Chương 114: Hồng Thành..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 3 năm 812, Phượng Linh, thời buổi loạn lạc, trong tháng này Tất Quyền Ngọc vĩ đại thống lĩnh Tất Trạch Việt quân đoàn đánh đuổi Dương Đỉnh Du quân chạy về Hổ Khiếu thành, đoạt lại một nửa quốc thổ đã mất đi nửa năm trước. Một lần nữa đem lại lòng tin mãnh liệt cho toàn bộ bách tính ở đông tuyến Phượng Linh Quốc đối với quân đội, sau một thời gian dài lưu lạc, rất nhiều dân chạy nạn bắt đầu trở về quê hương của mình, có một số đã bắt đầu bận rộn cày bừa cho xuân vụ. Cũng trong tháng này, mười lăm vạn quân Hà Xuyên chi viện cho cuộc chiến ở tây tuyến Phượng Linh, nhận được công văn thông quan do Hoàng đế thân bút, từ Ngọc Long thành tây tuyến di chuyển về đông tuyến Phượng Linh. Cũng trong tháng ba, Xích Châu bị Phượng Linh và Hà Xuyên giáp công đánh lui về Tây Phượng Quan, cũng từ đây nội bộ Xích Châu khởi đầu nội chiến. Nhưng, trong giai đoạn rối loạn chiến tranh nổ ra khắp nơi này, các nhà sử học lại không nhịn được hướng văn chương tập trung vào Hồng Thành Tuyệt Xích Châu cùng Tiêu Tiếu Phượng Linh... Trong một năm này, một tháng này, câu chuyện ái tình của các nàng diễn ra làm cho người ta phải mỉm cười..

_____(Phượng Linh Tạp Đàm)_____

Tháng 3 là lúc hoa cúc trên núi nở rực rỡ nhất. Soái doanh, Hồ Lô trấn.

"Xích Châu Hồng Thành Vương gia cầu kiến." Thị vệ ngoài cửa khom người bẩm báo.

Tiêu Tiếu hơi ngạc nhiên ngẩng đầu, trong lòng có chút rung động không giải thích được.... A, Hồng Thành Tuyệt tới. Đúng rồi, cũng nên đến rồi, đã qua hơn nửa tháng, hoàng thành Xích Châu theo lý cũng nên có động tĩnh..

"Tướng quân!" Thị vệ không thấy Tiêu Tiếu đáp lời, chờ thêm tý hắn mới thẳng người lên gọi nàng một lần nữa.

"Được, để nàng vào đi!" Tiêu Tiếu lúc này mới phát hiện mình có chút thất thố. Thị vệ ra ngoài mời Hồng Thành Tuyệt vào, Tiêu Tiếu cau mày nhu nhu nguyệt thái dương - Mình bị sao thế này? Tâm luôn có cảm giác rối loạn, có phải do mình nghỉ ngơi không tốt không?

"Tiêu tướng quân, đã lâu không gặp!" Ánh sáng ở cửa bị che đi một phần, Hồng Thành Tuyệt vận một bộ trường sam màu tím, cả người toát ra quý khí hoàng tộc, nở nụ cười ôn hòa như gặp lại bằng hữu lâu năm.

Lúc Hồng Thành Tuyệt cười rộ lên, nụ cười ấy còn rực rỡ hơn ánh mặt trời gấp bội phần.... Đúng thế!

Nội tâm Tiêu Tiếu bỗng nhiên xuất hiện ý nghĩ này, phía sau cái ý nghĩ đó còn bỏ hai chữ "Đúng thế" nữa - Này có chút ngoài dự đoán của mọi người. Hồng Thành Tuyệt trong truyền tuyết lạnh lùng ngạo nghễ, nhưng mình thấy lại không giống vậy. Cho nên nói, lời đồn không thể tin!

"Đã lâu không gặp, Hồng Thành vương gia sao lại tự mình đến đây, mời ngồi. Xác định được ngày phát binh rồi sao?" Tiêu Tiếu cười nói, cười đến có phần mơ hồ, là bởi vì lòng nàng có chút không yên.

Hồng Thành Tuyệt dường như không chú ý đến chút mơ hồ trong nụ cười ấy, ngược lại còn vui vẻ ngồi xuống: "Tất nhiên ta muốn tự mình đến đây rồi, là để bày tỏ thành ý. Thời gian phát binh cơ bản đã được xác định, hoàng thành bên kia lúc này không sai biệt lắm có lẽ cũng đã tập kết đủ hai mươi vạn quân, vài ngày tới sẽ xuất binh đến Bạch Đà thành của ta!" Hồng Thành Tuyệt nói.

Tiêu Tiếu cười nói: "Hồng Thành vương gia quá đa lễ rồi, về chuyện xuất binh Tất Soái đã bàn bạc với ta, ngài chỉ cần phái người đưa tin đến, mười vạn quân lập tức sẽ hành động. Ngược lại không nên phiền Vương gia ngài đến một chuyến." Tiêu Tiếu hiển nhiên không biết "Thành ý" của Hồng Thành Tuyệt lần này là thành ý đối với nàng, chứ không phải thành ý của Hồng Thành vương gia đối với quân bạn. Nếu quả thật chỉ liên quan đến quân sự, với tính tình thích hưởng thụ của Hồng Thành Tuyệt, làm sao có thể chịu một đường xóc nảy từ Bạch Đà thành để đến Hồ Lô trấn.

"Lời này của Tiêu tướng quân sai rồi, về chuyện mượn binh, đương nhiên bổn vương biết chỉ cần đưa tin đến là được, thế nhưng Tiêu Tiếu tướng quân là Tướng soái của quân đội bạn, mấy ngày nữa sẽ cùng bổn vương kề vai tác chiến, nếu như kết nối không được, phối hợp không đủ ăn ý, há chẳng phải hao binh tổn tướng, hao tài tốn của, cho nên lần này bổn vương đến đây, không phải vì chuyện mượn binh, mà là vì cùng Tiêu tướng quân khơi thông tình cảm." Hồng Thành Tuyệt cười rất chân thành.

Tiêu Tiếu nghe lời này, cái gì mà khơi thông tình cảm, lời này nếu do người khác nói nàng sẽ không cảm thấy có gì lạ, nhưng hết lần này đến lần khách lại thốt ra từ miệng của vị Vương gia có "mỹ danh" háo sắc này, Tiêu Tiếu nghe sao cũng thấy quái dị, nhưng lại không tìm ra khuyết điểm nào trong lời nói của nàng ta. Nhất là ánh mắt tha thiết chân thành trong sáng như tiểu hài tử kia, làm cho người ta không cách nào nghĩ nàng xấu xa được.

Tiêu Tiếu nghĩ: Chẳng lẽ là do mình có thành kiến với nàng?

Chỉ có điều lời này của nàng ấy rốt cuộc là ý nằm trên mặt chữ, hay trong lời nói. Tiêu Tiếu cảm thấy, mình và nàng vốn cũng không có quan hệ gì, nàng ta háo sắc mắc mớ gì đến mình?

"Vậy thì mời Hồng Thành vương gia nghỉ ngơi trước, hiện tại ta đi chỉnh quân, ngày mai xuất phát, Vương gia ngài thấy có được không?" Tiêu Tiếu nói.

"Dĩ nhiên là nghe theo an bài của Tiêu tướng quân!"

Hồng Thành Tuyệt nói xong, Tiêu Tiếu liền sai người mời Hồng Thành Tuyệt đi tắm rửa nghỉ ngơi. Còn nàng lập tức đi sắp xếp việc xuất binh, hôm nay Hà Tây quân đoàn vẫn duy trì hai mươi vạn quân, vốn dĩ trong thời kỳ hòa bình Hô Lô trấn chỉ có ba vạn trú quân, thường quy quân đóng tại đây cũng chỉ có như thế, mười bảy vạn quân khác đã có đến mười lăm vạn là quân đóng tại Ngọc Long thành, hai vạn quân còn lại là thường quy quân đến từ hai thành khác.

Nhưng trước đó bởi vì Xích Châu Thanh Hà liên minh công kích Phượng Linh, toàn bộ Hà Tây quân đoàn hầu như đều tập trung đến Ngọc Long thành, đến khi Tây tuyến bình định, Tiêu Trí Lực lập tức cho mười vạn quân đóng giữ tại Hồ Lô trấn, sau đó Tiêu Tiếu tiếp nhận Hà Tây quân đoàn, vì vậy mười vạn lúc nào cũng có thể xuất quân tiếp viện Hồng Thành Tuyệt, cho nên Tiêu Tiếu cho trú đóng mười hai vạn quân tại Hồ Lô trấn, mười vạn trong đó tùy thời xuất lĩnh, còn lại hai vạn chuyển thành thường trú quân phòng thủ ngoài thành.

Lần này xuất mười vạn quân, trong đó có ba vạn nguyên là Tứ Phương quân đoàn được huấn luyện ở kinh sư, sau đó luân chuyển đến Hà Tây quân đoàn, và phần lớn số binh này hiện tại thuộc về Tiêu Tiếu quân. Nhóm binh này đã được Tất Quyền Ngọc huấn luyện để tác chiến ở vùng đồi núi, lúc đó chủ yếu dùng để đối đầu với Hồng Thành Tuyệt, vì Tất Quyền Ngọc làm sao cũng không thể quên trận đánh tại Vọng Thiên Cốc, suýt chút nữa thôi toàn bộ đại quân của Tiêu Trí Lực đã bị tiêu diệt tại Vọng Thiên cốc.

Cho nên khi đó những nhóm tân binh đều đặc biệt được phái đến Hà Tây quân đoàn - Bởi vì địa hình bên ngoài Tây Phượng Quan và Phượng Linh hoàn toàn khác nhau, Tây Phượng Quan chủ yếu là rừng núi, mà nội thổ chủ yếu là bình nguyên.

Trên thực tế mấy trăm năm trước, Phượng Linh đại quốc bao gồm Phượng Linh hiện tại, Hà Xuyên, Xích Châu, Thanh Hà, lúc đó so với Viêm Sa cường đại bây giờ, Viêm Sa thời điểm đó chẳng qua chỉ là man bang dị tộc, tồn tại an phận một góc trên đại lục Phượng Linh, cơ bản không dám có nửa tia dị tâm dòm ngó Phượng Linh, chỉ vì lúc đó Viêm Sa đất đai cằn cỗi, nhiều nơi ao đầm, Phượng Linh cũng chướng mắt thổ nhưỡng của Viêm Sa, cho nên chưa từng có ý sẽ chiếm đoạt Viêm Sa.

Nhưng do Mạt Đại Hoàng Đế quá mức ngu xuẩn, dẫn đến quần hùng tứ phía nổi lên, Phượng Linh đại quốc nháy mắt sụp đổ. Cuối cùng chia thành bốn nước, thế lực cường đại nhất chiếm lấy vùng bình nguyên trung bộ giàu có nhất, noi theo cố quốc vĩ đại đặt tên là Phượng Linh, thế nhưng Phượng Linh quốc lại không đủ sức đi chinh phạt những đế quốc khác, chỉ có thể kết minh cùng Hà Xuyên, chống đỡ tập kích từ Viêm Sa. Còn đối với Xích Châu Thanh Hà, Phượng Linh lẫn Hà Xuyên mãi vẫn khôngc ó cách nào nuôt trọn, nguyên nhân chủ yếu là do Hà Xuyên cùng Phượng Linh địa hình phần nhiều là bình nguyên, quân đội không quen tác chiến vùng đồi núi. Cho nên chỉ có thể lấy dãy núi ở Tây Phượng Linh làm ranh giới, xung đột xảy ra nhưng vẫn không thể tiến thêm một bước nào.

Từ thời điểm Tất Quyền Ngọc huấn luyện tân binh tại Tứ Phương quân đoàn, liền bắt đầu bồi dưỡng tinh binh chuyên tác chiến vùng núi rừng ở Tây Tuyến. Chỉ là nàng năm đó tuyệt đối không ngờ, nhóm binh mình bồi dưỡng ra này, không phải vì Phượng Linh đánh Hồng Thành Tuyệt, mà là giúp Hồng Thành Tuyệt đối đầu Hoàng đế Xích Châu!

Hiện tại sau khi quyết định trợ giúp Hồng Thành Tuyệt, Tất Quyền Ngọc lập tức điều động một vài quan quân của Trạch Việt quân đoàn quen thuộc tác chiến địa hình đồi núi qua đây, Tiêu Tiếu đem ba vạn quân này chia làm ba đại đội, để những quan quân này tăng cường huấn luyện, cũng đã qua hơn một tháng.

Tiêu Tiếu vừa an bài xong, liền có thị vệ đến báo: "Tướng quân, Hồng Thành Vương gia mời ngài qua doanh trại của ngài ấy một chút."

Tiêu Tiếu gật đầu, lại dặn dò hai vị phó tướng vài câu, sau đó liền theo thị vệ đến doanh trại ở tạm của Hồng Thành Tuyệt.

Doanh trại của Hồng Thành Tuyệt ở Hồ Lô trấn nằm phía sau soái doanh, được canh phòng cẩn thận, tuy Tiêu Tiếu không phân phó, nhưng thị vệ hiển nhiên biết thân phận Hồng Thành Tuyệt đặc thù, cho nên an bài cho nàng thỏa đáng nhất.

Chẳng qua điều làm Tiêu Tiếu không ngờ là, giữa nơi quân doanh thiết huyết* lại vang lên tiếng đàn duyên dáng như thế, Tiêu Tiếu dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, tiếng này tất nhiên là của cái người đi đâu cũng muốn hưởng thụ Hồng Thành Vương gia kia.

(*)铁血 : Thiết Huyết ý chỉ ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.

Điều này làm cho Tiêu Tiếu có chút dở khóc dở cười. Theo lý, Hoàng đế Xích Châu đều sắp đánh đến Bạch Đà thành của nàng ta rồi, vậy mà vị Bạch Đà thành Vương gia này vẫn còn nhã hứng như vậy, không ở Bạch Đà thành tọa trấn, ngược lại ngàn dặm xa xôi chạy đến Hồ Lô trấn nho nhỏ này của mình đánh đàn. Nói dễ nghe chút là người phong nhã, nói khó nghe thì chính ta tên không làm việc đàng hoàng bại gia tử!

Tên bại gia tử làm cho người ta phát hỏa!

Tiêu Tiếu nghĩ vậy, trong lòng rõ ràng không khỏi có chút tức giận, tuy rằng chính nàng cũng không biết lửa này từ đâu tới. Nhưng khi nào bước vào doanh trại của Hồng Thành Tuyệt, trên mặt tuy là cười, nhưng trong mắt nàng vẫn che dấu không nổi biểu lộ chỉ tiếc rèn sắc không thành thép...

Chỉ tiếc rèn sắc không thành thép..... Tiêu Tiếu bị ý nghĩ của mình hù cho hết hồn. Hồng Thành Tuyệt nàng ta liên quan gì tới mình a, nàng thành nhân bất thành khí* cũng mặc nàng, lần này giúp nàng đánh giặc xong, sau đó tách ra mỗi bên chẳng dính dấp gì đến nhau nữa, có cái gì tốt mà giận nha. Ân, phải nói thế này, nếu nàng ta không ra hồn, có thể sẽ liên lụy đến mình... Cuối cùng Tiêu Tiếu cũng tìm được lý do "chính đáng" cho mình.

(*) Theo mình hiểu có nghĩa là Hồng Thành Tuyệt là người tài nhưng không nên thân nên hồn gì.

Tiếng đàn vẫn chưa dứt, trong doanh phòng còn nhàn nhạt mùi huân hương. Trên bàn gỗ bày ra vài vò rượu Hổ Phách Dạ nổi danh thiên hạ, rượu hồng nhạt trong suốt, đảo một vòng như gột rửa thành ly, hương rượu nồng nàn chậm rãi tràn ra. Bánh ngọt đặt trên bàn, bát vị đủ loại, màu sắc tinh xảo, mỗi một khối đều được tạo hình một cách đặc biệt, mùi thơm mê người.

Giữa tiếng đàn tuyệt mỹ thế này Tiêu Tiếu lại thở dài một cái: "Hồng Thành Vương gia thật có nhã hứng, suýt chút nữa ta cũng quên mất đây là doanh địa Hồ Lô trấn của ta, còn tưởng rằng đây là Hồng Thành vương phủ của ngươi ở Bạch Đà thành."

Tiếng đàn dừng lại, cái người đang mặc trường sam màu đỏ Hồng Thành Tuyệt ngẩng đầu lên, dung nhan tuyệt sắc, thân sĩ mỉm cuời, ánh mắt chân thành tha thiết thiên chân vô tà nhìn thẳng vào mắt Tiêu Tiếu, làm cho lửa giận vô cớ của Tiêu Tiếu phai nhạt đi không ít. Đột nhiên nghĩ, Hồng Thành Tuyệt nay thật sự thiên chân vô tà vậy sao?

Trước khi mình nhập ngũ, cũng đã rất nhiều lần được nghe nhắc đến tên người này, từ danh hiệu chói lọi của nàng, đến trận chiến ở Tây Phượng Quan, Vọng Thiên Cốc, sau đó là giai thoại cùng Tất Quyền Ngọc ở Tây Phượng Quan dạ thoại* được truyền đi, về sau là trận vây công Hồ Lô trấn đánh bại Võ Chiêu..... Bất luận là trần chiến nào, cũng đều đẩy nàng lên vị trí Danh tướng toàn đại lục, một người như vậy, tại sao có thể có một ánh mắt thuần khiết đến vậy đây?

Tiêu Tiếu nghĩ dến có chút thất thần, trong mắt Hồng Thành Tuyệt tiếu ý tràn ra càng nhiều, đương nhiên tiếu ý này bị nàng ẩn giấu sau nụ cười thuần khiết kia - Lúc này, bất luận là ai cũng đều phải thu hồi sắc lang của mình lại, bày ra bộ dạng tiểu bạch thỏ đơn thuần.

Mà lúc này đây, sắc lang Hồng Thành Tuyệt khoác lên người bộ dáng tiểu bạch thỏ một cách hoàn hảo.

Ánh mắt giao nhau, đôi mắt Hồng Thành Tuyệt sáng ngời sạch sẽ, Tiêu Tiếu nhìn đến có chút ngây dại, nụ cười của Hồng Thành Tuyệt càng thêm ấm áp: "Những thứ này đều vì Tướng quân mà chuẩn bị."

"Chuẩn bị cho ta?" Tiêu Tiếu tỉnh táo lại, nhưng lại không hiểu câu này có ý gì.

"Tiêu Tướng quân quân vụ quấn người, ngày ngày bận rộn, quá khổ cực rồi, hiện tại lại giúp đỡ Bạch Đà thành của ta, không bao lâu nữa lại trở về Phượng Linh, bổn vương nghĩ đến thôi đã cảm thấy đau lòng, nên đặc biệt vì người chuẩn bị một chút rượu ngon, chúng ta cùng nhau hàn huyên một chút, thả lỏng một chút." Hồng Thành Tuyệt cười nói.

"Hồng Thành Vương gia có lòng, nhưng trước trận chiến, trong quân cấm rượu, rượu này ta xin từ chối." Tiêu Tiếu một câu liền cự tuyệt lời mời của Hồng Thành Tuyệt. Đồng thời cũng vì lời của nàng ta mà tức giận. Đã là lúc nào rồi, còn ở đây đánh đàn uống rượu..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro