Chương 16: Quả lê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nói là phạt úp mặt vào tường sám hối, thật ra Thu Ngâm được nuôi dưỡng ở điện Huyền Nguyệt thoải mái hơn hết so với ai. Mỗi ngày bất quá ảo não chép phạt, thích thì đi chơi với Linh thú trên núi, sau đó giảo hoạt lợi dụng thân phận bệnh nhân, thỉnh thoảng "đột phát" bệnh hiểm nghèo, Nam Hận Ngọc dung túng nàng, nhóm Linh thú cũng chỉ có thể chịu nhục, chờ ngày hỗn trướng gặp xui xẻo.

Trong đó, chim trắng bởi vì từng bị ma tu nhập vào, ma tu mượn nó để tiến vào người Lục Uyển Tư, dẫn đến việc Thu Ngâm bị đâm. Dù chim trắng không nhìn nổi Thu Ngâm, cũng đành phải ngoan ngoãn chấp nhận số phận, đường đường là Linh thú, lại để cho Thu Ngâm làm việc vô ích, lén lút ở góc tường thám thính tin tức, đền bù cho thể xác tinh thần "mỏng manh" của nàng.

Thu Ngâm nghe tin tức từ kẻ làm công khổ sở, bất mãn nói: "Lê nước? Nghe tên có vẻ ngon, vì cái gì mà ngọn núi khác có, núi chúng ta lại không có, phân biệt đối xử? Không được, ta muốn phi thư cho Chưởng môn, bày tỏ ý kiến."

Chim trắng ghét bỏ nàng, lại không dám bày tỏ rõ ràng, Thu Ngâm ngược lại chỉ vào nó, nói: "Bệnh đau mắt đỏ của ngươi lại tái phát, chẳng lẽ là do ngươi thích ứng với phong thủy nhân gian hơn sao? Lúc hạ phàm ánh mắt ngươi màu đen, còn biết đổi màu sao, thật bày vẽ nha chim ngốc."

Chim - hạ phàm bị Kiếm tiên mượn thân - trắng cứng đờ, sợ không cẩn thận đem bán chủ nhân, quả quyết bay đi, lưu lại Thu Ngâm đang không để tâm tới việc sao chép một ngàn chữ Huấn chế giễu nói: "Còn nói đoàn kết hữu ái, đưa lê lại xa lánh sư tôn ta, xem ta có đến lấy lại không."

Người nào đó chỉ cảm thấy sư tôn nhà mình bị xa lánh, hoàn toàn không nghĩ tới là do mình, đang nghĩ ngợi làm thế nào để tận dụng hết tài nguyên của tông môn, sư tôn của nàng như đoán trước, truyền âm: "Đến chính điện."

Thu Ngâm ngưng nảy sinh biểu tình ác độc, nhớ lại bản thân hôm nay toàn nghe chuyện bát quái của tông, nửa chữ cũng không động, bút tích duy nhất lưu lại trên giấy trắng là do đánh nhau với linh xà, quanh co uẩn khúc còn khó nhìn hơn gián bò, hoàn toàn không cách nào ứng phó với sự kiểm tra bất ngờ của Nam Hận Ngọc.

Nếu như nàng vu khống cho linh xà quấy rầy nàng chép sách, có thể lừa dối qua ải không? Chậc, không giống như sẽ thành công, cái này hôm qua lấy cớ dùng rồi.

Nàng vùng vẫy giãy chết: "Sư tôn, con đang chép phạt, có chuyện gì không?"

"Chép phạt?" Nam Hận Ngọc căn bản không nhớ, nhưng một khi nhắc nhở liền sẽ nhớ ra, thuận miệng nói: "Vậy cùng mang đến đi."

Thu Ngâm: "..."

Nguyên lai là không có ý định kiểm tra chép phạt sao!

Tự bê đá đập chân mình, Thu Ngâm vẻ mặt đau khổ, tùy tiện cầm mấy tờ giấy được chép mấy ngày trước, hi vọng có thể tạo ra kỳ tích, nhưng Nam Hận Ngọc trăm năm tu vi, nếu mà chữ vừa nhìn thấy hôm qua hôm nay liền không nhận ra, xem như uổng công tu tập.

Đuôi tóc Nam Hận Ngọc vẫn còn mang cột tóc màu đỏ của Thu Ngâm, nàng trầm giọng: "Thu Ngâm."

Thu Ngâm vô thức nghiêm trang: "Vâng! Sư tôn đã ăn uống chưa?"

"Tiên nhân thanh tịnh, chỉ có ngươi là không quản được miệng."

Thu Ngâm nghẹn một cái, nghĩ tới tình báo vừa được nghe, lúc này phản bác; "Mới không phải, chim ngốc nói, các tông khác đều có lê ăn, vậy mà Huyền Nguyệt Phong không có. Sư tôn, có phải người bị cô lập không?"

Nhị sư tỷ của Thái Thanh tông, năm nay hai mươi cái xuân xanh, khi nói chuyện không khác gì đứa trẻ ba tuổi. Dùng gương mặt khắp Thái Thanh tông ai cũng muốn đánh, nàng chân thành đặt câu hỏi "Có phải bị cô lập không?" cho Kiếm tiên được người tôn kính nhất. Nam Hận Ngọc cũng bị nàng "không biết tự nhận thức bản thân" làm cho trầm mặc: "Về lê nước, là do đệ tử của Bách Mậu tiên nhân mang tới."

Lục Uyển Tư căn bản không bị thương, có lẽ là nàng bị Nhị sư tỷ dọa cho tổn thương tâm lý, lấy nhân duyên của nàng, khắp tông môn có rất nhiều người tới thăm hỏi, Trần Văn Xương còn sợ nàng có vết thương bị ẩn, cố ý nói giúp cho nàng với Diệu Xuân Phong, để nàng ở dược cốc của Diệu Xuân Phong tĩnh dưỡng.

Mà Thu Ngâm bị thương rất nặng, Bách Mậu tiên nhân là người chuyên làm thuốc điều hòa cho Bích Hoa tiên tử đã tự mình chữa thương cho nàng. Sau khi dùng linh đan, Thu Ngâm vẫn chưa tỉnh lại, Bách Mậu tiên nhân liền nhắc nhở Nam Hận Ngọc, để hai sư đồ các nàng cùng một chỗ tĩnh dưỡng thật tốt.

Bởi vì người sống còn sót lại ở Huyền Nguyệt Phong đều là bệnh nhân, nhìn tới đều là bộ dáng không chịu nghe lời, Bách Mậu tiên nhân không yên lòng, để trưởng đệ tử Lữ Tịnh Liễu thường xuyên tới Huyền Nguyệt Phong đưa thuốc.

Lần trước Lữ Tịnh Liễu đến, Thu Ngâm vẫn chưa tỉnh nên không gặp được nàng.

Hôm nay quả tiên trên linh mộc ở Diệu Xuân Phong chín, Lục Uyển Tư ở Diệu Xuân Phong đã tự lấy, nhân lúc tới đưa thuốc, Lữ Tịnh Liễu liền đem số lê nước còn dư tới Huyền Nguyệt Phong.

Thu Ngâm nghi hoặc: "Con gái của Đường chủ? Con thế nào lại không nhìn thấy."

Nam Hận Ngọc lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt mang theo thẩm vấn: "Đệ tử kia tới giờ Mão, ngươi dậy mấy giờ?"

Thu Ngâm tạm ngừng, sáng sớm tốt đẹp đương nhiên dùng để ngủ nướng rồi, nhưng đối với Sư tôn lại không dám nói thật: "A ha ha, con nhớ ra rồi, là lúc buổi sáng con mài mực chuẩn bị viết phạt, có nghe thấy tiếng gì đó, đều là đệ tử cùng môn, sao tới lại không lên tiếng chào hỏi, thật khách khí"

Ở bên Thu Ngâm lâu, Nam Hận Ngọc tự động bỏ qua những lời nói vô nghĩa của nàng: "Khi nào ngươi khỏi bệnh, mọi thứ vẫn theo những gì đã nói trước khi xuống núi, luyện kiếm vào giờ Mão, cho đến khi trời tối".

Rất tốt, cảm tạ con gái của đường chủ, vết thương của nàng còn chưa tốt lên, sinh hoạt thống khổ sau dưỡng thương đã được quyết định. Thu Ngâm không hề có đạo lý giận chó đánh mèo chút nào, con gái nợ thì cha phải trả, sau đó chuẩn bị đi Huấn Giới đường lấy lại danh dự: "Sư tôn, con qua ngọn núi khác đi bộ một chút."

Nam Hận Ngọc khẽ nhíu mày: "Vết thương chưa tốt, lộn xộn cái gì."

Thu Ngâm tiến đến bên người Nam Hận Ngọc, lề mà lề mề quấn lấy sư tôn, nàng phát hiện một khi nàng làm nũng, sư tôn cũng rất không thể chống đỡ được, tự thấy sự phiền phức của mình ngày càng thâm hậu: "Sư tôn, ở trên núi mãi quá buồn bực, nếu ở lâu nữa con sẽ mọc hoa mất, đến lúc đó sẽ cùng cây tùng bách ngoài cửa một đỏ một xanh, Huyền Nguyệt Phong sẽ lại không giải thích được truyền thuyết "không gần gũi con người".

Cái làm nũng này cũng có thể nói là uy hiếp, Nam Hận Ngọc không rõ nội tình: "... Cái gì truyền thuyết?"

Thu Ngâm không ngờ rằng Bích Hoa Tiên Tử, người được coi là 'nguyên nhân không gần gũi con người' cũng quan tâm đến tin đồn, nhất thời không biết làm sao, nói: "Chính là, ừm, trẻ nhỏ trên thế gian lúc đầu óc chưa phát triển hoàn thiện, cái gì cũng không biết, chỉ biết khóc nháo đòi ra ngoài chơi, phụ mẫu đều thấy phiền muốn chết, liền hù dọa đứa nhỏ, nếu như không ngoan ngoãn đi ngủ, sẽ bị oan hồn không đầu đến bắt đi, đến lúc đó đầu cũng bị nhai nát."

Nam Hận Ngọc càng nghe thần sắc càng phức tạp... trẻ nhỏ, cái gì cũng không biết, ồn ào đòi ra ngoài, không ngoan ngoãn đi ngủ nghỉ ngơi, tất cả các đặc điểm đều trùng khớp, đệ tử thật không phải là đang tự giới thiệu bản thân sao?

Bích Hoa tiên tử có lẽ bị Thu Ngâm dạo này "mỏng manh" lừa gạt được, nói: "Thái Thanh Tông là thánh địa của Tiên môn, không có oan hồn không đầu."

"Ừm? Đương nhiên là con biết, kia cũng chỉ là để lừa đứa trẻ thôi". Thu Ngâm cuối cùng cũng nhận ra, giải thích: "... Con... đầu óc phát triển đầy đủ."

Nam Hận Ngọc nhàn nhạt gật đầu: "Ừ"

Thu Ngâm: "... Sư tôn, người tin con."

Nam Hận Ngọc trực tiếp đuổi người: "Lê nước ở hành lang, sư huynh của ngươi không ở đây, ngươi ăn hết rồi đi đi"

"Sư tôn không ăn?"

"Ừ"

Nam Hận Ngọc nhắm mắt tĩnh tọa, rõ ràng không để ý Thu Ngâm, thế là Thu Ngâm quan tâm đóng cửa lại, chuẩn bị đi Huấn Giới Đường tìm chút niềm vui, cửa sắp khép lại liền nghe sư tôn của nàng đột nhiên nói: "Trở về trước khi trời tối."

Tay Thu Ngâm ngừng lại, mặt dày trả lời: "Không phải đã nói là không có oan hồn không đầu sao?"

Trong phòng an tĩnh chốc lát mới có tiếng nói: "Không có thì cũng trở về"

"Dạ." Thu Ngâm cho rằng Nam Hận Ngọc thấy cô đơn tịch mịch, không nỡ để nàng đi, vui vẻ đồng ý, kết quả sư tôn nàng bù thêm một câu: "Hôm nay ngươi chưa viết ngàn chữ Huấn, trước khi trời tối trở về bổ sung"

Lúc này không cần Thu Ngâm đóng cửa, Kiếm tiên ý động, cửa liền "rầm" đóng lại, Thu Ngâm tại chỗ không cười nổi, tìm tới quả tiên ở trên hành lang, hộp gấm mở ra, hiện ra những quả lê nước trong veo, cắn một cái, không cam lòng nói: "Vẫn là bị phát hiện rồi, đều trách chim ngốc."

Chim trắng bị bắt đi góc tường hóng chuyện toàn tông, còn bị gán trách nhiệm: "?"

Lê nước do Diệu Xuân Phong trồng ở tiên lộ, năm mươi năm mới chín, nước lê có thể xua tan hỗn tạp trong linh thể, còn có thể bình tâm tĩnh khí, huyền diệu cực kỳ, trọng điểm là mùi vị coi như không tệ, đối với những tu sĩ sống nhờ vào đan dược trong nhiều năm, quả thật là món ăn quý giá.

Nhưng thường xuyên ăn nướng đêm như Nhị sư tỷ chỉ là gật gật đầu: "Ăn xong rồi"

Thu Ngâm giống thường ngày, đi tới Huấn Giới Đường như đi dạo nhà mình, đã thấy nội viện ngày xưa trống vắng nay bu đầy người, bên trong ba lớp bên ngoài ba tầng, líu ríu thảo luận gì đó với nhau, trong đó còn có những vị kia của Trường Hoa Phong, cùng cái nàng "cần phải tĩnh dưỡng gấp" tiểu sư muội Lục Uyển Tư.

Nàng trở nên hứng thú, Huấn Giới Đường là địa phương nào? Nơi này cùng điện Huyền Nguyệt được coi là một trong những chốn yên tĩnh chớ quấy rầy của Thái Thanh Tông. Lữ đường chủ tính tình nóng nảy này, chưa bao giờ có câu 'luật pháp không xử tội số đông' mà ngược lại, hắn sẽ bắt từng người không hài lòng. Nếu hắn ở đây, có thể đã tóm gọn cả bọn rồi.

Thu Ngâm gạt đám đông ra, tiến về phía trước, người chung quanh bị nàng chen lấn có hơi bất mãn, nhưng vừa thấy khuôn mặt của nàng, lập tức tắt lửa, tốp năm tốp bảy hô hào: "Nhị sư tỷ tới rồi", rất nhanh nhường ra một cái "thông đạo", Thu Ngâm không khách sáo với bọn họ, thậm chí giống trưởng lão thị sát, cười ha hả vẫy tay ra hiệu: "Mọi người tốt, khách khí rồi, đang làm gì vậy?"

Đến hàng đầu tiên có thể nhìn rõ ràng, trong một hàng ngục nước, có bảy người đang đứng, hai tay bị khóa nước giam cầm, cùng người ngoài ngục nói chuyện. Có một người trong đó là thiếu niên tướng mạo trắng trẻo, trò chuyện sôi nổi với Lục Uyển Tư, khiến tiểu sư muội đỏ mặt. Mấy tên đệ tử của Trường Hoa Phong vây bên cạnh có chút bất mãn, ngăn cản thiếu niên vứt mị nhãn.

Một người khác rất giống như thiếu niên có thiên phú đã bị Phùng Tử Mại là đại sư huynh Trường Hoa Phong đặt trước, trong khi vài người còn lại cũng đang nỗ lực tự giới thiệu. Thu Ngâm nghe một lúc lâu mới hiểu đây không phải là chợ buôn người.

Thực ra bảy người này là những người đã từng phạm tội, nhưng không nghiêm trọng lắm, thời gian thụ án đã hết, sắp ra ngục. Nhưng vì họ có tiền án, đã bị xóa tên, nên việc có thể tiếp tục ở lại hay không phụ thuộc vào việc có phong nào nguyện ý tiếp nhận họ.

Theo lý mà nói, việc này mỗi phong chỉ cần phái một hai đệ tử thân truyền là đủ, nhưng sự thật chứng minh, dù là tu tiên cũng không thiếu những người thích vui vẻ, đệ tử ăn không ngồi rồi cũng đều theo đến để bày mưu tính kế, tranh thủ kéo về một chiến lực, vì để chuẩn bị cho tông môn thi đấu sắp tới.

Người không nhiều, mọi người rất nhanh thương lượng xong, biết nói ngọt, ngoại hình đẹp, có thiên phú, biết đối nhân xử thế, làm việc chăm chỉ, bản tính trung thực, mỗi người đều có nơi ở mới. Để phòng ngừa tiểu bạch kiểm quấy rầy Lục Uyển Tư, Trần Văn Xương nghiến răng thu nhận thêm một kẻ gây rối: "Tiểu sư muội, Huyền Nguyệt Phong không thu người, Trường Hoa Phong miễn cưỡng thu nhận hắn!"

"Kẻ gây rối" không so đo những thứ này, cười đến không chút che giấu: "Cảm ơn Nhị sư huynh —"

Trần Văn Xương cắn răng: "Ai là Nhị sư huynh của ngươi!"

Lục Uyển Tư lúc này mới chú ý tới Thu Ngâm, co rúm lại một chút, hiển nhiên vẫn có chút sợ nàng, bất quá nhìn Nhị sư tỷ bộ dáng ngồi ăn lê ăn không ngồi rồi, lại cảm thấy chỉ là sợ bóng sợ gió một chút, thử thăm dò gọi nàng: "Nhị sư tỷ."

Thu Ngâm ở xa nàng ta, nghe cũng giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục xem náo nhiệt.

Tiểu bạch kiểm chạy theo chiếu lệ, khách sáo với Trần Văn Xương vài câu, quay đầu liền tiếp tục khơi chuyện với tiểu sư muội, Lục Uyển Tư bị hắn quấn lấy, không có cách nào tiếp tục tìm Thu Ngâm.

Thế là trong lòng Thu Ngâm đối với tiểu bạch kiểm tán dương cao độ, chàng trai có tiền đồ, tốt nhất về sau nếu không có việc gì thì mang tiểu sư muội của ngươi đi Trường Hoa Phong đi, đừng đến tìm ta.

Bảy người, sáu người đã có nơi thuộc về, duy chỉ còn một người, là một tên to con, cao nhất ở đây, còn cao hơn Phùng Tử Mại một cái đầu rưỡi, đứng vững ở phía ngoài cùng bên phải, trên người và trên mặt có vô số vết sẹo nhỏ, hắn trầm mặc, hung thần ác sát, hoàn toàn không giống "tội không đặc biệt nghiêm trọng".

Hắn vẫn luôn im lặng không nói chuyện, cũng không chủ động đi tranh thủ, phảng phất sự mặc kệ, chuẩn bị cuốn gói đi xuống núi. Tam Tử Nhi vừa nhìn thấy người đứng cạnh bọn họ vẫn chưa ai tiếp nhận, liền cởi khóa cho hắn, ra hiệu hắn có thể rời khỏi núi Thái Thanh.

Nam nhân vẫn là không nói chuyện, nhưng cũng không có rời đi, ánh mắt hắn nặng nề chậm rãi quét qua một vòng, cuối cùng dừng lại ở chỗ Lục Uyển Tư đang bị người vây quanh, đột nhiên mở miệng: "Ngươi là đệ tử của Huyền Nguyệt Phong?"

Hắn một giọng hùng hậu, muốn không nghe thấy cũng không được, đám người bị động đất sững sờ, không rõ ràng cho lắm, nhưng nhìn nam nhân một bộ như kẻ ác, bọn họ đều vô thức che chở Lục Uyển Tư: "Ngươi là ai, tìm tiểu sư muội có việc gì?"

Lục Uyển Tư bị nam nhân nhìn chằm chằm đến sợ hãi, nhưng nàng từ trước tới nay khéo hiểu lòng người, dưới sự trấn an của mọi người chung quanh, nhẹ nhàng mở miệng: "Ta là đệ tử Huyền Nguyệt Phong, Lục Uyển Tư, ngươi có chuyện gì không?"

Đám người chờ câu trả lời của hắn, không khí ngưng trệ, chỉ có Thu Ngâm nhóp nhép nhai lê, như một đệ tử "bên lề" của Huyền Nguyệt Phong, thấy việc không liên quan gì tới mình, tầm mắt của mọi người chuyển hướng về phía nàng, không biết nói gì.

"Có". Nam nhân im lặng hồi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng, túm ánh mắt mọi người trở về, hắn từ phía sau rút ra một thanh cự kiếm rộng bằng lòng bàn tay, ánh mắt hung ác chăm chú khoá chặt Lục Uyển Tư: "Ngươi là đồ đệ của Kiếm tiên Nam Hận Ngọc, tại hạ bất tài, xin chỉ giáo"

Nghe tới nam nhân gọi thẳng tên của sư tôn nhà mình, Thu Ngâm đang vui vẻ kệ đời liền chậm rãi thu liễm, nhìn về phía tên to con, híp híp mắt hồ ly. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro