Cảnh Y Tình Duyên 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆ Chương 81: Liền yêu (H)
Cảm nhận người kia đang dục cự hoàn nghênh, Vũ Hàm nở nụ cười, tay dưới không chút do dự đem quần lót gần như ướt đẫm cởi ra, thuận tiện cũng thoát luôn của mình, sau đó chậm rãi nhấc đùi phải của cô lên trực tiếp đem hoa viên xích lỏa của mình áp vào hoa viên của cô, tư thế dính hợp không khe hở, hai hạt nhô ra lẫn nhau nô đùa.
"A. . ." Tử Hiên rên rỉ, thật quá ngượng ngùng, bình thường đều là mình ở trên, hơn nữa mình cũng chưa làm tư thế này với nàng, hiện tại Vũ Hàm như thế nào lại làm cho hạ thân mình ướt át, nước suối không ngừng tuôn ra, giờ khắc này cũng đã không phân biệt được đó là của ai.
Vũ Hàm vừa cầm đỉnh núi nhỏ không ngừng xoa, vừa nhanh chóng vặn vẹo vòng eo khiến ma sát giữa hai người tăng mạnh. Trong phòng yên tĩnh nhất thời tràn ngập tiếng nước dâm mỹ cùng âm thanh hô hấp của hai người.
"Dừng lại, dừng lại" Tử Hiên nuốt vô số ngụm nước miếng gian nan lên tiếng.
"Hiên Hiên, đừng có như thế, rõ ràng có cảm giác tại sao lại phải ẩn nhẫn? Để chúng ta quên hết chuyện không vui, một lần nữa cùng nhau được chứ?" Vũ Hàm xoa khuôn mặt động tình của người dưới thân thâm tình nói rằng.
"Tôi. . . nhưng. . . Không thể. . ." Dục vọng không ngừng sinh sôi, một bên lý trí kéo cô trở về, Tử Hiên nói năng lộn xộn không biết mình đang nói cái gì.
"Không cần phải nói, em cho Hiên thời gian, em sẽ chờ. Bây giờ đừng nghĩ gì, yêu em được không?" Nói xong nàng kéo tay Tử Hiên đặt ở trước ngực mềm mại của mình.
Khoảnh khắc chạm vào đó, đầu óc Tử Hiên trống rỗng, hết thảy lý trí tan thành mây khói, chỉ còn nội tâm cảm thụ. Nguyên lai bàn tay đình trệ cùa cô trên khối mềm mại cũng dần dần bắt đầu động, lúc nhẹ nhàng lúc đè nặng.
"Ân ~" Vũ Hàm đúng lúc kêu lên một tiếng yêu kiều, này không thể nghi ngờ gì chính là âm thanh kích thích người dưới thân người, Tử Hiên trở mình liền đem nàng đặt dưới gối.
Hai người nhiệt độ cao thân thể đều ở không ngừng run rẩy, Tử Hiên cau mày nhìn chằm chằm nàng, Vũ Hàm duỗi ra hai tay, một tay ôm cổ cô, một tay vuốt lên hai hàng lông mày nhíu chặt sau đó nhẹ giọng gọi tên Tử Hiên.
Tiếng gọi của Vũ Hàm kích thích nội tâm Tử Hiên, cô như thoát khỏi khống chế bá đạo hôn lên môi đỏ trước mặt mình, nhiều lần liếm láp, tay nắm bắt nơi mềm mại tay càng thêm dùng sức.
"Hiên Hiên nhẹ tay, đau"
"Được". Cô lập tức thả môi nàng ra rồi hướng về lỗ tai tiến công, ngậm lấy dái tai béo mập nhả ra nuốt vào tựa hồ muốn đem tất cả nuốt vào trong dạ. Vũ Hàm ôm cô thật chặt không ngừng cọ xát.
Dần dần từ đôi môi hừng hực kéo đến giữa cổ, vừa hôn vừa liếm, đi xuống chút nữa là hai bầu vú mê người, đỉnh đậu đỏ từ lâu cương cứng cao cao vểnh lên như là mời gọi cô đến sủng hạnh.
Cô cũng không chút khách khí há miệng bao trùm, thỉnh thoảng còn dùng răng cắn nhẹ, như quả ngon mềm nhũn khiến cho cho cô yêu thích không ngừng.
Một luồng nhiệt lưu tê dại từ hạ thân Vũ Hàm lan toả ra, trong mũi bắt đầu phát ra tiếng ưm ưm e thẹn, từng trận từng trận tiêu hồn thực cốt sung sướng kéo tới, mặt của nàng cũng đã đỏ bừng lên, đôi mắt đẹp nhắm lại tinh tế cảm thụ cảm giác lâu rồi chưa có. Trước ngực mẫn cảm không ngừng bị người nào đó đè ép, liếm mút phát ra tiếng, từ âm thanh khó chịu Vũ Hàm chuyển hóa thành từng tiếng thở dốc ngâm nga.
Trên cơ bản hôm nay Tử Hiên đối với nàng lạnh nhạt làm nàng rất khổ sở, thật vất vả mới được chung một chổ mà cô lại xem nàng như người xa lạ, có lần nàng hoài nghi cô lẽ nào thật sự bỏ rơi mình hay sao, càng nghĩ càng buồn. Nghĩ vậy nên nàng chủ động dẫn dắt, chủ động ôm cô, thậm chí không để ý đến cái giá khi đi khiêu khích Tử Hiên.
Quả nhiên chiêu này thật thông thái, chỉ một hồi người nào đó bắt đầu không chống đỡ được sức công phá, xem Hiên mạnh miệng tới khi nào, nếu Hiên không nói yêu em, vậy thì thực hành là được rồi, chỉ là không nghĩ đến kế hoạch của mình sẽ đem cái người quật cường kia ăn no căng diều, hiện tại bây giờ sao trở thành mình bị ăn vậy.
Được rồi, nếu mục đích đã đạt được vậy cũng không cần tính toán ai trên ai dưới, chỉ cần biết rằng mình đối với người kia vẫn còn sức hấp dẫn, còn khơi dậy dục vọng trong người của Tử Hiên, chẳng phải như vậy là được rồi sao, sự kiên trì của nàng không hề uổng phí.
Không cho Vũ Hàm thoát thân, Tử Hiên đưa môi nóng bỏng dọc theo bụng của nàng đi tới vùng đất trung tâm, giờ khắc này ánh mắt nóng rực của cô nhìn chằm chằm vào nơi đó, hoa hạch ở giữa từ lâu đã cương lên, còn tỏa ra ánh sáng lộng lẫy mê người, nước suối xung quanh cũng đang chầm chậm chảy ra, thật là một bức tranh mỹ cảnh khiến cho lòng người ngóng trông.
Vũ Hàm bị nhìn toàn thân nàng ửng hồng, thấy Tử Hiên nhìn mình dáng vẻ si mê, nàng thẹn thùng muốn khép hai chân lại. Nhưng người nào đó không cho nàng thực hiện, lúc mỹ cảnh sắp khéo lại cô trực tiếp đem hai chân của nàng dạng ra theo hình chử M: "Vũ Hàm, nơi đó đẹp như thế không thể chỉ ngắm nhìn, tôi còn muốn hà hiếp nó một phen"
"Ân ~" Vũ Hàm định buông lời trách cô lúc này còn văn vẻ thì hạ thân liền bị một cái gì đó nóng hừng hực bao quanh nguyệt động, nàng vừa nhìn liền hoảng hốt, Tử Hiên lại dùng miệng liếm chỗ đó.
"Hiên Hiên, đừng. . . bẩn. . . A. . ."
Tử Hiên không có thời gian để ý, một tay xoa một bên vú mềm mại, một tay sờ xoạng bắp đùi của nàng, dáng vóc mảnh mai nằm nhoài giữa hai chân Vũ Hàm dùng đầu lưỡi nhẹ nhẹ phẩy hoa đế đang mẫn cảm. Khi thì liếm láp cánh hoa, chậm rãi luồn lưỡi vào hành lang du ngoạn một vòng, qua lại tốc độ tăng nhanh. Có một loại cảm xúc hư không thúc đẩy, Vũ Hàm không tự chủ nâng mông ngọc lên nghênh hợp với đầu lưỡi liêu nhân của người kia.
Ái dịch không bị khống chế nhỏ xuống, Tử Hiên mang tất cả chúng nó liếm sạch sẽ, cảm giác được người phía dưới đã bị trêu chọc đủ rồi mới bò lên hôn môi nàng, tay từ bắp đùi cũng dần áp sát trung tâm hoa hạch.
"Vũ Hàm, mùi vị của em thật ngọt, em nếm thử xem". Nói xong đưa lưỡi cùng với nàng giao triền quấn quýt.

Vũ Hàm xấu hổ nói không ra lời, mấy tháng không gặp, tựa hồ nhiệt tình của Tử Hiên không hề giảm, thậm chí so với trước đây càng tăng cao hơn, tên ngu ngốc này lại còn áp chế nàng, thật sự đáng giận mà, nghĩ tới đây Vũ Hàm nhẹ nhàng dùng nắm đấm đánh sau lưng người kia như biểu thị bất mãn.
Tử Hiên nghĩ rằng nàng đang thẹn thùng hay là không nhịn nổi, môi càng sâu sắc thêm nụ hôn, dưới ta cũng khuấy động ở miệng huyệt khẩu dính đầy ái dịch, ngón giữa trước tiên xông vào vùng cấm, vừa đi vào liền bị từng thớ thịt ấm áp vây quanh.
"Ân ~" hai người đồng thời phát sinh âm thanh sung sướng.
Tử Hiên chậm rãi cảm giác được hoa kính càng ngày càng trơn, bên trong chảy ra lượng lớn chất lỏng làm cho ngón tay của cô ra vào dễ dàng, Tử Hiên dán vào người Vũ Hàm khít hơn, cảm nhận nàng bắt đầu co rút, mỗi động tác người dưới thân phát ra âm thanh động tình, nghe càng nghe càng dễ chịu, càng nghe càng muốn nghe nữa.
Tử Hiên bắt đầu ra sức tăng nhanh tốc độ, mỗi một lần đẩy đến nơi sâu nhất, theo sau đó là tiếng nước va chạm ngày càng vang, Vũ Hàm cảm thấy thân thể mình tựa hồ như bị xuyên qua, rồi lại không tự chủ phối hợp theo động tác phập phồng của Tử Hiên.
Không biết động tác này lặp lại bao nhiêu lần, nhưng các nàng không biết mệt mỏi, Tử Hiên còn giơ cao chân của nàng gác ở trên vai của mình, thuận tiện cho mình ra vào thâm nhập, đồng thời lại cho thêm một ngón tay tiến vào chiến đấu.
"Ân ~ Hiên Hiên, quá nhiều, không được". Vũ Hàm hạ thân được nông ra, bên trong thật trướng.
"Ngoan, một hồi là tốt, bảo bối nơi đó của em sẽ to ra, chẳng mấy chốc sẽ thoải mái."
Không để ý mỹ nhân phản đối, Tử Hiên tự mình dùng song chỉ ở bên trong hoạt động, ngón cái lưu giữ ngoài cửa phụ trách an ủi tiễu hạch châu, chỉ chốc lát sâu cô cảm giác ngón tay của mình bị hút vào, càng ngày càng gấp.
"A. . . Hiên Hiên. . . Không xong rồi"
Rất nhanh một trận xung kích mãnh liệt, một dòng nước ấm trực tiếp theo ngón tay chảy ra ngoài, Vũ Hàm toàn thân không ngừng run rẩy đạt đến cao triều.
Tử Hiên săn sóc đưa tay thu vén mớ tóc ướt ngổn ngang cho Vũ Hàm, sau đó ở trên trán hạ xuống nụ hôn: "Trần Vũ Hàm, xin lỗi, cảm ơn em"
"Đứa ngốc, giữa chúng ta còn nói cảm ơn sao ? Vậy Hiên hiện tại nguyện ý cùng em sống cuộc sống tương lai sao ?"
"Vũ Hàm, tôi. . . Không phải không muốn, chỉ là. . ."
"Em biết Hiên khó xữ, vẫn là câu nói kia, em sẽ chờ, dù cho Hiên không chịu gặp em, em vẫn ở đó, Hiên yêu em hay không yêu, em vẫn yêu Hiên nguyên vẹn như ngày đầu tiên, em sẽ đợi ngày chúng ta cầm tay một đời"
Tử Hiên nghe Vũ Hàm nói cảm động vô cùng, viền mắt ướt át nhìn nàng, xoa khuôn mặt của nàng: "Tôi không biết lấy gì báo đáp tình yêu của em"
"Yêu xưa nay không cần báo đáp, đây là em cam tâm tình nguyện, chỉ vì một người, Hà Tử Hiên"
Tử Hiên cũng không biết nói gì, khóe miệng hơi giương lên, nhưng Vũ Hàm nhìn làm sao lại cảm thấy có cỗ tà ác, chẳng lẽ là mình nhìn lầm sao? Bất quá khi nàng còn chưa hồi thần, hạ thân lại bị cái tay lấp kín, lúc đó nàng liền biết mình nguyên lai không nhìn lầm, e thẹn trừng cô một chút.
Người nào đó tự bày ra một bộ oan ức nói rằng: "Tôi không cần báo đáp em làm gì, chỉ cần cố gắng hầu hạ em là được"
Nói xong lại một lần nữa rong ruổi trong hành lang ướt át, đêm còn rất dài, mặc kệ ngày mai hay tương lai trắc trở, giờ khắc này hãy để các nàng ôm nhau, yêu nhau trong khoảnh khắc quý báu này đi.
Sáng hôm sau, Hà ba Hà mẹ xuống lầu ngồi ở trước bàn ăn chuẩn bị ăn điểm tâm nhưng không thấy hai người kia, hỏi Mary nói hai người còn chưa dậy, bà muốn sang đánh thức các nàng.
Kết quả lúc đẩy cửa đi vào nhìn thấy cảnh tượng một chỗ quần áo, hai cô gái ôm chầm lấy nhau. Hà mẹ liếc mắt nhìn suýt chút muốn phun máu mũi tại chổ, cũng còn tốt không có gọi Mary lên đây. .
Đồng thời bà đứng ở cạnh cửa không khỏi cảm thán, đúng là con dâu quá đẹp nha, chỉ nhìn bóng lưng có lẽ sẽ làm cho nhiều người mơ mộng. Diễm phúc của Hiên Hiên quá cao rồi, chẳng trách không cần trải qua tình yêu liền bị bẻ cong.
Hôm qua còn đối với người ta hờ hững, ở chung một phòng quả nhiên liền xảy ra chuyện, Hà mẹ bắt đầu bội phục "âm mưu" vĩ đại của mình.
Tử Hiên trong mơ màng cảm giác được có tiếng người mở cửa, vừa mở mắt ra thấy là mẹ mình, bà ấy còn nhìn chằm chằm lưng của Vũ Hàm, cô lập tức cầm lấy chăn che nàng lại, đồng thời trừng mắt với Hà mẹ: "Mẹ có lầm hay không, đi vào cũng không gõ cửa ?"
"Ta có gõ cửa, hai đứa ngủ như chết còn trách ta"
"Vậy mẹ cũng không thể nhìn lén, già mà không đứng đắn"
"Thiết ~ ấy ấy nhỏ xíu của con có đưa ta xem ta cũng không thèm nhìn, nhưng mà hiếm có nha, ngắm nhìn con dâu lại là chuyện khác."
"Mẹ đi ra ~ "
"Con là đứa bất hiếu, dám đuổi mẹ đi, chán sống hả"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro