Chương 29: Cả một đời yêu em, từ lúc sống đến lúc chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máu, cả bồn tắm ngập tràn màu đỏ đậm của dòng máu.

Mái tóc dài như tảo biển lơ lửng trên mặt nước đỏ tươi, che phủ khuôn mặt của nữ nhân.

Tần Ý Nùng lảo đảo bước lên trước, ngã quỵ bên cạnh bồn tắm lạnh lẽo. Ngón tay cô ấy run rẩy, chầm chậm vén những lọn tóc ra, để lộ một gương mặt thanh thoát nhưng tái nhợt đến đáng sợ, không còn chút huyết sắc. Đôi mi dài khép kín, che giấu đôi mắt sáng ngời đã vĩnh viễn không bao giờ mở lại.

Tần Ý Nùng như bị lửa thiêu đốt, lập tức rụt tay lại, nghẹn ngào phát ra một âm thanh yếu ớt.

Giả.

Cô ấy dùng sức nhắm mắt lại, lại mở ra.

Không thay đổi, không hề thay đổi!

Vẫn là như vậy, vẫn là như vậy!

Vẫn là cơn ác mộng đang diễn ra.

Tần Ý Nùng cố sức bấm vào cánh tay mình, bấm đỏ, bấm đến bật máu.

Tỉnh lại đi! Nhanh tỉnh lại!

Trong lòng cô ấy gào thét, tuyệt vọng.

Tại sao vẫn chưa tỉnh?

Tại sao vẫn chưa tỉnh!

Cô ấy cắn mạnh vào gan bàn tay, cắn sâu đến mức thấy cả xương, như muốn xé nát miếng thịt của chính mình.

Mau tỉnh đi!

Tỉnh lại đi!

Nước mắt rơi xuống, tầm mắt mơ hồ.

Cô ấy vẫn tiếp tục cắn, tiếp tục cắn, nước mắt chảy vào tràn ngập mùi máu tươi trong miệng, phát ra những tiếng nghẹn ngào không rõ ràng.

Tần Ý Nùng gắt gao nắm chặt bồn tắm, đôi mắt đỏ ngầu, sống lưng thẳng tắp giờ đây không chịu nổi nỗi đau đớn tột cùng mà cong xuống, tê tâm liệt phế, không cách nào chịu đựng nổi, khiến cô ấy phải đưa tay ôm chặt lấy ngực, nước mắt rơi xuống không ngừng.

Một tiếng thét chói tai xé toạc không gian biệt thự họ Tần.

Không biết Kỷ Thư Lan ở phía sau Tần Ý Nùng khi nào, hai mắt trợn ngược, mềm nhũn ngã xuống.

***

Tí tách ——

Tí tách ——

Tí tách ——

Tần Ý Nùng choàng mở mắt, tim đập thình thịch, ngồi bật dậy.

Trong phòng trống trải, rèm cửa để ánh hoàng hôn đỏ rực tràn vào. Cô ấy rút tờ khăn giấy, lau mồ hôi trên trán, rồi đứng dậy xỏ giày.

Biệt thự nhà họ Tần yên tĩnh đến đáng sợ, Tần Ý Nùng ở hành lang lầu hai đi tới, bước chân càng lúc càng nhanh, cô ấy dường như chạy vội xuống cầu thang, vọt vào trong phòng Tần Lộ Nùng cuống cuồng đẩy cửa đi vào.

"Chị, em mơ một giấc mơ đặc biệt đáng sợ, em mơ thấy..." thanh âm của cô ấy đột nhiên im bặt.

Cô ấy chậm rãi bước vào, nhìn quanh phòng với đồ đạc vẫn nguyên vẹn, chỉ có tấm khăn đen phủ kín giường khiến cô ấy ngẩn ngơ.

Thì ra...... Không phải mộng.

Tại sao hiện thực so với mộng còn muốn đáng sợ hơn.

Cô cong lưng, rất chậm rất chậm mà ngồi xổm xuống giữa phòng, một lần ngồi xuống, là từ hoàng hôn ngồi đến đêm khuya.

Dì Phương với đôi mắt sưng đỏ, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào: "Cô chủ, nên trở về ngủ."

Tần Lộ Nùng đã mất được một tuần lễ.

Tần Ý Nùng ngày đêm đảo lộn, ban ngày giúp đỡ chăm sóc đứa nhỏ, ban đêm ngồi lì trong phòng Tần Lộ Nùng đến tận sáng. Cô ấy không giống Kỷ Thư Lan khóc đến cạn nước mắt, cũng không lấy nước mắt rửa mặt, cô ấy thậm chí lạnh lùng đến đáng sợ, chu toàn mọi việc, từ hậu sự của Tần Lộ Nùng, cho đến chọn mộ phần tốt nhất, đưa chị vào nơi an nghỉ cuối cùng.

Nhưng dì Phương nhìn cô ấy như vậy, trong lòng lại càng thêm lo lắng, một dự cảm bất thường đang dần trở nên mãnh liệt.

Tần Ý Nùng bỗng nhiên đứng dậy, nhưng vì ngồi quá lâu, máu huyết không lưu thông, chân cô ấy như bị chết lặng, loạng choạng bước về phía trước. Cô ấy đưa tay vén tấm vải đen trên giường, nói: "Đêm nay con ngủ ở đây."

Dì Phương vội la lên: "Không được đâu, này......" "Không may mắn" ba chữ này bà làm sao cũng nói không nên lời.

Bà đã nhìn thấy hai chị em lớn lên, một người thông minh, một người chân thành, lúc nào cũng như hình với bóng.

Tần Ý Nùng nói: "Con phải ngủ ở này."

Cô ấy nằm xuống, tự nhủ nói một câu: "Chị yêu con nhất."

Dì Phương giơ tay gắt gao che miệng lại, nước mắt đầy mặt, xoay người chạy ra ngoài cửa.

Tần Ý Nùng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống từ khóe mắt.

***

Kỷ Thư Lan vì quá đau buồn mà lâm bệnh, đã lâu không rời khỏi giường. Sáng hôm sau, nghe dì Phương kể lại rằng Tần Ý Nùng ngủ trong phòng Tần Lộ Nùng, bà gắng gượng dậy, chậm chạp bước đến phòng Tần Lộ Nùng.

"Đô Đô." Kỷ Thư Lan đứng ở mép giường, nhẹ nhàng gọi cô ấy.

"Mẹ." Tần Ý Nùng mở mắt ra, lại không thấy bà, chỉ là ngơ ngác mà nhìn trần nhà, nói, "Con vừa mơ thấy một cơn ác mộng."

Kỷ Thư Lan nức nở nói: "Kia không phải mộng."

Một đứa con đã xảy ra chuyện, bà không thể nhìn một đứa con khác của mình cũng xảy ra chuyện.

"Không phải mộng...... Sao?" Tần Ý Nùng lẩm bẩm, chậm rãi nhắc lại.

"Không phải." Kỷ Thư Lan nước mắt như suối trào, nói: "Con phải sống tốt, chị con ở trên trời có linh sẽ không muốn nhìn thấy con như vậy."

"Ở trên trời có linh......" Tần Ý Nùng như cũ chậm rãi nói, cô ấy căn bản không có trò chuyện cùng Kỷ Thư Lan, chỉ là máy móc lặp lại một đoạn lời nói nghe được.

Kỷ Thư Lan lau nước mắt, tập tễnh đi ra ngoài ôm lấy đứa trẻ.

Một sinh linh nhỏ bé, mềm mại được đặt vào vòng tay Tần Ý Nùng. Đứa bé này vốn không thân thiết với mẹ ruột, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra trong ngôi nhà này. Nhưng vì thường xuyên được Tần Ý Nùng bế bồng, giờ đây cảm nhận được vòng tay quen thuộc, liền nhoẻn miệng cười, cái miệng không răng toét ra ngây thơ.

Nó vung bàn tay nhỏ bé chạm vào má Tần Ý Nùng.

Đôi mắt Tần Ý Nùng đột nhiên đỏ lên, cô ấy ôm chặt đứa bé, trán áp vào má nó, tiếng cười ê a ngọt ngào vang lên, khiến lòng cô ấy rung động. Tần Ý Nùng ngẩng đầu, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào má đứa bé, thần sắc vô cảm dần dần thay đổi, một tia cảm xúc hiện lên.

"Dì sẽ sống thật tốt, nuôi dạy con lớn lên."

Kỷ Thư Lan ở bên nhìn, nghe được lời cô ấy lẩm bẩm nói nhỏ, trong lòng toan khổ, nước mắt lại rơi xuống.

Bà hít hít cái mũi, quay đầu đi nhìn ngoài cửa sổ.

Tiểu gia hỏa mệt mỏi, ngủ ngon lành trong tã lót, Tần Ý Nùng khẽ nói: "Mẹ."

Kỷ Thư Lan giơ tay lung tung lau trên mặt, quay đầu lại: "Làm sao vậy?"

Tần Ý Nùng nói: "Bảo bảo ngủ rồi, mẹ ôm bé con về phòng đi."

Kỷ Thư Lan đi lại ôm lấy, lo lắng nói: "Vậy con......"

Tần Ý Nùng nói: "Con đi tắm rửa một cái."

Đôi mắt Kỷ Thư Lan đột nhiên mở to, kinh hãi.

Tần Ý Nùng nói: "Không có việc gì đâu, con sẽ không tự sát." Ánh mắt cô ấy ôn nhu nhìn về phía đứa bé kia, cười cười, "Con còn muốn nhìn con bé lớn lên, lập nghiệp thành gia."

Kỷ Thư Lan: "Con tắm ở đâu?"

Ánh mắt Tần Ý Nùng thoáng nhìn về phía phòng tắm nơi xảy ra chuyện.

Sắc mặt Kỷ Thư Lan trắng bệch.

Một màn kia hiện ra rõ ràng ở trước mắt.

Bà hét lên một tiếng, ôm chặt đứa bé rồi chạy ra khỏi phòng.

Bồn tắm lớn đã được dọn dẹp sạch sẽ, cũng đã được phủ kín bởi một lớp vải. Tần Ý Nùng chậm rãi lật tấm vải lên, nhìn vào bồn tắm sứ trắng tinh, trước mắt cô ấy từng đợt tối sầm.

Máu lan tràn, ngập trong đồng tử.

Mái tóc dài như dòng suối đen.

Khuôn mặt tái nhợt.

Tứ chi cứng ngắc.

Đôi mắt cũng không bao giờ mở lại.

Những hình ảnh ấy giống như cảnh phim điện ảnh cứ liên tục hiện lên.

Cô ấy một tay chống lên thành bồn, ngón tay kia run rẩy mở vòi nước nóng.

Tần Ý Nùng bước vào bồn, từ dưới sàn gỗ lấy ra một con dao nhỏ đã chuẩn bị từ trước, nhẹ nhàng đưa lên cổ tay mình. Lưỡi dao mỏng và sắc bén, chỉ cần một chút lực đã khiến làn da trắng mịn rỉ máu. Cô ấy cắt một đường lên cổ tay, đặt nó vào nước ấm, nhắm mắt lại.

Nước nóng từ từ tràn qua cơ thể cô ấy, bao phủ cả miệng, mũi, tai, và mắt. Khi nước chạm đến mắt, mọi thứ trước mắt cô ấy biến thành một màu đỏ rực.

Dòng máu đỏ ngầu nuốt chửng lấy cô ấy.

Tần Ý Nùng chìm sâu vào đáy nước.

Là như thế này phải không, chị?

Đau quá.

Chị đã đau đến nhường nào.

***

Tần Ý Nùng bước ra từ phòng tắm, khoác lên mình chiếc áo ngủ trắng tinh. Cô ấy ngồi xuống bàn, trước mặt là một chén cháo. Khi cô ấy cầm thìa, ống tay áo rộng thùng thình trượt xuống, để lộ cổ tay bị quấn băng trắng.

Kỷ Thư Lan suýt nữa hồn phi phách tán.

Những ngày qua, Tần Ý Nùng hầu như không ăn gì, nhưng hôm nay cô ấy quyết tâm ép bản thân ăn hết. Trong dạ dày cô ấy cồn cào, cảm giác buồn nôn dâng lên tận cổ, nhưng cô ấy vẫn bình tĩnh nói: "Con không sao, chỉ là thử một chút cảm giác."

Đôi môi Kỷ Thư Lan run rẩy: "Cái này có thể tùy tiện thử sao?"

Tần Ý Nùng tiếp tục uống cháo, đạm nhạt nói: "Nếu con muốn chết, thì không ai có thể ngăn cản được, nên mẹ yên tâm đi"

Kỷ Thư Lan: "......"

Cái này gọi là yên tâm sao?

Tần Ý Nùng gọi bác sĩ gia đình đến, băng bó lại miệng vết thương cho cô ấy một lần nữa và đưa thuốc mỡ chống sẹo. Cô ấy cắt không sâu, tự lành trong hai tháng sẽ ổn, dùng thuốc thì sẽ nhanh hơn chút.

Ban ngày, Tần Ý Nùng tiếp tục chơi với đứa bé, còn ban đêm cô ấy lại lặng lẽ ngồi trong phòng Tần Lộ Nùng. Cô ấy tìm thấy trong thùng rác một mảnh giấy nhăn nheo, trên đó viết "Di thư", nhưng ngoài dòng chữ ấy, không có thêm một nội dung nào khác.

Cô ấy bắt đầu trải qua những đêm dài không yên giấc, mỗi lần nhắm mắt là lại gặp ác mộng, còn khi mở mắt ra, hiện thực lại còn đáng sợ hơn cả ác mộng. Tần Ý Nùng mắc kẹt giữa ranh giới mong manh giữa thực tế và hư ảo, không có lấy một khoảnh khắc an bình.

Ban ngày, cô ấy bắt đầu uống rượu, dùng cồn để tê liệt thần kinh. Chút hơi men giúp cô ấy có được vài khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi sau giờ ngọ, đủ để đáp ứng yêu cầu sinh tồn của sinh mệnh.

Tần Ý Nùng gầy đi trông thấy, thân thể hao mòn nhanh chóng.

Trong nhà, người lớn suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, không chỉ vì sự ra đi đột ngột của Tần Lộ Nùng, mà còn vì chứng kiến Tần Ý Nùng dần biến thành một cái xác biết đi.

Mắt thấy hai đứa nhỏ đều huỷ hoại.

Dì Phương mỗi ngày thay đổi hầm các loại canh bổ cho Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng chân trước uống xong, sau lưng liền đều nôn ra. Dì Phương lo đến phát khóc, Tần Ý Nùng kéo kéo khóe môi, cười an ủi bà.

Thời gian cứ thế trôi qua một tháng.

Sáng sớm hôm nay, Tần Ý Nùng từ phòng của Tần Lộ Nùng bước ra, trở lại phòng mình trên lầu thay bộ quần áo khác. Bộ đồ vốn vừa vặn giờ đây trở nên rộng thùng thình, nhưng may mắn là kiểu dáng thoải mái, không quá lộ liễu sự thay đổi đột ngột.

"Con ra ngoài." Cô ấy nói.

Kỷ Thư Lan hỏi: "Con đi đâu?"

Tần Ý Nùng quay lại, nở một nụ cười nhẹ, nói: "Đi kiếm tiền mua sữa bột."

Cửa chính đóng lại.

Ngoài kia, ánh mặt trời rực rỡ.

Tần Ý Nùng mỉm cười bước ra khỏi sân, bước lên chiếc xe màu đen, mỉm cười chào Quan Hạm: "Buổi sáng tốt lành."

Quan Hạm thở dài trong lòng: "...... Buổi sáng tốt lành."

"Hôm nay thời tiết không tồi." Tần Ý Nùng nói.

"Vâng." Quan Hạm phụ họa.

"Thời tiết giống như vậy em sẽ làm cái gì?"

"Phơi nắng." Quan Hạm trả lời cô ấy.

"Phơi nắng" Tần Ý Nùng gật đầu, "Thực không tồi, tôi cũng thích phơi nắng." Thời tiết như vậy, Tần Lộ Nùng là nhất định sẽ ra sân vườn phơi nắng, cô sợ lạnh, nhưng cuối cùng lại vĩnh viễn nằm trong làn nước lạnh giá.

Tần Ý Nùng đột ngột quay mặt, mắt mở to nhìn ra ngoài cửa sổ, gắt gao cắn môi dưới, răng cắm sâu vào da thịt.

Quan Hạm không đành lòng, vội dời ánh mắt đi nơi khác.

"Tôi muốn nhận diễn, em cùng An Linh nói một chút." Một lúc lâu sau, Tần Ý Nùng dùng giọng điệu bình thường nói.

"Vâng."

"Thông cáo cũng có thể an bài nhận, tôi gần nhất đều có thời gian."

"Vâng."

"Nước ngoài cũng được, hiện tại không cần sốt ruột gấp trở về."

"Vâng."

"Còn có......" Tần Ý Nùng muốn nói cái gì đó, cô ấy bức ép muốn cho bản thân trở nên bận rộn đến mức không còn thời gian suy nghĩ, nhưng đầu óc cô ấy trống rỗng, chỉ có đôi tay nắm chặt, bờ môi khẽ mấp máy mà không thốt nên lời.

Quan Hạm thật cẩn thận nói: "Buổi tối thứ bảy kia, chị không đi đến cuộc hẹn của cô Đường, xong việc làm em thay chị xin lỗi, hiện tại chị có cần gọi điện thoại cho cô ấy không?"

Tần Ý Nùng trầm mặc thật lâu sau, nói: "Không cần."

"Vâng." Quan Hạm yên lặng đem điện thoại đã móc ra một nửa thu trở về.

Tần Ý Nùng quyết định hẹn gặp bác sĩ tâm lý Vương Lâm.

Hai người như những người bạn cũ lâu ngày gặp lại, Vương Lâm tiến tới ôm chặt cô ấy, nhẹ giọng nói: "Đã lâu không gặp."

Tần Ý Nùng thở dài, cười nói: "Về sau chỉ sợ phải thường xuyên gặp."

Không ai sẽ muốn cùng bác sĩ thường thường giao tiếp, trừ phi......

Trong lòng Vương Lâm dấy lên một dự cảm không lành.

Quả nhiên, tình trạng của Tần Ý Nùng lần này còn tồi tệ hơn nhiều so với những gì cô dự đoán. Dù không thường xuyên nói ra hết mọi thứ, nhưng chỉ cần một lần nhắc đến cái chết của chị cô ấy, nỗi ám ảnh ấy lại trở thành cơn ác mộng lớn nhất trong lòng cô ấy.

Tần Ý Nùng vẫy vẫy tay, nói: "Tôi ở nơi này của cô ngủ một lát, mấy ngày nay đau đầu đến lợi hại."

Giờ đây, cô ấy không còn khao khát được phục hồi như trước nữa. Điều cô ấy cần bây giờ là một giấc ngủ yên bình. Ninh Ninh cần hai mươi năm để trưởng thành, mà cô ấy đã vượt qua mười năm rồi, không có lý do gì mà không thể chịu đựng thêm hai mươi năm nữa.

Muốn nhìn thấy con bé trưởng thành, lớn khôn. Tần Ý Nùng nhắm mắt lại, trong hương thơm dịu nhẹ của hoa cỏ, cô ấy từ từ chìm vào giấc ngủ.

Tần Ý Nùng ngủ được bốn giờ, rồi tỉnh dậy, chào tạm biệt Vương Lâm.

Vương Lâm nhìn theo bóng lưng cô ấy rời đi, chỉ biết thở dài.

Buổi chiều không có thông cáo, Tần Ý Nùng dự định trở về nhà, nhưng sau một giờ, cô ấy lại đứng trước cánh cổng lớn, nét mặt thoáng chút ngạc nhiên.

Cô ấy như thế nào đột nhiên về tới nơi này?

Cô ấy liếc nhìn Quan Hạm phía sau, thấy cô cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám nói gì.

Tần Ý Nùng bấm mật mã khóa, bước vào đại sảnh.

Đường Nhược Dao ở phòng sách học tập, nghe được động tĩnh bước nhanh chạy ra tới.

"Tần...... chị." Cô ngừng ở tại chỗ, xa xa mà nhìn, không có tiến lên.

Tần Ý Nùng nhìn xuống đôi chân trần của cô: "Hôm nay không phải thứ năm sao?"

Đường Nhược Dao nói: "Buổi chiều là ngày lễ em được nghỉ."

Tần Ý Nùng khẽ "à" một tiếng, hỏi: "Buổi tối không có tiết học?"

Đường Nhược Dao đáp: "Học kỳ này không có."

Tần Ý Nùng nói: "Tôi là...... Tôi trở về lấy ít đồ."

Trong ánh mắt Đường Nhược Dao hiện lên một tia ảm đạm không dễ phát hiện.

Tần Ý Nùng đi một vòng trong phòng ngủ phụ, ánh mắt lướt qua từng góc cạnh, rồi cầm lên cuốn sách mà cô ấy từng để ở tủ đầu giường. Quay lại cửa chính, cô ấy nói: "Tôi đi đây."

Đường Nhược Dao nhìn cô ấy: "Chị, hẹn gặp lại."

Tần Ý Nùng khẽ nhếch môi, nụ cười chưa kịp hình thành đã vụt tắt. Trong ánh mắt thoáng qua một giọt nước mắt, cô ấy nhẹ nhàng đáp: "Gặp lại."

Tần Ý Nùng khẽ nhếch môi, nụ cười chưa kịp hình thành đã vụt tắt. Trong ánh mắt thoáng qua một giọt nước mắt, cô ấy nhẹ nhàng đáp: "Hẹn gặp lại."

Tần Ý Nùng đứng ngoài cửa, tự tay đóng cửa lại. Hình ảnh Đường Nhược Dao thẳng tắp thân mình từ từ biến mất sau khe cửa.

Một tiếng khoá kia, rõ ràng không nặng, lại phảng phất một cái búa tạ đập vào trong lòng cô ấy.

Tần Ý Nùng đưa tay đè lên ngực, khẽ rên lên một tiếng

Quan Hạm: "Chị Tần!"

Tần Ý Nùng chờ cho cơn đau âm ỉ qua đi, cúi đầu hít một hơi sâu, nói: "Không có việc gì."

Tần Ý Nùng buông tay ra, đỡ lấy cánh tay của Quan Hạm chậm rãi bước đi..

Nữ nhân cười khổ nói: "Em nói xem tôi cứ tiếp tục thế này, có thể đoản mệnh hay không đây?"

Quan Hạm nói: "Sẽ không, chị sẽ sống lâu trăm tuổi."

Tần Ý Nùng nhìn cô, cong môi cười nói: "Rất ít khi nghe em nói loại lời nói này."

Quan Hạm nói: "Rất ít, không đại biểu em sẽ không nói."

Tần Ý Nùng lại cười.

Cô ấy tiếp tục đi tới trước vài bước, phảng phất giống như tự nói mà thấp giọng nói: "Nhưng tôi không muốn sống lâu trăm tuổi."

Quan Hạm đột nhiên cúi thấp đầu, hai giọt nước mắt bất giác lăn dài trên má.

Tần Ý Nùng vỗ vỗ cánh tay cô, nói: "Đưa tôi trở về đi."

Bề ngoài vẫn bình thản, nhưng bên trong cô ấy như đã già đi hàng chục năm.

Vào cái hoàng hôn đỏ như máu ấy, một phần hồn phách của cô ấy đã mãi mãi ở lại trong căn phòng tắm lạnh lẽo kia.

Bé con giờ đã biết cười thành tiếng, người lớn chỉ cần đùa một chút là bé sẽ bật cười, đặc biệt yêu thích Tần Ý Nùng, còn biết giơ tay đòi cô ấy bế.

Tần Ý Nùng chạm nhẹ lên chóp mũi nhỏ nhắn của bé, dịu dàng bảo: "Gọi mẹ."

Bảo bảo: "Y nha nha."

Kỷ Thư Lan nhìn con, nước mắt chực trào khi nhớ đến Tần Lộ Nùng đã khuất, bà lặng lẽ quay ra ngoài.

Tần Ý Nùng thoáng nhìn mẹ, rồi quay lại tiếp tục nói chuyện với bé: "Mẹ... Mẹ..." Một giọt nước mắt rơi xuống gương mặt mềm mại của bé, cô ấy đưa tay nhẹ nhàng lau đi, ngẩng đầu lên, rồi lại cúi xuống tiếp tục: "Mẹ... Mẹ..."

Bé con không hiểu nỗi buồn của người lớn, vẫn vui sướng vung vẩy đôi tay nhỏ nhắn: "Y nha nha."

***

Tần Ý Nùng cố gắng tránh gặp Đường Nhược Dao, nhưng tâm tư nhạy cảm của Đường Nhược Dao đã nhận ra sự lạnh nhạt ấy. Cô không còn thường xuyên gọi điện cho Quan Hạm để yêu cầu trò chuyện với cô ấy nữa. Chỉ là ngẫu nhiên, hai người gặp được qua vài lần ở căn hộ Vọng Nguyệt Sơn kia.

Tần Ý Nùng đổi dép lê, bước về phía sô pha đặt cạnh cửa sổ, nằm xuống với đôi mắt nặng trĩu.

Tiếng xột xoạt vang lên bên tai.

Tiếng bước chân dừng lại trước mặt, Đường Nhược Dao cúi xuống nhìn người phụ nữ đang nhắm mắt lim dim, nửa ngồi xuống, tự nhiên bắt đầu xoa bóp chân cho cô ấy.

Đường Nhược Dao thử mà nhẹ giọng hỏi: "Chị...... Gần đây rất bận sao?" Cho nên mới không đi hẹn cô, cũng không gọi điện thoại cho cô, đôi câu vài lời đều không có.

Tần Ý Nùng đem chân thu trở về, tránh không trả lời câu hỏi kia, nói: "Em đi đọc sách đi."

Tiếng bước chân dần xa, rồi biến mất sau cánh cửa.

Tần Ý Nùng ngồi dậy.

Cô ấy không nên tới, nhưng cô ấy vì cái gì vòng đi vòng lại lại vòng trở lại nơi này?

Chị cô ấy mất rồi, cô ấy đã không còn nhà, chỉ có ở đây, mới có thể tìm thấy một chút an ủi đáng thương, giúp giảm bớt nỗi đau khổ triền miên.

Cố gắng tồn tại.

Nỗ lực mà sống sót.

Đường Nhược Dao ngồi ở phòng sách, thất thần mà lật qua một tờ sách, cô hít sâu một hơi đứng lên, lén lút mở ra cửa phòng sách, lặng lẽ nhìn ra ngoài.

Tần Ý Nùng ngồi đưa lưng về phía cô, hai tay ôm đầu gối, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, như chìm trong suy nghĩ.

Cô ấy bỗng nhiên giơ tay lau đôi mắt.

Đường Nhược Dao hơi hơi trợn to hai tròng mắt.

Chị ấy...... Đang khóc sao?

"Tôi vừa nhận cái kịch bản mới, cho nên đang nhập diễn, em đừng nghĩ nhiều." Tần Ý Nùng ngửa đầu, nói với Đường Nhược Dao đang đứng trước mặt cô ấy.

Đường Nhược Dao đã giơ một tay lên, nhưng đành buông xuống, các ngón tay siết chặt, rồi lại thả lỏng, rủ xuống bên hông.

Đường Nhược Dao mím môi, không nói gì, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Tần Ý Nùng nhìn theo bóng lưng cô, đặt tay lên ngực, nơi lạnh lẽo đến thấu xương.

Lại đến cuối tuần.

Đường Nhược Dao gật gật đầu với Tần Ý Nùng đang vào cửa, Tần Ý Nùng cũng hồi cô một cái gật đầu.

Hai người từng người không nói chuyện.

Qua một lát, Đường Nhược Dao mở lời: "Lần trước chị cùng em nói phim điện ảnh kia, thử vai đã thông qua, nghỉ hè khởi động máy."

Tần Ý Nùng hắng giọng, gật đầu nhẹ.

Đường Nhược Dao đưa một tập tài liệu qua: "Đây là những bút ký đọc sách gần đây của em."

Tần Ý Nùng lần lượt lật xem, như thường lệ, cô ấy khen ngợi: "Không tồi." Sau đó, hai người trò chuyện một chút về nội dung bút ký.

Lúc sau, Đường Nhược Dao nhìn cô ấy: "Chị không có gì muốn nói với em sao?"

Tần Ý Nùng cười nhìn lại: "Nói gì?"

Đường Nhược Dao hơi cúi đầu, cố che giấu nỗi thất vọng: "Không có gì, em về phòng trước."

Có lẽ đúng là cô tự đa tình đi.

Lần lỡ hẹn đó chắc là cố ý, chỉ để nhắc nhở chính cô phải nhìn rõ sự thật. Thật đáng thương, cô còn ngây ngốc đi mua quần áo, tiêu tốn biết bao nhiêu tiền.

Tần Ý Nùng nhìn theo bóng lưng Đường Nhược Dao, nụ cười vẫn còn đó nhưng đôi mắt đã rưng rưng nước. Cô ấy chậm rãi thu lại nụ cười, ngồi xuống sô pha, tựa như mọi sức lực đã bị rút cạn.

Tình cảm của Đường Nhược Dao với cô ấy còn không sâu, chỉ cần cô ấy lạnh nhạt vài lần, dần dần cô sẽ không còn thích cô ấy nữa. Cô ấy cũng chỉ là một chiếc túi da đẹp đẽ, một ánh hào quang dễ chói mắt, bản thân chẳng có gì thú vị, chỉ có những cô gái trẻ, ngây ngô như Đường Nhược Dao mới vô tình đâm đầu vào. Tương lai, cô sẽ gặp được người mà cô thực sự yêu thương, sống một cuộc đời rực rỡ sắc màu.

Tần Ý Nùng cầm lên ly rượu trên bàn trà, uống một hơi cạn sạch.

Như vậy, có lẽ là tốt nhất rồi.

Sau đó, Tần Ý Nùng tiến vào đoàn phim mới, mất hút suốt ba tháng. Đường Nhược Dao quả thực không có tình cảm sâu đậm với Tần Ý Nùng, hình bóng cô ấy trong tâm trí dần phai mờ. Đến khi bộ phim mở máy vào mùa hè, tài khoản Weibo nhỏ của Đường Nhược Dao cũng ngừng cập nhật.

Hai người càng lúc càng xa, nếu không phải chuyện ngoài ý muốn kia xuất hiện, sớm đã thành người xa lạ.

Tại tiệc đóng máy.

Đường Nhược Dao ở tiệc đóng máy phim điện ảnh vô ý bị bỏ thuốc, Tần Ý Nùng dẫn người tìm đến khách sạn đem cô dẫn về.

Một đêm cuồng nhiệt, tỉnh dậy cả thế giới đã đảo lộn.

Thiếu nữ dễ dàng nảy sinh tình cảm khi lần đầu tiên bị chạm vào, huống hồ đó lại là người anh hùng cứu mình, một thần binh từ trên trời giáng xuống. Ngọn lửa tình yêu âm ỉ trong lòng Đường Nhược Dao bùng cháy trở lại, nhưng lại bị một câu nói lạnh lùng đánh quay lại nguyên hình.

Tần Ý Nùng nhìn cô, lạnh như băng mà nói: "Không cần cảm ơn, tôi chỉ là chán ghét người khác chạm vào đồ của tôi."

Quan hệ của cả hai rốt cuộc đi hướng không thể vãn hồi.

Làm Tần Ý Nùng tuyệt vọng chính là, cô ấy không những không có bảo vệ tốt Đường Nhược Dao, còn làm chính mình lại lần nữa hãm tiến vào.

Lần đầu tiên sau đêm đó. Trăng đã lên đỉnh, một đám mây đen kéo qua, che đi ánh trăng nhu hòa. Trong bóng tối, Tần Ý Nùng lặng lẽ đẩy cửa phòng Đường Nhược Dao, không một tiếng động bước vào.

Cô gái ngủ say, trán lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ như hạt sương trên cánh hoa.

Tần Ý Nùng theo bản năng liếc nhìn nhiệt độ sưởi ấm, chỉnh thấp một chút. Nhiệt độ chưa kịp giảm, cô ấy quay lại phòng khách, mở ngăn kéo lấy ra một chiếc quạt nhỏ, nhẹ nhàng quạt gió cho cô.

Cánh mũi Đường Nhược Dao khẽ mấp máy, đôi mi thanh tú vốn cau lại nay đã giãn ra, lộ rõ vẻ thoải mái dễ chịu.

Tần Ý Nùng nhìn cô, khóe môi cong lên một đường cong nhỏ, nhưng cũng nhanh chóng tan biến vào không khí.

Cô ấy há miệng nặng nề thở, không tiếng động mà nói ra hai chữ.

Dao...... Dao......

Cô ấy một lần một lần mà gọi, càng ngày càng thuần thục.

Dao Dao.

Dao Dao.

Ngực cô ấy, vốn lạnh băng quanh năm, bỗng nhiên bởi cái tên này mà trở nên ấm áp, những cảm xúc đó tuôn chảy, ngưng tụ tại trái tim, trở thành một điểm nóng bỏng.

Cô ấy luyến tiếc, luyến tiếc người duy nhất trên thế giới này có thể làm cô ấy cảm nhận được sự ấm áp.

Nhưng cô ấy cũng không thể thổ lộ tình yêu này, không thể giữ cô triệt để bên mình.

Cô ấy đã từng mất đi một người, không thể lại chấp nhận mất đi Đường Nhược Dao thêm một lần nữa. Nếu cô ấy mất đi Đường Nhược Dao, cô ấy chắc chắn sẽ chết, mà cô ấy chết thì cũng không sao, chỉ là cô ấy còn muốn thấy Ninh Ninh lớn lên.

Tần Ý Nùng nhẹ nhàng đưa tay, đầu ngón tay lướt qua đôi má mềm mại của cô gái trẻ, rồi cúi xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô, sau đó yên tĩnh đứng dậy rời đi, như thể chưa từng có mặt ở đây.

Hai người vẫn tiếp tục gặp nhau ngẫu nhiên trong căn nhà này, không cần lời hẹn trước, chỉ để duyên phận dẫn lối. Số lần gặp gỡ ngày càng nhiều, các cô lại lần nữa hấp dẫn nhau. Bởi vì từng có một lần thân mật, vào một buổi tối, chuyện này một lần nữa lại xảy ra một cách tự nhiên.

Sau đó là lần thứ ba, rồi lần thứ tư, rất nhiều lần. Một người không nỡ rời xa, dù muốn tránh né nhưng không thể cưỡng lại sự hấp dẫn, như rút đao đoạn thủy, uống rượu độc giải khát; người còn lại tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận chim hoàng yến, ngậm bồ hòn làm ngọt, chờ đợi hiệp ước kết thúc, nhưng đồng thời hãm sâu vào cái bẫy ôn nhu không thể tự kềm chế.

Sợi chỉ đỏ của vận mệnh buộc chặt hai người lại với nhau.

Giấy hiệp nghị đã từng là thùng rỗng kêu to, vòng đi vòng lại thế nhưng thành thật, Tần Ý Nùng không còn có cơ hội nói ra chân tướng năm đó.

***

"An Linh." Tần Ý Nùng đẩy cửa vào, cất cao giọng nói, "Giúp em một việc."

An Linh đang nghe điện thoại, hướng cô làm cái tư thế chờ một lát, cô nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, đi đến sô pha ngồi xuống, thư ký đặt hai ly cà phê, Tần Ý Nùng đi thẳng vào vấn đề nói: "Giúp em nâng đỡ một người."

"Ai?"

Tần Ý Nùng đem một phần tư liệu đưa cho cô.

An Linh cầm máy tính bản đọc lên: "Đường Nhược Dao, sinh viên năm ba Học viện Hí kịch Thủ Đô, diễn viên chính phim 《 Yên Chi 》của đạo diễn Lãnh Kiệt......" cô gật gật đầu, "Điều kiện cũng không tệ lắm, muốn ký hợp đồng với phòng làm việc của mình sao?"

"Không phải, em ấy có công ty quản lý, gọi là truyền Thông Tinh Nhuệ, trong tư liệu có viết."

An Linh kéo xuống: "Có công ty còn nâng đỡ cô ấy làm gì?"

Tần Ý Nùng nói: "Là em muốn nâng đỡ."

"Có khác nhau sao?" An Linh hỏi.

"Có." Tần Ý Nùng ngữ không kinh người chết không thôi nói, "Em ấy là nhân tình của em."

An Linh suýt nữa phun cả ngụm cà phê ra ngoài, Tần Ý Nùng kịp thời nghiêng đầu tránh đi.

An Linh trừng mắt nói: "Em nói cái gì..."

Tần Ý Nùng lời ít mà ý nhiều nói: "Tóm lại em muốn nâng đỡ em ấy, đem tài nguyên tốt đều cho em ấy." Cô ấy muốn nhìn thấy cô hào quang rực rỡ, nhìn cô có một đời viên mãn, nhìn thấy cô hạnh phúc bình an cả đời.

Sau khi rời khỏi chị, em nhất định phải thật tốt.

An Linh nhìn cô ấy với ánh mắt kỳ lạ: "Em nói không phải là cái loại bao dưỡng tình nhân đi?"

Tần Ý Nùng gật đầu.

Đúng là như vậy đi.

An Linh bất đắc dĩ lắc đầu: "Em thật là......" Bên ngoài truyền cô ấy như vậy nhiều năm giả dối hư ảo tình nhân, không thể tưởng được cô ấy thế nhưng thật sự dưỡng một nhân tình, vẫn còn là sinh viên.

Tần Ý Nùng cười nói: "Em lợi hại không?"

An Linh trơn trắng mắt nhìn cô ấy nói: "Lợi hại, nhưng em phải chuẩn bị tinh thần trả giá đắt đấy."

"Tốt thôi."

au khi bàn bạc xong, Tần Ý Nùng nói tiếp: "Em muốn đem trọng tâm sự nghiệp chuyển ra nước ngoài, về sau sẽ không thường lộ diện ở quốc nội nữa."

An Linh nói thẳng: "Được."

Khi yêu, người ta thường có một từ trường đặc biệt. Đường Nhược Dao vốn nhạy cảm, dù Tần Ý Nùng có phân rõ giới hạn đến đâu, cô cũng có thể từ dấu vết để lại phát hiện tình yêu của Tần Ý Nùng. Vì vậy, trước khi tình thế trở nên không thể kiểm soát, Tần Ý Nùng quyết định xuất ngoại.

Ba tháng, bốn tháng, thậm chí nửa năm gặp lại, khoảng cách càng xa, tình cảm cũng sẽ dần nguội lạnh.

Quan Hạm bước tới, trên tay cầm điện thoại: "Cô Dao muốn nói chuyện với chị." Hai năm trôi qua, Quan Hạm vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, không có gì thay đổi, càng không có lấy một chút đáng yêu.

Đường Nhược Dao rất ít sẽ chủ động yêu cầu cùng cô ấy nói chuyện. Tần Ý Nùng nhướng mày, buông ly pha lê đựng đầy rượu, đem điện thoại đặt bên tai, thanh âm thấp nhu đạo: "Có chuyện gì sao?"

Đầu ngón tay Đường Nhược Dao khẽ bấm vào lòng bàn tay, cô cất giọng: "Em vừa được đề cử cho giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại Kim Quế năm nay."

Tần Ý Nùng nói: "Chúc mừng em, hy vọng tên em sẽ được xướng lên trên bảng vàng." Dừng lại một chút, cô ấy xin lỗi, giọng nhẹ nhàng: "Chỉ là lúc đó tôi phải làm khách mời trao giải tại Liên hoan phim Cannes, sau lễ bế mạc mới có thể về nước."

Giải thưởng Kim Quế là sau nghi lễ bế mạc hai ngày, thời gian là tới kịp.

Đường Nhược Dao nói: "Em biết." Giọng cô không kiềm được sự kích động.

Chị ấy sẽ đến sao?

Chị ấy sẽ đến chứ?

Tần Ý Nùng trả lại điện thoại cho Quan Hạm, trong ánh mắt hiện lên một tia vui mừng, có chung vinh dự mà khoe ra nói: "Dao Dao được đề cử Nữ chính xuất sắc nhất tại Kim Quế."

Quan Hạm nói: "Chúc mừng."

Tần Ý Nùng nhìn cô.

Quan Hạm lại nghẹn ra một câu: "Cô Dao nhất định sẽ lấy thưởng."

Tần Ý Nùng vừa lòng gật gật đầu.

Quan Hạm nói: "Chị có muốn đặt vé máy bay về nước ngay không? "

Nụ cười trên môi Tần Ý Nùng hơi trùng xuống.

Thật lâu sau, cô ấy bưng ly rượu trên quầy bar lên, đi trở về phòng. Phòng ngủ không bật đèn, ánh sáng từ hành lang phía sau lưng kéo dài cái bóng của cô ấy, rồi từ từ chìm vào bóng tối.

Cô ấy sẽ cả đời yêu cô, từ lúc sống đến lúc chết, chẳng sợ cô không bao giờ biết được.

*********************

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này sẽ thuộc về chi nhánh một, tức là cốt truyện chính văn. Vì muốn tình tiết diễn ra mượt mà, hơn nữa chương này tương đối ngắn, nên tôi quyết định rằng đau dài không bằng đau ngắn, trước khổ sau ngọt. Vì vậy, hôm nay tôi sẽ đưa chi nhánh một lên trước, và chương này sẽ khép lại chi nhánh một. Ngày mai, cốt truyện sẽ mở ra chi nhánh hai. Mãnh hổ rơi xuống đất, tôi xin chân thành gửi lời xin lỗi đến mọi người!

Tôi nhất định sẽ viết thêm nhiều đoạn ngọt ngào để bù đắp cho cả nhà!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro