Tuyệt Đỉnh Dụ Hoặc 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Thấm chuyên tâm vùi đầu vào thiết lập dự án ở biệt thự của Trang quản lí. Vốn từ đầu vụ này có kì hạn là một tháng, nhưng có người xảo quyệt đem dự án này rút lại thành ba ngày nói lừa gạt mình.

"Mình thật là khờ mà!" Bạch Thấm hớp một ngụm cà phê, nghĩ đến chuyện gần đây, nên nói là tốt hay xấu đây. Bị lấy đi lần đầu tiên, nhưng ngay cả bản thân mình cũng không biết làm sao, cũng không hề hối hận, ngược lại đối với Diễm Hồng - cái người làm mình thiếu chút nữa là động tình kia có chút bị thu hút."Thấm... buổi trưa ăn món Ý, em thấy thế nào?"Diễm Hồng mang theo khuôn mặt tươi cười dịu dàng nói, đưa tay ôm lấy thân thể Bạch Thấm."Cũng được."Bạch Thấm nở nụ cười sáng lạn đáp trả lại, nhìn thấy bộ dạng bị hù sợ của người kia không khỏi bật cười."Hôm nay Thấm làm sao, đặc biệt quyến rũ như vậy."Diễm Hồng che giấu đi vẻ xấu hổ của bản thân, cười thổi khí vào tai của Bạch Thấm, hai tay không an phận vuốt ve áo sơ mi."Đừng làm rộn, có người bạn mời chúng ta cùng dùng cơm."Bạch Thấm bắt lấy đôi tay đang sờ loạn nhẹ nhàng lấy ra, mỉm cười nói."Như vậy cũng khá náo nhiệt nha."Diễm Hồng ở thời điểm người kia không phát hiện, đáy mắt hiện lên tia do dự cùng thất vọng, còn tưởng rằng đó sẽ là cuộc hẹn thuộc về hai người, thảo nào thoạt nhìn tâm tình của Thấm dị thường vui vẻ như vậy, đột nhiên cô không còn hứng thú buông lời phản bác, chỉ buông lời trái lương tâm, khá náo nhiệt, tốt nhất là như vậy đi."Đi thôi."Bạch Thấm không hề phát giác biểu tình quái dị của người kia, nắm tay người kia hướng tới nhà hàng.Tướng mạo là người nhã nhặn, mang kính đen, không gọi là đẹp trai nhưng lại có mùi vị trưởng thành của nam nhân, Diễm Hồng trên dưới đánh giá người kia, mọi cử chỉ đều toát ra vẻ ưu nhã."Đây là lão bản của em , Diễm Hồng, ừm, còn người này là anh họ em Bạch Lạc."Bạch Thấm đơn giản vì hai người giới thiệu lẫn nhau."Diễm tiểu thư, chào cô."Bạch Vu lễ phép chào hỏi, thân sĩ vì hai người kéo ghế."À." Diễm Hồng lạnh lùng gật đầu."Tiểu Thấm, anh cảm thấy thật có lỗi, cô chú phát sinh chuyện, anh không kịp từ Canada trở về, anh... có đi thăm..."Bạch Lạc ngưng trọng nói, cầm lấy thực đơn trước mặt đưa cho Bạch Thấm."Ừm... không sao."Bạch Thấm nhẫn nhịn cơn đau mơ hồ trong lòng, cố nén mà mỉm cười."Cho ba phần món Ý."Diễm Hồng nhìn thấy tình hình không đúng lắm, tùy tiện chọn món, dưới bàn lặng lẽ đưa tay nắm chặt tay người kia."Nhìn em cùng tiểu Uất sinh hoạt cực khổ như vậy, anh hy vọng em có thể chuyển đến ở với anh cùng với cậu mợ, chăm sóc sẽ tốt hơn."Bạch Lạc hai mắt nghiêm túc nhìn đôi con ngươi đang do dự của Bạch Thấm, muốn truyền đạt cho người kia hiểu 'anh sẽ chiếu cố em thật tốt'."Chuyện này..."Bạch Thấm chớp chớp mắt, một mặt là sợ phiền phức người khác một mặt cũng hi vọng có thể có được một mái nhà ấm áp và thân thiết."Tôi nghĩ là không cần, cảm ơn Bạch tiên sinh quan tâm Thấm như vậy."Diễm Hồng rầu rĩ mở miệng, hài lòng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai người kia."Tôi cùng Thấm ở cùng nhau, quan hệ của chúng tôi không tầm thường, trên mức tình bạn nhưng ở dưới tình nhân, chính là kiểu đó."Diễm Hồng quay đầu tăng cho Bạch Thấm nụ cười ngọt ngào."Thực sự là thế... tiểu Uất đã đồng ý rồi không phải sao?"Bạch Lạc không tin được, hắn nhìn vẻ mặt lộ ra vẻ sầu khổ của Bạch Thấm muốn xác định."Ừm, tụi em ở chung."Bạch Thấm cảm thụ được bàn tay bị nắm chặc đến nổi toát ra lớp mồ hôi mỏng, nhìn Diễm Hồng nhếch miệng cười, lại là nụ cười xán lạn cùng mỹ lệ, không đành lòng cự tuyệt."Được rồi... vậy chúng ta.."Hắn có chút ảo não nói, nhìn mỹ thực bưng lên cũng chẳng buồn ăn.Tâm tư bất đồng, tâm tình bất đồng, Diễm Hồng mạnh mẽ không đè ép được con nai đang đi lạc trong đầu, cảm thấy bữa cơm này đầy mĩ vị lại ngọt ngào. Bạch Thấm thì lựa chọn trầm mặc, hoàn toàn để bản thân thuộc về trạng thái hỗn độn, Bạch Lạc không phục nhưng không thể làm gì nhìn chằm chằm ăn mỹ vị như ăn sáp. 

"Vừa rồi sao chị tự chủ trương như vậy?"

Bữa trưa kết thúc không tốt đẹp một cách đột ngột, Bạch Thấm trở lại phòng làm việc, ảo não hỏi cái người đang ngồi trên ghế làm việc của mình."Hắn có ý đồ với em." Diễm Hồng không vui nói."Hắn là anh họ của em... không thể có loại ý niệm đó trong đầu, chỉ là quan tâm em cùng Uất nên mới nói thế thôi." Bạch Thấm giải thích."Như vậy Thấm em có thể thẳng thắn nói không, em đang cùng chị ở chung, tại sao lại đáp ứng chứ?" Diễm Hồng tà tà cười, đi tới vòng lấy eo thon của người kia, ám muội thổi thổi."Là bởi vì..."Bị người dụ hoặc, đâu óc Bạch Thấm nhất thời trống rỗng, lời như vậy làm sao dám nói, nhưng hết lần này đến lần khác đều như vậy, chính là nụ cười mỹ lệ kia."Thấm... nói nha"Nhìn giai nhân đỏ mặt tới mang tai cúi đầu, dáng vẻ xấu hổ làm cho cô không nhịn được hôn lên vành tai đang nóng lên kia, hai tay tùy ý vuốt ve."Đừng..."Hai mắt đóng chặt, không còn cách nào suy nghĩ, hoàn toàn rơi vào giọng nói ngọt ngào khiêu gợi kia, cảm giác tê dại từ lòng bàn chân vọt lên, toàn thân vô lực ngã lên người Diễm Hồng."Em biết... em rất mê người..."Dùng sức mút lấy đôi môi đỏ mọng, tay chui vào trong áo sơ mi cách lớp áo xoa bóp khỏa tròn trịa, đem giai nhân ôm vào trong lòng ngã trên ghế sofa mềm mại.Rút đi quần áo, cô hôn lên thân thể trắng noãn mềm mại kia, gặm-cắn-liếm láp tạo vết ô mai thuộc về mình, bàn tay chậm rãi trêu đùa nhào nặn đến khi nụ hoa đứng thẳng. Không kịp đợi cởi quần jean xuống, cách quần lót dính ướt vẽ vòng tròn vòng vòng lượn quanh, đầu lưỡi hồng nhuận tà ác liếm láp nụ hoa đang run rẩy."Em muốn..."Bạch Thấm ngửa đầu, đôi mắt nâu mờ mịt mơ màng chuyển động, hai tay chật vật nắm lấy quần áo của người kia, lửa lòng bị đẩy lên."Ngoan..."Hôn lên cái miệng nhỏ nhăn nửa mở nửa khép kia, cởi bỏ chiếc quần lót Lace, nhẹ nhàng không nhanh không chậm tiến vào hoa nguyệt, bắt đầu từ từ thuận theo bên trong ấm áp trơn trượt cắm vào, bàn tay kia sờ xoạng nụ hoa hồng tím trên khỏa tròn trịa chắc nịch."Ưm a... đau a... ưm a..."Bạch Thấm bắt lấy bàn tay đang xoa bóp ngực mình, nó bị nhào nặn đến nổi đỏ lên, cô ngửa đầu rên rỉ."Xin lỗi... Thấm."Diễm Hồng ôn nhu hôn lên khỏa tròn trỉa ửng đỏ, bên dưới tăng thêm tốc độ tiến vào."Ưm aa... aa"Chỉ phút chốc bắt đầu cao trào, hai mắt khép hờ hưởng thụ thời khắc này, vô lực ngã vào lòng Diễm Hồng."Chị cũng hi vọng em và tiểu Uất cùng với chị và tiểu Lỵ ở cùng nhau, như vậy không tốt sao?"Diễm Hồng ôn nhu hôn lên trán người trong lòng đang xuất làn mồ hôi mỏng, giọng nói lo lắng."Tiểu Uất...cần có một gia đình..." Bạch Thấm mệt mỏi, giọng nói đứt quảng."Chúng ta sẽ là gia đình hạnh phúc nhất."Diễm Hồng ngon ngọt nói, cô cầm lấy khăn lông thay người kia lau sạch cơ thể."Cám ơn..." Bạch Thấm nhắm mắt nói lời cảm tạ"Yêu không cần nói lời cám ơn"Diễm Hồng mỉm cười, nụ cười hạnh phúc đó xuất phát từ nội tâm, chị có thể so với những nam nhân kia dùng nhiều tình yêu hơn để bảo hộ em. 

Trừng Trang là tên của toà nhà này, 3 tầng lầu cao với kiến trúc rất khác biệt. Đây là Diễm Hồng tự mình thiết kế, lầu một là phòng tiếp khách, phòng bếp, phòng khách, phòng chiếu phim; lầu 2 có phòng trò chơi, phòng tập thể dục cùng với đó là phòng lớn của Diễm Lỵ với phòng tắm; lầu 3 là nơi ở thuộc về Diễm Hồng, Hai phòng: một phòng tắm, một gian phòng ngủ chính và một gian cho khách, sân thượng trồng đầy hoa Tulip cùng hoa lài xinh đẹp, thành tường bên ngoài có vẻ cổ điển, bên trên lắp thiết bị bảo đảm an toàn nghiệm mật, tầng hầm ngầm đỗ xe là nơi Diễm Hồng đậu chiếc xe thể thao yêu thích của mình cùng với chiếc xe khách, bên ngoài còn có sân bóng rổ nhỏ."Chị ở đây?"Bạch Thấm kinh ngạc hỏi, hai mắt chuyển động nhìn lâu đài nhỏ như truyện cổ tích kia."Đúng vậy!"Diễm Hồng cười gật đầu, một tay giúp đỡ mang theo hành lí, một tay ôm lấy eo thon của Bạch Thấm, phảng phất giống như đôi vợ chồng mới cưới vui mừng với ngôi nhà mới, lúc này Diễm Hồng miệng cười toe toét."Woa woa woa... thật là tuyệt a, có cả phòng đồ chơi với thật nhiều đồ chơi a."Bạch Uất hưng phấn vừa chạy vừa nói, mà ở bên cạnh Diễm loli im lặng không lên tiến nhưng miệng nhếch lên không tự chủ mỉm cười."Tiêu Uất cùng loli ngủ chung một phòng là ổn rồi, phòng của chúng rất lớn, em thì ở cùng chị."Diễm Hồng đem hành lí sắp xếp ổn thỏa, chỉ chỉ các ngăn tủ trong phòng cái nào để thứ gì rồi đem đồ dùng hằng ngày cho Bạch Thấm."Không có em bé con sẽ khóc, em với tiêu Uất ngủ phòng khách là tốt rồi."Bạch Thấm lo lắng nói, bên tai lại truyền đến tiếng thét lớn đầy kính ngạc xen lẫn hưng phấn của bé con."Sẽ không đâu, huống chi cùng là trẻ con có thể sẽ có nhiều chuyện, nhiều trò chơi cùng nhau hơn."Diễm Hồng lo lắng nói, sao có để vợ thân yêu của mình tách ra phòng khách ngủ chứ."Em biết rồi!" gật đầu, Bạch Thấm động tay chỉnh lý quần áo và đồ dùng hằng ngày cùng với đồ dùng tùy thân."Phòng của cậu thật là lớn, đồ của cậu cũng mới để có một ít..."Bạch Uất nghiêng đầu, nhìn Diễm loli đang giúp mình xếp đồ đạc nói."Ừ, đồ của cậu cũng rất ít." Diễm loli nói."Mình đây có thể..." Bé con chớp chớp mắt, đơn thuần pha chút ngây ngô nói."Có thể.""Cảm ơn." bé con vui vẻ ôm lấy Diễm loli, giẫm lên dép lê chạy đến phòng trò chơi ở sát vách.Mọi ngày, bình thường nhà trẻ đúng 4 giờ chiều tan học, Diễm Hồng phụ trách đón lũ trẻ, ở nhà 5 giờ chiều Bạch Thấm về nhà, cô sẽ mỉm cười nói 'Em về rồi' sau đó sẽ đến phòng bếp nấu bữa tối, lúc này Diễm Hồng sẽ không biết xấu hổ đứng ở sau lưng giai nhân ôm chặt eo người kia, hoặc là hôn lên má người kia, ngọt ngào nói 'Chị đói rồi!', 6 giờ tối cơm nước nóng hổi sẽ được bày lên bàn, mọi người vây quần bên bàn cơm vui vẻ ăn.Sau bữa cơm, Bạch Thấm cùng Diễm Hồng làm ổ trên sofa xem phim Hàn, bọn trẻ lén lút ở trong phòng chơi trò chơi, xem đến khi mệt mỏi sẽ tắm cho thoải rồi nằm lên chiếc lớn sẽ được Diễm Hồng ôm lấy rồi chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.Bạch Thấm thích gọt táo cho Diễm Hồng ăn, Diễm Hồng sẽ cười ngã vào lòng nàng nói cảm ơn.Bạch Thấm thích vùi vào trong lòng thoải mái ấm áp của người kia, xem phim truyền hình có nụ cười còn cả những giọt nước mắt.Bạch Thấm thích trước khi ngủ sẽ hôn lên trán của hai tiểu loli đáng yêu rồi nói ngủ ngon.Mặc dù chưa thừa nhận phần tình yêu của Diễm Hồng nhưng cô thích những điều đơn giản này, cũng sửa lại những kết luận sai lầm về cuộc sống, cũng hưởng thụ tình yêu vô cùng đơn giản của người kia, cô mong đợi, chờ bản thân ngày nào đó sẽ chính thức nguyện ý nói với người kia ba chữ quan trọng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro