Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau nó mơ mơ màng màng mở mắt cảm giác đầu hơi đau đưa hai tay xoa xoa hai bên thái dương. Lúc này mới đưa mắt nhìn xung quanh nó mới phát hiện ra nơi này hoàn toàn xa lạ đối với mình hình như là khách sạn. Chóng hai tay trên giường định ngồi dậy mới phát hiện ra trên người không một mảnh vải che thân.
''Chuyện gì thế này'' (nó hoảng hốt tay vỗ vỗ đầu để cố nhớ ra mọi chuyện đêm qua)
''Máu'' (thấy vệt máu đỏ trên gra giường nó càng hoảng hốt hơn, rõ ràng là trong người nó không có cảm giác lạ nếu không phải của nó thì là của ai)
Cạch... Nghe tiếng mở cửa từ phòng tắm nó vội kéo chăn che người lại nhìn về phía đó.
- E tỉnh rồi à. (trên người quấn chiếc khăn tắm   tiến lại phía nó)
- Cái..cái kia. (nó chỉ vệt máu kia lấp bấp hỏi c ta)
- Lấy mất lần đầu tiên của người ta mà còn không nhớ hả? (c ta tiến sát lại tựa đầu vào người nó, tỏ vẻ ngượng ngùng nói)
- Tôi... chị...chúng ta. K thể nào? (nó cảm thấy thật mơ hồ)
- Đêm qua k phải chính e là người muốn như vậy sao!! Bây giờ lại muốn gạt bỏ người ta hả! (đầu dụi dụi vào ngực nó nũng nịu nói)
- Tôi chỉ nhớ hôm qua cùng c uống rượu sau... sau đó k còn nhớ gì nữa. (tay vỗ vỗ vào đầu cố lục lọi trí nhớ, nó chỉ nhớ đang uống rượu thì choáng váng rồi thiếp đi sau đó thì k còn nhớ gì nữa)
- E k nhớ cũng k sao là do c tự nguyện.(cầm lấy tay đang vỗ vỗ vào đầu của nó áp lên má mình)
- Tôi thật sự...đã làm...chuyện đó? (nó rút tay lại nhìn c ta lấp bấp hỏi, thật k thể tưởng tượng được sẽ làm nên chuyện thế này)
C ta gật đầu như khẳng định.
- C yêu e là c tự nguyện cả sẽ k bắt e chịu trách nhiệm. (mắt đỏ đỏ ngân ngấn nước nhìn nó nói)
- Tôi.... (nó cúi đầu tay nắm chặt chăn giọng run run)
- K cần phải ái nái (c ta ôm chặt lấy người nó)
- Xi..n..xin lỗi...
- Chỉ cần e đừng tránh mặt c, đừng lạnh lùng với c nữa. Chúng ta cũng đâu cần phải trở mặt với nhau, e như vậy c sẽ đau lòng lắm. Nếu k thể yêu thì có thể làm c e như lúc trước mà có được không. C chỉ cần như vậy thôi cũng đủ lắm rồi.
- Nhưng tôi...
- Nếu e k muốn c sẽ k ép e, sẽ k làm e khó xử. (c ta bắt đầu khóc thúc thít)
- Tôi... cũng được.. (nó k biết phải làm gì như thế nào, nó cũng k thể phủi bỏ những chuyện mình đã làm như k có gì như vậy được nên đành chấp nhận) (tg: nhà ngươi đã làm gì đâu, còn chưa được xơi múi nào cơ hehe)
- Cảm ơn, cảm ơn e nhiều lắm. (nước mắt cá sấu lại tuôn tuôn)
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên rung lên phá tan bầu không khí này... Nó mở điện lên là dãy số của cô đang gọi cho nó..
- A a..lo... (giọng như vừa bị bắt quả tang)
- E sao vậy... (như phát hiện giọng nó hôm nay hơi kì lạ)
- E...em k có gì chắc tại mới thức nên nên...
- Vậy mà cô cứ tưởng... (vẫn còn hơi nghi ngờ)
- Hôm nay e hơi mệt cô cho e nghĩ học hôm nay nha. (giọng lúng túng)
- E cảm thấy trong người thế nào khó chịu lắm k.
- À dạ k e chỉ hơi nhức đầu chút thôi. Ngủ một chút là hết mà. Cô đừng lo.
- Vậy e nghĩ ngơi đi, chiều về cô làm món e thích cho e. 
- Dạ.
Kết thúc cuộc điện thoại nó thở phào như vừa thoáng nạn.

- Là cô ấy gọi e à. (c ta tỏ ra vẻ buồn bã)
- Tôi..tôi phải về rồi. (nó quấn chăn đứng lên nhặt quần áo rãi rát trên sàn nhà vội chạy vào phòng tắm)
Cửa phòng tắm khép lại c ta mới dơ ngón tay lên nhìn nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra có dấu kim đâm vào đúng như vậy vết máu kia là máu từ ngón tay của  c ta.
''Con ngốc thì vẫn là con ngốc'' (cười nhếch mép)
Nhìn ngón tay kia tự đắc ý thì cửa phòng tắm mở ra c ta vội giấu đi ngón tay đó.
- Có cần c đưa e về? (c ta hỏi nó)
- Ko..k cần... (nó rụt rè khuôn mặt vẫn còn trắng bệch ra vì hoảng hốt)
- Xe e ở dưới tầng hầm. (c ta đưa chìa khóa xe cho nó)
- Tôi..tôi biết rồi. (cầm lấy chìa khóa vội mở cửa chạy đi)
.
.
''Mình phải giải thích với cô như thế nào đây''
''E xin lỗi, xin lỗi'' (nắm chặt tay lái nước mắt nó khẽ rơi xuống)
Đang chạy thẩn thờ được nữa đường thì bị một chiếc xe chặn đường.
Kétt... Nó vội phanh xe lại chau mày nhìn chiếc xe kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro