Chương 14: Xem bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đôi mắt rốt cuộc mở ra. Bên ngoài, trời sáng choang. Có cung nữ đang mở cửa sổ, dường như muốn thông thoáng tẩm điện. Chỉ là những cung nữ này đều thận trọng, sợ khí lạnh ngoài cửa sổ thổi đến người trên giường.

Thần Nhứ chống người dậy, Tái Phúc hầu hạ bên giường lập tức nhấc màn lên, thấp giọng hỏi Thần Nhứ cần gì.

"Ta muốn tắm rửa." Thân mình tràn đầy dấu vết đêm qua khiến nàng rất khó chịu.

Tái Phúc ra ngoài dặn dò người chuẩn bị, có mấy cung nữ khác hầu hạ nàng rời giường. Thấy dấu vết đỏ tím đan xen trên người nàng, chúng cung nữ mặt đỏ tai hồng, cúi đầu sợ hãi không nhìn nữa, lại không nhịn được mà xem xem.

Thần Nhứ cũng cúi đầu nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ cười khổ. Bộ dạng của mình còn không bằng kỹ nữ * ở kỹ viện.

* kỹ nữ: những người phục vụ chuyện ấy vì tiền bạc vào thời xưa. 

Tái Phúc trở về, tiếp việc của những kẻ đó, tiếp tục hầu hạ Thần Nhứ mặc quần áo.

"Hàm U đâu?"

"Bẩm quận chúa, công chúa đã theo hoàng thượng xuất cung từ sớm. Lúc sắp đi đã đặc biệt dặn dò chúng nô tì hầu hạ quận chúa thật tốt." Tái Phúc cũng được xem là người đắc lực bên cạnh Thần Nhứ, trả lời không chút dây dưa dài dòng.

"Xuất cung? Đi đâu?"

"Nô tỳ không biết."

Lúc này vật dụng tắm rửa đã được chuẩn bị đầy đủ, Thần Nhứ cởi áo ngủ vừa mới mặc, bước vào trong thùng gỗ. Hiện tại, nước ấm là thuốc chữa tốt nhất của nàng. Nàng ngửa đầu ngồi trong thùng gỗ, hoàn toàn buông lỏng cơ thể và tinh thần của mình. Lúc không có Cảnh Hàm U, nàng mới có thể để lộ dáng vẻ chân thật của mình. Sắc mặt tái nhợt hiện lên từng chút từng chút mỏi mệt.

Nàng ngâm trọn một khắc * mới đứng dậy. Tái Phúc đã thúc giục ba bốn lần, sợ nước lạnh khiến vị quận chúa này bị cảm, nàng có hai cái đầu cũng không đủ cho công chúa chặt.

* một khắc: mười lăm phút.

Vừa mặc y phục xong, đã nghe bên ngoài thông báo Tuệ tài nhân mang Giác An công chúa đến thăm Thuận Ân quận chúa.

Thần Nhứ mời Tuệ tài nhân vào, Giác An công chúa vừa thấy Thần Nhứ đã chạy tới, nhào vào trong ngực nàng.

"Thần Nhứ tỷ tỷ thơm quá!" Giác An cười nói.

Thần Nhứ vừa mới tắm rửa, mùi hương thanh nhã của cỏ Uẩn Kết quanh quẩn trên người. Nàng ôm Giác An đặt lên đùi mình, cầm điểm tâm trên bàn dỗ dành tiểu công chúa.

"Tuệ tài nhân mau ngồi. Ta chỉ lo chơi cùng Giác An công chúa, thế mà lại quên thỉnh an Tuệ tài nhân, thật sự là thất lễ." Thần Nhứ cười, đang muốn đứng dậy.

Tuệ tài nhân sao để nàng đứng được, vội vàng đỡ nàng, "Quận chúa đừng câu nệ như vậy, làm ta thấy không được tự nhiên." Bà ngồi xuống, "Hai ngày này Giác An không thấy người, nhốn nháo muốn gặp người. Ta bị nó ồn ào đến không còn cách nào khác, hôm nay đành đến gặp quận chúa." Nói rõ nguyên do vì sao đến, bà tiếp tục: "Thân thể quận chúa đã tốt hơn chưa? Hôm ấy nghe nói người bị trúng độc, ta sợ đến mức cơm ăn không vô. Ta kêu hạ nhân tới nghe ngóng tin tức, đáng tiếc Nhu Gia công chúa ra mệnh lệnh nghiêm mật, đám nô tài chả thăm hỏi được gì. Hôm qua mới biết quận chúa không sao, thật sự là Thần Phật phù hộ."

Thần Nhứ vừa chơi đùa với Giác An vừa đáp: "Nhọc lòng quan tâm của Tuệ tài nhân. Thần Nhứ là kẻ mất nước, không cần quá để ý sống chết. Ngược lại là tài nhân, người còn có Giác An công chúa, cần phải biết rõ con đường phía trước đấy."

Tuệ tài nhân đương nhiên nghe rõ lời của nàng. "Quận chúa mang mệnh Chân Long, không thể nói lời xem nhẹ bản thân. Dù phân vị của thần thiếp thấp, suy cho cùng cũng là người nước Dịch. Nếu quận chúa muốn sai bảo gì, cứ nói đừng ngại."

Thần Nhứ mấp máy môi, cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực mình, "Công chúa, người còn nhớ những trò chơi ta dạy người chứ? Chúng ta chơi cùng nhau được không?"

"Được!" Giác An vui vẻ, tiếp tục chơi cùng Thần Nhứ.

Tuệ tài nhân ngồi bên cạnh hơi xấu hổ. Lời vừa nãy của bà lại không được đáp trả, đây là ý gì?

Mắt thấy Thần Nhứ và Giác An công chúa chơi rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến câu nói của bà, bà rốt cuộc hiểu được mình đã nói lời không nên thốt ra khỏi miệng, khiến cho Thần Nhứ hoài nghi. Hay nói cách khác, bà còn chưa hoàn toàn đạt được sự tin tưởng của Thần Nhứ.

Chơi cùng Giác An công chúa hơn nửa canh giờ, Tái Phúc đưa chén thuốc vừa nấu xong. Thần Nhứ buông Giác An công chúa ra, uống thuốc. "Tài nhân, không còn sớm nữa, Nhu Gia công chúa sắp hồi cung rồi. Tài nhân vẫn nên dẫn Giác An công chúa về, để Nhu Gia công chúa thấy người ở đây thì không hay."

Tuệ tài nhân dẫn Giác An công chúa đi. Bà là người thông minh, đã đạt được mục đích hôm nay, đương nhiên không muốn ở lại nữa. Thần Nhứ đã nói rất rõ, chuyện giữa hai người không nên để cho Nhu Gia công chúa biết.

Sau khi Cảnh Hàm U hồi cung thì có người báo chuyện Tuệ tài nhân đến thăm bệnh. Tuệ tài nhân là người nước Dịch, chẳng lẽ bọn họ có ước định gì?

Lúc này Thần Nhứ đang ở trong thư phòng đọc sách, thấy nàng trở về liền để sách xuống, hỏi: "Nàng ăn tối chưa?"

"Vẫn chưa." Trần Tâm hầu hạ Cảnh Hàm U cởi áo choàng rồi dâng trà nóng mới pha lên. "Nghe cung nữ bảo nàng cũng chưa ăn."

Thần Nhứ gật đầu, khóe môi tái nhợt lộ ra ý cười dịu dàng, "Chờ nàng về cùng ăn đấy."

Cảnh Hàm U tựa như mê muội, đưa tay xoa xoa gương mặt nàng. "Nếu nàng không phải Dịch Già Thần Nhứ, ta nhất định sẽ tin tưởng giờ phút này nàng yêu ta thật lòng."  Nhưng câu nói này nàng giấu trong lòng, không thốt ra.

Hai người cùng ăn bữa tối, Thần Nhứ ăn rất ít, mới uống mấy ngụm cháo đã đặt xuống. Cảnh Hàm U cũng buông đũa, bảo phòng bếp đưa một chén tổ yến đến. Nàng tự mình đút cho Thần Nhứ ăn.

Thần Nhứ cau mày, "Không ăn có được không?"

"Nếu nàng muốn bị cấm túc lần nữa." Cảnh Hàm U dứt khoát dùng sự uy hiếp. Lúc ở thư viện, người sư tỷ này của nàng ăn cái gì cũng rất ít. Có đôi khi vì muốn nàng ấy ăn nhiều hơn chút, đến sư mệnh * sư phụ cũng hạ xuống.

* sư mệnh: mệnh lệnh của thầy

Thần Nhứ thở dài, nuốt từng ngụm tổ yến, vẻ mặt khó chịu trông như đang nuốt thuốc độc. Miễn cưỡng ăn xong một chén tổ yến, nói cái gì Thần Nhứ cũng không chịu ăn thứ khác.

"Qua mấy ngày nữa là sinh thần của mẫu hậu, nàng cũng phải tham gia đấy." Trước khi đi ngủ, Cảnh Hàm U nhìn Thần Nhứ đã cởi áo nới dây, nói.

"Hoàng hậu nương nương chưa chắc muốn gặp ta." Thần Nhứ cởi áo ngoài, chỉ mặc trung y đi đến bên giường, một đầu tóc đen như mực còn đang nhỏ nước.

Cảnh Hàm U lấy khăn vải lau tóc cho nàng. "Đừng sợ, đến lúc đó nàng đi theo ta, sẽ không ai dám nói gì."

Thần Nhứ cười lạnh một tiếng, "Ta sợ sao? Lúc trước không biết là ai kiêng kỵ một nữ tử như ta, một chén rượu độc phế võ công của ta!"

"Nàng chung quy vẫn để ý." Động tác lau tóc cho nàng của Cảnh Hàm U không dừng, mà chỉ càng thêm dịu dàng.

"Hàm U, nếu nàng là ta, võ công khổ luyện mười năm bị phế, nàng có để ý không?" Thần Nhứ quay đầu lại, thâm trầm hỏi.

Sao không để ý cho đặng? Các nàng đều là công chúa, là kim chi ngọc diệp, bên người có rất nhiều hộ vệ, nhưng vậy nghĩa là chẳng cần học võ công phòng thân sao?

Lúc Cảnh Hàm U vào thư viện Phi Diệp Tân, Thần Nhứ đã học được võ công, thế là nàng cũng học theo. Dù gì chỉ cần là thứ Thần Nhứ muốn học thì nàng cũng muốn. Về phần học xong sẽ làm được cái gì, nàng cũng chẳng rõ.

"Bên cạnh nàng có ta."

"Nàng có thể để ta dựa vào cả đời sao?" Thần Nhứ quay lưng, không nhìn nàng nữa. "Nàng là công chúa, ba năm sau phải gả xa hòa thân *. Ta biết nàng có ý định gì, nàng muốn mang ta đi cùng. Nhưng nàng bảo ta nhìn nàng kề cạnh người đàn ông khác thế nào… Hay là nói, nàng định để ta làm thị tì?" Lời chưa dứt đã bị Cảnh Hàm U ở sau lưng ôm chặt vào lòng.

* hòa thân: một dạng hôn nhân chính trị, gả công chúa sang nước khác nhằm đạt được hòa hảo giữa hai nước hay để ngừng chiến tranh.

"Ta còn chưa hỏi việc của Tuệ tài nhân và nàng, sao nàng lại nói những lời như vậy?" Có đôi khi, Cảnh Hàm U thật không hiểu rõ Thần Nhứ đang nghĩ gì. Hai người vừa mới trải qua sống chết, tại sao không thể hòa hảo chung sống, nhu tình mật ý đây?

Con ngươi Thần Nhứ rét lạnh như băng. "Bởi vì có một số việc, không đối mặt không có nghĩa là không tồn tại. Nàng cuối cùng cũng sẽ gả xa, mà ta cũng phải trở thành người phụ nữ của kẻ khác." Chẳng phải nàng đã sớm muốn nói lời này ư? Vì sao lúc thốt ra miệng lòng vẫn sẽ đau? Rõ ràng đã sớm biết trước kết cục, vì cớ gì vẫn hy vọng người đang ôm lấy mình sẽ đưa ra một đáp án khác?

Thần Nhứ ngửa đầu, hốc mắt chua xót dường như có chất lỏng chảy ra. Dịch Già Thần Nhứ, ngươi hiến thành bán nước, trên thẹn với liệt tổ liệt tông, dưới thẹn với bách tính nước Dịch, ngươi mang tội danh như vậy, sao lại còn mong muốn phần tình cảm vốn không nên tồn tại này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro