Chương 6. Sau khi kết hôn: Không ngừng hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Ý Nùng: [Chị mới là nhược 'thụ'.]

Trước màn hình, tập thể ba người phòng 405 đồng loạt ngã ngửa.

Văn Thù Nhàn lấy lại tinh thần đầu tiên, bùm bùm gõ chữ: [Quý cô nói cái gì chính là cái đó [ôm quyền]]

Thôi Giai Nhân: [Tán thành]

Bây giờ, Tần Ý Nùng đã là bà chủ của Phó Du Quân, nên cô nàng càng không dám phản bác, lập tức hồi đáp biểu tượng "Ngón tay cái".

Tần Ý Nùng: [Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi]

Tần Ý Nùng: [Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi]

Tần Ý Nùng: [Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi]

Trong nhóm, một đợt lì xì may mắn được tung ra, mỗi cái trị giá hai vạn. Tần Ý Nùng con mắt không chớp lấy một cái, phát liền một lúc mười bao lì xì.

Thiên nữ vung tiền.

Văn Thù Nhàn, người ngốc nhưng vận khí tốt, mười lần thì hết tám lần cướp được lì xì vượt mức trung bình, có lần cướp được một vạn chín. Trước màn hình, cô nàng cười không khép miệng, gửi biểu tượng "Cám ơn bà chủ~".

Văn Thù Nhàn: [sớm biết như vậy tôi còn quay phim quay ảnh làm gì không biết, chết tiệt, đi thu lì xì có phải giàu nhanh hơn không]

Thôi Giai Nhân: [Tôi cuối cùng chỉ cướp được một trăm, cậu tính sao đây?]

Phó Du Quân cầm bao lì xì vừa cướp được, tập hợp lại, rồi chuyển khoản cho Quan Hạm.

Quan Hạm: "???"

Phó Du Quân: [Tiền tài ngoài ý muốn, chị giữ giúp tôi đi]

Quan Hạm: [Tôi là mẹ em sao?]

Phó Du Quân: [Người đại diện chính là một nửa mẹ, mami, nhanh nhận đi]

Quan Hạm không trả lời, nhưng cũng không cầm tiền lui về.

Đường Nhược Dao từ trong chăn ló đầu ra, nhìn Tần Ý Nùng đang mải mê với điện thoại, cong môi khẽ cười. Cô từ từ ngồi dậy, kịp thời ngăn cản Tần Ý Nùng phát bao lì xì thứ mười một.

"Chị đang làm gì đấy ạ?"

"Chị phát lì xì." Tần Ý Nùng kín đáo đưa điện thoại cho Đường Nhược Dao, nói, "Còn em nữa, em mở thử đi."

Đường Nhược Dao không để ý đến việc hỏi Tần Ý Nùng tại sao lại vào nhóm ký túc xá. Trước tiên, cô nhận hết các bao lì xì chưa mở. Vận may của cô cũng khá tốt, có ba lượt trúng thưởng lớn, tổng cộng đã cướp được sáu, bảy vạn.

Đường Nhược Dao nhìn số tiền trong các bao lì xì một hồi, mắt hoa lên.

Cô nhịn một chút, tâm bình khí hòa nói với Tần Ý Nùng: "Chị có tiền cũng không thể tiêu xài như vậy."

Tần Ý Nùng cười tủm tỉm, vẫy tay: "Đều là người trong nhà."

Đường Nhược Dao nhìn Tần Ý Nùng vui vẻ, rồi phát thêm hai vạn nữa trong nhóm.

Văn Thù Nhàn: [Muốn ngất xỉu!]

Văn Thù Nhàn không cam lòng yếu thế: [Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi]

Nói gì thì nói, cô nàng từng là "Hút kim nữ vương", trước mặt tiền bối Tần Ý Nùng nhặt chút lợi lộc cũng coi như xong. Đường Nhược Dao cũng vậy, vung tiền như rác, khiến cô nàng cảm giác mình thật hẹp hòi.

405 nghèo nhất - Thôi Giai Nhân nhận lì xì thuần thục: [Cám ơn bà chủ~]

Thôi Giai Nhân: [Tôi có thể gia nhập nhóm này là may mắn lớn nhất kiếp này của tôi ạ [lau nước mắt]]

Văn Thù Nhàn: [Vì sao từ đầu đến cuối không thấy bố già đâu, bao lì xì thì nhiều mà người thì không thấy đâu]

Văn Thù Nhàn: [Bố già ra đây chịu đánh @Phó Du Quân]

Phó Du Quân: [Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi]

Văn Thù Nhàn: [Đừng tưởng rằng cậu phát một bao lì xì là có thể che giấu sự thật cậu không tập trung, có phải vụng trộm đi tìm Quan trợ lý rồi không @Phó Du Quân]

Phó Du Quân: "! ! !"

Văn Thù Nhàn, trong một khoảnh khắc chậm chạp, lại đánh bậy đánh bạ mà đoán trúng sự thật.

Phó Du Quân phát biểu tượng "Nằm thẳng" biểu lộ lặng nhận.

Mấy người trong phòng 405 lại tiếp tục nhiều chuyện một hồi, không để ý Giám đốc Tần cũng ở trong nhóm.

Tần Ý Nùng ít khi tham gia vào mấy chuyện bát quái của giới trẻ, nhưng lần này lại thấy thú vị, đặc biệt khi nhân vật chính trong câu chuyện là trợ lý lâu năm của cô ấy. Cô ấy cảm nhận được sự hấp dẫn lạ thường.

"Em đi tắm nha?" Đường Nhược Dao nói.

"Ừm, em đi đi." Tần Ý Nùng đáp nhưng không ngẩng đầu lên.

Đường Nhược Dao nhếch miệng cười. Trước khi đi, cô xác nhận trong nhóm không ai mở video, rồi nhẹ nhàng nâng má Tần Ý Nùng lên.

Tần Ý Nùng nháy mắt mấy cái, biểu hiện không chút đề phòng, bộ dạng như chưa trải sự đời vô cùng ngây ngô, ngũ quan cô ấy xinh đẹp giống yêu hồ ly, ánh mắt lộ ra sự thuần khiết làm người ta xao xuyến không thôi.

Đường Nhược Dao cúi người xuống hôn lấy Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng cũng vứt bỏ điện thoại sang một bên, vòng tay ôm lấy cổ cô để kéo người cô ấy yêu lại gần chút nữa.

Kết thúc nụ hôn ngắn ngủi, Đường Nhược Dao vào phòng tắm rửa.

Dư âm vẫn còn đọng lại, Tần Ý Nùng trở lại nhóm suýt nữa đánh xuống dòng chữ: [Đường Nhược Dao vô cùng 'công'.]

Nhưng cô không muốn chia sẻ chuyện riêng tư của hai người, chỉ an tâm nhìn chuyện bát quái, thỉnh thoảng phát biểu vài câu. Cô ấy từng là bà chủ của Quan Hạm, hiện giờ cũng vẫn là bà chủ, chỉ có cô ấy gia nhập, nhóm bát quái càng thêm sôi nổi.

[Nãy giờ qua mấy lượt rồi?]

[Không đánh cậu không phải là chúng tôi yêu mếm gì cậu đâu, bố già!]

Tần Ý Nùng: [Quan Hạm xuất thân từ võ thuật thế gia, thể lực rất tốt [trầm tư]]

Ba người phòng 405: "..."

Mạnh mẽ, vẫn là chị gái đấy mạnh mẽ.

Phó Du Quân xin tha không thành, đành giả chết mong trốn được một kiếp.

Tần Ý Nùng đã muốn vào nhóm ký túc xá của Đường Nhược Dao từ lâu. Không phải vì có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ muốn theo dõi cô, mà vì muốn xem cách cô cùng bạn cùng phòng chung sống ra sao. Chỉ là một phần cô ấy cảm thấy xấu hổ, phần khác lại sợ xâm phạm riêng tư của cô. Đường Nhược Dao hiểu điều này, cũng không nghĩ việc đó quá to tát gì. Sẵn việc hôm nay, cô ấy mượn cơ hội quang minh chính đại vào nhóm, cùng bạn cùng phòng của Đường Nhược Dao trò chuyện vui vẻ.

Sau khi tắm rửa xong, Đường Nhược Dao bước ra, Tần Ý Nùng làm ra vẻ lơ đãng hỏi: "Chị ở lại trong nhóm ký túc xá của các em có gì bất tiện không nhỉ?"

"Chỗ nào không tiện ạ?" Đường Nhược Dao vỗ vỗ chiếc chăn mềm mại, nằm xuống, kéo cô ấy vào lòng.

Tần Ý Nùng tựa vào cô, nói: "Nếu có chị...Các em sẽ... sẽ không lo lắng gì sao?"

Đường Nhược Dao vừa tắm xong, xem qua nhóm thấy mấy người trò chuyện đã lên tới "99+" thông báo, cười nói: "Chị nhìn xem, các cậu ấy có vẻ gì lo lắng không ạ?" Cô hôn lên trán Tần Ý Nùng, môi mỏng từ mi tâm xuống, ngửi hương thơm trên người cô ấy, Đường Nhược Dao cảm thấy có chút say mê.

"Nhưng mà..."

Đường Nhược Dao hôn đến khóe môi cô ấy, lẩm bẩm: "Đừng nhưng mà, mấy tên đó nhất định thích chị còn không kịp."

"Vậy còn em?"

"Em yêu chị."

Lời tâm tình, nghe thêm bao nhiêu lần cũng không chán. Đường Nhược Dao rõ ràng cảm giác được khóe miệng Tần Ý Nùng cong lên khi cô hôn cô ấy.

Đường Nhược Dao tay trái đỡ lấy mặt Tần Ý Nùng, hôn thật sâu người phụ nữ của cô. Tay phải thuần thục tắt chiếc đèn bàn cuối cùng.

Tần Ý Nùng sáng hôm sau không có lịch quay phim, giờ cô ấy ngoan ngoãn làm nhược 'thụ'. Kết hôn ba năm, Đường Nhược Dao còn hiểu rõ cô ấy hơn cả chính cô ấy, hiểu rõ đến từng chi tiết nhỏ nhất, chính xác từng li từng lí.

Tần Ý Nùng bấm tay, dùng sức nắm chặt ga giường, ngón tay thon dài uốn lượn, tạo nên những đường cong đẹp mắt.

Ánh trăng mênh mông xuyên qua bức màn mỏng của khách sạn, tạo nên một khung cảnh mờ mờ ảo ảo trong phòng.

Tóc dài Đường Nhược Dao thấm ướt mồ hôi, dán lên má, trắng đen phân rõ càng làm nổi bật vẻ đẹp của cô. Cô đỡ Tần Ý Nùng vừa mới bình phục ngồi dậy, ôm cô ấy vào lòng, dùng một loại nhiệt tình không lốt thoát một lần nữa bao vây lấy cô ấy.

Các cô mặt đối mặt hôn môi.

Tần Ý Nùng vùi mặt vào cổ người mình yêu, cảm nhận mồ hôi rịn ra trên cổ, nhịp thở phập phồng.

...

Trước khi ngủ, Đường Nhược Dao chỉnh đồng hồ báo thức của Tần Ý Nùng chậm lại hai giờ. Cô mở mắt hi hí, nhìn màn hình hiển thị thời gian: gần hai giờ sáng. Các cô càng ngày càng ăn ý trong việc điều chỉnh giờ giấc sinh hoạt, từ bỏ phương thức thức trắng đêm làm ảnh hưởng giấc ngủ, thay vào đó là một quá trình nghỉ ngơi hoàn hảo hơn. Cách này không chỉ giúp tránh mệt mỏi vào ngày hôm sau mà còn hỗ trợ sức khỏe thể chất lẫn phát triển tinh thần.

Tần Ý Nùng vốn được bảo dưỡng tốt, ba mươi bốn tuổi nhưng trông như hai mươi bảy, hai mươi tám, nhờ trải qua tình dục thoải mái, khí sắc của cô ấy càng thêm hồng hào, làn da mềm mại và săn chắc, trẻ trung hơn nhiều.

Đường Nhược Dao súc miệng xong rồi trở lại ngồi xổm bên cạnh Tần Ý Nùng đang ngồi trên ghế dựa ở sân thượng đọc kịch bản. Cô chuyên chú ngưng mắt nhìn người phụ nữ của mình.

Đường đại cẩu thỉnh thoảng thích ngồi xổm bên cạnh cô ấy, Tần Ý Nùng thấy vậy cũng không trách, chỉ nhẹ nhàng đưa tay, dịu dàng sờ lên đầu Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao bỗng nhiên làm như thật mà thở dài.

Tần Ý Nùng lật trang kịch bản, chú ý đến cô: "Làm sao vậy?"

Đường Nhược Dao hỏi: "Chị có từng xem đoạn thời gian trước trên mạng nói gì không ạ?"

Tần Ý Nùng trả lời: "Chị chưa xem, họ nói gì vậy?" Cô ấy vốn không thích lướt mạng, vào đoàn làm phim xong thì như ngắt mạng, không hổ thanh danh "cán bộ già kỳ cựu".

Đường Nhược Dao giọng mang chút u oán, nói: "Mọi người đều nói chị càng ngày càng trẻ đẹp." trở về thời đỉnh cao nhan sắc. Câu sau đó Đường Nhược Dao không nói ra, nhưng trong lòng cô, Tần Ý Nùng mãi mãi ở thời kỳ đỉnh cao nhan sắc.

Tần Ý Nùng cười rộ lên: "Như vậy không tốt sao?" Chính cô ấy cũng nhận thấy điều đó, hơn nữa cũng trộm vui một phen. Tìm được người yêu trẻ tuổi vốn sẽ lo bản thân già yếu nhanh hơn so với đối phương, nhưng giờ cô ấy nhìn mình như trở lại tuổi 24-25, da dẻ mịn màng, nói vui bao nhiêu là có bấy nhiêu.

Đường Nhược Dao buồn rầu nói: "Nhưng bây giờ chị như hai mươi tuổi, còn em lại hai mươi bảy rồi."

Tần Ý Nùng: "..."

Cô ấy đặt kịch bản xuống, hít một hơi thật sâu, rồi nhìn về phía Đường Nhược Dao ngoắc ngoắc tay một cái: "Bảo bối, lại đây."

Đường Nhược Dao đứng dậy, cười vui vẻ, xúm lại gần.

Tần Ý Nùng tức giận, hai tay nắm lấy gò má cô. Khuôn mặt này, căng mịn collagen, tựa như khiến đầu ngón tay cô ấy trơn tuột qua, làm người ta yêu thích xoa nắn không nỡ buông.

Nếu như Tần Ý Nùng khôi phục lại tuổi 24-25, thì Đường Nhược Dao cũng chỉ như mười tám. Không có khuyết điểm nhỏ nào, tinh tế tỉ mỉ đến mức ngay cả lỗ chân lông cũng không thấy, lại non mềm, trẻ trung xinh đẹp. Tần Ý Nùng tức không nhịn nổi, trực tiếp cắn nhẹ lên má cô một cái.

Đường Nhược Dao hí lên một tiếng, Tần Ý Nùng lại gọi cô lần nữa.

Tần Ý Nùng sẵng giọng: "Miệng lưỡi trơn tru." Còn tay cô ấy thì chuyển thành vuốt ve vành tai cô.

Đường Nhược Dao phồng má, thần thái thì trông như một cô gái nhỏ, không thể xem là nữ sinh đại học, mà giống học sinh cấp ba hơn. Đường Nhược Dao dịu dàng nói: "Em lo lắng thật sự, chị không biết bây giờ có bao nhiêu người coi chị như tình nhân trong mộng đâu."

Quản đốc xưởng làm giấm – Tần Ý Nùng cũng không chịu thua kém.

"Thế em có biết trên Weibo có bao nhiêu người gọi em là 'vợ' không?"

"Em có nói với họ đừng loạn gọi, nhưng họ không nghe em, em biết phải làm sao?"

"Chị không biết." Tần Ý Nùng quay đầu đi.

Đường Nhược Dao quay đầu cô ấy lại, nhưng Tần Ý Nùng lại quay sang nhìn bên cạnh, không chịu nhìn thẳng vào mặt Đường Nhược Dao, rõ ràng đang tức giận.

Tần Ý Nùng hôm nay đã có được rất nhiều nào là sức khỏe, tình thân, tình bạn, và cả tình yêu. Cô ấy có thể giữ thái độ bình thản khách quan để đối mặt với tất cả mọi chuyện, mà không còn cảm thấy cần phải đề phòng mọi thứ xung quanh. Tất cả điều này đều nhờ vào Đường Nhược Dao cho cô ấy. Đường Nhược Dao là cửa sổ nhìn ra thế giới của cô ấy, cũng là tường thành kiên cố nhất trước mặt cô ấy, đồng thời còn là tấm chắn mạnh mẽ nhất hộ thuẫn phía sau cô ấy.

Đường Nhược Dao vĩnh viễn khác biệt với mọi người và mọi việc. Cô là cô, ngoài cô ra, tất cả đều chỉ là thứ yếu.

Liên quan đến Đường Nhược Dao, Tần Ý Nùng luôn ghen tuông hẹp hòi, một chút việc cũng có thể khiến cô ấy phát cáu. Tất nhiên, sự cưng chiều của Tần Ý Nùng đối với Đường Nhược Dao không bao giờ thay đổi.

Đường Nhược Dao V: [Bà xã, em yêu chị @ Tần Ý Nùng]

Cư dân mạng 1: [Thể hiện tình cảm dù có chậm, nhưng vẫn phải thể hiện]

Cư dân mạng 2: [Tôi bấm ngón tay tính toán, cũng chỉ trong hai ngày này thôi, quả nhiên Đường Nhược Dao đã tỏ tình rồi]

Cư dân mạng 3: [Tôi vừa ăn xong điểm tâm, lại phát thêm một chén cẩu lương nóng hổi, nấc]

Cư dân mạng 4: [Ở đoàn làm phim phát đường chưa đủ sao? Lại tú ân tú ái lên Weibo, chua chết tôi rồi]

Cư dân mạng 5: [Có phải Giám đốc Tần lại ghen rồi không?]

Đường Nhược Dao đưa bình luận này cho Tần Ý Nùng xem. Giờ phút này, Tần Ý Nùng được dỗ dành nên tâm tình sáng rỡ, hừ hừ đôi câu, nói: "Chị có ghen sao?"

Cô ấy thường xuyên ghen sao? Chỉ là năm ngày ghen nhỏ, mười ngày ghen lớn. Đường Nhược Dao năm ba bữa lại chạy lên Weibo tỏ tình với cô ấy, các bài đăng ngắn nhưng rất rõ ràng.

Cô ấy có thể không yêu cầu, nhưng Đường Nhược Dao nhất định sẽ thổ lộ.

Đến mức cộng đồng mạng làm sao biết được, còn ngược dòng tìm hiểu đến một năm trước trong một tiết mục phỏng vấn. Người chủ trì hỏi về đời sống tình cảm của hai người sao lúc nào cũng luôn ngọt ngào cuồng nhiệt, lúc đó Đường Nhược Dao mi mắt cong cong, nhất thời không cẩn thận mà lộ ra miệng.

Nàng thật sự không nói thẳng rằng mỗi lần thổ lộ trên Weibo là vì bảo bối ở nhà đang ghen, chỉ nói yêu người chua ngọt nhiệt tình này rất nhiều. Bởi vì đặc biệt yêu cô ấy, nên khi nói, ánh mắt cô sáng lạn như sao, làm trái tim người xem tan chảy, khiến khán giả trước màn hình đồng thời che miệng vì đau răng.

Cộng đồng mạng là gì chứ? Họ chính là những Sherlock Holmes đương đại. Fan cặp đôi trên mạng có thể tài giỏi như mười Sherlock Holmes, cẩn thận thăm dò từng chi tiết một. Họ đã phát hiện ra năm Đường Nhược Dao công khai, từng hủy hình tượng của bản thân, khi phát biểu câu: "Tỷ tỷ chân không là chân, sông Tắc Nạp bờ xuân thủy." [1] Sau lúc đó không lâu, trong các cuộc phỏng vấn thảo luận người hâm mộ để ý cách họ xưng hô lung tung, khen ngợi qua lại, tiếp đó liên hệ với câu nói trên của cô nên chốt phá án: Đường Nhược Dao là một "cuồng ma cưng vợ"!

Không tiếc tự hủy hình tượng, chỉ vì muốn dỗ dành bà xã ngâm giấm của mình vui vẻ.

Mỗi lần Đường Nhược Dao công khai thổ lộ, fan cặp đôi đều cảm thán: "Gặm được rồi, gặm được rồi, tình thú nho nhỏ của cặp vợ vợ đây mà."

Fan only của Đường Nhược Dao lại bùng nổ, dựa vào cái gì mà Tần Ý Nùng còn chưa có động tĩnh gì thì Đường Nhược Dao lại điên cuồng thổ lộ, có phải quá khi dễ người hay không?

Fan only của Đường Nhược Dao vẫn ở trong bình luận, tận tình khuyên bảo cô, thậm chí mắng ầm lên, đe dọa sẽ thoát fan nếu cô tiếp tục cùng Tần Ý Nùng thường xuyên thể hiện tình cảm quá mức công khai trên mạng xã hội.

Những người hâm mộ từ phía Tần Ý Nùng cũng đưa sự việc này lên bàn tán sôi nổi, những người qua đường không rõ sự thật cũng bị cuốn vào, cảm thấy Đường Nhược Dao hèn mọn, không xứng với Tần Ý Nùng. Vấn đề này ngày càng trở nên phức tạp, thậm chí đến thân thế của Ninh Ninh còn là một câu đố cũng lần nữa bị lôi ra làm bia ngắm, nói Đường Nhược Dao là "đổ vỏ", đục nước béo cò. Dần dần, người đến vu oan nhân cách của Đường Nhược Dao ngày càng nhiều.

Đường Nhược Dao oán hận trực tiếp gửi công văn để phản bác lại, một chút cũng không nể nang: "Có người thông qua vài câu nói, như ếch ngồi đáy giếng, tự ảo tưởng và tự cảm động với tuồng người hâm mộ của mình. Nếu như vậy, hãy dừng lại và suy nghĩ kỹ. Nếu muốn diễn xuất, hãy tiến vào giới văn nghệ, làm người hâm mộ làm gì? Tôi sống vui vẻ cùng người tôi yêu, ân ái hạnh phúc, tại sao các người lại phải lắm miệng? Quản tốt việc của mình đi!"

Phản ứng cứng rắn này của Đường Nhược Dao đã nhận được sự ủng hộ rộng rãi từ cộng đồng người hâm mộ, cũng như từ những người qua đường. Đồng thời, nó cũng gây ra sự chấn động trong cộng đồng fan của Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao hoàn toàn không quan tâm, cô không kiếm tiền dựa người hâm mộ. Cộng đồng fan xem như được thanh lọc, chỉ còn lại những người chúc phúc cho cô và Tần Ý Nùng, hoặc ít nhất là im lặng không can thiệp vào việc thể hiện tình cảm trên Weibo.

Trong khi đó, phòng làm việc của Tần Ý Nùng nhanh chóng khởi tố những người bịa đặt thông tin.

Tần Ý Nùng từng cân nhắc việc gia tăng sự tương tác với Đường Nhược Dao, thậm chí tham gia các chương trình thực tế về vợ chồng, hoặc xuất hiện nhiều hơn trên mạng xã hội. Mỗi khi Đường Nhược Dao tỏ tình, cô ấy cũng sẽ bình luận, ảnh hưởng lẫn nhau, tạo nên sự tác động qua lại, nhưng tất cả đều bị Đường Nhược Dao bác bỏ.

Không nên vì những người không liên quan mà ép buộc bản thân, Tần Ý Nùng không thích những việc như vậy, cô nhất định sẽ không để cô ấy phải làm.

Khi đoạn phim ngoài lề của "Võ Tắc Thiên" được phát hành, nó đã giúp xóa bỏ một số hiểu lầm rằng Đường Nhược Dao hèn mọn và khoe khoang tình cảm quá mức. Nói đùa thôi, người sáng suốt cũng có thể thấy rằng Tần Ý Nùng rất ỷ lại vào Đường Nhược Dao, hận không thể trở thành một món trang sức treo trên người cô mỗi ngày, đi đến đâu thì theo tới đó.

Vẻ đẹp vô song và sự dính người của chị Đại – Tần Ý Nùng, ai có thể cưỡng lại? Quả thực là đáng yêu điên cuồng mà!

Trong cộng đồng fan cơ bắp, ai cũng yêu thích mấy chị gái xinh đẹp, mà Tần Ý Nùng với khả năng "tiến khả công lui khả thụ" [2] ngay lập tức chiếm vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng cơ bắp 101, còn vị trí trung tâm luôn thuộc về bà xã của cô ấy, Đường Nhược Dao. Ba năm liên tiếp, vị trí này không thể lay động.

Đường Nhược Dao, hoa cao trên núi, có thể thay thế tất cả nữ chính băng sơn trong tiểu thuyết giải trí, chân dài, eo thon, vừa đẹp vừa tài năng, lại thâm tình chung thủy. Khi cô đạt đến tuổi hai mươi lăm, gọi là tuổi "Chị", cả vòng giải trí đều điên đảo, dùng ưu thế áp đảo đưa Đường Nhược Dao lên bảo tọa số một.

Mỗi năm, Tần Ý Nùng đều tổ chức cuộc thi tuyển phi trong hậu cung, và luôn tuyên bố rằng Đường Nhược Dao là vị trí ổn định nhất trong cung, đẩy Lâm Nhược Hàn xuống dưới. Lâm Nhược Hàn bị giáng chức thành hoàng phi, từ đó chỉ quanh quẩn trong tứ phi. Đáng chú ý là, Tần Ý Nùng nhiều lần công khai sự oán hận đối với Hách Mỹ Hoa, khiến cộng đồng mạng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, thậm chí có năm, Hách Mỹ Hoa còn vượt qua cả Lâm Nhược Hàn trong bảng xếp hạng.

Lâm Nhược Hàn: "???"

Lâm Nhược Hàn chia sẻ kết quả tuyển phi trên Weibo: [Dựa vào cái gì mà Hách Mỹ Hoa cao hơn tôi? Tôi không phục!]

Cộng đồng mạng lại thêm hứng thú, bình chọn cho Hách Mỹ Hoa và Lâm Nhược Hàn càng ngày càng chênh lệch.

Lâm Nhược Hàn tức giận đến mức nhào vào lòng Nhâm Tinh Nguyệt để cô ấy an ủi một đêm. Sau một đêm trọn vẹn, tâm tình cô mới dịu đi. Sau đó, cô lại vô tình phát hiện Nhâm Tinh Nguyệt đã dùng điểm của cô ấy để bỏ phiếu cho Hách Mỹ Hoa.

Lâm Nhược Hàn: "..."

Lâm Nhược Hàn nổi trận lôi đình, trong nhà một phen gà bay chó chạy.

Lâm Nhược Hàn rời nhà, chạy tới tìm nơi nương tựa Tần Ý Nùng. Tần Ý Nùng hoảng sợ đến nỗi mất tích suốt đêm, cùng Đường Nhược Dao trốn đi du lịch khắp nơi.

Hai người này thường xuyên gây ra không ít mấy tình tiết ồn ào. Ban đầu, Tần Ý Nùng lo lắng họ sẽ cãi nhau, nhưng kết quả là tình cảm giữa họ ngày càng bền chặt. Mỗi khi Tần Ý Nùng khuyên bảo khích lệ này kia, nói Lâm Nhược Hàn nhường Nhâm Tinh Nguyệt một lần, thì cô ấy lại ngay lập tức ngọt ngọt ngào ngào nhào đến bên Lâm Nhược Hàn, hai người dính dính đến mức Tần Ý Nùng không thể không nhìn thấy.

Tần Ý Nùng: "..."

Được, không thể trêu vào họ thì trốn cũng được.

Tần Ý Nùng cho rằng chuyện tình cảm là như người uống nước, mỗi người tự hiểu rõ mình. Cô ấy cho tới bây giờ cũng chưa từng chỉ trích người khác, vì cơ bản cô ấy cũng là lính mới, đang trong giai đoạn tìm hiểu. Tuy nói, Đường Nhược Dao và cô ấy gần như không có yêu cầu gì cần đối phương thay đổi. Như trong thư tình Đường Nhược Dao từng thổ lộ: "Chị là nửa vòng tròn còn khuyết từ khi còn nhỏ của em - Đường Nhược Dao, khi chúng ta hợp lại, chính là sự viên mãn."

Tần Ý Nùng đã tìm thấy nhân sinh sâu sắc khi bên Đường Nhược Dao, nơi mà cuộc sống trở nên phong phú và rộng mở.

Đôi khi, Tần Ý Nùng sẽ hồi tưởng lại giai đoạn ban đầu, khi họ tình cờ gặp nhau, làm thế nào mà tình yêu nảy nở giữa họ, và làm sao họ có thể ẫn nhẫn mà yêu nhau trong thế giới đầy khó khăn thử thách này.

Cô ấy từng coi Đường Nhược Dao như cây cỏ cứu mạng, đến sau này, chính nhành rơm này thật sự đã cứu mạng cô ấy, cũng như mang lại cho cô ấy một cuộc sống mới.

"Em có tin vào số mệnh không?" Một đêm khuya, Tần Ý Nùng nhớ về những kỷ niệm đó, dưới ánh trăng mờ ảo, cúi đầu hỏi Đường Nhược Dao đang gối đầu lên cánh tay cô ấy, nửa tỉnh nửa mê.

Đường Nhược Dao không mở mắt ra, nhưng tứ chí phảng phất có ký ức với sự quen thuộc như trăm ngàn lần trước, cô hôn chính xác lên môi Tần Ý Nùng.

"Em tin," cô nói, một lần nữa tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay của người phụ nữ cô yêu để ngủ.

Tần Ý Nùng kề sát tai cô, nhẹ nhàng nói: "Chị cũng tin."

Ngày đóng máy của "Võ Tắc Thiên," đoàn phim vô cùng náo nhiệt.

Không chỉ ba vị phòng 405 đến góp vui với Đường Nhược Dao, mà còn có Lâm Nhược Hàn, Nhâm Tinh Nguyệt và cả Hàn Ngọc Bình đều đến. Thậm chí, bạn bè của Hàn Ngọc Bình cũng đến, khiến đạo diễn La Tân hoảng sợ quá mức.

Đến cuối cùng, Tần Ý Nùng vẫn không hiểu rõ, cô ấy chỉ đóng máy phim thôi, sao mọi người lại đổ xô đến như ong vỡ tổ vậy.

Ngày hôm đó, Đường Nhược Dao trong bộ váy phấn hồng, còn trên tay Tần Ý Nùng một bó hoa hồng nhạt. Mọi người xung quanh điên cuồng vỗ tay ồn ào, dải lụa màu bay lên đỉnh đầu, xoay quanh rồi hạ xuống, khiến Tần Ý Nùng suýt nữa nghĩ rằng cô ấy đang kết hôn lần thứ hai.

"Hôn một cái! Hôn một cái!"

Lâm Nhược Hàn cùng Văn Thù Nhàn lấy hết sức bình sinh mà hô to nhất.

Tần Ý Nùng vòng tay ôm lấy eo người yêu, nhẹ nhàng hôn lên môi Đường Nhược Dao, rồi hỏi: "Được chưa?"

Lâm Nhược Hàn lớn tiếng nói: "Không được! Hôn lưỡi! Ba phút!"

Tần Ý Nùng một tay cầm hoa, suýt nữa định cầm bó hoa đó nện lên người Lâm Nhược Hàn, nhưng nghĩ đến đó là hoa Đường Nhược Dao tặng, cô ấy kịp thời nhịn xuống, liền ném bao lì xì đóng máy vừa nhận ra ngoài. Ném không tệ, bao lì xì rơi thẳng vào tay Lâm Nhược Hàn, cô lập tức kéo vào lòng.

"Cám ơn bà chủ!" Lâm Nhược Hàn huýt sáo.

Tần Ý Nùng thân là diễn viên chính, lì xì tất nhiên rất phong phú.

Tần Ý Nùng cười nhạo: "Tiện nghi cho chị rồi."

Tiệc mừng tác phẩm hoàn thành cũng là một nhóm lớn người tham dự. Sau khi ăn xong tiệc mừng, Tần Ý Nùng còn dẫn đám người này đến một quán bar khác, vui chơi suốt đêm. Đến khi mệt mỏi, họ lăn ra ngủ trong phòng bao riêng, ngã trái ngã phải, không còn chút hình tượng minh tinh quyến rũ nào.

Chỉ có tửu thần chuyển thế ngàn ly không say - Tần Ý Nùng, là cười đến cuối cùng.

Nhâm Tinh Nguyệt nằm trên ghế sô pha, Lâm Nhược Hàn nằm úp trên người cô ấy, nước miếng chảy dài, thấm ướt cả vạt áo của Nhâm Tinh Nguyệt, còn bất chợt chép chép miệng, ngủ say sưa.

Tần Ý Nùng dùng điện thoại ghi lại cảnh này, vừa ghi vừa cười.

Đường Nhược Dao ánh mắt ẩn men say, đôi má đỏ hồng, ngồi bên cạnh Tần Ý Nùng. Uống nhiều rượu rồi, lời nói cũng không còn nhanh nhẹn: "Bảo bối, Chị đang... làm gì vậy?"

Tần Ý Nùng vừa nhìn cô ngã trái ngã phải, dáng vẻ khả ái, lập tức từ bỏ quay Lâm Nhược Hàn, mở cái mới tập trung quay Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao có độ nhạy cảm với máy quay, dù say rượu cũng giơ tay lên che mặt: "Đừng quay... em không muốn quay..."

"Chị quay một chút thôi." Tần Ý Nùng tìm được góc độ.

"Không được đâu." Đường Nhược Dao trong cơn say rượu, nói: "Không thể... quay."

"Vợ em cũng không được quay?"

Đường Nhược Dao lấy tay che mặt, để hé một khe hở qua năm ngón tay, cố gắng nhìn rõ người trước mắt.

Tần Ý Nùng ra vẻ thương tâm: "Không nhận ra chị sao?"

"Vâng, nhận ra." Đường Nhược Dao không hề chớp mắt mà nhìn cô ấy vài giây, gò má nở hai lúm đồng tiền, giọng nói cũng ngọt đến mức quá phận: "Vợ ơi, ôm."

Suýt nữa khiến Tần Ý Nùng không cầm lòng được.

Tần Ý Nùng nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉnh điện thoại di động sang chế độ tự chụp, ôm lấy tiểu ma men nhà cô ấy.

Đường Nhược Dao hài lòng ôm chặt cô ấy, cơ thể mềm mại ấm áp dán vào nhau. Tần Ý Nùng bị cô ngọt đến mất trí rồi, một cỗ xao động trong lòng cô ấy dâng lên. Mà Đường Nhược Dao có lẽ cảm nhận được, giật giật ve áo, tự lẩm bẩm: "Nóng..."

Sau đó cô bắt đầu ung dung cởi áo, nới dây lưng.

"! ! !" Tần Ý Nùng nhanh chóng đè tay cô lại.

Đường Nhược Dao mở đôi mắt mờ mịt, ủy khuất nói: "Chị không thích em nữa sao? Vì sao không muốn em?"

Tần Ý Nùng có khổ mà khó nói.

Điện thoại đã sớm cất vào túi, hai người cù cưa, Đường Nhược Dao rầm rì khóc nức nở.

Lâm Nhược Hàn tỉnh dậy từ ghế sô pha, còn buồn ngủ nhưng thấy rõ tình cảnh trước mắt, chậc chậc hai tiếng nói: "Xã hội bây giờ loạn quá rồi."

Cô cúi đầu, gặm lên môi Nhâm Tinh Nguyệt đang nằm bên cạnh, khiến Nhâm Tinh Nguyệt tỉnh dậy.

Nhâm Tinh Nguyệt phản xạ có điều kiện, ôm chặt lấy Lâm Nhược Hàn, bảo vệ: "Đừng sợ, có em ở đây."

Lâm Nhược Hàn nắm lấy cằm cô ấy, quay mặt cô ấy hướng về phía cô rồi hôn lên.

Hai cô vẫn chưa tỉnh rượu, hôn nhau say đắm, mặc kệ thiên lôi địa hỏa, khiến trong phòng riêng lập tức tràn ngập âm thanh làm người ta đỏ mặt tim đập nhanh.

Những người khác đang nằm ngổn ngang trong phòng, không biết có phải bị âm thanh ảnh hưởng hay không mà những người có đôi có cặp cũng bắt đầu ôm hôn nhau.

Tần Ý Nùng: "..."

Cái hiện trường tụ họp thác loạn phóng túng gì đây?

Ánh mắt cô ấy chuyển đến Phó Du Quân, thấy cô nàng tiến thẳng tới chỗ Quan Hạm đang ngồi ngủ trên ghế, nâng mặt của Quan Hạm lên và hôn.

Tần Ý Nùng: "..."

Uống say mà còn có thể đi một đoạn đường dài như vậy, siêu thật.

Tần Ý Nùng hít một hơi thật sâu rồi thở ra, tìm một ca khúc trong phần mềm nhạc trên điện thoại, chỉnh âm lượng lên mức lớn nhất, giơ điện thoại lên. Đường Nhược Dao như gấu Koala vẫn còn đang đeo bám trên cánh tay cô ấy.

"Nam mô a di đà phật...." tiếng kinh phật trang nghiêm vang vọng khắp phòng riêng, Tần Ý Nùng chọn bài "Chú Đại Bi" với vẻ mặt nghiêm túc mười phần.

Tất cả thanh âm đều biến mất.

Lâm Nhược Hàn đẩy Nhâm Tinh Nguyệt ra một cách lỗ mãng, khiến Nhâm Tinh Nguyệt ấm ức mím môi, rõ ràng là cô chủ động trước, nhưng lại đẩy cô ấy ra. Trong nhà Lâm Nhược Hàn có người thân tin Phật, cũng thường xuyên đi chùa miếu lễ Phật. Cô đỡ ghế sô pha lung la lung lay cố gắng đứng thẳng dậy, ngước mắt nhìn lên, đôi mắt không còn chuẩn tiêu cự, còn tưởng tượng Phật tổ hiện diện trước mặt.

Đường Nhược Dao, người không ngừng cọ cọ vào người Tần Ý Nùng, cũng đã ổn định lại, lanh lợi đỡ lấy bả vai cô ấy mượn lực để đứng vững, đầu vẫn còn choáng váng. Tần Ý Nùng một tay ôm eo cô, giữ cô đứng thẳng.

Trên mặt đất, những người còn lại dần dần ngồi dậy, không thì cũng an phận như gà. Chỉ có vài người vẫn không tỉnh, như Văn Thù Nhàn, vẫn chảy nước miếng, cười hắc hắc, không biết mơ thấy gì ngon. Cô nàng còn kéo lấy cánh tay của Thôi Giai Nhân gần đó, há miệng cắn một phát. Thôi Giai Nhân chưởng cô nàng một cái, Văn Thù Nhàn lẩm bẩm rồi nghiêng đầu ngủ tiếp.

Phó – thừa cơ chiếm tiện nghi – Du Quân cũng đã ngừng hôn, ngoan ngoãn đứng thẳng người lại.

Quan Hạm tỉnh dậy, nhìn thấy Phó Du Quân đứng trước mặt cô, cả hai nhìn nhau hai giây rồi cô chợt quay đầu nhìn về phía Tần Ý Nùng đang giơ cao điện thoại phát kinh Phật.

Tại góc độ Phó Du Quân không thấy, Quan Hạm mấp máy môi mỏng.

-----

Có thể bạn quan tâm:

1. Tỷ tỷ chân không là chân, sông Tắc Nạp bờ xuân thủy: dường như là một câu nói mang tính ẩn dụ, có thể diễn đạt sự xinh đẹp và lãng mạn, có thể được dùng để miêu tả một cách hoa mỹ về vẻ đẹp của một người phụ nữ. (Mình đoán thế, không rõ lắm, bạn nào biết thì chỉ giáo thêm nha)

2. Tiến khả công lui khả thụ: công thụ đều được.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro