nàng, mang đến cho nàng sức mạnh mà nàng đã giữ gìn những tin nhắn đó trong nhiều năm.

Lời nhắn của Từ nữ sĩ, năm 2018 ngày 1 tháng 3: "Hiểu Hiểu, tuy rằng em mới chỉ là sinh viên năm nhất, nhưng tài năng và tâm hồn em thật tốt. Cảm ơn em vì tất cả những gì đã làm cho con gái của chị, giờ nó đã khá hơn nhiều và lại có nụ cười. Cả nhà chị đều biết ơn em."

Lời nhắn của Tiểu Vương, năm 2018 ngày 15 tháng 4: "Cô giáo Mục, cảm ơn lòng tốt không biết diễn tả bằng lời thế nào, dù có đi khắp nơi, tôi vẫn sẽ luôn nhớ rõ."

Lời nhắn của Thỏ con, năm 2018 ngày 5 tháng 6: "Chị Hiểu Hiểu, thật sự rất cảm ơn chị. Sau khi chị đến, ba mẹ em đã có thể hiểu cho em hơn, gia đình em không còn căng thẳng nữa. Khi nào có thời gian, chị hãy đến nhà em ăn cơm nhé."

Lời nhắn của Tiểu tử đầu trọc, năm 2019 ngày 1 tháng 1: "Chị à, cảm ơn chị đã ở lại hỏi thăm lúc em hóa trị lần cuối cùng. Cảm ơn chị đã không thu bất kỳ khoản phí nào, mỗi ngày đã ở cạnh em trong những ngày cuối đời. Chị đã làm cho em biết rằng trên thế gian này vẫn còn sự ấm áp. Cả đời này, em không biết làm thế nào để cảm ơn chị đủ. Nếu có kiếp sau, em nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp chị.

Lời nhắn của Anh Vũ, năm 2019 ngày 18 tháng 2: "Em gái này, vợ của anh tình hình tốt hơn nhiều rồi. Em thật tuổi trẻ tài cao mà, anh đây cảm ơn em rất nhiều!"

Lời nhắn của Răng nanh, năm 2021 ngày 1 tháng 9: "Chị ơi, em muốn đi học. Cảm ơn chị, em không có gì để đền đáp, nên em sẽ học tập thật tốt và mong muốn sau này có thể làm người như chị."

Thật châm chọc thay, những tin nhắn trong điện thoại của Mục Hiểu Hiểu ngày hôm nay lại ngập tràn những lời chửi rủa, giống như tuyết rơi dày đặc, tất cả đều hiện trạng thái chưa đọc, đối lập hoàn toàn với những tin nhắn cảm ơn mà nàng đã nhận được trước đây.

"Sao cô không chết đi?"

"Cô là đồ bại hoại, làm mất mặt sinh viên! Đồ không biết xấu hổ!"

" Xem bộ dáng hồ ly tinh của cô ở trên giường ông chủ có thoải mái không? Lúc hút máu người khác, thu tiền quyên góp của xã hội, có sướng không? Lương tâm cô không cắn rứt sao? Cô không sợ bị báo ứng, xuống mười tám tầng địa ngục sao?!"

"Có muốn chơi cả đêm với anh không? Anh sẽ trả em vài trăm."

"Cô làm người ta quá thất vọng rồi! Bôi đen mặt mũi sinh viên Trung Quốc!"

Một bên là những lời cảm kích, một bên là những lời chửi bới cay độc. Trong cảnh ngộ khó khăn như nước sôi lửa bỏng, nữ cảnh sát nhìn Mục Hiểu Hiểu, trong lòng không khỏi xót xa. Nữ cảnh sát cảm thấy Mục Hiểu Hiểu như một đóa hoa héo tàn, trầm mặc và yếu ớt.

Ngoài những tin nhắn đó, trước mặt cảnh sát còn có cuốn sổ ghi chép mà Mục Hiểu Hiểu luôn mang theo bên mình. Cuốn sổ này không phải để khoe khoang điều gì, mà vì nàng đã giúp đỡ quá nhiều người và việc chi tiết nhỏ nhặt. Để tránh bỏ sót, nàng luôn cẩn thận ghi lại.

Cuốn sổ dày đặc những dòng chữ tự viết, cảnh sát một dòng một dòng xem xét. Cuốn sổ ghi chép này chỉ mới mở ra tháng này nhưng đã sắp tràn đầy.

"Nhà bà Tiểu Hoa đang sửa nền, dự toán năm vạn, cuối tháng cần để dành lại một vạn tệ."

"Cửa sắt nhà Lâm gia gia cần phải sửa, ông là một goá phụ già yếu ở nhà một mình không an toàn, chi phí dự toán 200 tệ."

"Nhà chú Lưu ở thôn Lâm khê bị lũ lụt, vợ con bị cuốn đi, cuối tháng cần gửi cho anh Vu Dược 500 tệ."

Một cái một cái, cuối cùng một cái, bị mồ hôi ướt nhẹp, là nàng cùng Trương Xảo thăm hỏi gia đình trở về trên đường, yên lặng ghi nhớ:

"Quê nhà của Lâm gia gia có quá nhiều người có hoàn cảnh khó khăn, nếu có thể, cuối năm đến thăm, xem có thể giúp đỡ gì không, chi phí dự toán ?"

Mục Hiểu Hiểu không biết mình có thể đưa ra bao nhiêu, nhưng nếu có điều kiện, nàng sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.

Đọc đến trang cuối cùng, nam cảnh sát vẫn còn có thể kiềm chế được, nhưng nữ cảnh sát khi ngẩng đầu lên, vành mắt nàng đã phiếm đỏ.

Mục Hiểu Hiểu cúi đầu ngồi đó, toàn bộ tinh thần như sắp sụp đổ. Liên tục bị các bộ phận hỏi chuyện, nàng cảm giác đầu óc như đặc quánh, không nghe rõ những gì họ nói.

Cuộc hỏi chuyện kéo dài thêm một giờ nữa, tiếng cửa bị gõ vang lên. Một cảnh sát nói vài lời với người bên ngoài, sau đó kéo vào một cái vali lớn.

Mục Hiểu Hiểu cúi đầu suốt quá trình thẩm vấn, nhưng khi nhìn thấy chiếc vali giờ khắc này, đôi mắt nàng lập tức đỏ hoe, từ ghế bật đứng lên.

Hai cảnh sát thẩm vấn nàng cả ngày bị hành động bất ngờ này làm giật mình, tất cả đều nhìn nàng. Mục Hiểu Hiểu nhìn chiếc vali, nước mắt đã nhẫn nhịn bấy lâu nay trào xuống: "Cái vali này... cái vali này... Mẹ... Mẹ..."

Làm sao họ có thể để Tô Thu Vân tới đây?!

Mục Hiểu Hiểu hét lên: "Bà ấy đã bao nhiêu tuổi rồi, thân thể bà ấy không tốt!!! Các người dựa vào cái gì mà để bà ấy tới?!"

Cái gì nàng cũng đã khai rồi!

Tại sao phải gọi mẹ nàng tới đây! Tại sao?!

Chẳng lẽ nàng thật sự đã làm điều gì tội ác tày trời, đáng bị thiên đao vạn quả sao?!

Mục Hiểu Hiểu càng lúc càng kích động, cảm xúc gần như sụp đổ, nữ cảnh sát cản cũng không được. Không còn cách nào khác, lãnh đạo đành phải cho phép Tô Thu Vân vào để gặp nàng một lần.

Khi Tô Thu Vân với khuôn mặt mệt mỏi vội vã bước vào, vừa nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu cuồng loạn gọi, bà ấy run run cất tiếng: "Hiểu Hiểu à!"

Một tiếng "Hiểu Hiểu" từ mẹ, làm Mục Hiểu Hiểu như bị điểm huyệt, đứng im tại chỗ.

Nàng ngơ ngác nhìn Tô Thu Vân, đôi mắt từng tràn đầy vui sướng và tươi cười giờ đây chỉ còn là cực kỳ bi ai cùng thống khổ. Nàng ngây dại nhìn mẹ, nước mắt làm mờ đi đôi mắt.

Tô Thu Vân không chịu nổi nữa, tiến lên ôm chặt Mục Hiểu Hiểu.

Được mẹ ôm, cơ thể Mục Hiểu Hiểu căng thẳng. Tô Thu Vân vỗ về nàng, từng giọt nước mắt rơi xuống: "Không sao đâu, không có chuyện gì, mẹ ở đây, mẹ ở đây."

Cảm nhận mùi hương quen thuộc, trong vòng tay đã bao dung hết thảy từ nhỏ đến lớn, cơ thể Mục Hiểu Hiểu dần dần thả lỏng. Nàng tựa vào mẹ, nước mắt không ngừng chảy, không biết đã bao lâu, nàng dùng mu bàn tay lau mặt, ngẩng đầu nhìn Tô Thu Vân: "Mẹ, con không làm những chuyện đó... Con không có..."

Tới đồn cảnh sát lâu như vậy, bị thẩm vấn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng lên tiếng biện hộ cho chính mình.

Trong vòng tay của mẹ, nàng cuối cùng không còn kiềm nén nổi áp lực, hoàn toàn sụp đổ.

Nàng bất hiếu.

Là nàng bất hiếu, lớn như vậy rồi mà còn khiến mẹ phải lo lắng, chịu khổ vì mình.

Nhớ lại đêm mưa mấy năm trước, vì Lan Nhi, Mục Hiểu Hiểu đã đánh gãy chân kẻ cưỡng gian, cũng từng như thế này, mặt xám mày tro tiến vào đồn cảnh sát.

Khi đó, dù bị cha mẹ ruột chỉ trích hay phải đối mặt với sự trừng phạt của pháp luật, nàng vẫn chưa từng tuyệt vọng như bây giờ.

Ít nhất, lần đó, nàng đã thực sự động thủ.

Nhưng hiện giờ, nàng đã làm gì để khiến mọi người miệng chửi bút phạt, muốn nàng chết mới bằng lòng bỏ qua?

Nàng thực sự không làm gì sai, nàng thật sự không có...

Tô Thu Vân nghẹn ngào gật đầu: "Mẹ biết, mẹ biết..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro