Chương 21: Manh mối....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đẹp đẽ nhất là lòng dạ con người, xấu xa nhất cũng là lòng dạ con người!"

-----------

"Becky, cảnh quan Tee và mọi người đang trên đường đến, chúng ta làm gì tiếp đây."

Irin cầm điện thoại hỏi nàng.

Becky tháo bao tay bỏ vào túi vật chứng.

"Nên làm gì thì làm, các cậu cứ tuỳ ý, dù sao nhiệm vụ của mình cũng đã hoàn thành."

Điện thoại trong túi chợt chấn động, sắc mặt Becky trở lại như thường lệ phất tay vén đường.

"Các người làm trước đi, tôi đi toilet."

"Bãi rác của khu này ở đây."

******

Trời mưa thật không thông thuận, chỗ trũng ứ chứa nước bẩn tạo thành dòng, lại bị nước mưa cọ rửa khiến chúng bốc mùi càng khó ngửi.

Tee mặc áo mưa, xoắn ống quần, lộ ra một nửa mắt cá chân bên ngoài, vừa lội nước vừa bật đèn pin soi rọi.

"Mấy hôm trước có ai ném túi rác ở đây không? Là một món đồ rất lớn."

Kích thước lớn như bể cá, cách xử lý đơn giản nhất chính là bán hàng phế phẩm hoặc sang tay, hoặc nhanh gọn hơn là đập nát, bất luận kiểu gì đều không khiến người ta chú ý.

Bảo vệ đột nhiên phát giác.

"Có, có, mấy hôm trước, chủ nhân căn nhà số 504 đã chuyển một thùng các tông lớn xuống lầu nói là chất thải xây dựng, nó nặng đến lạ thường, tôi thậm chí còn giúp một tay."

"Giờ thứ đó đâu?"

Bãi rác này không lớn, vừa nhìn đã quét sạch.

"Đã sớm đưa đi rồi, mà cảnh sát các người nửa đêm không ngủ lại đi moi rác chi vậy a!"

Bảo vệ ngáp ngáp mấy cái, có chút bất mãn khi bị người nửa đêm lôi đầu dậy.

"Đưa đến chỗ nào?"

"Bãi xử lý rác ở phía Bắc Thành phố."

Tee không nói thêm xoay người rời đi, bảo vệ đuổi theo hai bước.

"Ah, bây giờ không chừng không tìm được gì đâu, Thành phố có quy định, tất cả rác thải ở khu tập kết đều sẻ bị tiêu huỷ xử lý trong ngày, hoặc chôn hoặc thiêu huỷ."

Lúc ra đến trước cổng, bộ phận kỹ thuật cũng vừa đi xuống, Becky nhìn sang Freen, nàng nhẹ nhàng lấy nón ở chiếc áo hoodie mà Freen đang mặc chùm lên đầu cô, hai tay thỏ dài phía trên đỉnh nón rủ xuống phía sau, bây giờ nhìn Freen chẳng khác nào một chú thỏ nhỏ, Becky không khỏi mỉm cười mà vỗ mặt Freen mấy cái.

"A, nhìn chị thật dễ thương, một chú thỏ nhỏ màu hồng, trông rất đáng yêu, hahaa..."

Freen đen mặt trừng mắt với nàng.

"Về nhà sẽ tính sổ với em!"

Becky nâng khoé môi nắm lấy tay Freen, nàng giương mắt nhìn bầu trời màu xám tro ảm đạm, đồng hồ trên cổ tay trong bóng tối phát sáng ánh huỳnh quang mỏng manh.

Cách hừng đông còn chưa đến 6 tiếng, thời gian không còn nhiều.

Tee bước đến trước mặt nàng.

"Em đi làm nhiệm vụ mà cũng dẫn theo chị ta à!"

Becky nâng lên đôi mắt, không trả lời câu hỏi của Tee mà đi thẳng vào vấn đề.

"Tôi nghĩ chị cũng thừa biết, cho dù tìm được hồ cá, vân tay sót lại trên mặt kính có thể bị nước mưa rột rửa không chừa lại chút gì."

Tee hơi sửng người, nghiêng đầu nhìn nàng.

Becky nhìn thẳng vào đôi thiển đồng màu nâu nhạt kia.

"Lui một bước nghĩ lại xem, cứ cho là trên hồ cá tồn tại dấu vân tay, vậy thì thế nào, định không được tội tử hình."

Lúc nói lời này, nàng hơi cong môi giễu cợt.

"Nạn nhân từng bị ngạt nước trước khi chết, theo tôi suy đoán, lúc bị dìm vào hồ cá cô ấy chưa lập tức chết hẳn, hơn nữa trong nhà còn có đứa nhỏ ba tuổi, tôi từng giám định vụ án bởi vì gúc mắt tình cảm mà chém nạn nhân hơi ba mươi nhát dao, tàn nhẫn đấy? Đáng sợ không? Có phải hung thủ phát điên rồi không?"

"Nhưng vì cuộc gọi cấp cứu khẩn của hung thủ, nạn nhân trên đường được hắn đưa đi cấp cứu đã tử vong, cho nên phán quyết cuối cùng hắn thoát được tội chết, đến bây giờ vẫn còn sống sờ sờ."

"Tee, từ bỏ đi, hắn đã sớm biết mình sẽ không chết, hắn không sợ hãi, nếu tiếp tục không khác gì mò kim đáy bể."

Nàng trong giọng điệu châm chọc nhấn nhá sự tiếc hận.

Huy hiệu ngôi sao bốn cánh trên vai được nước mưa xối rửa đến sáng bóng, Tee nhíu mày, hai người cứ như vậy cách tấm màn mưa, lạnh lùng trân mắt nhìn nhau.

"Vậy thì sao, tôi thừa nhận, Pháp luật hiện hành vẫn còn nhiều thiếu sót, chẳng lẽ Amstrong đại Pháp y muốn bỏ qua đạo đức pháp luật, dùng dao giết người, lấy oán báo oán?"

Becky cười khẩy, nghiến răng từng chữ.

"Thế gian không có tình người, tất cả mọi thứ đều không khác loài súc vật, tôi thay trời hành đạo, có gì không đúng?"

Tee tiến lên một bước, Tee cao hơn nàng một cái đầu, che chắn tia sáng mờ mịt cuối cùng của ánh đèn đường.

Becky bị bóng Tee bao phủ, nàng ngẩng đầu, nước mưa theo cằm chảy xuống.

"Tôi sẽ không cho em cơ hội, nếu ngày đó thực sự xảy ra, cho dù mũi dao đã rút ra khỏi vỏ, tôi cũng không màn tính mạng nắm chặt mũi nhọn."

Tee từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt màu nâu nhạt vẫn không chút cảm xúc gì, nhưng Becky tin chắc cô nói được làm được.

Nàng ngước mặt lên, nhẹ nhàng tiến thêm một bước, nhón mũi chân, cánh tay nhu nhược không xương câu thượng bả vai Tee, người ở bên ngoài nhìn đến, chính là dáng vẻ hai người thân mật tâm tình.

Freen nhíu mày, hai tay cơ hồ bóp chặt lại nổi cả gân xanh.

Becky ôm cổ Tee, ở bên tai thì thầm phà ra một hơi.

"Phải không? Tôi thực chờ mong ngày đó sẽ đến."

Tee bình thản tự nhiên, cũng nghiêng đầu lướt qua tai nàng.

"Sẽ không khiến em chờ lâu."

Bàn tay Becky trượt theo đầu vai Tee đi xuống, chẳng mèo nào chịu thua miểu nào, nàng cùng Tee giống nhau, đã quá quen việc nhìn mặt đoán ý, đặc biệt là thiên phú về phương diện nào đó quả thực thông minh vượt trội.

Becky hài lòng mỉm cười, thuận thế dâng mình, tựa như sắp sửa thi triển một nụ hôn nồng nhiệt, môi nàng khẽ chạm vào vành tai Tee.

"Tee, nhìn chị, tôi lại nhớ đến năm xưa cũng có người từng nói với tôi câu này, nhưng kết quả thì sao? Đều là tự mình chuốc lấy sự thảm bại."

Tee thoáng kinh ngạc, Becky nhếch môi.

"A, tôi quên mất... chị và chị ấy là chị em ruột, nhưng mà Nita so với chị lại biết cách thu mình hơn, chị còn trẻ, cũng quá kiêu ngạo đi, thua trong tay tôi cũng xem là một vinh dự của chị, nếu như năm xưa không phải có kẻ kia xen vào thì tôi sớm đã ném Nita xuống địa ngục rồi!"

"Cảnh quan Tee."

Có người gọi Tee.

Tee không chút dấu vết lùi về sau một bước, một lần nữa ngước mắt nhìn nàng.

"Nhưng trước mắt tôi có việc phải làm, pháp luật phán xét thế nào là việc của pháp luật, phán án, thu thập chứng cứ, tìm ra chân tướng là trách nhiệm của tôi, cúi đầu nhìn đất, ngẩng đầu nhìn trời đều không thẹn với lòng, làm đúng chức trách với bộ quần áo trên người, đúng với lương tâm."

Tee cực kỳ bình tĩnh nói ra, không giống như thề thốt, cũng không phải nhất thời vọt miệng.

Cả người Becky chấn động, cắn chặt môi dưới đột nhiên nhìn Tee, nhưng lúc này Tee cũng đã thu mình vào trong xe rồi.

Chỉ một đạo hạ lệnh, cả đội lập tức hướng đến bãi rác ở phía Bắc thành phố.

Đội cảnh sát hình sự Cảnh cục Krungthep khuynh đảo hành động, cảnh sát nghỉ hưu, xin nghỉ, thậm chí nhân viên phụ cận có thể dùng đều được điều động.

******

Heng đứng bên ngoài cửa sổ, cơn mưa vẫn không có dấu hiệu đình chỉ, ly trà trong tay anh đã nguội lạnh nhưng cũng không rảnh đổi đi, nhấp một ngụm lại buông.

Cảnh sát tiến đến gõ cửa, vẻ mặt khó xử.

"Cảnh trưởng Heng, luật sư David Poolsa đã đến, yêu cầu chúng ta thả người."

"Đi nói với họ, thời gian còn chưa tới, không thể thả người."

Anh đặt chung trà lên bàn, đôi bàn tay khó chịu đan qua đan lại.

"Cho người liên lạc với Tee, đã bao lâu rồi, một chút tin tức đều không có, cô ta đang làm cái quái gì không biết!"

Viên cảnh sát muốn nói lại thôi.

Heng dừng bước nhìn hắn.

"Làm sao vậy?"

"Phóng viên cũng đã tới, bên phía viện kiểm sát cũng phái người đến xem tình hình, người của chúng ta đang đón tiếp họ, Ngài có cần...."

Hai chữ "đến xem" hắn còn chưa nói xong, đã thấy đôi lông mày của Heng nhấc cong, chửi ầm lên.

"Khốn khiếp, đám phóng viên mũi chó săn, ngửi được vị bánh bao thịt đã lập tức bu lại như chết đói."

Cảnh sát muốn cười nhưng cố kềm nén, nhanh chóng đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng.

"Đi nói cho họ biết, không tiếp nhận phỏng vấn, vụ án này cũng không có gì để họp báo, mọi chuyện đều chờ lãnh đạo thông tri."

*****

Trung tâm xử lý rác thải lớn nhất Krungthep, mỗi ngày đều tập kết mấy vạn tấn rác từ khắp thành phố.

Sau một khoảng thời gian dài dồn chất đã biến thành núi, xe còn chưa chạy được vào bên trong đã ngửi thấy mùi ôi thối tanh tưởi.

Tee đeo khẩu trang, bước xuống xe, nước bẩn lập tức như hổ đói bám chặt đế giày, tất cả mọi người xếp theo hàng, chân ướt chân ráo tránh bùn mà đi.

Nhân viên đi phía trước dẫn đường sắp bị cái mùi quái quỷ này phá banh khướu giác, xua tay dừng lại, thở hổn hển nói.

"Rác hôm mà các người nói đều được để ở bên kia."

Nương theo hướng ngón tay hắn nhìn đến, khoảng không gian tối đen như mực, chất thành núi nhỏ.

Yuki mặt mài xám xịt.

"Thế này.... làm sao mà tìm?"

Tee quay đầu, phân phó thuộc cấp đeo bao tay, mang giày ủng cùng trang bị bảo hộ, sau đó lập tức hoà vào đống rác thải.

Hành động tức là thái độ.

Lãnh đạo đã dẫn đầu, đám thuộc hạ cũng sôi nổi nín thở đuổi theo.

Rất nhiều thời điểm, phán án không thể sử dụng đường tắt, mà phải dựa vào chính nỗ lực cùng kiên trì ngày qua ngày.

Đây mới là con đường tắt ngăn chặn tội ác.

Mấy chuyện đào rác bước vô hố phân như này không biết Tee đã nếm trải bao nhiêu lần, mồ hôi chảy xuôi nơi thái dương đã bị nước mưa huân mất nhiệt khí.

Giọt nước theo cằm chảy xuống, đến bản thân Tee cũng không phân rõ đâu là mưa đâu là mồ hôi, sắc trời tối mịt, mưa không hề có dấu hiệu hạ nhiệt, cách năm ba mét đã không nhìn rõ nhân dạng.

Nước mưa xối xả ập vào đồng tử, tầm nhìn dần mơ hồ, Tee kéo mũ trùm đầu, dùng bả vai lau sạch mặt đồng hồ.

3 giờ 30 phút sáng

Nóng như lửa đốt là khắc hoạ chân thực nhất về Tee lúc này.

"Ah! Đau quá!"

Cũng không biết sờ phải dụng cụ sắt phế thải gì, tay của một cảnh sát bị quẹt trúng, lập tức tháo bao tay hô to gây náo động.

Một đồng sự soi đèn pin bới móc thùng rác có chút căm tức.

"Chúng tôi từng bị quẹt, đâm, cắt trúng không biết bao nhiêu lần, trời sinh phải nhận mệnh, cậu mới bị có chút, kêu ca cái gì."

Tee nhìn sang, môi mím thành một đường thẳng tắp, Tee tháo bao tay từ túi trong áo bảo hộ lấy ra điện thoại, lau sạch mặt kín vốn bị nước mưa làm ướt, lặp đi lặp lại mấy lần mới mở khoá màn hình.

Tee ấn một dãy số không lưu tên, số điện thoại rất nhanh chuyển tiếp.

"Giúp tôi theo dõi một người."

Tiếng sấm sét ầm vang, cơn gió mạnh thổi xuyên qua bãi đất trống phát ra tiếng âm u hoang dã.

Giọng nói Tee có phần khàn đi, nghe thấy khiến nhân tâm kinh động.

*****

Becky vừa hút xong điếu thuốc, Freen cũng vừa chạy xe tới, nàng kéo kính cửa xe nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thấy một chiếc xe cách đó không xa cũng nổ máy.

"Becca, em lại hút thuốc?"

Becky thắt chặt đai an toàn nhìn "chú thỏ" đang ngồi ở ghế lại, nàng mím môi.

"Thói quen khó bỏ, dù sao bốn năm xa nhau, em cũng không còn là đứa trẻ năm xưa nữa."

Freen không nói, cô nổ máy bắt đầu chạy đi.

Sau khi vòng mấy vòng thành phố, chiếc xe phía sau vẫn bám theo sát dí, cách hắn ta theo dõi nàng thực xảo diệu, khoảng cách rất xa, nhưng hễ mỗi khi nàng sắp biến khỏi tầm mắt hắn lập tức xuất hiện phía sau đuôi.

Becky khoé môi nhấc câu.

"Rất có ý tứ."

Freen liếc nhìn thấy chiếc xe phía sau mà nâng lên khoé môi, ánh mắt thâm trầm, cô vươn lưỡi liếm liếm môi.

"Đến thật đúng lúc, tôi cũng đang đói."

Becky vươn tay nhéo má cái người đang lái xe.

"Chị đừng làm bậy, thời gian này đối với chị rất nhạy cảm, chị tốt nhất đừng làm gì quá khích, nếu không lại bị Khun Sam đánh chết đó. Mau, đến cục cảnh sát đi."

Freen có chút không hài lòng, nhưng nghe Becky nói, cô cũng không thể làm gì khác mà đạp phanh lái thẳng đến cục cảnh sát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro