Chương 101

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Ngữ Lam im lặng, không nói lời nào.

Hàn Vi lại thấp giọng trách móc: "Em lừa chị..."

"Lừa người ta là không tốt đâu..."

Ôn Ngữ Lam bất giác vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vai Hàn Vi, nhỏ giọng an ủi: "Em không đi đâu, em chỉ ra ngoài lấy nước ấm cho chị thôi, sẽ không đi đâu."

Hàn Vi không nói gì, ngược lại còn ôm chặt hơn, như một đứa trẻ sợ món đồ chơi yêu thích của mình bị cướp mất.

Thật đáng yêu.

Ôn Ngữ Lam tiếp tục kiên nhẫn trấn an: "Tiểu Hàn ngoan nào, em thật sự sẽ không đi."

Hàn Vi vẫn không chịu buông cô ra.

Ôn Ngữ Lam bật cười nói: "Em sẽ không đi, em sẽ ở lại, ở bên chị cả đời, được không?"

Hàn Vi không buông cô ra ngay mà im lặng đợi một lúc lâu. Đợi mãi nhưng câu "Em chỉ đùa chị thôi" quen thuộc vẫn không vang lên như thường lệ, nên cô mới từ từ buông tay.

Có vẻ như cô đã tin lời hứa của Ôn Ngữ Lam.

Ôn Ngữ Lam lúc này mới có thể thoát khỏi vòng tay của Hàn Vi, sau đó cô giúp Hàn Vi kéo lại góc chăn, cô ngồi bên mép giường, lặng lẽ nhìn Hàn Vi đã năm yên như thể đang ngủ say, không nói thêm một lời.

Sau khi vô thức nhìn cô ấy một hồi lâu, Ôn Ngữ Lam mới vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc mái của Hàn Vi ra sau, khẽ nói: "Đồ ngốc, em không lừa chị đâu."

"Em thật sự muốn ở lại bên chị cả đời."

Trong không gian tĩnh lặng, không một ai đáp lại.

Ôn Ngữ Lam cảm thấy cay đắng, khẽ lắc đầu, cẩn thận bước xuống giường, nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người đun nước nóng cho Hàn Vi.

Trong căn phòng tối, người nằm trên giường chậm rãi mở mắt, đôi mắt mờ đục nhìn vào khoảng không, trong lòng dâng lên một sự nghi hoặc.

Vừa rồi... Ôn Ngữ Lam nói cái gì?

Màn hình điện thoại trên tủ đầu giường bỗng sáng lên, có tin nhắn mới.

Hàn Vi, người phụ nữ bận rộn với công việc, cố gắng chống chọi với cơn đau đầu, quay sang cầm điện thoại, nheo mắt nhìn kỹ. Sau khi mắt dần quen với ánh sáng, cô mới nhận ra đó là tin nhắn của Du Như Băng.

Vì không phải chuyện công việc, tâm trạng căng thẳng của Hàn Vi đột nhiên nhẹ nhõm hẳn, sức lực trong lòng bàn tay cũng uổng phí mất vài phần. Chiếc điện thoại liền trượt khỏi tay, rơi thẳng xuống mặt.

Đau đến mức không thốt nên lời.

Hàn Vi đưa tay lên bụm mặt, vừa chịu đựng cơn đau từ khuôn mặt, vừa chịu đựng cơn đau đầu. Cô im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một tiếng: "......"

Hôm nay đúng là một ngày không dễ dàng...

...

Năm mới sắp đến, mọi người trong nhóm đều làm việc chăm chỉ. Trong khoảng thời gian này, Sơ Mộng Thiếu Nữ gần như dành toàn bộ thời gian ở trên máy bay. Công việc dày đặc, thông báo chồng chất khiến các thành viên phải chạy ngược xuôi không ngừng. Sự mệt mỏi dần hiện rõ trên gương mặt từng người.

Lộ Kim Kỳ sau một ngày dài bận rộn, mệt mỏi ngả người ra ghế: "Tại sao không có một tin tức bùng nổ nào cứu vớt cuộc đời mình thế này?"

"Mình cần chút kích thích để tỉnh táo!!!"

Du Như Băng bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên má cô: "Mình có thể cho cậu hai cái tát để tỉnh táo, có muốn không?"

Lộ Kim Kỳ chủ động nghiêng mặt vào lòng bàn tay Du Như Băng, sau đó gọi Trì Noãn: "Trì Noãn, nhanh lại đây chụp đi! Mình muốn cọ độ hot của cậu ấy để lên hot search! Tiêu đề mình nghĩ xong rồi, là 'Sốc! Sơ Mộng Thiếu Nữ nhìn bề ngoài hòa thuận, thật ra lại như thế này!'"

Du Như Băng có thể biến bất kỳ chuyện gì thành tin nóng, thể chất “hot search” của cô vừa khiến người ta ngưỡng mộ, vừa khiến người khác khó chịu. Nhưng chỉ có Du Như Băng và Đường Hàn Thu biết, tất cả đều nhờ hào quang của nữ chính.

Ngay từ khi có chút danh tiếng, Du Như Băng đã dễ dàng lên hot search. Công ty hầu như không cần phải chi nhiều tiền cho marketing.

Giờ đây, khi đã là một idol có thực lực và thú vị, sức hút của cô càng lớn hơn bao giờ hết.

Du Như Băng giơ tay, nhẹ nhàng vỗ lên đầu Lộ Kim Kỳ giống cách Đường Hàn Thu thường làm với cô: "Cậu đặt tiêu đề kiểu gì mà nghe chẳng ra gì. Bộ phận giật tít của UC chắc chắn sẽ hoan nghênh cậu."

Lộ Kim Kỳ bật cười.

Du Như Băng hạ tay, nhẹ nhàng lướt qua mắt Lộ Kim Kỳ, động tác như muốn giúp cô ấy nhắm mắt lại: "Nhắm mắt nghỉ ngơi đi, thời gian nghỉ ngơi rất quý báu."

Thời gian nghỉ nghơi không dễ có được, nếu có thì phải biết trân trọng.

Là đội trưởng, Du Như Băng không chỉ có thực lực mà còn có uy tín, các thành viên đều rất nghe lời cô. Chỉ cần cô mở miệng, ai nấy cũng đều ngoan ngoãn làm theo mà không cần thắc mắc.

Lộ Kim Kỳ lúc này cũng nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt.

Hai mươi phút sau, họ sẽ phải lên sân khấu biểu diễn, mà tinh thần không tốt chút nào.

Thời gian rảnh rỗi luôn trôi qua rất nhanh, hai mươi phút trước khi biểu diễn đã kết thúc. Dưới sự dẫn dắt và khích lệ của Du Như Băng, mọi người đều dồn hết tâm trí, sẵn sàng bước lên sân khấu để cống hiến màn trình diễn xuất sắc nhất.

Trước khi bước lên sân khấu, như thường lệ, Du Như Băng nhắc nhở mọi người: "Cẩn thận, đừng để bị thương."

Dù trong mắt công chúng, idol chỉ đơn giản là hát và nhảy, không có những động tác khó khăn hay mạo hiểm, nên ít ai nghĩ đến chuyện bị thương. Nhưng trong quá trình biểu diễn, việc bị thương không phải là hiếm. Nhẹ thì chỉ cần vài ngày hồi phục, nhưng nặng có thể ảnh hưởng đến cả sự nghiệp.

Là một tiền bối kỳ cựu và đội trưởng của Sơ Mộng Thiếu Nữ, Du Như Băng mang trách nhiệm hướng dẫn và chăm sóc cho cả nhóm.

Các thành viên gật đầu một cách nghiêm túc, rồi lần lượt bước lên sân khấu.

Ngay khi xuất hiện trên sân khấu, họ đã khuấy động cả khán đài với tiếng hò reo không ngớt. Sắc tím đặc trưng của Sơ Mộng Thiếu Nữ phủ kín khán phòng, tạo nên một biển người mênh mông, nhìn từ xa cũng khiến người ta thật phấn khích.

Đây là sự ghi nhận cho tất cả những nỗ lực của họ, là tình cảm mà công chúng dành cho họ. khiến cho họ vô cùng cảm động.

Các nàng biết rằng mình cần phải nỗ lực hơn nữa, hoàn thiện bản thân để đáp lại tình cảm của từng người hâm mộ.

...

Sau một buổi biểu diễn thành công và suôn sẻ, các nàng cúi chào khán giả thật sâu, sau đó trở về hậu trường. Các nàng phải nhanh chóng chuẩn bị để cùng quản lý chạy ra sân bay, trở lại Lan thị để nghỉ ngơi hai ngày trước khi đến địa điểm tiếp theo.

Khi các nàng trở về Lan thị đã là xế chiều. Tuyết đã ngừng rơi, và ánh nắng vàng nhạt nhẹ nhàng chiếu xuống từ sau những tầng mây, khiến con người ta trở nên ấm áp.

Sau những ngày lạnh giá, chút ánh nắng ấm áp trở nên vô cùng quý giá.

Đi bộ ở sân bay, Du Như Băng ngẩng đầu nhìn lên đã thấy ánh mặt trời. Tâm trạng cô bỗng chốc trở nên tốt hơn, cảm giác mệt mỏi cũng vơi bớt phần nào.

Nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp như vậy, cô không khỏi nhớ tới Đường Hàn Thu.

Không biết dạo này chị ấy có bận không?

Chị ấy có ăn uống đầy đủ không?

Chị ấy có nghỉ ngơi tốt không?

Chị ấy có bao giờ…nghĩ đến mình không?

Khi gần đến lối ra, Du Như Băng hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, điều chỉnh tâm trạng trước khi bước ra ngoài.

Vừa bước ra đập vào mắt Du Như Băng là một đám đông khổng lồ. Mọi người đều cầm trên tay những tấm poster, ảnh của thành viên mà họ yêu thích, ăn mặc ấm áp và kín đáo. Khi họ nhìn thấy mười một người bước ra, giống như bị kích thích, lập tức đồng loạt hô lớn.

“Mẹ ơi!”, “Bảo bối ơi!”, “Vịu ơ!”... Những tiếng gọi vang lên nối tiếp nhau, nhưng điểm chung duy nhất là âm thanh chói tai thể hiện sự cuồng nhiệt của mọi người.

Tất cả mọi người đều là fan hâm mộ đến để cổ vũ thần tượng của mình.

Du Như Băng đáp lại bằng nụ cười tươi tắn để cảm kích tấm lòng của người hâm mộ, dưới sự bảo vệ của các nhân viên an ninh, cô chậm rãi tiến về phía chiếc xe.

Đúng lúc này, hai bóng người đột ngột lao ra khỏi đám đông, mục đích rõ ràng, tiến thẳng về phía Du Như Băng, nhưng may mắn bảo vệ đã ngăn hai người họ lại.

Du Như Băng theo bản năng nhanh chóng lùi lại, còn Chu Văn Quân và Đàm Tịch cũng lập tức phản ứng, đồng loạt nắm lấy tay cô, kéo cô lùi về sau, lo lắng cô sẽ bị thương.

Du Như Băng đứng lại, nhìn về phía hai bóng người kia.

Bọn họ không ai khác, chính là cha mẹ của nguyên chủ.

Bọn họ bị các bảo vệ cao lớn chặn lại, bọn họ ăn mặc khác hẳn lúc trước. đơn giản đến mức khó tin với những mảnh vải rách được khâu tạm bợ lên trên quần áo.

Hai người họ nhìn cô với vẻ mặt đầy oán hận.

Du Như Băng nhìn bọn họ với ánh mắt ngạc nhiên, không thể tin rằng họ lại dám xuất hiện trước mặt cô. Họ đã từng bị cô mắng đến khó chịu, vậy mà giờ lại có gan tìm tới cô?

Cô quay đầu nhìn sang hai bên đám đông, ánh mắt lướt qua từng gương mặt, quả nhiên phát hiện hai người đàn ông đang lén lút quan sát.

Họ đeo khẩu trang đen, trong khi mọi người khác đều tỏ vẻ khó hiểu, họ lại cực kỳ bình tĩnh, liên tục giơ điện thoại lên, hướng về phía bọn họ, rõ ràng họ biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Du Như Băng chợt hiểu ra.

Chẳng trách mẹ kế của nguyên chủ rất thích xinh đẹp, sao có thể cam lòng ăn mặc đơn giản như vậy?

Trong trí nhớ của nguyên chủ, mẹ kế của cô là một người phụ nữ dù nghèo đến đâu luôn phải ăn mặc chỉnh tề mới dám ngẩng cao đầu trước người khác. Bà có tính cách nóng nảy, thường xuyên cãi vã với người khác.

Có vẻ như bọn họ đã lên kế hoạch từ trước, ẩn nấp ở đây chỉ để diễn cho cô một màn kịch “hoàn hảo”.

Cha mẹ của Du Như Băng thấy cô nhướng mày, hiện rõ vẻ ngạc nhiên, nhưng lập tức họ nhớ tới những gì cô đã làm trong cuộc điện thoại không khỏi có chút sợ hãi.

Nhưng nghĩ kỹ lại, mục đích bọn họ xuất hiện ở đây không phải chính là điều đó sao?

Cô có thể tiếp tục gửi tiền cho bọn họ, hoặc sẽ bị họ lôi ra trước mặt mọi người, phá hủy hình tượng sạch sẽ của cô trong mắt công chúng.

Chỉ có một trong hai lựa chọn: hoặc cùng sống, hoặc cùng chết.

Dù sao thì cũng như vậy.

Ai bảo cô không muốn tiếp tục chăm sóc cho họ? Là cô không hiểu chuyện, không hiếu thảo. Nếu như phá hủy cô, cũng không có gì là oan uổng!

Du ba và Du mẹ nhìn nhau, ánh mắt chứa đầy tham lam không thể che giấu. Du mẹ tưởng tượng đến việc Du Như Băng hiện tại kiếm tiền như thế nào, trong lòng dục vọng nổi lên cuồn cuộn. Cô con gái này kiếm được nhiều tiền như vậy, chỉ cần mỗi tháng gửi cho họ một ít, chắc chắn cũng sẽ là một khoản không nhỏ đủ để bà ta mua những món trang sức quý giá, mặc đủ bộ quần áo đắt tiền.

Nghĩ đến đây, bà ta không thể kiềm chế được, liền bắt đầu diễn xuất: “Như Băng a, con thật tàn nhẫn!”

Nhìn thấy Du Như Băng bình tĩnh đối diện, sau đó giơ tay lên, ra hiệu dừng lại, cô bình thản nói: “Bởi vì tôi là một người nhẫn tâm, nên tôi sẽ phải nhẫn tâm ngắt lời bà.” Nói xong, cô quay sang Chu Văn Quân.

Du mẹ: “??? Hành động này còn có thể dừng lại sao?”

Chu Văn Quân trong nhóm tương đương với phó đội trưởng, khi Du Như Băng không có mặt, thường là cô đảm nhiệm việc chăm sóc mọi người.

Du Như Băng nói với nàng: “Bọn họ đến để tìm mình, mình sẽ tự xử lý. Các cậu về trước nghỉ ngơi đi, mọi người đã vất vả rồi, đừng để việc nhỏ này làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của mình.”

“Nhưng như vậy thì không ổn.”

Khi nghe Du Như Băng nói với hai người bằng thái độ thờ ơ như vậy, Du mẹ tức thì cảm thấy không vui, lập tức kêu lên: “Đi đâu? Không ai được đi! Tất cả ở lại đây cho tôi, mọi người phải xem cho rõ bộ mặt thật của nó!”

Đàm Tịch và Trì Noãn đều quyết định ở lại, không muốn rời đi để hỗ trợ nàng. Lộ Kim Kỳ càng hứng thú hơn, cuối cùng cũng có thứ kích thích cô.

Cô nhất định phải ở lại, nếu cần cô có thể giúp Du Như Băng mắng người!

Sau đó cô bị Du Như Băng đẩy trở về: “Chú ý hình tượng của cậu một chút đi.”

Cuối cùng, cả nhóm đều quyết định ở lại.

Du Như Băng thở dài, quay sang nhìn Du mẹ với vẻ mặt thương cảm: “Nếu như các người kiên quyết muốn mất mặt trước mặt mọi người, tôi cũng không muốn ngăn cản.”

Cô mấp máy khóe môi, bí ẩn mà cười nói: “Xin mời hai vị bắt đầu màn trình diễn.”

---
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các độc giả nhỏ dễ thương "Kháp Chanh" và những độc giả khác đã ủng hộ!

Hôm nay tôi có chút trễ giờ, hy vọng mọi người từ từ thưởng thức!

Hôm nay khi mở cửa sổ, vô tình kẹp phải ngón tay, suýt nữa lại có một lý do xin nghỉ! 【Tôi không thấy tiếc!】

Nguyên Đán vui vẻ! Gặp được các bạn thật hạnh phúc!
________
Editor cutephomaique: Xin lũi vì đã gáy edit 5 chương, có 1 chương thôi mà toy ngồi edit mún lủng đít. Mn đọc đỡ đi ngày mai toy sẽ quay trở lại 😞😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro