Chương 4: Nổi Giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngư Hi thật sự mất hứng, nhưng mà cô cũng không biểu hiện ra ngoài quá rõ ràng, sau khi vào văn phòng thân thể cô thả lỏng rất nhiều, mang nụ cười nhạt trên mặt, chỉ là vui vẻ không đạt đến đáy mắt, thần sắc có chút thờ ơ.

Cẩn thận ngẫm nghĩ, cô cùng Giang Tĩnh Bạch đã tám năm không gặp rồi, chia tay không bao lâu cô bệnh nặng một trận, sau khi trở về trường mới biết được Giang Tĩnh Bạch đã xuất ngoại, không có để lại lời nào, không có tin tức gì, nàng liền như thế biến mất trong sinh hoạt của cô.

Phảng phất như chưa từng xuất hiện.

Rời đi tùy ý, trở về lại không có bất kì dấu hiệu nào, hoàn toàn không cho cô thời gian thích ứng.

Ngư Hi nghĩ lại, cô muốn cái gì thời gian thích ứng, cô với Giang Tĩnh Bạch, chẳng qua là một cái bạn gái đầu tiên, lần này gặp lại, nàng là lão bản mới, mà mình là nghệ sĩ của công ty, không hơn, chổ nào cần thích ứng.

Nhưng thật ra chính mình nghĩ quá nhiều, không duyên cớ lại thêm chán nản.

Ngư Hi thả lỏng tâm tư, buồn bực đứng ở bên cạnh Bạch Vũ Đường, nghe cô báo cáo tiến trình.

Lúc trước cô nói mấy cái quảng cáo có một nửa đều đề xuất giải ước, hai công ty yêu cầu bồi thường, tuy rằng cô vừa nhận hai giải thưởng lớn, nhưng bởi vì cô ở trên tiết mục kia nói câu kia, hiện tại tình thế rất không lạc quan.

Giang Tĩnh Bạch nhàn nhạt liếc nhìn Ngư Hi, gật đầu: "Phương án có những gì?"

Bạch Vũ Đường đi lên phía trước một bước, thái độ cung kính nói ra phương án vừa được thảo luận ở phòng họp, Giang Tĩnh Bạch suy nghĩ hai phút, nhỏ giọng nói: "Có thể."

Ngắn gọn hai chữ, mang vài phần uy thế.

Bạch Vũ Đường thở phào, ánh mắt cô phóng qua nhìn về phía Giang Tĩnh Bạch, chân mày nghiêm túc lạnh nhạt, ngũ quan sắc bén, đã sớm thăm dò được tính tình lão bản mới lạnh lùng, không thích nói chuyện, hiện tại xem ra, một điểm cũng không giả.

Thảo luận xong phương án, Bạch Vũ Đường cũng không có ý định ở lại, cô nói: "Kia Giang tổng, chúng tôi đi trước nha?"

Giang Tĩnh Bạch ngước mắt, tư thái tự nhiên nói: "Cô lưu lại."

Động tác xoay người của Bạch Vũ Đường dừng lại, quay đầu: "Giang tổng nói tôi sao?"

Ngư Hi cũng theo Bạch Vũ Đường liếc mắt nhìn qua, ngũ quan đã nẩy nở đường nét rõ ràng, có lẽ là không hay cười, đuôi lông mày nàng hờ hững, lúc thoáng nghiêng đầu nhìn qua người khác, cổ thiên nga thon dài mang theo một sợi dây chuyền màu bạc, lóe ra ánh sáng lạnh, cùng nét mặt của nàng không có sai biệt.

Giang Tĩnh Bạch nâng lên đạm sắc khóe môi khẽ mở, nói: "Bạch tiểu thư mời lưu lại."

Ngư Hi thu hồi ánh mắt dò xét Giang Tĩnh Bạch, thấp giọng nói với Bạch Vũ Đường: "Bạch tỷ, em đi ra ngoài trước."

Bạch Vũ Đường vỗ bả vai cô: "Tới phòng làm việc chờ chị."

Ngư Hi hắng giọng, mang theo Chung Thần rời khỏi văn phòng, cũng không quay đầu lại.

Thời điểm cửa khép lại thân thể Ngư Hi dừng lại vài giây, Chung Thần đứng ở sau lưng cô vẻ mặt lo lắng hỏi: "Hi Hi, chị không sao chứ?"

Ngư Hi nghiêng đầu nhìn cô: "Chị có thể có chuyện gì?"

Chung Thần biểu lộ bối rối: "Chị không phải nói chị không vui sao?"

Không nghĩ tới cô còn nhớ rõ lời lúc trước, Ngư Hi dương môi, lộ ra nụ cười nhạt, nói chuyện gặn từng chữ: "Chị hiện tại, rất tốt."

Làm sao vậy, làm sao lại nghe có cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

Chung Thần rụt rụt bờ vai, không dám lên tiếng.

Nói xong, hai người đi đến cửa thang máy, Chung Thần còn chưa bấm thang máy, liền nhìn thấy cửa thang máy mở ra, từ bên trong đi tới một nữ nhân.

Ngư Hi nhìn Đào Ỷ Đồng giẫm giày cao gót đi tới nhíu mày, hôm nay rút cuộc là cái ngày tốt gì, làm sao lại có thể gặp được những người quen này?

Nếu như nói trong giới, nữ minh tinh có địch ý với cô, Liễu Ngọc Dao xếp thứ hai, không ai dám xếp số một.

Nếu như nói trong giới, có nữ minh tinh Ngư Hi không ưa thích, vậy thì chính là Đào Ỷ Đồng rồi.

Đúng, Ngư Hi không ưa thích cô ấy.

Dù các cô đã từng là quan hệ bạn bè thân thiết.

Đào Ỷ Đồng với cô là bạn học cao trung cùng trường, cùng lớp đại học, bình thường không giao lưu, Ngư Hi sau khi xuất đạo liền quên lãng đi người này, đến sau này khi tham gia một tiết mục giải trí đã từng gặp qua cô ấy, thế mới biết nguyên lai cô cũng tiến vào vòng giải trí.

Bất quá cô ấy xuất đạo không quá thuận lợi, đến bây giờ chỉ quay ba bộ phim truyền hình, đều là nhân vật nữ tam.

Đến Ngư Hi vì cái gì không ưa thích cô ấy, cô cũng thật sự không rõ ràng, cô nghĩ, đại khái chính là mình rảnh rỗi.

Đào Ỷ Đồng nhìn thấy Ngư Hi sửng sốt một chút, trên mặt treo một nụ cười nhạt, cô đi lên phía trước hai bước, mở miệng chào hỏi: "Ngư Hi, thật là đúng dịp."

Giọng nói của cô tự nhiên, tươi cười mềm mại, Ngư Hi thoáng gật đầu, thần sắc hờ hững: "Khéo."

Hai người gặp thoáng qua, Ngư Hi hiển nhiên cũng không có lời gì muốn nói, cô lấy khí thế bễ nghễ đi vào thang máy, Đào Ỷ Đồng ở sau lưng cô quay đầu hô: "Ngư Hi."

Ngư Hi giương mắt, nhìn về phía cô, Đào Ỷ Đồng tươi cười như trước: "Cậu vừa nhìn thấy Tĩnh Bạch không? Kỳ thật tớ mấy ngày trước muốn nói với cậu Tĩnh Bạch đã trở về, bất quá lại không có phương thức liên lạc với cậu."

Lúc cô nói chuyện lời nói nhàn nhạt, không nhanh không chậm, Ngư Hi sau khi nghe xong dương môi, cười đáp: "Cám ơn Đào tiểu thư, bất quá tôi cùng Giang tổng không thân quen, nàng trở về, không cần thiết phải nói cho tôi biết."

"Không có việc gì tôi đi trước, còn có thông cáo."

Ngư Hi không cho Đào Ỷ Đồng cơ hội một lần nữa nói chuyện, đầu ngón tay của cô thả ở trên nút ấn, cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Sau khi ra khỏi thang máy, Ngư Hi liền đi tới văn phòng Bạch Vũ Đường thay quần áo, cô đổi một bộ đồ thể thao, tóc dài cột thành đuôi ngựa, dáng người dao dộng khi di chuyển, Chung Thần nhìn cô, bộ dạng hấp tấp vội đuổi theo, hỏi: "Hi Hi chị làm sao vậy?"

Ngư Hi nghiêng đầu: "Chị hiện tại lại không tốt rồi."

Chung Thần:...

Thời điểm Bạch Vũ Đường tìm được Ngư Hi, cô đã vận động được một giờ chống đẩy, trên mặt hiện lên không ít mồ hôi, cánh tay trần trụi mãnh khãnh lộ ra ngoài, đường cong trôi chảy chặt chẽ, vừa nhìn liền biết chính là được thường xuyên rèn luyện.

Cô đang làm động tác duỗi thân, Bạch Vũ Đường cầm lấy tài liệu đi qua, cô vỗ xuống bờ vai Ngư Hi, hô: "Hi Hi."

Ngư Hi quay đầu, điều chỉnh hơi thở, mấy phút sau đi theo Bạch Vũ Đường đến phòng nghỉ, Chung Thần lập tức đưa cho cô nước khoáng và khăn mặt.

Sau khi Bạch Vũ Đường ngồi xuống đặt văn kiện qua một bên, Ngư Hi tiếp nhận nước ngưỡng đầu uống mấy ngụm, cái cổ nhỏ nhắn thon dài, xương quai xanh tinh xảo, vừa mới vận động xong, trên người có chút mồ hôi rịn ra, dính vào da thịt trắng nõn của cô, gợi cảm đến không nói thành lời.

Ngư Hi đưa nước cho Chung Thần, lại dùng khăn mặt lau đôi má, lúc này mới nghiêng đầu: "Bạch tỷ muốn nói gì?"

Bạch Vũ Đường dùng cằm chỉ vào văn kiện bên cạnh: "Có kịch bản mới."

Ngư Hi nhíu mày: "Kịch bản?"

Bạch Vũ Đường hắng giọng gật đầu: "Công ty bỏ vốn quay truyền hình, đây là kịch bản."

Đây không phải lần đầu công ty các cô bỏ vốn quay phim, chỉ là vận khí không được tốt lắm, đều gặp hạn, đầu năm quay hai bộ phim truyền hình đều chết non, năm trước lại quay bộ phim thần tượng thanh xuân, còn chưa có đóng máy nhân vật nam chính liền bị tuôn ra bê bối, phim thần tượng không giải quyết được gì, sau đó nghe nói tìm được một nam diễn viên khác đến, thật vất vả tìm được nam diễn viên, nhân vật nữ chính lại bãi công.

Nói là lắm tai nạn, một điểm cũng không quá đáng.

Còn tưởng rằng công ty đối với quay phim, phương diện này đã bỏ hết hy vọng, không nghĩ tới bây giờ lại bắt đầu động tâm .

Cũng đúng, đổi lão bản rồi.

Quan mới nhậm chức ba Thanh hỏa, chung quy muốn tạo ra chút thành tích, bất quá lựa chọn bỏ vốn quay phim của Giang Tĩnh Bạch có thể bùng nổ hay không, thật đúng là một ẩn số.

Ngư Hi đưa tay, Chung Thần để kịch bản lên tay cô, Ngư Hi nhìn vài lần, là bộ phim cổ trang.

Bởi vì có quan hệ với lệnh hạn chế, mấy năm này phim cổ trang thiếu mất một nửa, Ngư Hi chính mình quay hai bộ phim cổ trang còn đặt ở bên kia không qua tra xét, không ít đạo diễn mở ra lối riêng, bắt đầu từ phim tiên hiệp, phim dân quốc,phim thanh xuân ra tay, đương nhiên cũng không phải nói cổ trang tất cả đều xuống dốc, chỉ là xét duyệt càng nghiêm khắc mà thôi, hơi có chút xuyên tạc lịch sử liền phải cải tạo lại.

Cho nên thời điểm này còn dám tiếp tục quay phim cổ trang, không phải là đại lão, chính là đại lão trong đại lão, rất rõ ràng, Giang Tĩnh Bạch không phải.

Ngư Hi nhíu mày: "Bạch tỷ chị xác định để cho em diễn cái này?"

Cũng không phải cô ỷ sủng mà kiêu, chỉ là vừa nhận hai giải thưởng lớn, hiện tại bỗng nhiên diễn những bộ tình yêu cổ trang này, nghĩ như thế nào cũng đều là hạ thấp bản thân.

Bạch Vũ Đường gật đầu: "Triệu đạo diễn phim truyền hình, sẽ không có vấn đề gì, chị còn chưa có đáp ứng hợp tác, chỉ là trước hết để cho em xem kịch bản một chút."

Cuối cùng cô lại nói: "Hi Hi, em bây giờ không phải là cân nhắc giá trị thời điểm con người, mà là cân nhắc có diễn tiếp hay không."

Nếu như cô không ở trên tiết mục tự kết liễu, vậy những thứ kịch bản này căn bản sẽ không tồn tại trong kế hoạch của cô, nhưng mà xưa đâu bằng nay, người phải hiểu được thời điểm, cho nên Bạch Vũ Đường mới có thể cân nhắc đến bộ phim này.

Ngư Hi mím môi, rủ mắt xuống nhìn vài trang kịch bản, vừa lật giấy vừa nói: "Nhưng mà em còn phải xem Mai đạo diễn."

Bạch Vũ Đường kiên trì nói: "Thời gian không xung đột, nếu như em đồng ý, chị sẽ an bài."

Nhìn điệu bộ này, là muốn để cô tiếp nhận.

Ngư Hi trầm mặc.

Bạch Vũ Đường ho nhẹ: "Đúng rồi Hi Hi, còn có chuyện, chị muốn nói với em."

Ngư Hi khép kịch bản lại, ngẩng đầu, Giọng nói không để tâm: "Chuyện gì?"

Bạch Vũ Đường do dự vài giây nói ra: "Từ ngày mai, chị còn mang thêm một người."

Lông mày Ngư Hi một mực nhíu chặt không có dấu hiệu buông lỏng, bật thốt lên: "Đào Ỷ Đồng?"

Bạch Vũ Đường sửng sốt một chút: "Làm sao em biết?"

Chung Thần thấy Ngư Hi mất hứng, chen vào nói: "Bạch tỷ, cái kia Đào Ỷ Đồng không phải là ở Tinh Diệu sao?"

Bạch Vũ Đường thở dài: "Vừa được đào tới đây."

Nét mặt Ngư Hi trầm xuống, buồn bực không vui: "Bộ phim này cô ấy cũng sẽ diễn?"

Bạch Vũ Đường do dự gật đầu: "Cô ấy diễn nữ hai."

"Em biết cô ấy?"

Ngư Hi sầm mặt lại, giọng nói lạnh lẽo: "Không biết."

Chưa có hợp tác qua, còn có thể gọi tên chính xác, nói không biết, lừa quỷ sao.

Bạch Vũ Đường mang ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Chung Thần, Chung Thần nhún vai, ám chỉ chính mình cũng không biết rõ.

Ngư Hi không có giải đáp lòng hiếu kỳ của cô, cô đứng lên nói: "Em đi thay quần áo."

Thay quần áo xong đi ra, Chung Thần đã cất kỹ kịch bản đứng ở bên cạnh đợi cô, Bạch Vũ Đường không ở trong phòng làm việc, Ngư Hi nhìn quanh một vòng, Chung Thần nói ra: "Bạch tỷ vừa mới bị gọi đi họp rồi."

Ngư Hi gật đầu: "Chúng ta đi thôi."

Chung Thần vui vẻ theo sau lưng.

Sau khi đến bãi đỗ xe dưới đất, Ngư Hi nghĩ đến mới vừa rồi cùng Bạch Vũ Đường nói chuyện, lại nghĩ tới vẻ mặt cười nhạt của Đào Ỷ Đồng, nghĩ như thế nào làm lòng ngực khó chịu, cô ngồi ở phía sau xe, một tay chống cằm, kéo cửa sổ xe xuống.
Xe con màu đen từ cửa sau chậm rãi chạy ra.

Vừa mới nãy còn không có một bóng người phút chốc lại xông ra một đám người, trên cổ đeo máy quay hình, trên tay cầm microphone, hiển nhiên đã sớm mai phục từ lâu, bọn họ nhìn thấy Ngư Hi trên xe liền chạy lên!

Như là ngửi được mùi tanh của mèo!

Ngư Hi sửng sốt một chút, lập tức chuẩn bị kéo cửa xe lên, nhưng mà đã có ký giả đem microphone thả vào trong cửa sổ xe, bốn phía lộn xộn, các phóng viên bảy miệng tám lưỡi bắt đầu đặt câu hỏi.

"Ngư tiểu thư, xin hỏi ngài lúc trước tại tiết mục tự nói mình là đồng tính luyến ái, là bởi vì sao?"

"Ngư tiểu thư, mời ngài nói về kế hoạch diễn xuất sắp tới ?."

"Ngư tiểu thư, xin hỏi ngài là lúc nào biết mình ưa thích nữ nhân? Ngài có nghĩ qua đi gặp bác sĩ tâm lý không? Ngài cảm thấy tâm lý ngài bây giờ có ở trạng thái khoẻ mạnh không?"
"Ngư tiểu thư, mời ngài nói một câu."

Đằng sau ký giả tranh nhau đặt câu hỏi, ngươi đẩy ta chen, có hai cái microphone đã đưa qua đặt ở dưới môi Ngư Hi, lên thêm một chút liền đâm trúng cánh môi của cô.

Ngư Hi mím môi, không nói chuyện, Chung Thần hung hăng đáp: "Thực xin lỗi, không thể trả lời."

"Thực xin lỗi, mời nhường một chút."

Nhìn thấy cô một bên ngăn cản ký giả đặt câu hỏi, một bên đem ký giả đẩy ra ngoài, Ngư Hi ngồi thẳng, cúi đầu, ngay tại lúc ngươi tới ta xô, có một microphone lướt sát qua chóp mũi của cô, rơi trên hai chân cô, bị ép phải đưa microphone ra cho ký giả bàn tay ở giữa không trung, bầu không khí rất lúng túng.

Ngư Hi rủ mắt xuống, cầm microphone lên, có ký giả lập tức hỏi: "Ngư tiểu thư, xin hỏi ngài có cái nhìn gì về đồng tính luyến ái?"

Chủ đề sắc bén, những người khác nhao nhao nín hơi chờ câu trả lời.

Ngư Hi ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo, mặt bên đường cong tinh xảo lại lãnh diễm, cô nghe câu đó ngoắc khoé môi một cái, dùng giọng điệu cười như không cười trả lời hắn: "Dùng con mắt nhìn."

Mọi người không nghĩ tới Ngư Hi còn che giấu khí chất như vậy, ký giả đặt câu hỏi bị nghẹn họng, mặt khác ký giả lại bắt đầu nhao nhao đặt câu hỏi: "Ngư tiểu thư, nghe đồn mối tình đầu của ngài là đồng học cao trung, xin hỏi các cô bây giờ có còn liên hệ không?"

Ngư Hi nghe được mấy chữ mối tình đầu cùng cao trung đồng học sắc mặt hơi đổi, thoáng qua lại khôi phục bình thường, như cũ là giọng điệu cười nhạt, nói chuyện lại không khách khí: "Có quan hệ với ngươi?"

Ký giả sững sốt vài giây mới hồi phục: "Ngài là nhân vật công chúng, ngài không cảm thấy cần cho chúng tôi phân phó rõ ràng sao?"

Ngư Hi cười mây trôi nước chảy: "Không cần a, tác phẩm của tôi chính là phân phó tốt nhất, nhân vật công chúng thì làm sao? Không phài là người à? Không có quyền có việc riêng tư?"

"Là luật pháp nào? Cũng là ngươi quy định?"

Cô liên tiếp đưa ra mấy vấn đề các phóng viên hiện ra vẻ mặt kinh ngạc đứng cạnh cửa xe, mọi người bị oán hận á khẩu không trả lời được, Ngư Hi nhân cơ hội này đem microphone đưa ra ngoài cửa sổ, quá nhiều người lại chen lấn nhiều, cô đụng phải tay ký giả liền buông microphone ra, ký giả cũng ngay lúc này rút tay trở về, microphone bịch một tiếng đập xuống đất, phát ra âm thanh chói tai sắc bén, ngoài xe xôn xao!

Ngư Hi nhíu mày một chút, cô làm sao lại quên rồi, phóng viên chính là sứ tổ đặt chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt