Chương 5: Bảo Bảo, ta khó chịu quá!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng may váy áo đủ dài, vẫn như cũ có thể che đậy phần lớn da thịt nàng, không để lộ ra bất kỳ chỗ không nên lộ ra.

Nhưng đại khái là nàng ở thời cổ xưa này quá lâu, đôi chân tròn trịa xinh đẹp như tuyết trắng lộ ra trước mặt Thích Trường Ninh, khiến nàng cảm thấy bầu không khí này rất kỳ quái.

Nàng không dám nhìn thẳng Thích Trường Ninh, chậm chạp xoay người đến nằm trên giường, nhắm mắt lại như cam chịu số phận.

Nàng cảm giác được Thích Trường Ninh vén lên váy áo của nàng, một cơn ớn lạnh ập đến, làm nàng nhịn không được mà kẹp chặt hai chân.

Tay Thích Trường Ninh đặt trên đùi của nàng, giọng lạnh như băng quát lớn: "Không được lộn xộn!"

Sau đó đẩy chân nàng ra một chút xíu . . .

Một bên mặt Khương Xu dán tại trên giường, lo lắng bất an.

"Bốp!"

Âm thanh của thước chạm vào thân thể truyền ra rõ ràng.

Mặc dù không tính là đau, nhưng lại làm cho Khương Xu có một loại cảm giác rất xấu hổ. Hu hu hu Lương Ngọc, hóa ra mẫu phi ngươi cởi quần để đánh ngươi là loại cảm giác này, mẫu phi sai rồi, về sau sẽ đổi biện pháp đánh ngươi!

"Bốp!"

"Bốp!"

Một chút lại một chút, ban đầu Khương Xu rất e ngại đau đớn, thế nhưng là không nghĩ tới so với đau đớn, càng là có một loại cảm giác kỳ quái. Cảm giác này lan tràn khắp thân thể nàng, loại cảm giác xa lạ này làm nàng sợ. Rốt cục không kìm được ức chế phát ra âm thanh, đồng thời nghẹn ngào cầu tha.

"Không muốn . . . "

Giọng nói của Thích Trường Ninh vô cùng bình tĩnh.

"Thêm mười đòn nữa."

"Tỷ tỷ đừng đánh nữa, cầu ngươi . . . "

"Không phải mỗi lần cầu ta đều hữu dụng, ngươi cầu ta tha cho phụ thân ngươi. Chính bản thân ngươi muốn trả, hiện tại lại cầu ta tha ngươi . . . Ngươi còn có thể dùng cái gì để trả lại?"

" . . . "

"Bốp!"

Thế nhưng là thân thể càng ngày càng kỳ quái, nàng luôn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện mất kiểm soát . . . và nàng không để cho nó được phép xảy ra.

Thích Trường Ninh nhìn thấy mình phản ứng kỳ quái, mình bị nàng đánh nhừ tử lại còn sẽ . . . Thứ nhất nàng không thích nữ nhân, tiếp theo nàng không phải biến thái . . . Nếu như nàng giải thích thì Thích Trường Ninh sẽ tin sao?

"Bốp!"

Một lần cuối cùng!

Nhịn . . . Nhịn được!

Khương Xu đều muốn thán phục chính mình thật là một dũng sĩ!

Thích Trường Ninh kéo nàng từ trên giường đứng dậy, Khương Xu "Tê" một tiếng, một chút cũng không muốn ngồi xuống. Hơn nữa nàng không còn khí lực, vì mồ hôi đầm đìa nhẫn nại mới chịu đựng được.

"Đau."

Nàng ngã xuống trong ngực Thích Trường Ninh.

Thích Trường Ninh nắm ở eo của nàng, ánh mắt tối sầm, khàn giọng hỏi: "Chỗ nào đau?

Cái mông.

Làm một Thái hậu không thể thô tục như vậy.

"Bị, bị tỷ tỷ đánh vào nơi đó . . . "

Mùi trên người Thích Trường Ninh thơm quá, ôm ấp thật là ấm áp, Khương Xu rất mệt mỏi nên có chút không buông bỏ ra được, nhưng Thích Trường Ninh cũng không có đẩy nàng ra, liền mặc cho nàng như thế dựa vào.

"Nếu là lúc buông rèm chấp chính vào ngày mai, ngươi không ngồi được, há chẳng phải là sẽ để cho quần thần phát hiện ra mánh khóe?"

Khương Xu đành phải ủy khuất nói: "Ta chịu đựng đau cũng sẽ ngồi xuống được."

Lại không nghĩ tới Thích Trường Ninh khàn khàn nói: "Ai gia bôi thuốc cho ngươi."

Đây chẳng phải là còn muốn cởi truồng trước Thích Trường Ninh?!

Không được, thật sự là quá xấu hổ!

"Không làm phiền đến tỷ tỷ!"

Nàng ấy trông như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, khiến Thích Trường Ninh nheo mắt nguy hiểm.

Sau một khắc liền bị ngã tại trên giường.

Váy áo tung bay, lộ ra một cặp đùi đẹp.

Nàng hoảng sợ nhìn Thích Trường Ninh nhéo cằm mình, khóe môi cong lên, nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần vừa nguy hiểm lại vừa mê người.

"Muội muội sợ là không biết sấm sét, mưa sương đều là lòng tốt của người. Ai gia muốn bôi thuốc cho ngươi, tại sao ngươi lại cự tuyệt?"

Khương Xu: " . . ."

"Ta chỉ là không muốn tỷ tỷ quá cực khổ . . . "

Thật đúng là một con mụ điên!

Không dám, không dám cự tuyệt!

Thích Trường Ninh bỗng nhiên lại cười híp mắt.

"Ngoan ngoãn chờ đợi, ai gia đi tìm thuốc trị thương."

Bóng lưng Thích Trường Ninh đi xa, Khương Xu thở dốc một hơi như tướng quân bại trận nhặt được cái mạng chó của mình.

Cũng không biết Thích Trường Ninh đánh cái mông nàng đã thành ra dạng gì, có sưng hay không? Nhưng là nàng cũng không dám đi nhìn gương, ước tính đoán chừng Thích Trường Ninh sẽ sớm quay lại.

Khương Xu cứ như vậy nằm ở trên giường chờ và chờ, nàng sẽ đợi đến khi nữ nhân kia trở về!

Sẽ không để nàng tự do như chim bồ câu đi?!

Đợi đã, nàng đối với Thích Trường Ninh là rất hiểu rõ, đối phương không giống là loại người này. Cho nên Thích Trường Ninh đến cùng đang làm cái quái gì vậy?

Khương Xu chờ không được, mặc dù hai chân run rẩy như nhũn ra, vẫn là nàng xuống giường, đi đến cánh cửa bên cạnh.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi có ở đó không?"

Tiến đến cánh cửa, Khương Xu liếc thấy bên trong nơi hẻo lánh có một người đang cuộn lấy mình!

Nàng ấy mặc áo ngủ màu đỏ, chỉ cần nhìn từ phía sau là có thể biết đó là Thích Trường Ninh

Khương Xu không biết đã xảy ra chuyện gì, tranh thủ thời gian chạy tới.

"Tỷ tỷ . . ."

Theo tiếng gọi của nàng, nữ nhân ngẩng đầu lên, mái tóc đen xõa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay có chút đáng thương.

Khương Xu không rõ ràng cho lắm, thấp thỏm hỏi nàng: "Tỷ tỷ, làm sao vậy?"

Thích Trường Ninh khịt mũi.

"Ta thật là khó chịu . . . . . . "

Khương Xu quay người định đi: "Ta đi gọi thái y!"

"Chớ đi!"

Không nghĩ tới Thích Trường Ninh ôm lấy bắp đùi của nàng, nàng không có mặc quần ngủ, hai chân trần trụi. Toàn bộ thân hình Thích Trường Ninh thậm chí cả ngực đều dính sát người nàng, Khương Xu lập tức cứng đờ.

Nàng cúi đầu xuống nhìn kỹ Thích Trường Ninh, một đôi mắt phượng xinh đẹp vậy mà đỏ hoe! Trong mắt ngậm lấy hơi nước, thấm ướt hàng mi nàng, trông thấy người kia, nước mắt cứ như vậy từng giọt rơi xuống.

Thích Trường Ninh vậy mà . . . . . . Khóc!

Cái này không bình thường!

"Hức . .  Hức . . . Hức, ngươi đừng đi!" Thích Trường Ninh khóc cầu khẩn nàng. Khương Xu không biết làm sao, đành phải ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dỗ dành: "Ta không đi, không đi, ngươi đừng khóc có được hay không?"

Nhưng mà Thích Trường Ninh ôm nàng vào trong ngực, vùi đầu vào cổ nàng, trầm thấp khóc nức nở.

"Hức . . . Hức. . . Hức, Bảo Bảo, ta cảm thấy khó chịu quá."

Bảo Bảo?!

Thích Trường Ninh có phải là nhận lầm người không? Cái âm thanh Bảo Bảo này là đang gọi nàng sao?

Mà giờ khắc này cũng không phải là thời điểm để nghiên cứu tìm tòi cái này. Mặc dù cái âm thanh Bảo Bảo này làm cho thân thể Khương Xu run rẩy một chút, đại khái là bị một con rắn độc ỷ lại mình lúc hoảng sợ.

Nhưng là hiện tại Thích Trường Ninh giống như bị ai khi dễ một cách lạ kỳ.

Khương Xu nở một nụ cười tà ác.

"Ngươi xin lỗi ta, ta sẽ không bỏ rơi ngươi."

Quả thực một chút cốt khí Thích Trường Ninh cũng không có, tiếp tục ở giữa cái cổ nàng mà nhỏ giọng khóc chít chít.

"Ta sai rồi, Bảo Bảo, ngươi không nên rời bỏ ta."

Nàng quả thực tựa như là một đứa nhỏ thiếu tình thương mà ôm nàng không buông tay, ủi đến ủi đi ở giữa cổ nàng, dường như là nghĩ muốn tiến vào trong thân thể của nàng.

Khương Xu bỗng nhiên có một loại cảm giác tội lỗi.

"Nương nương, chúng ta chuyển sang nơi khác, đừng ở chỗ này ngồi xổm có được hay không?"

Lời vừa dứt, Thích Trường Ninh bỗng nhiên ôm nàng đứng lên. Trước ánh mắt sợ hãi của nàng mà đặt xuống bàn.

Cặp mắt phượng đỏ hoe kia vẫn còn tầng sương, yếu ớt nhìn chằm chằm nàng. Đột nhiên liền cúi người, cắn lên chiếc cổ tuyết trắng non mịn của nàng.

"Đừng . . .  Tỷ tỷ, ngươi làm cái gì?"

Cái cổ Khương Xu đỏ ửng, đôi chân mịn màng không ngừng vùng vẫy nhưng lại bị người kia giữ lại.

Nàng khóc thút thít nói: "Bảo Bảo, Bảo Bảo, chớ nên động, ngươi để cho ta cắn ngươi có được không?"

Vì cái gì mà khí lực của Thích Trường Ninh lớn như thế? Làm cho nàng hoàn toàn phản kháng không được!

Giãy dụa không có kết quả, Khương Xu đành phải bất đắc dĩ hỏi: "Ngươi, ngươi muốn cắn làm sao?"

Nàng cảm giác Thích Trường Ninh không ổn, hơn tám chín phần là có ẩn ý, phát bệnh ngay tại lúc này. Nhưng mà trong lịch sử lại không ghi chép cái này.

Không phải là nàng muốn ăn thịt người đi?!

Thích Trường Ninh đột nhiên cởi y phục của Khương Xu ra, váy áo lại cởi ra một lần nữa, để lộ bờ vai trắng như tuyết. Nàng nặng nề mà cắn bên trên, âm thanh đi từ trong cổ họng phát ra dễ chịu.

"Ôi, Bảo Bảo ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro