Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Từ Tâm không thể tin được nhìn chằm chằm Ôn Úc.

Dựa theo sự phát triển của đời trước, người kết hôn với nàng xác thật là chị ta mà không phải Ôn Chi Hàn.

Cho nên lời này của chị ta cũng có ý như vậy sao?

Chẳng lẽ chị ta cũng trọng sinh?!

Sau khi Ôn Úc nói ra câu đó liền nhận thấy không ổn.

Bản thân mình trọng sinh, nhưng Thiệu Từ Tâm thì không phải, hơn nữa chuyện này dù sao cũng không phải chuyện nhỏ, nếu nói thẳng ra cũng chưa chắc Thiệu Từ Tâm có thể tin tưởng.

Huống chi, về những chuyện đã xảy ra ở đời trước ..... Cô ta điên rồi mới có thể thẳng thắn nói cho Thiệu Từ Tâm, và điên rồi mới có thể khiến cho ấn tượng trong lòng Thiệu Từ Tâm sai càng thêm sai!

Cô ta bắt đầu tìm cớ lừa gạt lấp liếm, cái khó ló cái khôn nói: "Ý của tôi là...... nếu như tôi biết lỗi của mình sớm hơn thì em sẽ không kết hôn với Ôn Chi Hàn!"

Thiệu Từ Tâm nhíu mày.

- thiệt hay giả, chị ta thật sự có ý này? Sao mình cảm thấy hơi kỳ nhỉ?

Cái cớ này rất tốt, Ôn Úc lập cảm giác mình được cứu rồi, vì vậy dựa theo cái cớ này mà tiếp tục biện minh: "Từ Tâm, nếu như tôi sớm biết sai, chúng ta đã không chia tay, em cũng sẽ không gả cho người mình không thích."

"Thực xin lỗi, Từ Tâm, là tôi tỉnh ngộ quá muộn."

Đúng vậy, quá muộn.

Nếu có thể trọng sinh sớm hơn thì có thể trở thành vô địch, điều khiển mọi thứ trong lòng bàn tay, chứ không phải kết quả hiện tại, cũng không cần bị ép buộc gọi Thiệu Từ Tâm là "chị dâu"!

Ông trời cho cơ hội, tốt nhưng lại không tốt lắm.

Thiệu Từ Tâm nghe vậy, lạnh lùng nhếch khóe miệng

Kết hôn với người mình không thích thì sao?

Đời trước nàng lấy người mình thích, kết quả như thế nào?

Nàng không có tình cảm với Ôn Chi Hàn, nhưng ít nhất Ôn Chi Hàn tốt bụng và dịu dàng, tỉ mỉ và chu đáo, đối xử với nàng rất tốt.

Đồ ngu cũng biết nên chọn như thế nào .

"Cô tỉnh ngộ sớm hay muộn đâu có liên quan tới tôi? Nhưng tôi mừng vì đã chia tay với cô đấy, nếu không thì làm sao có cơ hội ở bên Chi Hàn??"

"Tuy rằng cô chẳng ra gì, nhưng chị gái của cô tuyệt vời vô cùng."

Thiệu Từ Tâm nói chuyện kẹp dao giấu kiếm, thẳng thừng không khách sáo tí nào.

"......"

Ôn Úc hôm nay cũng mở rộng tầm mắt.

Trước giờ cô ta không biết khi Thiệu Từ Tâm tức giận lại trở nên như vậy.

Hùng hằng, khó gần, giống như con nhím.

Nhưng cô ta có thể làm gì?

Là cô ta có lỗi trước, là cô ta bắt cá hai tay, cô ta chỉ có thể dỗ nàng thật tốt.

"Từ Tâm, thực xin lỗi, tôi thật sự biết sai rồi, em đừng tức giận được không?"

Thiệu Từ Tâm cảm thấy đầu óc người này bị úng nước: "Tức giận hay không thì thế nào? Tôi đã kết hôn, là người đã có gia đình, là vợ của chị cô, xin một cơ hội ở bên tôi, Ôn Úc cô bị điên hay là khùng?"

Ôn Úc vẫn không thể chấp nhận sự thật rằng Thiệu Từ Tâm đã kết hôn với người khác.

Cô ta luôn mong rằng tất cả những yêu thương đều ở bên cạnh và thuộc về chính mình.

Cô ta không nghĩ thứ mình có được sẽ mất đi, cô ta không nghĩ rằng trên đời này người yêu cô ta nhất là Thiệu Từ Tâm chứ không phải Điền Gia Hà, càng không nghĩ tới sẽ có một ngày Thiệu Từ Tâm sẽ kết hôn với Ôn Chi Hàn.

Không nên như vậy.

Cũng không thể như vậy.

Người mà Thiệu Từ Tâm thích rõ ràng là Ôn Úc tôi.

Cô ta giống đứa con nít ấu trĩ không hiểu chuyện, không thể khuyên giải được bản thân và cố chấp muốn mang lại hạnh phúc cho Thiệu Từ Tâm.

Cô ta tin rằng số phận có an bài của riêng mình, nếu cô ta không thể mang lại hạnh phúc cho Thiệu Từ Tâm, tại sao ông trời lại để cô ta trọng sinh chứ?

Cô ta cũng không tin rằng Thiệu Từ Tâm đã yêu Ôn Chi Hàn ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ta thà tin rằng họ chỉ là một cuộc giao dịch thương nghiệp mà thôi.

Hơn nữa, đời trước Thiệu Từ Tâm đã rất khổ sở vì kết hôn với người không thích mình, là một người đã từng thương tổn nàng, cô ta áy náy cũng như không đành lòng để nàng lại giẫm lên vết xe đổ.

"Từ Tâm," Ôn Úc nói, "Cưới người không thích mình, chỉ rước lấy kết cục không vui, tôi thích em, tôi muốn bù đắp cho em, chúng ta quay lại được không?"

"Chỉ cần em đồng ý, tôi có thể chờ em ly hôn."

Thiệu Từ Tâm cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng "cứu người khỏi biển khổ" của cô ta.

"Tôi cảm thấy Ôn Úc cô thật sự điên rồi."

"Cô dựa vào đâu mà cảm thấy tôi sẽ tự chọc hai mắt mình và ở bên cô một lần nữa? Và cô dựa vào đâu mà cảm thấy tôi không thích Chi Hàn?"

"Lùi một bước mà nói, cho dù tôi tìm một người không có tình cảm để kết hôn thì liên quan gì đến cô?"

"Đương nhiên liên quan đến tôi!"

Bị chọc trúng chỗ đau đời trước, gương mặt xinh đẹp của Ôn Úc đột nhiên tràn đầy thất thố và nôn nóng.

Cô ta nóng lòng chứng minh với Thiệu Từ Tâm là bản thân cô ta muốn sửa sai, nhưng Thiệu Từ Tâm không muốn xem.

Hơn nữa cô ta không thể thẳng thắn nói ra chuyện mình trọng sinh, nếu bây giờ nói cho Thiệu Từ Tâm, nàng sẽ cảm thấy tức giận vì cho rằng cô bịa đặt lừa gạt nàng.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta chỉ là thâm tình chân thành mà nói một câu: "Hôn nhân không có tình cảm thì chỉ có bất hạnh, hiện tại tôi hy vọng em được hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác, em có thể hiểu không? Từ Tâm."

Thiệu Từ Tâm đương nhiên hiểu, hiểu đến không thể nào hiểu hơn

Nên bây giờ nàng rất hạnh phúc.

Không dính líu đến tình yêu, cái rắm gì cũng không thể tổn thương nàng thêm lần nào nữa.

Nhưng nàng thật sự không thích nghe Ôn Úc nói hai chữ "hiểu không" này với nàng.

Khi Ôn Chi Hàn nói lời này, nàng cảm thấy ôn nhu, cảm thấy hợp lý.

Nhưng khi Ôn Úc nói lời này, nàng chỉ nghĩ tới hiện trường ngoại tình của đời trước, cô ta đúng lý hợp tình nắm tay người khác ân ái trước mặt nàng!

Nghĩ việc đó, nàng cảm thấy toàn thân khó chịu, trong lòng như có gai, chừng nào chưa nhổ ra thì nàng không thoải mái.

Mà cách để nhổ nó ra là trả lại cái gai này cho Ôn Úc.

Nếu cô ta không tin nàng và Ôn Chi Hàn "Tình đầu ý hợp", vậy nàng sẽ khiến cho cô ta tin, diễn thì phải diễn cho trót!

Thiệu Từ Tâm khoanh tay trước ngực, đè nén lửa giận trong lòng, cười đáp trả: "Cô em vợ, cô khỏi lo lắng, tôi rất hạnh phúc, sau khi gặp được Chi Hàn tôi cảm thấy tôi hạnh phúc hơn bất kỳ ai đấy chứ."

"Mặc kệ cô có tin hay không, chúng tôi thực sự yêu nhau, là tình đầu ý hợp, tôi thích chị ấy lắm, thích đến mức chỉ cần không nhìn thấy chị ấy trong một khoảng thời gian ngắn thôi là đã nhớ chị ấy đến điên đầu rồi."

Ôn Úc: "......"

Tại sao cô ta cảm thấy rằng độ tin cậy của những lời này rất thấp?

Thiệu Từ Tâm không quan tâm đến biểu cảm của Ôn Úc, thuận tay lấy ra hình tượng nhân vật "Yêu Ôn Chi Hàn, yêu đến mức không thở nổi", tận chức tận trách diễn hết màn.

Nàng che trái tim mình, cụp mắt và cau mày, trông như đang khó thở.

Ôn Úc bị sự thay đổi đột ngột này làm cho sợ hãi, vội vàng hỏi: "Em làm sao vậy, không có việc gì chứ??"

Thiệu Từ Tâm khéo léo tránh đi bàn tay săn sóc của cô ta, nhắm mắt làm ngơ nói: "Có việc."

"Không thấy Ôn Chi Hàn, tôi sắp chết rồi."

Ôn Úc: "......?"

Từ từ......

Thiệu Từ Tâm hoàn toàn không cho cô ta cơ hội phản ứng, nàng rất nhập tâm biểu diễn: "Cô không hiểu đâu, tôi yêu chị ấy, chị ấy chính là dưỡng khí của tôi, không có chị ấy tôi không thở được."

Ôn Úc xen mồm một câu, chờ mong hỏi: "Trước kia em cũng cảm thấy tôi là dưỡng khí?"

Thiệu Từ Tâm lập tức đứng đắn: "An tĩnh chút đi cô gái, là một luồng khí thải không được tự tiện nâng giá chính mình."

Ôn Úc: "......"

Con nhím chắc không giỏi đâm người bằng nàng đâu.

Thiệu Từ Tâm quay người đi, giơ tay đỡ tường, vẻ mặt buồn rầu: "Đáng chết, sao chị ấy lại gọi điện thoại lâu như vậy? Tiểu Điềm Điềm của chị bởi vì không nhìn thấy chị mà sắp thở không nổi rồi nè!"

"Không nhảm với cô nữa, tôi đi tìm chị ấy để cung cấp dưỡng khí tình yêu đây."

Giọng nói đầy cảm xúc, tứ chi không một động tác thừa, như thế đây là sân khấu kịch.

Là khán giả duy nhất, Ôn Úc cực kỳ không nói nên lời.

Sao trước kia cô ta không phát hiện nàng giỏi diễn xuất như vậy?

"Từ Tâm."

Một giọng nói quen thuộc khác đột nhiên vang lên.

Thiệu Từ Tâm lập tức không biểu diễn nữa, cùng với Ôn Úc nhìn về phía ban công.

Chỉ thấy Ôn Chi Hàn đi lên ban công với nụ cười trên môi, hiển nhiên là cô cũng nghe thấy những lời nói buồn nôn đến cực điểm ấy của Thiệu Từ Tâm.

"Tiểu Điềm Điềm của chị thiếu dưỡng khí sao?" Ôn Chi Hàn rất phối hợp, cười hỏi một câu.

Rất kỳ lạ, cô nói những lời này với giọng điệu nhẹ nhàng dịu dàng, nghe như đang dỗ dành một đứa trẻ, vừa dễ nghe lại không hề sượng.

Là một người da mặt dày, Thiệu Từ Tâm tự nhiên sẽ không cảm thấy xấu hổ khi nói những lời này.

Hiện tại đương sự cũng tới, làm sao nàng có thể bỏ lỡ cơ hội này để show ân ái của mình!

Vì thế nàng ngay lập tức dính lên!

Ôn Chi Hàn đột nhiên bị ôm, eo bị ôm chặt, thân thể có chút lắc lư, nhưng cũng không phản kháng, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.

Thiệu Từ Tâm dùng cả người dán lên Bồ Tát, cố gắng chọc tức tra nữ, giọng nói càng nũng nịu ngọt ngào: "Đúng vậy nha, Tiểu Điềm Điềm của chị thiếu dưỡng khí, người ta cần chị ôm ấp hôn hít mới có thể khoẻ được."

Ha, nực cười, loại lời kịch làm nũng này, Thiệu Từ Tâm nàng còn không phải hạ bút thành văn ư?

Hôm nay nàng chính là bé cưng, là em yêu của Ôn Chi Hàn, Thiên Vương lão tử có tới cũng không thay đổi được!

Hôm nay Ôn Úc phải tin, không tin cũng phải tin!

Ôn Úc không trúng chiêu này, cô ta không tin Ôn Chi Hàn sẽ hôn Thiệu Từ Tâm, ở trong mắt cô ta, hai người này bất quá gặp dịp thì chơi.

Hành vi của Thiệu Từ Tâm khiến cô ta càng khẳng định rằng nàng đang lợi dụng Ôn Chi Hàn để trả thù và kích thích cô ta.

Sau đó cô ta nhìn thấy Ôn Chi Hàn rũ mắt hôn Thiệu Từ Tâm một cái.

Hôn lên gò má.

Một động tác rất ôn nhu.

Ôn Úc ngây ngẩn cả người.

Sự tình phát triển đột ngột quá.

Cô ta có cảm giác như bị tát vào mặt, rất đau.

Thiệu Từ Tâm cũng sửng sốt.

Đây là một nụ hôn rất nhẹ nhàng và ngắn ngủi, như chuồn chuồn lướt nước, chỉ lướt qua trong tích tắc.

Nhưng nàng không nghĩ tới, Ôn Chi Hàn thật sự sẽ hôn nàng, chẳng qua là tùy tiện nói thôi, ôm nàng xoa đầu nàng là được rồi!

Bồ Tát ngài cũng không cần phối hợp tỉ mỉ như thế!!

Trong số ba người có mặt, hai người sững sờ và một người bình tĩnh.

Sau đó ánh mắt Ôn Úc nhanh chóng tập trung vào người Thiệu Từ Tâm, lông mày cau lại, ánh mắt dò xét, ánh mắt kia tựa hồ đang hỏi: Em sững sờ cái gì?

Đúng vậy, nàng sững sờ cái gì, nàng không phải Tiểu Điềm Điềm của Ôn Chi Hàn sao?

Tiểu Điềm Điềm khi bị hôn sao có thể có phản ứng như vậy!

Sau khi đại não nhanh chóng chuyển đổi tầng thông tin này, Thiệu Từ Tâm lập tức phản ứng lại, quay đầu nhìn Ôn Chi Hàn, căng da đầu, nghiêm trang, mạnh mẽ nói: "Trời ạ, thấy ghét quá à, bình thường chị hay hôn môi người ta, sao hôm nay lại đổi thành hôn má? Làm hại người ta phản ứng không kịp."

Ôn Chi Hàn liếc mắt nhìn Ôn Úc một cái, sau đó quay đầu ghé vào tai Thiệu Từ Tâm thì thầm: "Ngại quá."

Thì thầm như gió, hơi thở ấm áp khiến tai Thiệu Từ Tâm ngứa ngáy khó hiểu.

Ánh mắt nàng vô tình lướt qua vành tai Ôn Chi Hàn.

- tốt lắm, đã nhìn ra ngại ngùng.

Thiệu Từ Tâm sau đó liếc nhìn Ôn Úc, phát hiện đối phương còn đang khiếp sợ, cảm thấy sảng khoái trong lòng.

Thu phục, buổi biểu diễn hôm nay đến đây là kết thúc, đã đến lúc kết thúc tan họp về nhà, nếu không, diễn tiếp sẽ xảy ra chuyện mất!

Nàng lập tức kéo tay Ôn Chi Hàn, cùng nhau rời đi.

Kịch hay tan cuộc, náo nhiệt thối lui, Ôn Úc chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.

Sao cô ta lại cảm thấy, vừa rồi Thiệu Từ Tâm không phải bởi vì không quen nên không phản ứng kịp, mà là thật sự không phản ứng kịp khi mình bị hôn ......

...

Thiệu Từ Tâm tạm biệt vợ chồng Ôn Hành Vân, lên xe về nhà.

Ngồi ở ghế sau, hồi tưởng chuyện vừa rồi, Ôn Chi Hàn tự ý thêm diễn, thế nhưng có thể đánh trả Ôn Úc, càng làm cho nàng khắc sâu ấn tượng.

Nàng thật sự không nghĩ tới Ôn Chi Hàn sẽ phối hợp đến mức này, không nghĩ tới Ôn Chi Hàn vậy mà thêm một cảnh thân mật cho mình!

Lấy di động ra.

Đầu ngón tay điên cuồng gõ chữ trên màn hình.

Kết quả, gõ lại xóa, xóa lại gõ, không có một câu nào thành công gửi đi.

Nàng cảm thấy không ổn.

Dù là nói "Chị tự ý thêm cảnh thân mật quấy rầy tiết tấu của em", hay là hỏi "Sao chị lại hôn em" cũng không được.

Những lời này nghe quá giống chỉ trích, mà rõ ràng lag Ôn Chi Hàn chỉ đang phối hợp lời kịch nàng đã nói trước đó mà thôi.

Hơn nữa, chỉ là hôn má thôi, cũng không có gì......

Dục vọng gõ chữ mất ngay lập tức, và nàng từ từ đặt điện thoại xuống.

Kết quả là một giây sau, nàng nhận được tin nhắn của Ôn Chi Hàn.

[ Ôn tổng ]: Xin lỗi, vừa rồi đã hôn em

[ Ôn tổng ]: Em không để ý chứ?

Thiệu Từ Tâm đọc tin nhắn, cảm thấy Bồ Tát thật là thiện lương, và rất cảm động trong lòng.

Rõ ràng nàng là người khơi mào trước, nhưng người phối hợp diễn lại nói xin lỗi, đây là chuyện gì vậy?

Hơn nữa cẩn thận suy ngẫm, nàng dường như cũng không ngại việc được Ôn Chi Hàn hôn.

Bồ Tát ngây thơ, đụng chạm cơ thể, hôn má thôi là đã đỏ tai rồi, phản ứng đáng yêu như vậy, nàng không ngại xem thêm vài lần.

Với lại, được chị đẹp hôn thì ai nỡ từ chối cơ chứ!

[ Thiệu Từ Tâm ]: Không ạ

[ Thiệu Từ Tâm ]: Ôn tổng của chúng ta muốn hôn như thế nào cũng được

[ Ôn tổng ]: Thật sự?

[ Ôn tổng ]: Nhưng vừa rồi chị thấy em rất sững sờ, có vẻ rất ngạc nhiên

[ Thiệu Từ Tâm ]:......

[ Thiệu Từ Tâm ]: Thật không dám giấu giếm, đó là bởi vì em không nghĩ tới chị thật sự hôn em, em còn tưởng rằng chị sẽ ôm em một cái tượng trưng, ​​sau đó thì cho qua... [ ngơ.JPG]

Bây giờ xem ra, để Ôn Úc cảm thấy bất ngờ, thân làm chị gái cũng không nhường một tấc nào ha....

[ Ôn tổng ]: Vậy sau đó em định làm gì?

[ Thiệu Từ Tâm ]: Cái gì?

[ Ôn tổng ]: Lời kịch em vừa thêm vào lúc nãy

Giờ Thiệu Từ Tâm mới nhớ tới bản thân tùy cơ ứng biến thay đổi điều gì.

Giờ thì hay rồi, kể từ bây giờ, bất cứ khi nào nang và Ôn Chi Hàn có "cảnh hôn" trước mặt Ôn Úc, đó sẽ thực sự là một cảnh hôn.

Nàng muộn màng nghĩ: Trời ơi, sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này?

Bị Ôn Chi Hàn hôn lên má thì không sao, nhưng nàng không thể tưởng tượng nổi việc được Ôn Chi Hàn hôn lên môi là như nào.

Bản thân nàng cũng không ngại bị Ôn Chi Hàn hôn, dù sao cũng chỉ là diễn kịch không có cảm xúc mà thôi, nhưng với bộ dáng ngây thơ của Ôn Chi Hàn, cô thật sự có thể hôn môi sao?

Không hiểu sao, nàng lại nhớ đến vành tai đỏ ửng của Ôn Chi Hàn.

Nhuộm lên một lớp thẹn thùng nhàn nhạt, tựa như đóa hoa chớm nở, không rực rỡ sắc màu, nhưng vẫn kiều diễm động lòng người.

Ôn tổng da mặt mỏng...... Thật ra cũng khá thú vị.

Đột nhiên nàng có chút mong đợi.

[ Thiệu Từ Tâm ]: Em không sao hết á, chị có thể hôn em theo bất kỳ cách nào mà chị muốn

[ Thiệu Từ Tâm ]: Nhưng mà Ôn tổng của chúng ta..... Chị không ngại hy sinh nhan sắc à?

[ Thiệu Từ Tâm ]: 【 bé mèo thăm dò.JPG】

Gửi tin nhắn.

Thiệu Từ Tâm ôm má và rất có hứng thú đợi câu trả lời của Ôn Chi Hàn.

Chị ấy sẽ nói gì đây?

Liệu chị gái da mặt mỏng như vậy có đồng ý chăng?

Rất nhanh, Ôn Chi Hàn liền đáp lại, chỉ vỏn vẹn hai chữ: [ không ngại ]

Thiệu Từ Tâm nhướng mày, vẻ mặt vui vẻ, gửi riêng một voice chat: "Cảm ơn học tỷ ~"

[ không cần cảm ơn ]

Trả lời xong, Ôn Chi Hàn cất điện thoại.

Vợ chồng Ôn Hành Vân đang ngắm nhìn những bông hoa và cây cối ở sân sau.

Ôn Úc đi xuống lầu, khi nghe thấy thanh âm Thiệu Từ Tâm cũng nhìn thấy Ôn Chi Hàn.

Cô ta dừng lại, từ trên cao nhìn xuống, từ góc độ này, cô ta có thể lờ mờ nhìn thấy nụ cười treo trên môi Ôn Chi Hàn.

Nụ cười đó trông giống như một con cáo ranh mãnh.

Ôn Chi Hàn xoay người, ánh mắt vô tình đụng phải Ôn Úc.

Ngay lập tức, không khí xung quanh rơi vào sự im lặng sâu hơn.

Giằng co thầm lặng.

Một lát sau, Ôn Chi Hàn nhặt chiếc áo vest trên ghế sofa và phá vỡ thế cục bế tắc.

"Đừng dây dưa em ấy."

"Tôi sẽ không yên mặc kệ đâu."

Ôn Úc lập tức nhớ lại chuyện bị cô tát ở đời trước

Từ đó, cô ta đã có một câu muốn nói với cô -

"Chị dựa vào cái gì?"

Đó là vợ của tôi, chị dựa vào cái gì mà đánh tôi thay Thiệu Từ Tâm?

Dựa vào đâu?

Nghe vậy, Ôn Chi Hàn dừng bước, quay đầu lại nhìn cô ta dò xét, sau đó cười khẽ một tiếng.

"Vì em ấy là vợ của tôi."

Ôn Chi Hàn cũng không quay đầu lại mà đi rồi.

Ôn Úc đứng ở bậc thang, như là từ trong mộng tỉnh lại.

- bây giờ không phải đời trước.

...

Về đến nhà, Thiệu Từ Tâm cởi áo khoác, buông túi xách, đặt mông ngồi xuống sô pha.

Sau đó nhìn chằm chằm một chỗ không nhúc nhích, trầm tư hồi lâu.

Nàng đang nghĩ về chuyện của Ôn Úc.

Vừa rồi trên đường trở về, nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng cảm thấy lời của Ôn Úc nói không đơn giản như vậy.

Ngoại trừ câu "đến muộn" ra, Ôn Úc không có nói bất cứ điều gì gõ vang chuông cảnh báo của nàng.

Nhưng mà lạ lắm, trong lời nói của Ôn Úc mặc dù không có nói rõ ràng, nhưng nàng luôn cảm giác, tựa hồ có hàm ý gì ở giữa những ngôn từ đó, và nó ám chỉ đời trước.

Không biết có phải vì nàng cũng được trọng sinh, nên nàng nhạy cảm với bất cứ ai có thể trải qua số phận tương tự nàng.

Thiệu Từ Tâm trong lòng hơi động, tựa vào trên ghế, xoa xoa huyệt thái dương.

Vậy là Ôn Úc cũng có thể trọng sinh sao?

Vì biết kết cục đời trước của nàng, và vì áy náy nên muốn giúp nàng thay đổi vận mệnh để không còn phải trải qua cuộc hôn nhân không tình cảm nữa?

Có phải là như thế không?

Thiệu Từ Tâm ngẩng đầu, nhìn trần nhà một cách mờ mịt.

Nàng không biết đáp án.

Nhưng nàng cảm thấy như vậy rất ngu xuẩn.

Chuyện Ôn Úc biết áy náy cũng quá nực cười.

Ngoại tình cũng đã ngoại tình, cặn bã vẫn là cặn bã, nàng cũng qua đời trong vụ tai nạn xe cộ, sau đó Ôn Úc liền biết hối hận?

Sự hối hận này quá muộn cũng quá buồn cười, cái giá phải trả cũng quá đắt, nàng không thích, thậm chí còn thấy phiền chán.

Nàng hy vọng Ôn Úc sẽ không trọng sinh, hy vọng Ôn Úc đời này hối hận cũng chỉ là bởi vì bị nàng đá mà thôi.

Chỉ là chuyện vội vàng cạy góc tường của chị gái làm người ta cảm thấy khinh thường.

Dưới lớp da ngăn nắp mỹ lệ, quả nhiên cất giấu một trái tim luôn làm theo ý mình mà không màng suy nghĩ.

- sao Ôn Chi Hàn lại không đánh chị ta chứ!

Thiệu Từ Tâm đột nhiên phẫn nộ nghĩ.

Nếu Ôn Úc là em gái nàng, không nghe lời, lì lợm, bướng bỉnh, luôn chọc tức người khác thì nàng đã ra tay từ lâu rồi, nhưng vị Bồ Tát tốt tính như Ôn Chi Hàn thì sẽ không động thủ.

Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn cảm thấy điều may mắn lớn nhất của Ôn Úc là có ba thành viên trong nhà có tính tình thiện lương như thần tiên tái thế.

Lúc này, điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên.

Lương Tuyết Phỉ gọi điện thoại tới, lo lắng về tình huống ra mắt ba mẹ vợ của nàng.

Nàng kết nối điện thoại và thuận tay vứt chuyện của Ôn Úc ra sau đầu.

Về việc Ôn Úc có phải trọng sinh hay không, chờ sau này nàng có cơ hội rồi lại dò xét.

......

Sau khi gặp vợ chồng Ôn Hành Vân, sinh hoạt của Thiệu Từ Tâm lại trở về như cũ, nên công tác thì công tác, nên làm gì thì làm đó, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Nếu không có chuyện gì thì nàng và Ôn Chi Hàn cũng sẽ không gặp mặt, cũng không ở cùng một chỗ.

Đây là cuộc sống độc thân đã kết hôn của họ.

Ôn Úc thì không có sung sướng như các nàng.

Cô ta vẫn không thể buông bỏ những gì đã xảy ra ngày hôm đó, và không thể buông tay Thiệu Từ Tâm.

Khi bạn thích một ai đó, tình yêu không có nơi nào để che giấu, và nó sẽ được phóng đại vô hạn trong các chi tiết nhỏ.

Nhưng cô ta không cảm nhận được bầu không khí tình ý miên man giữa Thiệu Từ Tâm và Ôn Chi Hàn.

Nhưng cô ta bị Thiệu Từ Tâm từ chối.

Đời trước, người không đủ tư cách là Ôn Chi Hàn.

Mà đời này, người không có tư cách biến thành cô ta.

Cảm xúc đê mê và hỗn loạn, Ôn Úc lại hẹn Bạch Nhụy đi uống cà phê.

Môi trường đẹp, giai điệu du dương.

Quán cà phê được phân chia bằng cây xanh tạo không gian thích hợp để trò chuyện.

Bạch Nhụy ngồi ở trên ghế sô pha bọc da, cầm ly cà phê còn nóng hổi trước mặt lên, bình tĩnh nhấp một ngụm, sau đó nhìn người đối diện đang im lặng.

Bạch Nhụy cảm thấy rằng kể từ khi tỉnh dậy trong tình trạng say rượu lần trước, Ôn Úc dường như đã trở thành một người khác, và ngay cả Điền Gia Hà, người mà cô ta luôn cố chấp, cũng không thèm quan tâm nữa.

Cồn là một thứ thần kỳ.

"Làm sao vậy Ôn nhị tiểu thư của tớ?"

Bạch Nhụy phá vỡ sự im lặng.

"Lão nhân gia ngài hôm nay tâm tình tựa hồ không tốt."

Ôn Úc không phủ nhận.

"Nói cho tớ đi, nếu đã hẹn tớ ra đây, cũng đừng buồn ở trong lòng." Bạch Nhụy đặt cà phê xuống.

Cô ta cảm thấy bản thân rất tốt.

Đời trước chắc chắn là Ôn Úc cứu cả dải Ngân Hà mới có thể đổi lấy một người bạn nghĩa khí như Bạch Nhuỵ.

Ôn Úc thực sự cần ai đó khai sáng và giải tỏa cho cô ta ngay bây giờ.

Nhưng cô ta không thể nói ra những gì cô ta đã trải qua, nó quá đáng sợ, không những thế còn làm Bạch Nhụy cảm thấy Ôn Úc đang chơi mình.

Vì thế cô ta im lặng nhìn vào tay mình, rồi nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ kính.

Suy nghĩ một chút, cô ta chậm rãi nói: "Bạch Nhụy, nếu có một ngày cậu tỉnh dậy, phát hiện thế giới đột nhiên thay đổi, cậu có tiếp nhận hiện trạng không?"

"?"

Bạch Nhụy do dự nhìn cô: "Đừng nói là cậu say rượu đến ngu đấy nhé? Đã như vậy còn ở đây nói bậy bạ gì nữa, còn không mau đi bệnh viện khám đi?"

Ôn Úc bị cô ấy chọc cười, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra một nụ cười: "Tớ không có bệnh, tớ chỉ là đang nêu cảm nhận mà thôi."

"Gần đây, tớ đột nhiên phát hiện xung quanh mình có rất nhiều điều mà tớ không biết, như thể thay đổi thành một thế giới khác, và nó khiến tớ không biết nên làm gì bây giờ."

Hoá ra cô gái ngoan Thiệu Từ Tâm không phải là một cô gái ngoan, nàng cũng rất nóng tính, nàng không thích ăn cay và không phải lúc nào cũng nói chuyện nhỏ nhẹ động lòng người như vậy.

Chính cô ta trước đây đã coi tình yêu của nàng là điều hiển nhiên, bỏ qua những thay đổi mà nàng làm vì bản thân, người từng yêu cô ta đến mức chấp nhận thay đổi thành mẫu người lý tưởng của cô ta.

Nhưng cô ta lại không biết trân trọng nàng, thậm chí còn làm tan nát trái tim nàng, khiến nàng phải rút lại tình yêu dành cho mình.

Nhưng liệu Thiệu Từ Tâm có thực sự không thích mình không?

Thời điểm trọng sinh quá muộn, cô ta thậm chí còn không biết tại sao Thiệu Từ Tâm lại đột ngột chia tay với cô ta.

Nhưng lúc này ở đời trước, Thiệu Từ Tâm vẫn yêu cô ta say đắm như vậy. .....

Hai tay Ôn Úc nắm chặt, cau mày: "Bạch Nhụy, cậu cảm thấy tớ nên hài lòng với tình trạng hiện tại, hay là thay đổi tình hình này?"

Bạch Nhụy nhướng mày: "Tớ cảm thấy...... Cậu đột nhiên có chút triết học?"

"......"

Ôn Úc: "Đây không phải trọng điểm."

Bạch Nhụy sờ tai mình, suy nghĩ về câu hỏi của cô ta.

Thật sự cô ấy không biết chuyện này có gì để buồn rầu.

"Nếu cậu thích hiện trạng thì hài lòng với hiện trạng. Nếu cậu không thích hoặc không thể chấp nhận nó, thì hãy cố gắng thay đổi hiện trạng. Cậu muốn gì và muốn sống cuộc sống như thế nào, cậu phải tự mình chiến đấu vì nó. Đây không phải hiển nhiên sao?"

Ôn Úc ánh mắt hơi sáng lên, những lời này trùng hợp với ý nghĩ của cô ta, trở thành lời hay.

Cô ta nói: "Vậy nếu có một ngày cậu biết được kết cục của một người nào đó, và kết cục của người đó rất tệ, cậu có nỗ lực để thay đổi không?"

Bạch Nhụy: "Nó tệ đến mức nào?"

Ôn Úc: "Ờm.... Chết?"

Bạch Nhụy ngẩn người: "Vậy có thể giúp thì vẫn nên giúp, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa không phải sao."

Ôn Úc thông suốt.

Đúng, chính là đạo lý này!

Đời trước Thiệu Từ Tâm vì cuộc hôn nhân không tình yêu mà tổn thương, đời này nàng không thể nhảy vào hố lửa lần nữa.

Cô ta biết kết cục, và biết cách trân trọng Thiệu Từ Tâm, đã đến lúc cô ta phải bù đắp cho Thiệu Từ Tâm cả đời này!

Về phần Ôn Chi Hàn...... Ôn Chi Hàn không làm được.

Ôn Chi Hàn không thích Thiệu Từ Tâm, và không thể cho Thiệu Từ Tâm một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

Quan trọng nhất chính là Ôn Chi Hàn dường như đang tính kế Thiệu Từ Tâm.

Nghĩ đến nụ cười trên môi Ôn Chi Hàn ngày đó, Ôn Úc càng thêm kiên định với ý nghĩ này

Ôn Chi Hàn, một con cáo già nham hiểm, Thiệu Từ Tâm bị lừa bởi vẻ bề ngoài của Ôn Chi Hàn, chắn chắn đấu không lại!

Cô ta không thể để Thiệu Từ Tâm, một con thỏ trắng nhỏ, hoàn toàn bị lừa bởi Ôn Chi Hàn!

Từ giờ trở đi sẽ là ván cờ giữa cô ta và Ôn Chi Hàn.

Cô ta muốn cướp nước cờ của Ôn Chi Hàn, cảm hóa Thiệu Từ Tâm, tảng băng giờ chỉ lạnh lùng với mỗi cô ta, để Thiệu Từ Tâm trở lại bên cạnh cô ta, và rời khỏi Ôn Chi Hàn càng sớm càng tốt!

"Tớ biết rồi, tớ hiểu rồi."

Ôn Úc lại hăng hái lên, trong mắt tràn đầy vui mừng.

"Cảm ơn cậu Bạch Nhụy, lát nữa tớ mời cậu ăn cơm."

Bạch Nhụy: "?"

Ôn Úc biết cái gì, hiểu cái gì?

Tôi không hiểu!

......

Tháng tới, Thiệu Từ Tâm sẽ rời Phụng thành và bay đến một thành phố khác để bắt đầu quay phim.

Một bộ phim về cổ trang, do đại đạo diễn nổi tiếng Long Tuệ chỉ đạo, có không ít người muốn tham gia diễn xuất bộ phim này.

Thiệu Từ Tâm vinh dự được đóng vai nữ chính, và nữ hai là Chu Hồng.

Sau khi tình cờ gặp nhau trong nhiều hoạt động khác nhau, cuối cùng cả hai lại tình cờ gặp nhau trong cùng một đoàn làm phim.

Dung Nhã và Lâm Mộc Mộc đều không khỏi bùi ngùi trước đoạn nghiệt duyên này.

Thiệu Từ Tâm vẫn tỏ vẻ thờ ơ.

Dù sao Chu Hồng cũng sẽ không ăn nàng, nói không chừng nàng có thể từ Chu Hồng học được một ít kiểu mẫu yêu đương mới.

Trước đó, nàng còn có rất nhiều hoạt động phải làm ở Phụng thành, lịch làm việc chi chít.

Về phần Ôn Úc, người này hiện tại không thể quấy rối nàng.

Ngoại trừ ngày hôm đó, nàng đã phong tỏa mọi tin tức từ Ôn Úc, thế giới vẫn luôn cực kỳ tươi mát.

Chỉ là nàng không ngờ mình lại bị người khác nhắm tới.

Đó là một diễn viên nam tên Lâm Hàn, vừa tham gia một chương trình tạp kỹ với nàng cách đây không lâu.

Họ gặp nhau lần đầu tiên trong chương trình đó, và Lâm Hàn đã yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Vì nàng chưa bao giờ công khai chuyện tình cảm hay xu hướng tính dục của mình với công chúng, nên không ai trong giới biết nàng thích đàn ông hay phụ nữ, thế là Lâm Hàn đã mạnh dạn thăm dò, thỉnh thoảng nhờ người gửi hoa cho nàng.

Không phải nàng chưa từng từ chối, thậm chí còn thẳng thừng bộc lộ xu hướng tính dục của mình.

Lâm Hàn nói rằng ngày nay có rất nhiều người song tính, mong nàng có thể thử yêu hắn, và có lẽ sẽ cảm thấy hắn không tồi.

Sau đó nàng nói rằng mình đã có bạn gái.

Giờ thì hay rồi, bởi vì Lâm Hàn bắt đầu chuyển sang buôn chuyện về thân phận của đối phương.

Là một tay già đời trong tình yêu, Lâm Hàn rất am hiểu các loại lý do từ chối "Ăn không nói có" này trùng hợp chính là một trong số đó.

Hắn cảm thấy Thiệu Từ Tâm đang viện cớ, đồng thời cũng mặt dày cho rằng nước chảy đá mòn.

Đáng tiếc Thiệu Từ Tâm và Ôn Chi Hàn là hai người độc thân đã kết hôn, đã quy định rõ ràng không được quan tâm đến đời sống tình cảm của nhau, nên Ôn Chi Hàn không có nghĩa vụ phải đứng ra giúp nàng ngăn chặn những vận đào hoa này.

Vả lại, Ôn Chi Hàn lấy đâu ra thời gian rảnh chứ?

Nàng bận, Ôn Chi Hàn cũng bận.

Tính kỹ lại, Ôn Chi Hàn đã giúp nàng đủ nhiều lần rồi.

Không chỉ cứu Thiệu gia, còn phối hợp với nàng đối phó Ôn Úc, sau đó mấy lần giúp nàng giải vây từ những chi tiết nhỏ nhặt khi ở chung với nhau, có thể nói là tận tình tận nghĩa.

Nếu thêm một sự hỗ trợ chắn đào hoa, nàng cũng ngại.

Cho đến bây giờ, nàng vẫn nhớ rõ lời của Ôn Chi Hàn "Em có thể xem chị là Bồ Tát, nhưng không thể lợi dụng chị quá mức rõ ràng".

Cũng chính bởi vì câu nói này mà nàng quyết định cùng Ôn Chi Hàn khách sáo hơn, giữ khoảng cách, không vì sự ôn nhu tốt tính của cô rồi được nước làm tới.

Làm người phải chừa một đường lui, ngày sau mới có mặt mũi gặp nhau.

Hôm nay Lâm Hàn lại gửi hoa, và tiếp tục buôn chuyện về danh tính bạn gái của nàng.

Thiệu Từ Tâm trả lại hoa như thường lệ, từ chối và bảo anh ta đừng xen vào việc riêng của mình.

Hôm nay, còn có một người khác gửi hoa đến ngoài Lâm Hàn.

- là Ôn Chi Hàn.

Ôn Chi Hàn nói sau khi tan sở đi ngang qua, biết nàng ở đây nên ghé qua mời nàng ăn tối.

Thiệu Từ Tâm không từ chối.

Thiệu Từ Tâm ngồi trong xe, nghe thấy Ôn Chi Hàn hỏi: "Gần đây Ôn Úc có làm phiền em không?"

Thiệu Từ Tâm lắc đầu: "Em block rồi, em cũng không xem tin tức của chị ta."

Ôn Chi Hàn nhẹ giọng trấn an: "Vất vả em, nếu nó gây phiền phức cho em thì nhớ nói cho chị biết."

Thiệu Từ Tâm gật đầu, quay đầu nhìn về phía trước.

Khi những chiếc đèn lồng được bật lên và những con rồng bơi trong dòng nước chảy, đó là một cảnh nhộn nhịp, thịnh vượng.

Vừa nhìn, Thiệu Từ Tâm đột nhiên tò mò: "Ôn Chi Hàn, có một cô em gái như vậy, chị chưa từng tức giận đến mức muốn ra tay đánh chị ta sao?"

Ôn Chi Hàn thấp giọng cười một tiếng, nhưng không có trả lời câu này.

Thiệu Từ Tâm không khỏi cảm khái: "Tính tình của chị thật tốt quá."

Ôn Chi Hàn nhếch môi, khiêm tốn nói: "Cũng bình thường."

Thiệu Từ Tâm: "......"

Chị gái à, cái này không thể gọi là "Cũng bình thường", mà là tính cách thần tiên.....

Sau khi trò chuyện ngắn với Ôn Úc, hai người họ nghĩ về việc ăn ở đâu.

Khi nói chuyện nhất định phải nhìn đối phương, cho nên Thiệu Từ Tâm thường quay đầu nhìn Ôn Chi Hàn đang lái xe.

Nàng đương nhiên chú ý đến chiếc nhẫn cưới trên tay đối phương.

"Chị đeo nhẫn."

Ôn Chi Hàn nhìn thoáng qua ngón áp út: "Ừm."

"Chắn đào hoa rất tiện." Cô nói như thế.

Thiệu Từ Tâm hỏi: "Vậy người khác có hỏi chị tiểu thư Thiệu gia là ai không?"

Ôn Chi Hàn nói: "Có."

Thiệu Từ Tâm: "Chị trả lời thế nào?"

Ôn Chi Hàn: "Không nói."

Thiệu Từ Tâm không công khai nên cô không thể nói, về việc này cô luôn tôn trọng sự lựa chọn của Thiệu Từ Tâm.

Liên hôn thương nghiệp, ánh mắt của mọi người trên cơ bản đều tập trung vào việc làm ăn của hai nhà, sẽ không để ý quá nhiều những điều không cần thiết.

Thiệu Từ Tâm nghe vậy liền nảy ra một ý, cười nói: "Ôn Chi Hàn, lần sau chị có thể nói."

Chiếc xe dừng lại ở ngã tư đèn giao thông và chờ đèn xanh.

Ôn Chi Hàn quay đầu nhìn người ngồi ở ghế phụ.

Ánh đèn màu cam bên ngoài xe chiếu vào mặt Thiệu Từ Tâm, tạo thành một lớp ánh sáng dịu dàng dọc theo đường nét của nàng.

"Nếu chị cảm thấy cần thiết, có thể trực tiếp nói cho bọn họ em là ai, cũng có thể dùng em để chắn đào hoa."

"Học tỷ, chị cũng có thể lợi dụng em."

Nói xong, Thiệu Từ Tâm cong đôi mắt đầy nước mùa thu và cười như hoa.

Đây là lần đầu tiên Ôn Chi Hàn thấy nàng chủ động như vậy.

"Từ Tâm, em có việc cần chị hỗ trợ sao?"

Thiệu Từ Tâm: "Wow, học tỷ thật thông minh."

Nói đến đây rồi, úp úp mở mở nữa cũng chán, nên nàng kể cho Ôn Chí Hàn nghe về người theo đuổi mình.

Ôn Chi Hàn đã hiểu.

Lợi dụng lẫn nhau, lấy nhau làm lá chắn, đồng nghĩa với việc hoàn toàn công khai.

Cô cười ôn nhu: "Có thể, đều nghe em, chị không ngại."

Thiệu Từ Tâm càng cười tươi hơn, sau đó nhớ tới một chuyện, nhắc nhở: "Nhưng em cần chị chuẩn bị một chút, dù sao em cũng là người của công chúng, nếu sau này em tuyên bố kết hôn, hoặc thực hiện phỏng vấn, họ sẽ khó tránh khỏi việc hỏi về chị, hy vọng chị không thấy phiền."

"Ừm, chị hiểu rồi."

"Được, cảm ơn học tỷ ~ sau này chị có chuyện gì cần em hỗ trợ, cứ việc tới tìm em, em sẽ không thoái thác!"

Ôn Chi Hàn dịu dàng cười: "Được, lúc cần chị sẽ tìm em."

......

Tuần mới, thời tiết mới.

Lương Tuyết Phỉ biết Thiệu Từ Tâm sẽ quay phim vào tháng tới, vả lại gần đây cô ấy bị chuyện công ty làm cho điên đầu, vì thế cô ấy đã hẹn Thiệu Từ Tâm đi uống nước vào cuối tuần.

Họ đến một câu lạc bộ tư nhân cao cấp.

Thiệu Từ Tâm là hội viên ở đây, biết rằng trong khoảng thời gian này có một đợt rượu ngon vừa nhập về, hơn nữa xung quanh cũng rất yên tĩnh, tính tư mật rất tốt, không sợ bị quấy rầy, nên nàng chọn địa điểm ở đây.

Các nàng gọi rất nhiều nướng BBQ.

Trong phòng, Lương Tuyết Phỉ sảng khoái mắng ông chủ và công ty từ đầu đến chân.

"Hết tháng này bà đây không làm nữa, cái công ty tồi tàn đó ai thích làm thì ở đó làm đi!"

"Mẹ nó, cái gì cũng không hài lòng, nửa đêm nửa hôm dựng đầu người ta dậy sửa đồ án, đã hai tuần rồi bé không có một giấc ngủ ngon huhuhuhu ...."

"Được được, nghỉ việc nghỉ việc, chúng ta đổi công ty khác, nếu không được nữa thì tớ nuôi cậu."

Thiệu Từ Tâm thông cảm vỗ lưng an ủi Lương Tuyết Phỉ.

Nghề nào cũng không dễ dàng, mỗi ngành đều có những khó khăn riêng.

Lương Tuyết Phỉ cảm động nắm tay nàng: "Cảm ơn cậu người chị em, cảm ơn cậu trở thành phú bà, rượu đêm nay thật sự rất ngon , nướng BBQ ăn cũng ngon nữa!"

"Đáng tiếc nhất chính là cậu đang quản lý cân nặng không thể ăn, haizz, thảm quá, vậy tớ giúp cậu ăn thêm mấy xiên nha."

"Muốn hoá giải phiền muộn chỉ có ăn nướng BBQ, thịt nướng, mãi mãi là thần!"

Thiệu Từ Tâm buồn cười nhìn Lương Tuyết Phỉ đang tự cổ vũ bản thân.

Lương Tuyết Phỉ, một người thần kỳ có thể vui lên bằng thịt nướng và vài chai rượu.

Nếu không phải thân phận bất tiện, nàng đã trực tiếp dẫn Lương Tuyết Phi đến tiệm đồ nướng ăn rồi, muốn gọi món gì cũng được, vừa nóng hổi lại thống khoái.

Đúng lúc này, người phục vụ gõ cửa phòng.

Thiệu Từ Tâm đứng dậy mở cửa, chỉ thấy đối phương đưa tới một tờ giấy gấp: "Đây là của vị khách phòng bên cạnh cho ngài, cô ấy nói xin ngài hãy mở ra xem, nhìn liền biết cô ấy là ai."

Thiệu Từ Tâm nhướng mày, mở tờ giấy ra.

- Ôn Úc.

Trong tờ giấy, Ôn Úc hẹn nàng qua phòng bên cạnh gặp mặt, hy vọng có thể tâm sự trong hoà bình với nàng.

"......"

Thiệu Từ Tâm khép tờ giấy lại.

Hay cho luồng khí thải này, đúng là âm hồn bất tán.

Không rằng ở đây cũng có thể gặp được cô ta.

Người phục vụ đi rồi.

Thiệu Từ Tâm khép cửa lại.

Lương Tuyết Phỉ hỏi xảy ra chuyện gì.

Thiệu Từ Tâm thuận miệng đáp một câu: "Cô em vợ của tớ ở phòng bên cạnh, cô ta muốn tâm sự với tớ."

Lương Tuyết Phỉ cầm xiên thịt nướng, chấn kinh nói: "Vậy cũng được nữa hả? Đừng đi, tớ không thích cô ta!"

"Cậu cũng đã trở thành chị dâu của cô ta rồi mà cô ta còn luyến tiếc." Cô ấy chỉ vào huyệt thái dương của mình: "Chỗ này có bệnh."

Thiệu Từ Tâm vốn định không đi, nhưng lúc này, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện trước đây mình rất tò mò.

- Ôn Úc có trọng sinh hay không?

Chẳng lẽ trên đời này chỉ có một mình nàng trọng sinh sao, nếu Ôn Úc trọng sinh thật, vậy chuyện gì có thể làm cho tra nữ này hồi tâm chuyển ý.

Thật khéo, tửu lượng của Ôn Úc không bằng nàng.

Nghe nói uống say thì nói thật, nàng có thể chờ Ôn Úc say rồi thử cô ta một chút.

Chỉ là Ôn Úc làm sao biết nàng ở đây?

Đừng nói là Ôn Úc điên cuồng theo dõi nàng nha?!

Nếu đúng là như vậy, nàng không chỉ đi gặp cô ta mà còn dẫn theo chú cảnh sát đi cùng!

Sau khi suy nghĩ một lúc, Thiệu Từ Tâm ngồi xuống, cầm điện thoại lên và tìm WeChat của Ôn Úc, và thấy rằng đối phương đã gửi cho nàng một tin nhắn khi nàng và Lương Tuyết Phỉ bước vào: [ Tôi nhìn thấy em, em đến đây uống rượu với bạn sao? ]

Sau đó lại gửi một tin nhắn khác: [ Từ Tâm, tôi muốn nói chuyện với em, được không? Khi nào thì em mới trả lời tôi? ]

Nàng híp mắt, ý bảo Lương Tuyết Phỉ tiếp tục ăn, đừng lo lắng cho nàng, sau đó trực tiếp gõ chữ hỏi Ôn Úc: [ Sao cô biết tôi ở đây? Cô theo dõi tôi? ]

Ôn Úc trả lời trong vài giây.

[ tra nữ ]: Đương nhiên không phải, em đừng hiểu lầm

[ tra nữ ]: Tôi cũng đến chơi với bạn, đúng lúc gặp em

[ tra nữ ]: Từ Tâm, cuối cùng em cũng trả lời tôi

[ Thiệu Từ Tâm ]: Gọi chị dâu

Sự im lặng lan tràn trên màn hình.

Một lát sau Ôn Úc gửi tin nhắn mới, quả nhiên là bỏ qua những lời vừa rồi của nàng.

[ tra nữ ]: Chúng ta gặp mặt chút đi, chỉ hai người chúng ta thôi, hoà nhã tán gẫu một chút

[ tra nữ ]: Tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi em, muốn nói với em

Thiệu Từ Tâm nhướng mày.

Thật trùng hợp, nàng cũng có rất nhiều điều muốn hỏi cô cô ta, chỉ sợ cô ta không nói thôi.

Phòng bên cạnh.

Ôn Úc đợi chờ mấy giây, rất nhanh liền có hồi âm mới, một hồi âm mới đáng mong chờ: [ có thể ]

Ôn Úc lập tức vui ra mặt.

Sau đó nhận được một tin nhắn khác.

[ Từ Tâm ]: Gọi chị dâu

Ôn Úc nụ cười lập tức đóng băng.

Xưng hô này thật nhục nhã.

[ Từ Tâm ]: Gọi tôi thì tôi lập tức qua ngay

Ôn Úc: "......"

...

Thiệu Từ Tâm đã chụp ảnh màn hình cảnh Ôn Úc gọi chị dâu ghi vào lịch sử, tâm tình vô cùng sung sướng.

Không chỉ vậy, nàng còn vô cùng vui vẻ chia sẻ cho Ôn Chi Hàn.

Ôn Chi Hàn không trả lời, chắc là đang bận.

Thiệu Từ Tâm đứng dậy, nói vài câu với Lương Tuyết Phỉ rồi đến phòng bên cạnh.

Nghĩ về mục đích chuyến đi này của mình, nàng vừa xắn tay áo vừa bước đi một cách hùng hổ.

Hôm nay bằng mọi giá nàng phải cạy miệng Ôn Úc ra dò hỏi vài chuyện.

- Ôn Úc, hôm nay cô nhất định phải say!

Giây tiếp theo, Ôn Úc nhìn thấy Thiệu Từ Tâm xông tới mở cửa phòng, cười như đại ma vương.

"Cô em vợ, chị dâu tới uống rượu với cô đây."

Ôn Úc: "???"

Sao nàng lại khiếp người như vậy???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro