Chương 5: Nhận lệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Núi tuyết không có người ở, cùng thảo dược không khác là bao. Thu Ngâm ẩu tả chép kinh sách, đưa mắt lén nhìn con chim trắng ở đầu cành, đôi mắt nó đỏ mà như có thần, đang nhìn chằm chằm vào nàng. Thu Ngâm thầm ai oán, đỉnh Huyền Nguyệt Phong này khắp nơi đều là tai mắt của sư tôn, đấu trí đấu dũng gần một tháng, nàng cũng không thành công dụ dỗ lôi kéo được đứa nào về phe mình.

Nhưng cũng phải nói, nhờ những "ám tuyến" như con chim này mà nàng sử dụng linh lực ngày càng tinh vi hơn, linh lực phát ra, cây bút trên tay nàng theo đó rơi xuống. Hôm nay, cây bút thứ bảy chính thức thuận lợi qua đời "ngoài ý muốn". Thu Ngâm lớn tiếng "Chậc chậc" để bày tỏ tiếc nuối, đứng dậy đi ra ngoài, hướng con chim ngốc ở đầu cành kêu một câu: "Bút hỏng, ta đi lấy cây khác."

Chim trắng theo dõi nàng nửa tháng, đều là tra tấn tinh thần lẫn nhau, nó "cười lạnh" một tiếng liền bay thẳng vào trong nhà, cửa "rầm" một cái, nó đậu trên đống cỏ khô đầy trên đất, từ cái mỏ nhọn phun ra một cây bút lông mới. Cao quý nghiêng đầu, ý bảo nàng quay lại.

Thu Ngâm muốn cạn lời: "Ngươi có thể sạch sẽ chút được không? Có cần thiết phải làm thế này không?"

Chim trắng liền bay trở về, tiếp tục theo dõi.

Sớm muộn gì ta cũng đem các ngươi bỏ vào nồi hầm. Thu Ngâm nhìn một phòng bày đầy giấy trắng mực đen, cảm thấy đau đầu không dứt, nhưng cao nhân ắt có cao tay, nàng cầm lấy một tờ giấy trắng chưa viết chữ, đá tung cửa đi ra ngoài, vừa đi vừa nhúng tuyết vào mực để ghi chép, đôi mắt hung ác nhìn chim ngốc nói: "Phòng nhỏ như vậy, không còn chỗ chứa những thứ ta viết rồi, ngồi bên ngoài rộng rãi hơn — ngươi nhìn cái gì, ta không có lười biếng, nhìn nữa trả tiền."

Chim trắng cảm thấy nàng sắp chơi xấu, nhưng tạm thời chưa có chứng cứ, đành phải bay về hướng cây tùng, đề phòng Thu Ngâm chạy trốn.

Thanh Tâm kinh kéo dài từ đỉnh núi xuống dưới, chữ mực nổi bật trong tuyết trắng, như chữ khắc trên bia đá núi thiêng, chỉ là chữ viết hơi loạn, chỉ lát sau liền bị tuyết rơi bao phủ.

Dù là thi thư dốt đặc cán mai đi nữa thì chép trăm lần kiểu gì cũng phải thuộc. Tay Thu Ngâm chết lặng, lại chép lại Thanh Tâm kinh, trong lòng lại không thanh tịnh nghĩ đến chuyện làm thế nào để trốn phạt. Hôm nay lại đến sườn đồi của Huyền Nguyệt Phong? Phong cảnh coi như không tệ, còn có tiếng vang. Hay là hôm nay đi đâu để vui đùa tiêu khiển?

Linh cảm khẽ giao động, là trấn sơn của Huyền Nguyệt Phong bị rung chuyển. Thu Ngâm là đệ tử thân truyền, lập tức cảm nhận được, liền nghe bên ngoài, sau đỉnh núi có người cung kính nói: "Trần Văn Xương đệ tử của Trường Hoa Phong, bái kiến Bích Hoa tiên tử. Bởi vì phương Nam có loạn, đệ tử nhận mệnh sư tôn giao phó, mang Thu Ngâm sư muội xuôi Nam trừ ma."

Thu Ngâm ôm giấy mực nghe xong, lòng trầm xuống, cốt truyện quả nhiên vẫn tới rồi.

Trường Hoa Phong đứng đầu ngũ phong của Thái Thanh Tông, người đứng đầu Trường Hoa Phong cũng chính là chưởng môn ("chưởng môn" là người đứng đầu môn phái).

Trong nguyên tác viết có bốn người ở Huyền Nguyệt Phong, Bạch nguyệt quang sư tôn không yêu được, một đại sư huynh quanh năm bên ngoài diệt yêu trừ ma, gần như là người chẳng tồn tại, chỉ có nguyên chủ là người duy nhất vì Lục Uyển Tư cuồng nhiệt, vậy sao đủ?

Thế là toàn trên dưới sư môn của Trường Hoa Phong thành nhóm người vì Lục Uyển Tư mà sống chết, trong đầu toàn nghĩ Huyền Nguyệt Phong ngược đãi tiểu sư muội, một ngày nghĩ tám trăm kế đào tường, không biết còn tưởng Lục Uyển Tư là con gái bị thất lạc của chưởng môn, bọn họ cư nhiên bất hòa với nguyên chủ, lốp dự phòng độc nhất của nàng ta.

Thu Ngâm: Khá lắm, người người tranh làm chó liếm chân, đãi ngộ đặc biệt như vậy liền mau cho bọn hắn đi.

Mà thời điểm trước khi nguyên chủ nhập môn, Trường Hoa Phong xuất hiện nhiều thiên tài, sau khi nguyên chủ nhập môn, toàn Thái Thanh Tông chỉ có nàng là tuyệt thế. Những thiên tài không cam lòng "bị ép" trở thành người thường, đã sớm không quen nhìn nguyên chủ phách lối, liền nhắm vào nàng, sợ nàng sống tốt.

Trần Văn Xương đây cũng là một trong số đó, đệ tử thứ hai dưới trướng chưởng môn, kiêu ngạo, nổi tiếng trong thế hệ trẻ của Thái Thanh Tông là "Nhị sư huynh", đáng tiếc là nguyên chủ sau đó mười hai tuổi liền đạt Trúc Cơ, mọi người đều gọi nàng "Nhị sư tỷ".

Nguyên chủ cùng Lục Uyển Tư xuôi Nam làm nhiệm vụ bị phục kích là cùng Trần Văn Xương thực hiện, có bao nhiêu phần do hắn tạo ra, Thu Ngâm không dám chắc.

Kẻ đến không thiện.

Thu Ngâm đợi một hồi, không thấy sư tôn trả lời, chính là không muốn để ý.

Là người biết ý sư tôn, Thu Ngâm đương nhiên phải cho sư huynh sư đệ cùng tông môn cảm nhận thế nào là khách đến nhà.

Tay nắm giấy kéo một cái, kinh văn chôn dưới tuyết chuyển động, sương tuyết chấn động rớt xuống, kinh văn như dải lụa nhảy múa, bay thẳng ra ngoài đỉnh núi, trói Trần Văn Xương thành cái bánh chưng.

"Ai?!" Trần Văn Xương hoàn toàn không phòng bị bị trúng chiêu, kinh ngạc "Từ lúc nào?" Sao hắn không phát hiện ra?

Trần Văn Xương người đầy kinh văn nhìn lên, mênh mông không thấy bóng dáng ai, muốn tránh thoát lại bị tu vi cao hơn triệt để khống chế, hắn suy nghĩ một chút, lập tức đoán ra: "Thu Ngâm, ngươi thả ta ra! Đây là cách Huyền Nguyệt Phong các ngươi đối đãi khách sao?!"

Thu Ngâm lười biếng truyền âm: "Ta là ta, Huyền Nguyệt Phong là Huyền Nguyệt Phong, không có sư tôn ta ở đây thì các ngươi không biết nói chuyện với ta sao?"

Nếu là Kiếm tiên thì cũng thôi, không ra mặt có lẽ là còn đang bế quan. Nhưng ngay cả bóng đệ tử, Trần Văn Xương cũng không thấy, cảm giác bị Thu Ngâm nhục nhã, cắn răng nói: "Ngươi và ta đều là đệ tử thân truyền, ta nhập môn sớm hơn ngươi, xét trước sau ta là sư huynh của ngươi, lễ nghi của ngươi đâu?"

"Trước ta, sư tôn chỉ nhận một đệ tử, không giống ngươi." Thu Ngâm một chiêu động kinh văn, Trần Văn Xương đột nhiên đang ở khoảng không bị kéo lên, kinh hô một tiếng, bị Thu Ngâm như chơi diều bên vách núi nói: "Bất quá nếu ngươi nhất quyết muốn bàn chuyện ai lớn tuổi hơn ta cũng không ngại, sư huynh tốt. Nếu đã là sư huynh, chi bằng miễn chuyện lễ nghi đi — bám chắc vào!"

Trần Văn Xương lại bị ném đi, lọt thẳng vào vách núi, toàn thân bị kinh văn trong tay thu Ngâm trói lại, hắn quát lớn, hoàn toàn không còn chút hình tượng "sư huynh ổn trọng" nào, gần như chửi ầm lên: "Thu Ngâm, tên hỗn xược nhà ngươi, thả ta đi lên!"

Thu Ngâm ngồi xổm bên vách núi, thỉnh thoảng cử động hạ "dây thừng", thưởng thức nhìn Trần Văn Xương vì bị kéo lên lên xuống mà thất thố, cảm thấy phiền muộn do chép sách một tháng qua được tiêu tan không ít, nàng tâm tình tốt nói: "Không phải sư huynh nói muốn cảm thụ cách Huyền Nguyệt Phong đãi khách sao, sư tôn ta không tiếp khách, việc này toàn là ta làm, ngươi thử hỏi vật sống trên núi xem, có thứ gì không bị ta đem xuống chơi đùa qua? Ta là đối xử với tất cả như nhau nha."

Con chim trắng luôn theo bên người Thu Ngâm bi phẫn kêu lên, hiển nhiên nó là bị hại nặng nhất.

Thu Ngâm rất cảm động bởi lời làm chứng của nó: "Đó, ngươi nhìn đi."

Trần Văn Xương: "..."

Ở chỗ chưởng môn, thiên tư của hắn cũng không thua kém đại sư huynh, huống chi hậu bối cùng thời cũng không ai dám bất kính với hắn. Duy chỉ có Thu Ngâm chưa từng để hắn vào mắt, xem hắn không khác gì phế vật, Trần Văn Xương không thể nhịn được nữa: "Dựa vào vận khí bản thân tốt, được Kiếm tiên thu làm môn đồ, ngươi liền cho rằng bản thân cao cường lắm sao?"

Thu Ngâm lười nghe hắn khiêu khích, trực tiếp buông tay, để đệ tử giận đời của bọn họ cảm nhận một chút cái lạnh thấu xương của Huyền Nguyệt Phong. Còn chưa kịp thấy tiếng thét "dễ nghe" kia, gió đã nhẹ đưa lời răn dạy của tiên tử tới: "Đừng vô lễ."

"Dạ." Thu Ngâm cung kính đáp một tiếng, chờ tiếng kêu của Trần Văn Xương trong núi vang vọng hai vòng, nàng mới chậm chạp túm người lên, rất ra dáng mà vỗ vỗ bả vai hắn: "Sư tôn ta nói ngươi không được vô lễ."

Nam Hận Ngọc: "..."

Đồ láu cá.

Nàng truyền âm nói: "Dẫn người đến chính điện."

"Tuân lệnh." Thu Ngâm ngoài miệng vâng lời đáp ứng, quay đầu liền "hỏi thăm" Trần Văn Xương mặt mày xám như tro: "Không phải tự nhiên muốn sư tôn ta thu làm đệ tử mà được, cũng tiếc là không phải do vận khí ta tốt, mà bởi vì ta ưa nhìn, còn ngươi cái dạng này, nghĩ cũng đừng nghĩ. Cần ta lại hộ tống ngươi một đoạn nữa không? Sư huynh?"

Trần Văn Xương giật mình, hận đời không muốn để ý tới, liền vội vàng đứng lên: "Không cần, không phiền sư muội, ta tự đi."

Thu Ngâm thở dài một tiếng, có chút tiếc nuối nói: "Được thôi."

Thu hồi kinh văn, nàng xoay người rời đi, căn bản cũng không quản Trần Văn Xương sống chết ra sao. Trần Văn Xương chửi thầm trong lòng, nhưng Kiếm tiên đang nhìn, hắn cũng không dám lỗ mãng, đành phải đi theo phía sau.

Tiến vào điện, Nam Hận Ngọc chờ bọn họ đã lâu: "Chưởng môn sư huynh bận rộn sự vụ, phái đệ tử đến Huyền Nguyệt Phong có chuyện gì quan trọng sao?"

Trần Văn Xương đáng thương đã khôi phục dáng vẻ ổn trọng, cung kính nói: "Hoàng thất Tương quốc ở phương Nam có loạn, họa đã đến bách tính, chưởng môn sư tôn cho rằng sợ là họa đến từ Ma đạo, nên đặc biệt hạ lệnh cho đệ tử mang theo các sư huynh đệ xuôi Nam điều tra, con đến mang Thu sư muội đi nhận lệnh."

Thu Ngâm đi trước sư tôn của nàng một bước: "Không đi, bận rồi"

Trần Văn Xương nhíu mày, Nam Hận Ngọc ở trên, hắn giận mà không dám nói: "Lần này xuống núi là cơ hội luyện tập hiếm có, chưởng môn sư tôn đã châm chước đủ kiểu mới sai ta vạn dặm tới đây mời ngươi."

Đây là mắng nàng không biết điều.

"Nói đơn giản nhé, ta còn hơn một ngàn lần chép phạt chưa xong, ta đi trừ ma, ngươi chép thay ta à?", Thu Ngâm hất cằm một cái, "Trần sư huynh, trước mắt ta hỏi ngươi, chuyến này ngoài người và ta ra còn có ai nữa?"

"Còn có Lục tiểu sư muội". Đề cập đến Lục Uyển Tư, ngữ khí Trần Văn Xương hòa hoãn chút, "Lục tiểu sư muội đã đến nhận lệnh, cùng là đệ tử của Bích Hoa tiên tử, chắc Thu sư muội cũng nên thấu tình đạt lý mới đúng."

"À, chuyện là trong ba người, ta có tu vi cao nhất." Thu Ngâm không chấp hắn âm dương quái khí, hồng y mỹ nhân nhàn nhạt cười, mắt hồ ly lại lạnh lùng nhìn, lấy thượng vị trấn áp hắn: "Nếu chủ lực là ta, Trần sư huynh thế nào lại làm bộ dáng như đang bố thí cơ hội cho ta? Sư huynh đừng làm phản, không phải sư tôn ngươi đi vạn dặm tới tìm ta, mà là hắn không tìm ra người khác, cách xa vạn dặm mới tìm được một người như ta. Nói là đến đem ta đi? Ngươi tới mời ta, nghe còn tạm được."

Trần Văn Xương không nghĩ có Bích Hoa tiên tử ở đây, Thu Ngâm vẫn dám làm càn như thế: "Thu sư muội đây là ý gì, ngươi nghĩ Trường Hoa Phong chúng ta không có người để phái đi sao?"

Thu Ngâm không màng: "Vậy liền phái đi thôi, đừng đến làm phiền ta."

Trần Văn Xương: "Thu Ngâm, ngươi!"

"Đủ rồi." Nam Hận Ngọc đặt chén trà xuống, Kiếm tiên tùy tiện nói một câu trấn trụ hai tên lải nhải kia lại, một câu khách sáo: "Đệ tử này của ta, tính tình ngang bướng, để người chê cười."

Thu Ngâm cười nhạo, vừa muốn hù dọa Trần Văn Xương thêm hai câu, Nam Hận Ngọc đưa đến một ánh mắt, nàng lập tức thôi, che miệng lại bày tỏ thành ý.

Trần Văn Xương chắp tay: "Kiếm tiên ở trên, không dám."

"Ngươi không cần vì ta mà không dám thừa nhận. Nàng là đệ tử ta, ta đương nhiên biết rõ, cho nên mới phạt nàng chép kinh văn sám hối ba tháng, tu rèn tâm chí." Nam Hận Ngọc chậm rãi nói.

"Phạt còn chưa nhận hết, lấy tính tình của nàng bây giờ, sợ là khó đảm nhiệm được nhiệm vụ lần này, không thể vô duyên vô cớ thêm phiền phức cho chưởng môn sư huynh. Như lời ngươi nói, đệ tử của sư huynh còn vô số, hắn mời người khác liền sáng suốt hơn đi."

Trần Văn Xương vốn cho rằng Bích Hoa tiên tử sẽ không quản việc này, chín phần mười chắc chắn nên mới dám cùng Thu Ngâm ngươi một câu ta một câu, vậy mà bây giờ Nam Hận Ngọc biểu thị rõ ràng rằng sẽ không cho Thu Ngâm đi, hắn luống cuống: "Nhưng sư tôn nói là nhất định phải... À, kiếm Bi Phong còn ở chỗ sư tôn."

"Kiếm Bi Phong", ba chữ này vừa nói ra, một tay Nam Hận Ngọc cầm chén trà hơi siết, đáy mắt đè ép, băng lãnh nhìn xuống người phía dưới, uy áp của Kiếm tiên từ tứ phía vây khốn Trần Văn Xương, ép hắn tới mức hơi khom lưng, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Thu Ngâm từ trong sững sờ hoàn hồn ra. Kiếm Bi Phong tuy là kiếm bản mệnh của nguyên chủ, nhưng rốt cuộc so với tình yêu sâu đậm mà nguyên chủ dành cho nữ chính vẫn thua một bậc... Nguyên chủ một chuyến toàn thân máu me trở về, dùng hết toàn lực để bảo vệ cỏ Vô tâm chứ không phải kiếm Bi Phong. Hẳn là sau khi nguyên chủ bất tỉnh, bị đệ tử tiếp ứng cho nàng là người của Trường Hoa Phong mang đi.

Trường Hoa Phong vì cái gì lấy đi kiếm của nàng? Có ai cho nguyên chủ vay nặng lãi sao?

Rốt cuộc nàng cũng không thể trốn ở đỉnh núi cả đời, ngày sau còn bị hại như thế nào cũng không biết rõ, chi bằng tấn công trước một bước còn hơn ở một chỗ phòng thủ.

Thu Ngâm bắt lấy tay Nam Hận Ngọc, cười cười trấn an, sau đó nói với Trần Văn Xương: "Lúc ta bị trọng thương, không thể tìm thấy kiếm bản mệnh, ta còn nghi hoặc không biết làm sao, hóa ra là nhờ chưởng môn sư thúc cầm giúp ta. Lần này ta không đi thì cũng thật thất lễ, Trần sư huynh sao không nói sớm, ngươi ra ngoài chờ ta một lát, ta chuẩn bị một chút sau đó liền ra."

Thật có tác dụng, quả nhiên chưởng môn sư tôn cao minh. Trần Văn Xương trong lòng đã nắm chắc, kìm nén một ngụm ác khí, bắt đầu kiêu ngạo trở lại: "Thu sư muội, lẹ lên."

Chờ kỳ đà cản mũi đi, Thu Ngâm vừa muốn thở phào, Nam Hận Ngọc sau khi nghe nàng một phen tự chủ trương, lạnh giọng nói: "Vi sư cho ngươi đi rồi sao?"

"Dạ?" Thu Ngâm luôn cảm thấy sư tôn giận, nhưng lại sợ bản thân là đang lấy lòng dạ tiểu nhân đo bụng quân tử, đành không biết xấu hổ làm nũng: "Chép sách quá lâu, tu luyện cũng không chậm trễ. Hơn nữa, kiếm là sư tôn ban cho con, cốt là con muốn đến đó lấy lại".

Thu Ngâm nói lời tự kiểm xong còn tự thấy hài lòng. Nam Hận Ngọc trầm mặc hồi lâu, không muốn nhiều lời nữa, hờ hững trở về: "Tùy ý ngươi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro