Chương 62: Đó không phải lỗi của chị ( khúc dạo đầu H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

========================================

Ở trong mắt Viên Nhất Kỳ, một bữa ăn ngon liền bị quấy nhiễu như thế. Nhưng càng làm cho cô lo lắng chính là Thẩm Mộng Dao.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Thẩm Mộng Dao không nói một lời ngồi ở ghế phụ, sau đó lấy điện thoại ra gọi. Viên Nhất Kỳ chủ động lái xe, trên đường một mực nghe Thẩm Mộng Dao tỉnh táo liên hệ luật sư, rõ ràng nói tới chuyện mình dự định ly hôn.

Lúc này Viên Nhất Kỳ biết, vì cái gì vụ án ly hôn của Thẩm Mộng Dao kéo dài, chỉ vì nàng từ đầu tới cuối nuối tiếc tình đầu, không có nghiêm túc.

Bé mèo con cũng không thường hung dữ, lần này hàng thật giá thật cào rách một đường. Không chỉ trước đó nhận được hình ảnh ngoại tình, bản ghi camera nơi ở, lúc Trương Dân Sinh hèn mọn ăn nói lung tung, Thẩm Mộng Dao liền dùng di động thu âm lại.

Hiện tại nàng đang gửi tất cả cho luật sư. Rất hiển nhiên, những bằng chứng sai trái này có tác dụng không nhỏ đối với việc ly hôn, nhưng những thứ này không phải toàn bộ sự phản kích của Thẩm Mộng Dao.
Nàng rất mau gọi cho Trình Tiêu, nói sơ chuyện trong nhà hàng, sau đó hỏi phải chăng mình có thể đăng một bài phốt lên mạng, khuấy đảo dư luận, hậu quả sẽ không ảnh hưởng tới công ty. Cái tên cặn bã đáng chết ở tuổi trưởng thành ăn nói lung tung, chưa kể Thẩm Mộng Dao nếu không có mối quan hệ công chúng rộng lớn, thì cách sống buồn nôn của Trương Dân Sinh cũng đủ khiến dư luận phẫn nộ lên án.

Thẩm Mộng Dao cứ như vậy thảo luận với Trình Tiêu thật lâu, nàng không có khóc lóc hay kể lể, toàn bộ hành trình đều là lý trí tỉnh táo. Từ ghi âm điện thoại đến nhanh chóng phản kích như bây giờ, Viên Nhất Kỳ đều nhìn ở trong mắt, cảm thấy càng ngày càng thích bé mèo con này.

Nhưng khi hai người về nhà, khoảng khắc Thẩm Mộng Dao đứng trong phòng khách cúp điện thoại, đột nhiên khóc ròng ròng. Nàng hai tay che mặt, trầm thấp nghẹn ngào, bờ vai kịch liệt rung động, yếu ớt rối tinh rối mù.
Thật lâu chưa lành, đang trốn tránh che đậy những gì mưng mủ hư thối, Viên Nhất Kỳ không có xuống tay cắt đi vết thương của nàng, rốt cuộc Trương Dân Sinh lại một " dao" triệt để cắt đi. Có lẽ trước đó còn nhớ tới tình cũ, hiện tại miếng thịt hư thối hoàn toàn được cắt đứt, đồng loạt biến mất.
Thẩm Mộng Dao rất đau...đau đớn mình không biết nhìn người, đau đớn mình còn khờ dại nhớ đến tình cũ, đau đớn vì mình không sớm quyết đoán. Trận này giống như khóc rống long trời lở đất, rốt cuộc khoan thai dừng lại.
"Thẩm Mộng Dao "
Viên Nhất Kỳ đi đến bên cạnh nàng, êm ái ôm bé mèo con yếu ớt vào trong lòng, chăm chú ôm lấy nàng. Thẩm Mộng Dao bỗng nhiên nằm trên vai Viên Nhất Kỳ, đem tất cả bi thương hối hận không giữ lại mà trút ra hết.

"Ô, Kỳ, Nhất Kỳ, tôi không phải..."
Nàng nắm chặt áo Viên Nhất Kỳ, đứt quãng nói " Tôi không, không phải là lãnh cảm a, tôi là sợ, sợ đau..."
Sợ hãi không được thương tiếc, mà còn bị thô bạo cắm vào, để Thẩm Mộng Dao cảm thấy tự tôn cùng thân thể chịu đủ tra tấn tình ái.
"Thật đau quá..."
Tim Viên Nhất Kỳ như bị dao cắt.
"Ngoan" cô vuốt tóc Thẩm Mộng Dao, cúi đầu ôn nhu hôn vành tai của nàng " Đây không phải là lỗi của chị"
Cô để Thẩm Mộng Dao khóc trong chốc lát, sau đó thoáng đẩy nàng ra, hai tay nâng khuôn mặt ràn rụa nước mắt của nàng.
"Đồ ngốc, đây không phải lỗi của chị, không hề luôn, chị xưa nay không có lãnh cảm"
Ánh mắt Viên Nhất Kỳ đau lòng lại ôn nhu, Thẩm Mộng Dao dần dần ngừng nức nở, bỗng nhiên hít cái mũi.
"Thế nhưng mà..."
"Không có thế nhưng !"
Viên Nhất Kỳ yên lặng nhìn đôi mắt nàng, thâm tình nghiêm túc nói: " Thẩm Mộng Dao, chị rất bình thường!"
"Ừm..."
Khóe mắt bé mèo vẫn ướt nước, Viên Nhất Kỳ mềm lòng lại đau đớn, dừng một chút. Nghiêng đầu hôn môi Thẩm Mộng Dao. Nhu tình gấp trăm ngàn lần, Viên Nhất Kỳ dùng môi mình ngậm lấy môi Thẩm Mộng Dao, chậm rãi thấm ướt, lại êm ái mút vào.

Giống như được thương yêu, Thẩm Mộng Dao vậy mà vô thức đáp lại. Viên Nhất Kỳ lại kịp thời buông môi nàng ra.
"Dao Dao " đôi mắt đen nhánh thâm thúy trầm tĩnh nhìn ngắm nàng, hai tay cô nâng mặt Thẩm Mộng Dao, nhẹ nhàng hít thở.
"Để em chứng minh cho chị xem" cô nói "chị quả thực mẫn cảm muốn mạng, cũng vô cùng gợi cảm"
Ngữ khí nhu nhu, Thẩm Mộng Dao lại nhìn thấy trong mắt Viên Nhất Kỳ nhìn mình nóng rực, nhiệt liệt lại thâm trầm.
Không có chút nào khinh bạc hay hèn mọn, đôi mắt kia đem bóng như gương, Thẩm Mộng Dao nhìn chăm chú Viên Nhất Kỳ, đột nhiên trông thấy trong mắt của cô có hình bóng mình.

Đó là người con gái tên Thẩm Mộng Dao.

Hưởng thụ quyền ân ái không chỉ có đàn ông, phụ nữ cũng như thế, Thẩm Mộng Dao không nhớ rõ kể từ khi mình kết hôn đến cùng qua bao lâu chưa làm tình, khi đó cho tới bây giờ nàng chỉ có chán ghét cùng sợ hãi.
Nàng lần đầu tiên cảm nhận được sự mỹ diệu dễ chịu, cùng cực hạn ôn nhu yêu thương, là nàng chưa từng để ý hay nghĩ qua, lại nằm trong tay một người phụ nữ. Trái tim nàng lúc đầu rối loạn đột nhiên bình tâm lại, trước mặt nàng là một người phụ nữ có vết sẹo trên mặt, nhưng khiến cho Thẩm Mộng Dao cảm thấy thật an toàn.
"Viên Nhất Kỳ " nàng rốt cuộc thanh tỉnh " chúng ta làm đi"

"Ừm"
Viên Nhất Kỳ quay đầu, đem nụ hôn nhẹ nhàng đặt trên môi Thẩm Mộng Dao, như một sợi lông vũ mềm mại rơi trên mặt hồ, gợn sóng. Thẩm Mộng Dao chậm rãi nhắm mắt lại, cảm giác má phải hơi nhột một chút, tựa như lông mi Viên Nhất Kỳ chạm đến da thịt nàng.
Cánh môi có chút ướt át, Viên Nhất Kỳ cẩn thận hôn nàng, chỉ dùng đầu lưỡi khẽ liếm, để Thẩm Mộng Dao cảm thụ chính mình. Một loại ẩm ướt ôn hòa, Thẩm Mộng Dao có chút kiềm lòng không được, không khỏi học theo, thoáng dùng đầu lưỡi dò xét. Nàng hơi lạnh nhạt, Viên Nhất Kỳ dường như thần giao cách cảm, cánh môi mở ra, đem lưỡi kịp thời đưa tới, cuốn lấy nàng.
"Ngô~"
Tay Thẩm Mộng Dao đặt ở bên hông Viên Nhất Kỳ có chút nắm chặt áo cô, Viên Nhất Kỳ bưng khuôn mặt nàng, tiếp tục dùng đầu lưỡi câu lấy, bắt lấy lưỡi Thẩm Mộng Dao chơi đùa, lại dục cầm cố túng, ngẫu nhiên liếm môi nàng.
Ngoài ý muốn triền miên, Thẩm Mộng Dao dần dần buông lỏng, thân thể nghiêng về phía trước, hai tay chậm rãi biến thành ôm eo Viên Nhất Kỳ.
Bất kể như thế nào, Thẩm Mộng Dao đối với nụ hôn của Viên Nhất kỳ, ít nhất cũng thích. Môi lưỡi nhu tình chơi đùa như thế, một lát liền có cảm giác, trao đổi nước bọt, Thẩm Mộng Dao lại cảm thấy không ngại.

Viên Nhất Kỳ cho tới bây giờ đều rất thỏa đáng, sẽ không khiến cho Thẩm Mộng Dao miệng đầy nước bọt, mà mùi của cô rất tươi mát, không chút nào khiến người ta chán ghét. Cái hôn này không hiểu lại khiến người say mê.
"Dao Dao ~"
Cô kết thúc nụ hôn, hướng Thẩm Mộng Dao câu môi một chút " Đến, ôm cổ em"
"Ừm..."
Thẩm Mộng Dao có chút đỏ hồng, trong lòng ngượng ngùng nhăn nhó, hai tay lại không thể khống chế, tự tác chủ trương, ôm lên cổ Viên Nhất Kỳ.
"Ngoan ~"
Viên Nhất Kỳ vỗ vỗ Thẩm Mộng Dao, tay phải đặt sau lưng nàng, có chút xoay người, tay trái từ đầu gối nàng luồn xuống, đem người ôm ngang.

Bé mèo con kinh ngạc run rẩy, lại rất nhanh tựa vào Viên Nhất Kỳ, ngoan ngoãn nằm trong ngực cô. Viên Nhất Kỳ đem người ôm vào trong phòng ngủ, đặt lên giường.
Trước không vội cởi áo nới dây lưng, Viên Nhất Kỳ hôn hôn bé mèo con " Đến, mở chân ra một chút"
Cô bò lên giường, quỳ một gối xuống tiến vào giữa hai chân Thẩm Mộng Dao, thuận thế đè ép về phía trước, đem Thẩm Mộng Dao ôn nhu đẩy xuống giường
"Ừm... Kỳ Kỳ ~"
Bé mèo con tựa hồ không buông ra, Viên Nhất Kỳ cũng không vội, chỉ cởi nút áo sơ mi của nàng , hơi lộ ra áo lót bên trong. Cô đem tay Thẩm Mộng Dao kéo cao áp lên giường, sau đó cúi đầu. Mềm mại hôn, tựa như một đóa tiểu hoa nở rộ, Thẩm Mộng Dao nhắm mắt lại, cảm giác Viên Nhất Kỳ hôn lên mí mắt nàng, rất nhẹ rất nhẹ.

"Buông lỏng một chút~"
Cô chưa quên an ủi bé mèo này, sau đó hôn nàng một chút, từ cái trán đến chóp mũi, lại đến cằm. Nhu tình dập được lửa, Thẩm Mộng Dao, hoàn toàn không có tâm tư nghĩ khác, nàng chủ động ngẩng đầu, Viên Nhất Kỳ vừa lúc hôn lên cổ nàng một cái. Da thịt trơn mềm, Viên Nhất Kỳ có mở ra bờ môi, hút một ít da thịt, toát ra hơi thở cỏ dâu nhàn nhạt.
"Ưm~"
Cảm giác bị " tiêu ký" rất kỳ diệu, cổ hơi đau, sau đó liền nghe Viên Nhất Kỳ hút ra một tiếng " chụt"
Một dấu hôn đã được hình thành, Viên Nhất Kỳ tiếp tục hướng xuống, ở trên xương quai xanh Thẩm Mộng Dao bồi hồi, hút lấy liếm láp. Đem cổ trở nên ẩm ướt. Trêu chọc chậm chạp mà tỉ mỉ, Thẩm Mộng Dao dần dần chìm vào trong tiết tấu của Viên Nhất Kỳ, bộ ngực theo hơi thở gấp rút mà phập phồng.

Trong căn phòng an tĩnh vang lên tiếng thở dốc mê người, Viên Nhất Kỳ lúc này cởi nút áo của Thẩm Mộng Dao, đem áo mở ra hai bên, đường cong trập trùng tinh tế bị nhìn không sót cái gì, bộ ngực xinh đẹp đẫy đà nửa lộ nửa không, ở dưới áo ngực viền đen, càng thêm trắng trẻo. Viên Nhất Kỳ nhìn si mê, lại dùng tay ôm lấy bộ ngực, cách nội y, xoa nắn mấy lần. Thẩm Mộng Dao nhỏ giọng kêu rên, ánh mắt sương mù mông lung nhìn qua Viên Nhất Kỳ.
"Ừng ực~"
Cô đột nhiên nuốt nước bọt một cái. Bé mèo con này, đến tột cùng có biết nàng có bao nhiêu xinh đẹp không?
Hai tay không khỏi dùng sức xoa nắn ngực mấy lần, Viên Nhất Kỳ xoay người, nằm ở trên thân Thẩm Mộng Dao, hôn bụng của nàng. Cái bụng mềm mại như bụng trắng của mèo con, Viên Nhất Kỳ nhịn không được duỗi ra lưỡi, đem một mảnh da tuyết trắng liếm cho lóng lánh.
"Ưm ~"
Thực tế có chút ngứa một chút, nhịp tim Thẩm Mộng Dao càng thêm kịch liệt.
"Nhất Kỳ ~"
Nàng ưỡn ngực, duỗi tay phải ấn đầu Viên Nhất kỳ, dục cự còn nghênh " cô đừng liếm ~"
Viên Nhất Kỳ cười một tiếng, ngẩng đầu, bắt lấy tay Thẩm Mộng Dao, hôn một cái
"Tốt, em liếm phía dưới của chị nhe ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro