Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là một đêm mà Trần Phiêu Phiêu từng ao ước khi còn là sinh viên đại học. Tấm thảm sạch sẽ, bộ chăn ga gối đệm êm ái, màu sắc trang nhã, điều hòa tỏa ra hơi ấm dễ chịu, hương thơm sữa tắm thoang thoảng trên gối quyện với mùi hương của người thương và trước mắt là một chiếc đèn ngủ.

Chao đèn màu đen được khoét lỗ, trông như tác phẩm của một đứa trẻ mới tập cắt giấy, bóng đèn không sáng, chỉ mượn vài tia yếu ớt ớt từ ánh trăng bên ngoài hắt vào.

Cô may mắn hơn nhiều người, ở tuổi hai ba không cần phải bận tâm về giá phòng khách sạn đắt đỏ. Trước đây ở Tân Đô, mùa đông không ai bật điều hòa, tiền điện không đắt lắm, nhưng không hiểu sao, ai cũng mặc định rằng bật điều hòa vào mùa đông là một hành động xa xỉ, thậm chí cả chăn điện cũng chỉ được bật một lúc rồi tắt trước khi đi ngủ.

Hồi nhỏ, cô từng nghĩ, nếu có tiền, chắc mình có thể bật chăn điện ở mức trung bình? Nếu có nhiều tiền hơn, có thể bật ở mức cao nhất.

Cô áp đôi bàn chân lạnh cóng vào lòng bàn chân bà ngoại, thiếp đi trong mơ màng.

Giờ đây, cô nằm trên chiếc giường êm ái như mùa xuân giữa đêm đông lạnh giá, song những lo lắng trong lòng khiến cô không thể ngủ được.

Phía sau vang lên tiếng thở đều đều của Đào Tẩm, Trần Phiêu Phiêu nhẹ nhàng cầm điện thoại, dùng máy tính kiểm tra lại một lần nữa, không nhớ rõ con số cụ thể, cô lại mở album ảnh trên điện thoại để xem.

Mong rằng tất cả số tiền khớp với nhau, chuyện này có thể nhanh chóng qua đi, tốt nhất là không ảnh hưởng đến buổi công diễn đầu tiên của vở kịch.

Trần Phiêu Phiêu suy nghĩ, cầm điện thoại, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.

Đào Tẩm ngủ không sâu, khi nghe thấy tiếng động nhỏ bên gối, cô liền dậy. Ánh mắt mơ màng dõi theo Trần Phiêu Phiêu mở cửa rồi đóng lại, tiếng "cạch" khe khẽ vang lên, ngăn cách hai người.

Cô ngồi dậy, đợi một lúc, vén chăn bước xuống giường.

Phòng khách không bật đèn, nhưng ánh sáng le lói từ phòng tắm ở phía bên kia hắt qua khe cửa. Thảm trải sàn của khách sạn rất êm, Đào Tẩm lặng lẽ bước tới. Bên trong không có tiếng động.

Cô tựa vào bồn rửa mặt bên ngoài, bỗng dưng suy nghĩ miên man.

Từ khi nào cô không còn sợ bóng tối nữa? Cô quên mất, đến khi Trần Phiêu Phiêu hỏi lại, cô mới nhớ.

Cô không còn nhớ rõ cảm giác sợ bóng tối khi còn đi học, nhưng cô vẫn nhớ có một cô gái nhỏ trắng như phát sáng nói rằng, em có thể làm đèn cho cô.

Khi đó, em thực sự giống như một chiếc đèn, không phải đèn ban ngày, mà là ánh đèn đêm.

Là đèn cảm ứng trong hành lang, thường ngày im lìm giả vờ như không, nhưng em tinh ranh và nhạy bén, sẽ sáng lên bất cứ lúc nào cần thiết.

Lung linh, rực rỡ.

Sau đó, chiếc đèn này được đặt vào chốn danh lợi, người ta trang trí em bằng châu ngọc, người ta tô điểm em bằng ánh hào quang. Giữa muôn vàn ánh sáng, em không còn nổi bật, em không cần phải được âm thanh gọi lên, vì chốn danh lợi quá ồn ào, tiếng ồn khiến em luôn sáng rực, cũng khiến em không được nghỉ ngơi phút giây nào.

Liệu em có nhớ ngày làm đèn cảm ứng trong hành lang không? Có người sợ bóng tối từng tô điểm cho em bằng những giấc mơ.

Cánh cửa mở, Trần Phiêu Phiêu hai mươi ba tuổi bước ra. Từ trong hồi ức, từ cơ thể mười tám tuổi.

Trần Phiêu Phiêu sắp, tuổi tác có một ngưỡng cửa, cuộc sống cũng có ngưỡng cửa.

Nhìn thấy Đào Tẩm, bước chân cô khựng lại nửa giây, rồi mới bước ra rửa tay: "Chị muốn vào nhà vệ sinh à?"

"Trong phòng cũng có mà."

"Vậy sao em ra đây?" Đào Tẩm hỏi.

Trần Phiêu Phiêu rút khăn giấy lau tay, vứt vào thùng rác: "Sợ làm ồn chị."

"Em vẫn chưa đi vệ sinh thì sao làm ồn chị được?" Đào Tẩm nghiêng đầu, giọng nói nhẹ nhàng.

Trần Phiêu Phiêu nhìn chị qua gương.

Đào Tẩm liếc nhìn vào bên trong phòng tắm, nắp bồn cầu đã đóng, không có tiếng xả nước, cũng không có tiếng đóng nắp, có lẽ ngồi trên nắp bồn cầu một lúc, nhắn tin cho ai đó.

Trần Phiêu Phiêu im lặng.

Mười mấy giây sau, lên tiếng: "Em liên lạc với kế toán Chu."

"Tìm cô ấy?" Đào Tẩm ngạc nhiên, "Chị nói rõ tình hình với cô ấy rồi, ngày mai cô ấy sẽ đến cục thuế một lần nữa, sau khi nộp hồ sơ, chắc sẽ không có vấn đề gì."

"Ừm."

Đào Tẩm chống tay lên mép bồn rửa, lặng lẽ nhìn em mười mấy giây: "Còn điều gì em chưa nói với chị sao?"

Từ chiều, Trần Phiêu Phiêu thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ, tối cũng không ngủ được, nói do ban ngày ngủ nhiều quá.

Đào Tẩm không hỏi Trần Phiêu Phiêu tại sao lại muốn hoàn trả tiền donate, thực ra thời điểm đó rất nhạy cảm, cuối năm 2020, năm mà họ chia tay. Đào Tẩm tò mò, nhưng cô muốn đợi sau khi mọi chuyện qua đi, Trần Phiêu Phiêu sẽ tự nói với cô, bây giờ cứ yên tâm dưỡng bệnh.

Chỉ là cô không ngờ Trần Phiêu Phiêu lại nhắn tin vào nửa đêm.

Đào Tẩm đưa tay ra: "Chị có thể xem tin nhắn của em không?"

Trần Phiêu Phiêu ngước mắt nhìn chị.

Ngón áp út của Đào Tẩm khẽ động, định rút về.

Trần Phiêu Phiêu đặt điện thoại vào lòng bàn tay Đào Tẩm, khóe miệng nở nụ cười phức tạp: "Chị nghĩ em luôn vậy, rất khó giao tiếp?"

Bốn từ cuối cùng rất nhỏ, mang theo chút thất vọng.

Đào Tẩm khẽ cười, ngón tay cái lướt trên màn hình điện thoại, nhưng cuối cùng không mở ra, chỉ đặt nó sang một bên, nhìn Trần Phiêu Phiêu, lắc đầu: "Chị biết em có lý do của mình."

"Nhưng nếu em không nói cho chị biết, chị sẽ rất lo."

"Em sợ chị lo, nên mới lén lút tìm kế toán Chu, đúng không?"

Cô dịu dàng nói: "Phiêu Phiêu, nói cho chị biết những lo lắng của em."

Trần Phiêu Phiêu nhìn Đào Tẩm, chớp chớp mắt, hai hàng lệ rơi xuống.

Rất đột ngột, rất khó hiểu, thậm chí cô không hề có cảm xúc chua xót nào, nước mắt cứ thế lăn dài.

Như thể mí mắt không thể giữ được nước, như thể những giọt nước này vốn không thuộc về cô.

Cô nhanh chóng cúi đầu, giấu trong bóng tối để Đào Tẩm không thấy. Lau mặt xong, cô đi ra phòng khách, ngồi xuống sô pha.

"Em gửi cho kế toán Chu đoạn chat giữa em và nhân viên hỗ trợ của Minh Trùng năm 2020, cùng với biên lai báo cảnh sát, chứng minh rằng em chủ động hoàn trả số tiền đó."

Cô không biết liệu có tác dụng hay không, chỉ muốn thêm một chút bằng chứng, để chuyện này nhanh kết thúc.

"Báo cảnh sát?" Đào Tẩm nhíu mày.

Trần Phiêu Phiêu mở đoạn chat, trong ảnh có dấu mộc của đồn công an, thời gian là ngày 15 tháng 12 năm 2020.

Ngày 15 tháng 12 năm 2020, thứ Ba.

Trần Phiêu Phiêu hai mươi tuổi, mặc chiếc áo phao dày cộm, đến đồn công an trình báo rằng mình bị quấy rối.

Đoạn chat được in ra trước đó, rất dày. Người đó là một khán giả thường xuyên xem livestream của cô khi còn làm streamer. Không biết bắt đầu donate cho cô từ lúc nào, không bình luận, không nói gì trên màng hình, chỉ tặng quà, tên tiếng anh, không có ảnh đại diện.

Lúc đầu, Trần Phiêu Phiêu còn nghĩ có phải Đào Tẩm muốn tạo bất ngờ cho mình không. Tuy nhiên khi vào trang cá nhân, cô thấy IP ở Bắc Thành, giới tính nam và đang đeo huy hiệu của một kênh livestream khác, cấp bậc rất cao.

Chắc fan đại gia rồi, Trần Phiêu Phiêu chỉ là một trong số nhiều streamer mà anh ta donate.

Số tiền anh ta donate rất lớn, Trần Phiêu Phiêu cảm thấy không yên tâm khi nhận, từng nhắn tin riêng cho anh ta đừng donate nhiều nữa, đối phương chỉ trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc. Vào một ngày nào đó đầu tháng 10, fan đại gia nhắn tin riêng cho cô, hẹn cô đi ăn tối, địa điểm là một nhà hàng sang trọng, nói lái xe đến trường đón Trần Phiêu Phiêu.

Trần Phiêu Phiêu từ chối, cảm thấy không ổn, cô thôi trả lời. Từ đó, người đó bắt đầu quấy rối cô suốt hai tháng.

Anh ta tự xưng là fan hâm mộ lớn nhất của cô, mắng cô nhận tiền rồi không quan tâm đến anh ta, chủ động liên lạc riêng xong làm kiêu, hỏi cô sao lúc nhận donate thì vui đến thế?.

Trần Phiêu Phiêu liên hệ với nền tảng để hoàn trả toàn bộ số tiền donate của anh ta. Để đảm bảo anh ta nhận được tiền và tránh những rắc rối sau này, cô tạm thời không chặn anh ta, ngày nào cũng phải chịu đựng những lời lẽ tục tĩu, hơn nữa càng lúc càng quá đáng.

Sau đó, cô ngừng livestream vì lo anh ta sẽ đến quậy. Mãi đến giữa tháng 12, nhân viên hỗ trợ mới xử lý yêu cầu của Trần Phiêu Phiêu và thông báo rằng do số tiền lớn, mất 20 ngày làm việc để hoàn tất việc hoàn tiền sau khi kiểm tra.

Trần Phiêu Phiêu chụp màn hình câu trả lời của bộ phận hỗ trợ khách hàng và ảnh chụp màn hình cho thấy tiền vàng donate của anh ta bị đóng băng, rồi gửi cho kẻ quấy rối, nói với anh ta đang trong quá trình hoàn tiền.

Tuy nhiên, hành động này lại bị đối phương coi là khiêu khích và sỉ nhục.

Anh ta tức giận, trả lời: "Trần Phiêu Phiêu, sinh viên Tài chính Đại học An. Mày phải gặp tao, nếu không tao sẽ tìm đến mày."

Trần Phiêu Phiêu cảm thấy an toàn cá nhân bị đe dọa, nên đến đồn cảnh sát báo án và chặn.

Hai ngày sau, cô nhận được một tin nhắn từ số lạ: "Trần Phiêu Phiêu, tao sẽ giết mày."

Trần Phiêu Phiêu sợ, lớn đến từng này, cô chưa bao giờ sợ như vậy, ngay cả khi đi trong trường cũng lo lắng có người đâm sau lưng mình.

Tối không dám đi tắm một mình, phải kéo An Nhiên và các bạn đi cùng.

Hôm đó, An Nhiên muốn mua kẹo hồ lô, Trần Phiêu Phiêu đứng ở chỗ ánh sáng hơi tối, bỗng dưng thấy bủn rủn tay chân, cô vội bước nhanh hai bước, dựa lưng vào quầy hàng, nép sát vào An Nhiên.

An Nhiên giật mình, hỏi: "Sao vậy?"

Trần Phiêu Phiêu lắc đầu, cô cũng không biết.

Gần đến tuần thi, cô không thể học nổi, chưa bao giờ cô nhớ Đào Tẩm đến thế, nên mua vé máy bay đến Giang Thành.

Đến sân bay chờ máy bay, những căng thẳng mấy ngày cuối cùng cũng được giải tỏa. Nghe giọng nữ đều đều trên loa phát thanh, cô cảm thấy rất an toàn. Gần đây cô luôn lo lắng sợ hãi, cố gắng không ra ngoài, chỉ có thể đến cửa hàng quà lưu niệm bên cạnh cổng lên máy bay để chọn quà cho Đào Tẩm. Chọn tới chọn lui, cô bật cười, những mô hình danh lam thắng cảnh đó có lẽ Đào Tẩm còn quen thuộc hơn cô, ai lại tặng vịt quay Bắc Kinh cho một người lớn lên Bắc Thành chứ?

Cuối cùng, cô chọn bánh Đạo Hương Thôn coi như tạm được, Đào Tẩm từng nói thích ăn bánh lưỡi bò ở đó.

Hy vọng chị không nhận ra món quà này được mua ở sân bay, Trần Phiêu Phiêu thầm xin lỗi vì sự thiếu thành ý của mình.

Ôm hộp bánh Đạo Hương Thôn đến Giang Thành, suốt đường đi cô không ngủ, nhìn những đám mây biến đổi, cảm thấy càng lúc càng yên tâm.

Khi máy bay hạ cánh, "ầm" một tiếng, trái tim cô cũng theo đó hạ xuống.

Sắp gặp được Đào Tẩm, cuối cùng cô cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro