Chương 61: Thổ lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ hôn đã kết thúc, Liên Khê vẫn triền miên vuốt khóe môi Liên Đồng, sau đó dùng trán cọ vào đôi má trắng nõn mềm mại của nàng ấy, cuối cùng còn hôn hôn hai cái mới lưu luyến buông ra.

"Ngồi trở lại đi, bằng không sẽ không có cách nào hảo hảo nói chuyện." Liên Đồng đỏ mặt, nũng nịu một tiếng.

Liên Khê ngoan ngoãn trở lại ngồi đối diện Liên Đồng, cơm chiều cũng đã được đưa đến, ba cái nha đầu đứng bên ngoài bẩm báo một tiếng, sau đó mới nối đuôi nhau đi vào, thực hạp trên tay không nhỏ, từng món từng món đặt lên bàn, thức ăn được trang trí thật tinh xảo, còn có thêm hai bầu rượu.

Đợi bọn họ dọn xong thức ăn, một nha đầu rót rượu cho hai vị phu nhân, còn một nha đầu khác thu lại thực hạp, sau khi thu thập xong, tất cả khom người lui ra ngoài, còn lại hai nha đầu đứng phía sau, tùy thời chuẩn bị hầu hạ.

Liên Đồng nhẹ nhàng phất phất tay: "Các ngươi có thể lui ra."

Hai nha đầu khom người: "Nhị vị phu nhân có gì thỉnh phân phó, nô tỳ ở ngoài cửa hầu ."

Hai nha đầu nói xong đang chuẩn bị lui ra ngoài, Liên Khê lại gọi hai người lại: "Tình nhi cùng Hoan nhi đâu? Ách, chính là hai tiểu nha đầu đi theo ta cùng Đại phu nhân tới".

"Hai vị tỷ tỷ đi đường mệt nhọc, thiếu gia phân phó mang đồ ăn qua, đoán chừng giờ đã nghỉ ngơi.... Ngày mai sẽ đến thỉnh an nhị vị phu nhân". Một nha đầu hồi đáp.

"Được rồi, ra ngoài đi...." Liên Khê ngẫm lại, hai cô gái kia nhiều ngày cưỡi ngựa quả thật đã mệt muốn chết rồi.

Hai nha đầu vừa ra khỏi cửa, Liên Khê liền thoải mái hơn, vội gắp thức ăn cho Liên Đồng, hai người ngồi ăn đối diện nhau, mùi rượu trong chén lan tỏa khắp phòng, Liên Khê nâng lên cùng Liên Đồng chạm ly, uống một ngụm, hảo tửu! Rượu này còn mang theo mùi hoa quế hương.

Liên Khê một ngụm uống hết, tay giữ lấy tay áo, nâng bầu rượu lên tiêu sái rót cho Liên đồng một ly, sau đó cũng rót cho mình một ly: "Quả thật ta vẫn không hiểu được Nhị nương đang muốn gì, nếu nàng muốn trả thù ta, đương nhiên biết Tất Quyền Ngọc là nữ nhân, nếu nàng biết đồng nghĩa Minh Cơ cũng biết, như vậy lẽ nào thiên đại bí mật này của Tất Quyền Ngọc đã không còn là bí mật? Vậy chẳng phải phạm vào khi quân chi tội?".

Liên Đồng cầm ly rượu trầm ngâm một chút: "Minh Cơ chỉ là tiểu thiếp Tất gia mà thôi, nàng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đại khái sẽ không quá phận. Mà người trong Tất phủ này nhất định không dám nói ra, nếu không Tất gia ắt có chuyện.".

Liên Khê lại nhấp một ngụm rượu, bỗng nhiên mỉm cười: "Tất Quyền Ngọc ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm, chỉ sợ so với chúng ta kinh nghiệm càng phong phú, huống chi nếu việc này bị lộ, chỉ sợ trên dưới Tất gia đã báo với nàng, dù sao đã đến bước này rồi đã không có đường lui nữa, việc này người lo lắng nên là nàng, không đến phiên hai chúng ta lo lắng, uống rượu uống rượu. "

Hai người  bắt đầu tập trung ăn uống, đến khi vào đêm, hai bầu rượu đã cạn. Hai nha đầu phía sau tiến vào thu thập, sau đó lại chiếu cố hai vị phu nhân đã say rửa mặt rồi mới lui ra ngoài.

Liên Khê đỡ Liên Đồng lên giường, này áo ngủ uyên ương đỏ thẳm bằng gấm, đỏ thẫm chăn mền uyên ương , đỏ thẫm trướng màn phù dung, còn có khuôn mặt mỹ nhân đang ửng đỏ.

Liên Khê nghiêng người nhìn Liên Đồng, bởi vì say rượu đôi mắt nàng như thấm đẫm sương mai.

Liên Đồng nhìn vào mắt Liên Khê, cảm thấy có chút gì đó không đúng, mắt mơ màng kh́ẽ chớp chớp.

Liên Khê nâng ngọc thủ xoa mặt Liên Đồng có chút nóng lên vì say rượu: "'Tóc mây hoa nhan kim bước diêu, phù dung trướng ấm độ đêm xuân'( Trường hận ca- Bạch Cư Dị)...Đồng nhi, tỷ xem phù dung ấm trải qua đêm xuân, uyên ương cẩm bào, loạn ở lòng ta, chỉ nguyện quân tâm giống lòng ta."

Liên Khê cúi đầu, say rượu đến mơ hồ, thủy quang lưu chuyển trong ánh mắt thâm tình đều là bóng dáng của Liên Đồng:"Đồng Nhi... Ngươi là tỷ tỷ của ta!"

"Ân..." Liên Đồng vuốt ve khuôn mặt nàng ấy, ấm nóng trong lòng bàn tay xuyên thấu qua làn da, lan tràn dần dần ra đến tâm can cũng thấy ấm áp.

"Tỷ là sư phụ ta." Liên Khê thật sâu nhìn Liên Đồng.

"Ân..." Liên Đồng lại nhìn nàng ấy, vẫn chờ nàng ấy nói tiếp.

"Từ xưa, tỷ muội tình thâm, tỷ và ta đã định làm bạn cả đời. Chính vì là tỷ muội, ta không nên suy nghĩ quá phận..." Liên Khê đối mắt cùng Liên Đồng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Nàng vẫn nhìn nàng ấy, ánh mắt thật sâu, xuyên thấu qua tầng hơi nước kia, đã không còn như bình thường chứa đựng nhiều biểu tình nữa, nhưng tựa như có thể trực tiếp nhìn đến tận đáy lòng.

"Từ xưa đồ đệ lấy chi tâm kính yêu sư phụ, thiên địa, quân thần, sư đồ, ngũ tôn trên cao, không thể không kính.... Chính vì tình thấy trò, ta không thể cứ nghĩ..." Liên Khê sâu sắc nhìn Liên Đồng, ngọc thủ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng ấy.

"Ta nghĩ tỷ sẽ bồi bên cạnh ta cả đời..... Không phải tỷ muội tình thâm, không phải nghĩa sư đồ.... Là tình cảm phu thê, là cùng đồng sinh cộng tử, là vinh nhục cùng vui buồn, là ngày đó ta bái tỷ làm vi sư, đã nói ra ba 4 chữ ' Bất Ly Bất Khí '(*). Đồng nhi, biết vì sao ta không gọi nàng là tỷ tỷ, cũng không gọi nàng sư phụ, nàng biết được vì sao ta gọi nàng Đồng nhi không? Ta muốn cùng nàng cùng một chỗ, yêu nàng, bảo hộ nàng, cho nàng cả đời khoái hoạt. Cho dù, ta phạm loạn luân chi tội phải chịu trời phạt, cho dù ta nghịch thiên phải xuống địa ngục. Nhưng ta......".

(*) Không rời không bỏ.

Tiếng nói của Liên Khê biến thành tiếng nức nở, Liên Đồng kéo Liên Khê đến gần mình, che lại miệng của nàng ấy - bằng môi của mình.

Tựa như lữa tình kèm nén đã lâu, đột nhiên bộc phát ra như cả bầu trời rực lửa, hết thảy lý trí trong nháy mắt bị thiêu đốt hầu như không còn, chỉ còn lại đối phương. Muốn đem đối phương nhu tiến vào thân thể của chính mình, trở thành máu thịt của nhau, từ nay về sau quyết không chia lìa....

Môi lưỡi quấn quít hòa vào nhau, thanh âm thở dốc mãnh liệt tràn ngập toàn bộ không gian.

Liên Khê đắm chìm trong cảm xúc thổ lộ tình thâm, Liên Đồng bỗng nhiên xoay người lại, đem Liên Khê đặt dưới thân mình, một tay xuyên qua gáy giữ lấy đầu nàng ấy, một tay chống xuống bên cạnh cẩn thận tránh áp nặng nàng ấy.

Mà lời lẽ của nàng đã sớm biến thành âm thanh thở gấp. Cạy mở khớp hàm thâm nhập vào trong điên cuồng đoạt lấy.

Liên Khê chìm trong bão tố dây dưa, an tâm nhắm mắt lại, cùng Liên Đồng  giao triền, thả tâm hồn phiêu đãng tận chân trời đến góc biển.

Thời gian đã trôi thật lâu lúc này kịch liệt hôn mới chấm dứt. Liên Đồng ôn nhu hôn khóe môi nàng ấy, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm cánh hoa đỏ mọng, vô cùng quý trọng, sau đó ôm chằm lấy Liên Khê thật sâu vào lòng, thật lâu sau mới nhẹ nhàng mở miệng: "Cho dù thiên đày, cho dù xuống địa ngục, ta cũng sẽ không cho nàng cô đơn đi một mình... Ta đáp ứng nàng, không rời không bỏ"

Liên Khê vươn tay gắt gao ôm lấy Liên Đồng, giờ khắc này, thực im lặng, thực an tâm, cũng thực hạnh phúc, giờ khắc này, thâm tình sưởi ấm cho nhau, không dục vọng, không cần khiêu khích tâm lẫn nhau.

Giờ khắc này, tâm nàng cùng lòng ta là một, giờ khắc này là vĩnh hằng.

Hai người ôm nhau thật lâu, thẳng đến khi có tiếng đập cửa vang lên.

Nha đầu ngoài cửa bẩm báo: "Nhị vị phu nhân, thiếu gia đã trở lại."

Liên Đồng cùng Liên Khê nhìn nhau cười, lúc này Liên Đồng từ trên người Liên Khê ngồi dậy, đứng dậy sửa sang quần áo một một chút, Liên Khê cũng theo đó mà ngồi dậy.

Cửa mở ra, Tất Quyền Ngọc đầy mặt tươi cười bước vào, phân phó nha đầu phía sau: "Mang cho lão gia bên kia một ít điểm tâm cùng canh giải rượu. Bên này không cần hầu hạ".

Hai nha đầu khom người thưa vâng sau đó rời đi.Tất Quyền Ngọc xoay người đóng cửa phòng lại, cũng không quản đến Liên Khê đang nhìn mình, thân thiết cười nói cùng Liên Đồng: "Mười năm không gặp, ngày xưa còn gọi ta Quyền ca ca, tiểu nha đầu nay đã trổ mã như hoa như ngọc a.....Sư muội, sư phó nàng gần đây vẫn tốt chứ?". Tất Quyền Ngọc hai ba cái tháo hạ hỉ phục, chỉ còn trung y màu trắng, vén vạt áo trước lên rồi tự nhiên ngồi xuống ghế tựa. Nếu chỉ liếc mắt nhìn qua, đúng là mang theo nét âm nhu mỹ của nam tử -- nếu nàng là nam nhân như đã nói.

Liên Khê cũng chạy tới trước bàn cùng Liên Đồng ngồi xuống, phóng mắt đến đánh giá Tất Quyền Ngọc, mỹ nữ!! Ngũ quan khắc sâu rõ ràng, tướng mạo hoàn mỹ mang theo nét kiên cường, hẹp dài mi phong mang theo hơi hướng đặc hữu của tướng quân lãnh binh hùng hồn khí phách, loại khí thế này từ trước đến nay chưa từng có, Liên Khê tin tưởng, đây tuyệt đối là khí chất đặc biệt của bậc nhân tài được toi luyện và tạo thành trong thiên quân vạn mã. 

Chính vì phải bảo trì thân phận nam nhi, cũng để dễ dàng cưỡi ngựa nên bộ ngực được ép đến chặt chẽ vô cùng.

Liên Khê nghĩ đến bộ ngực đẹp đẽ lại bị trói buộc như vậy, không khỏi thở dài một tiếng, Tất Quyền Ngọc nhiều năm qua quả thật trôi qua không dễ dàng gì a.

"Ba năm trước Sư phó nàng đã đi về cõi tiên, tuân theo di mệnh của tiên sư, ta đem nàng hạ táng tại sông băng." Liên Đồng ngồi đối diện Tất Quyền Ngọc nói.

"Cái gì?" Vẻ mặt của Tất Quyền Ngọc vốn ôn hòa bình tĩnh đột nhiên biến mất không còn một mảnh, nàng đột ngột từ ghế đứng dậy hai mắt thẳng tấp nhìn Liên Đồng.

Liên Đồng tự nhiên hiểu được ý tứ của "nửa sư t'ỷ, mỉm cười nói:" Sư phó nàng thân thể không tốt, hằng năm lại ở sông băng hành tẩu, hàn khí xâm nhập cơ thể, chín mươi tuổi, vô luận võ công cao tới đâu, cũng thoát không được đạo luân hồi, lão nhân gia nàng cả đời thanh tu, ăn khổ không đếm hết, nay đi về cõi tiên xem như bước vào giấc ngủ bình yên."

Tất Quyền Ngọc nghe Liên Đồng nói xong, nét mặt dịu đi chút ít: "Tìm một cơ hội, làm phiền sư muội mang ta đi một chuyến đến sông băng, ta muốn tự mình bái tế nàng, ơn dạy dỗ khi xưa không thời khắc nào quên, ta thầm nghĩ chờ bản thân trưởng thành, tìm cho nàng một nơi nhàn tĩnh(an nhàn, tĩnh lặng), thanh tịnh, cho nàng hưởng thụ vài năm thanh phúc (thanh nhàn,hạnh phúc), chỉ là không nghĩ tới. Aizz.....Ta quả là bất hiếu nghiệt đồ......".

Liên Đồng cười cười: "Ngươi cũng không cần tự trách, sư phó nàng trên trời có linh thiêng, biết ngươi đã trở thành một thiếu niên anh dũng, nhất định sẽ an lòng. Ba năm này, ta trở lại Liên gia trang, cũng chưa từng đi bái tế nàng, nay đã gả vào cửa nhà ngươi, ngược lại càng tiện. Đang muốn tìm một cơ hội đi viếng nàng.".

"Sư phó... Nàng vẫn không chịu nhận đồ đệ này sao? Muội cũng chưa từng xem ta là đồng môn." Tất Quyền Ngọc cười khổ một tiếng, Liên Đồng đến hiện tại vẫn tự xưng ta gọi ngươi, Tất Quyền Ngọc cảm thấy có chút uất nghẹn trong lòng.

"Quyền ca ca là con cháu nhà tướng, phải bảo vệ an bình quốc gia, Sư phó nói, có duyên gặp chỉ truyền lại chút võ nghệ, thật sự không thể xem như đồ đệ, mong Quyền ca ca không cần bận lòng".

"Ta lại nghĩ Sư phó nàng không cần đồ đệ kém cõi như ta. Mặc kệ Sư phó nói thế nào, một ngày làm thầy cả đời làm cha, lòng ta đối với nàng là chấp lễ sư đồ." Tất Quyền Ngọc lại cười khổ, không rối rắm vấn đề này nữa, nói tiếp: "Nay đã vào phủ nhà ta, có nhu cầu gì nhị vị muội muội  không cần khách khí, chỉ cần Quyền Ngọc ta làm được, nhất định sẽ hết sức".

"Quyền ca ca khách khí rồi." Liên Đồng cười: "Chỉ sợ lại mang cho ngươi thêm phiền toái đây."

"Ha ha, nói bậy bạ gì đó, hai người các muội đã giúp ta giải quyết đại phiền toái". Tất Quyền Ngọc cười sảng khoái: "Nếu không phải là Liên gia nhị vị tiểu thư, Quyền Ngọc làm sao dễ dàng dám thú vào cửa đây."

"Nếu không phải Tất gia Tam công tử, Liên Đồng Liên Khê lại làm sao dám dễ dàng đáp ứng sẽ gả đây". Liên Khê ở bên cạnh cười trộm, thầm nghĩ cổ đại người ta hay nói, hảo toang!

Tất Quyền Ngọc có chút không rõ, cho nên nhìn kỹ Liên Đồng mới đột nhiên phát hiện, trên cổ nàng ấy có một dấu răng, kinh ngạc nửa ngày lại nhìn Liên Khê ở bên cạnh, sau đó đảo mắt trở lại trên người Liên Đồng, chỉ thấy Liên Đồng hơi gật đầu đỏ mặt.

Tất Quyền Ngọc nhìn Liên Đồng, sau đó hai người hiểu rõ ý cùng nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro