Sau Khi Kết Hôn (1) [Futa] [CaoH] [Hiện Đại]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tags: GL, Futa, Hiện đại, Hào môn thế gia, Cưới trước yêu sau, HE.

Tổng tài cấm dục thích làm yêu Trịnh Dư Doanh × Tiểu thư thích khóc thích làm nũng Tô Tâm

Niên thượng, công hơn thụ 7 tuổi.

~~~

"Đứng lại, em muốn đi đâu?"

Tô Tâm dừng lại một chút, sau đó không tình nguyện quay đầu lại trừng nữ nhân đứng cách đó không xa:

"Tôi đi đâu là việc của mình, không liên quan đến chị."

"Không liên quan? Em nên nhớ mình đã là người của Trịnh gia, không phải nói muốn bay nhảy là có thể bay nhảy."

Tô Tâm như gặp được thiên đại chê cười, nàng trào phúng một chút, nữ nhân này là có bệnh đi?

"Trịnh tổng, chúng ta chỉ là trên danh nghĩa kết hôn, thực chất chính là gặp dịp thì chơi, không phải điều này là chị nói với tôi sao?"

"Không lẽ chị thật sự cho rằng là tôi còn thích chị sao? Trịnh tổng, chị thật sự cho rằng như vậy sao?"

Trịnh Dư Doanh môi nhấp thành một đường thẳng, cô muốn nói với nàng đã trễ thế này không nên chạy ra ngoài rất nguy hiểm, nhưng lời đến bên môi lại là trách cứ, cô biết bản thân mình trước đây lạnh nhạt với nàng, nhưng nhìn nàng bây giờ không còn để ý đến cô nữa, cảm giác bị người khác không đặt ở trong lòng, vô cùng khó chịu.

Trịnh Dư Doanh đã kết hôn với Tô Tâm được hai năm, Tô Tâm luôn sớm chiều xoay quanh cô, Trịnh Dư Doanh lại một bộ mặt lạnh nhạt, nhưng chỉ có Trịnh Dư Doanh biết, cô thật sự rất trân trọng cuộc hôn nhân này. 

Trịnh gia cùng Tô gia là đồng bọn trên thương trường, kẻ tám lạn người nửa cân, mặc dù đã hợp tác với nhau từ mấy đời, nhưng ai biết trước được lòng người hiểm độc. Trịnh Dư Doanh cùng Tô Tâm quen biết nhau từ khi còn bé, Tô Tâm nhỏ hơn cô bảy tuổi.

Quan hệ của cả hai rất tốt, Tô Tâm thực thích Trịnh Dư Doanh trầm ổn lại tự tin, còn sẽ bảo hộ nàng, liền không giống như nàng, chỉ ái khóc còn sẽ làm nũng, tiểu làm tinh từ nhỏ tính tình rất lớn, không cho nàng liền sẽ khóc nháo, nhưng lại đặc biệt nghe lời Trịnh Dư Doanh.

Tiểu Tâm Tâm lúc năm tuổi, Trịnh Dư Doanh mười hai tuổi, nàng giống như là một cái đuôi nhỏ, luôn đi ở phía sau cô, luôn luôn ngọt ngào gọi tỷ tỷ, dần dần thực dính cô, Trịnh Dư Doanh cũng quen thuộc sự xuất hiện của nàng bên cạnh mình.

Mỗi ngày Trịnh Dư Doanh đi học, Tiểu Tâm Tâm liền ngoan ngoãn chạy ra sau viện chơi cùng tiểu bằng hữu, vì hai nhà là hàng xóm, đôi khi Tiểu Tâm Tâm sẽ lén lút chạy đến bên nhà cô, chờ đến khi Trịnh Dư Doanh vừa trở về, sẽ bất ngờ xuất hiện làm cô cao hứng.

Tiểu Tâm Tâm kén ăn từ nhỏ, so với bạn cùng lứa luôn là lùn hơn một chút, vì thế mỗi lần Tiểu Tâm Tâm nhào vào trong ngực cô, cô sẽ để ý một chút chiều cao của nàng.

Chính vì duyên cớ đó, mỗi ngày Tiểu Tâm Tâm đều phải bị Trịnh Dư Doanh hống hống uống nhiều thêm một ly sữa bò.

Những lúc như vậy, Tiểu Tâm Tâm cái miệng nhỏ còn dính bọt sữa, nãi thanh nãi khí làm nũng, tiến đến bên tai thủ thỉ cho Trịnh Dư Doanh:

"Tỷ tỷ, Tâm Tâm sẽ uống thật nhiều sữa bò để nhanh chóng cao lên, sau khi lớn lên Tâm Tâm sẽ gả cho tỷ tỷ, đến lúc đó tỷ tỷ phải cưới Tâm Tâm a."

Trịnh Dư Doanh chỉ vuốt tóc nàng một chút, sủng nịch lặp lại lời nàng nói, dường như dung túng cho tiểu bằng hữu không hiểu chuyện, nhưng chỉ có mình cô biết được, đó mới là lời thật lòng, so với bộ mặt giả tạo mỗi khi gặp những con cáo già trong công ty, nên cô đặc biệt trân trọng thời khắc ở bên cạnh nàng.

Trịnh Dư Doanh mười hai tuổi, đem lòng nhớ thương Tiểu Tâm Tâm, lần đầu tiên có ý muốn bảo hộ một người ở trong đời.

Trở lại với hiện tại, không biết cả hai đã nháo mâu thuẫn gì, Tô Tâm một lòng chỉ muốn ở bên cạnh Trịnh Dư Doanh, nhưng là cô biết được, hai người trên danh nghĩa là hiệp nghị liên hôn, kẻ thù của Trịnh gia cùng Tô gia không ít, nếu để cho ngoại nhân biết được cuộc hôn nhân này có tình cảm, Tô Tâm liền sẽ gặp được nguy hiểm.

Nãi nãi của Tô Tâm vừa mới mất, cô biết tâm trạng nàng rất sụp đổ, nãi nãi đau Tô Tâm nhất, nhưng gia chủ đương nhiệm cũng chính là ba của Tô Tâm mới vừa lên không lâu, cái ghế này chưa được ngồi vững, chỉ cần cố gắng chờ đợi thêm một đoạn thời gian, Trịnh gia sẽ giúp Tô gia có thể ổn định lại.

Tiểu tức phụ ở bên cạnh còn phải giả vờ lạnh nhạt, điều này thật sự giày vò Trịnh Dư Doanh, nhưng cô không muốn nói cho nàng biết, nếu như đã là chuyện không vui vẻ, cô sẽ không để cho nàng có thêm gánh nặng, chỉ một đoạn thời gian nữa thôi, cô đã có thể ôm Tiểu Tâm Tâm vào trong lòng mình như trước kia.

"Tôi nói em không được đi, mau quay trở về phòng."

"Tôi việc gì phải nghe chị? Chị có bệnh đi?"

"Tôi nói một lần cuối cùng, nếu không nghe lời, em đừng trách tôi."

Tô Tâm vẫn một mực đứng im, nàng không tin chị ta có thể làm gì mình, còn giả vờ dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào con người ngồi trên sô pha, trơ mắt nhìn thấy chị ta càng ngày càng đến gần mình.

"C-chị...đứng lại...không được lại đây!"

Tô Tâm vô thức lùi lại phía sau, Tiểu Tâm Tâm khi còn bé sợ nhất chính là Trịnh Dư Doanh nổi giận, dường như sợ hãi đã ăn sâu vào trong máu, đến khi lớn lên vẫn không bỏ được tật xấu này.

"Biết sợ?" Trịnh Dư Doanh đứng trước mặt nàng, con ngươi không kiên nhẫn nhìn vào cô gái nhỏ không học ngoan, mày cô nhíu chặt, Tô Tâm có cảm giác, chỉ cần bị Trịnh Dư Doanh nhìn lâu thêm một chút nữa nàng liền sẽ thật sự khóc ra.

Tiểu Tâm Tâm không có tiền đồ quá sợ hãi, hốc mắt đỏ ửng, nhưng vẫn cường chống không cho nước mắt rơi xuống, kiên cường nhìn Trịnh Dư Doanh, khuôn mặt banh ra đến đỏ bừng.

"Này....em...."

Trịnh Dư Doanh thở dài, cho dù cô có thể lạnh nhạt với nàng đến mức nào, nhưng chỉ cần nàng một khóc, Trịnh Dư Doanh không có cách nào chỉ có thể đầu hàng, hống tiểu bảo bối ngừng khóc là một việc cỡ nào khó khăn.

[Tác giả: wattpad @chamcham2002/Chambobo].

Tiểu tức phụ khóc nhè, đã bao lâu rồi cô chưa được xem nàng làm nũng với mình, quân lính lập tức tan rã, cô luống cuống tay chân, không biết đặt ở nơi nào, chỉ có thể đặt lên đỉnh đầu nàng xoa nhẹ.

"Ô ô ô...."

Cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến, Tô Tâm khóc càng hung, như là gặp được thiên đại ủy khuất, nhào vào trong lòng ngực cô, bàn tay bấu vào góc áo kéo lấy, nước mắt xoạch xoạch rớt xuống thấm ướt vào trong áo, Trịnh Dư Doanh cảm giác như bị nóng đến trái tim mình.

"Ngoan ngoãn, Tâm Tâm, đừng khóc, là tỷ tỷ sai, không khóc, ngoan."

"Ô ô...tỷ tỷ....đại phôi đản....ô ô....chỉ biết bắt nạt em..."

Tô Tâm ở trước mặt Trịnh Dư Doanh chính là một tiểu bảo bảo ngoan ngoãn, bình thường sẽ giống như tiểu gà con, cô nói gì liền gật đầu đồng ý, nhưng lúc này cho dù Trịnh Dư Doanh có hống cỡ nào nàng đều cũng không dừng được, dường như mọi ủy khuất đều được phát tiết, khóc đến khuôn mặt trắng nõn trở nên đỏ bừng, hai mắt sưng húp còn không nhìn rõ được đường đi.

Tô Tâm cảm thấy đầu váng mắt hoa, nghiêng ngả sắp sửa té xuống, Trịnh Dư Doanh cả kinh vẫn may chụp lại nàng kịp thời, trái tim cô bang bang nhảy, tiểu mèo con này quá làm người lo lắng.

"Ngoan, đừng khóc, tỷ tỷ không hung với em, để tôi đưa em lên phòng."

"Ô ô...không muốn....hức...em muốn về nhà....chị không quan tâm em...ô...ô..."

"Đây là nhà em, em còn muốn đi đâu?"

"M-mới....không phải...ô....đây là nhà chị....không phải nhà của em....ô...."

"Em muốn về tìm mẹ....nãi nãi...ô...."

Trịnh Dư Doanh vừa tức vừa đau lòng, cô gái nhỏ này làm cô thật sự không có cách nào với nàng, chỉ cần nàng tức giận liền sẽ chạy về nhà mẹ đẻ, làm cô mấy lần đến Tô gia đều dám ngẩng đầu đi đường, mặc dù Tô mẹ thấy nhiều không trách, biết rõ tính tình của nàng tùy hứng, nhưng là cô vẫn không có cách nào nhìn thẳng vào mặt bọn họ.

Trịnh Dư Doanh thấy khuyên ngăn nàng không được, cô tiến đến chế trụ cánh tay nàng đang lung tung xoa khóe mắt, nếu còn tiếp tục xoa nữa, ngày mai sẽ sưng lên đến như hai cái bánh bao nhỏ.

"Được rồi, ngoan, đừng làm loạn, mau theo tôi lên phòng."

"Ô ô....bỏ ra....ô ô..."

"Ngô_________"

Nếu như không thể làm cho nàng dừng khóc, tự khắc cô sẽ có biện pháp lấp kín miệng nàng. Trịnh Dư Doanh nhấc bổng nàng lên như bế công chúa, đôi môi cường thế ngậm lấy môi nàng, lại gặm lại cắn làm Tô Tâm đau đớn hé môi muốn phản kháng, đúng lúc này đầu lưỡi bất ngờ dò vào trong, cuốn lấy lưỡi nàng về miệng mình ngấu nghiến.

Bảo mẫu nghe bên ngoài như có cãi nhau, muốn đi ra xem tình hình, vừa bước ra khỏi bếp liền á khẩu đứng hình, hai mắt mở to miệng còn trương đại, mặt già nhanh chóng đỏ lên chạy vụt vào trong bếp.

Quá nguy hiểm, tiểu thư làm gì chơi lớn như vậy, muốn gì cũng phải về trong phòng đã, nhưng mà tiểu thư hảo khỏe, có thể vừa ôm phu nhân vừa hôn còn đi đến trên lầu, thật là không thể để vẻ bề ngoài đánh lừa, nhìn có vẻ cấm dục thanh lãnh, ai biết được....

"Ngô....ưm...."

"Rầm____"

Trịnh Dư Doanh vì không khống chế tốt lực đạo mà đá mạnh cửa phòng, một tay khóa trái cửa, tay còn lại đẩy nàng ép lên tường, phần lưng va chạm vào cửa gỗ có chút đau đớn, Tô Tâm muốn đẩy cô ra một chút, nhưng nữ nhân lại cường thế siết chặt tay nàng không thể nhúc nhích.

"Ngô....đau...."

"Thở....ngô...khó thở...ưm...."

Còn tiếp________________________________

Cầu bình chọn cầu bình luận cầu theo dõi.

Từ 40 bình chọn, 5 bình luận sẽ đăng chương tiếp theo.

Hiện tại:

[BHTT] Tôi Muốn Sinh Con Cho Tỷ Tỷ [NP] [Futa] đã hoàn bao gồm chính văn và phiên ngoại.

[BHTT] Mụ Mụ Không Cho Ta Gặp Ngươi [NP] [Futa] [Thú Nhân] đã cập nhật 2 chương.

[BHTT] Phân Hóa Muộn [ABO] [Futa] đã cập nhật phần cuối.

[BHTT] Tiểu Hầu Gái Cùng Cô Chủ [Cận Hiện Đại] [Futa] đã cập nhật ba phần cuối.

Nhắn tin cho mình để lấy truyện đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro