Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tia sáng ngoài khung cửa sổ không khỏi làm nó chói mắt. Nheo nheo mắt từ từ mở ra nó thấy mẹ đang kéo tấm rèm qua..

- Ưmm... Còn sớm mà mẹ cho con ngủ thêm chút nữa đi. (giọng ngáy ngủ)
- Con k nhớ hôm nay phải đến trường hay sao hả con sâu ngủ kia.. (vừa nói bà vừa đi đến bên kí yêu vào đầu nó).
Hoảng hồn nó bật dậy:
- Thoi chết con quên mất, mà mấy giờ rồi mẹ? (nó tốc chăn ra chạy thật nhanh vào toilet để vscn)
- 6h rồi đó cô nương.
- Sao mẹ k gọi con dậy sớm hơn huhu tiêu con rồi (do nó có hẹn với 1 người nên lo sẽ trễ)
- Tôi gọi cô như gọi đò vậy đó mà cô ngủ như chết rồi vậy ở đó còn trách hờn vu vơ nữa. Thoi con vs nhanh rồi xuống ăn sáng nha. (bà  lắc đầu cười ngao ngán với con gái mình rồi đi xuống nhà)

15p sau từ toilet nó bước ra, do hôm nay là ngày đầu tiên đến nhận lớp nên cũng k cần phải mặc đồng phục trường. Nó chọn cho mình một chiếc áo thun trắng và quần jogger đen mang giày addidas . Sau đó chỉnh chu lại đầu tóc rồi chạy vội xuống nhà.
- Con lại ăn sáng rồi hẳn đi nè.

Nó cầm ly sữa ựt một hơi, tay kia cầm miếng sanwich nói:
- Thoi con đi nha mẹ trễ rồi.

Chưa dứt câu nữa thì nó đã ra tới ngoài cửa rồi lên xe phóng thật nhanh.

Kétttttt. Nó dừng lại trước một ngôi nhà bước xuống ấn chuông nhưng k thấy ai ra mở cửa. Nó nhìn đồng hồ rồi lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra gọi cho c (người mà nó đơn phương từ cấp 2 nhưng vẫn k dám thổ lộ):
- Alo, là e đây c đã đi chưa!?
- Hôm nay c đi với bạn c rồi e đừng chờ c nhe.
- À...dạ.
''Rõ ràng hôm qua hứa cho người ta đến đón rồi mà''
Trong lòng thoáng buồn cảm thấy có chút mất mát. Nghĩ rồi nó tiếp tục lên xe chạy đến trường...
Trên đường đi nó nhìn thấy một cô gái đang hì hục đẩy chiếc xe trên đường:
- Chắc trễ mất thoi, sao lại hư lúc này chứ (cô gái ủ rũ than vãn)
- Xe c bị sao vậy có cần tôi giúp gì không. (giọng lạnh lùng nó hỏi)
- Xe tôi bị bể lốp thoi.
- Đằng kia có tiệm sửa xe hay để tôi đẩy giúp c đến đó. (nó bảo cô gái ngồi lên xe rồi nó chạy xe kè cô lại đó)
Cuối cùng cũng tới nơi:
- Tới rồi. (nó nói)
- Cảm ơn e nhiều nha, k có e c k biết phải làm sao nữa. ( cô gái nở nụ cười thật tươi)
- K có gì việc nên làm thôi mà. Thôi chào c.
- Chào e.
Nhìn theo hướng nó khuất dần cô gái ngẫm nghĩ: ''Dễ thương như vậy nhưng sao lạnh lùng quá''
(Có ai tò mò cô gái này là ai không?)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro