Chương 29: Giam cầm...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vô tâm là người, đau lòng là tôi."
_____


Trong một căn biệt thự hoa lệ cách ngoại ô thành phố khá xa, một căn phòng trong gốc khuất, cửa sổ kéo màn dày, nguồn sáng duy nhất trong phòng chính là cái đèn nhỏ trên đỉnh đầu. Ánh sáng trắng ấy chiếu rọi lên gương mặt một cô gái trẻ, hai tay nàng bị xích sắt trói chặt ở phía trên đỉnh đầu. Nàng nhíu chặt mày, hơi thở yếu ớt. Quần áo trên người rách rưới tàn tạ dính đầy máu tươi, tóc tai tán loạn che đi gương mặt đầy vết xanh tím.

Ngực nàng phập phồng dữ dội, còn chưa kịp thở mấy hơi thì có một cái cây bằng sắt đánh vào phần bụng trái của nàng, xương sườn nơi đó dường như đã bị gãy.

Becky chịu đau quỳ rạp trên mặt đất, gục đầu, khóe môi hộc máu đỏ tươi. Trên gương mặt kia vẫn là nụ cười nhàn nhạt.

"Ha... Chị vẫn chưa ăn cơm hay sao?!"

Người này đá Becky ngã ra đất, một chân đạp lên lưng đối phương. Cô ta vung cây gậy trong tay, quất lên người Becky, càng đánh càng mạnh. Gương mặt cô ta lạnh lùng mà xinh đẹp tựa như một ác quỷ, toan trút hết nỗi phẫn uất lên người không có năng lực phản kháng là Becky.

Becky co rụt người, nàng thậm chí không đếm nổi rốt cuộc mình đã chịu bao nhiêu cú đánh của người cô ta. Cơn đau dữ dội ở chỗ này còn chưa kịp nguôi thì giây sau, kích thích càng mãnh liệt hơn. Nàng như tấm bèo nhỏ bé trôi dạt, lay lắt giữa sóng to gió lớn, chỉ có thể bị động nhận lấy sự thô bạo thét gào vùi dập.

Cánh tay, vai, ngực, lưng, eo, đùi, cẳng chân, mắt cá,... Cơn đau khiến nàng ngỡ như mình đang ở địa ngục, nàng không biết khi cú đánh tiếp sau ập đến, nàng còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Nàng thậm chí không dám hy vọng xa vời nghĩ liệu trái tim đang nảy nhịp kia có còn hân hoan khi nhìn đến Freen hay không?

Nàng không biết. Nàng cứ thế lặng lẽ cắn răng đón nhận hết thảy, cố gắng giữ sự tỉnh táo, kháng cự lại cơ thể đang muốn chìm vào trạng thái ngủ say nhờ cơ chế tự bảo vệ. Becky như con búp bê rách mướp, khung xương vỡ vụn, trên người là hàng trăm ngàn vết thương, lấm lem đầy máu. Đôi đồng tử trong con ngươi màu lam kia dần mờ đi, tia sáng sắc bén nơi ấy lặng lẽ biến mất. Nàng nằm sấp ở trên đất, cơ thể run rẩy theo phản xạ.

Cuối cùng, bão tố thét gào cũng ngơi ngớt, mây tan, mưa tạnh, sương mù tản đi. Ánh trăng nhuốm máu trút xuống xuyên qua tầng mây. Anna thở hổn hển, mồ hôi chảy dọc theo đường cong trên cơ thể duyên dáng, gương mặt vốn đã xinh xắn giờ ửng hồng sau một hồi hoạt động, điểm thêm thêm đôi phần thê lương, đẹp đẽ. Cô ta mím môi mỉm cười. Dưới ánh trăng, đôi môi với màu son quyến rũ như vừa nhấm nháp máu tươi, đẹp tựa ác quỷ.

Cô ta nhấp ngụm trà, màu son tươi đẹp để lại dấu vết ái muội trên thành ly. Đoạn, cô ta thuận thế ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, dáng ngồi ưu nhã tưởng chừng như vừa hoàn thành một buổi vận động bình thường chứ không phải suýt chút nữa đã đánh chết một người đang sống sờ sờ. Anna phất tay, một tên thủ hạ ấn công tắc ở phía gốc phòng, xích sắt trói chặt hai tay Becky cũng bị kéo cao lên khiến cho nàng chỉ có thể chống xuống đất bằng hai mũi chân.

Becky cả người đầy máu, ho đến xé tim xé phổi. Sau khi phun một ngụm máu, nàng cất tiếng cười chói tai, cực độ vui sướng.

Anna nhìn nàng đầy hứng thú, lạnh lùng.

"Em vẫn còn cười được à?"

Trong ánh mắt lạnh lùng xa cách của Anna, Becky chậm rãi ngẩng đầu.... Tuy trên mặt máu me bê bết, thi thoảng khóe môi còn trào ra sợi máu, cả người từ trên xuống dưới không có một tấc da nào còn nguyên lành, tay phải có máu chảy dọc xuống... nhưng cuối cùng nàng vẫn vững vàng không hoảng sợ. Giữa những cơn ho liên tiếp là tiếng cười vui sướng.

"Anna, chị làm tất cả việc này chẳng phải đều muốn trả thù cho Vivian hay sao? Chị yêu Vivian, nhưng người có thể cưới chị ấy vẫn là em. Đến cuối cùng, chị vì sự ích kỉ của bản thân, vì cái gọi là tự tôn mà giăng bẫy hại chết chị ấy! Chị không xứng đáng yêu chị ấy!"

Becky nheo mắt, nét ranh mãnh chợt thoáng qua.

"Những thứ chị tự cho mình thông minh, nhưng kết quả là hại mình hại người, chị hành hạ em chẳng qua là muốn lừa dối chính bản thân của mình mà thôi! Chị là một tên hèn nhát không dám đối diện với sự thật!"

"Người thật sự hại chết Vivian, khéo làm sao, lại chính là chị đấy."

Becky liếc xéo Anna, trong mắt hiện lên một chút thương hại.

"Chuyện này không thể nào..."

Sắc mặt Anna chợt trở nên trắng bệch. Cô ta túm cổ áo Becky, hoảng sợ nói.

"Em đang ngụy biện! Chính em mới là người hại chết Vivian, nếu không phải vì bảo vệ em thì Vivian cũng không chết, cậu ấy cũng sẽ không rời bỏ thế gian này, là em đã hại chết Vivian!"

"Haha... Anna, em nói cho chị biết, Vivian đã nói với em, chị ấy không yêu chị, người chị ấy yêu là em, ngay từ đầu khi thấy em, Vivian đã yêu em rồi, nếu không tại sao chị ấy lại đồng ý lời cầu hôn của em, đồng ý đính hôn cùng em chứ."

Becky từ tốn nói.

Anna trợn mắt, trên mặt là sự kinh ngạc xen lẫn tức giận.

"Không thể nào... Rõ ràng, rõ ràng Vivian đã nói không yêu em... Cậu ấy biết rõ..."

"Anna, biết rõ cái gì? Em từng gặp riêng Vivian chỉ nói đúng một chuyện..."

Becky ngắt lời Anna.

"Chính là Vivian không yêu chị, và người mà chị ấy muốn cưới nhất chính là em."

"Nói dối! Vivian đã từng nói người cậu ấy yêu không phải là em!"

Anna đột nhiên đạp thẳng vào vùng bụng của đối phương, con dao trong tay toan cắm xuống.

"Nếu chị không tin thì thử nghe đoạn ghi âm trong điện thoại của em đi."

Becky nhịn đau ho khan. Sau va chạm vừa rồi, khóe môi nàng lại hộc máu, không rõ có phải nội tạng bị vỡ hay không.

Anna nghi ngờ lấy điện thoại của nàng ở trên bàn. Ngón tay cô ta run lẩy bẩy, nét mặt tuy vẫn hung hăng nhưng rõ ràng đã phần nào tin tưởng.

Giữa bầu không khí im lìm như chết, cuộc đối thoại của Becky và Vivian tựa ánh trăng lẳng lặng trút xuống con thuyền nhầy nhụa máu me này. Đôi mắt điên cuồng của Anna dần hiện lên một vài nét dịu dàng, như trở lại là một Cục trưởng Cục Anh Quốc mềm mại, thân thiện vốn dĩ. Khi nghe đến câu cuối cùng "Anna, xin lỗi... là mình đã lừa cậu... cậu hãy thay mình bảo vệ và trân trọng em ấy thật tốt... mình yêu em ấy" của Vivian, sương mù trong mắt cô ta đọng lại thành hạt nước trong suốt, lăn dài xuống theo khóe mắt.

"Em chơi cái bài tình cảm này, còn tốn công tốn sức nói nhiều như thế, thậm chí ngoan ngoãn để tôi đánh đập hành hạ chính là muốn tôi thừa nhận tất cả?"

Trong mắt Anna là sự kiên quyết liều mình. Cô ta nói một cách bâng quơ.

"Tiếc là tôi vốn không như em nghĩ, em cần chi phải tự mình đánh đổi bản thân như vậy?"

Nói đoạn, cô ta cho người buông thả xích sắt xuống, Becky vô lực ngã gục trên mặt đất

"Trò chơi giữa tôi và em vẫn chưa kết thúc đâu, Rebecca Armstrong, những thứ em nợ tôi, tôi sẽ từ từ lấy lại từng chút một, tôi sẽ không để em chết dễ dàng như vậy. Becca, em nói xem, nếu để cho người con gái em yêu nhất thấy em trong hoàn cảnh này thì sẽ như thế nào đây?"

Becky nghe giọng nói lạnh lùng của Anna, nàng hé miệng, toan nói gì đó nhưng lại bị máu tươi không ngừng trào lên trong cổ họng làm ho sặc sụa.

Nàng nhắm mắt chấp nhận số phận, song trong đầu bỗng dưng hiện lên một suy nghĩ, rằng nàng không muốn gặp lại người con gái ấy ngay thời khắc này, nàng không muốn để đối phương nhìn thấy con người của nàng. Nước mắt lại rơi, nó trực trào chảy xuống hoà cùng dòng máu đỏ tươi trước mặt.

"Anna... cầu xin chị... đừng để chị ấy đến đây... chị muốn làm gì em cũng được... em sẽ không chạy trốn nữa... em sẽ mãi mãi ở nơi này... tùy chị xử trí..."

"Ha...ha... Becca, em nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho cô ta hay sao? Nhưng mà em đã nói như vậy rồi thì tôi cũng không có cách nào từ chối, ngay lúc đầu, em nên ngoan ngoãn như vậy có phải là tốt hơn hay không?"

Anna không quay đầu, cô ta đi khỏi căn phòng u ám đầy mùi máu tanh này, Becky cắn môi nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, nó giống như cuộc tình của nàng và Freen, cũng sẽ có một ngày khép lại như vậy, nhưng Becky lại không nghĩ đến cánh cửa ấy lại nhanh như vậy mà đóng chặt, nàng sợ hãi, nàng lo lắng, nhưng nàng cũng đau lòng.

Trên đời này nàng không làm gì có lỗi với bản thân nhưng nàng lại có lỗi Vivian, có lỗi với Anna, đặc biệt là có lỗi với người con gái tên Sarocha kia.

Vì nàng mà Vivian phải chết không toàn thây khi ở tuổi xuân xanh.

Vì nàng mà Anna từ một người chị dịu dàng lại biến thành một kẻ tàn nhẫn nhất.

Và cũng vì nàng mà một Sarocha Chankimha phải hết lần này đến lần khác làm trái với qui định của gia tộc, khiến người con gái ấy chịu nhiều đau đớn về thể xác lẫn tâm hồn.

Khun Sam nói đúng, nàng hèn nhát, nàng nhu nhược, nàng không xứng với Freen...

Nếu như năm đó nàng ngoan ngoãn ở lại biệt thự không trốn ra ngoài thì nàng cũng không gặp Freen, sự dịu dàng của Anna cũng không bị mất đi, và nàng cũng sẽ không hại chết Vivian...

Nếu như năm đó nàng ngoan ngoãn ở lại bên cạnh Freen không trốn đi thì Freen cũng sẽ không đau khổ dằn vặt suốt mấy năm nay...

Nhưng trên đời này làm gì có hai từ "nếu như".

Becky nâng tay chạm lên sợi dây chuyền trên cổ mình, ngón tay dính đầy máu vuốt ve chữ cái nhỏ nhắn tinh xảo trên chiếc chuông, khoé môi nàng hơi nâng lên khi nhìn hai chữ cái nho nhỏ được khắc hoạ trên đó, bởi vì một chữ tượng trưng cho nàng, một chữ tượng trưng cho người kia. Becky muốn dựa vào ánh đèn lay lắt trên đỉnh đầu để nhìn kĩ nó hơn nhưng càng nhìn tầm mắt của nàng càng nhoè đi, Becky vội lau đi những giọt nước mắt đang rơi xuống, nhưng càng lau thì tầm mắt của nàng càng mơ hồ hơn. Nàng bật cười, tiếng cười thê lương vang vọng khắp căn phòng giống như một con thú nhỏ đang bị chính chủ nhân của mình vứt bỏ.

Becky không biết, ngay lúc này đây ở một căn phòng cách nàng không xa cũng có một người con gái thu hết hình ảnh của nàng vào mắt và vì nàng mà âm thầm rơi lệ, đau đến tê tâm liệt phế...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro