Chương 10: tôi quyết định bao nuôi cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gấu bông rốt cuộc so với Viên Nhất Kỳ dự đoán càng nóng bức hơn nhiều.

Viên Nhất Kỳ ở trong toilet cởi đầu báo ra, quả thực cảm nhận được đầu mình bốc lên khói trắng. Tóc cơ hồ đều ướt đẫm, cởi bên ngoài ra xem xét, quần áo bên trong cũng bị mồ hôi làm ướt một mảnh lớn. Hiển nhiên là một người mồ hôi, Viên Nhất Kỳ nhìn gương im lặng thở dài, lần này nghĩ là ngẫu nhiên gặp là chuyện không thể nào

Thẩm Mộng Dao còn ở trong phòng đợi phát tiết, Viên Nhất Kỳ cẩn thận cầm theo trang phục con thú lẻn qua cửa, lặng lẽ ra ngoài. Một thân mồ hôi cũng không tiện dính đến Thẩm Mộng Dao,

Viên Nhất Kỳ đành phải đem phục trang nhét vào trong rương, lái xe về nhà trước, tắm rửa thay quần áo

oOo

Tục ngữ nói, oan gia ngõ hẹp. Thẩm Mộng Dao làm sao cũng không nghĩ tới lúc mình tùy tiện đậu xe bên đường, mua ly cà phê mà thôi, liền có thể đụng phải tân hoan của chồng trước. Kỳ thật đích xách mà nói, Trương Dân Sinh còn chưa thể xem là chồng trước của nàng, bởi vì họ còn phải họp bàn ly hôn, chỉ là trước mắt ở riêng mà thôi. Bất quá người cũ còn chưa triệt để làm người cũ, người mới đã bắt đầu ỷ sủng mà kiêu

" Nha, đây không phải là Thẩm... Phó tổng sao ?"

Ngô Lị âm dương quái khí kéo dài giọng nói, trên mặt mỉa mai

" Từ khi chia tay đến giờ không có việc gì chứ ?"

Thẩm Mộng Dao nhìn nàng, bỗng nhiên rất cảm tạ con " mèo to " kia, để cảm xúc không tốt của nàng đều phát tiết ra ngoài, hiện tại không quá mức chật vật

" Tôi rất tốt " Thẩm Mộng Dao khẽ cười nói: " Không cần nhọc lòng tiểu tam "

Bị nói thẳng là tiểu tam, lại ở nơi công cộng, Ngô Lị lúc này sắc mặt biến hóa. Nhưng cũng không thể như vậy yếu thế mà bỏ qua. Thế là ả xoay con ngươi, cố ý liếc mắt đưa tình

" Tôi khiến Thẩm tổng không thoải mái sao ?"Ngô Lị nâng lên khủy tay, cố ý khoe khoang cái túi xách Chanel

" Đều là do Dân Sinh nhà tôi, lo lắng tôi mệt mỏi, chỉ đi một chút mà thôi, lại muốn tôi ở trong tiệm này ngồi nghỉ ngơi một chút "

Vừa nói vừa đặt tay lên trán, một bộ giả vờ yếu đuối. Thẩm Mộng Dao liền lẳng lặng nhìn ả diễn trò, cực điểm làm ra vẻ nhăn nhó

" Ngô tiểu thư " .Chờ Ngô Lị không ốm mà rên xong, Thẩm Mộng Dao mới khẽ hất cằm nói: " Tôi cho cô một đề nghị, cố mà trân quý ly cà phê đang uống hiện tại "
Dừng một chút, không để cho Ngô Lị xen vào, Thẩm Mộng Dao lại nói tiếp: "Dù sao cũng sẽ rất nhanh mà không uống nổi "

" Cô có ý gì ?"
Ngô Lị âm thầm cắn răng Thẩm Mộng Dao hơi cười ra tiếng

" Dân Sinh nhà cô, tính toán tiền lương tháng đâu khoảng ba vạn, ở Lê Thành này, chính là tiền lương cơ bản thuộc hộ nghèo khó "

" Trước đây hai người lén lút thế nào, tôi không biết, nhưng mà...." Thẩm Mộng Dao có ý riêng liếc nhìn túi xách hiệu Chanel, ngữ khí rất là châm chọc

" Anh ta mua cho cô đồ đắt tiền, đều là chảy từ tiền của tôi, cô có thể đi hỏi một chút "

Ngô Lị cắn chặt môi, sắc mặt đã triệt để biến sắc

" Còn có... " Thẩm Mộng Dao một bên cầm lấy ly cà phê trên quầy, một bên tiếp tục tấn công: " Phòng của cô ở, vay tôi sáu mươi phần trăm. Nói cách khác... "

Nàng nhìn Ngô Lị, " Tôi tùy thời có thể một lần nữa đưa ra yêu cầu phân chia tài sản hôn nhân, không cẩn thận cô sẽ mất luôn chổ ở. Cuối cùng, chúc cô giúp đỡ người nghèo khổ một cách vui sướng "

Nói xong, Thẩm Mộng Dao không tiếp tục để ý Ngô Lị tức giận đến sắc mặt trắng bệch, quay người trực tiếp đi khỏi quán cà phê. Ngồi lên chiếc audi, Thẩm Mộng Dao đánh tay lái, giống như đang muốn trốn tránh cái gì đó, cực nhanh hòa vào dòng xe cộ, hướng về phía trước chạy tới

Hai tay nắm thật chặt tay lái, Thẩm Mộng Dao rõ ràng cảm thấy mình không khó qua, nhưng nước mắt lại giống như màn châu bị đứt dây, từng viên từng viên lăn xuống, tung tóe ẩm ướt vạt áo trước. Một đường trở lại chung cư, Thẩm Mộng Dao đem xe đậu ở dưới đất

Giờ này không phải cao điểm, thang máy rất nhanh chóng đến tầng ngầm. Thẩm Mộng Dao ngơ ngác đi vào, cũng không nhấn nút thang máy, liền ôm cánh tay đứng ở trong góc, cúi đầu dường như tinh thần hoảng hốt. Cửa thang máy chậm rãi mở ra, trong chốc lát, đi thẳng lên lầu một

Viên Nhất Kỳ cầm theo hai túi đồ nấu ăn, đứng ở cửa thang máy lầu một. Nàng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Thẩm Mộng Dao

" Thẩm... Tổng ?"

Viên Nhất Kỳ do dự vài giây, vẫn là quyết định lựa chọn cách xưng hô thể hiện thân phận kim chủ

Thẩm Mộng Dao giật mình ngẩng đầu, trong mắt mang theo lệ quang, ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía Viên Nhất Kỳ.

Nàng khóc sao ? Viên Nhất Kỳ tâm tựa như bị cây kim đâm phải, nhỏ bé đau đau. Cửa thang máy tự động cảm ứng bỗng nhiên mở ra, Viên Nhất Kỳ rốt cuộc kịp phản ứng, chợt lách người tranh thủ thời gian đi vào. Nàng đứng bên cạnh Thẩm Mộng Dao, đem đồ cầm ở tay phải dồn qua tay trái, sau đó đóng cửa cùng với con số "15". Thang máy bắt đầu đi lên cao. Thẩm Mộng Dao lúc này mới hoàn hồn, quay đầu nhìn thoáng qua Viên Nhất Kỳ, cùng túi đồ nàng đang cầm

" Cô... Tự mình làm cơm sao ?"

" Ừm " Viên Nhất Kỳ dường như ngượng ngùng nở nụ cười: " Gần đây không có đơn hàng, tự mình làm cơm tiết kiệm một chút". Tựa như sinh viên mới tốt nghiệp chỉ có thể phấn đấu để ăn no mặc ấm, loại tình cảnh này tựa hồ sau đó sẽ là một câu an ủi, có thể.. Mà nghề tiểu bạch kiểm thì có gì an ủi đâu ?

" Rất tốt, tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm... Đừng lo sau này sẽ có đơn hàng mà..." Ách giống như tiếp theo là gì cũng không đúng. Thẩm Mộng Dao cẩn thận làm chủ, cuối cùng chỉ có thể hơi xấu hổ cười.
" Tự mình làm cơm... Ân... Rất tốt "

Viên Nhất Kỳ ngược lại cũng không có nhiều xoắn xuýt như vậy, nàng lung lay túi trong tay, có chút chờ đợi nhìn Thẩm Mộng Dao.

" Tay nghề tôi cũng được, mà hôm nay đồ ăn cũng rất mới mẻ, Thẩm tổng không bằng cùng ăn tối không ?"

"...A?"

Viên Nhất Kỳ kia đột nhiên mời, Thẩm Mộng Dao còn chưa kịp trả lời, cửa thang máy liền mở ra, Viên Nhất Kỳ trực tiếp nắm lấy cổ tay Thẩm Mộng Dao, cứng rắn kéo nàng ra ngoài. Căn bản là ở tình trạng tỉnh tỉnh mê mê bị người lôi đến cổng nhà, Viên Nhất Kỳ rất nhanh móc ra chìa khóa cửa, nhiệt tình mời Thẩm Mộng Dao vào

" Không phải " Thẩm Mộng Dao còn muốn chối từ
" Cơm tối chính là tôi... Ai, Viên Nhất Kỳ, cô làm gì ?"

Lời còn chưa nói xong, liền thấy Viên Nhất Kỳ đặt hai túi đồ ăn đặt ở hộc tủ trước cửa, sau đó kiên quyết kéo Thẩm Mộng Dao đi vào. Viên Nhất Kỳ nhấn Thẩm Mộng Dao ở trên cửa đóng chặt, lập tức dùng thân thể áp sát nàng

" Thẩm tổng " .Viên Nhất Kỳ cơ hồ thở dốc trên mặt Thẩm Mộng Dao " Cô không phải bảo cân nhắc bao nuôi tôi sao ?"

Hơi thở lửa nóng phun ra ở lỗ tai nàng, đốt đến mặt Thẩm Mộng Dao đều đỏ lên, trái tim không khỏi trực nhảy

" Tôi... Chỉ nói là cân nhắc " .Thẩm Mộng Dao có chút bối rối " Không nói... Nhất định, nhất định sẽ bao, bao nuôi cô a "

"Tôi giá cả như vậy phi thường có lời" .Viên Nhất Kỳ vội vàng chào hàng chính mình " Thẩm Mộng Dao nếu không tin, có thể thử chơi mấy ngày, tôi không thu tiền của cô "

Còn có thể thử chơi sao... Thẩm Mộng Dao cảm thấy tam quan một lần nữa được mở mang. Đang nghĩ làm sao cự tuyệt, đột nhiên cảm thấy bên hông một trận chấn động. Hai người đều sững sờ, Viên Nhất Kỳ có chút nhíu mày, nhưng lập tức liền lui ra phía sau nửa bước, buông ra Thẩm Mộng Dao. Hẳn là điện thoại, Thẩm Mộng Dao một bên lấy ra điện thoại xem màn hình, một bên nhỏ giọng nói với Viên Nhất Kỳ rằng thật có lỗi, sau đó tranh thủ thởi gian mở cửa thoát đi

" Phanh " cửa một lần nữa bị đóng lại Viên Nhất Kỳ sờ sờ cái mũi

"..."

Hành lang Thẩm Mộng Dao luống cuống tay chân cầm chia khóa mở cửa phòng, sau đó giống như nhận mệnh trốn vào.Đóng cửa cực nhanh, Thẩm Mộng Dao vỗ ngực trấn an tim đập loạn, rốt cuộc thở phào một cái

Thực sự... Quá khó. Điện thoại chấp nhất trong tay một lần nữa chấn động, Thẩm Mộng Dao lúc này mới nhớ tới, vừa mới lúc nãy mình không có nhấn nghe. Là một cái số lạ, biểu hiện bản địa Lê Thành, Thẩm Mộng Dao liền không do dự lâu lắm, trực tiếp ấn nút nghe

" Xin chào, là ai đó ?"

" Thẩm Mộng Dao ! "

Đầu kia truyền đến thanh âm Trương Dân Sinh tức hổn hển

" Hôm nay cô nói chuyện gì với Tiểu Lị hả ? Cô có biết là nàng đang mang thai không thể bị kích động ? Làm động thai thì biết tính sao ? Cô có lương tâm hay không ?"

Đổ ập chỉ trích, Thẩm Mộng Dao khẽ giật mình, lập tức cảm thấy vô cùng buồn cười

" Trương Dân Sinh, anh có bệnh à ?"

" Cô mới là có bệnh ! "

Trương Dân Sinh ngữ khí rất kém cỏi
" Thẩm Mộng Dao, chúng ta sắp ly hôn rồi, cô cũng không thể bởi tôi là mối tình đầu của cô liền quấn lấy tôi không buông, tôi biết tôi ngoại tình.. Nhưng cô không thể bởi vì đối với tôi nhớ mãi không quên, liền trả thù lên Tiểu Lị a"

Nhớ mãi không quên ? Thẩm Mộng Dao đều muốn cười to, tên nam nhân này lấy tự tin ở đâu thế ?

Đều chẳng muốn cùng hắn nói nhảm, Thẩm Mộng Dao trực tiếp cúp điện thoại. Giống như mây đen đột nhiên tới, tâm tình vào thời khắc này, thật sự hỏng bét đến cực điểm, Thẩm Mộng Dao đứng trong chốc lát, đột nhiên mở cửa ra ngoài, gõ cửa phòng đối diện. Cửa rất mau mở ra, Viên Nhất Kỳ nhô đầu ra.

" Cho tôi số thẻ " .Thẩm Mộng Dao nhìn nàng
" Sau này, mỗi tháng năm vạn, tôi bao nuôi cô "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro