Chương 59: Là ai đang mắng mình (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

=================================

Trên đường về nhà, Thẩm Mộng Dao trong đầu vẫn nghĩ là: Mình cong rồi sao?

Bé mèo con không dám tin, xu hướng tính dục ba mươi năm qua thẳng tăm tắp cứ như vậy cong rồi sao? Đây là điều không thể nào tưởng tượng nổi. Thời gian còn sớm, chưa tới chín giờ rưỡi, tàu điện ngầm còn mở, Thẩm Mộng Dao lúc đến định uống rượu nên không có lái xe, cho nên cần phải đến trạm tàu điện ngầm gần nhất. Kiểm an. Xoát mã số thẻ, Thẩm Mộng Dao có chút không yên lòng, vẫn nghĩ đến vấn đề triết học cong hay không cong.

Đứng ở trên thang cuốn xuống đón tàu đi về, vừa ngay lúc tàu về hướng Kim Đài dừng lại, Thẩm Mộng Dao liền lên tàu. Giờ này phải đứng, người không tính nhiều, nhưng cơ bản cũng hết chỗ ngồi, Thẩm Mộng Dao liền đứng ở bên trong toa xe, nắm lấy tay vịn treo trên trần. Vài giây sau, tàu điện ngầm phát ra âm thanh tích tắc thông báo, khép lại cửa tàu, chậm rãi chạy về phía trước.
"Các vị hành khách, đoàn tàu đang đến trạm Thiên Môn, hành khách xuống trạm xin mời chuẩn bị sẵn sàng. Đến trạm Thiên Môn xin hãy đứng sẵn ở cửa đổi trạm, hành khách đổi tàu sang chuyến số 5, mời xuống ở trạm Thiên Môn"
"The next station is Yingtianmen.Please get ready for your arrive.Yingtianmen is change station.Passenger can take the subway line."

Tiếng phát thanh rõ ràng, tàu điện ngầm lại tăng tốc vùn vụt, hai bên cửa sổ tối đen như mực, bên trên kính cửa sổ xuất hiện quảng cáo.
Thẩm Mộng Dao chính là đứng đối diện cửa sổ tàu, trùng hợp nhìn tấm quảng cáo quảng cáo bia Bá nhạc Bảo gia truyền, người phát ngôn Lý Vũ Xuân mặc vest đen bên trong là áo sơ mi trắng kẻ sọc rộng rãi, tay trái cầm chai bia, tay phải nâng lên nắp chai, ở phía trên xuất hiện hình ảnh.
Phía sau nàng có một dòng rượu màu hổ phách vờn quanh, bên cạnh là chữ viết nghệ thuật màu trắng chạy ra, vui vẻ chính là hiện tại. Nhưng mà Thẩm Mộng Dao chú ý không phải quảng cáo, mà là dòng chảy bia uốn quanh thành hình vòng...tại sao lại cong nha?

Bé mèo con vẫn ngẩn người, quảng cáo đột nhiên nhoáng một cái, biến thành áp phích của nữ vương Nhậm Nhã Hi độc tấu violon. Váy dài thanh lịch, khí chất lãnh ngạo, đáng tiếc mặc dù là nữ thần, Thẩm Mộng Dao lại chú ý đến nghệ thuật hóa sau lưng nàng, như khuông nhạc gợn sóng chập chùng vô cùng hấp dẫn.

Ân...khuông nhạc tại sao lại cong a?

Ước chừng nhìn cái gì cũng cảm thấy nó "cong", Thẩm Mộng Dao về sau đưa tầm mắt cong cong nhìn xuống sàn sắt, nhìn xuống đất thấy tấm dán chỉ đường cũng nhịn không được xuất thần : nó vì cái gì cong rồi?
Tóm lại hết thảy đều cong, cho đến khi Thẩm Mộng Dao mang dấu chấm hỏi cực lớn trở lại chung cư, mới phát hiện mình vẫn tự nhiên trở về nhà Viên Nhất Kỳ.

Thế là lời Hứa Dương như câu linh hồn lại xuất hiện trong não nàng: Bồ là thèm thân thể nàng.
không hiểu lại thấy tim đập rộn lên, mặt lập tức nóng hổi, Thẩm Mộng Dao vội vàng vỗ hai gò má, chạy tới phòng tắm vỗ nước lạnh
Đợi cầm khăn mặt lau sạch giọt nước còn dính lại, Thẩm Mộng Dao ngẩng đầu nhìn mình trong gương, đột nhiên đối với "bản thân" vẫy vẫy tay. Động tác như mèo cầu tài, mèo tính của Thẩm Mộng Dao phát tác, không tự chủ đem " móng vuốt" cào lên gương.
"Mày thật giống như cong rồi sao?"
Lẩm bẩm, Thẩm Mộng Dao chốc lát lại lắc đầu, tự mình nhắc nhở " Không có khả năng, không có khả năng, mình đã kết hôn rồi..."
Bé mèo con tin tưởng mình thẳng băng, rốt cuộc dùng sức lắc đầu, quyết định đem những chuyện loạn thất bát tao ném đi.

Đem khăn mặt đặt lại trên kệ, làm bộ điềm nhiên không có gì, Thẩm Mộng Dao ra khỏi phòng tắm, ở phòng khách đi hai vòng, lại ra ban công. Kỳ thật nàng căn bản mộng du như người mù đi dạo, bất quá cũng xảo diệu, nàng nhìn về phía ban công, vừa vặn thấy dây phơi mấy bộ đồ lót.
Không biết là lực lượng quỷ dị gì. Ngay lúc Thẩm Mộng Dao ngẩng đầu vài giây, một cái từ dây phơi rớt xuống, đúng lúc ập xuống mặt Thẩm Mộng Dao.

Bé mèo con giật mình, lông tơ dựng đứng, nàng lập tức gỡ đồ lót xuống, mặt đỏ đến mang tai giống như là bị đùa giỡn. Đồ lót sạch sẽ làm bằng cotton, xúc cảm tương đối mềm mại.

Nhưng Thẩm Mộng Dao rất nhanh nhận ra...đây không phải là quần lót của nàng sao!

Đó đương nhiên chỉ có thể là Viên Nhất Kỳ, Thẩm Mộng Dao nhất thời giống như cầm bom, trên mặt một mảnh đỏ thẫm.
Nàng vô thức ném đồ lót ra xa " Aaa ! Viên Nhất Kỳ ! Cô là đồ đại biến thái !"

Ở Cảng Thành cách đó ngàn dặm, Viên Nhất Kỳ ở trong xe đang uống nước đột nhiên lỗ tai nóng lên, vội vàng không kịp chuẩn bị lại hắt xì một cái thật to. Lần này làm cho nước chảy ngược vào xoang mũi, Viên Nhất Kỳ lập tức cảm thấy cái mũi một trận đau xót, bận bịu rút khăn che lại

Chết tiệt, là ai mắng mình?
oOo
Hứa Dương mới vào cửa, liền bị Trương Hân ôm lấy
"Dương Dương~"
Đại luật sư ngày thường phách lối, giờ phút này như con cún con, mặc đai đeo gợi cảm, phát lãng phát tao cọ lên người Hứa Dương.
Hormone cầu hoan tràn ngập, Hứa Dương hơi ghét bỏ đẩy Trương Hân đang ủi ủi trên cổ nàng ra, không ngừng lắc đầu: " Thế nào, tự mình không giải quyết được hả?"

"Không có em, giải quyết thế nào được" Trương Hân lấy lòng kéo tay của nàng, đặt lên ngực mình " Em không nghĩ muốn sao?"
Dưới lòng bàn tay là mềm mại quen thuộc, một viên nhũ châu thô sáp đâm lên, Hứa Dương tâm niệm tà thuật, nhưng vẫn giả bộ lãnh đạm.
"Em hôm nay không muốn" nàng rút tay về " mệt mỏi"
"..."
Hứa Dương lách người đi vào phòng khách, đem áo khoác treo lên, trực tiếp đi phòng tắm thay quần áo rửa mặt. Nàng không nguyện ý, Trương Hân lập tức bực bội, ủ rũ cúi đầu về phòng ngủ. Lên giường đi ngủ.

Nhưng cô nào biết được, Hứa Dương Ngọc Trác kia chính là trộm cười, cảm thấy phụ nữ hơi tao lãng một chút mới đáng yêu. Nhanh chóng rửa mặt xong, Hứa Dương thay đổi áo ngủ, nghĩ nghĩ, cắn răng một cái không mặc đồ lót. Nàng đi vào phòng ngủ, Trương Hân đã nằm ở trên giường, Hứa Dương liền tắt đèn, từ một bên khác leo lên giường.

Trong bóng tối có một hình dáng mơ hồ, Trương Hân lật người, vươn cánh tay, để cho Hứa Dương nằm xuống mà gối lên. Phát giác động tác của Trương Hân, Hứa Dương đột nhiên dừng lại.

Không rõ từ khi nào, mình thật sự thích gối đầu lên cánh tay cô gái này chìm vào giấc ngủ. Kỳ thật cái này cũng không phải là thói quen thoải mái với người khác, ngẫu nhiên Hứa Dương gối đầu quá lâu, cánh tay Trương Hân bị ép tới hoàn toàn cứng đờ, rút trở về đều trở nên chậm chạp. Nhưng mặc dù như thế, Trương Hân y nhiên phóng túng với thói quen bốc đồng này của Hứa Dương.
"A Hân~"
Hứa Dương kêu một tiếng, đột nhiên đè lên người Trương Hân, nhấc chân ngồi lên háng cô.  giật mình, Trương Hân lập tức toàn thân bị kích động đến phát nhiệt.

"Dương Dương?"
"Đừng nhúc nhích!"
Hứa Dương sờ lên phần hông nàng, đem dây buộc hai bên của quần chữ T cởi xuống, ném xuống giường. Sau đó liền đem âm bộ của mình dán vào.
Hai nơi non mềm thân mật vô gian, bất quá cũng không có ẩm ướt, chỉ phát ra ấm áp. Trương Hân hưng phấn ưỡn hông, đỡ lấy eo Hứa Dương nói " Chúng ta dùng dầu bôi trơn" Trong bóng tối, mặt Hứa Dương kỳ thật đã nóng đỏ.
"Không cần" thanh âm của nàng phát run " cứ như vậy..."
Có chút giật giật, Hứa Dương thử ma sát một chút. Bất quá còn không ẩm ướt, âm thần va chạm lẫn nhau cùng cảm giác kề cận không thuận hoạt như lúc trước, có chút nóng, một chút khô khốc.
Thế là cọ xát mang tới dính kéo rất nhỏ, có từng tia từng tia không trôi chảy hơi đau dâng lên, Trương Hân sợ Hứa Dương khó chịu, liền đưa tay muốn tìm dầu bôi trơn.

Lại bị Hứa Dương ngăn cản " Đừng có dùng, em muốn như thế này"

Muốn cùng cô hòa hợp, chậm rãi ướt át. Nàng cẩn thận lề mề âm bộ đối phương, bởi vì khô khốc, âm thần bị cọ xát dần dần dâng lên cảm giác ướt át.
"Ngô~"
Trương Hân là có cảm giác, tiểu hoa môi bị ép lấy có chút khẽ động, không lưu loát mà mài đau âm ỉ, nhưng khoái cảm ngầm sinh, có tình thú khác.
"Dương~"
Cô một bên gọi, một bên phối hợp cọ xát.
"ừm~"
Hứa Dương động rất chậm, bộ vị mềm non va chạm vào nhau, âm thần đè vào nhau biến hình. Quá trình thực tế có chút quá mức kéo dài, Trương hân lại dần dần ướt, Hứa Dương cảm giác cô đã ẩm ướt cùng nóng lên, bản thân nàng cũng chảy một ít dịch. Ướt át óng ánh từng chút, âm thần cọ xát trở nên thuận hoạt, Hứa Dương xưa này lạnh tình đột nhiên nâng lên mông, lại dùng lực cọ lên phía trước.
"A ha~"
Tiểu hạch cương cứng của Hứa Dương ngậm lấy khe thịt của Trương Hân cọ cọ, hai người đều bị sự thoải mái bao lấy, phát ra rên rỉ vui vẻ. Trương Hân liền ưỡn hông, dùng sức chống đỡ người Hứa Dương mài mài, khô khốc hóa thành tê dại dập dờn. Ma sát đụng phải âm hạch, dần dần đột nhiên trướng không còn hình dáng, Hứa Dương ưỡn một cái, hoa văn mẫn cảm tê dại.

"Ừm ~"
Hứa Dương thấp giọng thở dốc, ưỡn hông ngồi xuống tăng nhanh động tác ma sát, nàng dùng tiểu âm hạch va vào Trương Hân, dẫn tới đối phương cũng rên rỉ như mình.
"Xì...~"
Thủy dịch từ ít đến nhiều, cỏ dại dần dần lâm vào vũng bùn, tiếng cọ sát lẫn nhau vang lên, nương theo tiếng rên rỉ trầm thấp của phụ nữ.
"A, Dương Dương~" Trương Hân có chút chịu không nổi, nắm chặt vòng eo của Hứa Dương " Em lại mau mau~"
Lúc vừa va chạm vừa thẩm tra đối chiếu, hoa văn tê tê mang lại khoái cảm cùng kích thích khó chịu, Hứa Dương thở dốc gấp rút, chợt bị một trận thoải mái tê dại dâng lên, thân thể lắc một cái.
"A~"
Nàng hoàn toàn ngồi xuống, âm thần hung hăng đặt lên Trương Hân, bị chen lấn tách ra hai bên. Cửa huyệt mơ hồ không có chút nào ngăn cản, Trương Hân sớm đã chảy nước, mị dịch cốt cốt nóng rực. Ngô...dịch của A Hân thật nóng a...
Dâm thủy đối phương giống như muốn chảy vào nơi đó của mình, Hứa Dương kém chút run lên muốn tiết thân, bắp đùi có chút đau xót.
"Ưm~"
Còn không được, nàng chịu đựng chuyển xuống tới, dùng tay vuốt ve Trương Hân.
"A~"
Tiểu hạch sung huyết bị Hứa Dương nhấn lắc một cái, Trương Hân chờ mong đã lâu liền kích động run rẩy, cô lập tức duỗi bàn tay, bắt lấy Hứa Dương, để nàng cắm vào bên trong huyệt.

"Dương Dương, chị không được, em cắm xuống đi"
Hứa Dương nghe cô, vuốt ve nhục phùng ẩm ướt, hai ngón chụm lại, cắm vào huyệt cô.
"A~"
Thịt bị làm trong nháy mắt mềm nhũn, dồn ép tựa như giếng phun, Trương Hân dùng sức cắn chặt ngón tay Hứa Dương, không ngừng run rẩy. Hứa Dương xoay tay một cái, ở bên trong huyệt của cô trừu sáp.
"Ngô...A a~"
Trừu sáp không có quá nhiều kỹ xảo, chỉ là đơn thuần ra vào, đâm thẳng vách trong cùng đường ẩm ướt, mà Hứa Dương cũng mềm đến lợi hại. Huyệt dưới thân cũng đóng mở, nhỏ ra dâm dịch...nàng rất muốn rất muốn bị A Hân cắm a~"
"Phốc thử phốc phốc"
Ngón tay làm được mau như vậy, Hứa Dương dùng sức làm chỗ sâu, cong lên ngón tay chạm vào nơi thô ráp bên trong
"A~"
Một cỗ đau xót thoải mái, Trương Hân đối với việc bị Hứa Dương trừu sáp đặc biệt mẫn cảm, cô nâng hông lên lay động mông ngọc, để cho Hứa Dương cắm càng sâu.
"Chính là chỗ đó~ Dương sâu một chút...A~"
Nệm lắc lư, dâm dịch chảy ngang cùng thanh âm thao kiều nghe được mười phần tiêu hồn, Hứa Dương cố gắng đẩy nhanh ra vào, kéo ra hoa dịch cốt cốt, bàn tay ẩm ướt.
"Ừm a ~ nhanh mau, a ~"
Trương Hân càng lay động bờ mông, trên mặt tràn ngập xuân tình. Cô muốn ra...Ân~
Huyệt đạo siết chặt, rốt cuộc có triều ý, Trương Hân cũng không kiêng kỵ bị cắm đến cao trào, lớn mật phun ra.
Song phương đều đổ mồ hôi lâm ly, Hứa Dương rút ra ngón tay, mềm mềm miên miên nằm ở trên thân Trương Hân, tiểu huyệt co rụt khạc nước. Cô lên tiểu cao triều, lại muốn một lần nữa chậm vài phút, Hứa Dương liền ôm Trương Hân, thuận miệng nói với cô: "Thẩm Mộng Dao bao nuôi Viên Nhất Kỳ, một tháng chỉ tốn năm vạn"
"..."
Bầu không khí đột nhiên buồn cười, Trương Hân rốt cuộc nhịn không được, phốc phốc cười ra tiếng.
"Tiểu Kỳ dễ dãi thế sao ? thua cả cải trắng"
....
"Hắt xì !!!"
Ở ngoài ngàn dặm, Viên Nhất Kỳ lại hắt xì một cái thật to. Cũng may lần này không có uống nước, nàng xoa xoa cái mũi, buồn bực nghĩ : lần này lại là ai nói xấu mình?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro