Chương 120: Tôi yêu em (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

================

Giờ khắc này đang muốn đùa giỡn hoa cúc, Thẩm Mộng Dao rốt cuộc hậu tri hậu giác nghĩ đến : lòng chiếm hữu của Viên Nhất Kỳ vẫn rất mạnh. Trước đó tựa hồ chưa từng rõ ràng như vậy, Viên Nhất Kỳ trong ấn tượng của Thẩm Mộng Dao phần lớn là nội liễm, mà lại...

Suy nghĩ nào đó đột nhiên hiện lên, Thẩm Mộng Dao giật mình một cái, ngồi dậy, vội vàng nhào vào người Viên Nhất Kỳ.

"Nhất Kỳ, Kỳ~"

Hai tay vòng cổ cô, đôi mắt đẹp của mèo con vạn phần nghiêm túc nhìn chằm chằm Viên Nhất Kỳ nói: " Nói Kỳ yêu em!"

"A?"

Viên Nhất Kỳ nhất thời không kịp phản ứng " Nói, nói cái gì?"

"Nói Kỳ yêu em!"

Thẩm Mộng Dao vội vàng thúc giục, khuôn mặt đỏ bừng bừng, cũng không biết là xấu hổ hay là nóng vội " Kỳ mau nói đi!"

Viên Nhất Kỳ còn chút mơ màng, Thẩm Mộng Dao thấy thế, cắn môi ôm chặt cổ cô, giống như muốn khóc.

"Kỳ Kỳ, cho tới bây giờ chưa từng nói Kỳ yêu em..."

Thẩm Mộng Dao đem đầu chôn vào cổ Viên Nhất Kỳ, mặc dù biết Viên Nhất Kỳ bày tỏ yêu đương rõ ràng như ban ngày qua hành động, nhưng nàng vẫn là muốn nghe....nhất là ở thời điểm muốn cho cô tất cả.

Dù sao chính là muốn nghe, mèo con lẩm bẩm nũng nịu

" Kỳ Kỳ, Kỳ nói đi....em muốn nghe Kỳ nói~"

"...."

Thân thể trần trụi lửa nóng, Thẩm Mộng Dao xấu hổ bốc đồng, trái tim Viên Nhất Kỳ lập tức như bị mèo con dùng móng vuốt cào một cái, lại ngứa lại mềm. Một tay ôm cô gái này, Viên Nhất Kỳ điều chỉnh tư thế, lặng lẽ sờ qua cây rung, mặc đồ da lên hông.

"Dao Dao~"

Tìиɦ ɖu͙ƈ đè nén, giọng nói gợi cảm nhẹ nhàng, Viên Nhất Kỳ đỡ lấy gậy rung dán ở chỗ huyệt Thẩm Mộng Dao, có chút run run, hảo hảo ẩm ướt.

Thẩm Mộng Dao là tách ra hai chân dán eo nàng, huyệt phùng lộ ra không thể nghi ngờ, âm thần không thể không ngậm lấy gậy rung, đường vân phía trên ép lấy tiểu hoa môi, làm cho mềm nhũn.

"Ừm~, Kỳ~"

Chịu không được sự trêu chọc như thế, dịch nóng cốt cốt, Viên Nhất Kỳ lấy gậy rung cọ xát để thấm ướt nó hoàn toàn, chậm rãi đặt ở trên huyệt khẩu. Đầu tròn nho nhỏ đặt ở nộn huyệt ướŧ áŧ, muốn vào nhưng còn chần chừ, Viên Nhất Kỳ thở hổn hển, gằn từng chữ một

" Thẩm Mộng Dao, tôi yêu em"

Giống như tuyên thệ ở giáo đường, Viên Nhất Kỳ đem gậy rung ma sát trên âm thần mấy lần, sau đó cắm vào âm huyệt Thẩm Mộng Dao.

"A~"

Tư thế Quan Âm tọa liên rất dễ dàng cắm sâu, Thẩm Mộng Dao toàn thân run rẩy, thậm chí nghe được âm thanh phốc thử khi gậy rung chầm chậm cắm vào dâm huyệt.

Vô cùng dâʍ đãиɠ, Thẩm Mộng Dao rõ ràng nghĩ kẹp chặt, cửa huyệt không tự chủ được lại mở, lại đóng, đem gậy rung dài nhỏ nuốt vào. Hoàn toàn cắm đầy, một tia không lọt, tao thuỷ cũng không thể chảy ra ngoài, toàn bộ phồng lên chui vào nhục huyệt

Nàng bị Kỳ Kỳ đi vào chỗ sâu nhất~

Gậy rung chạm vào điểm lồi, kɦoáı ƈảʍ ở chỗ kia dâng lên, ngứa ngáy cùng trống rỗng giống như tạm thời ngừng lại, Thẩm Mộng Dao nhỏ giọng nghẹn ngào, hai tay ôm chặt Viên Nhất Kỳ.

"A ha.. Kỳ...."

"Tôi yêu em!"

Viên Nhất Kỳ đột nhiên ưỡn hông, mang theo gậy rung mà trừu sáp tiểu huyệt, chảy ra từng giọt từng giọt dịch ẩm rơi xuống chăn.

"A~"

Thẩm Mộng Dao rêи ɾỉ thành tiếng, thịt mềm ở sâu trong huyệt đạo cũng bị dồn lên, không khỏi sảng đến cuộn ngón chân, bắp chân run rẩy.

"Tôi yêu em~"

Tay trái nâng mông Thẩm Mộng Dao, tay phải đặt ở tiểu cúc của nàng, ngón trỏ móc mấy lần, kiên định cắm vào. Cảm giác dị vật so với bất cứ lúc nào đều trở nên rõ ràng hơn, vẻn vẹn một đốt ngón tay mà thôi, Thẩm Mộng Dao đã chịu không được muốn phát run, có loại kɦoáı ƈảʍ bị chiếm đoạt tất cả, cúc khẩu đột nhiên rụt lại.
Ngón trỏ Viên Nhất Kỳ thoáng ra vào, cắm cúc huyệt kiều nộn, hông eo buộc gậy rung đâm trên dưới một chút, thao lấy huyệt dâm.

"Tôi yêu em...."

Viên Nhất Kỳ ẩn nhẫn thở hổn hển, từng lần một lặp lại, mỗi một lần đều ưỡn hông trừu sáp, đồng thời làm hai cái tiểu huyệt.

"Ngô~"

Thẩm Mộng Dao nghe người tỏ tình đến động lòng, thân thể không ngừng run run, không ngừng khắc sâu suy nghĩ nàng bị Viên Nhất Kỳ chiếm hữu, kɦoáı ƈảʍ sinh lý không cách nào ngừng lại.

Huyệt thịt lại bị đâm vào, cúc khẩu buông lỏng, lại siết vào, để huyệt lại bị cắm, hai thứ kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt. Ngay cả tiểu cúc cũng bị Viên Nhất Kỳ cướp đi, Thẩm Mộng Dao xấu hổ, xương đuôi một trận tê dại, chấn động để nàng muốn ngất xỉu.

Huyệt thịt từng chút từng chút giảo gấp, Viên Nhất Kỳ đột nhiên hung hăng cắm xuống cúc khẩu, sau đó đè ép về phía trước, phủ lấy thân thể Thẩm Mộng Dao.
Mở ra gậy rung thẳng nhất lớn nhất, Viên Nhất Kỳ hai tay chống ở hai bên tai Thẩm Mộng Dao, nhanh chóng ưỡn mông, hướng về phía huyệt của nàng cuồng cắm!

"A, ..ưm...a ha, a a a~"

Chấn động mãnh liệt, gậy rung mài đến vách hang đến tê dại, một cổ chua xót khó mà khống chế xông lên cái ót. Thẩm Mộng Dao lớn tiếng rêи ɾỉ, hai chân không tự chủ mà tự động mở ra tối đa, lộ ra huyệt tâm để Viên Nhất Kỳ thao làm.

Viên Nhất Kỳ nhẹ nhàng thở dốc, phần eo run run đến cực nhanh, mang theo gậy rung cuồng dã trừu sáp, vài chục cái, thao mấy chục cái khiến cho huyệt mềm nhỏ nước.

Phốc thử phốc thử, dâm thuỷ chảy ở khắp nơi.

"Thẩm Mộng Dao, tôi yêu em!"

Nương theo tiếng ông ông của gậy rung, Viên Nhất Kỳ lặp lại lời tỏ tình, ưỡn hông càng hung, gậy rung xâm nhập vào chỗ sâu, hung hăng chà sát điềm lồi, cắm vào tận cây.

"Bạch bạch bạch~"

Bụng dưới dùng sức va chạm chỗ kiều nộn của Thẩm Mộng Dao, âm mao thấm ướt ma sát âm đế đã cương cứng, xì xì ma sát, cảm nhận được chỗ thô ráp bị hai bên kíƈɦ ŧɦíƈɦ

Cánh tay Thẩm Mộng Dao còn đặt trên vai Viên Nhất Kỳ, nàng không có cách nào suy nghĩ, thậm chí nghe không được lời tỏ tình của Viên Nhất Kỳ.

Âm thần bị thao đến đỏ lên, gậy rung đem nộn huyệt làm muốn lật ra ngoài, dã tính lại muốn xông lên để Thẩm Mộng Dao không kìm chế được, chỉ có thể há miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.

"A, a, a ~"

Chấn động giống như đang cắm mấy trăm cái trong nội huyệt, hoa huyệt bị cắm đến tê dại, mỗi cỗ dồn nén ấp ủ, làm cho Thẩm Mộng dao bị đánh tơi bời.

Không được, muốn ra....

Không cách nào khống chế cao trào, Thẩm Mộng Dao bỗng nhiên hé miệng, bộ ngực nở hồng, thân thể cấp tốc bị đẩy lên cao trào.

"A, a a a...Kỳ, không được..a ha..a a..tiểu huyệt xót quá, muốn bắn....A, ân, ân~"

Hai chân run rẩy, Viên Nhất Kỳ lại hung hăng va chạm, gậy rung lại xâm nhập vào chỗ sâu nhất mãnh liệt chấn động, điểm lồi trong nhục huyệt bị quấy đến xốp giòn!

"A a ~"

dâʍ ɖịƈɦ phun ra tung toé, Thẩm Mộng Dao ngoan ngoãn để thuỷ triều từ từ rút lui, tiểu huyệt run rẩy chảy ra dịch trắng, ẩm ướt âm mao của Viên Nhất Kỳ.

Triệt để tiết thân, Thẩm Mộng Dao mệt mỏi cực độ, co quắp trên giường, tiểu huyệt sung huyết không chứa đựng nổi dâʍ ɖịƈɦ.

"Tôi yêu em~"

Thanh âm trầm thấp, Viên Nhất Kỳ đầu đầy mồ hôi, nhìn xem Thẩm Mộng Dao dưới thân bị thao đến xụi lơ, du͙ƈ vọиɠ giống như khí cầu bành trướng. Ngồi dậy, vịn gậy rung lui ra khỏi tiểu huyệt bị chà đạp đến mềm nát, dâʍ ɖịƈɦ nổi một vòng bọt trắng.

"Ách~"

Gậy rung trong nháy mắt trượt ra, Thẩm Mộng Dao lại lắc một cái, chổ kia tràn ra mấy giọt ẩm ướt, co quắp chảy nước. Miệng nhỏ bị thao đến không khép được, âm thần dâʍ đãиɠ mở ra, Viên Nhất Kỳ chậm lại trong chốc lát, đem gậy rung đặt ở cửa huyệt.

"Mèo con, nói làm mười bảy lần mà..."

Đêm nay, Thẩm Mộng Dao bị làm đến ngất xỉu

oOo

Ngày hôm sau lúc rời giường, bắp đùi còn đau xót, Thẩm Mộng Dao vô thức sờ một chút, âm thần còn không có hoàn toàn khép lại, cửa huyệt chảy ra từng tia dâʍ ɖịƈɦ.

"...."

Rõ ràng bị làm đến thảm, Thẩm Mộng Dao đỏ mặt đến mang tai, chịu đựng đau nhức, thở phì phò xuống giường, mở cửa muốn đi tìm Viên Nhất Kỳ tính sổ.

Viên Nhất Kỳ ở trong nhà bếp nấu đậu phộng cho nàng, lắc lắc eo vui vẻ, nhất cử nhất động như là người chưa từng trải qua chuyện gì. Quả nhiên thể lực rất tốt, Thẩm Mộng Dao tức giận đến cắn răng

Nghĩ: Sớm tối em cũng muốn làm Kỳ la khóc!

Nghe thấy sau lưng có động tĩnh, muốn quay người, Thẩm Mộng Dao nhanh một bước tiến tới, vén lên áo thun Viên Nhất Kỳ, cúi đầu chui vào trong áo cô.

Rất giống mèo con thích chui loạn khe hở, Thẩm Mộng Dao quả thực đem đầu cổ chui ra khỏi áo, ôm lấy eo nhỏ Viên Nhất Kỳ, hai bàn tay sắc sắc mị mị nắm bộ ngực cô. Không có chút khách khí mà bóp đầu ngực cô, Viên Nhất Kỳ lại không mặc áo ngực, khẽ giật mình, suýt nữa làm đổ đậu phộng rang.

Một cái áo thun nhét hai người, Viên Nhất Kỳ bất đắc dĩ đến cực điểm, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe một tiếng " xoẹt"

Thanh âm áo bị rạn đường chỉ.

Trong lúc nhất thời bầu không khí tĩnh lặng, Thẩm Mộng Dao cẩn thận từng li từng tí cúi đầu liếc một cái, tay phải rụt rụt, từ trong áo thun chui ra ngoài.
Ách...rách một lỗ lớn rồi.

Viên Nhất Kỳ im lặng, Thẩm Mộng Dao chột dạ im lặng vài phút, vì chính mình tìm một cái cớ:
" Cái này, chất lượng áo thun quá dỏm!"

Làm như không liên quan tới mình, lúc này đột nhiên có tiếng chuông truyền đến, Thẩm Mộng Dao vểnh tai nghe trong chốc lát, vội vàng liền muốn từ trong áo thun chui ra đi nghe.

Tay chân luống cuống , chỉ lại nghe thêm một tiếng " xoẹt xoẹt"

Bên hông áo thun triệt để rạn đường chỉ, mèo con ngược lại nhanh chóng trốn mất, còn lại Viên Nhất Kỳ ở bên lò rang đậu phộng, trơ mắt nhìn áo thun mình biến thành "bao tải" bị mở ra.

"..."

Lành lạnh, đỉnh đầu giống như có một con quạ bay ngang qua.

Nhưng mèo con thì có ý gì xấu đâu, Viên Nhất Kỳ chỉ có thể nén giận, tắt lò, đem chè đậu nấu xong múc bỏ vào trong chén sứ trắng. Bánh ngọt tiểu mễ đã được chuẩn bị xong, chè đậu cùng trứng rán đặt ở trên khay cầm ra ngoài, Viên Nhất Kỳ liền chào hỏi Thẩm Mộng Dao:

"Miêu Miêu, đến đây ăn nào~"

Không ai đáp lại, Viên Nhất Kỳ lại gọi lần nữa, kỳ quái đi vào phòng ngủ.

Trên thân còn mặc "bao tải" bị rách phân nửa, cô đi tới cửa, trông thấy Thẩm Mộng Dao chằm chằm nhìn điện thoại không nói lời nào.

"Miêu Miêu, làm sao rồi?"

Thẩm Mộng Dao thất thần như không nghe thấy, Viên Nhất Kỳ tới gần nàng, đưa tay quơ quơ trước mặt nàng.

"Kỳ Kỳ"

Thẩm Mộng Dao chau mày

" Trương Dân Sinh muốn gặp em"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro