CHƯƠNG 7 - PHÁT TRIỂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 18 - PHÁT TRIỂN

Nhà nước tuy nói sẽ tập trung bệnh nhân để tiện chữa trị, nhưng nhất định có rất nhiều người tình nguyện giữ "bệnh nhân" ở nhà chăm sóc, nhất là "bệnh nhân" đã cắn người khác hại họ cũng lâm vào hôn mê, người nhà bọn họ có thể sẽ lo lắng bị truy cứu trách nhiệm mà giấu họ đi.

G thị ít nhất phải hơn triệu dân, cảnh sát và quân đội cũng không thể gõ cửa từng nhà điều tra xem họ có giấu "bệnh nhân" hay không. Cho nên "dịch bệnh" không có khả năng bị ngăn chặn.

Sự việc phát sinh vừa rồi cũng không ảnh hưởng tới kế hoạch của Đường Á, cô vẫn đi tới nhà ga ở ngoại ô. Đường Á tìm một phòng đơn an toàn cách nhà ga không xa, chủ phòng hẳn đã bất hạnh trở thành tang thi trong lần biến đổi đầu tiên, trong phòng không có vết máu. Thời điểm Đường Á tìm đến đây, cửa mở tung, trong phòng là cảnh tượng hỗn loạn sau khi bị cướp, xem ra đã bị trộm ghé thăm.

Đường Á đóng cửa, tìm thấy phòng tắm ở lầu hai. Nước ấm chưa bị ngắt, cô thoải mái tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, sau đó vào không gian. Bộ quần áo cũ dính không ít máu tang thi bị ném vào thùng rác.

Không gian mới mở rộng đã bị Đường Á nhét vào rất nhiều hàng hóa, sửa sang sơ qua, vừa vặn có một mảnh đất trống có thể trồng cây. Đường Á phát hiện trong hồ nước nhung nhúc tôm cá, đã không còn chút nước nào, vậy mà chúng nó còn không chết. Đường Á mất ba bốn ngày đào một cái ao sâu hai mét bên cạnh ao cũ, sau đó cô ra khỏi không gian.

Chỉnh mấy vòi nước trong phòng tắm về chế độ nước lạnh rồi nối thêm ống nước, đầu ống còn lại hướng vào trong thùng, sau đó mở vòi, Đường Á đỡ bên cạnh thùng nước. Nước chảy cuồn cuộn vào thùng, lại như vĩnh viễn không đổ đầy được thùng nước, đương nhiên không phải do thùng trở nên lớn hơn hay sâu hơn, mà là bởi nước vừa vào thùng đã lập tức bị chuyển vào không gian, phía trên ao cá mới đào xuất hiện một dòng nước lớn không ngừng chảy vào.

Đây là chức năng của không gian Đường Á mới phát hiện, chỉ cần thời điểm tiếp xúc trực tiếp hoặc gián tiếp với đồ vật nghĩ đến một vị trí trong không gian, đồ vật lập tức sẽ được chuyển tới vị trí đó. Hơn nữa chỉ cần cô muốn, kết cấu không gian ba chiều sẽ hiện lên trong đầu cô, cô có thể luôn chú ý mỗi biến hóa trong không gian mà không cần tiến vào. Đương nhiên, khi cô ở trong không gian vẫn không thể nhìn thấy bên ngoài.

Đường Á đỡ thùng nước ngồi hơn ba giờ mới đổ đầy ao, đóng lại tất cả vòi, cất ống nước. Sau đó cô vào không gian, cô vừa làm một lỗ hổng khai thông hai cái ao, dòng nước màu đen -- do cá tôm quá nhiều liền nhanh chóng tràn vào ao cá mới.

Đường Á chỉ mở nửa vách ngăn, tôm cá nhanh chóng tản ra trong ao. Không gian sống đột nhiên được mở rộng khiến chúng nó không dừng lại được, vẫn bơi qua bơi lại, bắn lên vô số bọt nước. Đường Á đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng -- sinh vật xâm lấn!

Một loài vật bị chuyển từ địa bàn sống đến một nơi khác, nếu hoàn cảnh thích hợp, không có thiên địch, chúng nó sẽ nhanh chóng phát triển mang đến nguy cơ khó có thể lường cho sinh vật bản địa, đây là sinh vật xâm nhập. Đường Á nhìn cá tôm đã gia tăng rất nhiều, nhớ đến mình bởi vì vấn đề tài chính, chỉ mua vài loại đơn giản không ăn lẫn nhau, giống loài chỉ có một, không có thiên địch, không có vi sinh vật bị phân giải.

Đường Á quan sát ao nước cũ, thủy thảo sinh trưởng rất tươi tốt, nhất định sẽ tranh dưỡng khí với cá tôm, theo lý thuyết, tôm cá sẽ dần dần chết hết, thi thể thối rữa -- được rồi, không gian có thể giữ tươi, sẽ không thối rữa -- đợi đã, chẳng lẽ vì không gian giữ tươi mọi đồ vật được bỏ vào, thực vật được trồng trên đất mới có khả năng sinh trưởng, cho nên nuôi trong nước mới không thay đổi? Nhưng mà tôm cá đã tăng trưởng rất nhiều, vi sinh vật trong nước cũng sẽ gia tăng, nhu cầu dinh dưỡng không phải tăng lên rất nhiều sao? Hàm lượng dinh dưỡng vốn có có thể đáp ứng nhu cầu tồn tại của chúng nó sao...

Đường Á đỡ lấy đầu, cô bị chính suy nghĩ của mình xoay đến hôn mê. Thôi thôi, thành tích của cô vốn bình thường, cũng không cần nghiên cứu sâu vấn đề này, dù sao nhất thời không thể giải quyết. Tôm cá không những không chết còn tăng nhiều, Cô vĩnh viễn không ngại lương thực quá nhiều. Đến tang thi còn xuất hiện, thì trên thế giới này không chuyện gì là không thể......

Nghĩ như vậy, Đường Á đột nhiên nhớ tới vài thùng nuôi ong mình mua để phục vụ việc thụ phấn, nhanh chóng chạy đi, phát hiện ong mật đã ăn xong mật tồn trong sáp rồi chết sạch...... Cô nghĩ tới, ong mật làm ra mật, nhưng điều kiện là phải có mật, hơn nữa ong mật dù ăn ít, cũng là ăn. Cô hoàn toàn quên chuyện này... -_-

Đường Á khẩn trương tìm ra một ít mầm dưa chuột, dây mướp, cà chua trồng xuống, ong mật hình như không ăn được mật ong nhân tạo, hy vọng chúng nó sống được đến khi hoa nở... -_-

Mấy ngày nay, Đường Á không ở trong không gian lâu, dù sao hiện tại quan trọng là phải cập nhật tình hình. Cô đang ở ngoại ô, không biết tình hình trong thành phố, chỉ có thể suy đoán căn cứ vào lượt xe qua lại và tình hình trạm xăng.

Bắt đầu từ sáng ngày 17, các loại xe quân đội không ngừng tiến tới G thị, đến muộn mới ngừng. Đường Á ước lượng có mấy ngàn quân nhân đến đây, chỉ một thành phố đã có nhiều người tới như vậy, chứng minh tình hình rất không tốt. Đương nhiên cũng có thể là G thị được coi trọng, dù sao G thị là thành phố giao thương quan trọng, có thể xem là thành phố kinh tế mạnh nhất nước Z.

Thỉnh thoảng sẽ có xe đủ mọi kiểu dáng rời khỏi G thị, chắc là muốn trở về với người thân. Nhưng vẫn còn nhiều người lao động ở lại G thị.

Thành phố biến động, hàng năm vào dịp tết âm lịch người lao động ra ngoài tìm việc đều sẽ tạo ra sự di chuyển lớn. Tựa như thời kì dịch SARS, biết rõ có nguy cơ lây nhiễm SARS, nhưng vẫn muốn về nhà.

Nhưng, cô đã không còn nhà, từ lâu...... Hạ khoé mi che khuất ánh mắt, cũng che đi tất cả cảm xúc.

Mỗi ngày Đường Á đều dành chút thời gian đến trạm xăng dầu xem xét tình hình. Ngày 17, nhân viên làm việc tại trạm giảm một nửa. Ngày 18, bên cạnh tram xăng có thêm hai chiếc xe cảnh sát. Ngày 19, Đường Á phát hiện xung quanh phòng cô ở rải rác vài tang thi, cô giải quyết xong liền ném hạt châu vào không gian. Ngày 20 đến 22, xung quanh phòng tang thi đã nhiều hơn, nhưng còn trong phạm vi năng lực của Đường Á, cũng đã bắt đầu xuất hiện nhiều xe con trên đường cao tốc tại ngoại ô, xem ra là có người nhận thấy không thích hợp bắt đầu chạy trốn. Đương nhiên, có khả năng bọn họ vẫn lạc quan cho rằng chỉ là tạm lánh mũi nhọn. Chiều ngày 22, trạm xăng dầu không còn nhân viên làm việc, xe cảnh sát rời đi, bắt đầu có xe quân đội rời khỏi G thị. Dân chúng chạy trốn cũng tăng nhiều.

Đường Á biết, đã đến thời điểm hành động.

____

Tác giả có lời muốn nói:

Á Á chân chính là như vậy, tuy rằng sống lại, cũng chỉ biết nhiều hơn một chút sự tình so với người khác, không có khả năng lập tức biến thành siêu nhân, cũng sẽ suy nghĩ không chu toàn...... Mặt khác, chương sau thụ cuối cùng cũng tới ╭[╯3╰]╮

CHƯƠNG 19 - GIỌNG NÓI

Nghe nói ban ngày tương đối an toàn, cho nên hầu hết mọi người đều chọn hành động vào ban ngày. Đường Á chọn buổi tối để tránh người khác, hơn nữa nơi này ở ngoại ô cách xa nội thành, đám tang thi trong thành phố còn chưa tới được. Ngoại ô vốn không có nhiều người ở thì biến đổi được bao nhiêu tang thi, Đường Á mấy ngày nay cũng giải quyết không ít, cho nên buổi tối hẳn cũng sẽ không khác lắm so với ban ngày.

Không có gì để thu dọn, 12 giờ đêm ngày 22, Đường Á lặng lẽ đến gần trạm xăng dầu. Cô mặc quần áo tối màu, linh hoạt mà im lặng đi trong bóng đêm, phát hiện tang thi thì tránh xa, đi thẳng đến mục tiêu.

Trạm xăng bình thường có chín khu, khu buôn bán phía trước chính là nơi mọi người đổ xăng, nơi này chỉ có một mái nhà che mưa, phía sau được chia thành khu tiếp đón và 7 phòng thay quần áo, cuối cùng là vi phòng tĩnh điện làm kho xăng dưới lòng đất, lối vào ở bên trong.

Càng tới gần trạm xăng dầu, tang thi lại càng nhiều, giống như bị cái gì đó hấp dẫn, mà hấp dẫn tang thi thì chỉ có máu thịt tươi sống. Đường Á không biết trạm xăng có cái gì, nhưng dù là cái gì đi chăng nữa, chỉ cần không chết, cô sẽ không dễ dàng buông tha.

Cũng may tang thi còn chưa tụ tập lại, còn cách trạm xăng dầu một đoạn, Đường Á trước khi gây ra sự chú ý của tang thi đã kịp tới khu bán hàng.

Cửa phòng bằng thuỷ tinh, bên trong có ánh đèn, có người!? Tang thi vào trong cũng sẽ không bật đèn. Nhẹ nhàng mở cửa đồng thời chú ý quan sát, Đường Á chậm rãi đi vào, thần kinh căng như dây đàn, tim đập có chút nhanh hơn, sau đó qua khe cửa cô nhìn thấy màu máu chói mắt.

Nếu hỏi Đường Á cô chán ghét thành phố nào nhất, nhất định không phải G thị. Cô không thể hiểu nổi loại người, vì ăn uống, thậm chí chỉ là tìm kích thích mà ngược đãi động vật: Nếu hầm ba ba khi nó còn sống vì khiến đồ ăn ngon miệng hơn, vậy thịt lừa cùng não khỉ thì sao? Long tu phượng trảo thì sao? Rõ ràng không phải đồ ăn, lại bị lần lượt đem lên bàn ăn. Cầy hương gây nên bệnh dịch là một cảnh cáo cho con người, nhưng hiển nhiên không có hiệu quả.

Này hành vi đó là vì ăn, vậy động vật bị hành hạ đến chết thì vì sao? Nước Z có luật pháp bảo vệ động vật hoang dã thế nhưng không có một cái nào để bảo vệ vật nuôi thông thường. Kẻ hành hạ ngoài việc bị dư luận chỉ trích thì cũng không bị bất cứ trừng phạt nào.

Trước khi mạt thế đến, Đường Á nhìn thấy trên mạng có video quay cảnh con người hành hạ chó mèo hoang đến chết, hiện tại, cô nhìn thấy trực tiếp: Trong phòng có mười mấy cái ***g sắt to nhỏ, bên trong nhốt mèo và chó, răng nanh móng vuốt đều hung hăng cào cắn thanh sắt, dù móng vuốt và miệng chảy máu cũng không ngừng lại. Ở giữa phòng có một người.

Là một người đàn ông mặc đồng phục của trạm xăng, trước mặt hắn là một cái bàn sắt thấp, phía trên là một con chó nhỏ thoạt nhìn mới đủ tháng không lâu đang bị trói chặt.

Ngón trỏ và ngón cái của hắn ta cầm một con dao thật dài không ngừng hoạt động, một tay kéo da lông trên bụng chó con, động tác rất thuần thục. Hắn ta muốn lột da chó con. Theo góc nhìn của Đường Á có thể thấy rõ ràng ruột đỏ nhạt chảy ra cùng máu ở bụng chó con, còn có cái khăn nhiễm máu dưới thân nó...... Chó con liều mạng muốn tránh, hung ác cắn tay người đàn ông, nhưng với không tới, chỉ có thể cố gắng ngẩng đầu gầm gừ uy hiếp, nhưng chỉ làm cho đối phương càng thêm hưng phấn, động tác càng thêm tàn nhẫn.

Giống như có ngọn lửa thiêu đốt trong đầu, phẫn nộ dấy lên trong lòng khiến suy nghĩ của cô trống rỗng, trong lòng có thanh âm kêu gào phải hủy diệt cái gì đó, Đường Á không nhìn thấy mắt trái của mình chậm rãi biến thành màu đỏ yêu dị, cô yên lặng lấy trong không gian một thanh đao, sau đó, một cước đá văng cửa.

Tiếng ồn cửa đập vào tường lập tức khiến người nọ chú ý, hắn ta quay đầu, mắt đeo kính, khuôn mặt nhìn qua rất hòa nhã, chỉ là trên mặt dính máu, trong tay vẫn cầm một con dao nhỏ máu, thấy Đường Á cầm đao thì vô cùng kinh ngạc, lại không hề sợ hãi.

Trước khi mạt thế ở đời trước, Đường Á chỉ là một trong những học sinh bình thường nhất, sau mạt thế từng giết một tang thi, sau đó bị người khác hại chết, sống lại, chuẩn bị vật tư, mạt thế lại đến, cho tới bây giờ cô đã giết được hơn trăm tang thi, nhưng cô chưa giết người nào. Đúng vậy, một người có tâm lí bình thường sẽ không nghĩ muốn giết người, được giáo dục từ nhỏ khiến chúng ta luôn áp chế phẫn nộ của chính mình mà không giết người.

Nhưng hiện tại, đầu óc từng đợt nóng lên, Đường Á cảm giác tinh thần và thân thể của mình như bị tách rời, cô không định nhấc chân, nhưng lại đến gần đối phương, trên mặt người nọ nở nụ cười thân thiện, mời cô cùng "hưởng thụ" niềm vui hành hạ động vật đến chết. Giống như xem phim, Đường Á nhìn chính mình nâng chân lên, tại thời điểm đối phương ngạc nhiên đạp hắn ta một cước bay đến trên tường...

Đường Á chưa bao giờ biết thân thể không cường tráng của mình lại mạnh đến như vậy. Một người đàn ông trưởng thành ít nhất phải nặng hơn 65kg, một cước đạp bay của cô chỉ có thể xuất hiện trên phim mà thôi. Sau đó cô thấy mình đến gần người nọ, chuôi đao nện mạnh trên gáy hắn, người nọ lập tức ngất đi.

Đường Á lại phát hiện, cô không nghĩ gì nhưng trên tay lại tự động xuất hiện dây thừng lấy trong không gian, trói người đàn ông thật chặt, tất cả động tác đều thực hiện rất nhanh gọn, từ lúc vào cửa đến bây giờ cũng mới chỉ ba phút đồng hồ. Thân thể cô mất kiểm soát! Không tự chủ đi đến bàn sắt, chạm một cái, chó nhỏ bị mổ bụng và Đường Á cùng vào không gian.

Chớp mắt khi tiến vào không gian, Đường Á liền nâng chân lên, sau đó mất trọng tâm, cùng với chó nhỏ ngã vào sông băng. Tuy rằng uống mấy ngụm nước, nhưng Đường Á tạm thời không còn lo lắng, cô luôn muốn khống chế chân mình, sau khi tiến vào không gian thì thành công, chứng minh vào trong không gian cô liền khôi phục quyền khống chế cơ thể. Cảm giác thân thể hoàn toàn mất kiểm soát rất không tốt!

Không kịp tự hỏi nhiều hơn, chó con trong tay cô bị nước lạnh kích thích phát ra tiếng kêu đau đớn. Đường Á nhìn chó nhỏ trong tay sắp mất đi sinh mệnh, ánh mắt vẫn luôn tối tăm lộ ra chút ánh sáng, nhẹ nhàng nâng thân thể gầy trơ cả xương cuộn tròn ở trong tay, đem ruột chảy ra nhẹ nhàng đưa trở lại, tiểu gia hỏa bị đau dùng lực cắn ngón tay Đường Á. Đường Á cũng không phản kháng, dùng ngón cái giữ đầu nhỏ trên cao phòng ngừa nó sặc nước, khiến nước sông không vượt quá bụng chó con.

Không lâu sau, tiểu gia hỏa này có tinh thần hơn, đầu nhỏ động đậy, hình như là đói bụng, bắt đầu không tự giác ngậm mút, phát ra tiếng "chậc chậc". Đường Á tay hơi động, tiểu gia hỏa lại rầm rì bất mãn, càng dùng lực mút ngón tay Đường Á.

"Mày hút nữa cũng không no được. Ngoan, để tao xem xem miệng vết thương tốt hơn chút nào không, lát nữa pha sữa cho mày không phải tốt hơn sao?" Không ai biết Đường Á thích chó từ nhỏ, cô luôn muốn nuôi một con nhưng vẫn chưa cơ hội -- trước đây cô còn không chăm sóc nổi mình, từng nuôi một con nhưng chết vì bệnh, sau khi lớn lên học tập bên ngoài không có điều kiện nuôi, rồi mạt thế đến.

Cô không thích chia sẻ với người khác, thầm nghĩ bình yên sống với con cún mình nuôi. Tâm tình không tốt chỉ cần ôm thân thể ấm áp xù lông, lòng sẽ dần dần trầm tĩnh lại. Chó là người bạn trung thành nhất của con người. Càng trải qua nhiều chuyện, cô càng muốn có một con.

Thân thể nho nhỏ trong tay đột nhiên run rẩy kịch liệt, phát ra âm thanh đau đớn thảm thiết, chỉ là nó quá yếu ớt, kêu rất nhỏ, nhưng đủ khiến Đường Á chú ý.

"Sao vậy? Miệng vết thương lại đau sao?" Đường Á tưởng mình không cẩn thận làm đau tiểu gia hỏa, nhẹ nhàng nâng lên xem bụng nó, miệng vết thương đã khép lại chỉ còn một vết sẹo hồng nhạt. Chẳng lẽ là nội tạng bị thương?

"Chết tiệt!" Một thanh âm tức giận hổn hển đột nhiên vang lên.

"Ai?!" Đường Á cầm lấy thanh đao trên bờ.

_____

CHƯƠNG 20 - TUYẾT HỒ

"Ai đó?!" Đường Á hỏi lại lần nữa, sẽ không phải mình nghe nhầm đó chứ?

"Hừ! Loài người ngu xuẩn, nhìn lên trên!" Cẩn thận lắng nghe, thanh âm thật sự truyền từ trên xuống, Đường Á vừa ngẩng đầu, thấy được làn sương đỏ phía trên dần nhạt màu, chậm rãi tụ lại...... Không đúng, là bị thứ gì đó ở trung tâm hấp thu! Mây đỏ rất nhanh tan hết, lộ ra kẻ nói chuyện -- một hạt châu? Đường Á nhìn kỹ, không phải là viên ngọc châu bay vào mắt mình lúc trước sao!?

"......" Từ khi có không gian, Đường Á lại có một thế giới quan mới -- hạt châu này... thành tinh? Hiện thực thành khoa học viễn tưởng giờ lại biến thành tiên hiệp?

******* Ta là phân cách tuyến hai người bắt đầu thương lượng *******

Đường Á pha cho chó nhỏ một bình sữa (bình nhựa, sữa bột đều tìm trong kho hàng của siêu thị), định cho nó uống, kết quả tiểu gia hỏa bốn chân còn yếu ớt dám chống thân mình đi tới đầu giường bên kia, cách Đường Á rất xa. Đường Á vừa tới gần, liền phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp, nếu không phải lông nó còn ngắn, nói không chừng đã dựng đứng lên.

Đường Á cũng không đành tới gần, buông máy sấy, lấy máy sưởi từ kho hàng siêu thị nối vào máy phát điện, đặt gần chó nhỏ, mặt khác cầm một cái đĩa nhỏ để bình sữa ấm lên đó, sau đó đi ra xa, chuẩn bị cùng ngọc châu nói chuyện.

Ngọc châu nói, nó là Tuyết hồ ngàn năm bên trong viên ngọc. Tuyết hồ khi độ kiếp bị một đạo sĩ vô sỉ đánh lén, độ kiếp chưa thành, thân thể bị thiên lôi đánh tan, chỉ còn lại một viên ngọc có thần thức, né tránh đạo sĩ, lưu lạc tại nhân gian nhiều năm. Đến khi bị máu của Đường Á dính vào đánh thức nó, sau đó Đường Á cho không ít nguyên châu (hạt châu cung cấp năng lượng, viết gọn lại là nguyên châu) vào không gian khiến linh thức thức tỉnh, nó vô cùng biết ơn...

Đường Á tỏ vẻ, thân là một trạch nữ, không có khả năng chưa bao giờ đọc tiểu thuyết, hơn nữa cô còn đọc không ít, đoạn chuyện xưa này cũng quá quen tai. Chắc chắn kế tiếp ngọc châu, không, hiện tại là Tuyết hồ, nhất định nói sẽ báo đáp cô, sau đó cầm ra một quyển bí tịch tu tiên để cô tu luyện, sau khi tu luyện sẽ trường sinh bất lão, phá toái hư không rời khỏi địa cầu, từ nay về sau vô ưu vô lo -- cô tin mới là lạ!

Như nó nói, nếu thực sự lưu lạc nhân gian mấy ngàn năm, sao trước cô nó không một lần vô tình chạm phải máu người khác, mở ra không gian? Không gian cần năng lượng duy trì, nếu không sẽ thu nhỏ lại rồi tan vỡ, người mở không gian thế nào lại không biết, nghĩ đến mình trước đây bị hấp thu đến mức cơ thể suy yếu còn thường xuyên đau đầu, phải đến khi phát hiện nguyên châu có thể cung cấp năng lượng cho không gian thì mới ngừng hút năng lượng của cô, không thì sớm đã bị tra tấn đến chết... Bởi vậy có thể thấy, người có được không gian này cũng chẳng phải chuyện gì tốt, nhưng khi đó không có tang thi! Trừ phi cô tìm đến nguồn năng lượng khác, nếu không cứ ở trong không gian không ra hoặc không ra được, cuối cùng chỉ có thể bị không gian hấp thu đến chết.

Về phần báo đáp... Lúc trước một viên nguyên châu có thể hồi phục không gian về nguyên trạng, còn mở rộng không ít, sau đó cô ném vào ít nhất cũng trăm viên nguyên châu, không gian thế nhưng một chút biến hóa cũng không có. Cô vốn tưởng là không gian tồn trữ năng lượng, giờ xem ra hoàn toàn không phải -- mà là bị Tuyết hồ hấp thu!

Tuyết hồ khôi phục thần thức vào lúc nào, Đường Á không biết, nhưng cô biết mình từ tối hôm qua chưa từng ra ngoài mãi cho đến vừa rồi tới trạm xăng dầu, cũng chưa giết tang thi, dĩ nhiên cũng không ném nguyên châu vào không gian, nó tỉnh khẳng định đã sớm tỉnh, nếu nó thực sự có ý muốn báo đáp cô, thì nên chủ động nói chuyện mà không phải tự lộ ra sự tồn tại của chính mình sau đó mới giải thích với cô.

Nói nó không phải muốn âm thầm thu lợi, ai tin? Ít nhất Đường Á sẽ không tin tưởng. Lại nghĩ đến vừa rồi thân thể chính mình không chịu khống chế và chó nhỏ đột nhiên run rẩy kêu đau, Đường Á cảm giác không thoát khỏi liên quan với nó.

Không thể không nói, Đường Á đoán gần như không sai. Tuyết hồ từ khi Đường Á quăng viên nguyên châu thứ chín thứ mười vào không gian thì thức tỉnh, nó ở trong tầng sương đỏ trên trần không gian, quan sát Đường Á, hơn nữa ngay từ đầu nó cũng không muốn Đường Á biết đến sự tồn tại của nó.

Bởi vì Tuyết hồ lúc trước dung hợp không gian với ngọc châu của chính mình chính là vì hấp thu năng lượng sinh mệnh tiến vào không gian giúp nó khôi phục sức khỏe đồng thời tái tạo thân thể, cho nên dù ý thức Tuyết hồ còn chưa thức tỉnh, không gian vẫn không ngừng hấp thu năng lượng để cung cấp cho nó. Cho nên trước khi nó tỉnh, đa phần năng lượng nguyên châu Đường Á quăng vào trong không gian đều bị nó hấp thu. Sau khi tỉnh lại? Đương nhiên vẫn hấp thu, chỉ là biến bị động thành chủ động mà thôi.

Thức tỉnh không lâu, phát hiện con người này tự giác cung cấp năng lượng cho không gian, Tuyết hồ liền có ý muốn cứ âm thầm nhận lợi như thế. Nó tiếp xúc qua không ít loại người, biết cho dù hút khô một người thì năng lượng thu được cũng là cực kỳ bé nhỏ, cho nên bình thường nó sẽ chậm rãi hấp thu máu người, cho người đó một thời gian khôi phục. Cho nên, Đường Á mới cảm giác mình yếu đi, mà không phải bị hút khô.

Những người này đều tưởng, có thể ra vào không gian là do bọn họ không giống bình thường, cũng lợi dụng không gian làm rất nhiều chuyện, tỷ như thời kì chiến tranh buôn lậu vũ khí. Bọn họ giấu bí mật về không gian thật sự rất kĩ, cho rằng đây là miếng bánh to từ trên trời rơi xuống, chỉ có mình nhặt được, tự nhiên sẽ không muốn cùng người khác chia sẻ bí mật này. Nhưng thời gian trôi qua, Tuyết hồ dù tiết chế, người đó vẫn suy yếu không bổ kịp, suy yếu mà chết. Nó đành phải đợi người tiếp theo mở ra không gian, sau đó, nó đợi được Đường Á.

Tuyết hồ đã từng tiếp xúc với loài người, biết nếu con người coi không gian là của mình sẽ cam tâm tình nguyện vì không gian trả giá, cho nên nó không định cho Đường Á biết nó tồn tại. Kết quả không lâu sau, nó phát hiện một khả năng giúp nó lấy lại thân thể, nó đợi mấy ngàn năm, chính là đợi một ngày có thể có lại thân thể. Vì thế nó nhịn không được vận dụng đa phần năng lượng nó tích góp được để khống chế thân thể người này, đem mục tiêu mang vào không gian.

Người này cũng thực tự giác dùng nước trong không gian chữa thương cho thân thể nó sắp sống nhờ. Dòng sông băng là một cái linh tủy địa mạch trong lãnh địa trước đây của nó, bị nó mang vào trong không gian. Chảy bên trong dĩ nhiên tích lũy linh khí tinh hoa, đối với yêu vật có công hiệu khai trí, tẩy tủy, củng cố tu vi, lúc trước yêu thú ngàn năm nhiều như vậy, chỉ có nó có cơ hội độ kiếp thành tiên, chính là dựa vào linh tủy này. Chỉ là hiện tại nó không có thân thể, không thể hấp thu linh khí trong đó, cho nên nó mới vội vã nhào nặn thân thể.

Linh tủy thường không có công hiệu gì với người không tu đạo, bởi vì con người không thể hấp thu linh khí, uống xong nhiều nhất chỉ giúp bài độc dưỡng nhan, miệng vết thương khép lại nhanh một chút, đa phần linh khí sẽ tích lũy ở trong thân thể, khiến thân thể luôn ở trạng thái tốt nhất -- đương nhiên, nếu mất nhiều máu vẫn sẽ suy yếu, linh khí chỉ duy trì thân thể không có độc tố, tạp chất và khác khí quan ở trạng thái hoạt động tốt mà thôi. Cho nên dù người thường uống rất nhiều linh tủy, bởi vì không hấp thu được, dù không nổ tan xác mà chết, nhưng cũng thực lãng phí.

Đợi thân thể mục tiêu hồi phục sức khoẻ, Tuyết hồ liền chuẩn bị đoạt xác. Kết quả tiến vào thân thể này, nó từ trong máu cảm thấy một cỗ uy nghi trấn áp, nó vốn định cứng rắn đoạt lấy, nhưng trong nước lại đột nhiên xuất hiện gương mặt cự thú hồng hoang (thú tiền cổ có thân hình rất lớn) dữ tợn, mặt nguời mình trâu, nanh hổ móng người, tiếng gầm gừ như trẻ con. Mắt cự thú lớn như đèn ***g hung ác nhìn hồ ly lông trắng thoát ra từ ngọc châu, uy nghiêm khiến cho Tuyết hồ ngã xuống trước mặt nó tỏ vẻ thần phục, thân thể lạnh run. Đây là chênh lệch đẳng cấp xuất thân không thể vượt qua, tựa như tiếng hổ gầm có thể hù chết con thỏ.

Thật lâu sau, thú hình mới chậm rãi biến mất, Tuyết hồ lại phủ phục trong chốc lát mới chậm rãi có sức ngồi dậy. Đợi ngàn năm mới có thân thể thích hợp thế nhưng lại đoạt không được, ngược lại thiếu chút nữa mất mạng, dù là Tuyết hồ tu hành nhiều năm vô cùng kiên nhẫn, cũng nhịn không được mắng một câu: "Chết tiệt!" Kết quả liền bị Đường Á phát hiện.

Đoạt xác không thành, lại bị con người phát hiện, Tuyết hồ đành phải nói chuyện với Đường Á, kết quả phát hiện người này lại chẳng đòi hỏi gì, nếu là trước đây, con người đã sớm chủ động đề suất tìm nguyên châu cho nó, chỉ là khi đó không có nguyên châu...... Từ khi nào thì loài người trở nên thông minh như vậy?

"Muốn nguyên châu? Được, ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi dùng cái gì để đổi?"

Ta là Bích Khê yêu vương, giúp ta chính là vinh hạnh to lớn của ngươi, ngươi thế mà còn muốn lợi ích?!

"Ta mạo hiểm tính mạng mới lấy được nguyên châu, ngươi không biết xấu hổ lấy không đồ vật được 'loài người ngu xuẩn' này dùng mệnh đổi lấy sao? Còn có nguyên châu cung cấp cho ngươi năng lực thức tỉnh, ngươi dùng cái gì trao đổi?" Đường Á nhìn hướng giường bên kia, tiểu gia hỏa hướng máy sưởi ấm áp dịch tới, lông đã khô một nửa, đang lặng lẽ nâng chân lại gần bình sữa, còn cảnh giác nhìn bốn phía, rất có tư thế nếu phát hiện động tĩnh sẽ lập tức đào tẩu tình nguyện tiếp tục chịu đói, Đường Á nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Ta giết ngươi! Cùng ta nói chuyện còn dám chần chừ!

"Đương nhiên, ta chỉ là một con người đấu không lại ngươi. Ngươi có thể khiến ta đau đầu, khống chế cơ thể của ta, tất nhiên có thể dễ dàng giết chết ta." Tiểu gia hỏa chạy tới cạnh đĩa, đang ngửi tới ngửi lui, lông xù lên khiến nó thoạt nhìn khoẻ mạnh kháu khỉnh, giống con gấu nhỏ, chỉ có lấy tay sờ mới cảm thấy thân thể ốm yếu chỉ da bọc xương.

...... Ngươi hiểu được là tốt!

"Bên ngoài hiện tại khắp nơi đều là nguyên châu. Mày giết ta, không biết khi nào mới tìm được người kế tiếp mở không gian. Khi đó bên ngoài còn có nguyên châu hay không cũng không biết được." Tiểu gia hỏa vươn đầu lưỡi, lại cảnh giác quan sát bốn phía, sau đó nhanh chóng liếm một cái, lại lui về phía sau vài bước, xác thực không động tĩnh mới bắt đầu can đảm hơn, trong lúc uống sữa còn không quên cảnh giác nhìn xung quanh. Nó hẳn là đói bụng lắm!

Không sai... Nhưng mà...

"Không bằng chúng ta trao đổi. Ta cho ngươi nguyên châu, ngươi giúp ta mạnh hơn. Ta càng mạnh, lấy được nguyên châu càng nhiều, ngươi cũng có thể nhào nặn thân thể càng nhanh, đôi bên cùng có lợi."

Ta khiến ngươi không khoẻ, ngươi không phải cũng sẽ cung cấp nguyên châu cho ta?

"Ta không nhất định phải liều mạng vì nguyên châu. Một viên nguyên châu có thể khiến không gian khôi phục hơn nữa còn lớn hơn, ta chỉ cần thỉnh thoảng ném một viên vào không gian để bảo đảm đầu mình không đau nữa là được. Tốc độ như vậy, ngươi sẽ không vừa lòng đi?"

......

"Vậy quyết định thế nhé."

Uống xong sữa, bên miệng tiểu gia hỏa dính một vòng sữa trắng, ợ một cái thỏa mãn.

____

CHƯƠNG 21 - ĐƯỜNG NGAO

Nghĩ tới vô cớ chịu nhiều khổ sở, Đường Á không thấy mình đưa ra yêu cầu muốn báo đáp là quá phận, cô cũng không phải chịu mệt nhọc miễn phí. Cô không tin không làm mà hưởng, chỉ có bằng cố gắng của chính mình đổi lấy mới có thể an tâm đem làm của riêng. Cho nên Cô không muốn đi chiếm tiện nghi của người khác, cũng sẽ không cao thượng để người khác đối với mình ta cần ta cứ lấy. Tuyết hồ cho cô bao nhiêu, cô trả lại bấy nhiêu.

Đường Á vốn định để Tuyết hồ đưa cô bùa hộ mệnh với vũ khí lợi hại phòng tang thi linh tinh gì đó, nhưng Tuyết hồ nói pháp bảo đều cất trong túi Càn Khôn, cùng thân thể bị thiên lôi đánh thành tro bụi, hơn nữa dù vẫn còn, Đường Á là một phàm nhân cũng không dùng được. Nhiều nhất nó có thể cho Đường Á xem qua tâm quyết tu chân của loài người. Có điều trước đó phải xem Đường Á có linh căn hay không.

Đường Á không nghĩ tới Tuyết hồ đột nhiên tung đến một đống bột hương, vô cùng ngạc nhiên, theo Tuyết Hồ nói đem tay để trên nội đan của nó, nghĩ rằng mình thể tu hay pháp tu...

"Ngươi không có linh căn."

...Xong, hiện tại không cần nghĩ. Linh căn tựa như vé vào cửa, không có thì không vào được. Không phải không thể miễn cưỡng, chỉ là phải trèo đèo lội suối, trả cái giá rất lớn, còn chưa chắc đã tìm được cửa vào.

"Những ấu thú trong tay ngươi có thể." Tuyết Hồ lại tung bột hương, "Nó là huyết mạch mãnh thú viễn cổ lưu lại, tuy rằng truyền đến hiện tại đã phai nhạt, nhưng chỉ cần dẫn lực huyết mạch, lấy linh tủy hỗ trợ, vẫn có cơ hội đạt thành đại đạo. Hơn nữa ta là yêu tu, có thể chỉ đạo nó."

Theo thời gian trôi qua, linh khí trong thiên địa sớm đã chậm rãi tiêu tán gần như không còn, nếu là thời cổ loài người nói không chừng còn có vài kẻ có thể tu đạo, hiện tại... Xem bộ dáng thất vọng của Đường Á sẽ biết, Tuyết hồ sẽ không thừa nhận mình cảm thấy ngầm vui sướng. Về phần giúp ấu thú yêu tu hiển nhiên là muốn thu thập càng nhiều nguyên châu hơn.

Vốn định thu ấu thú làm đồ đệ cũng không khiến mình mất mặt, nhưng mình hiện tại không có thân thể, lực lượng lại không được trọn vẹn, phỏng chừng rất khó thu phục nó, hơn nữa, sau khi dẫn lực huyết mạch trong cơ thể ấu thú, uy nghiêm của mãnh thú cũng sẽ toát ra, nghĩ đến con cháu của mãnh thú kia như hổ rình mồi, không biết khi nào thì mãnh thú sẽ xuất ra...... Hay là thôi đi.

Để người này đi thu phục ấu thú, nếu không thành công, nó lại giúp một phen. Nếu thành công ...... Lực lượng ấu thú còn chưa thực sự uy hiếp đến nó, dù ấu thú trưởng thành lực lượng ngang bằng mình hiện tại, Đường Á là phàm nhân, có cô cản trở, bọn họ lại đều trong không gian của nó, nó sợ cái gì?

Tuy rằng chán ghét loài người vừa keo kiệt lại giảo hoạt, nhưng Tuyết hồ không thể không thừa nhận Đường Á nói không sai, cô càng mạnh, thu thập được nguyên châu càng nhiều, chính mình có thể khôi phục càng nhanh. Hơn nữa, có thêm yêu tu bên cạnh, có thể giúp nó dễ chịu, trong ngọc châu cũng nhanh chóng tốt hơn một chút.

Nghe qua so với cho cô một quyển bí tịch còn phức tạp hơn. Đường Á tuy không tin Tuyết hồ giúp mình miễn phí, nhưng thấy chỗ tốt là sự thật, mạt thế quan trọng nhất chính là tăng cường thực lực, Cô cũng không biết có thể bảo hộ chính mình hay không, lại càng không dám nói có thể đảm bảo an toàn của chó nhỏ. Để nó trong không gian? Chưa kể nó trưởng thành bất lợi, khi mình chết thì sao? Không gian sẽ thu nhỏ, nó sẽ ra sao? Cho nên nó nhất định phải mạnh hơn.

Tang thi bình thường không ăn động vật, chúng nó càng khát vọng con người, nhưng trong mạt thế, nguồn nguy hiểm lớn nhất đối với động vật giống trước mạt thế, đều là đến từ chính con người. Đường Á hy vọng, ít nhất có thể bảo vệ chính nó. Cho nên cô thay chó con quyết định.

Tuyết hồ nói, linh tủy chữa trị thân thể ấu thú, nhưng không bổ được khí huyết hao hụt, cho nên chuyện tẩy tủy thay gân đợi đến khi thân thể chó con khôi phục đến trạng thái tốt nhất rồi nói tiếp.

"Tiểu gia hỏa, ta đặt tên gì cho mày đây?" Tiểu gia hỏa đã trải qua một phen ép buộc, sau khi ăn no đôi mắt đều không mở ra được, ngồi ở chỗ kia lúc la lúc lắc, bộ dáng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng cứng rắn chịu đựng cơn buồn ngủ.

Đường Á lúc này mới phát hiện tiểu gia hỏa toàn thân lông mao màu đen, quanh mắt có 2 vết đốm màu cam, bốn mắt, mũi màu đen, hai bên má là hạt màu vàng, hơn nữa cái đuôi nhếch lên là "Đuôi hoa cúc" -- giống như thiết mạ vàng, nó là một con chó ngao Tây Tạng nhỏ!

Tựa như có người thích dùng đồ vật sang quý, người thích hành hạ động vật đến chết, so với chó mèo lang thang lại càng hưởng thụ cảm giác hành hạ giống chó mèo quý đến chết, như vậy có thể thỏa mãn hư vinh trong lòng. Trước mạt thế, hắn ta không có cơ hội. Sau mạt thế, hắn gặp được một tiệm thú nuôi, cửa vào mở rộng, người trong tiệm chẳng biết đã đi đâu, hắn rốt cục cũng có cơ hội. Đem tất cả thú nuôi quý giá lên xe vận tải, hắn ta để xe ở phía sau trạm xăng không một bóng người. Hắn từng là nhân viên của nơi này, có chìa khóa cửa, tại nơi không người, hắn khẩn cấp bắt đầu hưởng thụ "Nghệ thuật" hắn ta yêu nhất... Sau đó, chính là cảnh Đường Á nhìn thấy.

"Mày là chó ngao Tây Tạng a, theo họ tao gọi là Đường Ngao đi, nhũ danh gọi là tiểu gia hỏa được không? Mày không nói lời nào ta coi như mày đồng ý rồi đó?" Lúc này, tiểu gia hỏa chống đỡ không nổi rốt cục đã ngủ say, chỉ cho người nào đó bóng dáng một cục tròn tròn nhìn vào cảm giác sờ rất tốt.

Thân là kẻ yêu chó, Đường Á cuối cùng cũng không thể ngăn được dụ hoặc, sờ trộm lỗ tai mềm mềm của tiểu gia hỏa, nhìn lỗ tai nó run run, hoàn toàn không tỉnh. Cuối cùng Đường Á kìm lại ham muốn tiếp tục sờ, lắc mình ra không gian -- hiện tại cũng không phải thời điểm làm việc này, bên ngoài còn rất nhiều chuyện phải giải quyết.

Trong không gian 2 giờ, bên ngoài mới qua 12 phút. Thời điểm Đường Á đi ra, nhân viên trạm xăng bị đánh bất tỉnh vẫn còn hôn mê. Đến trước ***g sắt, một đao chém xuống liền cắt đứt dây thép khoá chặt cửa ***g, Đường Á mở tất cả ***g sắt, động vật bên trong lập tức chạy trốn. Động vật phần lớn là chó mèo, chưa từng được người nuôi dưỡng.

"Tang thi cơ bản không ăn động vật, hy vọng chúng mày có thể an toàn sống sót, cũng không bị người bắt được." Giữa người và động vật, tang thi nhất định sẽ lựa chọn người. Đợi đến khi tang thi tìm đến cô rồi bị dẫn dắt rời đi, những động vật này có thể nhân cơ hội trốn đi tìm nơi không người, việc cô có thể làm chỉ có như vậy. Đường Á không thể đem mấy chục thú nuôi nơi này đều mang đi, cô cũng không biết mình có thể sống tới khi nào.

Đường Á trực tiếp đến kho xăng dưới đất, sau khi thu cửa vào không gian, cô liếc mắt một cái liền thấy ba xe bồn chứa xăng dầu lớn, trực tiếp thu vào trong không gian -- sau khi buộc Tuyết hồ mở rộng không gian gấp đôi, thu thứ này vào cũng chỉ chiếm một góc trong đó.

Trong kho còn có một nhà kho cỡ vừa, rất nhiều thùng chứa đầy xăng, Đường Á cũng lấy đi toàn bộ, trở lại phòng, người nọ đã sắp tỉnh, lung lay lết tới phía bàn, trên bàn có dao gọt hoa quả, dao giải phẫu, kéo... thậm chí có cưa điện và búa. Hắn ta lay bàn, muốn làm rơi dao xuống để cắt dây thừng, nhìn Đường Á đi tới liền kinh hãi.

Đường Á một cước đá văng người. Cô hiện tại vẫn muốn giết tên khốn này, cô từng không muốn giết người, tương lai có lẽ tay cô sẽ nhiễm máu người, nhưng không phải hiện tại -- bởi vì cô không xuống tay được!

Điểm tốt duy nhất tại mạt thế là đối mặt với virus, mọi người đều bình đẳng. Cho dù là kẻ có tiền trăm triệu, hay quyền thế ngập trời, cũng không thể tránh được cái chết. Tựa như người này từng tàn hại rất nhiều sinh mệnh, lại chưa phải chịu bất cứ trừng phạt nào.

Ánh mắt Đường Á như nhìn người chết khiến gã đàn ông cảm thấy sợ hãi, hắn ta mấp máy miệng, rồi lớn tiếng cầu xin tha thứ. Đường Á lại cho hắn một cước khiến hắn câm miệng. Cửa phòng sau khi bị cô đá văng thì không còn gì che đậy, không bị ngăn chặn nên mùi máu truyền rất xa, gần như dẫn tất cả tang thi ở gần tới đây. Từ nơi này, thị lực cực tốt của Đường Á có thể thấy rõ ràng trong miệng đàn tang thi đông đúc áp trên cửa kính chảy xuống nước dãi vàng vàng, chúng nó nghe được thanh âm của gã đàn ông thì gầm rú hưng phấn, nước dãi chảy càng nhiều, ướt đẫm thủy tinh.

May mắn cửa trạm xăng là kéo không phải đẩy, tang thi sẽ không biết kéo cửa, không thì cô sớm đã bị vây trong phòng. Bất quá hiện tại cũng không an toàn, cửa thủy tinh bị tang thi không ngừng đánh lên đã có vết rạn, không biết giây phút nào sẽ bị đập vỡ. Cửa chính bị chắn kín hiển nhiên không thể đi.

"Trạm xăng có cửa sau đúng không? Ở đâu?" Đường Á trực tiếp tóm áo người kia hỏi. Cô lần đầu tiên vào trong trạm xăng, cũng không biết trạm xăng có cửa sau hay không, nếu có, cô cũng không có thời gian tìm. Cô không thể giết gã đàn ông rồi trốn vào trong không gian, bởi vì Cô vào không gian ở vị trí nào thì sẽ đi ra ở vị trí đó, mà cô không có khả năng ở trong không gian cả đời không ra, nếu vừa ra liền bị tang thi cắn một miếng, chết kiểu đó cũng rất mệt.

"Có thì có, nhưng mà... Anh phải thề sẽ thả tôi, tôi mới dẫn anh đi." Người đàn ông bị Đường Á đánh đến sợ, cô thanh niên thanh tú này luôn không nói hai lời liền nâng chân đạp người. Hắn ta là từ đầu không đề phòng nên bị rơi vào thế yếu, nhưng trạm xăng là nơi hắn ta làm việc mười mấy năm!

" Mày sẽ phải trả giá đắt vì làm tao bị thương! Tang thi sắp vào đến đây mày còn có tâm tình ra điều kiện với tao?! Đường Á tức đến nở nụ cười, nói: "Tôi thề! Mau dẫn đường!" Vừa nói vừa một đao cắt dây thừng trói người nọ.

Vừa dứt lời, ngay sau đó chính là âm thanh rạn vỡ rất nhỏ, nếu không phải giác quan của Đường Á đã cường hoá thì căn bản không nghe được.

"Cửa sắp bị phá! Đi mau!" Đá mấy bàn làm việc về phía cửa, hai cái bàn lớn bốn mét chặn vừa vặn phía sau cửa thuỷ tinh, nhưng cũng chỉ chặn được một lúc.

Trên đường đi người kia cũng thấy qua tang thi ăn người, nhưng hắn ta còn tưởng đây là dịch bệnh giống SARS. Hắn thích cảm giác máu thịt bị xé ra, nhưng không có nghĩa hắn ta thích bị người khác làm như vậy. Nhìn thấy ít nhất cũng có mấy trăm "bệnh nhân" đẩy phá cửa thủy tinh muốn tiến vào, nghĩ đến biểu tình dữ tợn khi bọn họ ăn sống người, hắn không rét mà run, không cần Đường Á nhắc nhở đã chạy nhanh đến hướng phòng nghỉ, chỗ đó có cửa nhỏ thông đến toilet. Cửa ở phía sau toilet, xe tải của hắn đậu ở đó, nhưng mà, quan trọng nhất là...

Đường Á theo sát phía sau hắn ta, tang thi đã tiến vào, cô có thể nghe được rõ ràng tiếng bước chân trầm trọng kéo dài với tiếng hà hà gầm nhẹ. Cửa sau khóa, người đàn ông bổ nhào vào trên cửa, hoang mang rối loạn lấy ra chìa khóa mở cửa, lúc này Đường Á đã thấy được thân ảnh tang thi.

Lúc đầu tang thi sẽ không rẽ vào, dù đuổi theo bọn Đường Á, lúc đuổi tới cửa phòng nghỉ cùng cửa sau sẽ bị tường ngăn lại không ít, chúng nó sẽ không e ngại, vì thế liền xuất hiện tình huống vài tang thi ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi rồi đem cửa đẩy đổ. Đường Á đứng ở cửa một con tiến vào thì đánh một một con, cũng có thể ngăn trong chốc lát.

"Tay đừng run! Mở cửa nhanh! Tôi ngăn không lâu được!"

"Mở đây! Mở đây!"

"Rầm!" Đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa, Đường Á một cước đá văng một con tang thi nhào đến, nhìn lại, không khỏi cắn răng, gã đàn ông không biết khi nào đã mở được cửa, sau khi ra ngoài liền đem cửa khóa lại, nhốt Đường Á ở bên trong. Đường Á nghe được chính là âm thanh cửa bị khoá.

Phía sau cửa truyền đến thanh âm hắn ta sung sướng khi người gặp họa: "Mày dám đánh tao! Vậy ở bên trong chờ bị cắn chết đi!" Sau đó là tiếng bước chân chạy xa dần.

"Đáng chết!" Tang thi tràn vào cửa đã không ngăn được nữa, Đường Á trực tiếp lao đến cửa, tay trái từ không gian lôi ra cửa lớn kho siêu thị, đồng thời tay phải chạm trên cửa sau thu vào không gian. Tiếng tang thi đập vào cửa trầm đục không ngừng vang lên, Đường Á nghe được tiếng xe tải nổ máy.

Xe tải đối diện cửa sau, nam nhân nhìn thấy cửa sau trạm xăng dầu đột nhiên biến mất, sau đó tên nhóc xấu xa đánh hắn xuất hiện, nhất thời ngây ngốc, sau đó liền cảm thấy thân xe đột nhiên kịch liệt đung đưa, đầu đập lên đỉnh xe càng mê man, hắn còn chưa kịp hiểu ra làm sao, xe đã bị đẩy ngã, cửa kính xe bị phá vỡ, thủy tinh vỡ vụn văng khắp nơi, cắt qua mặt cùng tay hắn, máu chảy không ngừng......

Đường Á quả thật hận không thể khiến tên khốn ấy chết đi, nhưng được giáo dục khiến cô không ra tay được, kết cục nhất thời nương tay chính là thiếu chút nữa bị đối phương hại chết, như vậy còn bỏ qua cho đối phương thì cô chính là thánh mẫu!

Có qua có lại mới toại lòng nhau. Đường Á đến thẳng hướng xe tải, đem cửa sau vừa thu được đặt xuống dưới gầm xe, không thể nghi ngờ, một bên chợt bị nâng lên khiến xe tải mất đi cân bằng đổ nhào xuống đất. Cửa kho hàng ngăn trở tang thi đã bị đẩy qua một bên, tang thi như lũ cuốn lao đến, phần lớn đều lao về phía xe tải toát ra mùi máu, phần nhỏ nhào về phía Đường Á.

Từ không gian lấy ra xe việt dã, đạp chân ga, Đường Á đâm bay vài tang thi chặn đường, để lại phía sau gã đàn ông kêu thảm thiết với tang thi đuổi theo.

Trong mạt thế phương pháp khiến một người biến mất nhiều lắm... Tin tưởng bên ngoài tang thi nhiều như vậy nhất định sẽ thay cô chiêu đãi hắn ta thật tốt.

____

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau sẽ vạch trần diện mạo thật của "cự thú Hồng Hoang" ~ kính mời chờ mong [sẽ không lại bị đoán được đi...... Lặng lẽ đi đi......]

ps. "Đuôi hoa cúc", Chó ngao cái đuôi nhếch lên giống một đóa cúc lớn...... Lập tức đã nghĩ đến chỗ khác tà ác đi -_-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro