Chương 32: Có người nguyện ý vì chị rửa tay làm canh thang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dân Sinh, khi nào anh về?" Thanh âm Thẩm Mộng Dao ôn nhu, thế nhưng đầu dây bên kia điện thoại ồn ào để nàng có chút không biết làm sao. Trương Dân Sinh ở bên ngoài xã giao sao?

"Uy ?"

Âm nhạc cuồng loạn cùng tiếng người sôi trào hỗn tạp, Thẩm Mộng Dao bất đắc dĩ lặp lại câu hỏi vừa rồi. Trương Dân Sinh miễn cưỡng nghe hiểu " A...anh biết, một lát về liền"

"Vậy anh..."

Thẩm Mộng Dao khẩn cấp truy vấn hắn cái gì, thế nhưng đầu kia ồn ào náo động đột nhiên im bặt mà dừng. Trương Dân Sinh thậm chí không chờ vợ của mình nói dứt lời, liền vội vàng cúp điện thoại.

"..."

Trong lỗ tai không còn nghe được tiếng ầm ĩ, đột nhiên yên tĩnh quá đáng. Thẩm Mộng Dao y nhiên duy trì tư thế cầm điện thoại dán ở lỗ tai, thân thể có một chút cứng ngắc. Trước mặt của nàng, một bàn đồ ăn phong phú. Thẩm Mộng Dao sớm tan tầm, đi siêu thị mua đồ, ở trong nhà chuẩn bị hết thảy.

Nhưng bàn đầy thức ăn, đang từ nóng hôi hổi trở thành ấm áp. Thời gian, đã tám giờ rưỡi đêm, vốn nên sáu giờ, nhiều nhất là sáu giờ rưỡi Trương Dân Sinh nên về nhà, ngay tại vừa rồi, không thèm quan tâm cúp máy điện thoại của vợ. Hắn không biết, vợ của hắn làm một bàn thức ăn, đã đợi hắn gần ba tiếng.

Mà Thẩm Mộng Dao không biết, chồng của nàng Trương Dân Sinh, giờ phút này đang ở hộp đêm Mỗ Gia, trái ôm phải ấp, cao đàm luận rộng " bà xã của anh bị lãnh cảm"

"Ai, anh em, mấy đứa có từng gặp qua không ? Lãnh cảm, sờ làm sao cũng sẽ không ẩm ướt, cắm đều không cách nào cắm !"

"Trương ca, có phải kỹ thuật của anh kém không?"

Đám đàn ông hèn mọn cười vang, lại có người ồn ào: " bà xã của Trương ca thế nhưng là một đại mỹ nữ !"

"Oa, Trương ca không phải đã lỗ lớn rồi sao?"

Một trận trêu đùa huýt sáo, Trương Dân Sinh càng thêm kích động.

"Nghĩ làm một chút cũng không được" hắn kéo tay một tiểu thư đặt lên đũng quần của hắn " Các vị liền xe a, cái này của ta có đủ to không hả?"

Mọi người thấy Trương Dân Sinh dần dần to lên, hắn cố ý hướng ngực tiểu thư kia sờ soạng một cái

"Trương ca đủ khả năng a!"

"Đủ có làm được gì? Bà xã anh còn làm không được !"

"Để Trương ca làm lỗ hậu chỉ đi!"

"Đàn bà thiếu cắm, cắm mấy lần liền lỏng, có phải không hả Trương Ca, ha ha ha ha ha"

Đám đàn ông không chút nào kiêng kỵ nói những lời ô uế, mà cách đó khoảng bảy tám con đường, bà xã mà Trương Dân Sinh gọi là lãnh cảm đang đờ đản ngồi ở trước bàn ăn.
Đồ ăn đã triệt để nguội ngắt.

Tâm của Thẩm Mộng Dao cũng lạnh ngắt, hoặc nói lòng như tro nguội. Tuần trăng mật kết thúc khi mật huyệt Thẩm Mộng Dao chảy máu, tình cảm vợ chồng còn không có phát triển liền rơi xuống ngàn trượng. Thẩm Mộng Dao trong lòng áy náy, luôn làm cái gì đó vãn hồi. Hỏi han ân cần, buổi tối hôm nay còn dời công việc để trở về nấu cơm.

Thẩm Mộng Dao thậm chí nhiều lần khuyên nhủ chính mình, để Trương Dân Sinh dùng dầu bôi trơn lại làm một lần. Nhưng nàng vẫn thất vọng như cũ. Trương Dân Sinh căn bản không quan tâm tình cảm hôn nhân của bọn họ, quan tâm có lẽ là được cắm một cô gái xinh đẹp.

oOo

Mì trứng cà chua trên bàn bốc lên từng tia nhiệt khí nhàn nhạt. Mùi thơm nồng nặc xông vào trong mũi, cùng với ánh đèn phòng ăn màu vàng, càng thêm ấm áp. Thẩm Mộng Dao hoàn toàn sững sờ đứng tại chổ. Giống như ký ức quen thuộc vượt thời gian quay trở lại, vô tình đâm vào lòng Thẩm Mộng Dao. Thời gian qua đi đã lâu, rốt cuộc có người vì nàng rửa tay làm canh thang, mà người kia lại là người nàng bỏ tiền ra bao dưỡng. A....

Một vòng giễu cười châm chọc lững lơ nơi đáy mắt, Thẩm Mộng Dao trong nháy mắt cảm giác vô cùng buồn cười. Đã từng tín ngưỡng tình yêu giờ biến thành tro, Thẩm Mộng Dao bỗng nhiên muốn xuyên không, tìm lại thời gian lúc chưa tốt nghiệp, đối với Thẩm Mộng Dao mơ ước tình yêu và tương lai tát cho nàng một bạt tay. Sau đó hung hăng nói với nàng:

"Cô cho rằng tình yêu, căn bản chỉ là truyện cười mà thôi ! Kém xa dùng tiền mua một tiểu bạch kiểm !"

Đúng vậy, một Thẩm Mộng Dao từng dụng tâm giữ gìn tình cảm, còn không bằng "yêu đương" nàng dùng tiền mua mấy ngày ngắn ngủi.

"Thẩm Mộng Dao." Viên Nhất Kỳ nhẹ nhàng gọi nàng, lập tức nhét một đôi đũa vào tay nàng "Chị nếm thử một chút"

"..."

Nguyên lai mình đã bị Viên Nhất Kỳ dắt tới trước bàn, ngồi trên ghế trước dĩa thức ăn. Mì trứng cà chua thơm tho càng thêm nồng đậm, cơ hồ xông vào lỗ mũi Thẩm Mộng Dao, cuốn lấy khứu giác nàng. Thẩm Mộng Dao ngơ ngác nhìn làn khói thức ăn đang bao phủ lấy khuôn mặt, đột nhiên vô thức, rơi nước mắt. Nhưng nàng căn bản không có phát giác, còn cười nói với Viên Nhất Kỳ : "Rất thơm a, cám ơn cô"

Ngữ khí có vẻ vui mừng, nhưng nước mắt đầy mặt lại không thể khiến người coi nhẹ. Rõ ràng chảy nước mắt, lại còn làm mặt miễn cưỡng vui cười. Tâm Viên Nhất Kỳ lần nữa ẩn ẩn bị đau. Mi tâm nhẹ nhàng nhíu lên, Viên Nhất Kỳ nhìn chăm chú Thẩm Mộng Dao vài giây đồng hồ, bỗng nhiên đứng người lên.

"Em đi xem canh gừng sôi hay chưa." Cô thả nhu âm thanh " Thẩm tổng từ từ ăn."

Nói xong liền xoay người, mấy bước vào nhà bếp, cố ý tạo thành tiếng vang đóng chặt cửa phòng bếp. Phòng ăn chỉ còn lại một mình Thẩm Mộng Dao. Ánh đèn vàng ấm áp y nhiên nhu nhu bao phủ lấy nàng, Thẩm Mộng Dao đột nhiên che miệng, trầm thấp khóc lên.

Nhà bếp.

Lửa nhỏ nấu sôi canh gừng, tí tách nổi bọt, tô mì cũng nổi lên bọt, dâng lên trận trận khói trắng
Viên Nhất Kỳ nhíu mày, trầm mặc chằm chằm nhìn cửa nhà bếp đóng kín. Kính hơi mờ, trừ khe cửa lọt ra một tia ánh đèn nhạt nhẽo, Viên Nhất Kỳ chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ. Cô nhìn không thấy Thẩm Mộng Dao, mà Thẩm Mộng Dao cũng không thấy cô.

Viên Nhất Kỳ biết Thẩm Mộng Dao của cô đang khóc, nhưng cô không có cách nào khác hiện tại đi ra ngoài. Trầm muộn, thấp thở dài, Viên Nhất Kỳ có chút mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm, trái tim một trận căng lên. Đưa tay mở ra tủ bếp, Viên Nhất Kỳ từ trong hộc lôi ra một hộp thuốc lá dành cho phụ nữ cùng một cái bật lửa.

Tùy ý chọn mở đóng hộp, từ bên trong rút ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, Viên Nhất Kỳ bật lên tí lửa, nghiêng đầu đốt thuốc. Mùi thuốc lá nổi lên một ít mùi quýt nồng nặc, Viên Nhất Kỳ dùng sức hít một hơi, lại chậm chậm nhả khói. Khói màu xám trắng ở trước mắt ung dung lượn lờ, lại đột nhiên quẩn quanh giữa không trung, cuối cùng hỏa thành từng đợt rải rác, dần dần tan mất.

Ngực có chút khó chịu, Viên Nhất Kỳ cầm điếu thuốc, có chút nheo mắt lại, hít một hơi sâu. Khói chưa kịp tan chui vào khoang mũi, thuốc lá phụ nữ mùi cũng không có hoàn toàn nồng đậm, ngược lại nhẹ một chút, rất dịu dàng khoan khoái.

Canh gừng sôi ùng ục vẫn như cũ, Viên Nhất Kỳ chân dài đi về phía trước, sau lưng dựa vào bàn nấu ăn, cả người dựa vào với tư thế lười biếng. Bình tĩnh nhìn cửa kính mờ đục, Viên Nhất Kỳ đột nhiên thở ra một cảm giác vô lực. Ngón tay sờ lấy mảnh khói dài nhỏ, khói lượn lờ vòng quanh xuống, giống từng mảnh hoa râm tuyết, lỏng lẻo rơi xuống đất.

Bé mèo con của cô đã khóc, chỉ cách một cánh cửa, cô lại không dám đi ra ngoài. Đại bộ phận phụ nữ thương tâm sẽ rơi lệ, luôn cần một chút ôn nhu an ủi, nhưng có phụ nữ, chỉ cần an tịnh thút thít ở một nơi không bị nhìn thấy. Thẩm Mộng Dao chính là loại sau.

Không hiểu sao lại hối hận lúc trước thuận miệng bịa chuyện nói mình là tiểu bạch kiểm, hiện tại không thể không thật biến thành " Tiểu bạch kiếm". Thẩm Mộng Dao xem cô là tiểu bạch kiểm đương nhiên không có gì không tốt, Viên Nhất Kỳ cam tâm tình nguyện, chỉ là...cô giống như bị bài trừ ra bên ngoài.

"làm tiểu bạch kiểm? Cậu không sợ người ta xem cậu là một đối tượng vung tay gọi đến, phẩy tay bảo đi à? Ai sẽ tin tưởng một tiểu bạch kiểm dùng tiền bao dưỡng có tình cảm thật sự với mình?"
Trương Hân lúc trước khuyên cô đột nhiên quanh quẩn bên tai, Viên Nhất Kỳ ở thời khắc này bỗng nhiên liền hối hận. Cô vẫn là quá qua loa.

Hiện tại Thẩm Mộng Dao mẫn cảm giống như con mèo bị hoảng sợ, sau khi bị trùng điệp tổn thương không lưu tình, nào sẽ dễ dàng tin tưởng một phần tình cảm sao? Huống chi tình cảm này duy trì bằng "phí bao nuôi"

Lông mày Viên Nhất Kỳ càng vặn chặt hơn một chút. Thẩm Mộng Dao thật giống như đem mình nhốt ở trong phòng tối, căn bản không cùng người khác mở rộng cửa lòng. Viên Nhất Kỳ tự nhiên cũng bị nàng bài trừ ra bên ngoài.

Đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Viên Nhất Kỳ ngẩn người, lập tức bất đắc dĩ cười khổ Bé mèo con lại chạy. Cô đem thuốc hút đến một phần ba thì trực tiếp ném xuống đất, một chân giẫm tắt, lập tức mở cửa ra ngoài.

Quả niên, trong nhà đã không còn hình bóng của Thẩm Mộng Dao. Dĩa mì trứng cà chua, hoàn hảo không chút hao hụt nằm trên bàn. Viên Nhất Kỳ mắt sắc một mảnh thâm trầm, cô yên lặng nhìn qua dĩa mì một lát, đi lên trước, cầm dĩa giơ lên. Sợi mì đã hoàn toàn lạnh thấu.

Lúc đầu mũi nước tương đậm đặc xông vào trong mũi, bây giờ lại lạnh băng băng, màu sắc cũng ảm đạm, lại không có một chút mê người. Sợi mì giống như dính thành một đoàn, Viên Nhất Kỳ cầm lấy đũa móc móc, im ắng thở dài. Bé mèo con của cô, vẫn là không ăn "đồ ăn cho mèo" do cô làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro