Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng nó đang cảm thấy rất vui chỉ đơn giản vì được chở c về thôi. Ngậm ngừng một hồi nó nói:
- À..ừm... c hay mình đi ăn nha!? (miệng tươi cười nó dịu dàng nói với c)
- Hôm nay c có dẹn rồi nhóc, hay khi khác nha bé cưng. (c đáp lại nó trong lòng thì nghĩ '' Thật phiền phức'' )
- Dạ.. Vậy để khi khác cũng được. (giọng buồn)
Cuối cùng cũng tới nhà c.
- C vào nhà đi.
- Cảm ơn nhóc nha. (c nói mà k quên thả thính nó với nụ cười chết người của mình làm tim nó lại loạn nhịp)
Luyến tiếc nhìn c bước vào nhà mà nó chỉ biết than trách sao thời gian bên c trôi qua nhanh quá. Về đến nhà nó thả rơi tự do xuống giường mắt hướng lên trần nhà nhớ về nụ cười của c, bất giác nó lại nghĩ đến cô.
'' Sao mình lại nghĩ đến cô ta chứ''
Xua tan đi suy nghĩ đó, rồi nó chìm vào giấc ngủ lúc nào k hay.

......

Phía bên kia, trong căn nhà màu hồng phấn có một cô gái bên cạnh chiếc bàn môi luôn mĩm cười vì một người nào đó mà cô chỉ mới quen biết. (khỏi nói thì Mn cũng biết là ai rồi đúng k hehe)

.....
18h pm
Khẽ mở mắt, vương mình thức dậy cũng là lúc trời bắt đầu sập tối nó bước đến tủ soạn đồ rồi vào nhà tắm. Sau đó nghe tiếng kêu của mẹ phía dưới nhà:
- Thảo Anh à, xuống ăn cơm nè con.
- Dạaaaa (trên phòng nó nói vọng xuống)
Bước từ trên lầu xuống tóc nó bới cao với áo thun rộng và quần sort jean trông rất năng động:
- Aaaa mẹ con nấu món gì mà thơm quá đi.
Vừa nói tay vừa bóc miếng đồ ăn bỏ vào miệng.
- Ưm ngon quá điii. Mẹ con là số 1.
Bà đánh vào tay nó:
- Con gái con lứa kiểu gì k biết (bà lắc đầu ngao ngán)
- Đau quá đi thôi (nó mèo nheo)
- Thôi đi cô nương cứ nhõng nhẽo như vậy biết khi nào lớn đây. (bà cốc yêu vào đầu nó)
Bữa ăn như thế trôi qua cười nói rom rã mặc dù chỉ có mẹ và nó. (ba nó vì có người đàn bà khác mà đã li hôn với mẹ nó từ khi nó còn rất nhỏ. Mẹ nó ở vậy mà nuôi nó khôn lớn vì vậy mà nó rất thương mẹ mình. Bên cạnh bà nó cứ như một đứa con nít chứ k phải là sự lạnh lùng băng giá mà nó khoác lên ở bên ngoài. Sự lạnh lùng kia được tạo nên cũng vì chuyện đổ vỡ của gđ nó mà ra).
Nó dọn dẹp xong đi lên phòng khách ngồi nói chuyện với mẹ một lát thì nó đi ra ngoài dạo. Từng bước chân nặng nề lê bước có lẽ vì nỗi lòng của mình. Đang đi nó thấy phía trước nó một tên say rượu đang dỡ trò sàm sỡ với một cô gái lúc này nó vội chạy đến mới thấy người đó là cô. Nó đá vào hạ bộ của tên đó rồi nắm tay cô chạy đi bỏ lại tên đó đang ôm hạ bộ của mình nằm vật vã dưới đất. (vì nó là con gái thôi nên cũng k mạnh mẽ như con trai được nên chỉ có thể làm nv mới cứu được cô thôi)
Cảm giác ấm áp cứ len lõi vào tim khi nó nắm lấy tay cô. Tim cô vì thế cũng đập càng ngày càng nhanh hơn. Cứ thế cô nhìn vào tay mình đang được nó nắm chặt rồi nhìn nó mà chạy theo.  ''Lại là e, mình có duyên đến vậy sao''
Chạy được một đoạn, nó mới dừng lại hỏi:
- Tối rồi, cô còn đi đâu vậy.
Trong lòng cảm thấy có chút mất mát khi nó buông tay cô ra.
- Nè (k thấy câu tl nó nói thêm)
- À..ừ..cô đi mua ít đồ (cô giật mình tl nó)
- Nhà cô ở đâu? (giọng lạnh nó hỏi)
- Ở gần đây thôi.
- Vậy để e đưa cô về. 
Lại k thấy cô tl.
- Cô còn đứng đó làm gì.
- À.. Có phiền e k..
- Hướng nào.
- Hướng.. hướng này ( cô chỉ tay về hướng kia cũng cùng đường với nhà nó) 
'' Ko thể ngọt ngào được hay sao chứ''
Cô cứ đứng đó suy nghĩ vu vơ mà k hay rằng con người kia đã đi về phía trước mà k đợi cô.
- Nè, nói đưa cô về mà bỏ đi trước vậy hả (cô chạy theo nó) 
Trên đường về không khí im lặng cứ bao trùm làm cô cảm thấy ngột ngạt mới bắt chuyện với nó:
- Cảm ơn e.
- Không có j
- À..bây giờ cũng tối rồi e còn đi đâu sao.
- Đi dạo (nó tl cụt ngủn)
- À... (rồi cô cũng im lặng mà mắt cứ nhìn về phía nó)
- Tới nhà cô rồi. (cô dừng lại trước căn nhà màu hồng phấn nói)
- Ừ.. E về đây. (nó nhìn căn nhà rồi nói)
- E k vào nhà chơi sao?
- Không. (
- Nhà e ở đâu, có gần đây k? E về 1 mình có được không? (cô lo lắng hỏi nó một tràn)
- Cách đây vài căn. (nó vừa nói vừa xảy bước đi)
'' E chỉ lạnh lùng với cô thoi hay với ai e cũng vậy!?'' Cô nhìn theo nó trong lòng vẫn k ngừng suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro