Chương 83: Mưu kế của Dương Đỉnh Du

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bá duyên hà, tháng năm nước sông lẳng lặng chảy xuôi theo lòng sông rộng lớn, ban đầu dòng sông thực trong suốt, nay lại lẫn một ít tạp vật - nơi quân đội đóng quân, các loại rác rưởi làm cho dòng sông vốn sạch sẽ lại nổi lơ lửng dấu vết của nơi đóng quân doanh.

Lúc này, tại phòng nghị sự.

Dương Đỉnh Du quét mắt nhìn vài tên phó tướng trước mặt, ánh mắt lạnh lùng. Những đại nam nhân lúc này đầu gục xuống thật sâu, chôn xuống trước ngực, không dám nâng lên.

"Các ngươi quên ta đã nói cái gì rồi sao...?" Ngón tay Dương Đỉnh Du nhẹ nhàng bấu vào tay vịn ghế tựa. Gương mặt phát ra lạnh lùng, im lặng không phát ra thêm âm thanh nào nữa, ánh mắt nàng lạnh như băng đảo qua lại trên người từng người. Vài tên phó tướng gục đầu càng thấp, có người hơi hơi ngẩng đầu há miệng thở dốc, bắt gặp ánh mắt Dương Đỉnh Du, lại nhanh chóng cúi thấp đầu.

" Các ngươi là hậu nhân tướng môn kiệt xuất của Đế quốc, Viêm Sa vĩ đại bởi vì các ngươi mà cảm thấy kiêu ngạo, toàn bộ đất nước đem nhiệm vụ lần này giao cho các ngươi, con dân đế quốc đem trượng phu của các nàng, cha của hài nhi họ, con của họ giao cho các ngươi, nhưng vì sự lỗ mãng của các ngươi đã tước đi sinh mệnh của các tướng sĩ!" Dương Đỉnh Du lời nói có chút không thể kiềm nén lửa giận.

"Đại tướng quân bớt giận!" Rốt cuộc cũng có người nơm nớp lo sợ mở miệng: "Tướng quân cũng hiểu, binh sĩ Viêm Sa quân đều là đại hán tử đầy tâm huyết, làm thế nào chịu được vũ nhục như vậy. Phượng Linh kia tiểu nhân thế mà lại đánh lén, thật sự ngoài ý liệu của chúng ta, vốn dĩ nghĩ rằng hơn vạn binh lính cung tiễn kia, dưới sự phản công của đại quân ta tất nhiên không có chỗ chôn thân, lúc ấy chỉ sợ không kịp truy đuổi, cho nên lập tức dẫn binh truy kích, không nghĩ đến chúng lại xảo quyệt đến thế, bài mưu mai phục hại quân ta, chúng ta chỉ vì nóng vội nên đã mắc bẫy, thỉnh Đại tướng quân trách phạt."

"Trách phạt, tất nhiên phải trách phạt, lần này Tây chinh quân, bắt đầu từ ta cho đến Đại đội trưởng, toàn thể đều bị trách phạt, chuyện này nói sau. Nhưng, ta muốn các ngươi phải nhớ rõ, lần thất bại này là vì các ngươi quá khinh địch. Ở bá duyên hà này, Viêm Sa chúng ta có mấy chục vạn đại quân, quân địch chỉ có mấy vạn binh sĩ, nếu không có kế sách vẹn toàn, làm sao dám phản công? Nếu không được an bài thỏa đáng, không nắm chắc phần thắng, chúng như thế nào dám phái một vạn quân đến đây chịu chết? Các ngươi không nghĩ đến tình huống đêm qua, cách chúng âm thầm tiếp cận để phục kích... Chuyện lần này tiếng xấu đồn xa, các ngươi làm sao xứng đáng với danh xưng tinh anh của đế quốc. Cái gọi là binh bất yếm trá (*), binh thư các ngươi học được quăng đi nơi nào rồi?" Dương Đỉnh Du tức giận, tay đập mạnh lên thư án, phát ra một tiếng vang dội, vài vị phó tướng đầu khẽ run lên mấy cái.

(*) Việc chiến tranh thì không ngại việc lừa dối.

Tất cả im lặng, Dương Đỉnh Du lại mở miệng: "Đóng cửa lại, chúng ta đều là người một nhà, có chút chuyện ta vốn không nên nói. Nhưng thân là chủ soái của đại quân, hôm nay ta nhất định phải nói, bại trận lần này, thứ nhất là khinh địch, chuyện thứ hai chính là các ngươi muốn lập quân công! Đế quốc chúng ta đối với việc tấn công Phượng Linh quốc lần này, vẫn duy trì trạng thái không thống nhất ý kiến, văn thần muốn hòa, võ tướng muốn đánh. Bệ hạ đến nay vẫn còn điều do dự, cho nên lương thảo ngày một ít, bởi vì Phượng Linh quốc dùng thủ đoạn ti tiện ám sát Đại tướng quân trọng thần nước ta, đến lúc này triều đình mới thống nhất phát chiến Phượng Linh quốc. Mà nay, các ngươi đều biết, nhất định phải đánh hạ Phượng Linh, nếu thất bại, liền bị phe phái chủ hòa mượn cớ. Võ tướng thế gia chúng ta, đã nhiều năm không được lên chiến trường, cho nên một ít gia tộc đã bắt đầu xuống dốc. Hiện nay, tất cả chúng ta cần phải đại thắng trận đại chiến Phượng - Viêm này để tìm lại vinh quang ngày xưa, lý tưởng trong lòng các ngươi ta đều hiểu rõ. Nhưng, ta muốn nói các ngươi, có công lao nhất định có thưởng, hướng tới Phượng Linh quốc mà đánh, công lao lớn nhỏ chờ các ngươi tới lấy, nhưng các ngươi nghe rõ nhớ kỹ cho ta 'kỷ luật nghiêm minh, quân lệnh như núi'. Về sau lo mà quản tốt bộ hạ của mình, đừng bao giờ lấy lý do tâm huyết binh lính như thế, hay không chịu được vũ nhục ra sao làm cái cớ. Về sau, phàm là vi phạm quân lệnh, vô luận chức quan lớn nhỏ, ta Dương Đỉnh Du tiền trảm hậu tấu (*)....".

(*)Chém trước, trình tấu tội trạng lên Vua sau.

"Tuân mệnh!" Vài vị phó tướng đầu đã tuôn một tầng mồ hôi - Dương Đỉnh Du là Chinh Tây đại tướng quân, quả thật có quyền tiền trảm hậu tấu, tuy rằng trước đây mọi người không cho là thật, dù sao mỗi một vị phó tướng ở đây đều là con cháu thế gia, chỉ sợ muốn giết người nào cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhưng nay nghe được ý tứ của Dương Đỉnh Du, hiển nhiên nàng có gan làm thật.

"Về trách phạt, từ đại đội trưởng trở lên, lấy mình làm gương, lĩnh phạt ba mươi côn, bởi vì trận chiến lần này chưa biết khi nào kết thúc, ba mươi côn này, tạm gác lại về sau sẽ bổ sung. Lúc này đây... Ta tạm tha cho các ngươi, mông bị thương là chuyện nhỏ, mất đầu mới là chuyện lớn! Tất cả ra ngoài đi." Nói xong Dương Đỉnh Du phất tay áo, các phó tướng vội vàng đi ra ngoài.

Đợi cho tất cả rời đi, tham tướng Lan Tiến mới bước đến gần Dương Đỉnh Du, nhẹ giọng nói:" Tướng quân đêm qua không ngăn cản bọn họ lại, thì ra chính là muốn cho bọn hắn một lần oai phong..".

"Đêm qua ta ngăn cản không được, vậy cần gì phải ngăn cản. Đại quân đã bắt đầu xông ra, Dương Đỉnh Du ta cũng không có bản lĩnh ngăn cản hai vị phó tướng kia truy đuổi. Bọn họ muốn lập công, vậy tại sao ta phải ngăn cản đây, bọn họ lỗ mãng làm uy danh Dương Đỉnh Du ta trong quân đội đi xuống trầm trọng. Lần này quân ta mất mát hơn một vạn quân, tổn thất không lớn, nhưng chúng ta càng phải cảm tạ Tất Quyền Ngọc, vì đã sử dụng thất bại lần này nhắc nhở cho quân ta thấy rõ sự tàn khốc của chiến tranh. Đừng bao giờ nghĩ rằng Viêm Sa là đại quốc, binh lực mạnh mẽ bất khả chiến bại, ta muốn bọn họ biết rằng, mọi chiến thắng đều phải đánh đổi bằng máu thịt, suy nghĩ bằng tâm trí đi!" Dương Đỉnh Du nâng tay, ngón tay giữa mãnh khảnh chạm nhẹ nhàng vuốt qua cái trán, kéo hai sợi tóc rũ xuống khỏi trán trong tư thế cực kỳ duyên dáng mà kiêu ngạo.

"Đại tướng quân anh minh, Phượng Linh trận này chắc chắn đại bại." Lan Tiến chắp tay khom người nói.

"Ngươi có biết ta ghét nhất điều gì ở ngươi không?" Dương Đỉnh Du lạnh lùng, nghiêng đầu nhìn Lan Tiến, đột nhiên giơ chân, một cước đá vào bụng dưới, bức Lan Tiến lùi lại vài bước, sau đó mới lạnh lùng mở miệng.

"Ta ghét cái miệng lắm chuyện này của ngươi nhất! Nếu nó có thể ngừng nói mấy lời nịnh hót, ta sẽ cảm thấy nó càng đáng yêu!" Lan Tiến ôm bụng, trên trán đổ đầy mồ hôi - Dương Đỉnh Du rất nóng tính, điều này ai cũng biết được, một cước vừa rồi, nếu xuống thêm hai tất nữa, Lan gia sẽ tuyệt hậu!

Nay Dương Đỉnh Du mắng hai câu, Lan Tiến há hốc miệng, lời tiếp theo cũng bị kẹt trong yết hầu, hắn ngậm miệng lại, mặt nghẹn đỏ bừng, cuối cùng không nói gì nữa.

"Cậu bảo ta hảo hảo mang theo ngươi, ngươi cũng nên ngoan ngoãn mà học hỏi. Ta nói cho ngươi biết, vấn đề lớn nhất trong quân bây giờ là sự tồn tại của hai tên phó tướng bất tài tham lập quân công. Tự cao tự đại làm bọn họ không biết gì, càng không biết gì lại càng thêm cuồng vọng, Viêm Sa ta có trăm vạn đại quân, đương nhiên không sợ Phượng Linh quốc. Nhưng bọn họ đang tự hủy hoại binh sĩ của quân ta, đây là nguyên do vì sao Bệ hạ ban cho ta quyền tiền trảm hậu tấu! Nếu ta dùng không tốt quyền lợi này, chính là lỗi của Dương Đỉnh Du ta! Ta đây thẹn với trăm vạn binh sĩ Viêm Sa."

Dương Đỉnh Du nói xong, đứng dậy phất mạnh tay áo, đi ra khỏi phòng nghị sự, hướng doanh trướng của nàng mà đi. Dương Đỉnh Du có chút đau đầu, Hổ Khiếu thành là trọng tâm quân sự ở Đông Phượng Linh, thành trì này có đại quân canh giữ, tường thành vững chắc, dễ thủ khó công. Thiết Thạch Khoan cũng là một danh tướng.

Kế hoạch của nàng ban đầu chính là cường công Hổ Khiếu thành, bởi vì Viêm Sa từ lâu cần quyết liệt như vậy để chiến thắng trận đại chiến này, củng cố quân tâm cùng sự tự tin của đế chế. Trên thực tế, nếu nàng sở liệu không lầm, không quá mười ngày trước khi viện binh Phượng Linh đến, nàng có thể công hạ Hổ Khiếu thành, không nghĩ tới hành động của Phượng Linh lại nhanh như vậy, Tứ phương quân đoàn của Tất Quyền Ngọc đã đến, hơn nữa còn dành trước tiên cơ để phản công. Chuyện này hoàn toàn ngoài sở liệu của nàng, điều này cho thấy triều đình Phượng Linh quyết sách phi thường quyết đoán!

Nay Tất Quyền Ngọc đã đến, trận này thật sự sẽ biến thành trận đánh ác liệt!

Dương Đỉnh Du vừa suy nghĩ vừa hướng đến doanh trướng của mình, Tất Quyền Ngọc là dạng người gì? Tất Quyền Ngọc mười tám tuổi trở thành quân đoàn trưởng Tứ Phương quân đoàn, Đại tướng quân Phượng Linh quốc, người tài tất vang danh, Dương Đỉnh Du thà rằng tin tưởng hắn đáng sợ, tuyệt đối không có nên xem nhẹ hắn. Trên chiến trường, khinh địch là một sai lầm trí mạng, trên thực tế, trận đánh lén đêm qua, đủ thấy rằng Tất Quyền Ngọc là người gan dạ mưu trí.

Huống chi, nữ binh doanh kia là niềm kiêu hãnh của Tất Quyền Ngọc - hắn bất chấp gạt bỏ truyền thống cũ không cho nữ nhân gia nhập quân đội! Hắn để những nữ nhân phi thường này đánh bại nàng trong trận chiến đầu tiên!

Nữ tử đêm qua ..... Thực sự không tầm thường!

Tháng năm bầu trời đổ lửa, Dương Đỉnh Du cởi xuống khôi giáp, chỉ còn trung y màu trắng bên trong, trên bàn trà nóng vừa được hộ vệ dâng lên. Dương Đỉnh Du uống một ngụm, sau đó nhắm mắt lại mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi - nữ nhân kia, cũng không nói tên mình... Y phục dạ hành màu đen, ngũ quan xinh đẹp, dáng người duyên dáng, đôi mắt sáng ngời, thân thủ lưu loát phiêu dật.

Bàn tay Dương Đỉnh Du đặt lên tay vịn ghế tựa, những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt gỗ láng mịn, trong lòng thầm nghĩ - nữ tử kia, nữ tử kia..... là ai?

Cùng lúc đó, Hoắc Sơn hắt hơi dữ dội trong doanh trướng của Tất Quyền Ngọc, sau đó nhịn không được rùng mình một cái. Nàng dùng sức hấp hấp cái mũi, có chút nghi hoặc nhìn ra cửa sổ, lầm bầm: "Cảm mạo sao? Hôm nay trời nóng như vậy, lại lấy sức khỏe của mình, làm sao sẽ bị cảm đây..."

Thực không hiểu...

Tất Quyền Ngọc nhìn dáng vẻ nhỏ bé của nàng không thể nhịn được cười: "Ngươi nói tối qua ngươi đụng phải Dương Đỉnh Du? Sẽ không phải bị nàng ta dọa sợ rồi đi?".

" a phi..." Hoắc Sơn nhớ tới võ công của Dương Đỉnh Du, tuy rằng kém hơn lão đại, nhưng bộ dạng đuổi theo không bỏ, thế kiếm bá đạo, chỉ nhớ lại cũng làm Hoắc Sơn rét lạnh một cái, bất quá bây giờ đứng trước mặt Tất Quyền Ngọc, làm sao cũng không thể để mất mặt a, vội vàng trấn định tâm tình, ngửa đầu kiêu ngạo nói: "Làm sao có thể bị nàng ta dọa sợ, ta còn muốn hỏi nàng ta có bị ta dọa sợ hay không đây... Nàng ta một thân hồng giáp thực sự trông giống ma nữ vào giữa đêm! Ân, ân trông giống ma nữ! Bất quá, võ công của nàng ta thật sự lợi hại. Về sau nếu giao thủ, lão đại ngươi phải cẩn thận chút!."

"Ta không sợ, ta đoán không tới hai ngày nàng ta nhất định khiêu chiến, đến lúc đó ta sẽ gặp nàng ta." Tất Quyền Ngọc khẽ cười nói.

Hai người vẫn đang nói chuyện, ngoài doanh trại lại vang lên giọng nói của vệ binh: "Người tới là ai?" Sau đó tiếng binh khí theo sau.

"Ta tìm công tử gia của ta!" Giọng nói lạnh nhạt, nhưng trung khí mười phần, đúng là phong phạm của cao thủ.

Tất Quyền Ngọc nhướng mày, vội vàng đứng lên, hai bước ra đến cửa, kéo màn liền cười nói: "Trường Sinh huynh đến đây!".

Mộ Trường Sinh dáng vẻ phong trần mệt mỏi, không nhanh không chậm hành lễ: "Công tử gia."

Vệ binh canh cửa vội vàng lui lại, ánh mắt sợ hãi nhìn Mộ Trường Sinh, thật không ngờ nam nhân râu ria xồm xàm này lại là khách của Tất Quyền Ngọc, phải biết rằng, Tất đại tướng quân không cho phép bất kỳ nam nhân nào tiến vào doanh trại của hắn.

" hê nhi đã tìm được Đồng nhi?" Tất Quyền Ngọc một lòng trông ngóng tin tức tỷ muội Liên gia, nay Mộ Trường Sinh đến, tự nhiên không nhịn được hỏi thăm.

"Tìm được rồi, hai người bị thương, hiện tại đang dưỡng thương tại nơi ở của Kha Thần, đều an toàn, công tử gia không cần lo lắng. Chỉ là Nhị vị phu nhân lo lắng Đông tuyến khai chiến, lệnh cho ta lập tức tới đây." Mộ Trường Sinh vừa nói xong, Tất Quyền Ngọc như bỏ xuống được tảng đá trong lòng.

"Kha Thần?" Hoắc Sơn khẽ nhướng mày, miệng lập lại cái tên vừa nghe được.

Kha Thần chính là Đại tiểu thư Kha gia không gì không biết trong truyền thuyết. Từng bỏ lại gia nghiệp Kha gia, một lòng đi theo Liên Nhị tiểu thư Liên Khê.. Mà nay, Liên Nhị tiểu thư cùng Liên Đại tiểu thư cùng nhau ở tại nơi của Kha Đại tiểu thư? Cảnh tượng kia sẽ như thế nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro