Chương 28:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn màu cam rực rỡ bao phủ hành lang dài im lìm như một cơn mưa lặng lẽ.

Thiệu Từ Tâm và Ôn Chi Hàn bốn mắt nhìn nhau.

Thời gian ở đây ngầm im lặng, không ai quấy rầy.

Thiệu Từ Tâm đã không nói trong năm giây.

Nàng phải thừa nhận rằng điểm chừng mực này xác thật còn lớn hơn nữa, và nó thậm chí còn lớn hơn khi Ôn Chi Hàn nói ra, lớn đến nỗi khiến người ta chấn động.

Đây là Ôn Chi Hàn sao?

Đây vẫn là vị Bồ Tát ngây thơ - sờ cái tay cũng mặt đỏ tai hồng, da mặt mỏng đến mức chỉ trêu một chút đã xấu hổ - Ôn Chi Hàn sao?

Đây không phải bị yêu quái nào đi ngang đoạt xá chị ấy chứ!

Thiệu Từ Tâm cảm thấy bối rối, và thậm chí bắt đầu nghi ngờ rằng đối phưong đang nói đùa.

"Chị nghiêm túc?" Thiệu Từ Tâm hỏi.

"Nghiêm túc." Ôn Chi Hàn đáp.

Thiệu Từ Tâm không khỏi sửng sốt.

"Ôn Chi Hàn, chị thật sự biết chị vừa nói cái gì không?"

"Biết."

"Chị thật sự muốn cùng em......' thảo luận ' ?"

"Ừm."

"...... Wow."

Thiệu Từ Tâm không còn bối rối nữa, mà là kinh ngạc.

Lúc này, nàng thậm chí còn quên chủ đề của bọn họ như thế nào lại chuyển sang chủ đề này.

Sau vài giây hoang mang trong đầu, một lúc sau nàng mới nhận ra: À, hình như là mình đùa giỡn người ta trước ...

Ôn Chi Hàn thấy nàng không đáp lời, hỏi thêm một lần: "Em muốn từ chối sao?"

Thiệu Từ Tâm chỉ giật mí mắt, cả người vẫn chưa hoàn hồn.

Ôn Chi Hàn ôn nhu nói: "Cũng không sao, tuy rằng em đã nói có việc cần thì đến tìm em, em sẽ không khước từ, nhưng nếu em không muốn vậy chị sẽ không ép em."

Quả thực ân cần đến mức không thể ân cần hơn, và dịu dàng đến mức không thể dịu dàng hơn.

Thiệu Từ Tâm nghe vậy, bỗng nhiên hoàn hồn.

Đúng vậy, nàng đã từng nói Ôn Chi Hàn hãy lợi dụng nàng, đã từng dõng dạc nói với Ôn Chi Hàn rằng có việc cần thì tìm nàng, chắc chắn nàng sẽ không khước từ.

Huống chi Ôn Chi Hàn còn giúp nàng nhiều như vậy ....

Nghĩ vậy, Thiệu Từ Tâm không nhịn được mà đánh giá Ôn Chi Hàn một lần nữa.

Ngọn đèn trên cao chiếu vào người Ôn Chi Hàn, cổ áo hơi hở phản chiếu ánh sáng và bóng tối, lộ ra một đôi xương quai xanh xinh đẹp rõ ràng.

Chiếc cổ thanh mảnh, một khuôn mặt tuyệt đẹp và đôi mắt xanh quyến rũ.

Ánh mắt của Thiệu Từ Tâm di chuyển dọc theo làn da trắng như tuyết từng cm một cho đến khi biểu cảm dịu dàng của cô phản chiếu trong con ngươi của nàng.

Đã vô số lần nhìn thấy dáng vẻ này nhưng đột nhiên vào lúc này trái tim của Thiệu Từ Tâm vô cớ ngứa ngáy.

Đấy là một sự dịu dàng mê người.

Đôi mắt mềm mại nhưng không chút gợn sóng dường như che giấu đủ loại đa tình đa cảm, vô hình câu lấy dục vọng của nàng, khiến nàng muốn nhìn thấy một mặt khác của cô.

Muốn phóng túng, muốn điên cuồng, muốn bỏ mặc tất cả, muốn hòa mình vào sự dịu dàng thuần khiết này.

Thiệu Từ Tâm đột nhiên có ý đồ xấu một lần nữa.

Nàng không muốn từ chối, nàng muốn nhìn đôi tai đỏ bừng của Ôn Chi Hàn trên giường, nàng muốn nhìn người luôn điềm đạm bình tĩnh trở nên khác biệt như thế nào. 

Dù sao họ cũng là những người trưởng thành độc thân, vậy thì làm việc đó có vấn đề gì?

Quan trọng nhất chính là, ai có thể từ chối một chị gái xinh đẹp như Ôn Chi Hàn chứ?

Dù sao thì nàng làm không được, nàng trời sinh là thích những thứ xinh đẹp. 

"Học tỷ, em có một câu hỏi." Thiệu Từ Tâm chủ động tới gần Ôn Chi Hàn một bước, trên mặt mang theo nụ cười: "Đến nhà chị, hay là đến nhà em đây?"

...

Chung cư Thủy Vân.

Ôn Chi Hàn sống một mình trong khu chung cư xa hoa.

Trong phòng khách là cửa sổ thủy tinh từ trần đến sàn nhìn toàn cảnh 270 độ, tầm nhìn rộng và đẹp mắt.

Sau khi Thiệu Từ Tâm tắm xong, nàng mặc chiếc váy ngủ màu đen của Ôn Chi Hàn và lặng lẽ đứng trước cửa sổ ngắm cảnh.

Đây là lần đầu tiên nàng đến nhà của Ôn Chi Hàn.

Đời trước nàng và Ôn Chi Hàn tiếp xúc không nhiều, chỉ là mối quan hệ bình thường.

Có đánh chết nàng cũng không thể ngờ được mình sẽ trọng sinh, càng không ngờ sau khi trọng sinh sẽ cùng Ôn Chi Hàn có mối quan hệ bay vọt như vậy.

Đêm nay, mối quan hệ của họ sẽ vượt qua hàng rào bảo vệ bí ẩn.

Nàng cũng sẽ dạy cho Ôn Chi Hàn một điều hoàn toàn mới mẻ.

Nhờ phúc của tra nữ Ôn Úc, kỹ thuật của nàng trên phương diện này cũng không đến nổi trúc trắc, nhưng cũng không xem là tốt.

Nhưng mà để phụ trợ Bồ Tát ngây thơ dễ xấu hổ, nàng cảm thấy mình cũng có thể đảm nhiệm giáo viên.

Cho nên đêm nay nàng phải thể hiện thật tốt, nhất định phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Bồ Tát, khiến Bồ Tát giác ngộ chân lý trong lần "Hội thảo" này!

"Từ Tâm."

Dịu dàng gọi nàng một tiếng.

Thiệu Từ Tâm theo phản xạ quay lại, tốc độ rất nhanh.

Sau khi tắm xong, Ôn Chi Hàn mặc bộ đồ ở nhà dài tay thoải mái đi về phía nàng.

Thay quần áo ở nhà, Ôn Chi Hàn trông ôn nhu hơn.

"Tiếp theo phải làm gì?" Ôn Chi Hàn hỏi.

Thiệu Từ Tâm nhướng mày, càng cảm thấy mình giống một giáo viên hơn.

Nàng chủ động nắm tay Ôn Chi Hàn, kéo cô ngồi xuống sô pha.

Nàng tiến lại gần Ôn Chi Hàn, nhẹ nhàng tựa vào người cô, lần đầu tiên giữ khoảng cách gần như vậy với cô.

Bốn mắt nhìn nhau, dường như ngay cả hơi thở cũng đang dò xét cẩn thận.

Thiệu Từ Tâm giơ tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mịn màng và thanh tú của Ôn Chi Hàn.

Nàng thấy làn da vốn trắng nõn lúc này có chút ửng hồng.

Ôn Chi Hàn lại ngượng ngùng.

Nhưng cô cũng không có né tránh, chỉ là lẳng lặng ngoan ngoãn ngồi đó, chờ động tác tiếp theo của đối phương.

Thấy vậy, đôi mắt của Thiệu Từ Tâm sáng lên, chị ấy thật đáng yêu.

Với tâm lý "đã đi đến bước này thì đương nhiên phải hưởng thụ", nàng chủ động hôn Ôn Chi Hàn.

Nụ hôn này rơi vào trên môi, nó đến và đi nhanh chóng.

Sau khi Ôn Chi Hàn tỉnh táo lại, nụ hôn đã rời đi, như làn gió không thể nắm bắt.

Cô không khỏi mỉm cười nói: "Chỉ có vậy thôi sao?"

"Tất nhiên là còn hơn thế,," Thiệu Từ Tâm nói: "Đây chỉ là thông báo trước."

Nói xong, nàng lại hôn lên.

Nếu Ôn Chi Hàn tiếp nhận nhanh như thế, thì nàng cũng an tâm.

Thời gian cọ xát giữa hai đôi môi mỗi lúc một dài hơn nhưng chỉ dừng ở bên ngoài, một cách cẩn thận.

Thiệu Từ Tâm hôn đủ rồi, tạm thời im lặng, không nhịn được dùng đầu ngón tay xoa xoa môi đỏ tươi của Ôn Chi Hàn.

Môi của Ôn Chi Hàn rất mềm, cắn lên giống như thạch, hơi ngọt, rất hấp dẫn, cô cũng rất phối hợp, rất nghiêm túc, và không làm hỏng tâm trạng đối phương.

Thiệu Từ Tâm cảm thấy hôn Ôn Chi Hàn rất thoải mái, giống như ở bên cô vậy.

Thiệu Từ Tâm không nhịn được được lại hôn thêm một cái.

Ngay sau đó, một bàn tay từ từ vòng qua eo nàng, khóa chặt nàng vào lòng.

Họ dính lấy nhau càng thêm chặt chẽ.

Ôn Chi Hàn khẽ nhíu mi, ánh mắt lướt qua đôi môi quyến rũ của nàng, ánh mắt chạm nhau.

"Còn gì nữa không?"

Thiệu Từ Tâm nghe vậy thì bật cười.

Nàng vốn muốn tiến hành từng bước để không làm Ôn Chi Hàn sợ hãi, nhưng bây giờ có vẻ như "học sinh" của nàng hiếu học hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.

Hai tay đan vào sau gáy Ôn Chi Hàn, cười nói: "Kiến thức nhiều lắm đấy, học tỷ đừng nóng vội, học muội sẽ dạy cho chị từng chút một."

Xưng hô biến hóa, làm cho bầu không khí mơ hồ trở nên ái muội hơn.

Sau đó, nụ hôn của họ trở nên nóng bỏng hơn, không còn đọng lại trên môi, họ quấn lấy nhau, lưu luyến không thể tách rời.

Từ chiếc ghế sofa trong phòng khách, đến bức tường lạnh lẽo, và cuối cùng là chiếc giường lớn mềm mại.

Cảm giác thẹn thùng đã biến mất, lý trí tạm thời bị phong ấn, và phóng túng và vui sướng là mục đích duy nhất của đêm nay.

Thiệu Từ Tâm nằm trên giường và nhìn người trên người nàng.

Đôi lông mày và đôi mắt thường ngày ôn nhu của Ôn Chi Hàn giờ lại thêm vài phần mị hoặc và mê ly, mặt đỏ bừng, chóp tai cũng đỏ lên, khiến lòng nàng ngứa ngáy, thật muốn làm gì cô.

Thiệu Từ Tâm nhìn cô, đột nhiên trong đầu nàng hiện lên rất nhiều suy nghĩ không phù hợp với tuổi mười tám.

Nàng muốn nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng, khoé mắt đỏ ửng của Ôn Chi Hàn.

Tuy nhiên, nàng không nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc vào lúc này.

Chẳng hạn như bây giờ nàng là người bị trấn áp, hoặc là... quyền chủ động đã không còn trong tay nàng nữa.

Ôn Chi Hàn một tay nắm chặt cổ tay nàng, tay kia đan xen các ngón tay của nàng, chống đầu gối xuống giường, là một động tác rất bá đạo.

Nhưng biểu tình của cô vẫn là ôn nhu và vô hại.

Cô cúi người hôn nàng một cái, nhẹ giọng thỉnh giáo: "Từ Tâm, tiếp theo chị nên làm gì?"

Thiệu Từ Tâm tận tình giảng dạy: "Dùng tay."

Ôn Chi Hàn hỏi: "Có cần dùng miệng không?"

Thiệu Từ Tâm: "Đều có thể, cái nào thoải mái thì làm cái đấy."

Ôn Chi Hàn hiểu rõ, hỏi tiếp: "Từ Tâm thích cái nào?"

Thiệu Từ Tâm nói: "Cái nào cũng được, chủ yếu tùy thuộc vào kỹ thuật."

"Ừm, chị hiểu rồi, vậy chúng ta cùng thử xem." Ôn Chi Hàn đột nhiên nói ra lời này, sau đó buông một tay nàng ra.

Thiệu Từ Tâm gật đầu: "Dạ..... ưm???"

Khi bàn tay của Ôn Chi Hàn vô tình lướt qua làn da của nàng, cuối cùng nàng cũng nhận ra có gì đó không ổn.

Không phải Ôn Chi Hàn buông tay để cho nàng thử, mà Ôn Chi Hàn muốn tự mình thử xem!!!

"Đợi đã......"

Thiệu Từ Tâm theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng nàng lại vô tình chạm vào chân của Ôn Chi Hàn, da thịt cọ xát, khiến nàng sửng sốt.

Một sự ngượng ngùng muộn màng hiện lên trên mặt, và nàng đột nhiên quên mất phải làm gì tiếp theo.

Lúc này, Ôn Chi Hàn bình tĩnh cúi người hôn nàng, an ủi nàng: “Đừng sợ.”

Thiệu Từ Tâm hoàn hồn: "......"

Ủa hình như đây là lời thoại ban đầu nàng chuẩn bị mà?

Thật không dám giấu giếm, ban đầu nàng cho rằng mình là người phục vụ Ôn Chi Hàn là người được phục vụ, nhưng không ngờ bây giờ lại thay đổi vị trí.

Nhưng Ôn Chi Hàn chủ động ..... cũng không phải là không thể.

Cùng lắm thì đợi cho đến khi Ôn Chi Hàn không biết làm gì tiếp theo, sau đó bỏ cuộc, nàng lại xoay người đè lên rồi dạy dỗ cô tiếp theo nên làm như thế nào.

Nghĩ như vậy, Thiệu Từ Tâm nằm đó rất thản nhiên.

Tuy nhiên, sự phát triển của mọi thứ vượt xa mong đợi của nàng.

Ôn Chi Hàn không đơn giản như nàng nghĩ.

Cảm xúc dần đắm chìm, những phòng bị cuối cùng còn lại hoàn toàn bị vứt bỏ, trong đôi mắt của họ chỉ có nhau.

Cuộc "hội thảo" vui sướng này dường như bất tận, thậm chí thời gian còn bị lãng quên.

Thiệu Từ Tâm nằm ngửa, đôi mắt long lanh, vừa yêu kiều vừa đáng thương.

Mái tóc dài buộc lại không biết lúc nào rối tung, trên môi và cả cơ thể dường như có hơi ấm của Ôn Chi Hàn.

Mùi thơm từ cơ thể Ôn Chi Hàn như gió nhẹ phả vào người nàng.

Thiệu Từ Tâm ý loạn tình mê, nhiệt tình đón lấy đôi môi mềm mại và đầu lưỡi của Ôn Chi Hàn.

Mỗi lần họ chạm vào nhau, vô cùng nhẹ nhàng và dễ chịu, và tâm hồn của họ dường như tương thích không gì sánh được trong đêm nay.

Một nụ hôn dài kết thúc.

Thiệu Từ Tâm mở mắt ra, đuôi đôi mắt xinh đẹp nhuốm một màu đỏ động lòng người.

Nàng chỉ nhìn Ôn Chi Hàn như vậy, đầu ngón tay mơn trớn gáy cô, như là đang giữ cô lại, không muốn cô rời đi sớm như vậy, muốn cô lắng nghe những gì mình nói.

"Ôn Chi Hàn." vừa mở miệng, thanh âm nàng mềm mại đến không gì sánh nổi, dường như đang làm nũng: "Sao chị biết nhiều như vậy? Em còn tưởng rằng chị cái gì cũng không biết......"

Dù là dùng tay hay miệng, Ôn Chi Hàn đều có thể hành sự lưu loát, không thầy dạy cũng biết, làm nàng hưởng thụ sung sướng hết lần này đến lần khác. 

Vi diệu nhất là mặc dù Ôn Chi Hàn đỏ mặt, nhưng động tác không qua loa chút nào.

Nàng cảm thấy mình bị Ôn Chi Hàn khống chế rất rõ ràng trong phương diện này.

Giọng điệu của Ôn Chi Hàn lại hết sức vô tội: "Từ Tâm, chị chưa từng nói chị không biết."

Thiệu Từ Tâm: "......"

Lúc này, nàng không thể hiểu sao lại có cảm giác bị người ta lừa lên giường.

— không đúng!

Thiệu Từ Tâm nhớ lại, lập tức kinh ngạc nói: "Nếu chị đã biết vậy sao lúc nãy còn hỏi em làm gì???"

Dáng vẻ chân thành thỉnh giáo vừa rồi của cô, thực sự khiến nàng lầm tưởng rằng cô không biết gì cả!

Ôn Chi Hàn cười cười, ôn nhu nói: "Xây dựng bầu không khí nghiên cứu và thảo luận một chút?"

Thiệu Từ Tâm: "......"

Vậy ngài thật đúng là tôn trọng mục đích ban đầu của chúng ta lắm đấy.

"Tiếp tục."

Nói xong, Ôn Chi Hàn lại áp môi lên, rất nhanh liền bị xuân ý tràn ngập, nàng đã quên mất tiểu tình tiết này.

Giữa đầu ngón tay và môi của Ôn Chi Hàn đã khiến Thiệu Từ Tâm dần quên ý chí "Kiên cường không khuất phục" ban đầu.

Cuối cùng thì người ôm đối phương, mắt đỏ hoe và nước mắt lưng tròng ngược lại là nàng – Thiệu Từ Tâm.

"Dừng lại đi mà hu hu, em không cất tiếng được nữa..." Nàng đáng thương nói.

Họ làm hết lần này tới lần khác, Ôn Chi Hàn không chỉ làm rất giỏi mà còn siêu khỏe và bền.

Không được, nàng sắp tắt tiếng rồi, thể lực tiêu hao quá mức, nàng buồn ngủ!

Chuyện tắm rửa gì gì đó ngày mai rồi tính!

Ôn Chi Hàn bị nàng đáng yêu đến nhịn không được, mỉm cười lau nước mắt cho nàng, nhỏ giọng an ủi: "Được, dừng lại, chúng ta ngủ nhé."

"Từ Tâm không khóc, ngoan."

Thiệu Từ Tâm gật đầu, trèo xuống người nàng, vén chăn chui vào nằm xuống.

Trước khi ngủ, nàng không quên vẫy tay với Ôn Chi Hàn và nói: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Ôn Chi Hàn nhẹ giọng đáp.

Triền miên đến đây là kết thúc.

Các nàng sống trong cùng một thế giới, và cùng nhau tiến vào mộng đẹp.

Gió thu yên ả, trăng sáng treo cao, gian nhà lại chìm vào tĩnh mịch.

......

Đã hơn mười giờ sáng.

Thiệu Từ Tâm tỉnh dậy sau giấc ngủ, mở đôi mắt ngái ngủ và nhìn xung quanh.

Vẫn còn ở nhà Ôn Chi Hàn.

Xoay người lại nhìn chỗ bên cạnh, trống không, không có nhiệt độ, Ôn Chi Hàn cũng không biết đi đâu.

Nằm trên giường một mình, nàng cảm thấy đau eo khi nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua. 

Bởi vì họ đã làm cả đêm.

Nàng thật sự không nghĩ tới các nàng có thể làm lâu như vậy.

Nàng không ngờ rằng người khóc hu hu vậy mà là nàng, là chính nàng, thật là mất mặt hết sức.

Xấu hổ một mình một lúc, Thiệu Từ Tâm nhớ rằng hôm nay nàng rủ Lương Tuyết Phỉ đi mua sắm, vì vậy nàng xem thời gian, đứng dậy và chuẩn bị rời giường.

Khi nàng đứng dậy, hai chân đột nhiên nhũn ra, ngã trở lại giường.

Nàng trầm mặc.

Nàng yên lặng nằm xuống, thành thật gửi tin nhắn cho Lương Tuyết Phỉ: [ Phỉ Phỉ, hôm nay bể kèo đi dạo phố, tớ đi không được ]

Đặt điện thoại lại chỗ cũ, nàng lặng lẽ trùm chăn kín mít.

Kẻ lừa đảo.

Ôn Chi Hàn, nữ nhân này vốn phải là người ngây thơ gì cả!

Co người ngây thơ nào mà làm người ta đến nỗi chân mềm chớ!!!

Ôn Chi Hàn từ bên ngoài đi vào, vừa lúc nhìn thấy nàng lại trùm chăn kín mít, không khỏi hỏi: "Từ Tâm, em không định dậy sao?"

Thiệu Từ Tâm nghe thấy giọng nói của cô, nàng dừng lại một chút, rồi nói: "Không muốn, em mới vừa mắc phải một triệu chứng khó khăn khi thức dậy phiên bản mới."

Ôn Chi Hàn khó hiểu: "Triệu chứng khó khăn khi thức dậy phiên bản mới?"

Thời gian gần đây có xuất hiện bệnh này sao?

Chỉ thấy Thiệu Từ Tâm từ trong chăn duỗi ra một bàn tay trắng nõn, chỉ vào nửa người dưới của mình, đúng lý hợp tình nói: "Tên gọi tắt là chân mềm."

Ôn Chi Hàn: "......"

Thật đúng là tên gọi tắt khiến người ta không thể ngờ tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro