Cung Loạn Thanh Ti 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi Vân Khuynh đến truyền lời nhắn, Thanh Sanh có chút thả lỏng, chỉ là ánh mắt của Vân Khuynh dường như là có điều muốn nói mà lại thôi, cuối cùng chỉ bỏ lại một câu,

"Tự giải quyết cho tốt".

Trữ Tử Mộc biết vậy, trong mắt lóe lên tia sáng, sắc mặt cũng vui mừng lên không ít, cũng có chút kích động. Nàng bận rộn chọn y phục, lại chuẩn bị tốt trang sức trâm cài, đồ trang điểm đều lại một lần nữa được bày ra.

"Thanh Sanh, y phục tốt nhất vẫn nên là hồng sắc",

"Thanh Sanh, khuyên tai vẫn nên là hổ phách",

"Thanh Sanh, chuẩn bị yên chi..."

Trữ Tử Mộc nguyên quán Giang Nam, giọng nói cũng mang điểm đặc trưng của nữ tử Giang Nam, luôn có vài tia uyển chuyển biếng nhác, mỗi một một kêu tiếng 'Sanh' là một lần mềm mại, cho dù ai nghe cũng không khỏi mềm lòng.

Chỉ là người bị gọi kia lại không có chút phản ứng, thất thần ngồi bên bàn trà, hai mắt mông lung nhìn Trữ Tử Mộc như một con nai chạy tới chạy lui, một bên bận rộn thử khuyên tai, một bên nói,

"Thanh Sanh, đợi ta khôi phục được hoàng ân, nhất định ta sẽ làm cho Hoàng thượng, phong hầu Trữ gia",

"Thanh Sanh, ta sẽ phong ngươi làm nhất đẳng cung nữ",

"Còn có, ta sẽ thưởng ngươi vinh hoa phú quý..."

Mấy phen loạn thất bát tao, cuối cùng đêm đen cũng buông xuống. Thanh Sanh dọn thức ăn ra, Trữ Tử Mộc kéo nàng ngồi một bên, vui sướng tràn đầy lấy ra một bình rượu, rót đầy chén Thanh Sanh.

Hai người yên lặng tự mình rót ra mấy chén, uống cạn. Hương rượu thuần khiết mà vị lan tỏa không dứt, rượu vừa xuống bụng đã thấy ấm áp.

Tửu lượng Thanh Sanh vốn không tốt, rượu đây tác dụng chậm mà sâu. Đã có chút say, đi tắm qua liền tới giường nằm xuống phía bên ngoài. Cả thời gian này, hai người đã có thói quen ngủ chung giường.

Trữ Tử Mộc lên giường, hôm nay nàng rất cao hứng, đang định cùng Thanh Sanh nói chuyện một chút đã thấy nàng nằm nghiêng ở đó, hai mắt khép hờ, hàng mi run rẩy. Gương mặt vì rượu mà đỏ ửng như đang ngượng ngùng, làm Trữ Tử Mộc có chút động lòng. Tay luồn vào bên trong trung y, đầu ngón tay lướt qua da thịt, làm cho Thanh Sanh khỏi khỏi run lên. Trữ Tử Mộc biết nàng chưa ngủ, tay chậm rãi đi xuống, đang muốn xuống thêm nữa, đột nhiên lại bị đè lại.

Thanh Sanh vẫn nhắm mắt, đẩy tay Trữ Tử Mộc ra, tung mình nghiêng về bên kia quay lưng lại phía nàng. Trữ Tử Mộc chỉ đành kéo người sát lại một chút, tay khoát lên bên hông Thanh Sanh, kề môi lại sát bên tai nàng, mềm giọng,

"Coi như đây là lần cuối, giúp ngươi vui vẻ một chút không tốt sao?," tay bên hông tiếp tục luồn vào trung y, lướt qua bụng dưới. Thanh Sanh một lần nữa giữ lấy tay nàng,

"Ta, say... đừng... làm chuyện này...", Trữ Tử Mộc tâm tính vẫn luôn kiêu ngạo, người xung quanh luôn phải theo ý nàng, mà bản thân nàng cũng không chịu được việc người khác nói không, càng nói không, thì nàng càng muốn có được. Một tay trượt lên nắm lấy khỏa mềm mại, một tay tiếp tục di chuyển nơi bụng dưới.

Đột nhiên, nhanh như chớp, Thanh Sanh lật người, cả người đè lên Trữ Tử Mộc vừa loạng choạng ngã trên giường, hai tay chính xác mà bắt lấy cổ tay nàng, đè sang hai bên. Men say lan tràn, hai mắt đỏ bừng, yên lặng nhìn Trữ Tử Mộc. Ánh trăng hắt vào từ ô cửa sổ, như là một dải lụa mỏng màu vàng nhạt phủ lên người Thanh Sanh, mà gương mặt nàng bị khuất lấp trong bóng tối, như là một bóng ma chỉ lộ ra đôi mắt lóe lên, đỏ bừng mà sâu hun hút, tựa như một đại dương, luân hãm người đối diện. Duy chỉ có thể cảm nhận được hương thơm tươi mát thâm trầm hòa lẫn men rượu nhàn nhạt của nàng. Đôi mắt kia chăm chú nhìn Trữ Tử Mộc, giống như là một loài động vật săn mồi nhìn một con vật nhỏ. Một Thanh Sanh xa lạ như vậy, làm nàng có chút sợ hãi luống cuống, không khỏi miễn cưỡng cười lên,

"Trước, trước buông ta ra đã... Thanh Sanh...", mà Thanh Sanh tựa như là không nghe thấy, vẫn chỉ đang chăm chú nhìn xuống, có chút kinh ngạc. Sau đó chậm rãi cúi đầu, đầu cúi càng gần, Trữ Tử Mộc càng hoảng hốt, bắt đầu dùng sức giãy dụa, hai tay chống lấy bả vai nàng. Thanh Sanh luồn tay một đường xé rách đai lưng, trói hai tay nàng đặt trên đỉnh đầu.

Gương mặt tinh tế của Thanh Sanh đỏ bừng, đường nét mông lung nhạt nhòa. Tựa như có chút mệt mỏi, hai tay chống hai bên người Trữ Tử Mộc, cúi thấp đầu, mặt kề gần sát, như là chóp mũi hai người có thể chạm vào nhau, hơi thở quấn quanh. Trữ Tử Mộc có chút run rẩy, vì căng thẳng mà nuốt nuốt nước miếng, con ngươi hổ phách chập chờn trong bóng tối, dưới ánh trăng mờ, sườn mặt nàng được phác thảo mơ hồ, đôi môi yên chi no đủ hơi cong lên, mắt phượng mày ngài, động đến nhân tâm.

Thanh Sanh yên lặng mà nhìn, khóe miệng bỗng câu lên một mạt cười tà. Vươn đầu lưỡi khẽ liếm môi dưới của Trữ Tử Mộc, cảm nhận được đôi môi kia cũng khẽ nhếch, nhưng trong tích tắc vẫn là nghiêng mặt đi. Thanh Sanh đưa tay nắm lấy cằm nàng, làm cho nàng phải quay đầu lại đối diện, một đường hạ môi xuống, có chút bạo lực đè nén. Ngậm lấy môi nàng, thừa dịp nàng luống cuống hoảng sợ, lưỡi xẹt qua hàm răng mà cuồng dã trượt vào khoang miệng. Môi lưỡi triền miên quấn giao lẫn nhau, ngang tàn cắn nuốt. Trong đầu Trữ Tử Mộc bây giờ hoàn toàn là một mảnh đen kịt trống rỗng, hỗn loạn u mê, toàn thân xụi lơ như một vũng nước, khí lực thường ngày đều rút đi đâu hết, đến nửa phần cũng không còn.

Thanh Sanh đưa đầu lưỡi triền miên quét qua, cảm nhận được Trữ Tử Mộc đáp lại, khẽ cười một tiếng, tựa như là có mấy phần đắc ý. Buông cổ tay Trữ Tử Mộc ra, cầm vạt áo nàng, dùng sức xé ra. Y phục vừa thoát, một cỗ da thịt tuyết trắng hoàn mỹ đến cực điểm theo ánh trăng đập vào mắt Thanh Sanh, làm cho ánh mắt nàng lại càng cuồng loạn, nụ cười nơi khóe miệng lại càng nồng đậm. Thân thể đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh lẽo làm cho Trữ Tử Mộc mở to mắt, như bị đánh một kích, lấy lại được ý thức, vội vàng thét lên,

"Đây là tử tội, mau buông bổn cung!", mà Thanh Sanh vẫn như là không nghe thấy, như cũ nhìn ngắm da thịt như tuyết, dần dần ửng hồng. Một phát giật xuống yếm tử sắc, cúi đầu ngậm lấy tiểu bạch thỏ, đầu lưỡi đi vòng quanh, cảm nhận đỉnh kia từ từ rắn chắn lên, răng khẽ cắn.

"Ngô...", Trữ Tử Mộc nấc lên một tiếng, tóc đen rơi lả tả trên da thịt tuyết trắng, hồng mai ngạo nghễ.

Trữ Tử Mộc đã thực sự sợ rồi, thập phần không nghĩ tới người vẫn luôn thành thật kia lại có thể cuồng phóng như thế.

"Đừng sợ...", Thanh Sanh như có chút không đành lòng, nhẹ nhàng trấn an, đầu môi hôn một đường xuống bụng dưới, đầu lưỡi vẽ một đường quanh rốn. Một cỗ nhiệt lưu trào lên từ bụng dưới, đánh thẳng lên đại não Trữ Tử Mộc. Thanh Sanh vẫn chưa có đủ, trượt xuống, đem chân nàng gác lên vai, để cho u cốc kia hoàn toàn bại lộ trước mắt.

"Không, không nên... Xin ngươi, không thể như thế này...", Trữ Tử Mộc hai tay bị trói, hai chân bị Thanh Sanh bắt lấy đặt trên vai, bất lực ủy mị, chỉ còn có thể cầu xin.

Ánh mắt Thanh Sanh lóe lên, chăm chú nhìn ngắm, thở hắt ra một hơi, nhiệt khí ấm nóng đánh thẳng vào nơi tư mật làm cho Trữ Tử Mộc như bị giật điện mà run rẩy xụi lơ, không tự chủ được vặn vẹo thân thể. Đột nhiên, nàng cảm thấy như nơi kia đã tuôn ra một dòng nhiệt lưu, ẩn ẩn tê dại cùng trống rỗng, làm cho nàng cảm thấy vô cùng nhục nhã. Loại cảm giác trống rỗng run rẩy như mất hồn này cư nhiên lại do một nữ nhân gây nên, mà lại còn là người kia... Nàng nhắm chặt hai mắt, nghiêng mặt đi, bất lực cầu xin, "Đừng nhìn, đừng nhìn..."

Thanh Sanh không để ý đến, nàng kề môi sát vào, nhếch miệng cười một tiếng, hơi thở ấm nóng lại quét qua, khiến nơi ấy lại rung động co rút. Trong tiếng cười, nàng đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, nơi ấy đẹp đẽ như một cánh hoa. Hô hấp ngày càng gần sát, cuối cùng môi cũng chạm, đầu lưỡi đưa ra liếm nhẹ cánh hoa, nhịp điệu đồng đều với hô hấp, triền miên đến mất hồn. Ngón chân Trữ Tử Mộc co rút, cả người rung động run rẩy thành một đoàn, bàn tay sít sao túm lấy chăn gấm, nắm chặt đến mức đốt ngón tay có chút trắng bệch.

Thanh Sanh cũng chưa tìm đến hoa hạch, chỉ là đưa lưỡi hoành hành, khẽ cắn nuốt, chưa được mấy phen, một cỗ thanh lưu đã chậm rãi đánh tới, liên miên không dứt. Nàng nhắm mắt lại, đầu môi lần tới, giữ lấy hoa hạch, ngón trỏ chính xác kề bên nhẹ ấn xuống, một động tác nhỏ này làm cho cả người Trữ Tử Mộc run rẩy kịch liệt, vòng eo co rút lại bị Thanh Sanh chế trụ không thể động đậy, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, nhắm nghiền hai mắt, cảm nhận từng cơn rung động như thủy triều đánh tới.

Ngón tay thon dài rốt cuộc từ từ tiến vào, ấm áp chật chội vây quanh. Cả hai đồng thời thở hắt ra một hơi, trong đêm đen tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập mà ngưng trọng. Ngón tay khẽ động, như là một mồi lửa làm toàn thân Trữ Tử Mộc bùng cháy, thần hồn bay lên. Da thịt tuyết trắng phủ một tầng đỏ bừng, khuôn mặt ngạo nghễ nhíu chặt mà vô cùng liêu nhân, môi son mở lớn mà thở dốc. Theo từng tia ma sát nơi thân dưới, từng đoàn lửa bùng lên trong lòng, mà đầu óc lại là một mảnh trống rỗng, cảm giác này quá mức phức tạp cùng mãnh liệt, như là ngoài sức chịu đựng của nàng, mắt phượng ứa nước, chỉ thiếu chút nữa là có thể ngất lịm bất tỉnh. Nhịp độ uyển chuyển tăng lên, thần hồn mê muội, cũng nhanh chóng đạt tới đỉnh cao.
"Khoan đã...", Thanh Sanh gằn xuống một tiếng, một tay cởi xuống trung y trên người, da thịt mượt mà hoàn toàn phơi bày, hai cỗ thân thể áp sát, lướt qua nhau. Quỳ giữa hai chân Trữ Tử Mộc, cúi người, bàn tay tóm lấy khỏa no đủ, cuồng loạn mà ôn nhu xoa nắn. Hôn một đường từ nhân trung qua tai, lướt xuống cổ, lướt quét qua đỉnh vu sơn đang cứng rắn ngạo nghễ, ngậm lấy. Tay một đường bay bổng lướt xuống, phác thảo từng đường nét hoa mỹ của cơ thể, đột nhiên ở nơi bụng dưới ấn nhẹ một cái, Trữ Tử Mộc không kìm nén được nữa, một tiếng nức nở bộc phát trào ra, tựa như là cầu xin tha thứ. Khoái cảm đã lan tới ngoài tầm kiểm soát của lí trí, cơ thể vô thức uốn éo, vừa khó chịu vừa thoải mái, muốn thoát ra, muốn dừng lại, nhưng lại càng đòi hỏi nhiều hơn. Toàn thân như thể có hàng vạn hàng ngàn con kiến đang bao phủ, tình cảm lý trí, bức bối phóng túng đan xen, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt.
Thanh Sanh nhìn Trữ Tử Mộc biểu tình mê loạn mà nước mắt chảy xuống, cúi đầu, đưa môi tìm tới dòng nước mắt, từng chút ôn nhu, phủ lên dung nhan tuyệt thế kia.
Trữ Tử Mộc lúc này đã hoàn toàn chìm trong mê loạn, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng than nhẹ nức nở, như là nấc lên. Cứ một hồi cao trào lại đánh tới, nhưng nàng vẫn chưa thực sự đạt tới đỉnh, càng muốn nhiều hơn. Chủ động vươn tay choàng lấy cổ Thanh Sanh, gắt gao kéo xuống, ưỡn người lên kề khỏa no đủ kia sát miệng nàng, thật chặt ôm lấy đầu Thanh Sanh, như là muốn khảm nàng vào trong ngực. Vòng eo không tự chủ được mà giãy dụa tùy ý ma sát, bụng dưới khẽ co rút. Bắp đùi Thanh Sanh cũng kề sát sao, chặt chẽ di chuyển ma sát với nơi tư mật kia, làm cho Trữ Tử Mộc càng kịch liệt co rút, như muốn lập tức nổ tung. Không khí ngày càng nóng lên đến cực điểm, đột nhiên, một đạo bạch quang như sét giáng xé trời vụt qua, một loại khoái cảm cao như thủy triều đánh tới, mãnh liệt như không thể chịu nổi, từng đốt ngón tay gắt gao bấu víu lấy vai Thanh Sanh, há miệng cắn lấy cổ nàng nhưng vẫn không sao ngăn được tiếng than run rẩy. Cả hai người đều đồng thời lên tới đỉnh điểm, cũng đồng thời kiệt sức.
"Trữ Tử Mộc, ta, yêu ngươi", một khắc kia, nàng vẫn còn đang lênh đênh trôi dạt, loáng thoáng nghe thấy tiếng Thanh Sanh trầm ổn mà phiêu dật thoảng bên tai, sau đó lập tức ngã sang một bên, ngủ đến mê man.
Nàng nói yêu ta, Trữ Tự Mộc tỉnh lại mấy phần, tựa như là không thể tin nổi. Mắt phượng vẫn còn mông lung mở lớn, xuyên qua ánh trăng mập mờ nhìn chằm chằm người bên cạnh. Thấy nàng nhắm hai mắt, môi mỏng có chút sưng đỏ, bên cổ còn có dấu răng thật sâu, là của chính mình, ban nãy động tình mà cắn. Nội tâm càng lúc càng hoảng sợ, kinh hãi, bàng hoàng, không thể tin, cũng không dám tin, ngũ vị tạp trần đủ loại tâm tình đan xen trộn lẫn, nhất thời cũng không biết phải làm thế nào. Cứ coi như hết thảy chỉ là một giấc mộng sao, đúng vậy, dù là lừa mình dối người, nhưng cũng không còn cách nào khác. Nhắm nghiền hai mắt, như là muốn xóa bỏ hết những kí ức vừa rồi, chỉ là ngay trước khi nàng chìm vào giấc mộng, một loại hạnh phúc không thể kiểm soát ngăn chặn, lan tràn khắp nơi trong cơ thể nàng, ngựa hoang đây cuối cùng cũng cần nàng, muốn nàng, thuần phục với nàng, không thể rời bỏ nàng.

---
Mặt trời rạng rỡ dần treo lên nơi phương Đông, bắt đầu một ngày mới. Thanh Sanh thong thả tỉnh giấc, đầu có chút đau nhức vì tác dụng của rượu đêm qua. Trở mình, trên cổ truyền tới đau rát. Đưa tay vuốt qua, loáng thoáng nhận ra dấu răng, lập tức tỉnh, quay sang thét lớn,
"Trữ Tử Mộc! Ngươi là cẩu sao! Cắn ta làm cái gì a!!!", Trữ Tử Mộc đang yên bình trong mộng đẹp, đột nhiên bị một tiếng quát lớn từ đâu đánh thức. Nàng từ nhỏ đã vô cùng ghét ai đột ngột làm nàng thức giấc, lúc này nhíu chặt chân mày, bàn tay nắm chặt thành quyền, đốt ngón tay vang lên răng rắc. Mắt còn nhắm mà một quyền đã nhanh gọn hướng Thanh Sanh tung ra. Thanh Sanh nhanh tay nhanh mắt chính xác tóm được cổ tay nàng, động một cái, chăn trên người trượt xuống, da thịt trơn bóng bại lộ trong không khí rét lạnh. Nàng đảo mắt nhìn xuống, kinh hãi không dứt, trợn mắt quát to,
"Trữ Tử Mộc!! Ngươi hỗn đản!! Lợi dụng lúc ta gặp khó khăn, cầm thú!!", lời vào tai, chân mày Trữ Tử Mộc nhảy lên, khóe miệng không khỏi co quắp, tốt lắm, ác nhân cũng biết nhanh miệng cáo trạng trước rồi. Có điều, Trữ Tử Mộc trước nay cao ngạo đương nhiên không thẳng thắn thừa nhận, thực ra đêm qua người bị lợi dụng lúc gặp khó khăn lại là nàng, cho nên cũng chỉ nheo mắt, hai tay bẻ bẻ khớp. Thanh Sanh thấy nàng bày ra một bộ dáng hung tàn, cũng tản bớt giận dữ, xuống giường nhặt y phục lên, lầm bẩm vài tiếng.
"Muốn thì ngươi nói một câu nha, ngươi không nói sao ta biết ngươi muốn...", Trữ Tử Mộc ngồi trên giường, thâm thúy nói, mà con ngươi lộ ra tia rét lạnh, làm Thanh Sanh không khỏi sợ run cả người. Mặc y phục hoàn hảo, chậm rãi đi khỏi tẩm cung, còn quay đầu ném cho Trữ Tử Mộc một ánh nhìn nghi ngờ u oán.
Sao lại trở thành một bộ dạng khác một trời một vực với tối qua rồi đây, Trữ Tử Mộc nghĩ trong lòng, cũng hăng hái trừng mắt lườm lại nàng. Thanh Sanh thấy được cái trừng mắt kia, không chống trả được lại quay đầu đi thẳng ra ngoài. Trữ Tử Mộc thu hồi ánh mắt, gương mặt thả lỏng lại hiện ra một tầng mông lung, sâu kín thở dài, chưa nói bị ăn sạch sẽ mà người ăn còn chùi mép không còn một dấu vết, lại còn bị trả đũa, cơn tức này quả thật nuốt không trôi a...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro