Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.......

Tối hôm ấy, trong lòng nặng trĩu cô quyết định ra ngoài công viên gần nhà để đi dạo. Từ đằng xa cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó cô tiến lại gần hơn. Ánh đèn vàng nơi công viên chiếu gọi lên khuôn mặt đó làn mi cong vút sóng mũi cao gương mặt ửng hồng làm cho cô k khỏi say đắm. Đứng nhìn hồi lâu cô quyết định đi lại ngồi cạnh bên nó mới phát hiện ra người nó nồng nặc mùi bia. Tức giận cô giật lấy lon bia trên tay nó nói:
- E bao nhiêu tuổi mà tập tành bia rượu như vậy hả?
- Cô là ai mà có quyền cấm cản tôi chứ. Trả lại cho tôi. Trả lại đây.y..y (giọng say nhè nó dường như k còn nhận ra người trước mặt mình là ai nữa).
- K trả.
Thấy vậy nó lấy trong bịt ra lon khác tu một hơi.
- Hả.. E còn định uống hết số bia trong bịt kia sao?
- Mặc kệ tôi đi..hức...hức tôi... k cần..k..cần ai quan tâm tôi hết. (nói rồi nó tiếp tục uống)
Thấy nó như vậy cô k khỏi đau lòng.
- Nhà e ở đâu, để cô đưa e về..
- Hức...hức.. Uống đi...uống với.. tôi..điii
- E say quá rồi.. Thoi về nhà cô đi (nói rồi cô khoát tay nó choàng qua vai mình dìu nó về)
Dìu nó vào nhà vấp phải bậc cửa làm hai người nằm lên nhau. Nó nằm đè lên cô, trong lúc mơ màng nó lầm tưởng cô là c nên đã hôn lên môi cô. Lúc này cô mắt mở thật to vì quá bất ngờ. Sau đó cùng hòa quyện vào nụ hôn của nó. 
- Phương Thảo à, e yêu c, yêu c nhiều lắm..hức..hức..
Cô như bừng tỉnh, vội đẩy người nó ra. Nghe nó nói như vậy lòng cô như thắt lại giọt nước mắt lại rơi một giọt hai giọt. Lau đi nước mắt cô đứng dậy đưa nó lên phòng. Đặt nó nằm xuống giường, rồi lấy khăn ấm nhẹ nhàng lau người cho nó thay đồ cho nó xong cô đắp chăn lại cho nó. Đưa tay sờ lên má nó, cô ngắm nhìn nó rồi cúi thấp xuống gần mặt nó....
Thì đâu đó tiếng dt vang lên trong túi áo khoác của nó, cô mới giật mình lấy dt ra nghe..
- Dạ Alo..
- Cô là ai còn Anh đâu s k nghe máy..
- À dạ thưa bác, e ấy đang trong nhà vs ạ, con là GVCN của Anh ạ, hôm nay con có nhờ em ấy giúp một số việc ở trường, do đã trễ quá sợ e ấy về k an toàn nên mới kêu e ấy ở lại nhà con ạ.
- Nếu vậy thì bác yên tâm rồi. Thoi k làm phiền con nữa.
-  Dạ chào bác ạ..
''phù'' cô thở dài.. (nói dối bác rồi con xin lỗi)
Lúc này cô quay sang nhìn nó đang yên giấc ngủ nhưng nước mắt nó vẫn rơi.
Lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má nó cô thật sự xót xa. Sau đó lại bàn ngồi soạn giáo án thỉnh thoảng lại nhìn về phía nó bằng ánh mắt đầy sự lo âu, rồi ngủ quên lúc nào k hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro