Chương 104: Meo meo giẫm phải sữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

======================

Thẩm Mộng Dao lúc đó ngược lại làm cho Viên Nhất Kỳ khẩn trương.

"Làm sao rồi ? đau hả?"

ngón tay ngắm ở huyệt đạo lập tức không dám động " có phải niệu đạo còn đau không?"

chổ kia còn chưa hồi phục đi, quả nhiên nóng vội, Viên Nhất Kỳ âm thầm oán trách mình không kiên nhẫn, thử rút ngón tay ra ngoài.

Nhưng cô khẽ động, Thẩm Mộng Dao liền ngồi dậy " Đừng!"

Viên Nhất Kỳ thật không dám động, khẩn trương nhìn qua nàng " có phải là...đau không?"

Hỏi càng thêm áy náy, cô nghĩ, mình đây là làm bị thương mèo con!

"Em nhịn một chút, tôi lập tức rút ra" lông mày vo thành một đoàn, Viên Nhất Kỳ cẩn thận nhìn nhục phùng nho nhỏ " Tôi, tôi chậm một chút"

Không dám làm tiếp nữa, Thẩm Mộng Dao chợt kẹp chặt chân "Kỳ đừng lấy ra"

thanh âm nho nhỏ lí nhí, đúng như một bé mèo con, chính là mặt đỏ như mệnh, cả khuôn mặt giống như nhỏ ra máu. Lần này thần thái làm cho Viên Nhất Kỳ có chút nhìn không thấu.

"Em...có đau không?"

Nói xong, lại nghĩ vài giây đồng hồ, đem ngón tay rút ra.

Thẩm Mộng Dao kẹp chân cũng vô dụng, Viên Nhất Kỳ chống đỡ mép giường, ngẩng đầu hôn mặt Thẩm Mộng Dao " Ngoan, em đi cùng với tôi, không cần làm oan chính mình"

"Không muốn liền nói không muốn, không thoải mái liền nói với tôi, không sao cả"

Khẩu khí thuần tuý là hống mèo con, Thẩm Mộng Dao nghe, trong lòng ấm áp.

Viên Nhất Kỳ của nàng, thật rất quan tâm nàng.

Đưa tay vòng cổ Viên Nhất Kỳ, Thẩm Mộng Dao nũng nịu cọ cái cằm nàng, nhẹ nhàng hỏi: " Kỳ Kỳ, em muốn thì làm sao?"

"Muốn liền..."

lời vừa ra miệng, Viên Nhất Kỳ liền vội hỏi " em, không đau sao?"

Thẩm Mộng Dao bĩu bĩu môi, có chút oán trách " ai nói với Kỳ em đau?"

"......"

Thì ra vừa rồi là thoải mái rên ra tiếng à?

Viên Nhất Kỳ lập tức ngồi xổm xuống, muốn Thẩm Mộng Dao đem chân mở ra cho nàng nhìn. Thần sắc giống như không có gì xấu hổ, rất thẳng thắn, bất quá Thẩm Mộng Dao không chịu được a, dạng này...xấu hổ chết ~

để Viên Nhất Kỳ nhìn nơi này của nàng, so với cắm nàng còn xấu hổ hơn!

nhưng Viên Nhất Kỳ không phải không thể nhìn, Thẩm Mộng Dao bất động, liền tự mình đưa tay vào, đẩy ra đầu gối nàng, trực tiếp lộ ra huyệt thịt. Gốc rạ đen nhánh, âm hạch một mảnh phấn nộn, khe mở tinh tế chảy ra tiểu mật, có chút đỏ.

"Ô~"

bị đẩy chân nhìn vào nơi đó đã đủ ngượng ngùng, Thẩm Mộng Dao nhịn không được run lên, hết lần này đến lần khác Viên Nhất Kỳ còn muốn kiểm tra!

Bởi vì sợ niệu đạo Thẩm Mộng Dao chảy máu, Viên Nhất Kỳ cẩn thận đưa tay phải ra, vạch thịt trai của nàng, nhìn tiểu âm châu bên trong

Ngắm nghía, vị trí niệu đạo tựa hồ vẫn chưa chảy máu, Viên Nhất Kỳ không yên lòng, dùng ngón cái sờ một cái, muốn thử xem thế nào, đầu ngón tay vừa đụng tiểu châu, Thẩm Mộng Dao liền rùng mình một cái, rụt rụt bụng dưới.

Nhất là viên tiểu âm châu kia đỏ đến kịch liệt, Viên Nhất Kỳ nhìn bộ dáng của nàng, nhịn không được sờ một cái nữa.

Sự thật chứng minh chỗ này của Thẩm Mộng Dao xác thực mẫn cảm.

lòng bàn tay không có dính vết máu, Viên Nhất Kỳ yên tâm đồng thời liền không khống chế nổi nữa, cổ họng khô khốc.

Nghĩ...ăn mèo nhỏ.

ánh mắt dần dần nóng rực, cô giống như lưu manh nhìn chằm chằm nơi riêng tư của Thẩm Mộng Dao, không nháy mắt cái nào.

"Ùng ực" thanh âm muốn ăn.

mèo con mê người như vậy, Viên Nhất Kỳ cảm thấy sự tự chủ đã tan rã, nhưng nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa, có thể hay không làm mèo con chết trên giường?

Đến lúc đó, hẳn là mèo còn không cho cô nằm trên nữa.

cho nên vẫn là nhịn một chút, Viên Nhất Kỳ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn bụng dưới Thẩm Mộng Dao một cái, không có lại làm nàng, quy củ phủ váy nàng xuống
Cô muốn cho Thẩm Mộng Dao cao trào cực hạn, điều kiện tiên quyết là Thẩm Mộng Dao khôi phục khoẻ mạnh.

chỗ kia ở hạ thân có chút căng đến khó chịu, Viên Nhất Kỳ hít một hơi thật sâu, cố gắng lắng lại dục hỏa của mình

Hít sâu, đứng lên ngồi xuống bên cạnh lẳng lặng thư giãn, bỗng nhiên nghe Thẩm Mộng Dao gọi cô " Kỳ Kỳ~"

Viên Nhất Kỳ nghiêng đầu, Thẩm Mộng Dao nghiêng người nắm cái cằm, tay trái vỗ vỗ trên giường, trong mắt mang tia giảo hoạt ý cười

"Nằm xuống~"

mèo con hân hoan mời, Viên Nhất Kỳ cười cười, sau đó chuyển dịch, nằm ở trên giường

" Dao Dao, chúng ta qua mấy ngày lại...hả?"

lời còn chưa nói hết, Thẩm Mộng Dao bên người bỗng nhiên bò lên, nhấc chân ngồi trên người Viên Nhất Kỳ.

Cũng không biết mèo con muốn làm gì, Viên Nhất Kỳ lấy cùi chỏ chống thân thể, nhìn nàng " Em đang muốn làm gì vậy?"

"Em luôn cảm thấy từng gặp qua Kỳ!"

tựa hồ vô cùng chắc chắn phỏng đoán của mình, nhưng lại không nghĩ ra đến cùng là ở nơi nào gặp qua. Nhíu lông mày, Thẩm Mộng Dao bỗng nhiên nhấc váy lên, che mặt Viên Nhất Kỳ, che khuất ánh mắt của cô

chính là đôi mắt này...cảm giác thật quen thuộc, nhưng đến cùng gặp qua ở chỗ nào cơ?

Nhìn mèo nhỏ xoắn xuýt, Viên Nhất Kỳ có chút buồn cười " Ở nơi nào gặp qua rất quan trọng sao?"

Cô cũng đối với Thẩm Mộng Dao có cảm giác thân quen, nhưng trong trí nhớ cũng không có chút ý niệm nào.... Có lẽ đây là duyên phận

"Được rồi, không nghĩ nữa"

Thẩm Mộng Dao cũng không xoắn xuýt, quan trọng là hiện tại còn chính sự phải làm

đem váy giật giật ra sau, mèo nhỏ hưng phấn cởi bỏ áo sơ mi của Viên Nhất Kỳ, móng vuốt nhỏ linh hoạt khi có khi không.

Viên Nhất Kỳ đều ngơ ngẩn, chỉ chốc lát cảm giác cái bụng hơi lạnh, Thẩm Mộng Dao đã đem áo sơ mi của cô hào phóng mở ra.
"....."

bên trong chỉ còn áo ngực, mèo nhỏ giống như tiểu lưu manh, tay phải trượt sau lưng cô, tìm tới then cài áo ngực, dễ dàng cởi ra.
Móng vuốt nhỏ hưng phấn xoa xoa, nàng trực tiếp đẩy áo ngực lỏng lẻo lên, lộ ra một đống trắng sữa ngọt ngào.

Oa, hình dáng ngực thật là dễ nhìn !

Bộ ngực săn chắc, lớn nhỏ vừa phải, quầng ngực trắng nhạt, đầu ngực nhỏ nhắn đáng yêu, mà tựa hồ so với những cô gái bình thường lại hơi co dãn.

Chẳng lẽ bởi vì Nhất Kỳ có chút hoang dã sao ?

Phụ nữ cũng có lúc háo sắc như đàn ông, Thẩm Mộng Dao hai mắt tỏa sáng, hai tay một trái một phải bắt lấy bộ ngực của Viên Nhất Kỳ, vò chà giống như chơi chất dẻo cao su.

Viên Nhất Kỳ im lặng, nhưng mèo con rõ ràng đang làm chuyện rất háo sắc, trên mặt biểu lộ y nguyên bình tĩnh thuần khiết. Ánh mắt hướng xuống nhìn bộ ngực mình bị xoa nắn, đột nhiên thông suốt

Thẩm mèo con không phải đang thèm sữa sao?

"Kỳ kỳ ~"

Thẩm Mộng Dao bỗng nhiên sờ lên vết sẹo hình thập tự trên ngực Viên Nhất Kỳ, hỏi cô: " Cái này sao lại có?"

"......"

Kỳ thật Thẩm Mộng Dao muốn hỏi không chỉ là vết sẹo hình chữ thập, còn có vết sẹo dài trên mặt Viên Nhất Kỳ, xem ra là một vết sẹo dài rất đau.

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, Viên Nhất Kỳ nhìn qua Thẩm Mộng Dao, lại thật lâu không nói gì.

Cô không biết hiện tại kể cho mèo con nghe có thể làm nàng giật mình không...

"Đông"

Tảng đá đập vào xương đầu vang lên thanh âm trầm muộn, người đàn ông bị nàng đè xuống đất, cái trán bị đánh mạnh máu chảy như suối.

"Không..."

hình ảnh không xóa được trong trí nhớ, Viên Nhất Kỳ lại nhìn thấy mình nổi giận, cực kỳ điên cuồng dùng tảng đá hung ác đập vào mặt tên đàn ông kia.

trên người nàng vết thương cũng chồng chất không kém, cô rất suy yếu, chỉ còn cánh tay như máy móc, đập liên hồi, dù là khuôn mặt người kia đã đờ ra, nhưng cô không hề dừng lại.

"Tiểu Kỳ, đừng để gϊếŧ chóc điều khiển con"

Người phụ nữ có nửa khuôn mặt cùng thân thể bị vết sẹo bao trùm, lửa lớn thiêu đốt dây thanh quản vẫn không ngừng phát ra tiếng khàn khàn, nhưng ngữ khí lại rất ôn hoà.

"ta cùng lão Ngụy đều tự hào về con, Tiểu Kỳ, con so với bất kỳ kẻ nào đều kiên cường dũng cảm hơn, cuộc sống của con không thể để gϊếŧ chóc khống chế"

Nguỵ Triều, Ngụy Kỳ...lão sư, mẹ...

"Kỳ Kỳ,...Viên Nhất Kỳ ?"

Thẩm Mộng Dao không biết Viên Nhất Kỳ vì cái gì đột nhiên thất thố, cô hình như bị lạc trong hồi ức, nắm chặt chăn mềm, cả người thật căng thẳng, cái trán đều phủ một tầng mồ hôi.

Chẳng lẽ là bóng tối quá khứ sao?

hối hận vừa rồi lỗ mãng, Thẩm Mộng Dao có chút nóng nảy, nghĩ một lát, bỗng nhiên nâng mặt Viên Nhất Kỳ, nghiêng đầu hôn lên môi cô.

"Ưm~"

Cái lưỡi cường ngạnh cạy mở răng môi, Viên Nhất Kỳ giống như người bị nhấc lên từ trong nước, nháy mắt tai thanh mắt sáng, ý thức lần nữa trở lại

Mèo nhỏ của cô...

Hút lại một chút cái lưỡi trong miệng, Viên Nhất Kỳ đổi khách thành chủ, một tay ôm lấy Thẩm Mộng Dao lăn một vòng, đem Thẩm Mộng Dao đè ở dưới.

đầu lưỡi nặng nề mà câu quấn mấy lần, lui ra ngoài.

Thẩm Mộng Dao lại bị ép mặt đỏ tới mang tai, thẹn thùng không thôi, Viên Nhất Kỳ mềm lòng đè xuống, nhịn không được lại đi hôn nàng.

"Thẩm Mộng Dao"

Tay phải mười ngón đan xen, cô ở bên tai nàng thở dốc " có một số việc, tôi ngày sau mới có thể nói cho em biết....nhưng tôi cam đoan, tôi sẽ không tổn thương em, vĩnh viễn sẽ không"

mặc kệ là tâm hay là thân.

"Được..."

Thẩm Mộng Dao cảm thấy mặt muốn hoà tan, thanh âm cũng không khỏi run rẩy.... Viên Nhất Kỳ như thế đè ép nàng, thật hoang dã, thật mạnh mẽ a~
Viên Nhất Kỳ tựa hồ thích hoàn toàn ôm chặt nàng hoặc ở tư thế đè ép, có loại cảm giác chiếm hữu hoặc ý muốn bảo hộ.

"Về sau" khẽ cắn lỗ tai Thẩm Mộng Dao " Dao Dao về sao gọi em là thần miêu có được hay không?"

Thần miêu?

Mèo? meo meo?

cách gọi này có thể so với cách gọi Thẩm tổng thua kém nhiều lắm, không có chút nào bá khí, Thẩm Mộng Dao muốn phản đối, Viên Nhất Kỳ lại rất mau buông nàng ra, xuống giường cởϊ qυầи.

Biến thành không một mảnh vải che thân...

"Đến đây"

Viên Nhất Kỳ một lần nữa bò lên giường, giơ chân Thẩm Mộng Dao lên " Tiểu miêu, chúng ta làm một ít chuyện thú vị đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro