Chương 65: Liên Khê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Tất Quyền Ngọc mặc lại áo choàng đã bị Cẩm Hà xé rách, sau khi sửa sang gọn gàng, liền trở về tiểu viện trong cung của nàng, thay đổi y phục, lúc này mới vội vàng hồi phủ, gặp Liên Đồng và Liên Khê.

Hôm nay Liên Đồng mặc một bộ váy dài thuần trắng, bộ y phục như thể vì nàng mà làm ra, dáng người cao gầy, kia ngạo nghễ đồi núi, kia duyên dáng thắt lưng, nàng như một bức tranh phong thủy sinh động. Y phục đơn giản, hoa văn không phức tạp nhưng tao nhã, nàng như tiên tử chưa nhiễm khói lửa trần gian.

Tiểu sư muội của nàng, trước kia chỉ là một tiểu oa nhi xinh xắn, nay cũng đã trưởng thành, quả nhiên càng là cảnh đẹp ý vui tiểu mỹ nhân.

Còn Liên Khê lại mặc một bộ váy đỏ, nhan sắc tinh xảo như được điểm thêm vài nét tinh nghịch, hay thay đổi biểu tình, đây không thể nghi ngờ là một tiểu nữ tử nghịch ngợm đáng yêu. Tuy rằng, hình tượng này so với lời Mộ Trường Sinh nói trước kia là hoàn toàn bất đồng.

Trước khi thành thân, nghe nói mình phải thú cả tỷ lẫn muội, nàng liền tìm Mộ Trường Sinh hỏi qua, thứ nhất là hỏi về tình huống của tiểu sư muội, vả lại cũng hỏi một chút về Liên Khê.

Biết được tiểu sư muội, lúc vừa lên hai đã bị Băng Hồn Lão Ni mang đi, từ đó vẫn luôn đi theo bên người Sư phó, Băng Hồn Lão Ni trong giang hồ tuy là người đức cao vọng trọng, nhưng lại không màng đến chuyện giang hồ. Cho nên, trên giang hồ người biết đến Liên Đồng cũng không nhiều, thẳng đến năm mười lăm tuổi, mới trở về Liên gia trang. Nhưng một khi đã hồi gia, liền không tái xuất giang hồ, vì thế tiểu sư muội tuyệt diễm dung nhan, võ công cao cường của nàng, chỉ im lặng thanh nhàn chăm sóc hoa cỏ.

Trên giang hồ, danh Liên nhị tiểu thư ngược lại được nhắc tới nhiều hơn..

Liên Khê trên giang hồ cũng là một nhân vật nổi danh -- Liên nhị tiểu thư Liên Khê, võ công cao cường, một thân Liên gia kiếm pháp đã muốn xuất thần nhập hóa, chỉ sợ không qua bao lâu nữa thôi sẽ vượt qua cả Liên gia chủ, trở thành tân thế hệ kiếm tiên. Trong chốn giang hồ, không người nào không biết Liên nhị tiểu thư, từng gặp qua sẽ khó lòng quên được, không chỉ võ công thâm hậu, nàng còn là một tuyệt sắc giai nhân, nhưng dung nhan lạnh lùng, thủ đoạn tàn nhẫn. Giang hồ đồn đoán, nàng lãnh huyết vô tình. Người ái mộ nàng không ít, nhưng chưa từng một ai có gan biểu lộ.

Từng có người hướng nàng thổ lộ, trực tiếp bị quăng cho ánh mắt lạnh băng cùng một câu: "Muốn chết!" Chỉ nghĩ đến cũng đã sợ không thôi. Cũng từng có người có gan chạm vào nàng, liền bị nàng trực tiếp phế bỏ cánh tay. Đương nhiên, để cho giang hồ khắc sâu ấn tượng, phải kể đến con của Sở Chân Vân, thích nàng, truy nàng, cuối cùng bị nàng trảm dưới kiếm, chết thực thảm.

Tóm lại, trong chốn giang hồ truyền thuyết về Liên Khê chỉ có một đó là lãnh ngạo tiêu sát.. Chẳng qua Mộ Trường Sinh cũng nói, không chiếm được, liền dùng lời lẽ hủy hoại, đây là bản tính của con người, vì thế Liên Khê có thực sự như trong truyền thuyết hay không, cũng không thể xác định. Tất Quyền Ngọc không biết lúc ấy Mộ Trường Sinh có phải đang an ủi nàng hay không, bất quá nàng cũng không thèm để ý.

Hôn nhân lần này, nàng chỉ là nhân vật phụ, phụ giữa Liên Đồng và Liên Khê. Tất Quyền Ngọc sẽ không để tâm các nàng thế nào, càng không đi làm phiền các nàng, cho nên tự nhiên cũng cần không để ý.

Trong giang hồ, Liên Khê đắc tội không ít người, cho nên bị tập kích cũng là chuyện bình thường. Nhưng chuyện nàng bị vây công ám sát đến mức trọng thương mất trí nhớ, lại thực sự làm cho người ta có chút ngoài ý muốn.

Mà chuyện làm Tất Quyền Ngọc càng thêm ngoài ý muốn là, Liên nhị tiểu thư lạnh lùng trong truyền thuyết, vậy mà cùng chính tỷ tỷ của nàng Liên Đồng lưỡng tình tương duyệt*.

(*) Cả hai cùng yêu nhau.

Lại thêm một phần ngoài ý muốn, trên đường tự mình đón dâu, mọi nghi hoặc liền chôn sâu đáy lòng -- Cái gì lạnh lùng, cái gì tiêu sát lãnh huyết, đều là hư cấu!!

Tiểu thê tử quả thực là một người không hề theo lẽ thường, lời nói ra kinh người, ngữ khí càng thêm tinh quái, kì lạ.

Người như vậy, làm sao khủng bố đến thế? Nhất là hôm nay, nhìn thấy nàng mặc y phục màu đỏ, trên môi điểm thêm chút ý cười tinh nghịch, ánh mắt sinh động, quả đúng là một yêu tinh hại người trong nhân gian.

Quyền Ngọc ngẫm lại, cảm thấy lời đồn quả nhiên không đáng tin! Một nữ tử tốt đẹp như vậy, lại bị nói thành ma nữ giết người không gớm tay, cho nên đối với câu "Không chiếm được liền tận tình hủy diệt" của Mộ Trường Sinh, nàng vô cùng tán thành.

Nghĩ xong, Quyền Ngọc không khỏi mỉm cười bước đến, nói với hai người: "Hôm qua, Thái Hậu hỏi chuyện xong cũng đã sắp rạng sáng, cửa cung đã đóng, nên không tiện ra cung, ta liền ở lại tiểu viện, vắng vẻ hai phu nhân rồi, mong các nàng thứ lỗi".

Quyền Ngọc vừa nói xong, Liên Khê liền nho nhỏ kéo tay áo Liên Đồng, ánh mắt sáng ngời lại giảo hoạt xoay tròn nhìn Quyền Ngọc, một bên lại khe khẽ nói nhỏ vào tai Liên Đồng.

Liên Khê thì thầm nói: "Đồng nhi..... Quần áo nàng ấy đều đổi, ta dám chắc, tối hôm qua các nàng nhất định trải qua một hồi đại chiến. Hơn nữa, ta phi thường hoài nghi, Quyền ca ca của chúng ta bị áp đến thê thảm, nếu không tin, nàng thử nhìn chằm chằm vào cổ nàng ấy, xem nàng có phản ứng gì.".

Liên Đồng đã quen với việc Liên Khê hay nói ra những suy nghĩ tinh nghịch, trong quá khứ nàng lạnh lùng ngạo nghễ, còn hiện tại bên cạnh nàng ấy, nàng cũng nhịn không được mà cùng nàng ấy hồ nháo.

Vì thế Quyền Ngọc chỉ thấy hai tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc, trong mắt mang đầy ý cười, mà tiểu sư muội ngày trước luôn lãnh ngạo của nàng, cũng ngưng thần, nhìn chằm chằm vào cổ nàng.

Nói thực ra, Liên Khê này, Quyền Ngọc vẫn không hiểu rõ, dù sao bản thân nàng so với lời đồn tương phản quá lớn. Nhưng nói đến tiểu sư muội của mình, năm đó gặp cũng không thích cười như vậy, bất quá bây giờ đã trở về, thứ nhất là đã nhiều năm không gặp, tính cách có thay đổi hay không nàng cũng không biết được, huống chi, tình yêu có sức mạnh cường đại. Ai biết được có phải nhờ một Liên Khê tinh quái đã thay đổi Liên Đồng hay không.

Trong lòng vừa hiện lên ý niệm này, rốt cuộc Quyền Ngọc cũng bị ánh mắt hai tỷ muội làm mất tự nhiên. Trong lòng nàng có quỷ, chỉ trách đêm qua Cẩm Hà quá mức cuồng nhiệt, hôn ngân cũng không ít đi, hại nàng bị hai tiểu kiều thê chê cười rồi, bất chợt gương mặt anh tuấn vốn trắng nõn, liền không nhịn được mà hơi phiếm hồng.

Quyền Ngọc vội vàng lấy cớ phải tắm rửa rồi chạy đi mất, sau đó ở trong phòng đem toàn thân xem qua một lượt, mới xác định, Cẩm Hà đêm qua tuy rằng hồ nháo, nhưng rốt cuộc vẫn không để lại dấu vết ở nơi người thấy được, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chẳng qua vì nàng mất tự nhiên, nên bị Liên Đồng Liên Khê ngầm giễu cợt.

Xác định không có vấn đề gì, lúc này nàng mới sửa sang lại cảm xúc đi gặp hai người.

Liên Khê vừa thấy nàng, liền cười đến không thẳng nỗi thắt lưng, thở hào hển nói: "Quyền ca ca.... Yên tâm đi, tẩu tử biết nặng nhẹ, sẽ không để lại nhược điểm a".

"Ách....." Lại bị trêu đùa, Quyền Ngọc chỉ cảm thấy ngượng đến cực độ, nếu nói không để ý tới, lại không tốt, mối quan hệ này, nói phu thê chẳng giống phu thê, nói bằng hữu chẳng phải bằng hữu, nếu nói là người ngoài không cần cố kỵ, càng tuyệt đối không phải, quan hệ thế này có chút xấu hổ. Nhìn bộ dáng Liên Khê cười đến kiêu ngạo, cùng với lời trêu chọc, làm nàng nhớ đến đêm qua ở thư phòng Hiếu Thanh Cung bị nàng ấy trừng phạt đến thê thảm, mặt liền đỏ đến muốn nhỏ máu.

Liên Đồng lúc này cũng cảm thấy bất đắc dĩ, cầm lại tay Liên Khê:" Được rồi, đừng hồ nháo..".

Tất Quyền Ngọc trong lòng âm thầm thở dài, chính nàng thú về hai vị quốc sắc thiên hương tỷ muội, không biết có phải tự tìm khổ hay không, về sau chính mình bị hai nàng khi dễ cũng không chừng. Nàng đường đường là Tất Đại Tướng quân, trừ người nọ trong cung dám đến chọc ghẹo nàng, nay lại có thêm hai vị tiểu nương tử chèn ép đến không ngóc đầu dậy nỗi, thực bi ai a.

Đang buồn bực, hạ nhân đúng lúc đến thúc giục, theo lệ hôm nay phải về phủ Võ Bình Hầu kính trà cha mẹ, chỉ vì hồ nháo một phen mà đã nhanh đến giữa trưa.

Có hạ nhân ở đây, Tất Quyền Ngọc vội vàng điều chỉnh lại sắc mặt, phân phó chuẩn bị xe, sau đó mang theo Liên Khê cùng Liên Đồng đi Võ Bình Hầu phủ, bày ra bộ dạng đạo mạo kia, thứ nhất xem như đi hoàn thành tục lễ, thứ hai cũng coi như thắt chặt "phu cương".

Nếu để bọn hạ nhân biết màn động phòng hoa chúc đêm qua, thật ra không có thực hiện, mà đúng hơn là Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân động phòng, Tam công tử cùng Thái Hậu động phòng, kia không biết sẽ hù chết bao nhiêu người a.... Đương nhiên khả năng biết được là không có!

Ở Hầu phủ, Liên Khê cứ như tiểu hài tử chưa lớn tươi vui hớn hở, cùng Liên Đồng, lão phu nhân cùng lão Tướng quân tán gẫu thật vui vẻ. Thật ra Tất Trạch Việt cùng phu nhân vẫn còn lo lắng hai nàng là nữ tử giang hồ, chỉ sợ chưa hiểu cấp bật lễ nghĩa, làm mất mặt Tất gia. Nay nhìn thấy, băn khoăn hoàn toàn biến mất, chỉ cảm thấy hai nàng dung mạo khuynh thành, nhu thuận lanh lợi, nói năng thỏa đáng, trời sinh mang theo lịch sự tao nhã quý khí.

Tất Trạch Việt và phu nhân lúc này đối với hai nàng hết sức hài lòng, lời khen không dứt, nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy hài lòng nhưng vẫn có chút tiếc nuối, nếu Quyền Ngọc là nam nhi, có thể thú được kiều thê thế này, thì thật mỹ mãn..... Đáng tiếc, đáng tiếc!!

Cùng phụ mẫu hưởng thụ tử hiền tức hiếu ấm áp gia đình, ở Hầu phủ dùng qua bửa tối, thế này ba người mới cùng nhau quay về Tất phủ, lúc này đã sắp vào đêm, Quyền Ngọc còn đang suy nghĩ tối nay nên ngủ ở nơi nào, trong phủ sương phòng rất nhiều, nàng tùy tiện ngủ ở đâu cũng được, đang do dự, không nghĩ tới Liên Khê đã cầm tay nàng, đem nàng kéo hướng phòng mình: "Ân, Quyền ca ca đêm nay ngủ phòng ta đi!".

Đầu Quyền Ngọc muốn hoảng loạn, không tốt.. không tốt a, nếu thuận theo nàng lại cảm thấy không hợp tình hợp lý, rất muốn nói một câu: Không được, nam nữ thụ thụ bất thân. Nhưng lời này quả thực không đúng.

Thứ nhất, nàng căn bản không phải nam nhân, vả lại nàng ấy vốn là nương tử của nàng, không thuận theo cũng không từ chối được. Đang khó khăn suy nghĩ, Liên Khê đã buông tay nàng ra, cười hì hì nói: "Kỳ thật ta cảm thấy nên gọi ngươi là Ngọc tỷ tỷ, có vẻ dễ nghe hơn!! Ân, từ nay về sau ngươi ở phòng này đi. Ta đã nói qua cùng tỷ tỷ, Quyền ca ca khi nhàm chán có thể tìm chúng ta nói chuyện, bất quá..... Nhớ gõ cửa nga... Nếu không, ta sẽ đi tố cáo với Thái Hậu nương nương! Xem nàng như thế nào phạt ngươi!!!".

Sau đó, Liên Khê cười tủm tỉm, hớn hở chạy đến phòng Đại phu nhân, chỉ để lại Tất Quyền Ngọc đứng yên tại chổ, này! Là thê tử của ta sao a? Không phải, hoàn hảo! Là tiểu sư muội của nàng! Cảm tạ Bồ Tát từ bi!

Quyền Ngọc cười lắc đầu, sau đó một mình nghỉ ngơi, hôm nay là ngày tân hôn, nàng không thể tự tiện nhập cung được, cũng không thể đi quân đoàn, tân hôn tốt đẹp tuy là giả dối, nhưng cũng phải cho người ngoài thấy phu thê ân ái. Đêm động phòng hoa chúc, lại nhập cung, đã là vi phạm lễ chế. Tuy rằng, tân hôn tốt đẹp vẫn diễn ra, nhưng mà là nhị vị phu nhân của nàng, còn nàng trong cung cũng cùng ái nhân trong lòng ân ái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro