CHƯƠNG 5 - RỜI ĐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 9 - RỜI ĐI

Kho hàng có hệ thống cung cấp nước uống, Đường Á đã đổ đầy mấy chục thùng nhựa rồi chuyển vào không gian. Nước trong không gian không biết có bao nhiêu, lại không bình thường, không phải bắt buộc vẫn không nên dùng thì tốt hơn. Hơn nữa sau một lần tay vô ý bị dao cắt qua, Đường Á phát hiện nước trong không gian còn có tác dụng nhanh chóng chữa lành vết thương.

Chỉ là thời điểm miệng vết thương khép lại cần ngâm trong nước, đợi miệng vết thương liền, thân thể sẽ suy yếu một lúc. Hơn nữa sau khi uống nước sông, Đường Á rõ ràng cảm thấy mình không sợ nóng hay sợ lạnh, tay ngâm trong nước đá cô lại chỉ cảm thấy hơi lạnh.

Mấy ngày nay nội dung huấn luyện cũng có thay đổi thích hợp, sau khi có nỏ, cô liền gia tăng luyện tập bắn tên. Tang thi nhất định phải một súng nổ tung đầu hoặc chém đứt cổ mới hoàn toàn mất đi năng lực hành động. Nhưng tại nước Z này đao kiếm vẫn bị quản lí rất nghiêm, lại càng không cần nói tới súng ống.

Lần duy nhất Đường Á đụng đến súng là thời điểm tập quân sự ở năm nhất, hơn nữa lúc ấy thật sự chỉ sờ, ở bãi súng sinh viên được chia thành hai nhóm. Huấn luyện viên dạy tư thế cầm súng, đứng thế nào, nằm thế nào, khi không dùng thì như thế nào...... Hơn nữa thời gian từ lúc phát súng đến lúc thu lại không đến nửa giờ, đừng nói bắn bia, đạn thật cũng chưa thấy.

Khi mạt thế mới bùng nổ, có người chạy đến cục cảnh sát nhân cơ hội tìm súng đạn. Trước không nói một người bình thường như cô làm cách nào vượt qua tầng tầng trở ngại lấy được súng trên người tang thi cảnh sát, còn ống giảm thanh không tìm thấy có thể dùng bình nhựa tạm thời thay thế, nhưng quan trọng nhất là khi tập quân sự cô căn bản không học được cách dùng súng, đạn chính là tiết kiệm được viên nào hay viên ấy, cô không lãng phí nổi.

Cho nên, trong mạt thế nhặt được súng liền đại phát thần uy, một phát bạo đầu là không có khả năng, ít nhất với Đường Á là không có khả năng. So ra, không thể phủ nhận cung nỏ là lựa chọn tốt nhất -- trước mạt thế có thể mua được trên mạng, có thời gian luyện tập, mũi tên hợp kim tốc độ bắn có thể đạt tới 320m/s, hoàn toàn có thể xuyên qua đầu tang thi, hơn nữa mũi tên có thể lấy lại, khi bắn ra không có âm thanh, thích hợp bắn chết tang thi ở khoảng cách trung bình.

Nhìn thời gian còn sớm, Đường Á liền vào không gian bắt đầu nấu cơm -- nghĩ về sau có lẽ không có thời gian nấu cơm, không bằng nhân lúc này làm nhiều chút, thịt chưa có, trước làm chút rau đi.

Thời điểm Đường Á trong không gian không thể không đi ra ngoài nếu muốn đem đồ ra, nhưng khi ở bên ngoài không vào không gian cũng có thể lấy đồ, hơn nữa tuy trong không gian không nhìn được bên ngoài, di động trong không gian cũng không có tín hiệu. Đường Á dùng điện thoại định ra thời gian cụ thể, sau đó bắt đầu nấu cơm, đợi bên ngoài trải qua ba bốn tiếng, Đường Á đã làm cơm liên tục hai ngày một đêm, hai cánh tay đều mỏi nhừ không nâng nổi.

Để tiện lợi, cô làm cơm nắm với bánh bao, còn có bánh rán hành. Nghỉ ngơi chốc lát, khôi phục thể lực, Đường Á quyết định sau này giành thời gian nấu cơm thì tốt hơn -- nấu liền không nghỉ thật không phải việc con người có thể làm, hiện tại trong não cô đều nhồi đầy bánh bao...

Tính thời gian không sai biệt lắm, Đường Á ra khỏi không gian, cô chuẩn bị đi lấy xe.

Đến cửa hàng sửa xe, xe đã tu sửa tốt: bề ngoài xám xịt, tuy vừa sơn mới nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy có một loại cảm giác cổ xưa, rất không thu hút sự chú ý, tấm thép và thân xe được hàn lại chắc chắn không có khe hở, chấn song phòng trộm đầu xe là dùng thanh inox to bằng ngón út làm thành dạng lưới gắn vào cửa kính xe, cũng sơn một tầng màu xám. Linh kiện đã đổi thành hàng tốt hơn, các bộ phận khác cũng được bôi trơn tỉ mỉ.

Rất tốt. Đường Á vô cùng hài lòng, sảng khoái thanh toán rồi lái xe rời đi. May là cửa hàng sửa xe cách kho hàng không xa, hơn nữa đều ở ngoại ô, nếu không một chiếc xe khó coi như vậy sẽ khiến người ta chú ý. Không sai, xe việt dã sau khi sửa chữa càng khó nhìn -- ban đầu xe màu lục tuy xấu nhưng vẫn là xe, hiện tại xe màu xám tựa như một đống đất, đã thế khối đất này còn đeo tấm phòng hộ inox.

Đường Á nghĩ sau khi mạt thế đến, thảm thực vật giảm mạnh, màu xám càng khó bị phát hiện, về phần bề ngoài, nhìn đẹp cũng không thể ăn thay cơm. Tang thi cũng sẽ không vì xe đẹp mà không ăn người. Không chắc chắn, sẽ không ngăn được tang thi, có đẹp hơn nữa cũng chỉ có thể vứt bỏ, người ta còn tình nguyện đổi siêu xe mấy trăm vạn chỉ để lấy một chiếc pickup cũ.

Sau khi trở lại kho hàng và thu xe vào không gian, Đường Á nhận được cuộc gọi từ trang trại -- thịt đã được xử lý xong, đang trên đường tới.

Toàn bộ thịt đều đựng trong thùng cứng màu trắng, để bảo quản còn cho vào không ít băng khối, thịt lợn thịt dê được cắt thành miếng lớn, thịt gà được phân thành hai phần, nội tạng ăn được cũng được chứa trong một chiếc thùng khác, còn có mấy thùng trứng gà.

Đường Á trả nốt phần tiền còn lại, chờ người đi hết liền thu toàn bộ vào không gian. Vé xe là 6h tối, hiện tại mới 2h chiều, mất một tiếng đi đến trạm, cô còn có ba tiếng.

Trả lại kho hàng và xe máy, cầm lại tiền thế chấp, Đường Á trực tiếp đi khu chợ trung tâm, nơi này có cửa hàng nhỏ chuyên bán gia vị. Gia vị đều do chủ cửa hàng tự mình dùng máy móc làm ra, nếu khách hàng có yêu cầu đặc biệt còn có thể tự làm. Đường Á mua bảy tám bao tải muối, hạt tiêu và gia vị khác cũng mua không ít, còn sang bên cạnh mua mấy chục thùng dầu ăn lớn.

Tại góc không người thu lại bao tải, Đường Á tới hiệu thuốc mua hai cái hôp y tế, cộng thêm không ít thuốc với băng gạc linh tinh dùng để băng bó.

Sau đó Đường Á lại mua mấy xe khí gas, tốn không ít thời gian trên đường, nhìn trời đã không còn sớm, Đường Á liền đi thẳng tới nhà ga.

Từ J thị đến H thị ngồi xe lửa mất 11 giờ, đến khi Đường Á ra khỏi nhà ga H thị, vừa lúc bình minh ở thành phố này.

Bình minh hoa mỹ phủ đầy không trung, bóng dáng Đường Á đổ dài trên đường cái, trên cửa kính lớn của tòa cao ốc phản chiếu rõ tầng mây kim sắc, cây ngô đồng cành lá tươi tốt đem ánh nắng phân tán rời rạc rơi trên mặt đất, trên quốc lộ chưa có nhiều người đi đường, có nhà nọ đẩy xe đẩy bắt đầu bán đồ ăn sáng thơm ngào ngạt...... Mọi vật đều yên bình, xinh đẹp.

H thị nước Z nổi tiếng là thành phố du lịch, có diện tích cây xanh thật lớn, nhất là ngày mùa hè, đi đâu cũng thấy màu xanh bừng bừng sức sống -- nhưng những điều này sẽ không kéo dài.

Đường Á không rõ cảm giác đột nhiên nảy sinh trong lòng này là gì, chỉ có cô biết mạt thế sắp đến. Từ khi sống lại tới nay, bóng ma mạt thế vẫn bao phủ lấy cô, cô làm tất cả đều vì kế hoạch sinh tồn của chính mình trong mạt thế, người khác đối với việc mạt thế sắp đến lại hoàn toàn không biết gì cả, vẫn duy trì qui luật sinh hoạt như thế.

Những điều này khiến cô cảm giác mình như người ngoài, có khi sẽ hoài nghi chính cô -- việc này rất không ổn -- cô thậm chí bắt đầu nghi ngờ rằng căn bản không có mạt thế, cô chỉ là mơ một giấc mơ, tỉnh mộng sẽ không có gì thay đổi: Cô vẫn tiếp tục đau đầu vì sự nghiệp học hành, bạn bè vội vàng thi cử nghiên cứu, đám người trí thức vẫn vội vàng đi làm...

Đường Á biết cô để tâm chuyện vụn vặt, cô rốt cuộc chỉ là một người bình thường lớn lên trong hoà bình, cho dù có chuẩn bị đầy đủ thì trong lòng vẫn khủng hoảng. Thời điểm cô không bận rộn sẽ bất giác suy nghĩ nhiều. Giống con người khi đi tiêm phòng, hay dùng rượu sát trùng đổ lên vết thương, lúc còn chưa chạm tới, thần kinh đã căng thẳng khẩn trương, trong lòng khủng hoảng, đến khi xong rồi ngược lại thấy tốt hơn nhiều, thậm chí sẽ nghĩ thật ra không đau như mình tưởng.

Đương nhiên, mạt thế đáng sợ hơn tiêm phòng nhiều, thậm chí khiến con người khó có thể thừa nhận. Khi mạt thế đến, ban đầu con người sẽ khủng hoảng, sẽ chết, nhưng cũng thích ứng rất nhanh, tìm đến phương pháp chính xác để tiếp tục sống sót, cùng tang thi tiến hành đấu tranh sinh tồn lâu dài.

Đường Á nhớ trước kia nghe qua một câu "Con người là sinh vật có khả năng tích nghi mạnh mẽ nhất trên trái đất", có lẽ đến khi địa cầu tan vỡ, con người vẫn còn sống. Hiện thực không phải phim, sẽ không có anh hùng siêu nhân xuất hiện ngăn cơn sóng dữ cứu vớt nhân lại, nhân loại chỉ có thể tự cứu lấy chính mình.

Đường Á là một người bình thường, cô chỉ khác người khác là biết nhiều hơn một chút về mạt thế, và có một không gian đột nhiên xuất hiện, những điều này cũng không bảo đảm cho tính mạng cô trong mạt thế. Bị xe đâm, tim bị đâm thủng, hay bị lây nhiễm virus thì cô cũng sẽ chết, về phần chết thế nào, cô cũng không biết.

Cho nên cô không định vung tay hô to cứu vớt mọi người, tại nước Z này làm như vậy cô sẽ bị cảnh sát hoặc bác sĩ coi như bệnh nhân thần kinh bắt đi. Sẽ không ai tin cô, mọi người chỉ nghĩ rằng cô điên rồi. Bởi nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ nghĩ như vậy, sau đó nên làm gì thì cứ làm như cũ, chớp mắt là quên.

CHƯƠNG 10 - G THỊ

Đường Á còn mua vài cái ba lô leo núi, làm thứ trung chuyển lấy đồ từ không gian, cũng giả bộ cho vật dụng, thức ăn, nước uống, còn có vũ khí, trong ba lô đều phải cho vào mấy thứ, như vậy ngày nào đó không gian đột nhiên biến mất, chính mình cũng không đến mức trên người cái gì cũng không có. Sau đó cô liền đi thẳng đến G thị -- phụ cận H thị, cô muốn mua máy móc nông nghiệp.

Máy gặt, máy xay, xăng máy phát điện, máy gieo hạt... Đến khi đồ muốn mua đã mua đủ, Đường Á cũng chỉ còn không đến một vạn, số tiền đó cô dùng để thuê một kho hàng với một chiếc máy xúc đất, máy xúc mang vào không gian đào một cái ao sâu hơn 5m, rộng 10m. Đường Á cơ hồ đổ hết nước trong thùng mới đổ đầy chín phần ao.

Đem máy xúc thu hồi, cả ao đều đầy nước, một nửa chứa nước lạnh, một nửa chứa nước ấm, đợi sau khi máy móc cô mua đều chuyển đến, Đường Á thu lại kho hàng. Số tiền còn lại một nửa Đường Á mua cá con, lại mua vài cái thùng lớn, còn lại, dùng để mua đèn pin, dây leo núi, chocolate, vật nhỏ linh tinh có khả năng sẽ dùng đến.

Đến lúc này, Đường Á thu thập vật tư gần như hoàn thành, nói là gần như, bởi vì cô còn có việc chưa làm, cũng là việc rất quan trọng -- thu thập đủ xăng. Xe phải dùng tới xăng, máy móc cũng phải cần đến xăng, cô nhất định phải thu thập đầy đủ xăng mới được. Có lẽ là đời trước chết vì thiếu thứ này, Đường Á đối với xăng có chút cố chấp, hận không thể đem xăng nhồi đầy vào trong không gian.

Đường Á dạo qua các trạm xăng dầu tại G thị, cuối cùng tập trung vào một trạm ven đường cao tốc ngoại ô. Đầu tiên, trạm xăng này lớn, nhất định có đủ; tiếp theo, trạm xăng dầu tại ngoại ô, người sẽ không nhiều; cuối cùng, bên cạnh nó chính là đường cao tốc, dễ dàng đi lại. Có ưu điểm, nhưng cũng có khuyết điểm: Trạm xăng dầu lớn, chứng tỏ máy giám thị nhất định không ít; bên cạnh đường cao tốc, tức là mạt thế đến, là nơi hầu hết mọi người sẽ đi qua, không nắm chắc thời gian, sẽ bị ngăn chặn; hơn nữa, có khả năng sẽ đối mặt không ít tang thi.

Nguy hiểm càng cao thu hoạch càng nhiều. Chỉ cần nắm chắc thời gian thật tốt, hoàn toàn có thể thành công rút lui. Không sai, Đường Á chuẩn bị đem trạm xăng dầu này thu vào không gian, đợi mạt thế đến, người ở trạm xăng hoặc là chạy trốn hoặc là biến thành tang thi, mà trong thành phố lại không có nhiều người thu thập xăng lúc chạy trốn. Đó là thời cơ tốt nhất. Cô chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.

Lúc này còn chưa qua tháng bảy, thời gian vẫn đủ, bởi vậy Đường Á không khẩn trương. Cô hiện tại dành phần lớn thời gian ở trong không gian, theo kế hoạch rèn luyện tăng cường thực lực. Rèn luyện rồi lại trồng hai hàng cây non tại mảnh đất không xa bờ sông, nghĩ diện tích còn nhiều, trong không gian cũng trống, Đường Á nghĩ cây ăn quả sinh trưởng tương đối tốn thời gian. Lúa hay ngô thì lại không tốn quá nhiều nhiều thời gian, vừa vặn cũng sinh trưởng trong không gian, hơn nữa bên ngoài đợi không đến một tháng có thể thu hoạch.

======= Ta là phân cách tuyến thời gian trôi nhanh =========

Lại một lần đột nhiên đầu choáng váng khi đang cố sức vận động, Đường Á xác định chính mình gần đây có chút không thích hợp, thân thể đột nhiên có cảm giác suy yếu. Cô chỉ cần vận động kịch liệt một chút hoặc thời gian dài liền sẽ choáng đầu hoa mắt, sắc mặt trắng bệch, trước mắt biến thành màu đen, quả thực choáng váng đến sắp ngất.

Loại suy yếu này hẳn là chậm rãi xuất hiện, cho nên ban đầu rất khó phát hiện, thẳng đến khi biểu hiện ra ngoài dần dần rõ ràng, Đường Á mới nhận ra. Cô nghỉ ngơi có quy luật, không bị thương cũng không sinh bệnh, ăn uống cũng chú ý dinh dưỡng. Nếu không phải tự thân có vấn đề, như vậy, cũng chỉ có khả năng là nguyên nhân do không gian này.

Chẳng lẽ thời gian dài ở trong không gian cơ thể sẽ trở nên suy yếu? Đúng vậy, cô trước kia chưa bao giờ thời gian dài ở trong không gian, cho dù có một chút biến hóa cũng cảm giác không ra, đến bây giờ cô ở trong không gian đã gần nửa năm, biến hóa mới biểu hiện rõ ràng. Tựa như nước ấm nấu ếch, chậm rãi tăng nhiệt độ, đợi đến thời điểm ếch phát hiện không đúng, đã không còn cơ hội chạy trốn.

Đường Á không dám chần chừ, nháy mắt ra khỏi không gian, cầm trong tay một ba lô, trong ba lô cô đã sớm chuẩn bị tốt bánh bích quy với nước uống, còn có một thanh mã tấu và đồ dùng thuốc thang để cấp cứu. Cô hiện tại chỉ là đoán, còn chưa xác định. Bên ngoài đã đến tháng mười, cách mạt thế còn có hai tháng, cô tuyệt đối không thể tiếp tục suy yếu. Thời gian còn lại chỉ có thể ở bên ngoài.

Thời điểm Đường Á ra khỏi không gian bên ngoài còn chưa sáng, cô liền dọc theo quốc lộ chậm rãi đi, khi cô đi đến trong thành phố, mặt trời cũng đã mọc lên.

Ven đường, trước từng nhà từng cửa hàng đều treo cờ đỏ năm sao, treo lên biểu ngữ "Chúc mừng quốc khánh", "Đại hạ giá mừng Quốc khánh". Đường Á thế này mới nhớ tới ngày hôm nay là quốc khánh. Thời gian dài trong không gian, trừ bỏ rèn luyện gần như không làm những chuyện khác, rèn luyện xong cô cũng thường mệt mỏi, không có thời gian suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa.

Cho dù sớm đã một mình thành thói quen, đối mặt với không gian hoàn toàn tĩnh mịch, Đường Á có khi cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Người là động vật có tính quần cư, cô độc sẽ làm một người nghẹn đến điên. Cô đột nhiên hiểu được tâm tình nam chính trong [Một mình trên hoang đảo], nói chuyện với một quả bóng đá, bởi vì bóng bị nước biển cuốn đi mà khóc rống, cũng hiểu được Alice trong [Vùng đất quỷ dữ] vì cái gì lại lái trực thăng bay khắp thế giới tìm kiếm người sống sót. Kỳ thật chỉ là không muốn cô đơn một mình.

Từng tòa thành thị bị bỏ hoang trở thành thành phố chết, phía dưới trực thăng đều là tang thi hưng phấn tru lên. Tang thi, tang thi, nơi nơi đều là tang thi. Cái loại tâm tình toàn thế giới này chỉ còn lại có một mình... Chỉ là suy nghĩ một chút, Đường Á liền cảm thấy hoảng sợ.

Đường Á không thích, cũng không có thói quen ở chung với người khác, cô thích im lặng, không có lấy một người bạn để thổ lộ suy nghĩ, thậm chí chưa yêu ai bao giờ, cô độc sớm ngấm vào tận xương tuỷ, chỉ cần không phải mạt thế, cô có thể đương nhiên vô lo vô nghĩ mà sống trong thế giới nhỏ của chính mình -- nhưng mạt thế lại đột ngột đến đây.

Hiện thực bắt buộc con người trưởng thành. cô đã chết, sau đó sống lại, có thêm một không gian không rõ thuộc tính, cũng lại sắp trải qua một lần mạt thế nữa trong đời.

Hôm nay là 1 tháng 10, cách ngày thiên thạch rơi xuống còn 58 ngày. Đường Á không tính lại ở trong không gian, tiền trên người đã sắp tiêu hết, cô chỉ có thể đi làm công. Trước kia cô cũng không ít lần làm thêm vào ngày nghỉ, bởi vậy làm vô cùng thuần thục, rất nhanh tìm được công việc bao ăn -- làm phục vụ tại một cửa hàng đồ ngọt. Tiền lương không cao, nhưng Đường Á cũng không làm vì kiếm tiền.

Chủ cửa hàng là một bác gái luôn cười híp mắt, đây là cửa hàng của con gái bà, con gái xuất ngoại du học, bà không có việc gì liền tới đây hỗ trợ trông coi. Cửa hàng không lớn, thêm Đường Á cũng chỉ có tổng cộng ba người phục vụ, nhưng vị trí đẹp, là con đường học sinh trung học tan học về nhà nhất định phải đi qua. Đối tượng phục vụ chủ yếu chính là các nữ sinh thích ăn đồ ngọt của tiệm này.

Đường Á đến thực sự giúp việc làm ăn của cửa hàng phát triển không ít. Khuôn mặt cô thanh tú, khí chất sạch sẽ, mặc đồng phục phục vụ tựa như thiếu niên bước ra từ truyện tranh, tuy cô bảo đã gần 22 tuổi. Cho nên, rất nhiều nữ sinh đều nguyện ý đến ngồi trong cửa hàng, mua kem hoặc hoa quả dầm, vừa ăn vừa xem "Mĩ nam", có khi còn dùng điện thoại chụp lén vài tấm......

"Tách tách!" Đường Á khóe miệng thoáng run, lại nữa. Sau khi năm giác quan càng thêm linh mẫn, thanh âm này tựa như trực tiếp vang lên bên tai, đối phương lén lút cầm điện thoại cất đi giống như động tác quay chậm, hai nữ sinh nhỏ giọng nói chuyện với nhau cũng nghe rõ mồn một.

"Cực phẩm dụ thụ a ~"

"Gửi cho tui, gửi cho tui, tui muốn post hình lên!"

"......"

"Mông thực cong ~"

"............"

____

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Á: Hiện tại nữ sinh đều khủng bố như vậy sao?∑[ ° △ °]︴

Đường Đường: Mấy cô gái này có ánh mắt như lang sói, lập tức xuyên qua dáng vẻ bên ngoài thấy được bản chất a [ ̄▽ ̄]~*

CHƯƠNG 11 - BỤI

Trong khoảng thời gian này cô không trở vào không gian, thân thể quả nhiên chậm rãi tốt lên. Chứng minh cho dù không phải không gian trực tiếp ảnh hưởng, việc bản thân cô suy yếu cũng không thoát được quan hệ với nó. Càng kỳ quái là, đi phòng khám kiểm tra, bác sĩ nói toàn bộ chỉ tiêu của thân thể cô đều thực bình thường, thậm chí so người bình thường tốt hơn vài lần, hơn nữa rõ ràng không thiếu máu, lại biểu hiện như đang bị bệnh tụt huyết áp.

Trong đầu đột nhiên xuất hiện kí ức, hình ảnh ngọc châu hấp thu máu, sau đó, cô liền có không gian. Chẳng lẽ không gian này hút máu người... Nhưng chính mình lại không thiếu máu? Không nghĩ ra, Đường Á liền không suy nghĩ nữa. Nếu không gian hút máu, cô không thường xuyên vào trong đó chẳng phải là được rồi sao. Dù sao đồ trong không gian không tiến vào cũng có thể lấy ra.

Ban đầu, Đường Á tính toán như vậy. Lúc này, cô đã gần một tháng không tiến vào không gian, thời điểm trở vào không gian, Đường Á kinh ngạc phát hiện không gian đột nhiên phát sinh biến hóa! Bên trong rõ ràng rút nhỏ một vòng! Vật tư đặt sát "Vách tường" bị dồn ép lại gần nhau, dọc theo bờ sông hai hàng cây non bị dồn ép ngả nghiêng, rất rõ ràng độ cao không gian cũng thấp xuống! Đường Á đứng trong không gian, đỉnh đầu đã cảm thấy hơi nóng!

Đây là có chuyện gì?! Dùng thước cuộn đo, Đường Á có được số liệu mới nhất của không gian -- cao 185 cm, so ra thấp hơn 15 cm, dài rộng đều là 8 m, so sánh cũng ngắn lại 2 m. Chẳng lẽ không gian thu nhỏ lại?

Thời điểm vừa vào không gian, Đường Á liền tự hỏi: Không gian là dựa vào cái gì để duy trì? Nhưng hiển nhiên không có đáp án. Hiện tại loại tình huống này khiến cô không thể không nghĩ đến, chẳng lẽ không gian là dựa vào "máu" để duy trì? Thời điểm cô ở trong không gian, không gian sẽ hấp thu năng lượng của cô để duy trì kích thước sao? Bởi vì cô suốt một thời gian dài không vào không gian, cho nên năng lượng không đủ khiến không gian thu nhỏ? Vậy nếu cô không cung cấp đầy đủ năng lượng cho không gian, không gian có phải sẽ biến mất hay không?

Nhưng thời gian dài ở không gian sẽ khiến cô trở nên suy yếu! Suy yếu, sẽ không chống lại được tang thi, không thể sống sót tại mạt thế. Hơn nữa cô còn không thể trốn vào không gian! Bởi vì không gian sẽ chỉ làm cô càng ngày càng suy yếu! Quả thực chính là một vòng tuần hoàn ác tính! Mà theo vòng tuần hoàn này, trừ bỏ khả năng phải buông tha cho không gian, Đường Á trước mắt không có biện pháp khác.

Nhưng mà phần lớn vật tư cô chuẩn bị đều trong không gian. Nếu buông tha cho không gian, nghĩa là cô đồng thời buông tha cho những đồ vật đó -- thứ bảo đảm cho cô tồn tại trong mạt thế! Nhất thời, tình huống lâm vào bế tắc.

Đem sinh mệnh phó thác cho không gian không biết sâu cạn hay là mang theo chút ít vật tư dựa vào năng lực bản thân tại mạt thế chém giết, Đường Á cắn răng, cậu tình nguyện chết khi chiến đấu với tang thi, cũng không muốn tại một địa phương không biết tên chậm rãi trở nên suy yếu rồi chết đi. Cậu lựa chọn buông tha cho không gian!

Hạ quyết tâm, Đường Á mỗi đêm trước khi ngủ đều sẽ tiến vào không gian đo đạc một lần, sau vài ngày, số liệu đánh vỡ một chút hy vọng cuối cùng trong lòng cô, không gian xác thực đang thu nhỏ lại! Theo từng ngày trôi qua, chiều dài rộng của không gian đều thu nhỏ lại khoảng 8 cm, độ cao giảm khoảng 7 mm, hiện tại cô đã không dám đứng thẳng mà vào không gian, bởi vì vách không gian cực nóng sẽ tổn thương da đầu.

Hơn mười ngày nữa, mạt thế sẽ bắt đầu, không gian hẳn là có thể chống được đến khi đó. Đến thời điểm đem xe lấy ra, vật tư có thể chứa trong xe, có thể cứu lại một phần...

Đường Á vừa đi vừa nghĩ, có một mảnh gì đó dừng ở trước mắt, thứ kia rơi xuống trên mặt đất dường như liền hóa thành tro, một khối bụi màu xám lớn trên mặt đất là cái gì? Đường Á vừa muốn đến gần, một cái bóng hạ xuống trước mắt cô, vươn tay tiếp được, vừa lúc đem lòng bàn tay giữ lấy, rất mỏng, xốp, màu xám, giống tro núi lửa...... Đột nhiên ngẩng đầu, hai bên ngõ nhỏ đều là nhà lầu cao cao, chỉ có thể nhìn thấy một khoảng không chật hẹp -- trên bầu trời tung bay vô số khối màu xám to bằng bàn tay, thậm chí còn lớn hơn nữa.

Lại cúi đầu, phiến xốp trong lòng bàn tay gần như chỉ còn một tầng trong suốt, chẳng lẽ là hòa tan...... Không đúng! Đường Á nhanh chóng tháo bao tay xuống ném rất xa. Không phải hòa tan, là dung hoà vào bao tay, sau sẽ xuyên thấu qua quần áo tiến vào da, mạch máu, nó mang theo virus sẽ bị máu mang đi khắp nơi trong cơ thể, chiếm cứ tế bào, phần lớn phân liệt, sau đó, con người sẽ dần dần mê man, khi tỉnh lại, liền biến thành quái vật thèm khát máu thịt!

Nhưng mà không đúng! Địa điểm không đúng, thời gian không đúng, phương thức lại càng không đúng! Đời trước, thiên thạch lần đầu hạ xuống vào ngày 27 tháng 11, hơn nữa trước tiên dừng ở L thị nước Z. Lúc ấy rất nhiều quốc gia ngoại quốc sung sướng khi người gặp họa mà tỏ vẻ muốn tới an ủi, nhưng ngày hôm sau, ngày 28, bắt đầu có rất nhiều thiên thạch không mấy khác biệt như mưa rơi trên toàn cầu. Không lâu sau, virus tựa như dịch bệnh, không, so với dịch bệnh còn đáng sợ, bắt đầu lan tràn.

Đời trước nếu một diện tích lớn của G thị xuất hiện thứ này rơi xuống, bản tin thời sự nhất định sẽ đưa tin, bởi vì căn bản mưa nham thạch không ngừng, không đưa tin đã nói lên đời trước không có chuyện này. Nhưng hiện tại thứ gì đó giống tro núi lửa là sao thế này?

Từ trong không gian lại lấy ra một đôi bao tay quân đội, lại đội mũ đeo khẩu trang, Đường Á chạy đến đường cái, phát hiện căn bản không có người trốn! Người đi đường dừng lại người xung quanh tranh luận kịch liệt đây là cái gì, người trong phòng cũng đi ra, thậm chí còn có rất nhiều đứa trẻ giống như chơi tuyết lấy tay đón lấy mấy thứ tro bụi này!

"Đừng đứng ở ngoài trời, mau trốn vào nhà đi!" Đường Á rốt cục nhịn không được hô lên "Thứ này có virus!"

"......" Người trên đường sửng sốt một lúc, ồ ồ cười vang.

"Nói có độc tôi tin, dù sao tầng khí quyển không sạch sẽ...... Có virus, anh bạn nhỏ hẳn là xem phim điện ảnh nhiều quá rồi!"

"Nào có virus từ trên trời rơi xuống ......"

"Nhìn cậu đội mũ lại đeo khẩu trang che kín như vậy sẽ không phải có bệnh đấy chứ......"

"Ha ha...... Hay là bệnh tâm thần ......"

Khi nói chuyện, mảnh tro gần như đã tích một tầng mỏng trên mặt đất, Đường Á biết, đã chậm. Dính đã dính vào, tiếp theo chỉ có thể xem số phận, nếu may mắn sau này còn có khả năng tăng cường tố chất thân thể ở trình độ nhất định, nếu không... Vốn không có sau này!

Nghĩ đến chủ tiệm đồ ngọt với đồng nghiệp vẫn quan tâm mình... Đường Á vọt vào ngõ nhỏ men theo đường cũ chạy về, hy vọng còn kịp!

Đứng ở trước cửa, phát hiện cửa thủy tinh đã đóng lại, Đường Á nhẹ nhàng thở ra, đứng ở dưới mái hiên, cởi áo khoác bao tay ra, phẩy đi bột phấn màu xám ở mặt trên, phát hiện bên trong cũng có, phủi không sạch, đành phải đem găng tay với quần áo ném đi.

"Đường Á, sao lại ném đi?" Thấy Đường Á đẩy cửa tiến vào, lại đem quần áo vứt ở bên ngoài, Vương Phương hỏi, cô với Đường Á cùng là nhân viên phục vụ.

"Bẩn" Đường Á cẩn thận quan sát, phát hiện trên quần áo vài người trong tiệm đều không có nhiễm màu xám,"Vừa rồi không có ai ra ngoài?"

"Không có! Làm sao thế? Ông chủ lo đồ ngọt bị thứ bụi kia bay tới làm bẩn, bảo chúng tớ đóng cửa lại. Nhưng mà tuyết này thật bẩn nha!" Cô gái khác tên là Lưu Tuyết nói xen vào.

"Không phải tuyết, là thiên thạch sau khi bị tầng khí quyển mài mòn, hội tụ thành mây, có lẽ gặp khí lạnh, liền biến thành mảng giống như tuyết rơi xuống, bên trong nó có chứa virs rất lợi hại, tốt nhất không nên đụng đến."

"Virus?! Không thể nào?"

"Đường Á biết thật nhiều! Cậu làm sao mà biết được?"

"Tôi...... đoán."

Nhìn thấy hai nữ sinh đều vây quanh Đường Á vẻ mặt khâm phục, nam phục vụ còn lại tên là A Cường trong mắt không khỏi chứa vài phần oán độc: Không phải đọc sách nhiều hơn vài năm thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người! A Phương sao lại thích cậu ta cơ chứ?! Nếu giỏi thì sẽ không chỉ có thể làm nhân viên phục vụ thế kia!

____

Tác giả có lời muốn nói: Mạt thế đột nhiên bắt đầu ~ tiểu thụ cũng mau tới đây [ ̄▽ ̄]~*

Ta đã nói rồi nha, ra rất mau, rất mau a

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro