Chương 42: Em ngủ ở đâu ạ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Từ Tâm nằm trên giường suy nghĩ một lúc rồi không thèm nghĩ nữa.

Ít nhiều gì Ôn Chi Hàn cũng ở cùng nàng mấy ngày, đột nhiên đi rồi, nàng cảm thấy luyến tiếc người ta cũng là điều hợp lý.

Cho dù không phải Ôn Chi Hàn, đổi thành một người bạn khác ở chung với nàng, nàng cũng sẽ luyến tiếc người ta.

Chỉ là chuyện thường tình.

Nàng đứng dậy đi tắm, hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.

Đầu tháng hai là Tết Nguyên đán.

Quá trình quay phim sẽ kết thúc trong tháng này, và khi nàng trở lại Phụng thành, nàng vẫn phải chuẩn bị để tham gia các hoạt động ghi hình và hoạt động khác nhau, mãi đến khi ăn tết mới thực sự nhàn rỗi.

Năm sau nàng còn nhờ Dung Nhã sắp xếp một lớp diễn xuất cho mình, dự định tiếp tục học và mở rộng kiến ​​thức như Ôn Chi Hàn đã nói.

Đối với đóng phim, nếu không có kịch bản hay, nàng sẽ không nhận, điều quan trọng là phải cải thiện kỹ năng diễn xuất của mình, nếu không chính là lừa gạt khán giả.

Lịch trình dày đặc và sự nghiệp viên mãn, nàng không có thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương.

......

Mối quan hệ giữa Thiệu Từ Tâm và Chu Hồng đã dịu đi rất nhiều, và bây giờ cả hai sẵn sàng ngồi xuống và trao đổi kỹ năng diễn xuất với nhau.

Khi họ giao lưu, Chu Hồng phát hiện một điều: Thiệu Từ Tâm học rất nhanh.

Cô ấy phải mất vài ngày để tiêu hóa những gì Chu Dịch đã dạy cô ấy.

Lần trước khi về nhà, đúng lúc Chu Dịch cũng ở đó giúp cô nghiền ngẫm kịch bản, cho nên hiệu quả rất rõ rệt.

Nhưng Thiệu Từ Tâm thì khác, nàng có thể tiêu hóa tất cả những lời dạy trong vòng một hoặc hai ngày, và thậm chí ngay tại chỗ với tốc độ nhanh chóng đáng kinh ngạc.

Chu Hồng: "......"

"Tức chết tôi rồi, Thiệu Từ Tâm sao cô lại học nhanh như thế!"

Thiệu Từ Tâm bình tĩnh: "Đương nhiên là bởi vì bà Chu dạy dỗ tốt."

Chu Hồng: "?"

Thiệu Từ Tâm bình tĩnh gật đầu, cho cô ấy một ánh mắt khẳng định.

Chu Hồng: "......"

Tạm được, lời này rất êm tai.

Tạm thời cô không tức giận.

Thiệu Từ Tâm có khả năng chọc tức mọi người, và cũng có khả năng dỗ dành mọi người, tất cả phụ thuộc vào cách nàng muốn sử dụng nó.

Chu Hồng dùng dốc sức giúp nàng, nàng đương nhiên sẽ không vô ơn bạc nghĩa chọc giận người ta, hiện tại còn thấy đối phương còn có chút xinh đẹp.

Dù vậy thì hình thức ở chung của họ cũng không có nhiều thay đổi.

Chu Hồng vẫn thế, không thể không khịa nàng mỗi ngày, sợ âm dương sư không thoải mái trong lòng.

Tuy nhiên Thiệu Từ Tâm rất hiếm khi nói móc lại, thỉnh thoảng trả lời một câu không đau không ngứa, trừ cái này ra, nàng cũng không làm gì cả.

Bằng cách này, với sự giúp đỡ của Chu Hồng và sự dạy kèm độc quyền của cô ấy, và sự trợ giúp của Long Tuệ, kỹ năng diễn xuất của Thiệu Từ Tâm đã được cải thiện lên một tầm cao hơn, nộp đáp án đủ để Long Tuệ hài lòng.

Quá trình quay phim《 tướng quân 》 cũng diễn ra suôn sẻ và dần đi đến hồi kết.

Thiệu Từ Tâm quay phim rất thoải mái, không ai quấy rầy

Điều này khiến nàng nhớ tới một người — Ôn Úc.

Mấy tháng nay Ôn Úc chưa từng xuất hiện ở trước mặt nàng, cảm giác tồn tại của cô ta thấp đến mức nàng suýt chút nữa quên mất trên đời này còn có một người như vậy.

Nhưng điều này lại làm nàng vô cùng tò mò.

Ôn Úc luôn mồm nói sẽ không từ bỏ nàng, lại làm nhiều chuyện khiến bản thân cô ta cảm động như vậy, nhưng với tính cách thích làm theo ý mình, thật không ngờ cô ta có thể nhịn nhục không làm bậy, an phận làm người trong mấy tháng nàng đóng phim?

Thậm chí tần suất nhắn tin WeChat cho nàng cũng giảm bớt rõ ràng.

Phải nói rằng, điều này thật thần kỳ!

Nếu Ôn Úc không trọng sinh, Thiệu Từ Tâm sẽ cho rằng Ôn Úc không còn nhiệt tình nữa, muốn từ bỏ nàng, nàng cũng lười tự hỏi đối phương đang làm gì.

Nhưng sự thật lại ngăn nàng bỏ qua sự tồn tại của Ôn Úc, không thể không tự hỏi rằng cô ta lại đang làm cái quái gì.

Là đột nhiên nhặt được lương tâm, biết điều không nên làm phiền công việc của nàng?

Hay là có mưu đồ khác?

Hay là có điều gì đó đang ngăn cản bước chân làm bậy của cô ta?

Thiệu Từ Tâm cầm di động, muốn tìm Ôn Chi Hàn hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Nghĩ tới nghĩ lui, lại đặt điện thoại xuống, quay đầu cầm kịch bản.

Quên đi, kẻ hèn Ôn Úc, không đáng để nàng lãng phí thời gian đóng phim quan tâm cô ta, chờ nàng về Phụng thành rồi tính tiếp.

......

Phụng thành, Quang Lam đầu tư.

Ánh sáng bầu trời rực rỡ chiếu qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn và lấp đầy toàn bộ văn phòng.

Ôn Chi Hàn đứng bên cửa sổ, yên lặng nhìn phong cảnh bên ngoài, ánh sáng rực rỡ nhẹ nhàng bao phủ lấy cô như một chiếc áo lông mỏng, cảnh đẹp như mơ.

Ngoài cô ra, trong phòng còn có một nam một nữ.

Người phụ nữ ngồi trên sô pha với mái tóc đẹp như thác nước, dung mạo đoan chính, đôi mắt sáng có thần, nghịch ngợm và đáng yêu.

Từ Chu Chu, là bạn thời thơ ấu của Ôn Chi Hàn. 

Từ Chu Chu uống một ngụm trà, chậm rãi ngước mắt, nhìn người đàn ông đứng trước giá sách: "Giang Yến Thanh, anh đang làm gì vậy?"

"Anh chỉ xem một chút thôi." Giang Yến Thanh tùy ý lấy trên giá sách một quyển sách, cẩn thận lật xem, tò mò hỏi, "Lão Ôn, nhiều sách như vậy cậu sẽ đọc hết à?"

Ôn Chi Hàn quay đầu nhìn hắn.

Giang Yến Thanh đóng sách lại, cầm lên quơ quơ: "Ôn đại tổng tài của chúng ta đã đọc hết cả kệ sách này rồi sao?"

Ôn Chi Hàn gật đầu, cười nói: "Đọc sách là thói quen tốt."

Nghe vậy, Giang Yến Thanh vô thức run bả vai, thuận tay đặt sách lại chỗ cũ: "Tôi không thể đọc nhiều sách như vậy, thật sự sợ mấy học sinh giỏi như cậu."

Ba người bọn họ học chung trường cấp ba.

Khi đó, hắn và các bạn của mình đã bị Đội cờ đỏ —– Ôn Chi Hàn bắt ngay tại cổng trường, xung quanh là một nhóm vệ sĩ của nhà họ Ôn.

Nếu lúc đó không phải hắn đuối lý, người nhà không giúp đỡ, thì hắn ta đã kêu cha thuê vệ sĩ đi đối đầu với Ôn Chi Hàn rồi!

"Aizz, tôi có mấy cuốn sách mới được người khác tặng, lát nữa gửi cho cậu, đưa cho tôi thì thật lãng phí." Giang Yến Thanh nói.

"Được" Ôn Chi Hàn không từ chối: "Cảm ơn Giang tiên sinh."

Giang Yến Thanh: "Không có gì, không cần khách sáo."

Hắn rất hiếu động và không thể ngồi yên, vì vậy hắn quay đầu nhìn những thứ khác thay vì nhìn vào giá sách.

Hắn nhìn bàn làm việc của Ôn Chi Hàn.

Máy tính, hộp đựng bút, tài liệu, một chậu cây xanh nhỏ và ... một chiếc lọ nhỏ chứa thứ gì đó trông giống như kẹo.

"Cậu cũng ăn vặt à?" Giang Yến Thanh đưa tay cầm lên, "Tôi ăn thử một cái ha, chừng nữa tôi trả cho cậu một bình to luôn."

Thật ra hắn chỉ nói đùa thôi, Ôn Chi Hàn cũng không cần hắn trả lại.

Mối quan hệ giữa họ tốt như vậy, Ôn Chi Hàn lại hào phóng, kẻ hèn một miếng đồ ăn vặt là cái thá gì?

"Buông."

Hắn chợt nghe Ôn Chi Hàn nói.

"Không được chạm vào cái lọ này."

"?"

Giang Yến Thanh ngoan ngoãn đặt đồ đạc xuống theo bản năng, sau đó ngốc nghếch nhìn Ôn Chi Hàn: "Úi chà, Ôn Chi Hàn cậu thay đổi rồi, một viên kẹo cũng không cho tôi ăn."

Ôn Chi Hàn mặt không đổi sắc, hếch cằm với Từ Chu Chu: "Chu Chu, quản lý người đàn ông của cậu."

Từ Chu Chu làm động tác "OK", đứng dậy kéo Giang Yến Thanh về bên cạnh mình: "Được rồi, anh an phận một chút cho em."

Ôn Chi Hàn đi đến bàn làm việc và đặt chiếc lọ nhỏ trở lại vị trí ban đầu, trong đó có những viên chocolate bọc trong giấy bạc.

Là Thiệu Từ Tâm đưa cho cô.

"Muốn ăn thì kêu Chu Chu mua cho cậu đi." Ôn Chi Hàn xoay người nói: "Như nhau."

"?"

Giang Yến Thanh cảm thấy có gì đó không đúng, trong lời nói của cô hình như có ẩn ý.

Nghĩ nghĩ, hắn vẫn đau lòng, nói: "Lão Ôn, sau khi cậu kết hôn lại trở nên keo kiệt."

"Tôi không có keo kiệt, Chu Chu nhà tôi cũng không có!"

Từ Chu Chu nghe vậy thì ôm lấy hắn, trìu mến mà xoa đầu hắn: "Bé cưng, anh thật đáng yêu."

Giang Yến Thanh: "Phải không, nơi nào đáng yêu?"

Từ Chu Chu: "Ngốc đến đáng yêu."

Giang Yến Thanh: "?"

......

Ngày 25 tháng 1, toàn thể đoàn phim《 tướng quân 》 đóng máy.

Chụp ảnh tập thể, tặng hoa, chúc Tết nhau, cả đoàn hòa mình vào không khí tưng bừng của một năm mới sắp đến.

Thiệu Từ Tâm kiên trì đến giây phút cuối cùng, sau khi tiệc mừng kết thúc, nàng chia tay mọi người, lập tức theo Dung Nhã lên xe đến sân bay để trở về Phụng thành.

Lên xe, Dung Nhã vỗ vai nàng: "Vất vả."

Biết nàng đóng máy, Dung Nhã đặc biệt bay đến đây đón nàng trở về, đối với nàng tốt đến mức không có lời nào để nói.

Thiệu Từ Tâm ngáp một cái, khóe mắt mang theo nước mắt: "Đúng vậy."

Dung Nhã gật đầu, sau đó nói cho nàng biết lịch trình trong vài ngày tới.

Tóm lại, chỉ một chữ: Bận.

Nhưng sau khi bận rộn, nàng có thể dành vài ngày nhàn nhã đón tết.

"Giáo viên lớp diễn xuất chị đã tìm được rồi." Dung Nhã nói, "Sau Tết nguyên đán, em muốn học lúc nào cũng được.”

Thiệu Từ Tâm gật đầu.

Nhìn cảnh đêm đang lùi dần ngoài cửa sổ, nàng ngáp một cái, chợt nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng. 

"Đúng rồi, từ nay về sau em sẽ ở chung với Ôn Chi Hàn, về này chị có thể đến nhà chị ấy đón em."

Dung Nhã sửng sốt một chút: "Đây là tình huống gì vậy?"

Tại sao em lại dọn đến nhà Ôn Chi Hàn ở sau khi vào đoàn được mấy tháng?

Xin hỏi trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì mà tôi không theo kịp sao?

Thiệu Từ Tâm dùng giọng điệu đương nhiên, nói: "Bọn em là vợ của nhau mà, tất nhiên phải ở chung nhà."

Dung Nhã nghi ngờ nhìn nàng: "Sao đột nhiên em lại có giác ngộ này thế, đừng nói là em đối với Ôn tổng người ta.....?"

Lâm Mộc Mộc nghe vậy, cũng hóng hớt mà quay đầu lại.

Thiệu Từ Tâm quay đầu nhìn Dung Nhã, cau mày, nghiêm mặt nói: "Nói gì đấy, chị đang nói cái gì vậy, em không cho phép chị vấy bẩn Ôn tổng thuần khiết thiện lương của chúng ta bằng thứ tình cảm dơ bẩn đó!"

"Nếu có lần sau, em lập tức tuyệt giao với chị ba phút!"

Dung Nhã: "......"

Lâm Mộc Mộc: "......"

Dung Nhã cảm khái quay mặt đi: "Chị thật sự suy nghĩ nhiều rồi."

Dung Nhã đột nhiên cảm thấy duy trì như vậy cũng khá tốt.

Với dáng vẻ hề hước, xàm xí vượt khỏi phạm vi trái đất này của Thiệu Từ Tâm ...... Nghĩ kiểu gì cũng không phải mẫu người Ôn Chi Hàn thích.

Vì vậy, Thiệu Từ Tâm đừng nên rung động, miễn cho bị từ chối rồi bị tổn thương, sau đó thậm chí quan hệ giữa hai nhà có thể sẽ trở nên khó xử.

Trong xe yên lặng một hồi.

Một lúc sau Dung Nhã hỏi: "Vậy một lát nên đưa em về đâu?"

"Về nhà em." Thiệu Từ Tâm nói, "Em phải thu dọn đồ đạc trước khi chuyển qua đó."

"Được, có gì cần thì gọi bọn chị, bọn chị qua giúp em."

"Dạ được, cảm ơn chị."

"Khách sáo cái gì, đều người một nhà."

Thiệu Từ Tâm nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, và đột nhiên nhớ đến một sự kiện quan trọng nhất.

— nhà Ôn Chi Hàn không còn phòng trống.

Nhà Ôn Chi Hàn tổng cộng có 3 phòng.

Phòng lớn nhất là phòng ngủ, còn lại là phòng sách và phòng để quần áo.

Nếu không còn phòng trống thì mình ngủ chỗ nào trời?!

Con người luôn có ý thức lãnh địa, phòng ngủ là không gian riêng tư, ngoại trừ những lúc "Mở họp", Thiệu Từ Tâm không cho rằng bản thân có thể tùy tiện xông vào.

Vả lại, xét cho cùng thì họ cũng là một cặp vợ vợ giả, và họ không cần phải ngủ chung giường mỗi đêm.

Giữ khoảng cách và tôn trọng không gian riêng tư của nhau, nàng vẫn có phép lịch sự tối thiểu về việc này.

Nghĩ đến đây, nàng lấy điện thoại ra và gửi cho Ôn Chi Hàn một tin nhắn.

[ Thiệu Từ Tâm ]: Ôn Chi Hàn, không phải trước đây chúng ta đã đồng ý sống cùng nhau rồi sao? Vậy bây giờ em có một câu hỏi

[ Ôn tổng ]: Cái gì?

Ôn Chi Hàn trả lời rất nhanh.

Thiệu Từ Tâm thấy cô trả lời liền yên tâm rồi, tiếp tục đánh chữ.

[ Thiệu Từ Tâm ]: Nếu em chuyển đến nhà chị vậy thì em ngủ ở đâu ạ?

Kết quả Ôn Chi Hàn ném ngược vấn đề lại cho nàng: [ Em nghĩ sao? ]

Thấy câu này Thiệu Từ Tâm lâm vào trầm tư.

Nàng nhớ rằng có một chiếc giường thứ hai trong nhà của Ôn Chi Hàn.....

[ Thiệu Từ Tâm ]: Em biết rồi

Nàng đánh bạo suy đoán, gõ xuống một dòng chữ.

[ Thiệu Từ Tâm ]: Chị muốn em ngủ trong phòng sách

[ Ôn tổng ]:?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro