Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mọi người ngồi xuống ôn chuyện cũ, mặt Chân Chân vẫn là có chút hồng hồng. Thời trung học, cô cùng Lục Khiết là bạn tốt, bởi vì An Dật nên cũng hòa hợp với Thư Cẩn nhưng cũng không phải thật sự vui vẻ. . . Khi đó, cô không thể chịu được khi nhìn thấy vẻ thanh cao của Thư Cẩn, Thư Cẩn càng không cùng cô so đo, cô càng không thoải mái, sau khi tốt nghiệp, khi nhớ tới cô liền cảm thấy mình ấu trĩ. Không nghĩ tới rất nhiều năm sau gặp mặt, chính mình nhưng lại ôm nàng . . . Cô ngồi ở một bên, lẳng lặng nghe mọi người nói chuyện phiếm, quan sát Lục Khiết các nàng. Có lẽ, các nàng ở cùng nhau rất hòa hợp, nhiều năm như vậy qua đi, tình bạn, đúng là một chút cũng không có thay đổi. Ánh mắt của cô lại di chuyển tới trên người Thư Cẩn, tay Thư Cẩn đặt trên đầu gối An Dật, đây là một hành động theo thói quen, thời điểm Thư Cẩn làm là hoàn toàn vô thức. Ánh mắt Chân Chân lóe lóe, tất cả mọi người đều không liên lạc được với Thư Cẩn, chỉ có An Dật có thể làm được. Cô lại nghĩ tới thời trung học, An Dật cùng Thư Cẩn thân mật khăng khít, càng nghĩ, cô càng nhịn không được nhìn sang nơi khác, các nàng thật sự chỉ là bạn bè bình thường sao?

Thư Cẩn giống như phát hiện ánh mắt của Chân Chân, thân mật hướng cô cười cười, nhưng ánh mắt tựa hồ còn bao hàm thứ khác.

Chân Chân bị nhìn đến chột dạ, đem ánh mắt nhìn đi chỗ khác, trong lòng thầm nghĩ, Thư Cẩn dường như càng trở nên thành thục khó nắm bắt, thật sự, cô cùng nàng là hai thế giới khác nhau. Ngoại trừ sự ấu trĩ trước đây, các cô vẫn là không thể trở thành bạn tốt. Vấn đề tính cách a . . .

Lớp trưởng trêu chọc An Dật: "An Dật, không nghĩ tới, cậu để tóc dài lại xinh đẹp như vậy a. Aiz, tôi thật sự là hối hận, lúc trước thế nào lại bỏ lỡ cậu, bộ dáng xinh đẹp như vậy a. . . ." Dứt lời, còn lắc đầu.

Ủy viên học tập vẫn là giọng điệu lưu manh, vô lại thời trung học, chính là giọng điệu này cùng với bộ dáng nam nhân thành thục của hắn hiện tại có chút không hợp: "Lúc trước phát hiện cũng vô dụng, An Dật người ta đã sớm bị Thư Cẩn thu được trong ngực . . . ." Nói xong, ánh mắt ái muội nhìn Thư Cẩn cùng An Giật quanh quẩn một chỗ.

Thư Cẩn biết bọn họ đang trêu ghẹo, cũng không phủ nhận, đưa tay sờ lên mặt An Dật, sau đó cười đáp: "Đúng vậy, lớp trưởng Lý, cậu không có hy vọng đâu, An Dật đã sớm là của tôi . . . ."

Mọi người đều xem đó là lời nói đùa, Thư Cẩn cùng An Dật là bạn tốt, tất cả mọi người đều biết. Chỉ có Lục Khiết biết, câu nói kia của Thư Cẩn, là nghiêm túc.

Lớp trưởng thở dài nói: "Muộn rồi, tôi chung quy là đã muộn một bước a . . . . " Dứt lời, lấy hai tay che mặt, bộ dáng sắp khóc đến nơi.

Mọi người nhìn thấy bộ dáng kia của hắn, đều cười phá lên . . . .

Hứa Thành thở dài, nhìn Thư Cẩn nói: "Aiz, lớp trưởng là nói giỡn, nhưng tôi là nói thật. Trung học khi đó, tôi chính là thầm mến cậu rất lâu, đáng tiếc, vẫn không dám thổ lộ a . . . . "

An Dật thất kinh, thì ra ở đây còn có một tình địch a . . . .

Thư Cẩn cười: "Thật sự a? Haha, cô phụ tấm lòng của cậu nha . . . . "

Hứa Thành lắc đầu: "Không có cách nào khác a, lá gan của tôi quá nhỏ, vừa nhìn thấy cậu, liền đỏ mặt, lời đều nói không được trọn vẹn . . . . Hiện tại, có cơ hội, bù đắp lời thổ lộ này, cậu chấp nhận tâm nguyện của tôi được không?"

Thư Cẩn chưa kịp đáp, Lý Hạo liền cướp lời: "Tiểu tử, cậu vẫn còn nhát gan? Chị dâu chính là bảo tôi để ý đến cậu chút, cậu còn dám quang minh chính đại mà ở đây không coi tôi vào đâu, cậu cũng quá lớn mật đi? A?"

Mọi người vừa nghe, vừa cười lớn . . . .

Một buổi chiều, mọi người ở đây tựa như nói nói cười cười về trời nam đất bắc.

Chạng vạng, khi ngồi ở trên xe, An Dật cảm khái nói: "Hôm nay cùng mọi người ngồi tán gẫu, giống như bỗng nhiên có cảm giác như quay lại thời trung học a . . . "

Lục Khiết ở phía trước vừa lái xe vừa đáp: "Haha, đúng vậy . . . .Tốt nghiệp nhiều năm như vậy, mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều có một ít thay đổi. Chính là hiện tại lại cùng bạn bè trước kia tụ lại ở cùng nhau, thật muốn quay về làm chính mình trước kia . . . "

An Dật không có nói tiếp, cô lấy tay ôm lấy Thư Cẩn, hôn lên má Thư Cẩn cười nói " Thư Cẩn, cậu cũng đã sớm là của tôi . . . ." Cô nhớ lại câu nói buổi chiều của Thư Cẩn. n, hừ, Hứa Thành, cậu thổ lộ cũng vô dụng . . . . .

Thư Cẩn nhẹ nhàng mà " n" một tiếng, cúi đầu ở bên tai An Dật nhẹ giọng nói: "Tôi chỉ là của cậu . . . ."

An Dật vui vẻ, cảm thấy mỹ mãn: "Tôi cũng chỉ là của cậu, chỉ thuộc về mình cậu . . . ."

Lục Khiết khụ khụ hai tiếng, bất mãn nói: "Các cậu có cần buồn nôn như vậy không a?"

An Dật như cũ ôm lấy Thư Cẩn, cố ý nâng cao giọng nói: "Thư Cẩn, Lục Khiết người ta một người tịch mịch a, chúng ta sẽ không kích động cậu ấy, miễn cho lát nữa cậu ấy chịu không nổi nửa đường đem chúng ta quăng xuống xe trở về tìm Tử Như."

Thư Cẩn phối hợp nở nụ cười, tiếng cười dễ nghe êm tai.

Lục Khiết "hừ hừ" hai tiếng, không thèm nói lại. Tôi là đại nhân không tính toán với tiểu nhân, không cùng các cậu so đo như vậy. Nói lầm bầm . . . .

An Dật các cô thời điểm tới khách sạn, trong đại sảnh đã là tiếng người ồn ào, vui cười không dứt. Xem ra, Ngụy Vĩ này vài năm qua không tệ, phô trương rất lớn. Người tuy rằng nhiều, nhưng chân chính nhận thức cũng không có mấy người. Cũng may, mọi người là kết giao mà đến, một đám người tìm một nơi không dễ thấy vây quanh một bàn, không đủ chỗ ngồi, lại lần lượt tách ra một bàn khác, nói nói cười cười, thời gian thật cũng không phải là quá buồn.

Lục Khiết ngồi xuống không bao lâu, liền nhận được một cái tin nhắn ngắn, không cần đoán nhiều, liền nhìn khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Lục Khiết là ra, là Ôn Tử Như gửi đến, đối với An Dật nói: "Giúp tôi giữ chỗ ngồi nha, tôi ra ngoài gọi điện thoại . . . ."

An Dật gật gật đầu, cũng nhẹ nhàng mà giơ tay lên: đi đi, đi di.

Mọi người tứ phía, lại bắt đầu phát huy tinh thần bát quái của bọn họ, đều hướng An Dật dò hỏi: "Mau nói, có phải là Mr. Right* của Lục Khiết gửi tin nhắn tới không, làm cho cậu ấy kích động như vậy . . . ."

*Mr Right: Người lý tưởng để lấy làm chồng hoặc làm người yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro