Chương 20: Đàng hoàng chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: Mùa xuân trở lại – Tái độ xuân quang 《再度春光》

Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử (酒的叫花子)

Edit: Hàn Mạch Tuệ

Chương 20: Đàng hoàng chút

Nhà sàn rạng sáng vắng lặng, tiếng gõ cửa đột ngột khiến Diệp Tích Ngôn căng thẳng trong lòng, sau khi nhìn thấy hai chữ trên màn hình, cô lại càng thẳng sống lưng, toàn thân giống như một cỗ máy gặp trục trặc, động cơ bị mắc kẹt, choáng váng ở nơi đó.

Giang Tự chờ ở bên ngoài, chỉ gõ cửa một lần.

Diệp Tích Ngôn nhất thời rối ren, vội vàng bỏ túi nước xuống, chân trần xuống giường, tìm dép lê, xỏ vào một chiếc dép, một chiếc kéo lê, hai ba lần kéo chăn bông cuộn tròn.... Sau hơn mười giây, cô mở cửa.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Vì đã nằm trên giường từ lâu, thêm nữa trên cánh tay cùng mu bàn chân đều bị bỏng nên Diệp Tích Ngôn lúc đó ăn mặc khá mát mẻ, phía dưới là quần đùi màu xám, bên trên là một chiếc áo ba lỗ thuần trắng, mơ hồ có thể thấy được đường cong bên dưới vải vóc. Cô có dáng người tốt, ngũ quan lập thể, dù đang mặt mộc nhưng cũng xinh đẹp không kém gì khi trang điểm, nhìn kỹ càng thêm đẹp.

So với vẻ hơi tùy ý của cô, Giang Tự ngoài cửa có vẻ đứng đắn hơn. Đối phương vẫn mặc bộ quần áo như ban ngày, giày chưa thay, tóc buộc thành đuôi ngựa thấp, vừa nhìn chính là dáng vẻ còn chưa có tắm rửa sạch sẽ, chắc là chưa có thời gian, thực sự là đang bận gì đó lúc nãy.

Giang Tự cầm trên tay hai cái túi chườm nước đá, cùng với thuốc trị bỏng tối nay chưa dùng hết.

Diệp Tích Ngôn quay người lại, còn ngơ ngác kêu lên: "Bác sĩ Giang."

Giang Tự trực tiếp nói: "Tôi lên nhìn xem."

Diệp Tích Ngôn tựa hồ đột nhiên tỉnh lại, sau đó bước sang một bên, "Vào ngồi một lát."

Không biết Giang Tự là thuận tiện tới một chuyến hay sao đó, nhưng cô trước hết mời người ta vào phòng cái đã.

Phòng của cô không sạch sẽ ngăn nắp như phòng của Giang Tự, trên bàn và ghế đẩu bày đầy các thùng giấy, chỉ có một chiếc giường là có thể cho người ngồi. Biết được bác sĩ Giang có bệnh sạch sẽ nhẹ, không thích môi trường bừa bộn, cô đặc biệt giải thích: "Vật tư của đội, mang từ trong xe lên, sợ làm mất nên để ở đây".

Giang Tự tất nhiên nhận ra những thứ đó là vật tư cho đoàn xe, thậm chí lúc vận chuyển cô còn giúp hỗ trợ mà. Kỳ thực Giang Tự cũng không để ý nhiều đến việc này, cũng không cho là có chuyện gì, cô không có đáp lại lời của Diệp Tích Ngôn, mà là chủ động ngồi xuống bên giường, bật đèn ngủ lên, nói: "Tôi biết".

Diệp Tích Ngôn hỏi: "Muốn uống nước không?"

"Không cần đâu." Giang Tự nói.

Cô vẫn rót hai ly nước rồi đặt lên bàn cạnh giường ngủ, bất kể người ta có muốn uống hay không.

Bên cạnh gối, điện thoại di động của cô vẫn còn đó, màn hình vẫn sáng, giao diện vẫn ở khung trò chuyện giữa hai người. Giang Tự vô tình nhìn tới, nhìn thấy người trước mặt đặt tên mình trong danh bạ cũng không phải là tên hay biệt danh WeChat ban đầu của cô mà là "Bác sĩ lớn"

Vốn dĩ ba từ này khá khó nghe, thường được dùng để tâng bốc hoặc chế nhạo người khác mói gọi như vậy nhưng có lẽ cả hai đều có sự hiểu biết nhất định về nhau nên cái ghi chú này không khiến người ta cảm thấy có chút xúc phạm mà ngược lại bộc lộ sự thân mật khó tả và hai phần ám muội không nói rõ được.

Giang Tự ngước mắt lên, liếc nhìn khuôn mặt cô.

Diệp Tích Ngôn cúi người cất điện thoại, giả vờ như như không có chuyện gì xảy ra mà thản nhiên hỏi: "Tối nay cô bận việc gì?"

Giang Tự cũng không để ý, không nhìn cô nữa, trả lời: "Tôi ra ngoài giúp người ta khám bệnh."

"Vừa rồi hả?", Diệp Tích Ngôn hỏi.

"Ừm."

"Cô xem bệnh cho ai?"

"Nhà bên cạnh, đứa nhỏ không khỏe".

Diệp Tích Ngôn hỏi đi hỏi lại: "Có người khác tới tìm cô sao?"

Giang Tự nói: "Ông chủ tìm tôi bảo tới coi sao".

Ông chủ, là chủ của nhà sán này.

Lân cận làng Miêu không có bệnh viện hay hiệu thuốc lớn nào, chỉ có một trung tâm y tế với điều kiện tồi tàn, bình thường chỉ có thể chữa trị những bệnh lặt vặt này nọ. Chỉ có một bác sĩ canh gác trạm y tế, hôm kia anh ta vào thành phố học tập vẫn chưa về, lúc này đêm khuya đi bệnh viện trong thị trấn rất phiền phức, trùng hợp nơi này hiện có hai bác sĩ lợi hại nên ông chủ liền mặt dày mời Giang Tự giúp một chuyện.

Lúc đó Giang Tự còn chưa ngủ, đang giải quyết công việc từ bệnh viện gửi đến, nhân lúc có thời gian thì giải quyết một số việc trước.

"Có nghiêm trọng không?"

"Không có chuyện gì", Giang Tự nói, "Chỉ là sau khi ăn quá nhiều thì đau bụng, bụng bị trướng".

Diệp Tích Ngôn nhíu mày: "Cô toàn năng ghê".

Giang Tự trả lời: "Cũng không có làm cái gì cả".

Dứt lời, ra hiệu Diệp Tích Ngôn ngồi xuống, thay vì chỉ đứng đó chắn ánh đèn.

Diệp Tích Ngôn tiến lên hai bước, ngồi ở vị trí dựa vào đầu giường một bên, cách Giang Tự tầm nửa mét. Giang Tự vỗ nhẹ bắp chân của cô, bảo cô nhấc chân lên, sau đó cô liền duỗi ra hai chân mịn màng của mình ra trước, hơi cong gối.

Giang Tự nói thẳng: "Lại gần thêm chút đi, xa như vậy muốn thể hiện chân mình dài hả?"

Cô bật cười, tới gần chút nữa, khép đôi chân thon dài lại và hỏi: "Dài sao?"

Giang Tự liếc nhìn cô: "Đưa tay cho tôi".

Cô đưa tay ra, dùng ngón chân chạm vào một bên chân của Giang Tự.

Giang Tự phớt lờ điều này, mặc cô làm bất cứ điều gì cô muốn, nhìn vào khu vực bị bỏng dưới ánh đèn

Nó thực sự đỏ hơn nhưng đó là điều bình thường, chỉ là lúc mới bỏng nó không hiện rõ ràng mà thôi.

Diệp Tích Ngôn nói: "Cảm giác giống như có lửa đốt, trên chân càng đau hơn."

Giang Tự đem túi chườm nước đá đưa cho cô, "Ráng chịu đến ngày mai sẽ không đau như vậy nữa, lúc đầu đều sẽ thế này, kiên nhẫn chườm lạnh sẽ dễ chịu hơn chút".

"Đã chườm rồi," cô nói, lấy túi nước đá đặt lên mu bàn chân để che lại, "Chườm một lúc mà không lật lại sẽ cảm thấy khó chịu, vẫn còn đau".

Đây là sự thật, không phải bịa đặt để lừa gạt Giang Tự. Tác dụng chườm lạnh của túi nước không bằng túi nước đá, nếu chỉ dùng một mặt để chườm, chườm một hồi nóng lên vẫn sẽ đau, sẽ có cảm giác như gai đâm, dù thế nào đi nữa cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Giang Tự lại lấy một túi nước đá khác chườm lên cánh tay cô, dư quang ánh mắt liếc nhìn qua bắp đùi trắng nõn mềm mại của người này, nhìn xem chúng có chuyển sang màu đỏ không, cô hỏi: "Vết đỏ trên người có đỏ hơn không?"

Diệp Tích Ngôn lắc đầu: "Không có".

Giang Tự một tay nắm lấy cổ tay cô, tay kia nhẹ nhàng chườm túi nước đá lên, dùng rất ít lực: "Ngày mai báo với đội trưởng nghỉ một ngày, để Hà Anh Chính thay người khác".

"Ngày mai tôi không có kế hoạch gì cả", Diệp Tích Ngôn nói.

"Không phải muốn đi trên trấn mua đồ à?"

"Chỉ một chuyến thôi."

Giang Tự không tranh cãi với cô, dù sao thì có muốn nghe hay không là tùy cô.

Hai người nghỉ ngơi một lúc, không nói gì.

Nhiệt độ của điều hòa quá thấp, bật ở 18 độ C, gió lạnh mang theo hơi ẩm đang thổi thẳng vào đây. Diệp Tích Ngôn cảm thấy có chút lạnh, nhưng cô không nhúc nhích, bên cạnh có cái chăn có thể đắp lên cũng không cầm, cô nửa công khai nửa lén lút nhìn hướng về Giang Tự, nhìn mặt, cổ, xương quai xanh của cô ấy, hình thể bên dưới vải vóc, một đoạn eo nhỏ không nhìn rõ.

Trên mu bàn tay trái của Giang Tự có một nốt ruồi màu nâu nhạt, nó rất nhỏ, nằm giữa chỗ lõm của ngón út và ngón đeo nhẫn. Đốt ngón tay người này cân xứng, móng tay được cắt đều như mọi khi, các ngón tay tròn trịa, những mạch máu nhỏ trên mu bàn tay không nhô ra nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy được, rất đẹp mắt.

Trong lúc lơ đãng Diệp Tích Ngôn trộm đưa ra so sánh, ngón tay của đối phương có chiều dài tương đương với ngón tay của cô, nhưng bàn tay của cô lại to hơn chút, không trắng bằng Giang Tự. Bàn tay của cô ấy rất thanh tú, khớp xương rõ ràng hơn, mạch máu trên mu bàn tay có thể thấy được cũng nhiều hơn, hơn nữa cô ấy để móng tay, mới được cắt cách đây hai ngày. Không cắt sát mà chừa lại một chút, một doạn vừa phải không dài không ngắn.

Không đúng, hình như ngón tay của cô dài hơn chút.

...

Cô chạm vào tay Giang Tự, chạm nhẹ vào đầu ngón tay của đối phương.

Nó thực sự dài hơn một chút.

Giang Tự nhướng mi, im lặng không nói.

Diệp Tích Ngôn cũng coi như biết điều, cuộn ngón tay lại một cách có quy củ.

Giang Tự nhàn nhạt hỏi: "Cô lạnh không?"

Tấm lòng cô rộng lượng, không cần suy nghĩ kỹ mà trả lời: "Cũng còn tốt".

Ánh mắt Giang Tự hơi trầm xuống, phảng phất như có dòng nước đang chảy trong đó.

Diệp Tích Ngôn không hiểu, cũng không biết rõ đây là ý gì, chờ phản ứng lại mình đang nói cái gì thì đã chườm đá đến gần xong rồi. Chỉ khi cúi đầu xuống, cô mới nhận ra mình không mặc gì bên dưới, những đường cong trên cơ thể rất yêu kiều, đường nét đặc biệt bắt mắt.

Áo ba lỗ nhỏ quá đơn bạc, lại còn một màu thuần trắng, không phải là cách mặc khi ở cùng cùng bạn bè, lỗi tại cô không để ý, trực tiếp như vậy đi ra mở cửa.

Phần lớn đá trong túi đã tan hết, cánh tay của Diệp Tích Ngôn ướt đẫm nước. Giang Tự đặt túi xuống, lấy ra hai tờ khăn giấy lau cho cô: "Ngày mai và ngày mốt tắm rửa đừng chà xát vào vết thương, tận lực đừng để dính quá nhiều nước, chỉ cần dùng khăn lau nhẹ nhàng hai lần là được".

Diệp Tích Ngôn không được tự nhiên thẳng lưng, tự tin trả lời: "Đừng chạm vào nước để tránh nhiễm trùng đúng không?".

Giang Tự nói: "Loại vết thương này bình thường không bị nhiễm trùng".

Cô "À" "À" lên một tiếng, lấy túi nước đá ra khỏi mu bàn chân.

Giang Tự lau sạch nước trên tay, nhắc nhở cô, sau này nếu vẫn cảm thấy khó chịu thì có thể xuống lầu lấy hai túi nước đá lên.

Diệp Tích Ngôn gật đầu, "Được".

Hai người vẫn ngồi nói chuyện một lúc.

Có người đi ngang qua hành lang, không chỉ một người, âm thanh có chút quen thuộc.

Là nhóm người Thiệu Vân Phong, đã trễ thế này còn chưa nghỉ ngơi, tựa hồ đang làm gì đó.

Diệp Tích Ngôn dừng lại câu chuyện.

Giang Tự cũng không lên tiếng.

Hai người ngầm hiểu, gần như đồng thời im lặng.

Cửa gỗ và tường gỗ đều không cách âm, bên ngoài giọng hơi lớn hơn một chút thì đều có thể nghe thấy.

Thiệu Vân Phong và những người khác dường như đang đứng ở cửa đối diện hay là ở sát vách, dáng vẻ sẽ không rời đi trong chốc lát. Hơn nửa đêm còn đang bận việc, chắc có việc gì quan trọng, nếu không sẽ không lên đây giờ này.

Diệp Tích Ngôn liếc nhìn Giang Tự, nắm lấy tấm trải giường bên dưới

Giang Tự đem hết thảy mọi cử động của cô để vào đáy mắt, một lúc sau mới hạ giọng hỏi: "Sao cô lại căng thẳng?"

Cô lập tức phủ nhận: "Không có".

Trên tủ đầu giường có một gói khăn ướt, Giang Tự lấy một miếng từ trong đó ra lau tay, đưa một miếng khác cho cô, không tiếp tục tranh luận cùng cô.

Không khí bên trong gian phòng gần như ngưng trệ, không khí quá yên tĩnh, hai người nhìn nhau mấy lần.

Sự bế tắc quá mức khiến người ta bực bội, cuối cùng thì Diệp Tích Ngôn cũng không thể chịu đựng được nữa, tiến về phía trước một chút, gần như đã ở trước mặt Giang Tự.

Giang Tự nhìn khoảng cách được rút ngắn nhưng cũng không ngăn cản, không đem người đẩy ra.

Một lúc lâu sau, Diệp Tích Ngôn giơ tay vuốt thẳng mái tóc vương vãi của Giang Tự, vén ra sau tai cô.

Giang Tự bất động, lông mi rung rung.

Diệp Tích Ngôn cúi xuống thấp giọng nói: "Tóc bị rối".

Cô không thành thật, mới đầu đúng là vuốt tóc, sau đó sờ sờ khóe miệng Giang Tự, dùng đầu ngón tay ấm áp thăm dò chạm vào đối phương

Giang Tự không tránh né cô, ngoảnh mặt làm ngơ mặc cô làm càn

Hành vi như vậy thật không thể giải thích được, tìm không ra lý do gì cả, ngay cả bản thân Diệp Tích Ngôn cũng không thể nghĩ ra được. Về mặt lý trí, cô nên tránh xa Giang Tự một chút, nhưng trong thâm tâm cô không muốn làm điều đó, nên cô chọn cách đến gần hơn, cũng cẩn thận mà chạm vào người này.

Cô tìm được một lý do chính đáng, khóe miệng Giang Tự có một sợi tóc dính vào.

"Ở đây còn có tóc dính vào", cô nói, đem sợi tóc mỏng và khó thấy kia đặt trên ngón tay, đặc biệt đưa cho Giang Tự xem qua.

Giang Tự chỉ là hạ mí mắt xuống.

Ngoài cửa ồn ào kéo dài hồi lâu, mãi đến tận khi từng nhóm người lần lượt rời đi, mọi thứ mới trở lại bình tĩnh.

Đợi được không gian hoàn toàn im ắng, Giang Tự mới nhìn vào mắt Diệp Tích Ngôn.

"Đàng hoàng một chút".

.

Thời tiết từ giữa đến cuối tháng bảy khô hanh, nhiệt độ ngày càng tăng cao, nắng chói chang.

Núi Đại khâu nhiều ngày không mưa, rơi vào cảnh u ám không chịu nổi, ngay cả gió thổi tới cũng xen lẫn những luồng nắng nóng, ban ngày chim chóc cũng không xuất hiện, mọi thứ đều vắng tanh.

Trời nóng, nắng gắt, ánh sáng chiếu vào cửa sổ, chưa đến tám giờ đã nóng muốn chết. Trước khi đi ngủ Diệp Tích Ngôn không kéo rèm, cứ mở điều hòa, giờ bị ánh mặt trời chiếu đến tỉnh, mở mắt ra còn chưa đến chín giờ. Cô ngủ quá muộn, sáng sớm không dậy nổi, híp mắt lại liếc nhìn màn hình điện thoại, loay hoay hồi lâu mới ngồi dậy.

Những người khác dưới lầu đều đã dậy rồi, lúc mười một giờ, Hà Anh Chính đến tầng ba một lần, thuận tiện gọi Diệp Tích Ngôn xuống lầu ăn cơm.

Bữa trưa, họ ngồi cùng bàn với đoàn xe khác, tóc thẳng đang chờ Diệp Tích Ngôn, thấy cô đi xuống liền đưa cho cô một tuýp thuốc mỡ mới mua, nói là sáng sớm nhờ người ta đi vào trấn mua giúp về.

Diệp Tích Ngôn thật sự không trách gì tóc thẳng cả, cô đã bôi một ít thuốc mỡ nhưng không có tác dụng, cho nên vẫn dùng thuốc trị bỏng do Giang Tự đưa.

Chịu đựng qua một buổi tối, cảm giác bỏng rát của vết bỏng không còn rõ ràng nữa, cô thay một chiếc áo phông cộc tay rộng rãi, hai cánh tay đều lộ ra, chân cùng bàn chân cũng lộ một chút.

Buổi chiều, La Như Kỳ y làm theo chỉ dẫn của Giang Tự giúp cô xem xét vế thương, thấy không có chuyện gì cô mới yên tâm, dặn dò cô mấy ngày nay tận lực ăn kiêng, nhẫn nhịn chờ vết thương kéo da non, tuyệt đối đừng dùng tay xé nó.

Diệp Tích Ngôn nhìn chung quanh cũng không tìm thấy bóng dáng Giang Tự nên mới hỏi.

La Như Kỳ thản nhiên nói: "Ra ngoài rồi".

"Đi đâu vậy?"

"Ngay trong thôn thôi".

Lần này Giang Tự đi ra ngoài là thay thế Diệp Tích Ngôn, nhiệm vụ ban đầu được giao cho Diệp Tích Ngôn, nhưng người này bị bỏng, không còn cách nào khác là phải tìm người khác tiếp quản.

Thời tiết nóng bức như vậy, đi ra ngoài chính là chịu tội nhưng chẳng thể làm gì được.

La Như Kỳ nói: "Một giờ đã đi, phải vào rừng thông để lấy tư liệu sống, thời gian khá là gấp".

"Mấy người Hà Anh Chính đâu?"

"Đi cùng rồi".

La Như Kỳ lẩm bẩm vài câu, đại ý là phàn nàn về thời tiết, đồng thời cũng uyển chuyển nói rằng Thiệu Vân Phong bướng bỉnh, ngày nắng nóng như vậy lôi kéo một đám người ra bên ngoài, sợ không có chuyện gì làm sao, sẽ rất phiền phức nếu cả nhóm bị say nắng.

Diệp Tích Ngôn không đáp lời.

Nhóm người đi ra ngoài mãi đến năm giờ mới trở về, từng người từng người bị nắng hun tới đổ mồ hôi đầm đìa, y phục trên người không chỗ nào khô hết, đều dính bết vào sau lưng.

Giang Tự trở về tương đối trễ, so với nhóm Hà Anh Chính khoảng nửa tiếng, cô ấy ra ngoài làng vì lâm thời có việc khác phải làm.

Khi cô ấy quay lại, La Như Kỳ mang ra một nồi lớn lê hấp đường vừa mới được làm nguội, yêu cầu mọi người nhanh chóng múc hai chén uống, vừa giải khát vừa phòng bệnh.

Hà Anh Chính là người đầu tiên bưng chén lên, hiếu kỳ hỏi: "Em gái La, em hấp?"

"Làm sao có thể là tôi được? Mà biết thì tôi cũng không làm", La Như Kỳ chỉ về một hướng khác, "Tích Ngôn hấp, ở trong bếp bận rộn rất lâu"

Hà Anh Chính kinh ngạc, anh ta không biết Diệp Tích Ngôn còn có thể làm cái này.

Lúc này Diệp Tích Ngôn mới ra ngoài, bưng một đĩa trái cây ướp lạnh đã cắt sẵn.

Chén lê tuyết hấp đường phèn đầu tiên được bưng tới cho Giang Tự, Diệp Tích Ngôn phụ một tay, vô cùng tự nhiên đưa tới trong tay người này.

Giang Tự không khách khí, tiếp nhận liền uống, cũng không nói cảm ơn.

Đầu ngón tay của họ chạm vào nhau, vừa chạm liền tách ra.

Những thay đổi luôn đến một cách lặng lẽ, len lỏi từ bên này sang bên kia.

Vào ban đêm.

Trong Miêu trại muốn chiếu phim điện ảnh, Thiệu Vân Phong bảo cả đội đều tham gia hoạt động này, coi như là thư giãn.

La Như Kỳ và những người khác chưa bao giờ xem chiếu phim ở nông thôn nên họ tham gia vào cuộc vui, thậm chí còn mang theo Diệp Tích Ngôn và Giang Tự tới.

Thành viên trong đoàn xe khác cũng đi, cùng nhau lên đường.

Người đi xem phim không ít, hiện trường không đủ ghế, những người đến muộn phải đứng xem, chen chúc thành một mảnh đen kịt.

Bị xô đẩy, Diệp Tích Ngôn đã nắm lấy cổ tay của Giang Tự.

La Như Kỳ không theo kịp họ, bị đoàn người đẩy lùi ra sau.

Sợ bị tách ra, Diệp Tích Ngôn kéo Giang Tự một cái, đem người quay nửa vòng tiến vào vòng tay mình để che chở, mặc kệ đồng đội phía sau, lôi kéo Giang Tự đi ra ngoài từ một bên khác, rời khỏi nơi chiếu phim, biến mất trong màn đêm.

------------

Editor: Sorry mọi người, cuối năm Tết đến tui bận quá nhưng tui hong có drop đâu :(((((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro